Sau màn ban thưởng, thái hậu cho phép hoạt động tự do. Chủ yếu là để đám nữ quyến có thời gian tiếp cận với Lãnh Thiên Hạo.
Lãnh Thiên Hàn vừa nghe được tự do liền mượn cớ tặng quà rồi bám rễ luôn bên thái hậu, thái phi không chịu xuống. Hắn thà nghe thái hậu và thái phi lải nhải chuyện lập phi còn hơn bị đám nữ nhân vây lấy. Hắn quay xuống nhìn Lãnh Thiên Hạo với ánh mắt đồng cảm. Hắn tham dự nhiều cung yến nên biết được cách tránh. Lãnh Thiên Hạo chín năm mới về đương nhiên không phát hiện ra chuyện này.
Lãnh Thiên Hạo bị đám nữ quyến vây quanh hỏi han. Cả người hắn tỏ ra sát khí, hàn khí lẫn nộ khí nhưng đám nữ quyến kia không những không sợ mà còn bạo dạng hơn. Ai mà không biết Lãnh thiên Hạo rất nghe lời thái hậu. Bọn họ có thái hậu chống lưng thì sợ gì nữa.
Vân Du được thả liền cao hứng chạy xuống. Nàng chạy đến bàn của Lãnh Thiên Huyền nói với thất Vương phi: "Thất Vương phi, ta có thể mượn tiểu Huyền Huyền một chút không? Ta với hắn có chuyện cần nói."
Thất Vương phi đưa khăn tay nhỏ lên miệng cười: "Được."
"Đa tạ thất Vương phi!" Nàng quay sang Lãnh Thiên Huyền cười gian xảo: "Tiểu Huyền Huyền theo ta ra ngoài một chút."
Lãnh Thiên Huyền đỏ mặt quát: "Không được gọi ta như vậy" rồi cũng ngoan ngoãn bước theo nàng.
Thất Vương phi mỉm cười. Chỉ có nàng mới có thể khiến Lãnh Thiên Huyền phải đỏ mặt vị thẹn thế này thôi. Vân Du khả ái như thế mà ở trong kinh thành lại đồn nàng thành cái dạng gì rồi.
Lãnh Thiên Hạo nhìn theo bóng dáng nàng rời đi cùng Lãnh Thiên Huyền tâm trạng càng ngày càng không tốt. Lúc nàng chạy xuống hắn còn nghĩ nàng chạy đến giúp hắn giải vây. Không ngờ nàng một mắt cũng không nhìn đến hắn liền cùng Lãnh Thiên Huyền rời đi. Đây là đạo lý gì????
Đám nữ quyến liên tục hỏi chuyện hắn chỉ ậm ừ qua loa. Tâm hồn hắn lúc này sớm bay theo tiểu nương tử của mình mất rồi. Đến cùng nàng cùng thất hoàng đệ của hắn thân thiết đến mức nào? Nếu không phải nàng không thích đọc sách viết chữ thì hắn sớm đã quy kết nàng cùng Lãnh Thiên Huyền có thư từ qua lại rồi.
Thái hậu thấy Vân Du đi cùng Lãnh Thiên Huyền liền nhẹ nhõm cả người. Lúc nãy nàng quên mất dặn nàng ta không được đến gần Lãnh Thiên Hạo. Không ngờ nàng lại thông minh hiểu được ý của nàng. Nàng lại bắt đầu cùng nàng ta phát sinh hảo cảm.
Lãnh Thiên Minh ngồi trên nhìn ba hoàng đệ của mình muốn cười nhưng không dám cười. Nếu không phải có đám đại thần ở đây hắn nhất định cười lăn một trận to.
----------Phân Cách Tuyến Luna Huang------------
Vân Du và Lãnh Thiên Huyền ngồi ở lương đình gần đó trò chuyện. Nàng hắng giọng nói: "Lý Huyền huynh đệ chúng ta lại trùng phùng."
Lãnh Thiên Huyền ngượng ngùng ho khan rồi nói: "Ta không phải cố tình che giấu thân phận gạt ngươi đâu. Ngươi cũng chẳng nói thân phận thật với ta. Chúng ta xem như hòa được không?"
Vân Du phi đáp sở vấn miệng mang ý cười nói: "Tiểu Huyền Huyền có phải hay không, nên trả nợ rồi."
Lãnh Thiên Huyền mím chặt môi. Thân phận hiện tại của nàng là lục hoàng tẩu của hắn, vẫn là không nên đắc tội: "Thật ra ta có tám phòng thiếp."
Tâm trạng của Vân Du trầm xuống chép môi lắc đầu thán: "Thất Vương phi thật đáng thương, phải cùng tám nữ nhân chia phu quân" Không lẽ nử tử cổ đại nào cũng đáng thương nhân vậy sao?
Lãnh Thiên Huyền nhếch môi cười tà mị: "Nam nhân có người nào không tam thê tứ thiếp chứ. Du Du không cần cảm thấy đáng thương cho thê tử ta. Ngươi nên tự thương bản thân thì hơn."
"Nếu phu quân nhà ta mà tam thê tứ thiếp ta sẽ lập tức đá hắn trước khi hắn thú những nữ nhân kia vào cửa." Nàng vỗ ngực cao ngạo tuyên bố. Nàng tuyệt không chấp nhận được chuyện này.
Lãnh Thiên Huyền nhỏ giọng cúi người nói: "Du Du có biết tại sao thái hậu lại tổ chức dạ yến không?"
Vân Du gật đầu nói: "Thái hậu nói với ta muốn tuyển trắc phi cho Lãnh Thiên Hạo"
Nàng và hắn không còn quan hệ gì nữa rồi. Giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng có, lễ phu thê cũng không có, không có bất kỳ ràng buộc gì nên muốn bỏ đi cũng dễ thôi. À, không! Vẫn còn cái chiếu chỉ tứ hôn a. Thật đau đầu mà. Nếu tìm được nó nàng nhất định đốt đi.
Lãnh Thiên Huyền lại cười trào phúng nàng: "Có phải hay không hồi phủ sẽ lập tức hưu lục hoàng huynh?"
Vân Du vừa định mở miệng đã nhìn thấy một đôi hài thuần đen rất quen mắt. Không hẹn nàng cùng Lãnh Thiên Huyền chớp mắt vài lần cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Lãnh Thiên Hạo sinh khí nhìn bọn họ gằng từng chữ: "Các người đang làm gì?"
Hắn khó khăn lắm mới thoát khỏi đám nữ nhân kia để ra gặp nàng. Không ngờ lại thấy nàng cùng Lãnh Thiên Huyền thân mật chụm đầu vào nhau cười khúc khích. Thật làm hắn tức đến thổ huyết.
Lãnh Thiên Huyền vội đứng dậy giữ khoảng cách với tiểu Vương phi: "Đệ đang cùng nàng trả nợ" Hắn vốn thích tính cách thân thiện của Vân Du nên nói chuyện mới thân mật một chút. Không ngờ lục hoàng huynh của hắn lại ăn dấm chua như vậy.
"Nãy giờ lâu như vậy hẳn cũng trả xong rồi" Lãnh Thiên Hạo lạnh lùng nói: "Thất đệ muội đang hoài thai không nên để nàng một mình bên trong."
Vân Du bĩu môi chê trách không thương tiếc. Lúc nãy còn không thèm nhìn người ta đến một mắt vậy mà bây giờ lôi ra mắng Lãnh Thiên Huyền.
"Trả xong rồi." Lãnh Thiên Huyền vội cong chân chạy: "Đệ đi trước đây."
Vân Du cũng đứng dậy cười giả lả: "Ta cũng đi đây, ngươi ở lại vui vẻ."
Lãnh Thiên Hạo lập tức giữ tay nàng kéo về phía mình: "Tay nàng chảy máu rồi lát nữa phải bôi thuốc tránh để lại sẹo" Lát về phủ nhất định phải bảo Hồ Điệp đưa thuốc đến.
Hắn cảm thấy dường như nàng tránh hắn. Có phải mẫu hậu dặn nàng tránh xa hắn không?
Vân Du nhìn tay mình mới phát hiện. Phải a, lúc nãy đàn nhập tâm như vậy nên không để ý. Sao hắn lại thấy thế, khoảng cách xa như thế mà? Hắn có thiên lý nhãn?
Nàng mãi suy nghĩ liền có tiếng thái giám cắt ngang: "Nô tài tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an."
"Miễn lễ" Lãnh Thiên Hạo nhàn nhạt nói, tay cũng không quên để nàng ngồi bên mình.
Có người lạ ở đây nàng vẫn là nên cho hắn mặt mũi. Để hắn cao hứng lát bàn chuyện chia tài sản mới dễ dàng. Vân Du ngoan ngoãn ngồi yên.
Tên thái giám cầm một hộp gấm đỏ to đứng dậy cung kính nói: "Lục Vương gia, đây là lễ vật hoàng thượng tặng riêng cho người"
Lãnh Thiên Hạo nhận được lễ vật liền mở miệng đuổi người. Vân Du ngây ngốc nhìn chầm chầm hộp gấm to không hề chớp mắt. Có phải bạc không?
Lãnh Thiên Hạo thấy nàng nhìn liền mang hộp gấm đến trước mặt nàng hỏi: "Nàng muốn xem không?"
Nàng liên tục gật đầu như gà mổ thóc. Hắn cao hứng nói: "Chúng ta hồi phủ rồi mở được không?"
Nàng khép hờ đôi mắt lại không nói một lời xoay người bỏ đi. Đồ keo kiệt, cho người ta xem một chút cũng ra điều kiện.
Lãnh Thiên Hạo bật cười to nói: "Ta mở, ta mở cho nàng xem."
Vân Du lập tức quay người lại, mắt sáng lấp lánh như sao ngồi bên cạnh hắn chờ đợi. Trong đầu nàng phấn khởi lặp đi lặp lại từ "Bạc, bạc, bạc" cả nghìn lần.
Lãnh Thiên Hạo đưa tay mở hộp gấm, hai đôi mắt cùng nhìn vào rồi cùng nhau đỏ mặt nhanh chóng đưa tay đóng hộp lại. Khoảnh khắc chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt.
Mặt Lãnh Thiên Hạo đỏ bừng. Hoàng thượng lý nào tặng thứ này cho hắn. Nàng còn nhỏ như vậy. Không biết nàng đã thấy gì chưa? Nàng có hiểu không? Nàng có biết trong đó có gì không? Hắn nhìn sang thì thấy mặt nàng cũng ửng đỏ. Hắn định nói gì đó thì nghe nàng mở miệng mắng người.
Vân Du đỏ mặt do tức giận. Hoàng thượng lý nào keo kiệt như vậy. Mang một hộp gấm to thế mà bên trong chỉ có mỗi một quyển sách mỏng. Thật là tức chết nàng.
"Sao lại là sách chứ?" Nàng cầm tay hắn lên đứng dậy kéo đi: "Chúng ta mau đi đổi lại."
Lãnh Thiên Hạo bật cười. Sao hắn lại quên mất nàng không thích đọc sách chứ: "Du Du, trả lại là khi quân phải chém đầu."
"Ngươi được tặng sách vui như vậy sao?" Đám hoàng thật đều là lũ mọt sách. Bạc không muốn lại muốn sách.
Lãnh Thiên Hạo kiên những giải thích: "Đây là sách trân quý, tuyệt bản a. Muốn mua cũng không có đâu."
Ta mới không thèm đi mua. Những chuyện phung phí bạc như thế nàng mới không làm đâu. Hắn vui như vậy nàng việc gì phải sinh khí. Tặng hắn cũng chẳng phải tặng nàng. Nghĩ xong nàng liền không cảm thấy giận nữa.
Lãnh Thiên Hạo đứng dậy bế nàng: "Không phải nàng mệt mỏi sao? Chúng ta hồi phủ thôi." Hắn không muốn nán lại hoàng cung chút nào nữa.
Một tay ôm hộp gấm nên hắn bế nàng chỉ bằng một tay: "Nàng giữ chặt ta không sẽ ngã đấy."
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại cảm thấy buồn ngủ. Vân Du ngoan ngoãn ngồi yên trên tay hắn, hai tay ôm cổ hắn.
Suốt dọc đường về Bích uyển hắn lại hỏi nàng nói gì với Lãnh Thiên Huyền nhưng nàng chung thủy làm tảng đá không trả lời hắn. Hắn lâu lâu lại hôn vào má nàng.
Ngồi trên cao như vậy, khoảng cách giữa nàng và hắn lại gần, nàng sợ ngã cũng không dám né tránh. Mỗi lần hắn hôn xong nàng đều lau hết, còn lườm cháy mặt hắn nữa.
Lãnh Thiên Hạo nhìn nàng sinh khí đáng yêu như vậy không khỏi cao hứng bật cười. Giờ phút này đây hắn thật khó lựa chọn a. Một mặt hắn muốn nàng mau trưởng thành cùng nàng trở thành một đôi phu thê chi thực, một mặt hắn muốn nàng mãi ở trên tay hắn như thế này thôi.
Về đến Bích uyển, Nhan Tiêm Thư đến hành lễ: "Thần nữ tham kiến lục Vương gia, Vương phi. Vương gia, Vương phi vạn phúc kim an."
Ánh mắt của Lãnh Thiên Hạo hiện lên vài phần chán ghét nhưng cũng mở miệng nói: "Miễn lễ."
Nhan Tiêm Thư đứng dậy cung kính nói: "Thần nữ không biết có vinh hạnh cùng Vương phi trò chuyện?"
Vân Du không hề khách sáo trả lời: "Không."
Sắc mặt của Nhan Tiêm Thư lập tức từ hồng chuyển sang sắc tối: "Nếu Vương phi không có thời gian thần nữ cáo lui" Đợi ta vào được Vương phủ nhất định sẽ khiến ngươi thất sủng. Dứt lời nàng ta rời đi.
Lãnh Thiên Hạo cao hứng nhìn tiểu nương tử của mình đuổi người. Nàng thật không biết sợ ai cả.
Ngô Trọng Kỳ lại đưa Ngô Tiên Linh đến hành lễ. Ngô Tiên Linh vội nói: "Lúc nãy ở đại môn có thái độ thất thố với Vương phi thỉnh Vương phi khoan thứ."
Ngô Trọng Kỳ và Lãnh Thiên Hạo ngạc nhiên hỏi. Ngô Tiên Linh thành thật kể ra. Lúc này bọn họ mới biết Vân Du nói dối.
Mắt Vân Du đã sớm lim dim, não cũng không hoạt động nữa nên lời nói của họ lọt vào tai nàng như sấm rền vậy. Nàng chỉ muốn đem bọn họ đi vá miệng lại hết.
Sau khi hai phụ nữ Ngô Trọng Kỳ rời đi Lãnh Thiên Hạo bế nàng đến trước mặt Lãnh Thiên Minh nói cáo từ.
Thái hậu nghe xong liền không hài lòng. Nàng đã tạo mọi điều kiện thế mà Lãnh Thiên Hạo vẫn một mực quấn lấy Vân Du: "Du Du buồn ngủ sao? Vậy liền để nàng lưu lại đi."
Lãnh Thiên Hạo liền nói: "Hiện thần nhi đưa nàng hồi phủ không cần lưu lại trong cung." Hắn chẳng muốn để lại nàng ở trong cung chút nào. Để nàng lưu lại hắn có cảm giác bất an.
Thái hậu lại dùng phương pháp khác: "Ai gia cùng Du Du nói chuyện rất hợp nhau nên muốn giữ nàng lại bồi ai gia vài ngày."
Vân Du nghe được liền nói: "Du Du không biết lễ nghi sợ làm thái hậu mất hứng."
"Ngươi chịu lưu lại ai gia vui còn không kịp làm sao lại mất hứng." Thái hậu hướng Lãnh Thiên Minh nói: "Lục Vương phi còn nhỏ lễ nghi, quy củ đều được miễn."
"Mẫu hậu, như vậy không được. Lễ nghi quy củ làm sao có thể vì nàng mà miễn được?" Lãnh Thiên Hạo vội nói. Xem ra mẫu hậu thực là muốn tách nàng và hắn ra rồi, đến lễ nghi cũng miễn luôn cho nàng. Hắn quay sang tìm Lãnh Thiên Minh giúp đỡ.
Lãnh Thiên Minh phụ lòng tin tưởng của hắn lên tiếng giữ người: "Trẫm tin lục đệ muội sẽ không lạm dùng đặt ân này. Đệ muội còn nhỏ nhưng thông minh nhất định biết cân nhắc" Hắn cũng muốn giữ vị đệ muội này lại vài ngày. Hắn hận không thể đem nàng biến thành muội muội của mình.
Thái phi cũng có hảo cảm với nàng nên góp lời: "Bổn cung cũng muốn lục Vương phi ở lưu lại vài ngày. Thiên Hạo có thể hay không thương cho hai bộ xương già không ai bồi này?"
Lãnh Thiên Hàn đối với vị đệ muội này cũng có chút hứng thú. Cùng nàng nói chuyện rất vui a: "Lục đệ xa đệ muội vài ngày hẳn là không có vấn đề chứ?" Nhìn cũng biết được Lãnh Thiên Hạo đối với nàng thế nào rồi.
Hoàng hậu từ nãy đến giờ im lặng cũng lên tiếng: "Bổn cung cũng muốn cùng nàng nói chuyện nhưng vẫn chưa có cơ hội. Lục Vương gia để nàng lưu lại vài hôm xem như nể mặt hoàng thượng được không?"
Lãnh Thiên Hạo thấy bọn họ đứng cùng chiến tuyến lại nói có đạo lý như vậy một mình hắn không thể ứng phó. Hắn liền quay sang bên nàng tìm sự đồng tình. Chỉ cần nàng từ chối hắn mới có thể đưa nàng hồi phủ.
Thế là hắn phải dỗ ngọt nàng, hắn thấp giọng thì thầm bên tai nàng: "Du Du, chúng ta hồi phủ có được không?" Thấy nàng lắc đầu hắn liền đưa ra điều kiện hấp dẫn: "Ngày mai hạ triều ta đưa nàng đi dạo kinh thành."
Vân Du lại nghĩ bây giờ là thời gian nhạy cảm. Nàng cùng hắn tách ra một thời gian. Nàng là người cầm lên được bỏ xuống được. Nàng tin tưởng bản thân nhất định có khả năng tự dập tắt mối tình mới chớm nở này. Nàng bình tâm lại sẽ hồi phủ hướng hắn cầu hưu thư.
Chỉ là mới bắt đầu nàng đã thấy đau như vậy rồi. Nếu nhúng sâu vào không biết còn đau nên cái dạng gì nữa. Chẳng trách nhiều người chịu không được liền nghĩ quẩn tự sát.
Nàng phải cảm tạ lão thiên gia để nàng bắt được cảnh đó khi còn chưa lún sâu như vậy.
"Ta muốn lưu lại bồi thái hậu, thái phi, hoàng thượng ca ca, hoàng hậu tỷ tỷ còn có ngũ ca nữa" Nàng xòe bàn tay nhỏ ra điểm tên từng người có công tách nàng ra khỏi Lãnh Thiên Hạo.
Lãnh Thiên Hạo định nói gì đó thái hậu liền dặn dò hắn mang y phục và nha hoàn thiếp thân của nàng cùng vào cung. Nàng lại bảo chỉ cần đem y phục thôi để bọn họ ở lại phủ may giá y.
Hắn tức muốn nổ phổi mà không làm được gì. Tại sao nàng lại không theo hắn hồi phủ? Tại sao nàng lại quy hàng bọn họ? Nàng là vì cái gì đòi lưu lại hoàng cung? Hắn cũng muốn lưu lại nhưng không ai mở miệng giữ hắn.
Sắc mặt không tốt bước ra khỏi Bích Uyển, Lãnh Thiên Hạo đem hết sự tức giận của mình trút lên cây to. Cây long não to bị nội lực của hắn làm lõm một phần. Lá vàng trên cây hoa hoa lệ lệ rơi xuống lả tả tạo nên một cảnh tượng lảng mạn.
Lãnh Thiên Huyền bước đến để tay lên vai hắn: "Lục hoàng huynh không cần sinh khí như vậy. Đệ nghĩ nàng là ham vui nên mới lưu lại. Vài hôm nàng sẽ cùng huynh hồi phủ thôi."
Lãnh Thiên Hạo làm sao không biết tại sao thái hậu lại giữ Vân Du lưu lại trong cung cho được. Nếu một ngày hắn không chịu nạp trắc phi thái hậu cũng sẽ không chịu thả người đâu. Vẫn là hồi phủ suy nghĩ đối sách bức nàng theo hắn.
"Ta không sao" Lãnh Thiên Hạo nén giận quay lại thì thấy thất Vương phi đứng bên cạnh hắn liền nói: "Hành động thất thố của bổn Vương không biết có dọa đến thất đệ muội không? Bổn vương hướng đệ muội bồi tội."
Thất Vương phi dịu dàng cười nói: "Cảnh đẹp mị người thiếp thấy thích còn không kịp sao lại thành dọa. Lục hoàng huynh khách khí rồi."
"Vậy bổn vương cũng an tâm." Lãnh Thiên Hạo hướng Lãnh Thiên Huyền nói: "Ta còn việc hồi phủ trước."
Nhìn theo bóng lưng của Lãnh Thiên Hạo, Lãnh Thiên Huyền thở dài. Tuy hắn không hiểu rõ nội tình nhưng cũng biết Lãnh Thiên Hạo đã chịu bao nhiêu đả kích mà rời đi. Lục hoàng huynh ôn nhu trong ký ức của hắn nay còn đâu.
Lúc còn nhỏ không ai chịu chơi cùng hắn, chỉ có Lãnh Thiên Hạo và Lãnh Thiên Hàn là đối với hắn như hoàng đệ thôi. Hắn quyết định ngày mai gặp được Vân Du sẽ khuyên nàng hồi phủ tránh lục hoàng huynh của hắn buồn.
Lãnh Thiên Hạo bước lên xe ngựa liền thấy trâm phượng, áo bào và những trang sức khác bị vứt bừa bãi ra xe. Hóa ra những thứ đó đều ở đây, chẳng trách nàng lại có thể bình yên rời phủ. Những nữ nhân khác sẽ cực kỳ trân quý hai thứ này thế mà nàng lại vứt ở đây. Hắn đưa tay nhặt toàn bộ, bên dưới còn có bốn chiếc khăn tay toàn mùi phấn nước, yên chi.
Trong đó có một chiếc in rất nhiều môi son bên trên. Hóa ra lúc nàng lau yên chi nàng đã hôn lên chiếc khăn đến khi trên môi không còn yên chi mới thôi. Hắn cầm khăn nhìn rất lâu rồi gắp gọn gàng giấu vào vạt áo trước ngực.
Hồi phủ việc đầu tiên chính là đốt áo bào và cất trâm phượng. Hắn đem ba chiếc khăn tay đưa cho Lãnh Ý rồi về phòng tắm rửa.
Lăn lên giường nằm, mùi của nàng nhàn nhạt bay lên mũi làm hắn cảm thấy như nàng đang bên cạnh mình vậy. Hắn quyết định ngày mai bắt nàng hồi phủ bằng mọi biện pháp. Đêm nay hắn ngủ rất ngon.
Bình luận facebook