Sáng hôm sau Vân Du vận một thân bạch y viền đỏ tung tung xuống phòng ăn dùng bữa. Lãnh Thiên Hàn sớm an vị ở bên bàn đợi nàng.
"Ngũ ca, sớm!"
Lãnh Thiên Hàn cũng vui vẻ đáp lời rồi nói: "Du Du, hôm qua ta nhận được thư của lục đệ. Muội có muốn ta giúp gửi gì ra cho đệ ấy không?" Thư hay là chút lễ vật gì đó cũng được.
Vân Du không trả lời mà chỉ lắc đầu gấp điểm tâm. Lãnh Thiên Hàn nhíu mày tiếp tục hỏi: "Muội viết lại một bức thư hay vẽ một bức tranh cũng được." Nàng không thích viết chữ thì vẽ tranh đi. Hắn không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì nhưng thời gian đã lâu như vậy rồi cũng nên quên rồi chứ.
Vân Du vẫn tiếp tục ngồi ăn trên mặt không hề để lộ chút cảm xúc nào. Lãnh Thiên Hàn hít một hơi thật sâu rồi nói: "Du Du, muội có nghe thấy ta nói gì không? Tại sao không có chút phản ứng nào?"
Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn: "Muội không quen hắn tại sao lại bảo muội viết thư, vẽ tranh, gửi đồ cho hắn."
Lãnh Thiên Hàn tức đến huyết khí không thông quát to: "Muội còn dám nói không quen lục đệ sao? Muội đừng quên muội là...." Hắn nhìn đám hạ nhân xong liền cho họ lui xuống rồi hạ giọng nói: "Muội là thê tử của lục đệ. Tại sao lại nói là không quen?"
"Ngũ ca là đang đùa đi. Muội vẫn chưa thành thân a" Hời hợt nói xong cho xong chuyện nàng lại cho điểm tâm vào miệng.
Lãnh Thiên Hàn sinh khí vỗ mạnh mặt bàn khẽ quát: "Sao muội là có thể như vậy? Lục đệ ở quân doanh lo lắng cho muội thế nào mà muội lại vô tâm như thế?"
Vân Du nhíu mày bị Lãnh Thiên Hàn phá mất cảm hứng ăn uống nên nàng cũng không vui đặt đũa xuống bàn: "Ngũ ca hôm nay là uống nhầm thuốc sao? Sao lại sinh khí với muội? Muội không thèm cùng ngũ ca nói chuyện nữa."
Dứt lời nàng đứng dậy rời đi. Bước đến cửa nghĩ nghĩ vì sao lại phải vì sai lầm của người khác mà trừng phạt bản thân. Thế là nàng quay lại ngồi xuống bàn trước sự ngơ ngác của Lãnh Thiên Hàn.
"Muội phải ăn no mới có sức giận ngũ ca."
Lãnh Thiên Hàn nhìn nàng ăn ngon lành không biết là nên vui hay nên giận nữa. Hắn thật nói không nên lời.
Mấy ngày hôm sau cả hai cùng chiến tranh lạnh. Ngồi chung dùng bữa nhưng chẳng cùng nhau nói câu nào. Lãnh Thiên Hàn vốn nghĩ nàng sẽ biết sai mà xin lỗi nhưng không ngờ nàng cũng chẳng buồn quan tâm đến. Cái tính coi mình là trên hết này thập phần là do Lãnh Thiên Hạo dưỡng thành rồi. Hắn nhất định thay Lãnh Thiên Hạo dạy dỗ lại nàng thôi.
Lại đợi thêm mấy ngày nữa nàng vẫn trưng ra bộ dạng không thấy hắn. Thế là hắn liền cho người làm vài món đặc trưng của Hàng Châu mang đến tìm nàng cầu hòa.
Bước đến U Linh viện, hắn gõ cái cửa đang mở toanh: "Du Du còn giận ta không?"
Vân Du đang ngồi đếm ngân phiếu bên trong giường nghe giọng hắn liền cất vào rồi bước ra không nói một lời nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Lãnh Thiên Hàn cho người mang thức ăn vào đặt trên bàn rồi phất tay cho bọn họ lui xuống. Hắn vẫy tay nhìn nàng cười: "Hôm nay ta đặc biệt cho người làm vài món của Hàng Châu đến cùng muội hòa giải hiểu lầm. Hôm đó là ta sai, là ta lỗ mãng muội tha lỗi cho ta nhé"
Vân Du nhìn mấy món ngon trên bàn liền sáng mắt lao đến ngồi trên ghế cười nói: "Muội đây rất rộng lượng nhất định sẽ nể mặt chúng nó mà không giận ngũ ca nữa." Tay nàng chỉ lên mấy món ăn ở trên bàn.
Lãnh Thiên Hàn cười phì. Thế mà nàng bảo là rất rộng lượng cơ đấy. Hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cùng nàng dùng bữa.
Dùng bữa xong hắn nhìn nét mặt mang ý cười của nàng liền hỏi: "Ngon không?"
Vân Du gật đầu hắn lại nói: "Muội có muốn làm được những món ăn ngon như thế này không?"
Không để nàng trả lời hắn nói luôn một lượt: "Mấy hôm nay ta đã tìm tú nương đến dạy muội học rồi đấy. Ngày mai người ta sẽ đến đây. Muội phải hảo hảo học tập không được phụ tâm ý của ta đấy"
Vân Du chớp chớp đôi mắt to suy nghĩ: Hiện nàng đang ở đây không thể lớn lối như ở quân doanh hay hoàng cung được. Vẫn là nhẹ nhàng thoái lui mới là kế sách hay.
"Ngũ ca học cùng muội sao?" Nàng cười ngọt ngào hỏi.
Lãnh Thiên Hàn lắc đầu: "Ta đường đường là nam nhân làm sao có thể học những thứ đó."
"Đệ cũng là nam nhân a. Ngũ ca không thể học thì làm sao đệ có thể học đây." Vân Du nghiên đầu hỏi ngược lại.
Lãnh Thiên Hàn khẽ cười, mặt quét lên bộ y phục thước tha của nàng: "Ta chưa tùng thấy nam nhân nào mặc nữ trang đâu."
Vân Du đứng lên xoay một vòng: "Giờ ngũ ca đã thấy chưa? Đệ là nam nhân đầu tiên mặc nữ trang đấy."
Lãnh Thiên Hàn cũng đứng dậy nói: "Ta đã mời tú nương rồi ngày mai muội nhất định phải học. Không học đừng trách ta tại sao báo với lục đệ đưa muội về nhé." Dứt lời hắn bước luôn ra ngoài không nhìn nàng cũng chẳng đợi nàng trả lời.
Vân du sờ cằm nhếch môi nghĩ: Nếu hắn cũng ép mình như Lãnh Thiên Hạo thì nguy. Bức không được hắn thì dọa tú nương vậy.
Đúng như lời Lãnh Thiên Hàn nói, ngày mai dùng điểm tâm sớm xong không lâu tú nương đến. Vân Du ngoan ngoan chào Lãnh Thiên Hàn rồi rời đi cùng tú nương. Lãnh Thiên Hàn nhìn nàng nghe lời liền cười mãn nguyện. Nàng đáng yêu như vậy đã bị lục đệ của hắn dưỡng bất trị rồi, cũng may nàng còn sợ hù dọa còn biết nghe lời.
Tú nương dạy nàng thêu hoa. Nàng thêu luôn cả tay áo của tú nương vào khung thêu.
Tú nương dạy nàng may vá. Nàng đem y phục của Lãnh Thiên Hàn cắt vụn.
Tú nương dạy nàng phân biệt gia vị. Nàng nhớ rất tốt liền được khen ngợi không ngớt lời.
Tú nương dạy nàng nấu ăn. Nàng đem cả trù phòng của Lãnh Thiên Hàn thiêu rụi.
Thế là đầu năm mới tin tức ngũ Vương phủ sáng nhất Hàng Châu được loan truyền khắp nơi. Cũng vì chuyện này mà tú nương cũng bị cho nghỉ việc. Vân Du lại thất học vô thời hạn.
Lãnh Thiên Hàn ra lệnh cấm Vân Du bén mảng đến trù phòng. Hắn phải chi thêm một đống bạc để tu sửa lại trù phòng. Kết quả không có trù phòng một đám hạ nhân làm khâu đó được được tạm thời cho nghỉ việc. Hắn và nàng làm khách quen của tửu lâu nổi tiếng ở Hàng châu.
Một hôm, Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn dùng bữa ở tửu lâu thì nàng lại huyên thuyên về những bài dạy của tú nương khiến hắn khó chịu. Nàng cố tình làm vậy để hắn biết điều đừng ép nàng học lung tung nữa.
Tiểu nhị mở cửa dọn thêm món lên thì bất ngờ Triệu Chí Dương đi ngang. Hắn thấy Vân Du cùng Lãnh Thiên Hàn liền bảo với tiểu nhị thông báo giúp. Lãnh Thiên Hàn cho mời hắn vào.
"Tham kiến ngũ Vương gia, Du tiểu thư."
"Triệu thiếu, thật trùng hợp!" Lãnh Thiên Hàn nhàn nhạt nói: "Chẳng hay Triệu thiếu đã dùng bữa chưa? Nếu chưa ở lại cùng bổn vương và Du Du cùng dùng."
Vân Du nhìn thấy hắn liền mỉm cười rồi tập trung chuyên môn ăn uống của mình mặc kệ hai tên nam nhân trước mặt thi nhau khách sáo.
"Tại hạ cùng bằng hữu đến đây dùng bữa vô tình gặp Vương gia và tiểu thư đây nên đến bái phỏng." Hắn cung kính nói.
Lãnh Thiên Hàn "ô" lên một tiếng, hắn lại nói tiếp: "Hôm nay bọn họ hẹn tại hạ đến đấy là vì buổi đấu giá sắp đến."
Lãnh Thiên Hàn nhíu mày suy nghĩ rồi đảo mắt sáng nhìn Vân Du đang ăn bên cạnh: "Bổn vương cũng có nghe về chuyện này. Hình như báu vật lần này là dạ quang bôi của Hoắc Triêu đế."
"Vâng." Hắn lén nhìn Vân Du rồi lại nhìn Lãnh Thiên Hàn: "Tại hạ đã đặt một chiếc thuyền hoa, không biết Vương gia có nhã hứng cùng tham gia không?"
"Vừa hay bổn Vương cũng đã đặt thuyền hoa. Phụ ý tốt của Triệu thiếu rồi." Lãnh Thiên Hàn cầm tách trà lên nhấp thấm giọng.
Triệu Chí Dướng thấy Vân Du không nhìn mình cũng không để ý đến cuộc trò chuyện liền buồn bực mãi không thôi. Hắn là cố ý đến mời nàng đi chơi thế mà nàng chẳng hề bận tâm đến liền cáo lui.
Bóng hắn khuất sau ngã rẽ của cánh cửa sương phòng Lãnh Thiên Hàn thấp giọng hỏi Vân Du: "Dường như ta cảm thấy Du Du không thích Triệu thiếu."
"Ân." Nàng nuốt luôn miếng thịt vào bụng rồi trả lời: "Không hiểu sao muội không thể thích nỗi hắn a. Hắn toàn rủ muội đi chơi thôi." Dạo này ở Hàng Châu bạc của nàng không biết sinh sôi nảy nở như ở trong hoàng cung nữa. Hắn rủ đi chơi khác nào nàng phải tiêu bạc đâu, không đi không đi.
Lãnh Thiên Hàn cười phì: "Ta sớm đặt thuyền hoa rồi. Hôm đó chúng ta cùng đến đó."
"Ngũ ca cũng có hứng thú với dạ quang bôi sao?" Vân Du uống hết một ly trà rồi trầm giọng hỏi.
Lãnh Thiên Hàn khép hờ mắt nhìn nàng: "Đó là vật trân quý của tiền triều."
Nghe vậy Vân Du như nuốt phải một ngụm khí lạnh liền thì thào hỏi hắn: "Ngũ ca còn tiền mua không? Nếu không muội tặng cho ngũ ca nhé." Do nàng đốt trù phòng và cắt nát y phục của hắn nên bạc hắn chi ra cũng được xem là không ít a. Hiện nàng phải bồi thường rồi.
Lãnh Thiên Hàn bật cười thành tiếng: "Ta không có hứng thú với dạ quang bôi. Ta đặt thuyền hoa là muốn đưa muội đi dạo thôi."
"Huynh vừa bảo đó là vật trân quý." Lãnh Thiên Hàn xưa này vốn thích đồ cổ cơ mà. Hiện là được mang ra đấu giá lý nào lại bỏ qua.
"Đó là vật của Hoắc Triêu đế cũng là hoàng tổ phụ của ta. Vật đó hoàng tổ phụ sớm mang tặng cho Vinh Nhạc công chúa làm sính lễ khi hòa thân. Không hiểu vì sao giờ lại xuất hiện ở đây. Bất quá ta không có hứng thú với nó." Hắn kiên nhẫn giải thích cho nàng nghe.
Vân Du gật gù "à" một tiếng rồi tiếp tục dùng bữa.
Bình luận facebook