-
Chương 155: Độc
Trong lòng tuy nghĩ như vậy nhưng nhìn trâm gài tóc trên tay, lại một lần nữa cười ngây ngô.
Về sau bọn họ có con, nếu là con trai, chờ nàng già đi, liền đem trâm gài tóc này cho nó, bảo nó đưa cho người con gái mình yêu làm vật định tình, hắc hắc!
Ngắm trâm gài tóc xong, cũng nghĩ sao hắn lại không ở đây. Không cần phải nói, nhất định là đã tiến cung từ sáng sớm.
Trước kia, lúc ngủ cùng nhau, sáng sớm hắn rời giường nàng còn có thể tỉnh, bây giờ thì ngủ say như chết. Nói đến nói đi, đây cũng không phải lỗi của nàng, ngủ trễ như vậy, nàng mới ngủ chưa được bao lâu!
Cúi đầu nhìn trên người mình, dường như lần này hắn có chú ý, không lưu lại dấu vết khả nghi, lại nhìn chăn trên giường, đã không thấy tấm vải trắng kia.
Không thể nào, tấm vải kia ngay dưới người nàng, hắn lấy từ dưới người nàng, nàng lại không biết? Nàng ngủ say như vậy sao?
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghĩ nhất định là đã có nha hoàn sớm chờ ở bên ngoài. Nàng nói:“Vào đi.” Sau đó quả nhiên có hai nha hoàn bưng đồ rửa mặt, đẩy cửa mà vào, một người đúng là nha hoàn hơn mười tuổi tên Linh Lan, một người khác lớn hơn một chút, hẳn chính là Liễu Lan.
“Phu nhân, người đã tỉnh rồi.” Liễu Lan cầm quần áo đến hầu hạ nàng rời giường. Nàng lại nhịn không được nhìn Linh Lan thêm vài lần, rất quen thuộc nhưng nàng chắc chắn mình chưa gặp nàng ta bao giờ. Lúc chải đầu, nàng nói:“Cài chiếc trâm này đi.”
“Dạ, phu nhân.” Liễu Lan giúp nàng cài trâm gài tóc Đoàn Chính Trung tặng, sau đó thu dọn mọi thứ. Ra khỏi phòng, bên ngoài là thời tiết cuối thu trong lành, ánh nắng tươi sáng.
Khóm hoa đó, cái ao đó, chim chóc đó...... Thật sự không nghĩ tới, có một ngày, nàng còn có thể trở về.
Trước kia người khác gọi nàng ‘phu nhân’, nàng vẫn cảm thấy mình không phải phu nhân nơi này, bây giờ không cần người khác gọi, nàng liền cảm thấy mình là thê tử của Đoàn Chính Trung, là phu nhân nơi này.
Trở về Đoàn phủ một ngày, trong lòng nàng không ngừng nhảy nhót, lại biết không thể cao hứng ra mặt, bằng không người khác sẽ nghi ngờ. Vì thế nàng đoan trang, đi qua từng góc trong Đoàn phủ, giống như trí nhớ trước kia. Cho dù trước kia bị đánh, bị phạt, lúc này nghĩ lại cũng chỉ cảm thấy có cảm giác tạo hóa trêu người.
Lại đi về phía trước, là một cái cái hồ thật lớn, ngẩng đầu, liền thấy hành lang dài kia.
Nàng đứng ở bên cạnh hồ, ngửa đầu nhìn thật lâu.
Lúc này, Linh Lan nói:“Phu nhân, chúng ta đi nơi khác đi, đừng đứng ở chỗ này lâu quá.”
Nàng không quay đầu, sâu kín nói:“Vì sao?”
Linh Lan nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói:“Các nàng nói nơi này có quỷ, có thể kéo người từ hành lang dài xuống, còn nói nơi này đã từng có một người chết.”
Mũi Cầu Mộ Quân xon xót, đỏ mắt, chậm rãi nói:“Trước kia ta có một nha hoàn, tên Tiểu Nhụy. Nàng thực tri kỷ, lại rất lương thiện......” Nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Linh Lan, nhìn rất lâu, nói:“Ta nhớ ra rồi, ta nghĩ ra vì sao ta cảm thấy ta từng gặp ngươi, ngươi rất giống nàng.”
Linh Lan run lên một chút, lập tức nói thêm: “Phu nhân chê cười, nô tỳ lớn lên giống mẹ nô tỳ!”
Cầu Mộ Quân lắc đầu nói:“Không phải bộ dáng giống, mà là cảm giác khi ta gặp ngươi giống, cảm giác thực tri kỷ, thực ấm áp, giống như thấy Tiểu Nhụy đã theo ta năm năm.”
Nàng lại nhìn về phía hành lang dài, mặt đầy nước mắt nói:“Ta không biết vì sao, vì sao nàng phải chết, vì sao ta rời khỏi Đoàn phủ nàng sẽ tự sát, bây giờ ta đã trở về, nàng cũng có thể trở về sao?”
Linh Lan cũng nhìn hành lang dài, thần sắc chậm rãi phiền muộn, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người rất thích Tiểu Nhụy kia sao?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, lau nước mắt, nói: “Quên đi, tất cả đã qua, chúng ta đi thôi.” Nói xong, liền xoay người rời đi, đi đến chuồng ngựa.
Tới buổi chiều, Đoàn Chính Trung trở về, nàng nhìn hắn, cảm thấy là hắn thật. Ăn cơm xong, hắn lại vào thư phòng, nàng nhất thời quật khởi, muốn làm bát đường cho hắn.
Làm đường không có gì khó, trước kia ở Đoàn phủ nàng cũng từng làm, hơn nữa lúc đó nếu làm không cẩn thận người khác liền đoán ra nàng thích hắn.
Cùng Linh Lan đi vào phòng bếp, mở bếp lò, bắt đầu hầm đường. Coi lửa bếp lò, ngửi mùi hương chậm rãi bay ra, nàng mỉm cười nhìn bếp lò còn hầm đường, trong lòng vui mừng như cô gái bình thường muốn đi tìm tình lang.
Non nửa canh giờ sau, Linh Lan nói:“Phu nhân, hẳn là được rồi, để nô tỳ đi xem.”
“Không, ta tự mình xem.” Nàng muốn tự tay làm từ đầu đến cuối.
Đứng lên, đi đến bên bếp, khí nóng bay lên, làm cho nàng nhìn không rõ.
Lấy tấm vải lót tay, lại vẫn không cẩn thận làm ngón tay chạm vào nắp, nóng nàng cuống quít buông nắp trong tay.
“Phu nhân, làm sao vậy?” Linh Lan vội đi qua xem tay nàng, lập tức đưa tay nàng ngâm vào nước lạnh. Một lát sau, Cầu Mộ Quân cau mày lấy tay ra, chỉ thấy chỗ bị bỏng đã nổi bọc.
“Phu nhân, nhanh về phòng bôi thuốc đi.” Linh Lan vội nói.
“Nhưng còn đường......” Cầu Mộ Quân nhìn đường trong nồi, Linh Lan cẩn thận mở nắp lấy thìa quấy quấy nhìn, nói:“Còn phải nấu thêm lúc nữa, ngài đi bôi thuốc trở về vừa khéo.” Nói xong liền kéo nàng đến phòng nghỉ.
Linh Lan bôi thuốc cho nàng, hai người trở lại phòng bếp, quả nhiên đường vừa mới được. Đổ một chén, bưng đến thư phòng, bảo hạ nhân vào thông báo.
Trong chốc lát, hạ nhân trả lời:“Phu nhân, lão gia thỉnh người vào.”
Nàng bưng đường đi vào, đặt ở trước mặt hắn.
Hắn cũng không nói, đưa tay khép sổ con lại, bưng đường lên.
Múc một thìa, uống vào miệng, lại ngừng động tác, một lát sau phun đường trong miệng vào trong chén.
“Làm sao vậy?” Khó uống như vậy sao? Hắn vẫn trầm mặc như cũ, lấy một cây ngân châm, đâm vào trong chén. Không bao lâu, hắn chậm rãi rút ngân châm ra, ngân châm chuyển thành màu đen.
“A? Này......” Nàng giật mình không nói ra lời.
Đoàn Chính Trung nói: “Nàng đi ra ngoài trước đi.” Cầu Mộ Quân đứng ngẩn người mất một lúc mới đi ra ngoài. Vì sao, vì sao có độc? Là ai hạ độc, là ai muốn hại hắn?
Một lát sau, nàng còn ở bên ngoài không yên, hắn đi ra, sau nói với hạ nhân một bên:“Bảo quản gia gọi mọi người trong phủ tới.”
Mệnh lệnh vừa ra, không qua bao lâu, quản gia liền dẫn theo hơn trăm người đến. Đoàn Chính Trung nói với quản gia:“Đi lấy chén đường bên trong kia đến.”
“Dạ.” Quản gia lập tức liền bưng bát đường ra, sau đó Đoàn Chính Trung nói: “Ai gặp qua bát đường này?” Phía dưới lặng im, sau đó Linh Lan đứng dậy. Tiếp theo, lại có vài người ở phòng bếp đứng dậy. Tiếp đó là những người trên đường gặp Cầu Mộ Quân bưng bát đường này cũng đứng dậy.
Đoàn Chính Trung hỏi: “Trong số các ngươi, có ai muốn phu nhân chết.”
Về sau bọn họ có con, nếu là con trai, chờ nàng già đi, liền đem trâm gài tóc này cho nó, bảo nó đưa cho người con gái mình yêu làm vật định tình, hắc hắc!
Ngắm trâm gài tóc xong, cũng nghĩ sao hắn lại không ở đây. Không cần phải nói, nhất định là đã tiến cung từ sáng sớm.
Trước kia, lúc ngủ cùng nhau, sáng sớm hắn rời giường nàng còn có thể tỉnh, bây giờ thì ngủ say như chết. Nói đến nói đi, đây cũng không phải lỗi của nàng, ngủ trễ như vậy, nàng mới ngủ chưa được bao lâu!
Cúi đầu nhìn trên người mình, dường như lần này hắn có chú ý, không lưu lại dấu vết khả nghi, lại nhìn chăn trên giường, đã không thấy tấm vải trắng kia.
Không thể nào, tấm vải kia ngay dưới người nàng, hắn lấy từ dưới người nàng, nàng lại không biết? Nàng ngủ say như vậy sao?
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, nghĩ nhất định là đã có nha hoàn sớm chờ ở bên ngoài. Nàng nói:“Vào đi.” Sau đó quả nhiên có hai nha hoàn bưng đồ rửa mặt, đẩy cửa mà vào, một người đúng là nha hoàn hơn mười tuổi tên Linh Lan, một người khác lớn hơn một chút, hẳn chính là Liễu Lan.
“Phu nhân, người đã tỉnh rồi.” Liễu Lan cầm quần áo đến hầu hạ nàng rời giường. Nàng lại nhịn không được nhìn Linh Lan thêm vài lần, rất quen thuộc nhưng nàng chắc chắn mình chưa gặp nàng ta bao giờ. Lúc chải đầu, nàng nói:“Cài chiếc trâm này đi.”
“Dạ, phu nhân.” Liễu Lan giúp nàng cài trâm gài tóc Đoàn Chính Trung tặng, sau đó thu dọn mọi thứ. Ra khỏi phòng, bên ngoài là thời tiết cuối thu trong lành, ánh nắng tươi sáng.
Khóm hoa đó, cái ao đó, chim chóc đó...... Thật sự không nghĩ tới, có một ngày, nàng còn có thể trở về.
Trước kia người khác gọi nàng ‘phu nhân’, nàng vẫn cảm thấy mình không phải phu nhân nơi này, bây giờ không cần người khác gọi, nàng liền cảm thấy mình là thê tử của Đoàn Chính Trung, là phu nhân nơi này.
Trở về Đoàn phủ một ngày, trong lòng nàng không ngừng nhảy nhót, lại biết không thể cao hứng ra mặt, bằng không người khác sẽ nghi ngờ. Vì thế nàng đoan trang, đi qua từng góc trong Đoàn phủ, giống như trí nhớ trước kia. Cho dù trước kia bị đánh, bị phạt, lúc này nghĩ lại cũng chỉ cảm thấy có cảm giác tạo hóa trêu người.
Lại đi về phía trước, là một cái cái hồ thật lớn, ngẩng đầu, liền thấy hành lang dài kia.
Nàng đứng ở bên cạnh hồ, ngửa đầu nhìn thật lâu.
Lúc này, Linh Lan nói:“Phu nhân, chúng ta đi nơi khác đi, đừng đứng ở chỗ này lâu quá.”
Nàng không quay đầu, sâu kín nói:“Vì sao?”
Linh Lan nhìn nhìn bốn phía, hạ giọng nói:“Các nàng nói nơi này có quỷ, có thể kéo người từ hành lang dài xuống, còn nói nơi này đã từng có một người chết.”
Mũi Cầu Mộ Quân xon xót, đỏ mắt, chậm rãi nói:“Trước kia ta có một nha hoàn, tên Tiểu Nhụy. Nàng thực tri kỷ, lại rất lương thiện......” Nàng đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Linh Lan, nhìn rất lâu, nói:“Ta nhớ ra rồi, ta nghĩ ra vì sao ta cảm thấy ta từng gặp ngươi, ngươi rất giống nàng.”
Linh Lan run lên một chút, lập tức nói thêm: “Phu nhân chê cười, nô tỳ lớn lên giống mẹ nô tỳ!”
Cầu Mộ Quân lắc đầu nói:“Không phải bộ dáng giống, mà là cảm giác khi ta gặp ngươi giống, cảm giác thực tri kỷ, thực ấm áp, giống như thấy Tiểu Nhụy đã theo ta năm năm.”
Nàng lại nhìn về phía hành lang dài, mặt đầy nước mắt nói:“Ta không biết vì sao, vì sao nàng phải chết, vì sao ta rời khỏi Đoàn phủ nàng sẽ tự sát, bây giờ ta đã trở về, nàng cũng có thể trở về sao?”
Linh Lan cũng nhìn hành lang dài, thần sắc chậm rãi phiền muộn, nhẹ giọng nói: “Phu nhân, người rất thích Tiểu Nhụy kia sao?”
Cầu Mộ Quân cúi đầu, lau nước mắt, nói: “Quên đi, tất cả đã qua, chúng ta đi thôi.” Nói xong, liền xoay người rời đi, đi đến chuồng ngựa.
Tới buổi chiều, Đoàn Chính Trung trở về, nàng nhìn hắn, cảm thấy là hắn thật. Ăn cơm xong, hắn lại vào thư phòng, nàng nhất thời quật khởi, muốn làm bát đường cho hắn.
Làm đường không có gì khó, trước kia ở Đoàn phủ nàng cũng từng làm, hơn nữa lúc đó nếu làm không cẩn thận người khác liền đoán ra nàng thích hắn.
Cùng Linh Lan đi vào phòng bếp, mở bếp lò, bắt đầu hầm đường. Coi lửa bếp lò, ngửi mùi hương chậm rãi bay ra, nàng mỉm cười nhìn bếp lò còn hầm đường, trong lòng vui mừng như cô gái bình thường muốn đi tìm tình lang.
Non nửa canh giờ sau, Linh Lan nói:“Phu nhân, hẳn là được rồi, để nô tỳ đi xem.”
“Không, ta tự mình xem.” Nàng muốn tự tay làm từ đầu đến cuối.
Đứng lên, đi đến bên bếp, khí nóng bay lên, làm cho nàng nhìn không rõ.
Lấy tấm vải lót tay, lại vẫn không cẩn thận làm ngón tay chạm vào nắp, nóng nàng cuống quít buông nắp trong tay.
“Phu nhân, làm sao vậy?” Linh Lan vội đi qua xem tay nàng, lập tức đưa tay nàng ngâm vào nước lạnh. Một lát sau, Cầu Mộ Quân cau mày lấy tay ra, chỉ thấy chỗ bị bỏng đã nổi bọc.
“Phu nhân, nhanh về phòng bôi thuốc đi.” Linh Lan vội nói.
“Nhưng còn đường......” Cầu Mộ Quân nhìn đường trong nồi, Linh Lan cẩn thận mở nắp lấy thìa quấy quấy nhìn, nói:“Còn phải nấu thêm lúc nữa, ngài đi bôi thuốc trở về vừa khéo.” Nói xong liền kéo nàng đến phòng nghỉ.
Linh Lan bôi thuốc cho nàng, hai người trở lại phòng bếp, quả nhiên đường vừa mới được. Đổ một chén, bưng đến thư phòng, bảo hạ nhân vào thông báo.
Trong chốc lát, hạ nhân trả lời:“Phu nhân, lão gia thỉnh người vào.”
Nàng bưng đường đi vào, đặt ở trước mặt hắn.
Hắn cũng không nói, đưa tay khép sổ con lại, bưng đường lên.
Múc một thìa, uống vào miệng, lại ngừng động tác, một lát sau phun đường trong miệng vào trong chén.
“Làm sao vậy?” Khó uống như vậy sao? Hắn vẫn trầm mặc như cũ, lấy một cây ngân châm, đâm vào trong chén. Không bao lâu, hắn chậm rãi rút ngân châm ra, ngân châm chuyển thành màu đen.
“A? Này......” Nàng giật mình không nói ra lời.
Đoàn Chính Trung nói: “Nàng đi ra ngoài trước đi.” Cầu Mộ Quân đứng ngẩn người mất một lúc mới đi ra ngoài. Vì sao, vì sao có độc? Là ai hạ độc, là ai muốn hại hắn?
Một lát sau, nàng còn ở bên ngoài không yên, hắn đi ra, sau nói với hạ nhân một bên:“Bảo quản gia gọi mọi người trong phủ tới.”
Mệnh lệnh vừa ra, không qua bao lâu, quản gia liền dẫn theo hơn trăm người đến. Đoàn Chính Trung nói với quản gia:“Đi lấy chén đường bên trong kia đến.”
“Dạ.” Quản gia lập tức liền bưng bát đường ra, sau đó Đoàn Chính Trung nói: “Ai gặp qua bát đường này?” Phía dưới lặng im, sau đó Linh Lan đứng dậy. Tiếp theo, lại có vài người ở phòng bếp đứng dậy. Tiếp đó là những người trên đường gặp Cầu Mộ Quân bưng bát đường này cũng đứng dậy.
Đoàn Chính Trung hỏi: “Trong số các ngươi, có ai muốn phu nhân chết.”
Bình luận facebook