-
Chương 17: Đoàn Chính Trung xử trí
“Ta...... Ta là bởi vì hiểu lầm ngươi mới như vậy, ta biết sai rồi, ngươi niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta đi.” Tuy biết hắn chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhẹ nhàng cầu xin hắn so với việc chống đối hắn vẫn hơn.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười khẽ một chút, sau đó mở miệng nói:“Quản gia, trước mắt để cho phu nhân ở Tây lâu đi.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia đáp.
Đoàn Chính Trung nói xong câu này rồi bước đi, Cầu Mộ Quân đứng tại chỗ không biết nói gì. Nàng không biết trừng phạt này rốt cuộc là nhẹ hay là nặng, nàng có nên tranh thủ một chút hay không.
Chờ đến lúc quản gia đưa nàng đến chỗ gọi là Tây lâu, nàng mới biết được trừng phạt này còn nặng hơn nhiều so với tình huống tệ nhất nàng tưởng tượng.
Toàn bộ Tây lâu không có một ai, quản gia mang nàng vào phòng ở tầng hai, bên trong rất tối, trong phòng còn có mùi rất khó ngửi, thường thường còn có vài tiếng chuột kêu.
Quản gia không nói gì liền rời đi, lúc đi ra thì đóng cửa, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được tiếng khóa cửa.
“Này, quản gia --” Vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân quản gia rời đi, Cầu Mộ Quân cũng biết đây là ý của Đoàn Chính Trung, nói gì cũng vô dụng nên không gọi nữa.
Trong phòng có một cái có thể cho là cửa sổ, bị mấy tấm ván gỗ đóng đinh, phía dưới cửa còn có một lỗ nhỏ giống lỗ chó, sợ rằng ngay cả đầu trẻ con cũng tắc không chui ra được. Trừ những nơi đó thì không có chút ánh sáng nào lọt vào.
Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được một ngọn nến.
Châm ngọn nến, Cầu Mộ Quân nhìn quanh một vòng gian phòng mới, chỉ có giường, cái bàn cùng một cái bồn cầu. Nói cách khác, đây là không gian sống duy nhất của nàng.
Đoàn Chính Trung đáng giận!
Ngồi nhìn ngọn đèn, không có việc gì làm. Tiếng chuột kêu “Chít chít” là thanh âm duy nhất có thể làm bạn với nàng.
Cầu Mộ Quân hi vọng bây giờ mình có một chuỗi Phật châu, có một cái mõ, nàng làm đệ tử tục gia Phật môn cũng được. Tin Phật hàng ngày gõ mõ, tốt hơn so với ngồi không như vậy.
Cũng may chẳng bao lâu sau còn có người đưa cơm đến đây. Cầu Mộ Quân nghĩ, cuối cùng có chút việc để làm.
Bát cơm được đẩy vào từ lỗ nhỏ, Cầu Mộ Quân cầm trong tay, soi dưới ngọn nến, hình như là thịt. Còn là thịt gì thì nàng không biết, nhưng ngửi mùi thật sự rất thơm. Thử ăn một miếng, có chút dị thường, hình như không phải thịt mới.
Ăn sẽ không bụng đau chứ?
Cầu Mộ Quân gạt thịt qua một bên, chỉ ăn cơm, lại thấy cái gì tròn tròn, để dưới ngọn nến nhìn, là tròng mắt!
Hơn nữa, tròng mắt kia lại như là...... mắt chó.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng, sợ tới mức ném bát cơm xuống đất. Đột nhiên nghĩ ra, con chó này...... Chính là con nàng chém chết!
Khó trách thịt bị thay đổi mùi vị, đều đã chết hai ba ngày hắn còn lấy tới cho nàng ăn!
Thoáng chốc, cảnh tượng con chó lúc chết lại hiện lên ở trong đầu, Cầu Mộ Quân không khỏi có chút sợ hãi. Trong phòng lại tối, lại có chút mùi quỷ dị, nàng còn biết toàn bộ tầng này chỉ có một mình nàng, như vậy nàng sao có thể không sợ?
Trên mặt đất, con mắt kia lăn đến một bên, Cầu Mộ Quân không dám nhìn, cầm ngọn nến lui vào bên trong giường.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dần dần lụi tắt, trời tối, tim Cầu Mộ Quân vẫn đập rất nhanh, nàng hít sâu, tự nói không cần sợ, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.
Trong bóng đêm, lỗ tai dựng lên, nghe động tĩnh bốn phía. Cầu Mộ Quân chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái, giống như gió thổi, lại giống như từ góc nào đó trong phòng vọng lại, giống tiếng nữ nhân khóc.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười khẽ một chút, sau đó mở miệng nói:“Quản gia, trước mắt để cho phu nhân ở Tây lâu đi.”
“Vâng, lão gia.” Quản gia đáp.
Đoàn Chính Trung nói xong câu này rồi bước đi, Cầu Mộ Quân đứng tại chỗ không biết nói gì. Nàng không biết trừng phạt này rốt cuộc là nhẹ hay là nặng, nàng có nên tranh thủ một chút hay không.
Chờ đến lúc quản gia đưa nàng đến chỗ gọi là Tây lâu, nàng mới biết được trừng phạt này còn nặng hơn nhiều so với tình huống tệ nhất nàng tưởng tượng.
Toàn bộ Tây lâu không có một ai, quản gia mang nàng vào phòng ở tầng hai, bên trong rất tối, trong phòng còn có mùi rất khó ngửi, thường thường còn có vài tiếng chuột kêu.
Quản gia không nói gì liền rời đi, lúc đi ra thì đóng cửa, sau đó Cầu Mộ Quân nghe được tiếng khóa cửa.
“Này, quản gia --” Vừa mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân quản gia rời đi, Cầu Mộ Quân cũng biết đây là ý của Đoàn Chính Trung, nói gì cũng vô dụng nên không gọi nữa.
Trong phòng có một cái có thể cho là cửa sổ, bị mấy tấm ván gỗ đóng đinh, phía dưới cửa còn có một lỗ nhỏ giống lỗ chó, sợ rằng ngay cả đầu trẻ con cũng tắc không chui ra được. Trừ những nơi đó thì không có chút ánh sáng nào lọt vào.
Cầu Mộ Quân nhìn bốn phía, cuối cùng tìm được một ngọn nến.
Châm ngọn nến, Cầu Mộ Quân nhìn quanh một vòng gian phòng mới, chỉ có giường, cái bàn cùng một cái bồn cầu. Nói cách khác, đây là không gian sống duy nhất của nàng.
Đoàn Chính Trung đáng giận!
Ngồi nhìn ngọn đèn, không có việc gì làm. Tiếng chuột kêu “Chít chít” là thanh âm duy nhất có thể làm bạn với nàng.
Cầu Mộ Quân hi vọng bây giờ mình có một chuỗi Phật châu, có một cái mõ, nàng làm đệ tử tục gia Phật môn cũng được. Tin Phật hàng ngày gõ mõ, tốt hơn so với ngồi không như vậy.
Cũng may chẳng bao lâu sau còn có người đưa cơm đến đây. Cầu Mộ Quân nghĩ, cuối cùng có chút việc để làm.
Bát cơm được đẩy vào từ lỗ nhỏ, Cầu Mộ Quân cầm trong tay, soi dưới ngọn nến, hình như là thịt. Còn là thịt gì thì nàng không biết, nhưng ngửi mùi thật sự rất thơm. Thử ăn một miếng, có chút dị thường, hình như không phải thịt mới.
Ăn sẽ không bụng đau chứ?
Cầu Mộ Quân gạt thịt qua một bên, chỉ ăn cơm, lại thấy cái gì tròn tròn, để dưới ngọn nến nhìn, là tròng mắt!
Hơn nữa, tròng mắt kia lại như là...... mắt chó.
Nàng sợ hãi kêu một tiếng, sợ tới mức ném bát cơm xuống đất. Đột nhiên nghĩ ra, con chó này...... Chính là con nàng chém chết!
Khó trách thịt bị thay đổi mùi vị, đều đã chết hai ba ngày hắn còn lấy tới cho nàng ăn!
Thoáng chốc, cảnh tượng con chó lúc chết lại hiện lên ở trong đầu, Cầu Mộ Quân không khỏi có chút sợ hãi. Trong phòng lại tối, lại có chút mùi quỷ dị, nàng còn biết toàn bộ tầng này chỉ có một mình nàng, như vậy nàng sao có thể không sợ?
Trên mặt đất, con mắt kia lăn đến một bên, Cầu Mộ Quân không dám nhìn, cầm ngọn nến lui vào bên trong giường.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào dần dần lụi tắt, trời tối, tim Cầu Mộ Quân vẫn đập rất nhanh, nàng hít sâu, tự nói không cần sợ, nhưng vẫn vô cùng khẩn trương.
Trong bóng đêm, lỗ tai dựng lên, nghe động tĩnh bốn phía. Cầu Mộ Quân chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái, giống như gió thổi, lại giống như từ góc nào đó trong phòng vọng lại, giống tiếng nữ nhân khóc.
Bình luận facebook