• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHU QUÂN LÀ THÁI GIÁM TỔNG QUẢN (4 Viewers)

  • Chương 27: Hạ sốt

Hắn quả thật sẽ không hại nàng, bằng không hắn cũng sẽ không nói những lời vừa rồi.

Nhưng vì sao hắn không hại nàng? Hắn không phải cũng muốn bỏ nàng sao? Nếu hắn góp vài lời bên tai Hoàng thượng, tùy tiện thêm vài câu, Hoàng Thượng khẳng định sẽ tức giận, chắc chắn sẽ hạ lệnh xử tử nàng, như vậy hắn không phải có thể thoát khỏi nàng sao?

Thoát khỏi? Giữa bọn họ, rốt cuộc là ai muốn thoát khỏi ai đây?

Uống thuốc, Cầu Mộ Quân lại ngủ, ngủ thật sâu, thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy bóng dáng Đoàn Chính Trung cùng nha hoàn hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu rời khỏi phòng, nàng mới biết buổi tối Đoàn Chính Trung ngủ ở bên cạnh nàng.

Một tiếng sấm truyền đến, nói cho nàng bên ngoài trời đổ mưa, nàng đoán mình hẳn là bị tiếng sấm đánh thức.

Phòng bị tấm sa trướng rất dày chia thành hai gian, Cầu Mộ Quân đoán Đoàn Chính Trung được nha hoàn miễn cưỡng che đi vào trong mưa, sau đó nghe được tiếng động bên ngoài cửa.

Hắn rời giường, nàng còn chưa tỉnh, hắn cũng không có đánh thức nàng, là thấy nàng chướng mắt hay là......

Cảm giác cả người thoải mái hơn một chút, tay nàng từ trong chăn vươn ra, sờ sờ cái trán, cảm thấy không nóng lắm, hình như là hạ sốt rồi.

Đoàn Chính Trung thức dậy sớm như vậy hẳn là đi vào cung, nếu hôm qua hắn không xử phạt nha hoàn trong phòng nàng, vậy các nàng hôm nay chắc sẽ không có việc gì, nói cách khác nàng còn có chút thời gian.

Tuy rằng hắn nói đừng có tự cho mình là đúng, xen vào việc của người khác, nhưng...... Nàng quả thật không làm được, quả thật không thể giả câm giả điếc. Kỳ thật, nàng biết mình cũng không phải hoàn toàn không thể, nếu bây giờ nàng sống trong hoàng cung, nàng chắc chắn sẽ không lấy tính mạng của mình cùng an nguy Cầu gia ra đùa giỡn như thế, nhưng, tại Đoàn phủ, trước mặt hắn, nàng lại dám. Là vì nàng coi Đoàn phủ là nhà mình sao? Là vì nàng cũng không sợ hắn như nàng tưởng sao? Vì sao không sợ hắn? Là vì ỷ vào cha nàng, hay là vì hắn nói cam đoan nàng sẽ không chết? Hay là bởi vì cái gì khác?

Tự hỏi mình nhiều vấn đề như thế, nàng cảm thấy đầu mình lại bắt đầu đau, nhìn ra cửa sổ thấy trời vẫn tối đen như cũ, nhắm mắt lại ngủ tiếp.

Lại tỉnh lại, Cầu Mộ Quân đã không còn chút buồn ngủ, vừa dậy không bao lâu, nha hoàn liền bưng đồ ăn nhẹ tới.

Bên ngoài mưa vẫn rơi, tiếng sấm vẫn ầm ầm như cũ, tia chớp từng tia đánh xuống, Cầu Mộ Quân vừa ăn, vừa hỏi:“ Lão gia có nói gì về chuyện mấy người Cận Nhi không?”

Nha hoàn hồi đáp:“Lão gia đêm qua chỉ đem các nàng nhốt vào phòng củi, sáng sớm hôm nay liền tiến cung, không phân phó, các nàng bây giờ còn ở phòng củi.”

Cầu Mộ Quân uống xong một ngụm cháo, lại hỏi:“Vậy lão gia có cho người đưa cơm cho các nàng không?”

Nha hoàn hồi đáp: “Lão gia chưa nói, nhưng lúc trước người bị nhốt thì không được ăn cơm, cho nên lần này quản gia cũng không sai người đưa.”

Cầu Mộ Quân nói:“Mang cơm cho các nàng đi, đêm qua lão gia đồng ý rồi.”

Nha hoàn cười nói:“Phu nhân, người thật tốt! Ta lập tức nói với quản gia, cho người đi đưa cơm cho các nàng.”

“Được.” Cầu Mộ Quân cúi đầu làm như không có việc gì tiếp tục uống cháo, trong lòng lại đoán. Hắn trở về, không biết sẽ phản ứng thế nào đâu? Nàng lại cảm giác được, hình như mình lấy việc chọc giận hắn làm mục tiêu thì phải, giống như không làm trái ý hắn sẽ không vui vẻ, từ khi nào nàng lại tùy hứng như vậy?

Cả một ngày ăn hai bữa cơm uống hai chén thuốc, cũng không xuống giường, cũng không ngủ, ngồi trên giường nghe tiếng mưa rơi, thấy trong phòng có bản “Quỷ Cốc tử” (1), liền lấy đến xem. Sách này nàng chỉ nghe nói qua, cũng chưa đọc, nhưng thật ra Quỷ Cốc tử có một quyển sách khác là “Kinh âm phù thất thuật”(2). Ở nhà, tuy rằng cha cũng không nghiêm khắc với nàng, nhưng loại sách nói về quyền thế âm mưu như “Quỷ Cốc tử” cha vẫn không cho phép nàng xem, cho nên lúc này không có việc gì mới đọc. Cũng chỉ là đại khái nhìn qua, cảm thấy nhàm chán lật lật vài trang rồi không đọc nữa.

Người như Đoàn Chính Trung có phải cả ngày nghiên cứu mấy thứ này hay không? Nghĩ làm thế nào tranh quyền, làm thế nào bài trừ nguy cơ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom