-
Chương 6: Trừng phạt
Cầu Mộ Quân nghe xong, buông sách đi đến cửa lớn. Vừa đến nơi, mới phát hiện Đoàn Tử Thông sớm đã đứng ở cửa.
Không đợi bao lâu, có một chiếc xe ngựa lớn đi về phía này, cuối cùng đứng ở trước cửa Đoàn phủ.
Một người quỳ gối trước xe ngựa, hai tay chống xuống đất.
Màn xe ngựa được nâng lên, Đoàn Chính Trung được đỡ xuống xe ngựa, sau đó dẫm lên lưng người kia đi xuống đất
Quản gia Đoàn phủ, thiếu gia, một ít mama đều ra nghênh đón.
“Nghĩa phụ.” Đoàn Tử Thông kêu lên.
Đoàn Chính Trung nhìn nhìn hắn nói:“Hôm nay đọc sách thế nào?”
Đoàn Tử Thông hồi đáp:“Buổi sáng đi gặp vài vị thi hữu (bạn làm thơ), buổi chiều viết hai bài thơ.”
“Thi hữu? Lại là mấy kẻ tú tài nghèo kiết hủ lậu kia?”
“Nghĩa phụ......”
Đoàn Chính Trung không nói gì, lập tức vào cửa.
Cơm chiều không có Đoàn Tử Thông, trên bàn chỉ có nàng cùng Đoàn Chính Trung.
Theo hắn vào cửa, nàng liền không nói chuyện, đến bây giờ cũng không biết nói cái gì, thậm chí không dám nhìn hắn.
Nàng âm thầm đếm thức ăn trên bàn, có đến bốn mươi món. Sau khi hắn ngồi xuống, nha hoàn lại bưng lên một đĩa đồ ăn nhỏ đặt ở trước mặt Đoàn Chính Trung.
Ý là đĩa đồ ăn này chỉ làm cho một mình hắn ăn.
Cầu Mộ Quân âm thầm nhìn đĩa đồ ăn kia, chỉ là một đĩa thịt được cắt nhỏ, cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng mà Đoàn Chính Trung có vẻ rất chú ý món này, đồ ăn khác đều chỉ ăn một hai miếng, riêng món này lại ăn hết.
Cơm nước xong, không ngồi bao lâu, Đoàn Chính Trung liền muốn đi tắm rửa, Cầu Mộ Quân do dự một chút, vẫn đi theo phía sau hắn. Mặc dù có chút sợ hắn sẽ bắt nàng hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng nghĩ nếu mình không biểu hiện ra dáng vẻ cung kính với hắn giống những người khác trong phủ, chỉ sợ hắn sẽ xử phạt nàng.
Đoàn Chính Trung đi tuốt đằng trước, đằng sau là bốn thị vệ cầm đao. Cầu Mộ Quân đi ở đằng sau thị vệ, sau đó là nha hoàn. Đi ngang qua hoa viên, Đoàn Chính Trung ngừng lại, Cầu Mộ Quân cùng mấy người phía sau cũng cuống quýt dừng lại.
Là hai nha hoàn đang nói chuyện.
Bên đường là hoa đang nở rộ, che khuất tầm mắt, chỉ nghe thấy có người ở bên kia nói chuyện, cũng không nhìn thấy người. Cầu Mộ Quân đứng nghe xong, trong lòng nhảy dựng lên.
“Tử Đằng tỷ, tỷ thật sự quyết định đi sao?”
“Đúng vậy, mấy tháng trước đã nói với quản gia, ngày mai có thể đi rồi, đến tửu lâu nhà Hoàng lão gia mới mở giúp việc bếp núc.”
“Tiền công bên kia có cao như nơi này sao? Ta nghe nói Hoàng lão gia rất keo kiệt.”
“Hừ, dù thế nào cũng tốt hơn so với việc hầu hạ một tên hoạn quan âm tình bất định. Ngày nào ta cũng phải thái ngưu tiên lư tiên (1), ta thấy hắn ăn nhiều tiên như vậy sao có thể không phải thái giám chứ!”
“Tử Đằng tỷ, lời này sao có thể nói!”
“Ta không thèm sợ hắn, dù sao ta ngày mai đã đi. Hắc hắc, muội xem người khác động phòng ngày hôm sau đều nghiệm hồng (2), nhưng hắn cưới vợ không......”
Cầu Mộ Quân quát một câu:“Ai nói chuyện ở bên kia?” Đánh gãy lời các nàng.
Bên cạnh lập tức im bặt, nha hoàn phía sau bọn họ đã vòng sang bên kia.
Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Cầu Mộ Quân, cố ý giúp nha hoàn kia, nàng chột dạ cúi đầu.
Hai nha hoàn vừa nói chuyện bị dẫn đến, vừa thấy hắn, hai người cuống quít quỳ gối, một người trong đó đã sợ tới mức mặt như màu đất .
“Gọi quản gia dắt Lôi Càng đến.” Đoàn Chính Trung nói.
Không bao lâu, quản gia đi đến. Cầu Mộ Quân mới biết Lôi Càng là một con chó to.
Lúc này Đoàn Chính Trung nói với nha hoàn đang quỳ trước mặt hắn: “Ngươi cắt nhiều ngưu tiên lư tiên như vậy, hẳn là có chút nhớ nhung, hôm nay ta để cho ngươi nếm thử cẩu tiên là mùi vị gì.”
Nha hoàn tên Tử Đằng bị dọa trắng mặt, khóc nói:“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa!”
“Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói.
Không đợi bao lâu, có một chiếc xe ngựa lớn đi về phía này, cuối cùng đứng ở trước cửa Đoàn phủ.
Một người quỳ gối trước xe ngựa, hai tay chống xuống đất.
Màn xe ngựa được nâng lên, Đoàn Chính Trung được đỡ xuống xe ngựa, sau đó dẫm lên lưng người kia đi xuống đất
Quản gia Đoàn phủ, thiếu gia, một ít mama đều ra nghênh đón.
“Nghĩa phụ.” Đoàn Tử Thông kêu lên.
Đoàn Chính Trung nhìn nhìn hắn nói:“Hôm nay đọc sách thế nào?”
Đoàn Tử Thông hồi đáp:“Buổi sáng đi gặp vài vị thi hữu (bạn làm thơ), buổi chiều viết hai bài thơ.”
“Thi hữu? Lại là mấy kẻ tú tài nghèo kiết hủ lậu kia?”
“Nghĩa phụ......”
Đoàn Chính Trung không nói gì, lập tức vào cửa.
Cơm chiều không có Đoàn Tử Thông, trên bàn chỉ có nàng cùng Đoàn Chính Trung.
Theo hắn vào cửa, nàng liền không nói chuyện, đến bây giờ cũng không biết nói cái gì, thậm chí không dám nhìn hắn.
Nàng âm thầm đếm thức ăn trên bàn, có đến bốn mươi món. Sau khi hắn ngồi xuống, nha hoàn lại bưng lên một đĩa đồ ăn nhỏ đặt ở trước mặt Đoàn Chính Trung.
Ý là đĩa đồ ăn này chỉ làm cho một mình hắn ăn.
Cầu Mộ Quân âm thầm nhìn đĩa đồ ăn kia, chỉ là một đĩa thịt được cắt nhỏ, cũng không có cái gì đặc biệt. Nhưng mà Đoàn Chính Trung có vẻ rất chú ý món này, đồ ăn khác đều chỉ ăn một hai miếng, riêng món này lại ăn hết.
Cơm nước xong, không ngồi bao lâu, Đoàn Chính Trung liền muốn đi tắm rửa, Cầu Mộ Quân do dự một chút, vẫn đi theo phía sau hắn. Mặc dù có chút sợ hắn sẽ bắt nàng hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng nghĩ nếu mình không biểu hiện ra dáng vẻ cung kính với hắn giống những người khác trong phủ, chỉ sợ hắn sẽ xử phạt nàng.
Đoàn Chính Trung đi tuốt đằng trước, đằng sau là bốn thị vệ cầm đao. Cầu Mộ Quân đi ở đằng sau thị vệ, sau đó là nha hoàn. Đi ngang qua hoa viên, Đoàn Chính Trung ngừng lại, Cầu Mộ Quân cùng mấy người phía sau cũng cuống quýt dừng lại.
Là hai nha hoàn đang nói chuyện.
Bên đường là hoa đang nở rộ, che khuất tầm mắt, chỉ nghe thấy có người ở bên kia nói chuyện, cũng không nhìn thấy người. Cầu Mộ Quân đứng nghe xong, trong lòng nhảy dựng lên.
“Tử Đằng tỷ, tỷ thật sự quyết định đi sao?”
“Đúng vậy, mấy tháng trước đã nói với quản gia, ngày mai có thể đi rồi, đến tửu lâu nhà Hoàng lão gia mới mở giúp việc bếp núc.”
“Tiền công bên kia có cao như nơi này sao? Ta nghe nói Hoàng lão gia rất keo kiệt.”
“Hừ, dù thế nào cũng tốt hơn so với việc hầu hạ một tên hoạn quan âm tình bất định. Ngày nào ta cũng phải thái ngưu tiên lư tiên (1), ta thấy hắn ăn nhiều tiên như vậy sao có thể không phải thái giám chứ!”
“Tử Đằng tỷ, lời này sao có thể nói!”
“Ta không thèm sợ hắn, dù sao ta ngày mai đã đi. Hắc hắc, muội xem người khác động phòng ngày hôm sau đều nghiệm hồng (2), nhưng hắn cưới vợ không......”
Cầu Mộ Quân quát một câu:“Ai nói chuyện ở bên kia?” Đánh gãy lời các nàng.
Bên cạnh lập tức im bặt, nha hoàn phía sau bọn họ đã vòng sang bên kia.
Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Cầu Mộ Quân, cố ý giúp nha hoàn kia, nàng chột dạ cúi đầu.
Hai nha hoàn vừa nói chuyện bị dẫn đến, vừa thấy hắn, hai người cuống quít quỳ gối, một người trong đó đã sợ tới mức mặt như màu đất .
“Gọi quản gia dắt Lôi Càng đến.” Đoàn Chính Trung nói.
Không bao lâu, quản gia đi đến. Cầu Mộ Quân mới biết Lôi Càng là một con chó to.
Lúc này Đoàn Chính Trung nói với nha hoàn đang quỳ trước mặt hắn: “Ngươi cắt nhiều ngưu tiên lư tiên như vậy, hẳn là có chút nhớ nhung, hôm nay ta để cho ngươi nếm thử cẩu tiên là mùi vị gì.”
Nha hoàn tên Tử Đằng bị dọa trắng mặt, khóc nói:“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, nô tỳ cũng không dám nữa!”
“Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói.
Bình luận facebook