-
Chương 7: Hành động kinh người
Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói.
Ban đầu Cầu Mộ Quân còn suy nghĩ cái gì gọi là ‘cảm nhận mùi vị của cẩu tiên’, trừ bỏ làm chín thịt còn có ý nào khác, đến khi nghe thấy hắn nói muốn cởi quần áo nha hoàn kia nàng mới kinh hãi nhớ tới một người.
Vào thời Nam Bắc triều, Lưu Tử Nghiệp (1) thường bắt cung nữ hoang dâm cùng chó hoặc dê, ai không theo lập tức chém đầu. Khi đọc được trong sách, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi có kẻ nào lại có thể làm như thế.
Hiện tại chẳng lẽ Đoàn Chính Trung muốn...... để chó đến làm nhục nha hoàn này? Cầu Mộ Quân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Những người được quản gia gọi đến đã bắt đầu cởi quần áo của nha hoàn kia, nha hoàn khóc lóc cầu xin, Đoàn Chính Trung lại vẫn mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt.
“Lão gia......” Cầu Mộ Quân thật sự nhịn không được, vừa muốn cầu tình, nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung, lập tức không nói ra lời. Hắn không nói gì, thậm chí cũng không có biểu tình đáng sợ, nhưng nàng lại đọc được suy nghĩ của hắn: Ngươi cho là ngươi có tư cách cầu tình sao?
“Lão gia, đừng mà...... Nô tỳ cũng không dám nữa ......”
“Van cầu ngài, lão gia......”
Nha hoàn khóc, dập đầu trên mặt đất, ngay cả đầu đều đập đến chảy máu cũng không nhận được một ánh mắt không đành lòng của Đoàn Chính Trung.
Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn bị cởi chỉ còn tiểu y, Đoàn Chính Trung không có ý dừng tay, khóe mắt vẫn mang theo ý cười, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt. Thật sự không đành lòng xem tiếp, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng thanh âm gào khóc của nha hoàn lại truyền vào trong lỗ tai nàng rất rõ ràng.
Nha hoàn đột nhiên gào lên, Cầu Mộ Quân mở mắt ra, phát hiện nha hoàn bị cởi toàn bộ quần áo trước mặt mọi người, có người ấn nàng quỳ xuống đất, sau đó quản gia đưa dây xích cho một người cầm.
Lúc này Cầu Mộ Quân liếc mắt một cái thấy được giữa hai chân con chó kia lộ ra một đoạn màu đỏ, sợ tới mức bưng kín miệng.
Nha hoàn tênTử Đằng khóc, tiểu nha hoàn nói chuyện cùng nàng cũng khóc, Cầu Mộ Quân nhìn con chó, liều lĩnh che trước mặt nha hoàn, quỳ xuống trước mặt Đoàn Chính Trung.
“Trục xuất nàng khỏi phủ, được không?”
Hạ nhân dừng động tác lại chờ Đoàn Chính Trung quyết định.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một hồi, nói với nha hoàn đứng bên:“Nâng phu nhân đứng dậy.”
“Lão gia, ngươi là đại tổng quản, tội gì so đo cùng một tiểu nha đầu?” Cầu Mộ tiếp tục cầu xin, hai nha hoàn tiến lại kéo nàng đứng lên.
Lúc này, Tử Đằng đẩy người đang giữ nàng, muốn đứng dậy chạy đi, lại bị bắt được. Hai hạ nhân khác cũng tiến lại ấn chặt nàng xuống đất, làm cho nàng nằm úp sấp giống tư thế của chó.
“Đoàn Chính Trung, nàng chẳng qua chỉ nói ngươi vài câu, ngươi đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được, sao có thể làm ra việc không có nhân tính như vậy? Nàng cũng là người, sao ngươi có thể làm như vậy!” Cầu Mộ Quân nhịn không được bất kính với hắn, nhưng nói như thế nào hắn cũng không phản ứng. Bọn người hầu biết sự tình sẽ không thay đổi, liền đè chặt nha hoàn lại, dắt con chó đến phía sau nàng.
Con chó lập tức đặt hai móng vuốt lên lưng nha hoàn, chậm rãi đè lên lưng nàng.
Nha hoàn khóc, thanh âm càng thêm thê thảm, muốn cắn lưỡi tự sát, lại bị hạ nhân phát hiện, nắm cằm của nàng, lấy khăn nhét vào miệng nàng.
Trên mặt nha hoàn toàn là nước mắt, phát ra tiếng rên “Ô ô”.
Cầu Mộ Quân cũng mất đi lý trí, đột nhiên đẩy nha hoàn đang đỡ nàng ra, rút bội đao của thị vệ bên cạnh, chạy đến bên cạnh nha hoàn giơ đao lên lập tức chém xuống con chó.
Máu đen văng khắp nơi, thân mình con chó bị nàng chém thành hai đoạn, phần sau ngã xuống đất, nửa đầu còn mở to mắt động đậy. Ruột cùng nội tạng từ nửa kia rơi ra
Ban đầu Cầu Mộ Quân còn suy nghĩ cái gì gọi là ‘cảm nhận mùi vị của cẩu tiên’, trừ bỏ làm chín thịt còn có ý nào khác, đến khi nghe thấy hắn nói muốn cởi quần áo nha hoàn kia nàng mới kinh hãi nhớ tới một người.
Vào thời Nam Bắc triều, Lưu Tử Nghiệp (1) thường bắt cung nữ hoang dâm cùng chó hoặc dê, ai không theo lập tức chém đầu. Khi đọc được trong sách, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi có kẻ nào lại có thể làm như thế.
Hiện tại chẳng lẽ Đoàn Chính Trung muốn...... để chó đến làm nhục nha hoàn này? Cầu Mộ Quân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Những người được quản gia gọi đến đã bắt đầu cởi quần áo của nha hoàn kia, nha hoàn khóc lóc cầu xin, Đoàn Chính Trung lại vẫn mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt.
“Lão gia......” Cầu Mộ Quân thật sự nhịn không được, vừa muốn cầu tình, nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung, lập tức không nói ra lời. Hắn không nói gì, thậm chí cũng không có biểu tình đáng sợ, nhưng nàng lại đọc được suy nghĩ của hắn: Ngươi cho là ngươi có tư cách cầu tình sao?
“Lão gia, đừng mà...... Nô tỳ cũng không dám nữa ......”
“Van cầu ngài, lão gia......”
Nha hoàn khóc, dập đầu trên mặt đất, ngay cả đầu đều đập đến chảy máu cũng không nhận được một ánh mắt không đành lòng của Đoàn Chính Trung.
Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn bị cởi chỉ còn tiểu y, Đoàn Chính Trung không có ý dừng tay, khóe mắt vẫn mang theo ý cười, gấp đến độ không biết làm thế nào mới tốt. Thật sự không đành lòng xem tiếp, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng thanh âm gào khóc của nha hoàn lại truyền vào trong lỗ tai nàng rất rõ ràng.
Nha hoàn đột nhiên gào lên, Cầu Mộ Quân mở mắt ra, phát hiện nha hoàn bị cởi toàn bộ quần áo trước mặt mọi người, có người ấn nàng quỳ xuống đất, sau đó quản gia đưa dây xích cho một người cầm.
Lúc này Cầu Mộ Quân liếc mắt một cái thấy được giữa hai chân con chó kia lộ ra một đoạn màu đỏ, sợ tới mức bưng kín miệng.
Nha hoàn tênTử Đằng khóc, tiểu nha hoàn nói chuyện cùng nàng cũng khóc, Cầu Mộ Quân nhìn con chó, liều lĩnh che trước mặt nha hoàn, quỳ xuống trước mặt Đoàn Chính Trung.
“Trục xuất nàng khỏi phủ, được không?”
Hạ nhân dừng động tác lại chờ Đoàn Chính Trung quyết định.
Đoàn Chính Trung nhìn nàng một hồi, nói với nha hoàn đứng bên:“Nâng phu nhân đứng dậy.”
“Lão gia, ngươi là đại tổng quản, tội gì so đo cùng một tiểu nha đầu?” Cầu Mộ tiếp tục cầu xin, hai nha hoàn tiến lại kéo nàng đứng lên.
Lúc này, Tử Đằng đẩy người đang giữ nàng, muốn đứng dậy chạy đi, lại bị bắt được. Hai hạ nhân khác cũng tiến lại ấn chặt nàng xuống đất, làm cho nàng nằm úp sấp giống tư thế của chó.
“Đoàn Chính Trung, nàng chẳng qua chỉ nói ngươi vài câu, ngươi đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được, sao có thể làm ra việc không có nhân tính như vậy? Nàng cũng là người, sao ngươi có thể làm như vậy!” Cầu Mộ Quân nhịn không được bất kính với hắn, nhưng nói như thế nào hắn cũng không phản ứng. Bọn người hầu biết sự tình sẽ không thay đổi, liền đè chặt nha hoàn lại, dắt con chó đến phía sau nàng.
Con chó lập tức đặt hai móng vuốt lên lưng nha hoàn, chậm rãi đè lên lưng nàng.
Nha hoàn khóc, thanh âm càng thêm thê thảm, muốn cắn lưỡi tự sát, lại bị hạ nhân phát hiện, nắm cằm của nàng, lấy khăn nhét vào miệng nàng.
Trên mặt nha hoàn toàn là nước mắt, phát ra tiếng rên “Ô ô”.
Cầu Mộ Quân cũng mất đi lý trí, đột nhiên đẩy nha hoàn đang đỡ nàng ra, rút bội đao của thị vệ bên cạnh, chạy đến bên cạnh nha hoàn giơ đao lên lập tức chém xuống con chó.
Máu đen văng khắp nơi, thân mình con chó bị nàng chém thành hai đoạn, phần sau ngã xuống đất, nửa đầu còn mở to mắt động đậy. Ruột cùng nội tạng từ nửa kia rơi ra