Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: Sau khi lớn lên (7): Nhưng nàng thích người như thế nào?
Nguyễn Định Dã làm việc rất nhanh, không chỉ chuẩn bị xong chuyến đi đến chùa, ngay cả Tuyên Trác cũng biết việc này.
Là Diệu Diệu chính miệng nói cho hắn.
Lúc ở trong mộng, một khắc trước hai người còn đang nói về bài tập trên trường thì Diệu Diệu bỗng gục đầu xuống, ấp úng nói ra chuyện này.
Tuyên Trác khiếp sợ: "Diệu Diệu, muội không muốn gặp ta sao?"
"Là phụ thân muội." Diệu Diệu không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Phụ thân nói như vậy......"
Nhưng Nguyên Định Dã là người như thế nào? Hắn từ trước đến giờ vô cùng yêu thương nữ nhi, nếu Diệu Diệu không đồng ý thì chắc chắn Nguyên Định Dã sẽ không bức bách.
Tuyên Trác sao có thể không hiểu.
Cũng bởi vậy hắn càng không dám tin. Hai người hôm nay chơi với nhau rất vui vẻ, lúc tách ra còn nói nói cười cười, hắn cũng vẫn luôn chú ý mọi lời nói hành động của mình, chắc chắn không làm gì doạ đến Diệu Diệu. Bao nhiêu năm qua, Diệu Diệu chưa bao giờ nói một câu không tốt, sao bỗng nhiên lại có ý này?
Diệu Diệu chán nản nói: "Phụ thân nói rất đúng, Thái Tử ca ca, về sau huynh sẽ cưới Thái Tử Phi, chúng ta lại mỗi ngày đều gặp mặt thì không thích hợp. Huynh không phải đã có người trong lòng rồi sao? Nếu mà để nàng ấy biết, nhất định sẽ rất khổ sở."
Tuyên Trác nhìn nàng một lúc lâu: "Diệu Diệu, muội thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Từ khi muội năm tuổi, chúng ta đã mỗi ngày đều gặp nhau trong mộng, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Ta và muội có điều gì cần nói, chỉ cần nhắm mắt là có thể kể cho nhau, cũng giúp đỡ tốn thời gian. Ta và muội gặp nhau còn nhiều hơn cả ta gặp phụ hoàng và mẫu hậu, từ nay về sau, chỉ khi nào ta xuất cung thì chúng ta mới có thể gặp nhau, muội thực sự muốn như vậy sao?"
Diệu Diệu đương nhiên không muốn.
Thần tiên ca ca trong lòng nàng chính là người nhà, quan trọng như Đại Hoàng, nếu có ai mang Đại Hoàng đi, Diệu Diệu sẽ đau khổ đến ruột gan đứt từng khúc. Trước khi đi ngủ, nàng đã lén khóc một mình hồi lâu, trong lòng vô cùng khổ sở.
Nhưng Diệu Diệu không muốn làm người xấu. Nàng nghĩ mỗi ngày đều gặp Thái Tử ca ca, mỗi ngày đều chơi với hắn. Nếu thời gian có thể dừng ở tuổi nhỏ thì hai người cái gì cũng không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần chừng mực, thật tốt biết bao.
Nhưng con người cuối cùng vẫn phải lớn lên, sẽ có một Thái Tử Phi xuất hiện, nàng ấy sẽ trở thành người quan trọng nhất trong lòng Tuyên Trác.
Vì thế Diệu Diệu nói: "Thái Tử ca ca, huynh về sau sẽ phải cưới Thái Tử Phi mà. Nếu thần tiên còn có thể tiếp tục báo mộng thì bây giờ cũng nên là giữa huynh và Thái Tử Phi tương lai."
Tuyên Trác trầm mặc xuống.
Hắn trong lòng cảm xúc phức tạp, lồ||g ngực quay cuồng kích động, nhưng cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, nén những áp lực đó xuống.
"Nếu muội muốn làm thì ta sẽ đáp ứng." Hắn bình tĩnh nhìn người đối diện, nói: "Diệu Diệu, muội phải nhớ kỹ, muội trong lòng ta không hề nhẹ hơn phụ hoàng và mẫu hậu, ngày sau nếu muốn gặp ta, chỉ cần thỉnh Nguyên tướng quân truyền lời thay là được, ta lúc nào cũng sẽ chờ muội."
Diệu Diệu cúi thấp lên tiếng, rầu rĩ không vui, cảm giác như véo nhẹ một cái là ch ảy nước ra.
......
Sáng sớm hôm sau, Tuyên Trác mở mắt ra, cung nhân hầu đứng một bên nhẹ nhàng gọi vài tiếng, hắn mới trầm mặt ngồi dậy.
Hôm nay ai ai gặp Thái Tử cũng có thể nhận ra tâm tình không vui, thuộc hạ làm việc cũng không dám thở mạnh, cố gắng tóm tắt lại công việc nhanh gọn nhất, sau đó rời đi không dám ở lại.
Hoàng Hậu ở trong cung chờ người tới thỉnh an, vừa thấy hắn mặt lạnh đến, lập tức bật cười.
"Sao vậy? Là Diệu Diệu chọc con giận à?"
Tuyên Trác: "......"
Hoàng Hậu cười cười rót cho hắn một ly trà, tự mình đưa tới tay: "Con không phải hôm qua mới xuất cung gặp Diệu Diệu, sau đó tặng quà cho con bé sao? Trước khi xuất cung đã hỏi bổn cung rất nhiều lần, chẳng lẽ cái trâm đó Diệu Diệu không thích?"
Tuyên Trác rầu rĩ nói: "Muội ấy rất thích ạ."
Dù người khác tặng cái gì cho Diệu Diệu thì nàng đều sẽ thích, cho dù chỉ là hoa dại ven đường, nàng cũng sẽ quý trọng mang về trồng trong vườn.
Hắn giấu đầu lòi đuôi nói: "Không liên quan đến Diệu Diệu ạ."
Hoàng Hậu không tin.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có tiểu nha đầu Nguyên gia kia mới có thể khiến Thái Tử bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Bà nói: "Bổn cung đã lâu chưa gặp con bé, hay là lần tới kêu con bé tiến cung đi, đúng lúc, bổn cung có mấy cái cần bàn với Nguyên lão phu nhân, cũng phải xem ý của Nguyên gia là như thế nào."
"Cái gì có ý gì ạ?"
"Đương nhiên là hôn sự của con và Diệu Diệu." Hoàng Hậu giận hắn, liếc mắt một cái: "Con từ nhỏ đã thân thiết với Diệu Diệu, còn thường xuyên xuất cung chơi với con bé, không bằng trực tiếp định ra mối hôn sự giữa hai đứa, ngày sau con cũng đỡ phải chạy đi chạy lại."
"Chỉ là Diệu Diệu......"
"Tuổi Diệu Diệu cũng không còn nhỏ, là thời điểm thích hợp rồi."
Tuyên Trác nắm chặt ly trà: "Nhi thần không phải có ý này."
Hoàng Hậu ngây ra: "Con muốn đổi ý?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là......"
Lúc này hắn không dám chắc chắn tình cảm mà Diệu Diệu đối với mình là như thế nào.
Nếu không có gì thì Diệu Diệu đã không ngăn hắn tiếp xúc với cô nương ở hiệu đồ Tây kia, nếu có thì sao Diệu Diệu lại không muốn gặp lại hắn trong mộng nữa. Suy bụng ta ra bụng người, hắn chỉ hận không thể ngày ngày đều có thể ở bên Diệu Diệu, vậy mà Diệu Diệu nói không liền không luôn. Hắn nói đã có người trong lòng, nàng không thèm hỏi nhiều, cũng không ghen tuông, thậm chí còn chúc bọn họ bách niên hảo hợp.
Chẳng lẽ trước kia là hắn hiểu lầm, Diệu Diệu thật sự chỉ coi hắn như huynh trưởng, hoàn toàn không có gì khác?
Tuyên Trác cũng là con người bình thường, hắn ở triều đình suy đoán lòng người, lại không dám hồ loạn suy đoán ý nghĩ của tiểu cô nương.
Sợ rằng mình nghĩ nhiều, lầm tưởng tâm ý của nàng
Tuyên Trác nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bèn cười tủm tỉm nhìn hắn, như đã biết trước điều này. Hắn nghĩ nghĩ, liền cúi đầu, kể hết tất cả cho Hoàng Hậu nghe.
Hoàng Hậu sau khi nghe xong bèn cười một tiếng: "Cái này đâu có gì khó."
"Mẫu hậu......"
"Diệu Diệu trọng tình, nếu trong lòng con bé thật sự có con thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách để dò hỏi tới cùng, phải hỏi cho ra cái cô nương kia là ai. Bây giờ nhất thời chưa nhận ra nhưng cũng không dễ bị lừa, sớm muộn gì cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận." Hoàng Hậu lại nói: "Nhưng nếu thật sự là con nghĩ sai, vậy thì phải cẩn thận."
"Cái gì ạ?"
"Con và con bé thân thiết với nhau như vậy mà con bé lại không có bất cứ tình cảm gì đặc biệt thì sau này dù con có bao nhiêu nỗ lực, chỉ sợ cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu."
Tuyên Trác trong lòng trầm xuống.
......
Mấy ngày sau, Diệu Diệu từ sớm đã đi theo Nguyên Định Dã tới ngôi chùa ngoài thành, cầu kiến Tuệ Viên đại sư.
Nghe nói Tuệ Viên đại sư là cao tăng đắc đạo, có lẽ đã sớm đoán được bọn họ sắp tới, lúc ni cô trong chùa vào thông báo thì rất nhanh liền thỉnh bọn họ vào.
Diệu Diệu cẩn thận ngồi đối diện ông, len lén ngước lên nhìn thử. Tuệ Viên đại sư là một hoà thượng râu tóc bạc phơ, ông nhắm hai mắt, chắp tay trước ngực, dưới làn khói mờ ảo từ lư hương mà thấp giọng tụng kinh. Diệu Diệu tới trước mặt ông, dù là thở mạnh cũng không dám.
Nàng nhẹ giọng nói: "Đại sư......"
Tuệ Viên đại sư mở mắt. Tuy rằng tuổi đã cao nhưng hai mắt vẫn rất sáng ngời, giống như có thể nhìn được hết mọi nhân tâm trên đời này.
Diệu Diệu chưa kịp nói gì thì Tuệ Viên đại sư đã cho ni cô bên cạnh lấy hai vòng Phật châu tới.
Viên Phật châu tròn tròn, bóng loáng, nhìn qua thì có năm viên.
"Ở đây có hai vòng Phật châu, sớm nên giao cho thí chủ." Tuệ Viên đại sư niệm phật một tiếng: "Chậm trễ nhiều năm, thí chủ có dùng hay không thì phải xem tâm ý của chính mình."
Diệu Diệu nghe xong bỗng ngây ngốc mờ mịt.
Nàng trở lại kinh thành, Tuyên Trác biết hôm nay nàng đi chùa nên đã đứng ở cửa thành chờ sẵn. Diệu Diệu bèn đưa một cái vòng lại cho hắn, sau đó kể lại lời của Tuệ Viên đại sư.
"Đại sư nói chỉ cần chúng ta đeo vòng Phật châu này thì về sau sẽ không còn mơ thấy nhau nữa." Lúc Diệu Diệu đưa vòng tay còn có chút băn khoăn nhưng nàng đã an ủi bản thân rất nhiều ngày, lúc này trấn định nói: "Thái Tử ca ca, huynh nhất định phải nhớ đeo nó đấy, bằng không một người ở trong mộng sẽ rất nhàm chán."
Tuyên Trác thấp giọng đồng ý.
Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy cổ tay tiểu cô nương đeo một chuỗi Phật châu, trong lòng trầm xuống, không nói thêm gì.
Vào ban đêm, Diệu Diệu như thường lệ chuẩn bị đi ngủ.
Nàng nhắm mắt lại, trước sờ sờ hạt châu trên cổ tay rồi sau đó bắt đầu cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nghe nói Tuệ Viên đại sư là cao tăng đắc đạo, không biết Phật châu này có linh nghiệm thật không, Diệu Diệu vừa sợ hãi lại khẩn trương, cũng không biết bản thân đang mong chờ điều gì. Nhưng chỉ cần nghĩ sau này sẽ không còn được gặp lại Tuyên Trác, giống như ngủ mơ cũng không còn gì đáng mong chờ như trước nữa.
"......"
"......"
"......"
Đến tận khi hừng đông, Diệu Diệu mở bừng mắt.
Nàng không ngủ được!!!
......
Đi chùa một chuyến về, mắt thường có thể nhận ra tiểu cô nương không hề vui.
Nàng không còn thích chơi với chó, mỗi ngày nhàn rỗi thì đều ngồi ngây ngốc ngoài cửa sổ, đi học thì hay thất thần, thậm chí cả món chân giò hầm tương cũng không thích ăn. Trong bụng Diệu Diệu giữ bí mật càng ngày càng nhiều.
Tất cả mọi người trong nhà thấy vậy đều rất lo lắng, mấy người Đường Nguyệt Xu còn muốn kéo nàng ra ngoài cho khuây khoả, ngay cả mấy chú chó cũng cố gắng quấn lấy làm nũng. Nhưng Diệu Diệu không để cái sự thay đổi này trong lòng.
Nàng cho rằng cái này là di chứng mình không được gặp Tuyên Trác.
Giống như khi phải chia tay bằng hữu vậy, dù là Trì Ngọc hay nhóm sơn phỉ thì Diệu Diệu cũng phải buồn mất mấy ngày. Mà nàng và Tuyên Trác đã chơi với nhau còn lâu hơn cả thời gian ở cùng mẫu thân, bỗng nhiên chia tách, đương nhiên là rất khổ sở.
Nhưng ngoài dự kiến của Diệu Diệu là nàng khổ sở một khoảng thời gian rất dài.
Ở trong mộng không thấy, ngay cả ban ngày cũng khó gặp được. Tuyên Trác rất bận, hắn là Thái Tử, trữ quân một nước, đặc biệt là sau khi hoàng đế tuổi già thì đã dần đem trọng trách giao lại cho hắn, lúc trước là cố gắng dẹp công việc sang một bên mới có thể tìm được chút thời gian đi gặp Diệu Diệu. Chỉ là hàng đêm đều có thể gặp mặt nên cảm giác dù không gặp mặt trực tiếp cũng thấy không sao.
Nhưng hiện tại bỗng nhiên không gặp nữa, Diệu Diệu cảm giác như sống một ngày bằng một năm.
Ngay cả Đại Hoàng cũng cảm nhận được cô đơn của nàng, nó bò từ trong chuồng ra, ngậm lấy dây xích đi tới đẩy đẩy cái đầu.
Sau khi Đại Hoàng già đi, Diệu Diệu đều đồng ý mọi yêu cầu của nó, lúc này hiếm có lần nó làm nũng, bèn lười biếng đứng dậy.
Mọi ngóc ngách trong kinh thành bọn họ đều đã đi hết, Đại Hoàng ngẩng đầu bước đi phía trước, Diệu Diệu lang thang không có mục tiêu, mãi tới khi Đại Hoàng dừng lại thì nàng cũng ngừng lại.
Chóp mũi ngửi thấy mùi ngọt ngọt thơm thơm của điểm tâm, Diệu Diệu vừa ngẩng đầu thì thấy biển hiệu Ngọc Vị các. Bây giờ không phải giờ bán hàng, cửa lớn cũng đã đóng chặt. Diệu Diệu kéo dây xích, Đại Hoàng lập tức đặt mông ngồi xổm xuống.
"Đại Hoàng, ngươi muốn ăn bánh à?"
"Gâu!"
Diệu Diệu đành phải dắt nó đi gõ cửa.
Người của Ngọc Vị các đương nhiên biết nàng, dù nàng tới khi nào thì đều sẽ có bánh ăn. Diệu Diệu gõ cửa mấy cái, rất nhanh có người ra mở. Bên trong bỗng xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ, nhìn thấy nàng bèn mỉm cười: "Nhóc con, muội đã lớn thế này rồi sao?"
Diệu Diệu "Oa" một tiếng, không dám tin mở to hai mắt.
"Trì đại ca?!"
Trì Ngọc cười hì hì mở rộng cửa lớn ra, hắn xa nhà đã nhiều năm, không còn bộ dạng thiếu niên mới lớn năm xưa nữa nhưng có vẻ cũng không thay đổi nhiều, ngũ quan đã trưởng thành ra không ít, nhưng khí chất quanh thân vẫn cà lơ phất phơ không đứng đắn như trước kia.
Diệu Diệu kinh hỉ nhìn hắn: "Trì đại ca, huynh về khi nào vậy?!"
"Đi chơi chán rồi, phụ mẫu lại thúc giục ta suốt nên ta nghĩ cũng nên trở về." Trì Ngọc nghiêng người để nàng đi vào: "Ta hôm nay vừa mới trở về, tính đến cửa hàng xem tình hình gần đây thế nào, sao tự nhiên muội lại mò tới đấy?"
"Là Đại Hoàng mang muội tới."
Đại Hoàng ngẩng cao đầu, sủa "Gâu" một tiếng như lời chào hỏi.
Người trong cửa hàng bưng điểm tâm và nước trà lên, đều là những món khoái khẩu của Diệu Diệu. Diệu Diệu bẻ nhỏ miếng bánh ra rồi ném một nửa xuống đất, Đại Hoàng liền vùi đầu vào ăn.
"Trì đại ca, lần này trở về thì có phải sẽ không đi nữa không?"
"Tạm thời là thế."
"Vậy có phải cũng nên thành thân?"
"......"
Diệu Diệu vô tội nhìn hắn. Phải biết rằng, Trì phu nhân mỗi lần nhìn thấy nàng đều nhắc đi nhắc lại cái chuyện này.
Trì Ngọc đỡ trán nói: "Nhóc con, sao muội cứ nhắc cái vấn đề này thế?"
"Là Trì phu nhân nói với muội, bà ấy còn muốn muội khuyên nhủ huynh."
"Muội đừng nghe bà ấy, việc này không thể nóng vội." Trì Ngọc chẳng hề để ý mà xua xua tay: "Hơn nữa, con người ta không có chí hướng, cửa hàng đang kinh doanh rất tốt, ta chỉ muốn trông cậy vào cái cửa hàng này để làm một phế vật, nếu mà cưới tức phụ về thì mỗi ngày đều sẽ bị người ta quản lý, còn phải nuôi gia đình, rất phiền phức!"
Diệu Diệu chống cằm, khó hiểu nhìn hắn: "Trì đại ca, vậy huynh không thích cô nương nào ư?"
Trì Ngọc a một tiếng, "Cho dù có thích thì người ta cũng coi thường ta."
Thanh danh phế vật của hắn là có tiếng, cửa hàng tuy kinh doanh tốt, nhưng rốt cuộc cũng không thể bằng những người trên con đường làm quan, hơn nữa hắn cũng không muốn nỗ lực, cô nương nhà người ta lại xinh đẹp như hoa, ngẫm lại vẫn thấy làm phế vật sướng hơn.
"Vậy còn muội?"
"Muội?"
"Muội đã lớn thế này rồi, chắc lão phu nhân trong nhà cũng đang chọn ra vài người." Trì Ngọc sờ sờ cằm, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Muội ngày thường đều đi học, chẳng lẽ không nhìn trúng tên thư sinh nào sao?"
Diệu Diệu lắc đầu.
"Trì đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi." Diệu Diệu nói: "Muội còn muốn ở bên phụ thân thêm một thời gian nữa."
Trì Ngọc cười: "Chờ muội thật sự thích một người, nói những lời này cũng không muộn."
Hai người đã lâu không gặp, Diệu Diệu cùng hắn nói chuyện rất lâu, chờ Đại Hoàng ăn no căng bụng, nàng mới dắt nó chào tạm biệt Trì Ngọc.
Sắc trời không còn sớm, Đại Hoàng cũng ăn no, Diệu Diệu dắt nó chậm rãi đi về nhà. Gặp lại bằng hữu xa cách đã lâu làm tâm tình Diệu Diệu thoải mái lên không ít, nàng còn đi dạo quanh các góc phố ngắm phong cảnh, ven đường đầy các sạp hàng rong, cây liễu thướt tha rủ xuống, hàng người đi lại nối dài trên đường.
Trên đường cả trai lẫn gái đều không phân biệt già trẻ, có hai cặp phu thê già đỡ nhau đi lại, cũng có một nam nhân tráng niên đang chạy quanh vui đùa với nữ nhi, còn có một cặp đôi hình như mới tân hôn, tình chàng ý thiếp vô cùng.
Đệ tử trong học viện cũng đã bắt đầu nói nhiều về chuyện yêu đương, ngay cả Lục Việt cũng nhắc đi nhắc lại, đến Thái Tử ca ca cũng đã có người trong lòng, Diệu Diệu sao lại chưa biết gì mấy cái này.
Nàng từ trước chỉ muốn được ở thêm với phụ thân nhiều hơn, tốt nhất là cả đời ở cùng phụ thân, trước kia là phụ thân chăm sóc nàng, chờ về sau khi phụ thân già rồi thì sẽ là nàng chăm sóc phụ thân. Mãi đến lúc này, nàng mới phát giác chuyện đại sự của bản thân đã gần ngay trước mắt.
Không những là Thái Tử ca ca có cô nương trong lòng mà nàng cũng phải gả chồng.
Diệu Diệu sợ cô độc, không thể sống tiêu dao sung sướng như Trì Ngọc, lúc trước nàng có Thái Tử ca ca ở bên, biết mỗi ngày vừa vào trong mộng sẽ nhìn thấy Tuyên Trác, cho dù vào đoạn thời gian không có mẫu thân thì nàng vẫn rất vui vẻ.
Diệu Diệu trầm ngâm.
Nàng dừng bước lại, Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, tò mò mà quay đầu.
Nhưng nàng thích người như thế nào?
Là Diệu Diệu chính miệng nói cho hắn.
Lúc ở trong mộng, một khắc trước hai người còn đang nói về bài tập trên trường thì Diệu Diệu bỗng gục đầu xuống, ấp úng nói ra chuyện này.
Tuyên Trác khiếp sợ: "Diệu Diệu, muội không muốn gặp ta sao?"
"Là phụ thân muội." Diệu Diệu không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: "Phụ thân nói như vậy......"
Nhưng Nguyên Định Dã là người như thế nào? Hắn từ trước đến giờ vô cùng yêu thương nữ nhi, nếu Diệu Diệu không đồng ý thì chắc chắn Nguyên Định Dã sẽ không bức bách.
Tuyên Trác sao có thể không hiểu.
Cũng bởi vậy hắn càng không dám tin. Hai người hôm nay chơi với nhau rất vui vẻ, lúc tách ra còn nói nói cười cười, hắn cũng vẫn luôn chú ý mọi lời nói hành động của mình, chắc chắn không làm gì doạ đến Diệu Diệu. Bao nhiêu năm qua, Diệu Diệu chưa bao giờ nói một câu không tốt, sao bỗng nhiên lại có ý này?
Diệu Diệu chán nản nói: "Phụ thân nói rất đúng, Thái Tử ca ca, về sau huynh sẽ cưới Thái Tử Phi, chúng ta lại mỗi ngày đều gặp mặt thì không thích hợp. Huynh không phải đã có người trong lòng rồi sao? Nếu mà để nàng ấy biết, nhất định sẽ rất khổ sở."
Tuyên Trác nhìn nàng một lúc lâu: "Diệu Diệu, muội thật sự nghĩ như vậy sao?"
"Đúng vậy."
"Từ khi muội năm tuổi, chúng ta đã mỗi ngày đều gặp nhau trong mộng, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì. Ta và muội có điều gì cần nói, chỉ cần nhắm mắt là có thể kể cho nhau, cũng giúp đỡ tốn thời gian. Ta và muội gặp nhau còn nhiều hơn cả ta gặp phụ hoàng và mẫu hậu, từ nay về sau, chỉ khi nào ta xuất cung thì chúng ta mới có thể gặp nhau, muội thực sự muốn như vậy sao?"
Diệu Diệu đương nhiên không muốn.
Thần tiên ca ca trong lòng nàng chính là người nhà, quan trọng như Đại Hoàng, nếu có ai mang Đại Hoàng đi, Diệu Diệu sẽ đau khổ đến ruột gan đứt từng khúc. Trước khi đi ngủ, nàng đã lén khóc một mình hồi lâu, trong lòng vô cùng khổ sở.
Nhưng Diệu Diệu không muốn làm người xấu. Nàng nghĩ mỗi ngày đều gặp Thái Tử ca ca, mỗi ngày đều chơi với hắn. Nếu thời gian có thể dừng ở tuổi nhỏ thì hai người cái gì cũng không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần chừng mực, thật tốt biết bao.
Nhưng con người cuối cùng vẫn phải lớn lên, sẽ có một Thái Tử Phi xuất hiện, nàng ấy sẽ trở thành người quan trọng nhất trong lòng Tuyên Trác.
Vì thế Diệu Diệu nói: "Thái Tử ca ca, huynh về sau sẽ phải cưới Thái Tử Phi mà. Nếu thần tiên còn có thể tiếp tục báo mộng thì bây giờ cũng nên là giữa huynh và Thái Tử Phi tương lai."
Tuyên Trác trầm mặc xuống.
Hắn trong lòng cảm xúc phức tạp, lồ||g ngực quay cuồng kích động, nhưng cuối cùng chỉ hít sâu một hơi, nén những áp lực đó xuống.
"Nếu muội muốn làm thì ta sẽ đáp ứng." Hắn bình tĩnh nhìn người đối diện, nói: "Diệu Diệu, muội phải nhớ kỹ, muội trong lòng ta không hề nhẹ hơn phụ hoàng và mẫu hậu, ngày sau nếu muốn gặp ta, chỉ cần thỉnh Nguyên tướng quân truyền lời thay là được, ta lúc nào cũng sẽ chờ muội."
Diệu Diệu cúi thấp lên tiếng, rầu rĩ không vui, cảm giác như véo nhẹ một cái là ch ảy nước ra.
......
Sáng sớm hôm sau, Tuyên Trác mở mắt ra, cung nhân hầu đứng một bên nhẹ nhàng gọi vài tiếng, hắn mới trầm mặt ngồi dậy.
Hôm nay ai ai gặp Thái Tử cũng có thể nhận ra tâm tình không vui, thuộc hạ làm việc cũng không dám thở mạnh, cố gắng tóm tắt lại công việc nhanh gọn nhất, sau đó rời đi không dám ở lại.
Hoàng Hậu ở trong cung chờ người tới thỉnh an, vừa thấy hắn mặt lạnh đến, lập tức bật cười.
"Sao vậy? Là Diệu Diệu chọc con giận à?"
Tuyên Trác: "......"
Hoàng Hậu cười cười rót cho hắn một ly trà, tự mình đưa tới tay: "Con không phải hôm qua mới xuất cung gặp Diệu Diệu, sau đó tặng quà cho con bé sao? Trước khi xuất cung đã hỏi bổn cung rất nhiều lần, chẳng lẽ cái trâm đó Diệu Diệu không thích?"
Tuyên Trác rầu rĩ nói: "Muội ấy rất thích ạ."
Dù người khác tặng cái gì cho Diệu Diệu thì nàng đều sẽ thích, cho dù chỉ là hoa dại ven đường, nàng cũng sẽ quý trọng mang về trồng trong vườn.
Hắn giấu đầu lòi đuôi nói: "Không liên quan đến Diệu Diệu ạ."
Hoàng Hậu không tin.
Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có tiểu nha đầu Nguyên gia kia mới có thể khiến Thái Tử bộc lộ cảm xúc ra ngoài.
Bà nói: "Bổn cung đã lâu chưa gặp con bé, hay là lần tới kêu con bé tiến cung đi, đúng lúc, bổn cung có mấy cái cần bàn với Nguyên lão phu nhân, cũng phải xem ý của Nguyên gia là như thế nào."
"Cái gì có ý gì ạ?"
"Đương nhiên là hôn sự của con và Diệu Diệu." Hoàng Hậu giận hắn, liếc mắt một cái: "Con từ nhỏ đã thân thiết với Diệu Diệu, còn thường xuyên xuất cung chơi với con bé, không bằng trực tiếp định ra mối hôn sự giữa hai đứa, ngày sau con cũng đỡ phải chạy đi chạy lại."
"Chỉ là Diệu Diệu......"
"Tuổi Diệu Diệu cũng không còn nhỏ, là thời điểm thích hợp rồi."
Tuyên Trác nắm chặt ly trà: "Nhi thần không phải có ý này."
Hoàng Hậu ngây ra: "Con muốn đổi ý?"
"Đương nhiên không phải, chỉ là......"
Lúc này hắn không dám chắc chắn tình cảm mà Diệu Diệu đối với mình là như thế nào.
Nếu không có gì thì Diệu Diệu đã không ngăn hắn tiếp xúc với cô nương ở hiệu đồ Tây kia, nếu có thì sao Diệu Diệu lại không muốn gặp lại hắn trong mộng nữa. Suy bụng ta ra bụng người, hắn chỉ hận không thể ngày ngày đều có thể ở bên Diệu Diệu, vậy mà Diệu Diệu nói không liền không luôn. Hắn nói đã có người trong lòng, nàng không thèm hỏi nhiều, cũng không ghen tuông, thậm chí còn chúc bọn họ bách niên hảo hợp.
Chẳng lẽ trước kia là hắn hiểu lầm, Diệu Diệu thật sự chỉ coi hắn như huynh trưởng, hoàn toàn không có gì khác?
Tuyên Trác cũng là con người bình thường, hắn ở triều đình suy đoán lòng người, lại không dám hồ loạn suy đoán ý nghĩ của tiểu cô nương.
Sợ rằng mình nghĩ nhiều, lầm tưởng tâm ý của nàng
Tuyên Trác nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu bèn cười tủm tỉm nhìn hắn, như đã biết trước điều này. Hắn nghĩ nghĩ, liền cúi đầu, kể hết tất cả cho Hoàng Hậu nghe.
Hoàng Hậu sau khi nghe xong bèn cười một tiếng: "Cái này đâu có gì khó."
"Mẫu hậu......"
"Diệu Diệu trọng tình, nếu trong lòng con bé thật sự có con thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách để dò hỏi tới cùng, phải hỏi cho ra cái cô nương kia là ai. Bây giờ nhất thời chưa nhận ra nhưng cũng không dễ bị lừa, sớm muộn gì cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận." Hoàng Hậu lại nói: "Nhưng nếu thật sự là con nghĩ sai, vậy thì phải cẩn thận."
"Cái gì ạ?"
"Con và con bé thân thiết với nhau như vậy mà con bé lại không có bất cứ tình cảm gì đặc biệt thì sau này dù con có bao nhiêu nỗ lực, chỉ sợ cũng chẳng thay đổi được bao nhiêu."
Tuyên Trác trong lòng trầm xuống.
......
Mấy ngày sau, Diệu Diệu từ sớm đã đi theo Nguyên Định Dã tới ngôi chùa ngoài thành, cầu kiến Tuệ Viên đại sư.
Nghe nói Tuệ Viên đại sư là cao tăng đắc đạo, có lẽ đã sớm đoán được bọn họ sắp tới, lúc ni cô trong chùa vào thông báo thì rất nhanh liền thỉnh bọn họ vào.
Diệu Diệu cẩn thận ngồi đối diện ông, len lén ngước lên nhìn thử. Tuệ Viên đại sư là một hoà thượng râu tóc bạc phơ, ông nhắm hai mắt, chắp tay trước ngực, dưới làn khói mờ ảo từ lư hương mà thấp giọng tụng kinh. Diệu Diệu tới trước mặt ông, dù là thở mạnh cũng không dám.
Nàng nhẹ giọng nói: "Đại sư......"
Tuệ Viên đại sư mở mắt. Tuy rằng tuổi đã cao nhưng hai mắt vẫn rất sáng ngời, giống như có thể nhìn được hết mọi nhân tâm trên đời này.
Diệu Diệu chưa kịp nói gì thì Tuệ Viên đại sư đã cho ni cô bên cạnh lấy hai vòng Phật châu tới.
Viên Phật châu tròn tròn, bóng loáng, nhìn qua thì có năm viên.
"Ở đây có hai vòng Phật châu, sớm nên giao cho thí chủ." Tuệ Viên đại sư niệm phật một tiếng: "Chậm trễ nhiều năm, thí chủ có dùng hay không thì phải xem tâm ý của chính mình."
Diệu Diệu nghe xong bỗng ngây ngốc mờ mịt.
Nàng trở lại kinh thành, Tuyên Trác biết hôm nay nàng đi chùa nên đã đứng ở cửa thành chờ sẵn. Diệu Diệu bèn đưa một cái vòng lại cho hắn, sau đó kể lại lời của Tuệ Viên đại sư.
"Đại sư nói chỉ cần chúng ta đeo vòng Phật châu này thì về sau sẽ không còn mơ thấy nhau nữa." Lúc Diệu Diệu đưa vòng tay còn có chút băn khoăn nhưng nàng đã an ủi bản thân rất nhiều ngày, lúc này trấn định nói: "Thái Tử ca ca, huynh nhất định phải nhớ đeo nó đấy, bằng không một người ở trong mộng sẽ rất nhàm chán."
Tuyên Trác thấp giọng đồng ý.
Hắn vừa ngẩng đầu thì thấy cổ tay tiểu cô nương đeo một chuỗi Phật châu, trong lòng trầm xuống, không nói thêm gì.
Vào ban đêm, Diệu Diệu như thường lệ chuẩn bị đi ngủ.
Nàng nhắm mắt lại, trước sờ sờ hạt châu trên cổ tay rồi sau đó bắt đầu cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Nghe nói Tuệ Viên đại sư là cao tăng đắc đạo, không biết Phật châu này có linh nghiệm thật không, Diệu Diệu vừa sợ hãi lại khẩn trương, cũng không biết bản thân đang mong chờ điều gì. Nhưng chỉ cần nghĩ sau này sẽ không còn được gặp lại Tuyên Trác, giống như ngủ mơ cũng không còn gì đáng mong chờ như trước nữa.
"......"
"......"
"......"
Đến tận khi hừng đông, Diệu Diệu mở bừng mắt.
Nàng không ngủ được!!!
......
Đi chùa một chuyến về, mắt thường có thể nhận ra tiểu cô nương không hề vui.
Nàng không còn thích chơi với chó, mỗi ngày nhàn rỗi thì đều ngồi ngây ngốc ngoài cửa sổ, đi học thì hay thất thần, thậm chí cả món chân giò hầm tương cũng không thích ăn. Trong bụng Diệu Diệu giữ bí mật càng ngày càng nhiều.
Tất cả mọi người trong nhà thấy vậy đều rất lo lắng, mấy người Đường Nguyệt Xu còn muốn kéo nàng ra ngoài cho khuây khoả, ngay cả mấy chú chó cũng cố gắng quấn lấy làm nũng. Nhưng Diệu Diệu không để cái sự thay đổi này trong lòng.
Nàng cho rằng cái này là di chứng mình không được gặp Tuyên Trác.
Giống như khi phải chia tay bằng hữu vậy, dù là Trì Ngọc hay nhóm sơn phỉ thì Diệu Diệu cũng phải buồn mất mấy ngày. Mà nàng và Tuyên Trác đã chơi với nhau còn lâu hơn cả thời gian ở cùng mẫu thân, bỗng nhiên chia tách, đương nhiên là rất khổ sở.
Nhưng ngoài dự kiến của Diệu Diệu là nàng khổ sở một khoảng thời gian rất dài.
Ở trong mộng không thấy, ngay cả ban ngày cũng khó gặp được. Tuyên Trác rất bận, hắn là Thái Tử, trữ quân một nước, đặc biệt là sau khi hoàng đế tuổi già thì đã dần đem trọng trách giao lại cho hắn, lúc trước là cố gắng dẹp công việc sang một bên mới có thể tìm được chút thời gian đi gặp Diệu Diệu. Chỉ là hàng đêm đều có thể gặp mặt nên cảm giác dù không gặp mặt trực tiếp cũng thấy không sao.
Nhưng hiện tại bỗng nhiên không gặp nữa, Diệu Diệu cảm giác như sống một ngày bằng một năm.
Ngay cả Đại Hoàng cũng cảm nhận được cô đơn của nàng, nó bò từ trong chuồng ra, ngậm lấy dây xích đi tới đẩy đẩy cái đầu.
Sau khi Đại Hoàng già đi, Diệu Diệu đều đồng ý mọi yêu cầu của nó, lúc này hiếm có lần nó làm nũng, bèn lười biếng đứng dậy.
Mọi ngóc ngách trong kinh thành bọn họ đều đã đi hết, Đại Hoàng ngẩng đầu bước đi phía trước, Diệu Diệu lang thang không có mục tiêu, mãi tới khi Đại Hoàng dừng lại thì nàng cũng ngừng lại.
Chóp mũi ngửi thấy mùi ngọt ngọt thơm thơm của điểm tâm, Diệu Diệu vừa ngẩng đầu thì thấy biển hiệu Ngọc Vị các. Bây giờ không phải giờ bán hàng, cửa lớn cũng đã đóng chặt. Diệu Diệu kéo dây xích, Đại Hoàng lập tức đặt mông ngồi xổm xuống.
"Đại Hoàng, ngươi muốn ăn bánh à?"
"Gâu!"
Diệu Diệu đành phải dắt nó đi gõ cửa.
Người của Ngọc Vị các đương nhiên biết nàng, dù nàng tới khi nào thì đều sẽ có bánh ăn. Diệu Diệu gõ cửa mấy cái, rất nhanh có người ra mở. Bên trong bỗng xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc lại có chút xa lạ, nhìn thấy nàng bèn mỉm cười: "Nhóc con, muội đã lớn thế này rồi sao?"
Diệu Diệu "Oa" một tiếng, không dám tin mở to hai mắt.
"Trì đại ca?!"
Trì Ngọc cười hì hì mở rộng cửa lớn ra, hắn xa nhà đã nhiều năm, không còn bộ dạng thiếu niên mới lớn năm xưa nữa nhưng có vẻ cũng không thay đổi nhiều, ngũ quan đã trưởng thành ra không ít, nhưng khí chất quanh thân vẫn cà lơ phất phơ không đứng đắn như trước kia.
Diệu Diệu kinh hỉ nhìn hắn: "Trì đại ca, huynh về khi nào vậy?!"
"Đi chơi chán rồi, phụ mẫu lại thúc giục ta suốt nên ta nghĩ cũng nên trở về." Trì Ngọc nghiêng người để nàng đi vào: "Ta hôm nay vừa mới trở về, tính đến cửa hàng xem tình hình gần đây thế nào, sao tự nhiên muội lại mò tới đấy?"
"Là Đại Hoàng mang muội tới."
Đại Hoàng ngẩng cao đầu, sủa "Gâu" một tiếng như lời chào hỏi.
Người trong cửa hàng bưng điểm tâm và nước trà lên, đều là những món khoái khẩu của Diệu Diệu. Diệu Diệu bẻ nhỏ miếng bánh ra rồi ném một nửa xuống đất, Đại Hoàng liền vùi đầu vào ăn.
"Trì đại ca, lần này trở về thì có phải sẽ không đi nữa không?"
"Tạm thời là thế."
"Vậy có phải cũng nên thành thân?"
"......"
Diệu Diệu vô tội nhìn hắn. Phải biết rằng, Trì phu nhân mỗi lần nhìn thấy nàng đều nhắc đi nhắc lại cái chuyện này.
Trì Ngọc đỡ trán nói: "Nhóc con, sao muội cứ nhắc cái vấn đề này thế?"
"Là Trì phu nhân nói với muội, bà ấy còn muốn muội khuyên nhủ huynh."
"Muội đừng nghe bà ấy, việc này không thể nóng vội." Trì Ngọc chẳng hề để ý mà xua xua tay: "Hơn nữa, con người ta không có chí hướng, cửa hàng đang kinh doanh rất tốt, ta chỉ muốn trông cậy vào cái cửa hàng này để làm một phế vật, nếu mà cưới tức phụ về thì mỗi ngày đều sẽ bị người ta quản lý, còn phải nuôi gia đình, rất phiền phức!"
Diệu Diệu chống cằm, khó hiểu nhìn hắn: "Trì đại ca, vậy huynh không thích cô nương nào ư?"
Trì Ngọc a một tiếng, "Cho dù có thích thì người ta cũng coi thường ta."
Thanh danh phế vật của hắn là có tiếng, cửa hàng tuy kinh doanh tốt, nhưng rốt cuộc cũng không thể bằng những người trên con đường làm quan, hơn nữa hắn cũng không muốn nỗ lực, cô nương nhà người ta lại xinh đẹp như hoa, ngẫm lại vẫn thấy làm phế vật sướng hơn.
"Vậy còn muội?"
"Muội?"
"Muội đã lớn thế này rồi, chắc lão phu nhân trong nhà cũng đang chọn ra vài người." Trì Ngọc sờ sờ cằm, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Muội ngày thường đều đi học, chẳng lẽ không nhìn trúng tên thư sinh nào sao?"
Diệu Diệu lắc đầu.
"Trì đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi." Diệu Diệu nói: "Muội còn muốn ở bên phụ thân thêm một thời gian nữa."
Trì Ngọc cười: "Chờ muội thật sự thích một người, nói những lời này cũng không muộn."
Hai người đã lâu không gặp, Diệu Diệu cùng hắn nói chuyện rất lâu, chờ Đại Hoàng ăn no căng bụng, nàng mới dắt nó chào tạm biệt Trì Ngọc.
Sắc trời không còn sớm, Đại Hoàng cũng ăn no, Diệu Diệu dắt nó chậm rãi đi về nhà. Gặp lại bằng hữu xa cách đã lâu làm tâm tình Diệu Diệu thoải mái lên không ít, nàng còn đi dạo quanh các góc phố ngắm phong cảnh, ven đường đầy các sạp hàng rong, cây liễu thướt tha rủ xuống, hàng người đi lại nối dài trên đường.
Trên đường cả trai lẫn gái đều không phân biệt già trẻ, có hai cặp phu thê già đỡ nhau đi lại, cũng có một nam nhân tráng niên đang chạy quanh vui đùa với nữ nhi, còn có một cặp đôi hình như mới tân hôn, tình chàng ý thiếp vô cùng.
Đệ tử trong học viện cũng đã bắt đầu nói nhiều về chuyện yêu đương, ngay cả Lục Việt cũng nhắc đi nhắc lại, đến Thái Tử ca ca cũng đã có người trong lòng, Diệu Diệu sao lại chưa biết gì mấy cái này.
Nàng từ trước chỉ muốn được ở thêm với phụ thân nhiều hơn, tốt nhất là cả đời ở cùng phụ thân, trước kia là phụ thân chăm sóc nàng, chờ về sau khi phụ thân già rồi thì sẽ là nàng chăm sóc phụ thân. Mãi đến lúc này, nàng mới phát giác chuyện đại sự của bản thân đã gần ngay trước mắt.
Không những là Thái Tử ca ca có cô nương trong lòng mà nàng cũng phải gả chồng.
Diệu Diệu sợ cô độc, không thể sống tiêu dao sung sướng như Trì Ngọc, lúc trước nàng có Thái Tử ca ca ở bên, biết mỗi ngày vừa vào trong mộng sẽ nhìn thấy Tuyên Trác, cho dù vào đoạn thời gian không có mẫu thân thì nàng vẫn rất vui vẻ.
Diệu Diệu trầm ngâm.
Nàng dừng bước lại, Đại Hoàng "Gâu" một tiếng, tò mò mà quay đầu.
Nhưng nàng thích người như thế nào?
Bình luận facebook