Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Edit: Sahara
Tần mẫu nghe xong lại không thấy ngạc nhiên chút nào, bà đã sớm nhìn thấu người hai nhà kia là dạng người gì từ lâu rồi. Chỉ có lão già này là cứ thích làm người có mắt như mù thôi.
Không riêng gì Tần mẫu, những người còn lại trong Tần gia đều biết. Tần Phấn nhíu chặt hai mày, chẳng qua từ trước tới giờ Tần Phấn luôn kiệm lời, cho nên lúc này cũng không biết nên nói gì. Còn Tần Diệu vừa nghe xong thì lửa giận bốc lên tận trời. Tần Diệu hắn cực khổ kiếm tiền, đưa lên cho cha mẹ, đó là chuyện nên làm, nhưng hai nhà kia là cái gì chứ, mấy năm qua chiếm lợi lộc từ nhà bọn họ còn chưa đủ hay sao?
"Cha, cha đã già thì cũng nên nhìn thấu mọi chuyện, đại bá, nhị bá chính là thấy cha dễ bị gạt, cho nên mới làm ra những hành vi như thế. Cha nói thử xem, bọn họ đã lấy của nhà chúng ta hết bao nhiêu tiền rồi? Nói là sẽ trả, nhưng có trả không? Một phân tiền con cũng chưa thấy bọn họ trả. Bản thân chúng ta đói khát chỉ có thể buộc chặt thắt lưng, cháo trắng mỗi bữa cơm đều có thể nhìn thấy cả bóng người. Cha thì rất tốt bụng, đại phát thiện tâm, đem tâm huyết cả nhà cho hết cho người ta... Ây da!" Tần Diệu còn chưa nói xong, thì đã bị tẩu thuốc của Tần phụ gõ lên đầu.
"Lão tử làm người thế nào, còn cần ngươi đến dạy ta sao?" Tần phụ đứng dậy đuổi theo Tần Diệu mà đánh, Tần Diệu thì vắt giò lên cổ mà chạy, hai cha con cứ ngươi đuổi ta chạy vòng vòng trong đại sảnh.
"Ha ha... Gia gia đánh mạnh vào!" Tần Tử Viễn xem cảnh Tần phụ đuổi đánh Tần Diệu thành chơi đùa, vỗ tay cười ha ha không ngừng. Tử Hạo thấy ca ca cười, cũng lớn tiếng cười theo. Ngay cả Tử Như đang ngồi trong lòng Mã Đại Ni cũng hò reo: "Đánh, đánh..."
Tần Diệu vừa chạy vừa tức giận mắng ầm lên: "Ba tên tiểu vương bát đản nhà các ngươi, có lương tâm hay không hả?"
(*vương bát đản: có truyện chú thích từ này nghĩa là lưu manh, nhưng cái này không chính xác. Vương bát đản là từ chửi có hai nghĩa:
_nghĩa thứ nhất: là đồ trứng rùa, vì vương bát là rùa, đản là trứng. Hoặc thông dụng hơn có thể dịch là đồ con rùa.
_nghĩa thứ hai: là đồ con rùa rụt đầu. Lý do chửi như vậy là vì trong tiếng hoa chữ vương (王) + chữ bát (八) + đản (O), do từ đản là quả trứng nên được ký hiệu hình tròn chứ không phải chữ tiếng hoa như vậy nha mọi người. Mọi người vẽ hình tròn quả trứng trước, rồi vẽ chữ bát vào hình tròn, sau đó vẽ tiếp chữ vương vào giữa chữ bát sẽ có hình mai rùa. Nhìn qua giống như là con rùa rụt đầu vào mai. Cho nên mới có cách chửi là đồ con rùa rụt đầu.
_trong truyện của chúng ta thì có thể hiểu câu mắng của Tần Diệu là: "Ba con rùa con các ngươi, có lương tâm hay không?".
_lý do Sa ko chọn edit câu này ra luôn là vì muốn giữ nguyên nguyên tác, mặt khác là vì sau này các bạn đọc truyện này hay truyện khác cũng sẽ gặp lại từ này rất nhiều, nên mới chú thích hơi dài, bạn nào thấy phiền thì thông cảm nha.)
"Ha ha ha..." Ba đứa bé càng cười vui vẻ hơn.
Những người còn lại nhìn riết nên quen rồi, có thể thấy tình cảnh này đã diễn ra nhiều thế nào. Đuổi đánh một hồi lâu, cuối cùng Tần phụ mệt quá nên dừng lại.
Tần mẫu xụ mặt bảo Tần Phương đi lấy khăn cho Tần phụ lau mồ hôi. Sau đó chờ Tần phụ hết thở dốc rồi mới nói: "Từ từ nói chuyện không được sao? Con trai cũng lớn như vậy rồi, ông còn lấy tẩu thuốc đánh nó."
Tần phụ liếc mắt nhìn khuôn mặt cợt nhã của Tần Diệu: "Bộ bà không nghe thấy nó nói cái gì à?"
"Nói cái gì hả? Nói thật sao?" Tiếng nói Tần mẫu rõ ràng hữu lực: "Chẳng lẽ lão nhị nói không đúng? Nhà chúng ta bây giờ đã không giống trước kia nữa rồi, làm gì còn dư dả để cho ông đem đi tiếp tế hai nhà kia, tự bản thân ông cũng nhìn thấy mà. Nhưng ông vẫn không chịu mặc kệ hai nhà bọn họ, bây giờ thì hay rồi, người ta lừa gạt lừa đến tận trên đầu của ông, lão già à, chẳng lẽ ông còn chưa nhìn thấy rõ bọn họ là loại người gì hay sao?"
"Phải đó! Cha, đại bá và nhị bá thành thân, xây nhà, mua đất, có chuyện nào là không phải nhờ gia gia giúp đỡ? Nhưng khi gia gia bị vướng vào kiện tụng, đại bá cùng nhị bá lại trốn nhanh hơn bất cứ người nào. Bọn họ làm người không biết tốt xấu như vậy, sao cha còn phải đào tim đào phổi vì bọn họ?" Tần Diệu vừa bất mãn nói, vừa lau mồ hôi đầy trên mặt do mới vận động.
Tần phụ trừng mắt với Tần Diệu một cái, rồi lại thở dài bất đắc dĩ: "Bọn họ chung quy* cũng là người Tần gia, là do một tay gia gia các con nuôi lớn, trước khi gia gia các con đi đã căn dặn phải chiếu cố* bọn họ, cha làm sao có thể mặc kệ không lo?"
(*chung quy: cuối cùng; cũng có thể hiểu là nói gì thì..... Ví dụ: bọn họ nói gì thì cũng là người Tần gia; hoặc có nói gì thì bọn họ cũng là người Tần gia.
*chiếu cố: đồng nghĩa với chăm sóc.)
"Chiếu cố cái gì mà chiếu cố? Đều đã là người già hết cả rồi, con cháu đều có đủ, còn cần ông chiếu cố cái gì nữa hả? Ông xem người ta là người Tần gia, nhưng người ta lại xem ông là cái chày gỗ, dễ lừa gạt." Tần mẫu nhớ đến mấy năm nay đều tại ý nghĩ cố chấp này của Tần phụ, mà liên tục bị người ta lợi dụng, liền nghẹn một bụng tức.
"Được rồi, nếu về sau huynh ấy còn gạt ta, thì ta sẽ mặc kệ." Tần phụ hút một hơi thuốc, có vẻ hơi tức giận, nói cho cùng thì có ai bị gạt mà lại vui vẻ được đâu.
Dù Tần phụ nói như thế, nhưng những người còn lại trong Tần gia lại không có một ai vui mừng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lời nói này bọn họ đều nghe rất nhiều lần rồi. Nhưng còn cách nào nữa chứ, Tần phụ là trượng phu của Tần mẫu, là phụ thân của mấy huynh đệ Tần Chung, ở trong cái nhà này, Tần phụ thường mặc kệ mọi chuyện, nhưng một khi Tần phụ muốn quản chuyện gì đó, thì không ai lay chuyển được quyết định của Tần phụ.
"Được rồi! Đi ngủ hết đi! Đừng có ở đây lãng phí dầu." Dứt lời, Tần mẫu liền đứng dậy, thuận tiện thổi tắt luôn ngọn đèn.
Đêm nay không có trăng, đèn vừa tắt thì trong nhà liền tối đen như mực, người của Tần gia đứng dậy, mò mẫm tìm đường đi về phòng của mình.
"Ai da, ai dẫm lên chân ta vậy?" Mã Đại Ni bỗng hét lên một tiếng.
"Hèn gì ta lại thấy mềm như vậy, mẹ nó* này, có phải gần đây nàng béo lên hay không?" Ngay sau tiếng la của Mã Đại Ni là tiếng thì thầm của Tần Diệu.
(*trong truyện này chồng thường gọi vợ là mẹ nó, nghĩa là mẹ của con mình, không phải từ chửi đâu nhé. Sa không thích từ chửi con mẹ nó,..... Cho nên trong những truyện Sa edit sẽ không xuất hiện từ này.)
"Phụt...." Lý Hầu La phì cười ra tiếng, vừa cười xong liền cảm giác được cổ tay mình bị ai đó nắm lấy dắt đi, tức khắc, nàng liền theo bản năng trở tay ghim giữ lại.
"Hầu La, đi cùng ta!"
Người nắm tay nàng dắt đi là Tần Chung.
Nghe thấy giọng nói Tần Chung, Lý Hầu La cười cười trong bóng tối, mấy năm chịu giày vò trong mạt thế khiến lòng cảnh giác của nàng quá cao, quả nhiên là muốn xóa bớt đi cũng không dễ dàng như thế.
Theo Tần Chung vào phòng, lại được hắn dắt tới cạnh mép giường.
"Nàng mới vào nhà, còn chưa quen thuộc mọi nơi, ta sợ nàng không nhìn thấy đá trúng đồ đạc." Chờ Lý Hầu La ngồi xuống giường rồi Tần Chung mới buông lỏng tay, cũng giải thích một chút về lý do nắm tay Lý Hầu La.
Quyến rũ trong vô hình là vết dao trí mạng nhất, Lý Hầu La gật đầu, gật đầu rồi mới nhớ là trong bóng tối làm sao mà nhìn thấy được, liền lên tiếng nói thêm: "Ta biết! Người chàng thích là tỷ tỷ của ta! Ta sẽ không nghĩ nhiều." Thật đáng tiếc.
Tần Chung im lặng, Lý Hầu La lại cho rằng mình đã nói trúng tâm sự của Tần Chung, bèn nhún nhún vai, sột sột soạt soạt cởi đi áo ngoài, xoay người nằm xuống nửa giường trong, rồi vỗ vỗ nửa giường ngoài theo thói quen: "Mau lên giường ngủ đi."
Trong bóng đêm, Tần Chung nghe Lý Hầu La nói như thế, bỗng có cảm giác lời này của nàng giống như là tú bà đang mời khách ở thanh lâu. Tần Chung sờ sờ mép giường, rồi cũng cởi áo ngoài ra, vừa mới năm xuống thì đã được một tấm chăn phủ lên người: "Hiện tại trời lạnh, nên đắp chăn thật kỹ, không lại cảm lạnh." Lý Hầu La đem chăn đắp cho Tần Chung, tấm chăn cũng không lớn, nếu muốn đắp đủ cho cả hai người, thì khó tránh khỏi việc phải nằm sát vào một chút.
Lý Hầu La không cảm thấy gì, đến thời đại này cũng lâu vậy rồi, đồng hồ sinh học sớm đã điều chỉnh theo, rất nhanh thì Lý Hầu La đã chìm vào giấc ngủ. Tần Chung cảm nhận được nhiệt độ ấm áp bên cạnh, nhắm mắt lại thật lâu cũng không tài nào ngủ được, cả người cứng đơ như khúc gỗ, hắn chưa từng nằm gần ai đến như vậy, cho đến khi tiếng ngáy của Lý Hầu La truyền tới, Tần Chung mới nhẹ nhàng thở ra, cả người cũng từ từ thả lỏng.
Hôm sau, khi tờ mờ sáng, Lý Hầu La đã thức dậy, vừa mở mắt ra thì đã thấy bên cạnh không có ai, Lý Hầu La nói thầm trong bụng: "Sao hôm nay lại dậy sớm thế không biết?"
Cơm sáng vẫn là chén cháo loảng soi được bóng người như thường lệ. Một, hai ngày thì còn được, nhưng ngày nào cũng ăn như vậy, làm cho bây giờ Lý Hầu La nhìn thấy đồ ăn gì cũng thèm đến mức hai mắt phóng ra tia sáng màu xanh lục*.
(*mắt phát tia sáng màu xanh lục, xanh lá cây: trong các truyện TQ thường dùng câu nói này để miêu tả sự thèm thuồng, thèm muốn. Câu miêu tả này thường được áp dụng cho các nhân vật có tính cách ham tiền, tinh ranh, ví dụ như nhân vật Kim Kiền trong bộ đến khai phong làm nhân viên công vụ.)
"Mẹ, hôm nay con muốn lên huyện giao sách." Tần Chung ăn xong chén cháo loảng của mình, liền quay sang nói với Tần mẫu.
Tần mẫu cũng biết sau khi bệnh của Tần Chung tốt hơn một chút thì bắt đầu chép sách, nếu không phải bà không cho phép Tần Chung quá lao lực, thì nói không chừng Tần Chung sẽ chép sách từ lúc trời vừa sáng đến tận đêm khuya.
"Được rồi, lát nữa con đi chung với đại ca, nhị ca của con đi. Lão đại, lão nhị, trên đường đi để ý đệ đệ của các con một chút." Tần Chung bệnh nặng vừa khỏi, khó trách Tần mẫu cảm thấy không yên tâm.
Tần Phấn gật gật đầu: "Con biết rồi, mẹ!"
Tần Diệu lầm bầm không biết đang nói cái gì.
"Mẹ, con cũng đi, con muốn cùng tướng công lên huyện. Đại ca và nhị ca phải làm việc, không thể đi trễ. Có con đi theo, con có thể chăm sóc cho tướng công. Trên đường có đi chậm một chút cũng không thành vấn đề." Lý Hầu La vừa nghe thấy Tần Chung muốn lên huyện, hai mắt liền phát sáng, vội vã ăn hết chén cháo, giơ tay lên nói.
Tần mẫu nghe xong thấy có lý, nên đồng ý, trước khi đi còn dặn dò Lý Hầu La: "Hầu La, bệnh của Chung nhi vừa mới khỏe thôi, trên đường đi đừng đi nhanh quá, giao sách xong thì lập tức đưa nó về."
"Yên tâm đi, mẹ. Cứ giao cho con!" Lý Hầu La vỗ vỗ ngực.
Tần mẫu nghe xong lại không thấy ngạc nhiên chút nào, bà đã sớm nhìn thấu người hai nhà kia là dạng người gì từ lâu rồi. Chỉ có lão già này là cứ thích làm người có mắt như mù thôi.
Không riêng gì Tần mẫu, những người còn lại trong Tần gia đều biết. Tần Phấn nhíu chặt hai mày, chẳng qua từ trước tới giờ Tần Phấn luôn kiệm lời, cho nên lúc này cũng không biết nên nói gì. Còn Tần Diệu vừa nghe xong thì lửa giận bốc lên tận trời. Tần Diệu hắn cực khổ kiếm tiền, đưa lên cho cha mẹ, đó là chuyện nên làm, nhưng hai nhà kia là cái gì chứ, mấy năm qua chiếm lợi lộc từ nhà bọn họ còn chưa đủ hay sao?
"Cha, cha đã già thì cũng nên nhìn thấu mọi chuyện, đại bá, nhị bá chính là thấy cha dễ bị gạt, cho nên mới làm ra những hành vi như thế. Cha nói thử xem, bọn họ đã lấy của nhà chúng ta hết bao nhiêu tiền rồi? Nói là sẽ trả, nhưng có trả không? Một phân tiền con cũng chưa thấy bọn họ trả. Bản thân chúng ta đói khát chỉ có thể buộc chặt thắt lưng, cháo trắng mỗi bữa cơm đều có thể nhìn thấy cả bóng người. Cha thì rất tốt bụng, đại phát thiện tâm, đem tâm huyết cả nhà cho hết cho người ta... Ây da!" Tần Diệu còn chưa nói xong, thì đã bị tẩu thuốc của Tần phụ gõ lên đầu.
"Lão tử làm người thế nào, còn cần ngươi đến dạy ta sao?" Tần phụ đứng dậy đuổi theo Tần Diệu mà đánh, Tần Diệu thì vắt giò lên cổ mà chạy, hai cha con cứ ngươi đuổi ta chạy vòng vòng trong đại sảnh.
"Ha ha... Gia gia đánh mạnh vào!" Tần Tử Viễn xem cảnh Tần phụ đuổi đánh Tần Diệu thành chơi đùa, vỗ tay cười ha ha không ngừng. Tử Hạo thấy ca ca cười, cũng lớn tiếng cười theo. Ngay cả Tử Như đang ngồi trong lòng Mã Đại Ni cũng hò reo: "Đánh, đánh..."
Tần Diệu vừa chạy vừa tức giận mắng ầm lên: "Ba tên tiểu vương bát đản nhà các ngươi, có lương tâm hay không hả?"
(*vương bát đản: có truyện chú thích từ này nghĩa là lưu manh, nhưng cái này không chính xác. Vương bát đản là từ chửi có hai nghĩa:
_nghĩa thứ nhất: là đồ trứng rùa, vì vương bát là rùa, đản là trứng. Hoặc thông dụng hơn có thể dịch là đồ con rùa.
_nghĩa thứ hai: là đồ con rùa rụt đầu. Lý do chửi như vậy là vì trong tiếng hoa chữ vương (王) + chữ bát (八) + đản (O), do từ đản là quả trứng nên được ký hiệu hình tròn chứ không phải chữ tiếng hoa như vậy nha mọi người. Mọi người vẽ hình tròn quả trứng trước, rồi vẽ chữ bát vào hình tròn, sau đó vẽ tiếp chữ vương vào giữa chữ bát sẽ có hình mai rùa. Nhìn qua giống như là con rùa rụt đầu vào mai. Cho nên mới có cách chửi là đồ con rùa rụt đầu.
_trong truyện của chúng ta thì có thể hiểu câu mắng của Tần Diệu là: "Ba con rùa con các ngươi, có lương tâm hay không?".
_lý do Sa ko chọn edit câu này ra luôn là vì muốn giữ nguyên nguyên tác, mặt khác là vì sau này các bạn đọc truyện này hay truyện khác cũng sẽ gặp lại từ này rất nhiều, nên mới chú thích hơi dài, bạn nào thấy phiền thì thông cảm nha.)
"Ha ha ha..." Ba đứa bé càng cười vui vẻ hơn.
Những người còn lại nhìn riết nên quen rồi, có thể thấy tình cảnh này đã diễn ra nhiều thế nào. Đuổi đánh một hồi lâu, cuối cùng Tần phụ mệt quá nên dừng lại.
Tần mẫu xụ mặt bảo Tần Phương đi lấy khăn cho Tần phụ lau mồ hôi. Sau đó chờ Tần phụ hết thở dốc rồi mới nói: "Từ từ nói chuyện không được sao? Con trai cũng lớn như vậy rồi, ông còn lấy tẩu thuốc đánh nó."
Tần phụ liếc mắt nhìn khuôn mặt cợt nhã của Tần Diệu: "Bộ bà không nghe thấy nó nói cái gì à?"
"Nói cái gì hả? Nói thật sao?" Tiếng nói Tần mẫu rõ ràng hữu lực: "Chẳng lẽ lão nhị nói không đúng? Nhà chúng ta bây giờ đã không giống trước kia nữa rồi, làm gì còn dư dả để cho ông đem đi tiếp tế hai nhà kia, tự bản thân ông cũng nhìn thấy mà. Nhưng ông vẫn không chịu mặc kệ hai nhà bọn họ, bây giờ thì hay rồi, người ta lừa gạt lừa đến tận trên đầu của ông, lão già à, chẳng lẽ ông còn chưa nhìn thấy rõ bọn họ là loại người gì hay sao?"
"Phải đó! Cha, đại bá và nhị bá thành thân, xây nhà, mua đất, có chuyện nào là không phải nhờ gia gia giúp đỡ? Nhưng khi gia gia bị vướng vào kiện tụng, đại bá cùng nhị bá lại trốn nhanh hơn bất cứ người nào. Bọn họ làm người không biết tốt xấu như vậy, sao cha còn phải đào tim đào phổi vì bọn họ?" Tần Diệu vừa bất mãn nói, vừa lau mồ hôi đầy trên mặt do mới vận động.
Tần phụ trừng mắt với Tần Diệu một cái, rồi lại thở dài bất đắc dĩ: "Bọn họ chung quy* cũng là người Tần gia, là do một tay gia gia các con nuôi lớn, trước khi gia gia các con đi đã căn dặn phải chiếu cố* bọn họ, cha làm sao có thể mặc kệ không lo?"
(*chung quy: cuối cùng; cũng có thể hiểu là nói gì thì..... Ví dụ: bọn họ nói gì thì cũng là người Tần gia; hoặc có nói gì thì bọn họ cũng là người Tần gia.
*chiếu cố: đồng nghĩa với chăm sóc.)
"Chiếu cố cái gì mà chiếu cố? Đều đã là người già hết cả rồi, con cháu đều có đủ, còn cần ông chiếu cố cái gì nữa hả? Ông xem người ta là người Tần gia, nhưng người ta lại xem ông là cái chày gỗ, dễ lừa gạt." Tần mẫu nhớ đến mấy năm nay đều tại ý nghĩ cố chấp này của Tần phụ, mà liên tục bị người ta lợi dụng, liền nghẹn một bụng tức.
"Được rồi, nếu về sau huynh ấy còn gạt ta, thì ta sẽ mặc kệ." Tần phụ hút một hơi thuốc, có vẻ hơi tức giận, nói cho cùng thì có ai bị gạt mà lại vui vẻ được đâu.
Dù Tần phụ nói như thế, nhưng những người còn lại trong Tần gia lại không có một ai vui mừng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì lời nói này bọn họ đều nghe rất nhiều lần rồi. Nhưng còn cách nào nữa chứ, Tần phụ là trượng phu của Tần mẫu, là phụ thân của mấy huynh đệ Tần Chung, ở trong cái nhà này, Tần phụ thường mặc kệ mọi chuyện, nhưng một khi Tần phụ muốn quản chuyện gì đó, thì không ai lay chuyển được quyết định của Tần phụ.
"Được rồi! Đi ngủ hết đi! Đừng có ở đây lãng phí dầu." Dứt lời, Tần mẫu liền đứng dậy, thuận tiện thổi tắt luôn ngọn đèn.
Đêm nay không có trăng, đèn vừa tắt thì trong nhà liền tối đen như mực, người của Tần gia đứng dậy, mò mẫm tìm đường đi về phòng của mình.
"Ai da, ai dẫm lên chân ta vậy?" Mã Đại Ni bỗng hét lên một tiếng.
"Hèn gì ta lại thấy mềm như vậy, mẹ nó* này, có phải gần đây nàng béo lên hay không?" Ngay sau tiếng la của Mã Đại Ni là tiếng thì thầm của Tần Diệu.
(*trong truyện này chồng thường gọi vợ là mẹ nó, nghĩa là mẹ của con mình, không phải từ chửi đâu nhé. Sa không thích từ chửi con mẹ nó,..... Cho nên trong những truyện Sa edit sẽ không xuất hiện từ này.)
"Phụt...." Lý Hầu La phì cười ra tiếng, vừa cười xong liền cảm giác được cổ tay mình bị ai đó nắm lấy dắt đi, tức khắc, nàng liền theo bản năng trở tay ghim giữ lại.
"Hầu La, đi cùng ta!"
Người nắm tay nàng dắt đi là Tần Chung.
Nghe thấy giọng nói Tần Chung, Lý Hầu La cười cười trong bóng tối, mấy năm chịu giày vò trong mạt thế khiến lòng cảnh giác của nàng quá cao, quả nhiên là muốn xóa bớt đi cũng không dễ dàng như thế.
Theo Tần Chung vào phòng, lại được hắn dắt tới cạnh mép giường.
"Nàng mới vào nhà, còn chưa quen thuộc mọi nơi, ta sợ nàng không nhìn thấy đá trúng đồ đạc." Chờ Lý Hầu La ngồi xuống giường rồi Tần Chung mới buông lỏng tay, cũng giải thích một chút về lý do nắm tay Lý Hầu La.
Quyến rũ trong vô hình là vết dao trí mạng nhất, Lý Hầu La gật đầu, gật đầu rồi mới nhớ là trong bóng tối làm sao mà nhìn thấy được, liền lên tiếng nói thêm: "Ta biết! Người chàng thích là tỷ tỷ của ta! Ta sẽ không nghĩ nhiều." Thật đáng tiếc.
Tần Chung im lặng, Lý Hầu La lại cho rằng mình đã nói trúng tâm sự của Tần Chung, bèn nhún nhún vai, sột sột soạt soạt cởi đi áo ngoài, xoay người nằm xuống nửa giường trong, rồi vỗ vỗ nửa giường ngoài theo thói quen: "Mau lên giường ngủ đi."
Trong bóng đêm, Tần Chung nghe Lý Hầu La nói như thế, bỗng có cảm giác lời này của nàng giống như là tú bà đang mời khách ở thanh lâu. Tần Chung sờ sờ mép giường, rồi cũng cởi áo ngoài ra, vừa mới năm xuống thì đã được một tấm chăn phủ lên người: "Hiện tại trời lạnh, nên đắp chăn thật kỹ, không lại cảm lạnh." Lý Hầu La đem chăn đắp cho Tần Chung, tấm chăn cũng không lớn, nếu muốn đắp đủ cho cả hai người, thì khó tránh khỏi việc phải nằm sát vào một chút.
Lý Hầu La không cảm thấy gì, đến thời đại này cũng lâu vậy rồi, đồng hồ sinh học sớm đã điều chỉnh theo, rất nhanh thì Lý Hầu La đã chìm vào giấc ngủ. Tần Chung cảm nhận được nhiệt độ ấm áp bên cạnh, nhắm mắt lại thật lâu cũng không tài nào ngủ được, cả người cứng đơ như khúc gỗ, hắn chưa từng nằm gần ai đến như vậy, cho đến khi tiếng ngáy của Lý Hầu La truyền tới, Tần Chung mới nhẹ nhàng thở ra, cả người cũng từ từ thả lỏng.
Hôm sau, khi tờ mờ sáng, Lý Hầu La đã thức dậy, vừa mở mắt ra thì đã thấy bên cạnh không có ai, Lý Hầu La nói thầm trong bụng: "Sao hôm nay lại dậy sớm thế không biết?"
Cơm sáng vẫn là chén cháo loảng soi được bóng người như thường lệ. Một, hai ngày thì còn được, nhưng ngày nào cũng ăn như vậy, làm cho bây giờ Lý Hầu La nhìn thấy đồ ăn gì cũng thèm đến mức hai mắt phóng ra tia sáng màu xanh lục*.
(*mắt phát tia sáng màu xanh lục, xanh lá cây: trong các truyện TQ thường dùng câu nói này để miêu tả sự thèm thuồng, thèm muốn. Câu miêu tả này thường được áp dụng cho các nhân vật có tính cách ham tiền, tinh ranh, ví dụ như nhân vật Kim Kiền trong bộ đến khai phong làm nhân viên công vụ.)
"Mẹ, hôm nay con muốn lên huyện giao sách." Tần Chung ăn xong chén cháo loảng của mình, liền quay sang nói với Tần mẫu.
Tần mẫu cũng biết sau khi bệnh của Tần Chung tốt hơn một chút thì bắt đầu chép sách, nếu không phải bà không cho phép Tần Chung quá lao lực, thì nói không chừng Tần Chung sẽ chép sách từ lúc trời vừa sáng đến tận đêm khuya.
"Được rồi, lát nữa con đi chung với đại ca, nhị ca của con đi. Lão đại, lão nhị, trên đường đi để ý đệ đệ của các con một chút." Tần Chung bệnh nặng vừa khỏi, khó trách Tần mẫu cảm thấy không yên tâm.
Tần Phấn gật gật đầu: "Con biết rồi, mẹ!"
Tần Diệu lầm bầm không biết đang nói cái gì.
"Mẹ, con cũng đi, con muốn cùng tướng công lên huyện. Đại ca và nhị ca phải làm việc, không thể đi trễ. Có con đi theo, con có thể chăm sóc cho tướng công. Trên đường có đi chậm một chút cũng không thành vấn đề." Lý Hầu La vừa nghe thấy Tần Chung muốn lên huyện, hai mắt liền phát sáng, vội vã ăn hết chén cháo, giơ tay lên nói.
Tần mẫu nghe xong thấy có lý, nên đồng ý, trước khi đi còn dặn dò Lý Hầu La: "Hầu La, bệnh của Chung nhi vừa mới khỏe thôi, trên đường đi đừng đi nhanh quá, giao sách xong thì lập tức đưa nó về."
"Yên tâm đi, mẹ. Cứ giao cho con!" Lý Hầu La vỗ vỗ ngực.
Bình luận facebook