Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Trăm ngày là một kỷ niệm có ý nghĩa, chuyện này trở nên hết sức long trọng đối với bốn cục cưng Tiêu gia.
Diệp Vũ cảm thấy thực tế và lý tưởng có khoảng cách chênh lệch quá lớn!
Vốn rằng cô dự tính chỉ cần dẫn bốn đứa nhóc đến một tiệm chụp ảnh, áng chừng làm một vài việc, sau đó có thể chuẩn bị tiệc kết hợp đầy tháng và trăm ngày.
Kết quả, cô vừa nói dự tính của mình, lập tức bị người lớn trong nhà đồng thời phản đối, không hề cho cô có chút cơ hội chống trả, hoàn toàn tước đoạt quyền lợi chuẩn bị trăm ngày của bà mẹ như cô.
Quyền lợi, chỉ là mây bay!
"Diệp Vũ, rốt cuộc cậu dự tính để bao lì xì trong tay bọn tớ chạy ra ngoài đến khi nào vậy?" Vương Thiến chờ mòn chờ mỏi không có cơ hội được tiếp xúc với các cục cưng bé nhỏ rốt cuộc cũng nổi giận thực sự.
"Cũng sắp rồi, tớ đã bảo các cậu đến đại viện, là các cậu không chịu, cho nên phải tổ chức tiệc trăm ngày mới được."
"TMD, không phải vẫn ở đại viện sao?"
"Vốn dĩ không cần...." Trong kế hoạch không cần đại viện, nhưng sau đó dính phải vấn đề kết nghĩa, cho nên kế hoạch đã bị vỡ từ trong trứng nước, tiệc trăm ngày không thể tổ chức ở ngoài đại viện, có lẽ đến lúc đó chính là buổi biểu diễn dành riêng cho bộ đội.
Vô cùng bi thương, không phải sao?
Ba chồng cô cũng hết sức chú ý đến ngày kỷ niệm này, nói thế nào cũng muốn khoe khoang bốn cục cưng với bạn bè giới thương nhân trong thành phố XX.
Kiểu toan tính này... Diệp Vũ dứt khoát im lặng, không thể tranh nhau so sánh có biết không?
"Nhưng bọn tớ là mẹ nuôi của các cục cưng." Vương Thiến ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn đang giẫm chân giận giữ vì bị đối xử không công bằng.
"TMD, cậu có bản lĩnh thì xông thẳng tới đại viện tìm người, chuyện này cũng không phải tớ muốn là được."
"Thấy cậu là được gả cho người nào nha..." Vương Thiến rốt cuộc không nhịn nổi bắt đầu nịnh nọt.
"Đừng có rắc muối lên vết thương của chị, chị sẽ phát điên."
"Nhanh chóng nghĩ cách lén dẫn con trai con gái nuôi của bọn tớ ra ngoài, nếu không đừng nghĩ đến bao lì xì."
"Chờ con trai con gái nuôi các cậu lớn lên để bọn nó khinh thường các cậu, ngay cả bao lì xì cũng không cho."
"Rốt cuộc khi nào cậu mới có thể trốn ra khỏi đại viện?" Vương Thiến hoài niệm lúc Diệp Vũ được tự do.
"Đừng hỏi chị về vấn đề đau thương này, chị vẫn luôn cố gắng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thành công, thật sự là đau thương khôn nguôi."
"Không ngờ còn có chuyện gây khó khăn cho cậu, quả thật là một sự kiện lớn cần được ăn mừng."
"Đừng có đắc chí, chị không thèm nói chuyện nữa, chị đang bận."
"Cậu thì bận rộn cái gì, thăng lên cấp bậc thiếu phu nhân còn giả bộ làm người bình thường."
"Không nói nữa, cúp." Cô quả thật phải đến dỗ các cục cưng.
Cũng không biết là ai mở đầu, vào lễ trăm ngày không ít người thích để cho cục cưng của cô khỏa thân, nhưng sau khi dựa vào quyền lợi và đạo lý bảo vệ của một người mẹ, cuối cùng cô đã giết chết ý tưởng từ trong trứng nước.
Nhưng vấn đề mặc quần áo hay không mặc quần áo vào lễ trăm ngày vẫn phải tiếp tục giải quyết...
Lão đầu và thái hậu nhà cô gọi điện thoại yêu cầu cả ba đứa mặc đồng phục công kiểm pháp quý giá.
Có xuất hiện vạch đen không?
Đồng phục công kiểm pháp? Còn quý giá?
Mặc đồng phục công kiểm pháp, thế đồng phục hải lục không thì sao?
Tiếu gia gia và Từ gia gia kiên quyết tỏ lòng mình: trước hết phải là mặc quần áo hải lục không mới quý giá.
Ba Tiêu là thế hệ sau, chỉ có thể lén lút thầm nói, tìm người đặt may dạ phục cao cấp của giới thượng lưu, để cho bọn họ biểu quyết trước. Không phải ông không muốn tham gia náo nhiệt, chẳng qua ông không muốn người ta bỏ quên địa vị chính thống trong nhà. Bọn trẻ là cháu nội nhà họ Tiêu ông!
Diệp Vũ tỏ ý: Các bậc người lớn trong nhà không thể tin cậy, chỉ cần đơn giản, đâu cần phải phức tạp hóa vấn đề như vậy? Chỉ cần bọn nó ăn no ngủ kĩ là được.
Cục cưng nhà cô mới chỉ một trăm ngày, có thể đùa giỡn như vậy sao?
Tuy nói rằng đây chưa phải là việc khổ sở nhất, nhưng cũng đừng gây phiền toái cho các cục cưng ngay cả trong việc thay quần áo có được không.
Bốn cục cưng mặc quân trang tinh túy được cải tiến đã được tạo dáng xong, nhưng bây giờ thể chất bọn nó không cho phép chịu đựng phối hợp, cho nên người phụ trách chụp ảnh cũng tương đối khổ cực.
Diệp Vũ trêu chọc các cục cưng trước màn ảnh, cục cưng bé nhỏ thấy mẹ liền cười khanh khách không ngừng.
Vì thỏa mãn yêu cầu của mấy người lớn trong nhà, phải được chiếu trong một ngày, cho nên vất vả chụp đủ một vòng.
Hết công kiểm pháp, rồi đến hải lục không, dạ phục cũng có, cuối cùng, Diệp Vũ kiên trì thay quần áo bình dân cho các cục cưng, một cái yếm với một chiếc quần short có dây đai, đó mới chính là đạo cai trị.
Vốn dĩ Diệp Vũ vẫn luôn tránh trại huấn luyện gia đình quân nhân như tránh quỷ, nhưng trong tình cảnh đặc biệt phải đối đãi đặc biệt, bây giờ cô muốn chạy trốn khỏi đại viện đến trại huấn luyện, thậm chí thà rằng không tổ chức tiệc trăm ngày cho bọn nhỏ.
Đáng tiếc, mong đợi này vô tình đã bị tiêu diệt ngày từ đầu.
"Các cục cưng quá nhỏ, không thể xa nhà."
"Bọn nó cũng không thể rời xa cháu, cho nên năm nay cháu cũng đừng đi."
Thủ trưởng Từ và thủ trưởng Tiếu trực tiếp phê chuẩn vấn đề này.
Diệp Vũ nước mắt đầy mặt, bọn họ vịn rất nhiều lý do để từ chối cô được mang cục cưng ra ngoài đại viện, bao lì xì trên tay bạn học còn chưa có cơ hội đến tay.
Không trách họ không chịu tới đại viện, bây giờ đối với cô, đại viện chính là một nhà tù nuông chiều, chuyện thăm tù như vậy dứt khoát không thể bàn đến.
Diệp Vũ không thể dẫn theo các cục cưng, cho nên không thể làm gì khác là đưa theo ảnh của các cục cưng ra ngoài.
"Oa, đúng là cậu bé xinh đẹp." Vương Thiến nhìn hình chảy nước miếng.
Diệp Vũ vô tình đả kích, "Cậu đang cầm ảnh của con bé nhà tớ."
"Ôi má ơi, tại sao mấy đứa nhóc này giống nhau như vậy, tương lai San San của chúng ta không thể biến thành nữ anh hùng, nếu không mẹ nuôi như tớ sẽ đau lòng." Bạch Tinh Oánh nhìn tấm ảnh cô bé xinh đẹp cảm thán.
Trình Lam sờ sờ bụng mình, lại nhìn mấy tấm ảnh của mấy tên nhóc, vô cùng ghen tị nói, "Nếu như trong bụng tớ không có những đứa nhóc dễ thương như vậy, đến lúc đó tớ sẽ sánh ngang với Diệp Vũ."
"Đừng có nằm mơ." Vương Thiến không khách khí đả kích cô.
Bạch Tinh Oánh đánh theo, "Cậu không thấy Diệp Vũ làm mẹ nhưng thực chất cũng không có quyền kiểm soát, đã bị các thủ trưởng trong đại viện đoạt quyền từ trước rồi, cậu dám tranh giành cháu nội với thủ trưởng bọn họ sao? Cậu đủ can đảm đó."
"Khổ cực, dân chúng như rễ cỏ thực đau lòng khôn nguôi."
"Ai, biến, cậu mà cũng được coi là dân chúng rễ cỏ? Bây giờ cậu là trọc phú có biết không?" Vương Thiến cũng vô cùng ghen tị hâm mộ.
"Chúng ta đã nhất trí mục tiêu oán hận phải là Diệp Vũ." Trình Lam dứt khoát nói.
Bạch Tinh Oánh nói: "Không được, bóp hồng thì phải bóp quả mềm, xét theo địa vị thân phận quá mức cường thế của Diệp Vũ, cậu mới là đối tượng tốt để lựa chọn.
"Các cậu đang bắt nạt kẻ yếu." phu nhân Trình Lam giàu có khinh thường phản đối.
"Bọn tớ tự hào bọn tớ đê tiện." ba người đồng thanh nói.
"..."
Ảnh trăm ngày của bốn cục cưng dĩ nhiên cũng 'chạy' đến trụ sở huấn luyện bộ đội đặc chủng nào đó, có thể nghĩ là rất chấn động.
Sau khi quan binh phụ trách đưa thư nhìn thấy thật sự rất muốn bí mật dùng làm của riêng, đáng tiếc không thể.
"Đến đây, đoán xem trong bốn đứa này đứa nào là thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư."
Đại đội trưởng tập trung mọi người chơi trò chơi đoán ngươi, quan binh phản ứng vô cùng nhiệt tình.
Bây giờ bốn cục cưng trông rất giống nhau, vừa nhìn cũng biết là được đúc từ một khuôn, phải nhìn thật chăm chú, soi thật kĩ mới có thể tìm ra điểm khác. Trong số bốn cục cưng còn có một cô em gái, độ khó càng tăng lên...
Tiêu Triệt chỉ cần một lần duy nhất là có thể chỉ ra tấm ảnh con gái, mọi người đều đồng ý cho rằng anh ăn gian.
"Nói nhảm, sao tôi phải giở trò? Đôi mắt con bé rõ ràng giống bà xã tôi y đúc."
Một đám người cướp lấy ảnh nghiên cứu xem...
"TMD, nhìn tới nhìn lui cũng không thể tìm ra được điểm nào khác."
"Thế mà anh ấy chỉ đoán một lần đã đúng, không có khả năng."
"Không được, ván này coi như anh ấy ăn gian, không ai trong chúng ta quen thuộc với mấy cậu nhóc cô nhóc như anh ấy."
"Nói xong TMD quả thật quá đúng, cũng không cần phải lí lẽ như vậy, khó trách anh ấy chỉ đoán một lần đã đúng ảnh cô bé."
"Chẳng lẽ cô bé là nhóc thứ hai sao?"
"..."
Ôi mẹ ơi!
Suy đoán như vậy quả thật cũng quá thử thách năng lực chịu đựng của trái tim người ta có biết không?
Như đại đội trưởng biết chút ít sự tình bên trong, trong lòng rõ ràng vô cùng sôi nổi không thể nào bình tĩnh nổi.
"Mấy ngày nữa là trăm ngày của bọn nhỏ đấy." Trung tá nào đó xem thư xong cảm thấy khá buồn phiền.
Đại đội trưởng nhìn ngày, nói: "Đến lúc đó có thể cho cậu nghỉ một ngày."
"Đại đội trưởng, ngài chính là Bồ Tát sống."
"Bớt nịnh hót."
"Nên nịnh mới nịnh đấy chứ."
Kết quả, đến ngày đó quả thật Tiêu Triệt được nghỉ phép một ngày.
Anh lái xe như bay về đại viện.
Trăm ngày của bốn cục cưng, trong nhà không muốn làm to, chỉ có ý định tập trung người thân trong nhà cùng ăn một bữa cơm là được. Vả lại hầu như mọi người đều không có thời gian, cho nên thực tế cũng chỉ có mấy người đến.
Dĩ nhiên, đây cũng là tình huống bình thường.
Cũng không biết tính sao, trong tình huống bình thường không thể nào không có những người rảnh rỗi quá mức, sau đó số người đột ngột tăng cao.
Đặc sắc của đại viện là gì?
Màu xanh quân đội!
Lúc Tiêu Triệt đến nhà ông ngoại, cảm giác mình đi nhầm chỗ, hôm nay số người đến nhà mình đúng là bất ngờ.
Bà xã mình rõ ràng đã nói, chỉ ăn một bữa cơm gia đình đơn giản, phải giữ vững tác phong mộc mạc giản dị của quân nhân.
"A, anh rể, anh về rồi."
Bất thình lình có một người chạy ra kêu anh là 'Anh rể', Tiêu Triệt càng mơ hồ hơn, "Người anh em, cậu không nhận lầm người chứ?" Tồng cộng em trai em gái của vợ anh có chín người, không có người này.
"Em là em kết nghĩa của chị ấy, như vậy anh chính là anh rể em."
"Em rể." Một Đại tá vừa mới dừng xe, ung dung gọi Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt cảm thấy vô cùng kinh sợ, "Chuyện này là thế nào?" Vợ anh không nói một lời nào với anh về chuyện này, chuyện này hình như khá phức tạp.
"Đây là anh em." Thượng úy nào đó vui mừng giới thiệu với anh.
"Đi vào thôi." Đại tá nào đó bình tĩnh đi về phía đại viện.
Thượng úy nào đó vừa gọi Tiêu Triệt vừa đi vào trong.
Tiêu Triệt quyết định đi vào tìm vợ mình hỏi xem tình hình này là thế nào, sao mấy tháng không gặp, chẳng những có thêm em trai, ngay cả anh trai cũng có.
Điều khiến cho người ta không thể bình tĩnh là - bọn họ đều biết anh, nhưng anh không biết bọn họ, chuyện này có phải có gì đó lẫn lộn không?
Vào viện, Trung tá nào đó tinh mắt phát hiện ra vợ anh đang cầm cuốc đứng trong vườn hoa của ông ngoại.
"Bà xã."
Diệp Vũ cho rằng mình nghe nhầm, cho đến khi Trung tá nào ngồi xổm trước mặt cô.
"Anh nghỉ phép?"
"Ừ, nghỉ phép trăm ngày các cục cưng."
"Oa, lãnh đạo các anh đúng là có tình người."
"Tất nhiên, từ trước đến giờ đơn vị của bọn anh ai cũng đều có tình người."
"Biến, tránh qua một bên."
"Bà xã, bây giờ tình hình này là thế nào vậy?"
"Đừng hỏi em, rắc rối lắm."
"Có rắc rối đến mấy cũng phải nói đi chứ, lúc nãy còn có một Đại tá gọi anh là em rể, anh có anh vợ sao?"
"Căn bản là em không nghĩ lại xảy ra chuyện này, em bị người ta nhận làm người thân."
"Bị ai nhận?"
"Tiểu Tiêu về rồi hả?"
Tiêu Triệt ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc, lập tức đứng dậy đứng nghiêm, cung kính chào theo kiểu quân đội, "Chào thủ trưởng."
Diệp Vũ vẫn tiếp tục dùng cuốc xới vườn hoa, buồn rầu nói: "Ông nội, cháu không thể vắng mặt sao?" Những người đến đây cô vẫn quen nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ trên tivi, bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, quả thật vô cùng khủng bố!
Tiêu Triệt tiếp tục kinh ngạc, không phải ông nội bà nội, rồi cả ông ngoại nào đó của cô đều đã qua đời rồi sao? Chẳng lẽ lại xuất hiện những tình tiết máu chó mà vợ anh thường nhắc đến đấy sao.... Trung tá nào đó suy nghĩ mông lung.
"Bà xã," Tiêu Triệt lo lắng thay vợ mình, "Anh phải nhắc nhở em, em đang cầm cuốc đứng trong vườn hoa của ông ngoại đấy."
"Không sao đâu, bây giờ ông ngoại cưng chiều bốn cục cưng nhất, hoa ở đây giờ không được yêu nữa rồi." Hôm nay chị chỉ có thể tu thân dưỡng tính nhờ hoa, cùng lắm sau đó cô nghiêm túc sám hối là được rồi.
"Tiểu Tiêu, lát nữa dẫn vợ cháu vào, để cho con bé bình tĩnh lại một chút." Đầu tiên là bình tĩnh nói, sau đó thong thả đi vào trong nhà.
Trung tá nào đó lập tức ngồi xổm bên cạnh vợ mình, "Chuyện gì vậy, không phải là máu chó Quỳnh Dao gì đó...."
"Đều không phải, chẳng qua là nhận chị kết nghĩa, ông Can là người lớn tuổi nhất, cho nên gọi là ông nội luôn."
"..." Trung tá nào đó vô cùng khó xử, bà xã, mấu chốt của vấn đề là người ông này cũng là thủ trưởng anh.
Diệp Vũ đưa tay vỗ vỗ vai Trung tá nào đó, "Bình tĩnh nào đồng chí Trung tá, lúc em dễ nổi nóng thì anh phải bình tĩnh, chuyện này phải do anh chống đỡ lấy."
Bà xã, dường như lúc này anh cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi, chẳng qua, vì bà xã, anh nhất định phải tiến lên.
Diệp Vũ cảm thấy thực tế và lý tưởng có khoảng cách chênh lệch quá lớn!
Vốn rằng cô dự tính chỉ cần dẫn bốn đứa nhóc đến một tiệm chụp ảnh, áng chừng làm một vài việc, sau đó có thể chuẩn bị tiệc kết hợp đầy tháng và trăm ngày.
Kết quả, cô vừa nói dự tính của mình, lập tức bị người lớn trong nhà đồng thời phản đối, không hề cho cô có chút cơ hội chống trả, hoàn toàn tước đoạt quyền lợi chuẩn bị trăm ngày của bà mẹ như cô.
Quyền lợi, chỉ là mây bay!
"Diệp Vũ, rốt cuộc cậu dự tính để bao lì xì trong tay bọn tớ chạy ra ngoài đến khi nào vậy?" Vương Thiến chờ mòn chờ mỏi không có cơ hội được tiếp xúc với các cục cưng bé nhỏ rốt cuộc cũng nổi giận thực sự.
"Cũng sắp rồi, tớ đã bảo các cậu đến đại viện, là các cậu không chịu, cho nên phải tổ chức tiệc trăm ngày mới được."
"TMD, không phải vẫn ở đại viện sao?"
"Vốn dĩ không cần...." Trong kế hoạch không cần đại viện, nhưng sau đó dính phải vấn đề kết nghĩa, cho nên kế hoạch đã bị vỡ từ trong trứng nước, tiệc trăm ngày không thể tổ chức ở ngoài đại viện, có lẽ đến lúc đó chính là buổi biểu diễn dành riêng cho bộ đội.
Vô cùng bi thương, không phải sao?
Ba chồng cô cũng hết sức chú ý đến ngày kỷ niệm này, nói thế nào cũng muốn khoe khoang bốn cục cưng với bạn bè giới thương nhân trong thành phố XX.
Kiểu toan tính này... Diệp Vũ dứt khoát im lặng, không thể tranh nhau so sánh có biết không?
"Nhưng bọn tớ là mẹ nuôi của các cục cưng." Vương Thiến ở đầu dây điện thoại bên kia vẫn đang giẫm chân giận giữ vì bị đối xử không công bằng.
"TMD, cậu có bản lĩnh thì xông thẳng tới đại viện tìm người, chuyện này cũng không phải tớ muốn là được."
"Thấy cậu là được gả cho người nào nha..." Vương Thiến rốt cuộc không nhịn nổi bắt đầu nịnh nọt.
"Đừng có rắc muối lên vết thương của chị, chị sẽ phát điên."
"Nhanh chóng nghĩ cách lén dẫn con trai con gái nuôi của bọn tớ ra ngoài, nếu không đừng nghĩ đến bao lì xì."
"Chờ con trai con gái nuôi các cậu lớn lên để bọn nó khinh thường các cậu, ngay cả bao lì xì cũng không cho."
"Rốt cuộc khi nào cậu mới có thể trốn ra khỏi đại viện?" Vương Thiến hoài niệm lúc Diệp Vũ được tự do.
"Đừng hỏi chị về vấn đề đau thương này, chị vẫn luôn cố gắng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thành công, thật sự là đau thương khôn nguôi."
"Không ngờ còn có chuyện gây khó khăn cho cậu, quả thật là một sự kiện lớn cần được ăn mừng."
"Đừng có đắc chí, chị không thèm nói chuyện nữa, chị đang bận."
"Cậu thì bận rộn cái gì, thăng lên cấp bậc thiếu phu nhân còn giả bộ làm người bình thường."
"Không nói nữa, cúp." Cô quả thật phải đến dỗ các cục cưng.
Cũng không biết là ai mở đầu, vào lễ trăm ngày không ít người thích để cho cục cưng của cô khỏa thân, nhưng sau khi dựa vào quyền lợi và đạo lý bảo vệ của một người mẹ, cuối cùng cô đã giết chết ý tưởng từ trong trứng nước.
Nhưng vấn đề mặc quần áo hay không mặc quần áo vào lễ trăm ngày vẫn phải tiếp tục giải quyết...
Lão đầu và thái hậu nhà cô gọi điện thoại yêu cầu cả ba đứa mặc đồng phục công kiểm pháp quý giá.
Có xuất hiện vạch đen không?
Đồng phục công kiểm pháp? Còn quý giá?
Mặc đồng phục công kiểm pháp, thế đồng phục hải lục không thì sao?
Tiếu gia gia và Từ gia gia kiên quyết tỏ lòng mình: trước hết phải là mặc quần áo hải lục không mới quý giá.
Ba Tiêu là thế hệ sau, chỉ có thể lén lút thầm nói, tìm người đặt may dạ phục cao cấp của giới thượng lưu, để cho bọn họ biểu quyết trước. Không phải ông không muốn tham gia náo nhiệt, chẳng qua ông không muốn người ta bỏ quên địa vị chính thống trong nhà. Bọn trẻ là cháu nội nhà họ Tiêu ông!
Diệp Vũ tỏ ý: Các bậc người lớn trong nhà không thể tin cậy, chỉ cần đơn giản, đâu cần phải phức tạp hóa vấn đề như vậy? Chỉ cần bọn nó ăn no ngủ kĩ là được.
Cục cưng nhà cô mới chỉ một trăm ngày, có thể đùa giỡn như vậy sao?
Tuy nói rằng đây chưa phải là việc khổ sở nhất, nhưng cũng đừng gây phiền toái cho các cục cưng ngay cả trong việc thay quần áo có được không.
Bốn cục cưng mặc quân trang tinh túy được cải tiến đã được tạo dáng xong, nhưng bây giờ thể chất bọn nó không cho phép chịu đựng phối hợp, cho nên người phụ trách chụp ảnh cũng tương đối khổ cực.
Diệp Vũ trêu chọc các cục cưng trước màn ảnh, cục cưng bé nhỏ thấy mẹ liền cười khanh khách không ngừng.
Vì thỏa mãn yêu cầu của mấy người lớn trong nhà, phải được chiếu trong một ngày, cho nên vất vả chụp đủ một vòng.
Hết công kiểm pháp, rồi đến hải lục không, dạ phục cũng có, cuối cùng, Diệp Vũ kiên trì thay quần áo bình dân cho các cục cưng, một cái yếm với một chiếc quần short có dây đai, đó mới chính là đạo cai trị.
Vốn dĩ Diệp Vũ vẫn luôn tránh trại huấn luyện gia đình quân nhân như tránh quỷ, nhưng trong tình cảnh đặc biệt phải đối đãi đặc biệt, bây giờ cô muốn chạy trốn khỏi đại viện đến trại huấn luyện, thậm chí thà rằng không tổ chức tiệc trăm ngày cho bọn nhỏ.
Đáng tiếc, mong đợi này vô tình đã bị tiêu diệt ngày từ đầu.
"Các cục cưng quá nhỏ, không thể xa nhà."
"Bọn nó cũng không thể rời xa cháu, cho nên năm nay cháu cũng đừng đi."
Thủ trưởng Từ và thủ trưởng Tiếu trực tiếp phê chuẩn vấn đề này.
Diệp Vũ nước mắt đầy mặt, bọn họ vịn rất nhiều lý do để từ chối cô được mang cục cưng ra ngoài đại viện, bao lì xì trên tay bạn học còn chưa có cơ hội đến tay.
Không trách họ không chịu tới đại viện, bây giờ đối với cô, đại viện chính là một nhà tù nuông chiều, chuyện thăm tù như vậy dứt khoát không thể bàn đến.
Diệp Vũ không thể dẫn theo các cục cưng, cho nên không thể làm gì khác là đưa theo ảnh của các cục cưng ra ngoài.
"Oa, đúng là cậu bé xinh đẹp." Vương Thiến nhìn hình chảy nước miếng.
Diệp Vũ vô tình đả kích, "Cậu đang cầm ảnh của con bé nhà tớ."
"Ôi má ơi, tại sao mấy đứa nhóc này giống nhau như vậy, tương lai San San của chúng ta không thể biến thành nữ anh hùng, nếu không mẹ nuôi như tớ sẽ đau lòng." Bạch Tinh Oánh nhìn tấm ảnh cô bé xinh đẹp cảm thán.
Trình Lam sờ sờ bụng mình, lại nhìn mấy tấm ảnh của mấy tên nhóc, vô cùng ghen tị nói, "Nếu như trong bụng tớ không có những đứa nhóc dễ thương như vậy, đến lúc đó tớ sẽ sánh ngang với Diệp Vũ."
"Đừng có nằm mơ." Vương Thiến không khách khí đả kích cô.
Bạch Tinh Oánh đánh theo, "Cậu không thấy Diệp Vũ làm mẹ nhưng thực chất cũng không có quyền kiểm soát, đã bị các thủ trưởng trong đại viện đoạt quyền từ trước rồi, cậu dám tranh giành cháu nội với thủ trưởng bọn họ sao? Cậu đủ can đảm đó."
"Khổ cực, dân chúng như rễ cỏ thực đau lòng khôn nguôi."
"Ai, biến, cậu mà cũng được coi là dân chúng rễ cỏ? Bây giờ cậu là trọc phú có biết không?" Vương Thiến cũng vô cùng ghen tị hâm mộ.
"Chúng ta đã nhất trí mục tiêu oán hận phải là Diệp Vũ." Trình Lam dứt khoát nói.
Bạch Tinh Oánh nói: "Không được, bóp hồng thì phải bóp quả mềm, xét theo địa vị thân phận quá mức cường thế của Diệp Vũ, cậu mới là đối tượng tốt để lựa chọn.
"Các cậu đang bắt nạt kẻ yếu." phu nhân Trình Lam giàu có khinh thường phản đối.
"Bọn tớ tự hào bọn tớ đê tiện." ba người đồng thanh nói.
"..."
Ảnh trăm ngày của bốn cục cưng dĩ nhiên cũng 'chạy' đến trụ sở huấn luyện bộ đội đặc chủng nào đó, có thể nghĩ là rất chấn động.
Sau khi quan binh phụ trách đưa thư nhìn thấy thật sự rất muốn bí mật dùng làm của riêng, đáng tiếc không thể.
"Đến đây, đoán xem trong bốn đứa này đứa nào là thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ tư."
Đại đội trưởng tập trung mọi người chơi trò chơi đoán ngươi, quan binh phản ứng vô cùng nhiệt tình.
Bây giờ bốn cục cưng trông rất giống nhau, vừa nhìn cũng biết là được đúc từ một khuôn, phải nhìn thật chăm chú, soi thật kĩ mới có thể tìm ra điểm khác. Trong số bốn cục cưng còn có một cô em gái, độ khó càng tăng lên...
Tiêu Triệt chỉ cần một lần duy nhất là có thể chỉ ra tấm ảnh con gái, mọi người đều đồng ý cho rằng anh ăn gian.
"Nói nhảm, sao tôi phải giở trò? Đôi mắt con bé rõ ràng giống bà xã tôi y đúc."
Một đám người cướp lấy ảnh nghiên cứu xem...
"TMD, nhìn tới nhìn lui cũng không thể tìm ra được điểm nào khác."
"Thế mà anh ấy chỉ đoán một lần đã đúng, không có khả năng."
"Không được, ván này coi như anh ấy ăn gian, không ai trong chúng ta quen thuộc với mấy cậu nhóc cô nhóc như anh ấy."
"Nói xong TMD quả thật quá đúng, cũng không cần phải lí lẽ như vậy, khó trách anh ấy chỉ đoán một lần đã đúng ảnh cô bé."
"Chẳng lẽ cô bé là nhóc thứ hai sao?"
"..."
Ôi mẹ ơi!
Suy đoán như vậy quả thật cũng quá thử thách năng lực chịu đựng của trái tim người ta có biết không?
Như đại đội trưởng biết chút ít sự tình bên trong, trong lòng rõ ràng vô cùng sôi nổi không thể nào bình tĩnh nổi.
"Mấy ngày nữa là trăm ngày của bọn nhỏ đấy." Trung tá nào đó xem thư xong cảm thấy khá buồn phiền.
Đại đội trưởng nhìn ngày, nói: "Đến lúc đó có thể cho cậu nghỉ một ngày."
"Đại đội trưởng, ngài chính là Bồ Tát sống."
"Bớt nịnh hót."
"Nên nịnh mới nịnh đấy chứ."
Kết quả, đến ngày đó quả thật Tiêu Triệt được nghỉ phép một ngày.
Anh lái xe như bay về đại viện.
Trăm ngày của bốn cục cưng, trong nhà không muốn làm to, chỉ có ý định tập trung người thân trong nhà cùng ăn một bữa cơm là được. Vả lại hầu như mọi người đều không có thời gian, cho nên thực tế cũng chỉ có mấy người đến.
Dĩ nhiên, đây cũng là tình huống bình thường.
Cũng không biết tính sao, trong tình huống bình thường không thể nào không có những người rảnh rỗi quá mức, sau đó số người đột ngột tăng cao.
Đặc sắc của đại viện là gì?
Màu xanh quân đội!
Lúc Tiêu Triệt đến nhà ông ngoại, cảm giác mình đi nhầm chỗ, hôm nay số người đến nhà mình đúng là bất ngờ.
Bà xã mình rõ ràng đã nói, chỉ ăn một bữa cơm gia đình đơn giản, phải giữ vững tác phong mộc mạc giản dị của quân nhân.
"A, anh rể, anh về rồi."
Bất thình lình có một người chạy ra kêu anh là 'Anh rể', Tiêu Triệt càng mơ hồ hơn, "Người anh em, cậu không nhận lầm người chứ?" Tồng cộng em trai em gái của vợ anh có chín người, không có người này.
"Em là em kết nghĩa của chị ấy, như vậy anh chính là anh rể em."
"Em rể." Một Đại tá vừa mới dừng xe, ung dung gọi Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt cảm thấy vô cùng kinh sợ, "Chuyện này là thế nào?" Vợ anh không nói một lời nào với anh về chuyện này, chuyện này hình như khá phức tạp.
"Đây là anh em." Thượng úy nào đó vui mừng giới thiệu với anh.
"Đi vào thôi." Đại tá nào đó bình tĩnh đi về phía đại viện.
Thượng úy nào đó vừa gọi Tiêu Triệt vừa đi vào trong.
Tiêu Triệt quyết định đi vào tìm vợ mình hỏi xem tình hình này là thế nào, sao mấy tháng không gặp, chẳng những có thêm em trai, ngay cả anh trai cũng có.
Điều khiến cho người ta không thể bình tĩnh là - bọn họ đều biết anh, nhưng anh không biết bọn họ, chuyện này có phải có gì đó lẫn lộn không?
Vào viện, Trung tá nào đó tinh mắt phát hiện ra vợ anh đang cầm cuốc đứng trong vườn hoa của ông ngoại.
"Bà xã."
Diệp Vũ cho rằng mình nghe nhầm, cho đến khi Trung tá nào ngồi xổm trước mặt cô.
"Anh nghỉ phép?"
"Ừ, nghỉ phép trăm ngày các cục cưng."
"Oa, lãnh đạo các anh đúng là có tình người."
"Tất nhiên, từ trước đến giờ đơn vị của bọn anh ai cũng đều có tình người."
"Biến, tránh qua một bên."
"Bà xã, bây giờ tình hình này là thế nào vậy?"
"Đừng hỏi em, rắc rối lắm."
"Có rắc rối đến mấy cũng phải nói đi chứ, lúc nãy còn có một Đại tá gọi anh là em rể, anh có anh vợ sao?"
"Căn bản là em không nghĩ lại xảy ra chuyện này, em bị người ta nhận làm người thân."
"Bị ai nhận?"
"Tiểu Tiêu về rồi hả?"
Tiêu Triệt ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc, lập tức đứng dậy đứng nghiêm, cung kính chào theo kiểu quân đội, "Chào thủ trưởng."
Diệp Vũ vẫn tiếp tục dùng cuốc xới vườn hoa, buồn rầu nói: "Ông nội, cháu không thể vắng mặt sao?" Những người đến đây cô vẫn quen nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ trên tivi, bây giờ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, quả thật vô cùng khủng bố!
Tiêu Triệt tiếp tục kinh ngạc, không phải ông nội bà nội, rồi cả ông ngoại nào đó của cô đều đã qua đời rồi sao? Chẳng lẽ lại xuất hiện những tình tiết máu chó mà vợ anh thường nhắc đến đấy sao.... Trung tá nào đó suy nghĩ mông lung.
"Bà xã," Tiêu Triệt lo lắng thay vợ mình, "Anh phải nhắc nhở em, em đang cầm cuốc đứng trong vườn hoa của ông ngoại đấy."
"Không sao đâu, bây giờ ông ngoại cưng chiều bốn cục cưng nhất, hoa ở đây giờ không được yêu nữa rồi." Hôm nay chị chỉ có thể tu thân dưỡng tính nhờ hoa, cùng lắm sau đó cô nghiêm túc sám hối là được rồi.
"Tiểu Tiêu, lát nữa dẫn vợ cháu vào, để cho con bé bình tĩnh lại một chút." Đầu tiên là bình tĩnh nói, sau đó thong thả đi vào trong nhà.
Trung tá nào đó lập tức ngồi xổm bên cạnh vợ mình, "Chuyện gì vậy, không phải là máu chó Quỳnh Dao gì đó...."
"Đều không phải, chẳng qua là nhận chị kết nghĩa, ông Can là người lớn tuổi nhất, cho nên gọi là ông nội luôn."
"..." Trung tá nào đó vô cùng khó xử, bà xã, mấu chốt của vấn đề là người ông này cũng là thủ trưởng anh.
Diệp Vũ đưa tay vỗ vỗ vai Trung tá nào đó, "Bình tĩnh nào đồng chí Trung tá, lúc em dễ nổi nóng thì anh phải bình tĩnh, chuyện này phải do anh chống đỡ lấy."
Bà xã, dường như lúc này anh cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi, chẳng qua, vì bà xã, anh nhất định phải tiến lên.
Bình luận facebook