Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51
“Nương……”
Hay tay Ngọc Chi Lan khựng lại giữa không trung, bất khả tư nghị Nam Sơn phu nhân đẩy chính mình ra.
Thế này mới phát hiện trong mắt nữ nhân mà nàng kêu mẫu thân mười lăm năm, không hề có một chút ấm áp từ ái, chỉ có lãnh mạc phiền chán, tựa như Ngọc Chi Lan là cái gì đó vô cùng bẩn, hận không thể trốn rất xa mới tốt.
“Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi nữ nhân ngoan độc này!”
Ngọc Thiên Xích lúc này hối hận đến ruột cũng đau, hối hận trên đời này chưa từng có, lập tức nuốt tất cả vào trở lại như trước, không bao giờ bị Nam Sơn phu nhân che mờ mắt nữa. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hắn vẫn lấy thân phận thứ xuất làm hổ thẹn, cộng thêm việc không thể tập võ, hắn lại tự ti cực kỳ, cho nên mới mặt dày mày dạn theo đuổi Nam Sơn phu nhân, nghĩ rằng xuất thân cao quý của đối phương sẽ bổ khuyết nội tâm tự ti của hắn.
Sau khi Ngọc Thiên Tầm chết trận, Ngọc Thiên Xích từng đi Từ Đường trước mặt bài vị của hắn cười to.
Ngươi là trưởng tử con vợ cả, là tướng quân được coi trọng, thì sao?
Nữ nhân của ngươi, đường đường là Nam Sơn quận chúa Cung Thân Vương phủ, cuối cùng còn không phải cam tâm tình nguyện nằm dưới thân ta, sinh hạ nữ nhi cho ta, giúp ta mưu hoa tương lai!
Nhưng hôm nay, Ngọc Thiên Xích mộng đẹp nhiều năm đã bị Nam Sơn phu nhân đánh vỡ.
Hắn giống chọn con trâu đùa với lửa, bị nữ nhân này đùa bỡn mấy năm nay, khiến cho Ngọc Thiên Xích rất không cam tâm!
“Ta ngoan độc?”
Nghe xong cáo buộc của Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân khinh miệt cười.
“Ngươi nếu không có tâm ma, lại như thế nào bị ta lợi dụng! Ngọc Thiên Xích, ngươi cho chính mình là ai? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Quả thực si tâm vọng tưởng! Thúy Liễu đại nha hoàng bên người ta, đem nàng cho ngươi hưởng đã là cất nhắc ngươi!”
Vũ nhục lộ ra trong giọng nói của Nam Sơn phu nhân, kích thích lòng mẫn cảm và tự ti của Ngọc Thiên Xích.
Thì ra ở trong lòng Nam Sơn phu nhân, hắn ngay cả nô tỳ đều kém.
Công sức hắn làm nhiều chuyện bẩn thay bà ta suốt mấy năm, nữ nhân đó hai bàn tay sạch sẽ, hai tay chính mình lại nhuộm đầy máu tươi……
Ngọc Thiên Xích hai mắt hàm chứa hận ý càng đặc hơn.
Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi lợi dụng ta nhiều năm như vậy, còn muốn toàn thân trở ra? Không có cửa đâu! Ta cho dù chết, cũng phải kéo ngươi đệm lưng cho ta!
Ngọc Thiên Xích lúc này quỳ xuống, đem việc làm của bọn họ mấy năm nay toàn bộ nhất ngũ nhất thập phun ra, trong đó bao gồm Nam Sơn phu nhân đối với Ngọc Phi Yên hạ độc, cùng với Nam Sơn phu nhân vét sạch tài sản trong phủ, dời đi chỗ khác.
Có Ngọc Thiên Xích khai báo, hết thảy đều trở nên dễ dàng.
Liễu Thịnh rất nhanh đã tra được cửa hàng cùng sản nghiệp Nam Sơn phu nhân mua riêng bên ngoài, phủ doãn kinh đô cũng phái người bắt Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân cùng Chiết Hạ Quân.
Vốn dĩ dựa theo ý tứ của Ngọc Kinh Lôi là muốn xử lý những chuyện này kín đáo trong nhà, báo thù cho nhi tử cùng con dâu.
Nhưng mà Hạ Hầu Kình Thiên một câu “Quốc hữu quốc pháp”, dù cho Ngọc lão gia tử có bao nhiêu không thoải mái, cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Gia gia, để cho bọn họ chết thống khoái, thật sự là rất tiện nghi bọn họ! Ta chẳng những muốn bọn họ thân bại danh liệt, còn muốn bọn họ sống không bằng chết!” Thấy Ngọc lão gia tử mặt mày bình tĩnh, Ngọc Phi Yên nhẹ giọng giải thích.
Nghe xong lời của nàng, lại liên tưởng đến thủ đoạn của Lâm Giang Vương, Ngọc Kinh Lôi trong lòng khó chịu rốt cục cởi bỏ.
Có Hạ Hầu Kình Thiên cố tình khuấy động, Ngọc gia án tử ngày hôm sau đã được nha môn công khai thẩm tra xử lí.
Ngày hôm qua, Ngọc Phi Yên đã trở thành nhân vật thần thoại, ai có thể ngờ Trung Nghĩa Công đã chết nhiều ngày lại có thể xuất hiện nơi công đường!
Ngọc Kinh Lôi đã chết rồi sống lại khiến cho toàn thành oanh động, mọi người đều phóng về nha môn tìm hiểu tận cùng, chỉ chốc lát sau, nha môn đã bị vây quanh chật như nêm cối.
Bách tính vây xem sau khi nghe thấy chuyện bẩn ba người Nam Sơn phu nhân làm mấy năm nay, lòng đầy căm phẫn, dù cho nha dịch có ngăn cản, bọn họ vẫn cố gắng vọt vào, mỗi người một cước, đấm dá ba cái thứ lang tâm cẩu phế này!
Thế nhưng ngược đãi Ngọc đại nhân, còn hạ độc mưu sát nàng, thật sự là đáng giận!
Vừa nghĩ tới Ngọc Phi Yên ở tại Trung Nghĩa Hầu phủ gặp nạn, mọi người lại nổi giận. Phải biết rằng, Ngọc Phi Yên đã trở thành thần tượng của bọn họ, những thứ ác nhân dùng thủ đoạn ác độc đối đãi thần tượng bọn họ, người nào còn nhịn được chứ!
Đến khi nha dịch rốt cuộc khống chế được cục diện, Ngọc Thiên Xích cùng Nam Sơn phu nhân đã mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, Chiết Hạ Quân lại chỉ còn lại có một hơi.
Phủ doãn phán quyết rất đơn giản, ba người này mười ngày sau xử trảm.
Về phần cửa hàng sản nghiệp của Nam Sơn phu nhân, toàn bộ trả lại cho Trung Nghĩa Hầu phủ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Ngọc đại nhân, người đi bên này đi ——”
Sau khi thẩm phán, Doãn phủ kinh đô Lưu Hoà Bình tự mình mang theo Ngọc Phi Yên vào nhà giam, “Mau, mau mở cửa đại lao, Ngọc đại nhân có chuyện muốn hỏi tội phạm! Ngọc đại nhân, người từ từ tra thẩm, ty chức ở bên ngoài chờ!”
Lưu Hòa Bình cung kính hết sức rõ ràng, chê cười, vị này ngày hôm qua trước mặt mọi người còn chém chết một thế hệ Vũ Thần! Rất kinh diễm!
“Đa tạ, làm phiền người rồi!”
Ngọc Phi Yên là một người ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng.
Đối phương khách khí như vậy, nàng vội vàng nói cảm tạ.
“Ngọc đại nhân, người đừng nói như vậy! Người có cần gì thì cứ mở miệng! Ty chức sẽ không quấy rầy người!”
Có thể cùng Ngọc Phi Yên nói chuyện, Lưu Hòa Bình kích động hai mắt đỏ lên.
Trải qua trận chiến ngày hôm qua, Ngọc Phi Yên thu hoạch không ít một số lượng fan cuồng, phủ doãn kinh đô chính là một người trong số đó.
Hắn trước kia đã từng gặp qua Vũ Thần Chu Liệt, đối phương cho tới bây giờ cũng không thèm nói chuyện cùng bọn họ, mà ngay cả hạ nhân Chu gia, ánh mắt cũng sinh trưởng trên bầu trời, làm sao có thể bình dị gần gũi như Ngọc Phi Yên.
Trong lúc nhất thời, hảo cảm đối với Ngọc Phi Yên ở trong lòng Lưu Hòa Bình “Xoẹt xoẹt” bay lên.
Đợi Lưu Hoà Bình đi rồi, Ngọc Phi Yên cúi đầu vào đại lao, đi đến bên người Nam Sơn phu nhân đã hôn mê, ở trên người bà đâm mấy châm.
“Là ngươi?”
Chỉ chốc lát sau, Nam Sơn phu nhân từ từ thanh tỉnh lại, lúc trước dân chúng tràn vào hành hung bọn họ, là Chiết Hạ Quân nhào đến trên người bà ta che chở, cho nên trong ba người Nam sơn phu nhân bị thương nhẹ nhất.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Nam Sơn phu nhân cảnh giác sợ hãi nhìn Ngọc Phi Yên.
Thiếu nữ này biểu tình lãnh đạm, không giận mà uy, khí thế trên người áp bách người khác, khiến cho Nam Sơn phu nhân cảm thấy sợ hãi.
“Ta chính là muốn biết Thiên Niên Túy ngươi cho ta, cùng Hồng Xà Đan hại gia gia ta, hai loại độc dược này từ đâu mà đến!” Dù biết hai loại độc này có xuất thân từ Đan tộc, Ngọc Phi Yên trong lòng vẫn ẩn ẩn bất an.
Đan tộc, cùng Trung Nghĩa Hầu phủ có quan hệ gì? Sẽ là địch nhân sao?
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Nam Sơn phu nhân cắn răng, bà ta hận Ngọc Phi Yên làm hỏng tất cả mọi chuyện, làm sao có thể nói thật.
“Mèo con, nàng dịu dàng như thế không thể được!”
Ngay lúc Ngọc Phi Yên chuẩn bị dùng hết sức thủ đoạn thì Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện, bàn tay hắn cố định đầu Nam Sơn phu nhân, đem bà ta nhấc lên không trung, lòng bàn tay phát ra một đạo tử quang, nháy mắt bao phủ cả đầu.
“A ——”
Nam Sơn phu nhân giống như đang trải qua thống khổ cực lớn, thét chói tai tay chân giãy dụa, chỉ chờ tử quang biến mất, Hạ Hầu Kình Thiên mới buông tay, Nam Sơn phu nhân nặng nề mà ngã ngã trên mặt đất ẩm ướt, cả người phát run, thở hồng hộc.
“Chuyện này bà ta không biết.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hạ Hầu Kình Thiên lắc lắc đầu, lại dùng đồng dạng thủ đoạn đối phó với Ngọc Thiên Xích cùng Chiết Hạ Quân.
“Có thu hoạch?”
Thấy con ngươi Hạ Hầu Kình Thiên phát ám, Ngọc Phi Yên ánh mắt sáng ngời chờ đợi nhìn hắn.
“Ừ! Trở về nói!”
Xoa xoa tóc Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên dùng một cánh tay bế nàng lên, “Nơi này quá ô uế, về sau nàng đừng tới!”
Đến khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi, Nam Sơn phu nhân mới ngẩng đầu.
Nam nhân đó quá kinh khủng! Bà ta không bao giờ muốn trải qua địa ngục tra tấn đó nữa! Nam Sơn phu nhân nào biết được, chờ đợi bà ta sau đó là một hồi tra tấn tệ hại hơn nữa, chuyện đó đối với bà ta mà nói mãi mãi là một cơn ác mộng, trực tiếp phá hủy bà ta.
Hay tay Ngọc Chi Lan khựng lại giữa không trung, bất khả tư nghị Nam Sơn phu nhân đẩy chính mình ra.
Thế này mới phát hiện trong mắt nữ nhân mà nàng kêu mẫu thân mười lăm năm, không hề có một chút ấm áp từ ái, chỉ có lãnh mạc phiền chán, tựa như Ngọc Chi Lan là cái gì đó vô cùng bẩn, hận không thể trốn rất xa mới tốt.
“Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi nữ nhân ngoan độc này!”
Ngọc Thiên Xích lúc này hối hận đến ruột cũng đau, hối hận trên đời này chưa từng có, lập tức nuốt tất cả vào trở lại như trước, không bao giờ bị Nam Sơn phu nhân che mờ mắt nữa. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hắn vẫn lấy thân phận thứ xuất làm hổ thẹn, cộng thêm việc không thể tập võ, hắn lại tự ti cực kỳ, cho nên mới mặt dày mày dạn theo đuổi Nam Sơn phu nhân, nghĩ rằng xuất thân cao quý của đối phương sẽ bổ khuyết nội tâm tự ti của hắn.
Sau khi Ngọc Thiên Tầm chết trận, Ngọc Thiên Xích từng đi Từ Đường trước mặt bài vị của hắn cười to.
Ngươi là trưởng tử con vợ cả, là tướng quân được coi trọng, thì sao?
Nữ nhân của ngươi, đường đường là Nam Sơn quận chúa Cung Thân Vương phủ, cuối cùng còn không phải cam tâm tình nguyện nằm dưới thân ta, sinh hạ nữ nhi cho ta, giúp ta mưu hoa tương lai!
Nhưng hôm nay, Ngọc Thiên Xích mộng đẹp nhiều năm đã bị Nam Sơn phu nhân đánh vỡ.
Hắn giống chọn con trâu đùa với lửa, bị nữ nhân này đùa bỡn mấy năm nay, khiến cho Ngọc Thiên Xích rất không cam tâm!
“Ta ngoan độc?”
Nghe xong cáo buộc của Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân khinh miệt cười.
“Ngươi nếu không có tâm ma, lại như thế nào bị ta lợi dụng! Ngọc Thiên Xích, ngươi cho chính mình là ai? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Quả thực si tâm vọng tưởng! Thúy Liễu đại nha hoàng bên người ta, đem nàng cho ngươi hưởng đã là cất nhắc ngươi!”
Vũ nhục lộ ra trong giọng nói của Nam Sơn phu nhân, kích thích lòng mẫn cảm và tự ti của Ngọc Thiên Xích.
Thì ra ở trong lòng Nam Sơn phu nhân, hắn ngay cả nô tỳ đều kém.
Công sức hắn làm nhiều chuyện bẩn thay bà ta suốt mấy năm, nữ nhân đó hai bàn tay sạch sẽ, hai tay chính mình lại nhuộm đầy máu tươi……
Ngọc Thiên Xích hai mắt hàm chứa hận ý càng đặc hơn.
Hạ Hầu Nam Sơn, ngươi lợi dụng ta nhiều năm như vậy, còn muốn toàn thân trở ra? Không có cửa đâu! Ta cho dù chết, cũng phải kéo ngươi đệm lưng cho ta!
Ngọc Thiên Xích lúc này quỳ xuống, đem việc làm của bọn họ mấy năm nay toàn bộ nhất ngũ nhất thập phun ra, trong đó bao gồm Nam Sơn phu nhân đối với Ngọc Phi Yên hạ độc, cùng với Nam Sơn phu nhân vét sạch tài sản trong phủ, dời đi chỗ khác.
Có Ngọc Thiên Xích khai báo, hết thảy đều trở nên dễ dàng.
Liễu Thịnh rất nhanh đã tra được cửa hàng cùng sản nghiệp Nam Sơn phu nhân mua riêng bên ngoài, phủ doãn kinh đô cũng phái người bắt Ngọc Thiên Xích, Nam Sơn phu nhân cùng Chiết Hạ Quân.
Vốn dĩ dựa theo ý tứ của Ngọc Kinh Lôi là muốn xử lý những chuyện này kín đáo trong nhà, báo thù cho nhi tử cùng con dâu.
Nhưng mà Hạ Hầu Kình Thiên một câu “Quốc hữu quốc pháp”, dù cho Ngọc lão gia tử có bao nhiêu không thoải mái, cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Gia gia, để cho bọn họ chết thống khoái, thật sự là rất tiện nghi bọn họ! Ta chẳng những muốn bọn họ thân bại danh liệt, còn muốn bọn họ sống không bằng chết!” Thấy Ngọc lão gia tử mặt mày bình tĩnh, Ngọc Phi Yên nhẹ giọng giải thích.
Nghe xong lời của nàng, lại liên tưởng đến thủ đoạn của Lâm Giang Vương, Ngọc Kinh Lôi trong lòng khó chịu rốt cục cởi bỏ.
Có Hạ Hầu Kình Thiên cố tình khuấy động, Ngọc gia án tử ngày hôm sau đã được nha môn công khai thẩm tra xử lí.
Ngày hôm qua, Ngọc Phi Yên đã trở thành nhân vật thần thoại, ai có thể ngờ Trung Nghĩa Công đã chết nhiều ngày lại có thể xuất hiện nơi công đường!
Ngọc Kinh Lôi đã chết rồi sống lại khiến cho toàn thành oanh động, mọi người đều phóng về nha môn tìm hiểu tận cùng, chỉ chốc lát sau, nha môn đã bị vây quanh chật như nêm cối.
Bách tính vây xem sau khi nghe thấy chuyện bẩn ba người Nam Sơn phu nhân làm mấy năm nay, lòng đầy căm phẫn, dù cho nha dịch có ngăn cản, bọn họ vẫn cố gắng vọt vào, mỗi người một cước, đấm dá ba cái thứ lang tâm cẩu phế này!
Thế nhưng ngược đãi Ngọc đại nhân, còn hạ độc mưu sát nàng, thật sự là đáng giận!
Vừa nghĩ tới Ngọc Phi Yên ở tại Trung Nghĩa Hầu phủ gặp nạn, mọi người lại nổi giận. Phải biết rằng, Ngọc Phi Yên đã trở thành thần tượng của bọn họ, những thứ ác nhân dùng thủ đoạn ác độc đối đãi thần tượng bọn họ, người nào còn nhịn được chứ!
Đến khi nha dịch rốt cuộc khống chế được cục diện, Ngọc Thiên Xích cùng Nam Sơn phu nhân đã mặt mũi bầm dập nằm trên mặt đất, Chiết Hạ Quân lại chỉ còn lại có một hơi.
Phủ doãn phán quyết rất đơn giản, ba người này mười ngày sau xử trảm.
Về phần cửa hàng sản nghiệp của Nam Sơn phu nhân, toàn bộ trả lại cho Trung Nghĩa Hầu phủ. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Ngọc đại nhân, người đi bên này đi ——”
Sau khi thẩm phán, Doãn phủ kinh đô Lưu Hoà Bình tự mình mang theo Ngọc Phi Yên vào nhà giam, “Mau, mau mở cửa đại lao, Ngọc đại nhân có chuyện muốn hỏi tội phạm! Ngọc đại nhân, người từ từ tra thẩm, ty chức ở bên ngoài chờ!”
Lưu Hòa Bình cung kính hết sức rõ ràng, chê cười, vị này ngày hôm qua trước mặt mọi người còn chém chết một thế hệ Vũ Thần! Rất kinh diễm!
“Đa tạ, làm phiền người rồi!”
Ngọc Phi Yên là một người ngươi kính ta một thước, ta mời ngươi một trượng.
Đối phương khách khí như vậy, nàng vội vàng nói cảm tạ.
“Ngọc đại nhân, người đừng nói như vậy! Người có cần gì thì cứ mở miệng! Ty chức sẽ không quấy rầy người!”
Có thể cùng Ngọc Phi Yên nói chuyện, Lưu Hòa Bình kích động hai mắt đỏ lên.
Trải qua trận chiến ngày hôm qua, Ngọc Phi Yên thu hoạch không ít một số lượng fan cuồng, phủ doãn kinh đô chính là một người trong số đó.
Hắn trước kia đã từng gặp qua Vũ Thần Chu Liệt, đối phương cho tới bây giờ cũng không thèm nói chuyện cùng bọn họ, mà ngay cả hạ nhân Chu gia, ánh mắt cũng sinh trưởng trên bầu trời, làm sao có thể bình dị gần gũi như Ngọc Phi Yên.
Trong lúc nhất thời, hảo cảm đối với Ngọc Phi Yên ở trong lòng Lưu Hòa Bình “Xoẹt xoẹt” bay lên.
Đợi Lưu Hoà Bình đi rồi, Ngọc Phi Yên cúi đầu vào đại lao, đi đến bên người Nam Sơn phu nhân đã hôn mê, ở trên người bà đâm mấy châm.
“Là ngươi?”
Chỉ chốc lát sau, Nam Sơn phu nhân từ từ thanh tỉnh lại, lúc trước dân chúng tràn vào hành hung bọn họ, là Chiết Hạ Quân nhào đến trên người bà ta che chở, cho nên trong ba người Nam sơn phu nhân bị thương nhẹ nhất.
“Ngươi tới làm cái gì?”
Nam Sơn phu nhân cảnh giác sợ hãi nhìn Ngọc Phi Yên.
Thiếu nữ này biểu tình lãnh đạm, không giận mà uy, khí thế trên người áp bách người khác, khiến cho Nam Sơn phu nhân cảm thấy sợ hãi.
“Ta chính là muốn biết Thiên Niên Túy ngươi cho ta, cùng Hồng Xà Đan hại gia gia ta, hai loại độc dược này từ đâu mà đến!” Dù biết hai loại độc này có xuất thân từ Đan tộc, Ngọc Phi Yên trong lòng vẫn ẩn ẩn bất an.
Đan tộc, cùng Trung Nghĩa Hầu phủ có quan hệ gì? Sẽ là địch nhân sao?
“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?”
Nam Sơn phu nhân cắn răng, bà ta hận Ngọc Phi Yên làm hỏng tất cả mọi chuyện, làm sao có thể nói thật.
“Mèo con, nàng dịu dàng như thế không thể được!”
Ngay lúc Ngọc Phi Yên chuẩn bị dùng hết sức thủ đoạn thì Hạ Hầu Kình Thiên đột nhiên xuất hiện, bàn tay hắn cố định đầu Nam Sơn phu nhân, đem bà ta nhấc lên không trung, lòng bàn tay phát ra một đạo tử quang, nháy mắt bao phủ cả đầu.
“A ——”
Nam Sơn phu nhân giống như đang trải qua thống khổ cực lớn, thét chói tai tay chân giãy dụa, chỉ chờ tử quang biến mất, Hạ Hầu Kình Thiên mới buông tay, Nam Sơn phu nhân nặng nề mà ngã ngã trên mặt đất ẩm ướt, cả người phát run, thở hồng hộc.
“Chuyện này bà ta không biết.” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hạ Hầu Kình Thiên lắc lắc đầu, lại dùng đồng dạng thủ đoạn đối phó với Ngọc Thiên Xích cùng Chiết Hạ Quân.
“Có thu hoạch?”
Thấy con ngươi Hạ Hầu Kình Thiên phát ám, Ngọc Phi Yên ánh mắt sáng ngời chờ đợi nhìn hắn.
“Ừ! Trở về nói!”
Xoa xoa tóc Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên dùng một cánh tay bế nàng lên, “Nơi này quá ô uế, về sau nàng đừng tới!”
Đến khi Hạ Hầu Kình Thiên cùng Ngọc Phi Yên rời đi, Nam Sơn phu nhân mới ngẩng đầu.
Nam nhân đó quá kinh khủng! Bà ta không bao giờ muốn trải qua địa ngục tra tấn đó nữa! Nam Sơn phu nhân nào biết được, chờ đợi bà ta sau đó là một hồi tra tấn tệ hại hơn nữa, chuyện đó đối với bà ta mà nói mãi mãi là một cơn ác mộng, trực tiếp phá hủy bà ta.
Bình luận facebook