-
Chương 130
Tại Texas cuộc sống trôi qua rất nhàn hạ, rất yên bình
Ở đây chỉ có ba người giúp việc, một người làm đầu bếp, một người lái xe, một người làm vườn, còn có vài vệ sĩ. Nhiều lúc đi tản bộ, có mấy vệ sĩ đi theo sao bảo hộ.
Thật ra mất đi sự tự do đối với cô cũng chẳng là gì , nhưng mà trong tâm cô đau xót cho dù thế nào vẫn không bỏ đi được.
Vài ngày ngắn ngủi, cô mất đi đứa con, mất đi một tình cảm chân thành.
Người đó vẫn còn đây, nhưng với cô cũng giống như nhau, giống như hai người xa lạ.
Vuốt bụng bằng phẳng, nước mắt chảy dài xuống. Đứa con cô đã từng mong muốn biết bao này, bởi vì… là con của anh, ngay cả tên cô cũng đã đặt rồi, Hải Xuyên cô mong nó có một tấm lòng, một trí tuệ rộng mở.
Cô cười khổ, đúng ở trong sân, mặc cho gió thổi qua. Gió chuyển đọng không dấu vết, cô sống hai mươi năm qua, cuối cùng cũng không còn cái gì lưu lại….
San San đếm thời gian trôi qua, mười ngày sau, anh đã trở về .
Anh một thân âu phục, áo khoác bên ngoài trông mệt mỏi, công việc thuận lợi. Vừa vào cửa thì ôm lấy cô, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh khiến cô cảm thấy run sợ.
“ Em sao vậy?” Anh khẩn trương buông cô ra: “ A, tay em sao lạnh thế này? Anh giúp em sưởi ấm…”
“ Không cần!” Cô giãy dụa thoát ra, đi tới phía cửa sổ, đưa lưng về phía anh: “ Tay lạnh có thể làm cho nó ấm lại, nhưng tâm lạnh làm sao cho nó ấm lại đây!”
“ San San , đừng nói như vậy.” Anh đi tới, ở phía sau lưng cô, ôm chặt cô vào lòng: “ Em cứ như vậy, anh rất đau lòng.”
“ Anh sớm không còn tâm, làm sao có thể thương tâm?”
“ Anh không có tâm, nhưng đối với em vẫn còn yêu.”
“ Không có tâm sẽ không hiểu được, yêu một người là như thế nào.”
“ Chúng ta đừng nói tới chuyện này được không?” Anh nhẹ nhàng hít một hơi tại cổ cô: “ Anh khó khăn lắm mới vất vả nhanh chóng về với em, chúng ta hãy cùng thả lỏng được không?”
San San hừ lạnh một tiếng: “ Luật Hạo Thiên, anh xem em là cái gì? Trước đây em đã nói với anh, em sẽ không phụ anh, hiện tại cũng giống như thế, chúng ta tuy rằng là vợ chồng, nhưng mà em đối với anh … đã không còn tình cảm, đem giam em ở đây đơn giản là vì sợ em tiết lộ bí mật không phải sao? Anh là tên hèn hạ….”
Anh bỗng xoay người cô lại, dùng nụ hôn thật sâu chế trụ cảm giác tuyệt tình trong lời nói.
Thế nhưng nụ hôn của anh vẫn như lửa nóng, nhưng môi cô lại lạnh như băng.
Một hồi lâu anh buông cô ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nhưng lại lãnh đạm không biểu cảm.
“ San San, em đừng như vậy, em đừng làm anh sợ…”
San San hai mắt vô thần mà nhìn phía trước, căn bản không nhìn anh một cái.
Lửa giận trong lòng bốc lên, anh nắm mạnh hai vai mỏng manh của cô: “ San San, bộ dạng em thế này, anh không thích.”
Đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “ Em tập trung được không?”
“ Anh muốn em tập trung cái gì chứ? Tạp trung hôn với anh, hay trên giường? Hay những lời giả dối kia?”
Luật Hạo Thiên đáy mắt ánh hiện lên sự giận dữ, nhẫn nại của anh có giới hạn, mặc dù cô đang ở đây, anh sớm đã phá vỡ.
“ Tiết San San, em đừng quên, em hiện tại là vợ anh, trên tay em vẫn còn đeo nhẫn!”
“ Đúng là vợ thì sao? Em cũng có quyền ly hôn ? Nhẫn cưới em có thể trả lại cho anh!”
Cô nói xong dùng sức tháo nhẫn ra .
“ Không được!” Anh vôi vàng ngăn cản, cầm hai tay cô: “ Không thể….., em không thể tháo cái nhẫn này”
Đem cái nhẫn đeo trở lại trên ngón tay cô: “ Em biết không? Cái nhẫn này chính là một lời tuyên thệ.”
“ Đeo nó vào , chẳng khác nào ưng thuận suốt đời bên nhau.”
“ Nhưng anh chưa bao giờ nói thật với em, lời thề của anh càng không đáng tin.”
“ Anh yêu em, đây là sự thật.” Anh trầm giọng nói: “ Nếu giả dối, anh sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh”
San San cả kinh, vô thức đưa tay lên che miệng anh.
Lập tức tay bị anh nắm lấy : “ San San, em vẫn còn yêu anh đúng không? Nếu không em sẽ không đeo cái nhẫn này như vậy?”
“ Không phải !” Cô cắn răng nói: “ Em trước mặt anh tháo chiếc nhẫn này xuống là muốn nói cho anh biết, chúng ta ly hôn đi!”
“ Sẽ không!” Anh bình tĩnh mà nói: “ Chúng ta đã thề ở trước mặt Thượng Đế, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
San San nhìn anh, nước mắt liền rơi xuống: “ Em làm không được, anh làm tổn thương bạn bè em, em không thể làm được?”
Một lúc sau, anh thở dài: “ Đúng vây, nếu không phải như vậy em không phải Tiết San San.”
“ San San , em biết không? Có đôi khi, anh thực sự mong rằng, em có thể trở thành những người phụ nữ khác, không có nhiều cố kỵ như vậy, chỉ là anh yêu em, em cũng yêu anh, như vậy là đủ rồi. Nếu không phải như vậy, em sẽ không phải là Tiết San San, anh cũng sẽ không yêu em…”
“Nghe Jenny nói, cơ thể em hồi phục khá tốt.”
“..”
“ Anh goi người đốt lò sưởi lên cho ấm nhé? Người em lúc nào cũng lạnh, lúc ngủ để bên cạnh chân em.”
Anh nói rất nhiêu thứ, nhưng cô vẫn lạnh nhạt như trước, anh thở dài: “ Chúng ta xuống lầu ăn cơm nhé, coi như em vì anh được không? Ăn xong bữa cơm anh sẽ rời khỏi đây.”
Nghe câu nói đó, trong lòng cô cảm thấy nhói đau. Anh không ở nhà khiến cô luôn chờ đợi, anh đến lại khiến cô lạnh nhạt, anh muốn ròi đi cô lại thấy luyến tiếc.
Cô không hiểu chính mình, rốt cuộc vẫn còn yêu anh, hay hận anh. Có lẽ là vừa yêu vừa hận ?
Không nói gì theo anh đi xuống lầu, anh cười nói: “ Toàn những món em thích, đến đây đi!”
Tay anh nắm tay cô, ôn nhu chân thành, lại phảng phất như bọn họ mới vừa mới cưới nhau.
Ở đây chỉ có ba người giúp việc, một người làm đầu bếp, một người lái xe, một người làm vườn, còn có vài vệ sĩ. Nhiều lúc đi tản bộ, có mấy vệ sĩ đi theo sao bảo hộ.
Thật ra mất đi sự tự do đối với cô cũng chẳng là gì , nhưng mà trong tâm cô đau xót cho dù thế nào vẫn không bỏ đi được.
Vài ngày ngắn ngủi, cô mất đi đứa con, mất đi một tình cảm chân thành.
Người đó vẫn còn đây, nhưng với cô cũng giống như nhau, giống như hai người xa lạ.
Vuốt bụng bằng phẳng, nước mắt chảy dài xuống. Đứa con cô đã từng mong muốn biết bao này, bởi vì… là con của anh, ngay cả tên cô cũng đã đặt rồi, Hải Xuyên cô mong nó có một tấm lòng, một trí tuệ rộng mở.
Cô cười khổ, đúng ở trong sân, mặc cho gió thổi qua. Gió chuyển đọng không dấu vết, cô sống hai mươi năm qua, cuối cùng cũng không còn cái gì lưu lại….
San San đếm thời gian trôi qua, mười ngày sau, anh đã trở về .
Anh một thân âu phục, áo khoác bên ngoài trông mệt mỏi, công việc thuận lợi. Vừa vào cửa thì ôm lấy cô, trên người vẫn còn mang theo hơi lạnh khiến cô cảm thấy run sợ.
“ Em sao vậy?” Anh khẩn trương buông cô ra: “ A, tay em sao lạnh thế này? Anh giúp em sưởi ấm…”
“ Không cần!” Cô giãy dụa thoát ra, đi tới phía cửa sổ, đưa lưng về phía anh: “ Tay lạnh có thể làm cho nó ấm lại, nhưng tâm lạnh làm sao cho nó ấm lại đây!”
“ San San , đừng nói như vậy.” Anh đi tới, ở phía sau lưng cô, ôm chặt cô vào lòng: “ Em cứ như vậy, anh rất đau lòng.”
“ Anh sớm không còn tâm, làm sao có thể thương tâm?”
“ Anh không có tâm, nhưng đối với em vẫn còn yêu.”
“ Không có tâm sẽ không hiểu được, yêu một người là như thế nào.”
“ Chúng ta đừng nói tới chuyện này được không?” Anh nhẹ nhàng hít một hơi tại cổ cô: “ Anh khó khăn lắm mới vất vả nhanh chóng về với em, chúng ta hãy cùng thả lỏng được không?”
San San hừ lạnh một tiếng: “ Luật Hạo Thiên, anh xem em là cái gì? Trước đây em đã nói với anh, em sẽ không phụ anh, hiện tại cũng giống như thế, chúng ta tuy rằng là vợ chồng, nhưng mà em đối với anh … đã không còn tình cảm, đem giam em ở đây đơn giản là vì sợ em tiết lộ bí mật không phải sao? Anh là tên hèn hạ….”
Anh bỗng xoay người cô lại, dùng nụ hôn thật sâu chế trụ cảm giác tuyệt tình trong lời nói.
Thế nhưng nụ hôn của anh vẫn như lửa nóng, nhưng môi cô lại lạnh như băng.
Một hồi lâu anh buông cô ra, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô nhưng lại lãnh đạm không biểu cảm.
“ San San, em đừng như vậy, em đừng làm anh sợ…”
San San hai mắt vô thần mà nhìn phía trước, căn bản không nhìn anh một cái.
Lửa giận trong lòng bốc lên, anh nắm mạnh hai vai mỏng manh của cô: “ San San, bộ dạng em thế này, anh không thích.”
Đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên: “ Em tập trung được không?”
“ Anh muốn em tập trung cái gì chứ? Tạp trung hôn với anh, hay trên giường? Hay những lời giả dối kia?”
Luật Hạo Thiên đáy mắt ánh hiện lên sự giận dữ, nhẫn nại của anh có giới hạn, mặc dù cô đang ở đây, anh sớm đã phá vỡ.
“ Tiết San San, em đừng quên, em hiện tại là vợ anh, trên tay em vẫn còn đeo nhẫn!”
“ Đúng là vợ thì sao? Em cũng có quyền ly hôn ? Nhẫn cưới em có thể trả lại cho anh!”
Cô nói xong dùng sức tháo nhẫn ra .
“ Không được!” Anh vôi vàng ngăn cản, cầm hai tay cô: “ Không thể….., em không thể tháo cái nhẫn này”
Đem cái nhẫn đeo trở lại trên ngón tay cô: “ Em biết không? Cái nhẫn này chính là một lời tuyên thệ.”
“ Đeo nó vào , chẳng khác nào ưng thuận suốt đời bên nhau.”
“ Nhưng anh chưa bao giờ nói thật với em, lời thề của anh càng không đáng tin.”
“ Anh yêu em, đây là sự thật.” Anh trầm giọng nói: “ Nếu giả dối, anh sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh”
San San cả kinh, vô thức đưa tay lên che miệng anh.
Lập tức tay bị anh nắm lấy : “ San San, em vẫn còn yêu anh đúng không? Nếu không em sẽ không đeo cái nhẫn này như vậy?”
“ Không phải !” Cô cắn răng nói: “ Em trước mặt anh tháo chiếc nhẫn này xuống là muốn nói cho anh biết, chúng ta ly hôn đi!”
“ Sẽ không!” Anh bình tĩnh mà nói: “ Chúng ta đã thề ở trước mặt Thượng Đế, vĩnh viễn không rời xa nhau.”
San San nhìn anh, nước mắt liền rơi xuống: “ Em làm không được, anh làm tổn thương bạn bè em, em không thể làm được?”
Một lúc sau, anh thở dài: “ Đúng vây, nếu không phải như vậy em không phải Tiết San San.”
“ San San , em biết không? Có đôi khi, anh thực sự mong rằng, em có thể trở thành những người phụ nữ khác, không có nhiều cố kỵ như vậy, chỉ là anh yêu em, em cũng yêu anh, như vậy là đủ rồi. Nếu không phải như vậy, em sẽ không phải là Tiết San San, anh cũng sẽ không yêu em…”
“Nghe Jenny nói, cơ thể em hồi phục khá tốt.”
“..”
“ Anh goi người đốt lò sưởi lên cho ấm nhé? Người em lúc nào cũng lạnh, lúc ngủ để bên cạnh chân em.”
Anh nói rất nhiêu thứ, nhưng cô vẫn lạnh nhạt như trước, anh thở dài: “ Chúng ta xuống lầu ăn cơm nhé, coi như em vì anh được không? Ăn xong bữa cơm anh sẽ rời khỏi đây.”
Nghe câu nói đó, trong lòng cô cảm thấy nhói đau. Anh không ở nhà khiến cô luôn chờ đợi, anh đến lại khiến cô lạnh nhạt, anh muốn ròi đi cô lại thấy luyến tiếc.
Cô không hiểu chính mình, rốt cuộc vẫn còn yêu anh, hay hận anh. Có lẽ là vừa yêu vừa hận ?
Không nói gì theo anh đi xuống lầu, anh cười nói: “ Toàn những món em thích, đến đây đi!”
Tay anh nắm tay cô, ôn nhu chân thành, lại phảng phất như bọn họ mới vừa mới cưới nhau.
Bình luận facebook