• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Phúc tấn bị bệnh (3 Viewers)

  • Chương 6

Editor: Gà

Một Thánh chỉ tứ hôn ban xuống, thân phận của Lam Đề lập tức nhảy lên ba cấp, từ cung nữ nhỏ bé biến thành phúc tấn của Bối lặc gia, ghen chết một đám người, cũng khiến rất nhiều người ghen tỵ với nàng tới cực điểm.

Cũng may thời gian trước nàng rời đi đến Tị Thử Sơn Trang, sau bị đuổi về nhà tiếp tục điều dưỡng thân thể, chờ ngày đại hôn, nhưng chẳng những thần sắc nàng không vui vẻ, ngược lại có vẻ vô cùng lo âu, tâm tình thấp thỏm bất an.

“Ha, ai nói sinh nữ nhi không dùng được? Lam Đề của ta không phải kết thân với Đôn Hoa bối lặc sao, sắp gả vào phủ Quận Vương làm phúc tấn hưởng hạnh phúc rồi?!”

Trên đại sảnh, mẫu thân Lam Đề đối diện với các thiếp thất khác khoe khoang, rất đắc ý, mặc dù bà ta không giúp trượng phu sinh được nửa đứa con trai, nhưng Lam Đề cũng không chịu thua kém, không uổng phí bà ta khổ tâm vun trồng.

Mặc dù những thứ thiếp thất khác có nhi tử, nhưng đều còn nhỏ, vẫn chưa thành tài, chỉ có thể âm thầm buồn bực không lên tiếng, có nữ nhi thì cũng bắt đầu từ từ bồi dưỡng đưa vào cung, xem tương lai có thể lại thành phúc tấn được hay không, khiến bản thân hãnh diện một phen.

Nhìn không khí trong phòng khách khiến người phiền chán, Lam Đề khẽ thở dài, vội vàng cách xa đại sảnh, không muốn lại nhìn thấy sắc mặt cay nghiệt phân tranh cao thấp, nội tâm lo lắng dần dần tăng thêm, không bỏ qua được bóng ma càng ngày càng đậm.

Tính toán thời gian, Hoàng đế đã trở về Tử Cấm thành từ Tị Thử Sơn Trang rồi, chắc Đôn Hoa đã sớm trở lại, bây giờ nếu nàng không đi tìm hắn, chậm nữa có lẽ sẽ không tới kịp.

Đi tới chờ trước phủ Quận Vương, nàng muốn nói chuyện rõ ràng với Đôn Hoa, nàng không muốn hắn thú nàng chỉ vì một câu nói đùa của Nghi Khâm, cũng không cần hắn mang lòng báo ân mà thú nàng, như vậy nàng thà cả đời không lập gia đình, còn tốt hơn sau khi gả đi phải run run rẩy rẩy sống qua ngày, càng không muốn hắn dùng ân tình đáp lại tình cảm của nàng.

Tình cảm? Đúng rồi, trải qua chuyện hạ độc lần này, cùng mấy ngày nay hắn cẩn thận chăm sóc nàng, cuối cùng nàng đã hiểu rõ cảm giác khi vừa thấy hắn tay chân liền bối rối, thấy hắn vì nàng lo lắng, vội cố gắng nghĩ kỹ tâm tình này là như thế nào, nàng có thể xác nhận được trái tim của mình, nhưng không thể hiểu rõ hắn.

Bây giờ có lẽ hắn cảm thấy nàng thú vị, nhưng lúc hắn mất đi hứng thú với nàng thì nàng cũng sẽ giống như mẫu thân, trơ mắt nhìn trượng phu nạp thiếp, sau đó sẽ bắt đầu lục đục đấu đá với các thiếp thất khác ư?

Đợi một hồi lâu, thật vất vả nàng mới phát hiện bóng dáng của Đôn Hoa cưỡi ngựa trở về phủ, hắn vừa đến trước cửa phủ liền nhìn thấy Lam Đề đứng một bên, lập tức nhảy xuống ngựa, đi tới trước mặt nàng. “Lam Đề? Sao nàng không ở nhà đợi, tới nơi này làm gì?”

“Ta muốn gặp ngươi.”

Nghe vậy, hắn lập tức nâng lên nụ cười, ái muội: “Ồ, nhớ ta hả?”

Nàng kinh ngạc dừng lại, phát hiện hắn đã hiểu sai ý, mặt bất giác đỏ lên. “Không phải, ý ta không phải vậy. . . . . .”

“Đã đến rồi, thì đi vào ngồi một chút, vừa đúng lúc ta có thứ muốn cho nàng xem.”

Đôn Hoa dắt tay nàng, trực tiếp đưa nàng vào phủ. Tuy rằng gần đây bởi vì chuẩn bị đại hôn hại hắn bận tối mày tối mặt, nhưng vừa thấy nàng đến tìm hắn, tinh thần hắn lại phấn khởi, nhiều chuyện vặt vãnh hơn nữa cũng có thể ứng phó.

Lam Đề bất đắc dĩ bị dắt đi, thử muốn nói rõ: “Đôn Hoa, ta có chuyện muốn nói với ngươi. . . . . .” Kể từ khi Thánh chỉ ban xuống, nam nhân này không cho nàng gọi hắn là Bối lặc gia nữa, mới đầu nàng luôn quên, nhưng trải qua vài lần hắn dùng miệng hung hăng ‘Trừng phạt’, nàng không muốn nhớ cũng khó.

“Có chuyện gì đợi lát nữa lại nói, rốt cuộc nàng đã đứng bên ngoài bao lâu rồi? Tay đều đã lạnh, ta gọi người pha cho nàng một chén trà nóng làm ấm cơ thể trước.”

“. . . . . . Ồ.” Lúc nào nàng mới có thể hoàn chỉnh câu nói vậy?

Đi tới viện của Đôn Hoa, thị nữ lập tức dâng trà nóng lên, không dám chậm trễ chút nào.

“Sao lại nhìn trà sững sờ? Nếu không uống..., đợi lát nữa sẽ lạnh.” Thấy nàng chậm chạp không hề động, hắn nhịn không được liền thúc giục.

“Ừm.” Nàng chỉ đành ngoan ngoãn nâng trà khẽ uống, thỉnh thoảng liếc trộm hắn: “Đôn Hoa, hình như ngươi. . . . . . Rất vui vẻ?”

Nụ cười của hắn sâu hơn, cố ý ném vấn đề lại cho nàng: “Nàng nghĩ sao?”

Dáng vẻ rất vui, xác thực có người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, nhưng hắn có tâm trạng gì đối với hôn sự của hai người, dáng vẻ sao có thể hài lòng như thế?

“Nhưng là nàng, vừa vào cửa đã bĩu môi, ai chọc nàng tức giận?”

A a, thiếu chút nữa thì quên chính sự, hiện tại thừa dịp nói nhanh một chút! “Đó là bởi vì. . . . . .”

“Bối lặc gia.”

Đang lúc Lam Đề chuẩn bị mở lời thì một đám thị nữ đột nhiên đẩy cửa ra, khiêng rất nhiều đồ tiến vào, tất cả đều là một đống tơ lụa cao cấp, châu báu phục sức, thấy vậy Lam Đề hỗn loạn hoa mắt.

“À, vừa đúng lúc.” Đôn Hoa lập tức cầm lên một mảnh tơ lụa vàng nhạt ướm trên người nàng: “Những thứ này vải vóc này nàng chọn thử, xem thích cái nào, ta bảo sư phụ giúp nàng may vài bộ y phục mới, sau khi nàng gả vào thì có thể mặc.”

“Đợi chút, đợi chút, những thứ vải vóc này. . . . . .”

Lam Đề luống cuống tay chân hãm sâu trong biển vải vóc không ra được, bất ngờ Đôn Hoa cầm một trâm cài hoa màu lam cắm vào tóc nàng: “Còn nữa, trang phục của nàng mộc mạc quá, một chút quý khí cũng không có, ta sai người thu thập không ít trang sức, sau này nàng thích cái gì liền đeo cái đó, không cần khách khí, hiểu không?”

“Trâm cài tóc?” Sờ sờ cây trâm trên đầu mình, lại nhìn một chút nhiều loại trang sức đặt trong khay, nàng không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: “Nhiều đồ như vậy, ngươi muốn ta phải đeo đến năm nào tháng nào mới xong?”

“Nàng không cần gấp, không ai buộc nàng nhất định phải đội tất cả lên.”

Nhìn vẻ mặt nàng khổ não ứng phó không được, Đôn Hoa nâng lên nụ cười ôn nhu, thưởng thức phản ứng ngây thơ của nàng. Đến bây giờ hắn mới biết, thì ra sủng một người là một chuyện vui thích như vậy, chỉ cần nàng muốn, chỉ cần nàng mở lời, dù đồ gì hắn cũng sẽ giúp nàng tìm, dù cho bằng bất kỳ giá nào.

Đây không phải là thích đơn thuần, mà là mê muội thật sâu, hắn cam tâm tình nguyện thua trên tay nàng, không một câu oán hận.

“Bối lặc gia, thì ra ngài ở đây.” Lão quản gia vội vội vàng vàng cầm sổ ghi chép sính lễ xông vào: “Ngài vội vàng muốn thành hôn, rất nhiều chuyện đều cần ngài quyết định, không ngờ ngài vẫn nhàn rỗi ở đây?” Giọng điệu không khỏi oán giận.

“Được được được, ta không phải đang đến sao?” Trước khi rời đi theo quản gia, hắn vẫn không quên dặn dò vị hôn thê: “Từ từ chọn, đừng nóng vội, đợi lát nữa ta bảo Tam Hỉ đưa nàng trở về, được không?”

Lam Đề vẫn còn cùng đông đảo thị nữ hăng hái chiến đấu với vải vóc trong tay, khiến đầu choáng váng, lời của hắn nàng vốn không nghe được, chỉ theo bản năng đáp một tiếng: “Ừm.”

“Vậy thì tốt, ta theo quản gia đi có việc.”

“Ừm.”

Qua một khoảng thời gian, rốt cuộc nàng bất giác nhớ tới chuyện bản thân nên làm nhưng vẫn bị ngăn chặn, đột nhiên lên tiếng kinh hô, từ trong biển vải vóc giùng giằng thò đầu ra: “A! Đôn Hoa đâu?”

“Bối lặc gia đi xử lý công việc, nửa khắc hơn nữa chắc sẽ không trở về.”

“Trời ạ, tại sao có thể như vậy? Ta muốn nói chính sự với hắn. . . . . .”

Tiếp đó Tam Hỉ xuất hiện, cười hì hì phụng mệnh đưa đích phúc tấn về nhà, sau đó Đôn Hoa tiếp tục vội vàng lo hôn sự, hai người hoàn toàn không có thời gian ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, ngày thành thân càng lúc càng gần, Lam Đề cũng càng ngày càng không dám nhắc tới lo lắng của bản thân, chỉ sợ sự do dự của nàng sẽ làm người nhà gặp nạn, vì vậy cuối cùng, nàng chỉ có thể ôm tâm trạng thấp thỏm lo lắng, chính thức gả vào phủ Quận Vương.

************

Hôn sự này do chính Hoàng đế tự mình chỉ hôn, nên dù cho gia thế của Lam Đề và phủ Quận Vương không tương đương, cũng không ai dám ngăn cản, cho nên mặc dù Lam Đề sợ hãi, nhưng vẫn không dám kháng chỉ không nghe, chính thức thành phu thê với Đôn Hoa.

Cuộc đời của nàng bắt đầu sang một hướng khác, vốn nàng muốn cự tuyệt, nhưng bây giờ nàng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp nhận, sau đó. . . . . . Đi một bước tính một bước.

Nhưng nàng không thể không thừa nhận, kể từ khi gả vào phủ Quận Vương, Đôn Hoa đối với nàng tốt vô cùng, tốt đến mức nàng thường nghĩ mình đang nằm mộng, nàng muốn cái gì, hắn đều cho cái đó, thậm chí nàng không nói ra miệng, chỉ cần hắn nghĩ nàng sẽ thích, đều không chút nào do dự mang về cho nàng, khiến nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, không kiềm hãm được vùi lấp sâu hơn trong lưới tình của hắn, trữ túy bất tỉnh*.

upload_2017-12-26_18-25-35.gif
Say mãi không tỉnh

Còn nữa, hắn biết nàng rất ưa thích xem sách dạy nấu ăn của Ngự Thiện Phòng, trực tiếp sai người lấy một chồng lớn từ phòng đương án mang về cho nàng, đợi nàng xem xong rồi lại lấy thêm trở về đổi, Hoàng cung do bọn hắn quản đúng là không giống nhau, thích làm cái gì thì làm cái đó, không ai dám mở miệng nói nhiều.

Cho dù nàng có trì độn mấy, cũng cảm thụ được tâm ý của Đôn Hoa, thật sự hắn có cảm tình với nàng, mới có thể bất chấp tất cả thú nàng, muốn nàng trở thành thê tử của hắn.

Trong lòng ngọt ngào tình ý càng phát sinh nhanh chóng, đối với hành động thương yêu cưng chiều không tiếc của hắn, tình yêu của nàng càng ngày càng tăng.

Tuy Đôn Hoa đối tốt với nàng, nhưng lòng của nàng vẫn mơ hồ lo lắng, bởi vì người nhà hắn. . . . . . Đối với nàng vô cùng lạnh nhạt.

“Ngạch nương, Đôn Tiệp, điểm tâm này do con thay đổi một chút, các người thừa dịp còn nóng mau nếm thử một chút.”

Phòng khách trong Vương phủ, Lam Đề kích động bưng lên một mâm điểm tâm to nóng hổi, muốn Quận Vương phi và tiểu cô ngồi trong phòng khách uống trà cùng nếm thử, hy vọng có thể dựa vào điều này cải thiện quan hệ lẫn nhau.

Cái khác nàng không dám nói, nhưng nếu là thức ăn, nàng rất tự tin, cảm thấy thật ra thủ nghệ của mình không tồi.

Nhưng Đôn Tiệp và Quận Vương phi chỉ nhìn nhau một cái, cũng không có bất kỳ động tác gì, cuối cùng Đôn Tiệp mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: “Quái, rốt cuộc đại ca thú một phúc tấn trở về phủ, hay dẫn theo một nữ đầu bếp vậy?”

Quận Vương phi cũng lớn giọng than vãn: “Ta vẫn nghĩ Hoàn Dung và Hoa nhi tương đối xứng đôi, kết quả thật không ngờ. . . . . .”

“Đúng vậy, thật không ngờ. . . . . .”

Hai người bọn họ cố ý không nói hết lời, cố ý khiến Lam Đề khó chịu, nhưng nàng chỉ cười gượng mấy tiếng, không như các nàng dự đoán sẽ khóc lóc rời đi ... Hành động đó, làm cho các nàng có chút kinh ngạc.

Gia thế bối cảnh của Hoàn Dung cao hơn Lam Đề không biết bao nhiêu lần, hơn nữa từ rất nhỏ nàng ta thường tới phủ Quận Vương, Quận Vương phi và Đôn Tiệp đã sớm chọn nàng trở thành phúc tấn tương lai của Đôn Hoa, ai ngờ một đạo Thánh chỉ ngoài ý muốn khiến Lam Đề gả vào, làm các nàng vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Theo các nàng thấy, Lam Đề hoàn toàn không xứng vào phủ, nếu không phải có ý chỉ của Hoàng đế hậu thuẫn, họ tuyệt đối sẽ không đồng ý để nàng gả vào, muốn cũng chỉ có thể làm Trắc phúc tấn thôi!

Thật ra Lam Đề hiểu rõ suy nghĩ của các nàng, cho nên khi bị gây khó khăn cũng đều là chuyện đã đoán trước, nhưng đã gả vào phủ Quận Vương, nàng vẫn sẽ cố gắng hết sức của mình đánh vào vòng lẩn quẩn này của các nàng, để các nàng tán thành, trở thành người một nhà chân chính.

“Ngạch nương, Đôn Tiệp, Lam Đề mới vừa gả vào phủ không bao lâu, rất nhiều chuyện vẫn không hiểu, nếu làm sai ở đâu, xin trực tiếp mở lời, nếu không Lam Đề vĩnh viễn sẽ không biết mình cần sửa đổi ở đâu.”

Đôn Tiệp không khách khí cãi lại: “Ngươi đó, từ lúc bắt đầu xuất hiện trong phủ Quận Vương chính sai lầm to lớn của ông trời ——”

“Đôn Tiệp, rốt cuộc giọng nói chanh chua khó nghe kia do học được từ đâu thế, ta rất ngạc nhiên, có thể nói cho ta biết không?”

“Hả?” Đôn Tiệp nín thở, không dám tin nhìn người đến. “Đại, đại ca?”

Lúc này hắn không phải vẫn ở trong cung xử lý sự vụ sao, thế nào không nói một tiếng liền trở lại sớm như vậy?

Chỉ thấy Đôn Hoa mang theo nụ cười đột nhiên xuất hiện trong phòng khách, trực tiếp đến gần các nàng, Đôn Tiệp lúng túng ho nhẹ mấy tiếng, lập tức giả ngu: “Ta...ta vừa rồi có nói gì sao? Đại ca, ca. . . . . . chắc là nghe lầm rồi?”

Ai nàng cũng dám trêu, chính là không dám giương oai trước mặt ca ca của mình, ngay cả Quận Vương phi cũng giống vậy, hoàn toàn không hiểu được trong đầu nhi tử đang suy nghĩ cái gì, cũng lo lắng.

“À? Do ta nghe lầm?” Hắn trực tiếp ngồi xuống bên cạnh thê tử: “Vậy đổi lại Lam Đề nàng nói cho ta biết, mới vừa rồi Đôn Tiệp đã nói gì?”

“Hả?”

Lam Đề vẫn đang giả chết đanh mặt, không biết nên trả lời làm sao mới phải, nếu thành thật nói, ấn tượng của Đôn Tiệp với nàng nhất định sẽ càng không tốt, nhưng nếu nàng nói dối, rõ ràng mới vừa rồi Đôn Hoa đã nghe được những lời đó, nàng hoàn toàn không thể nào giấu giếm được mà.

Quận Vương phi thấy sắc mặt nhi tử không tốt, vội vàng ra mặt hoà giải: “Hoa nhi, Tiệp nhi chỉ nói đùa thôi, nghe qua thì coi như xong, con cũng đừng quá so đo mới vừa rồi nó đã nói những gì.”

“Đúng đó đúng đó, không sai không sai!” Đôn Tiệp vội vàng phụ họa, chỉ sợ mình bị ca ca cho một bút.

Lam Đề cũng giúp vội xin tha thứ: “Đúng vậy Đôn Hoa, ta đang cùng ngạch nương và Đôn Tiệp nói việc nhà, kết quả ngươi vừa tới liền phá hư bầu không khí.”

Nghe vậy, Đôn Hoa ngược lại nhíu mày, thân mật gảy nhẹ chóp mũi nàng một cái, nụ cười có chút ấm áp: “Ngu ngốc.”

“Ai da!” Nàng lập tức che mũi kháng nghị: “Sẽ đau đó, ngươi đừng khi dễ người khác như vậy.”

“A. . . . . . Chỉ ta mới có thể khi dễ nàng, người khác không được.”

Lời này nghe giống như đối thoại tình cảm giữa phu thê với nhau, nhưng Đôn Tiệp cùng và Quận Vương phi nghe vào tai đặc biệt kinh hãi, vì rõ ràng hắn đang cảnh cáo họ, đừng nghĩ thừa dịp hắn không có ở đây mà khi dễ Lam Đề!

Không ngờ hắn bảo vệ Lam Đề đến mức này, họ chưa từng thấy hắn quan tâm một người như thế, trong khoảng thời gian ngắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, càng không hiểu rốt cuộc Lam Đề có sức quyến rũ gì, đáng giá để hắn đối đãi như vậy?

“Khụ khụ, ta đột nhiên phát hiện vẫn còn có chuyện phải đi xử lý.” Quận Vương phi tìm lý do vội vàng đứng dậy rời khỏi phòng khách, chỉ vì bà còn chưa nghĩ ra nên giải quyết vấn đề này như thế nào, chỉ có thể tạm thời án binh bất động: “Các ngươi từ từ tán gẫu, ta đi trước một bước.”

Thấy ngạch nương rút lui, Đôn Tiệp cũng đứng dậy muốn chạy theo: “Ai nha, ta lại quên, lát nữa ta có hẹn với các cách cách của vương phủ khác, cần phải chuẩn bị trước một chút.”

Trong khoảng thời gian ngắn, phòng khách chỉ còn phu thê Đôn Hoa và Lam Đề, không ai dám tới tham gia náo nhiệt nữa, điều này khiến Lam Đề ảo não, oán giận nam nhân bên cạnh: “Đều tại ngươi, hại kế hoạch lôi kéo hai người bọn họ của ta bị ngâm nước, sau này họ nhất định càng không bao giờ đến gần ta.”

“Nếu ta không xuất hiện làm rối, nàng cũng rất khó lôi kéo họ.”

“Nhưng phải thử một chút chứ, không thử thì sao biết có được hay không?”

“Nữ nhân này, thật ngốc quá.” Yêu thương khẽ vuốt gương mặt tức giận của nàng, hắn cảm giác sau khi nàng thành thân, hình như càng ngày càng mê người: “Lần sau nếu lại bị khi dễ, đừng nên buồn bực cũng không nói một tiếng, tuyệt đối phải nói cho ta biết, hiểu không?”

Nếu không phải thị nữ bình thường hay chăm sóc Lam Đề len lén mật báo cho hắn, hắn không biết mình sẽ bị nữ nhân ngốc này lừa gạt bao lâu, thú nàng về không phải muốn nàng chịu tội, nàng cần gì phải giống như tiểu tức phụ**, bị khi dễ còn rầu rĩ không lên tiếng?

(**)Dùng để chỉ những người con gái đã kết hôn, hoặc gọi con dâu.

“Không được, ngươi không thể nhúng tay, ta phải dựa vào khả năng của bản thân để các nàng tiếp nhận ta, nếu ngươi một mực ra mặt che chở, họ chỉ càng thêm ghét ta.”

Nhưng Đôn Hoa hoàn toàn không nghĩ thê tử đơn thuần sẽ đấu thắng mẫu thân và muội muội: “Vậy thì tốt, ta có thể ‘tận lực’ không ra mặt, nhưng nếu họ quá đáng, ta buộc phải nhúng tay, được không?”

Lam Đề biết đây đã là giới hạn thấp nhất của trượng phu***, tuyệt sẽ không nhượng bộ nữa, cũng đành phải tạm thời lựa chọn thỏa hiệp: “Ừ, vậy ngươi cho ta một chút ý tưởng, nên làm như thế nào mới có thể khiến phòng bị của các nàng rơi xuống, ta được. . . . . .”

(***)chồng

Nhìn nàng không chút nào bị ngăn trở mới vừa rồi đánh ngã, còn liều chết muốn hắn hỗ trợ nghĩ biện pháp, Đôn Hoa không khỏi bật cười ra tiếng.

Hắn biết rõ, Đôn Tiệp chỉ thích gây ồn ào, không có tính chất uy hiếp, thật ra người chân chính nên đề phòng chính là mẫu thân của hắn.

Nhưng hắn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, sẽ chờ xem các nàng có thể ra hoa chiêu gì, sau đó mới gặp chiêu phá chiêu, xem ai lợi hại hơn ai!

Quả nhiên như Đôn Hoa dự đoán, một thời gian sau Hòa Quận Vương phi luôn không có động tĩnh gì, rốt cuộc ra chiêu, bà vừa ra chính là ngoan chiêu*, khiến Lam Đề không nhịn được kinh ngạc, quả thực không thể tin được.

upload_2017-12-26_18-25-35.gif
chiêu ngoan độc

Vào bữa cơm đoàn viên lễ mừng năm mới, trên bàn cơm tự nhiên xuất hiện người ngoài —— Hoàn Dung cách cách!

Rõ ràng là bữa cơm đoàn viên, nàng ta chạy tới đoàn viên cái gì? Nàng ta cũng là một phần trong phủ Hòa Quận Vương sao?

“Năm nay Hoàn Dung hiếm khi cùng chúng ta đón lễ mừng năm mới, hơn nữa sẽ ở đây một khoảng thời gian, mọi người cũng đừng lạnh nhạt với con bé.” Hòa Quận Vương phi cười nhạt, tựa như hoàn toàn không thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lam Đề: “Hoa nhi, con và Hoàn Dung từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù bây giờ đã thành gia, nhưng cũng không thể quá mức coi thường người ta, biết không?”

So với thê tử đang không biết sao, ngược lại Đôn Hoa lấy bất biến ứng vạn biến: “Nhưng ngạch nương, trước kia khi Hoàn Dung đến đây, đều cùng ngài và Đôn Tiệp tán gẫu, con thấy các người rất quen thuộc với nàng, để tránh nàng cảm thấy lúng túng, chỉ có thể xin ngạch nương và Đôn Tiệp tiếp tục chiếu cố nàng.”

Vốn khuôn mặt Hoàn Dung tươi cười bỗng hơi cứng lại, nhưng vẫn cố gắng gượng, trước đây khi nàng ta đến, tốt xấu gì Đôn Hoa cũng sẽ lễ phép tiếp đón nàng ta, thế nhưng lần này hắn nhìn cũng không nhìn nàng ta, khiến nội tâm nàng ta tức giận không nguôi.

Nàng ta không hiểu, rốt cuộc Lam Đề tốt hơn nàng ta ở chỗ nào? Gia thế không tốt như nàng ta, tư sắc cũng không xuất sắc hơn nàng ta bao nhiêu, rốt cuộc tại sao có thể gả cho Đôn Hoa người mà nàng ta thầm mến đã lâu làm phúc tấn? Vị trí này vốn là của nàng ta, nàng ta không cam lòng, hơn nữa còn hận tới cực điểm!

“Hoa nhi, làm sao con có thể nói như vậy? Ngạch nương thật vất vả mời tới vị khách quý này, tuyệt đối không được phép làm như không thấy con bé!”

“Làm như không thấy nghĩa là như thế nào?” Đương nhiên hắn biết mình mẫu thân đang đánh tính toán điều gì: “Hơn nữa trong mắt của con đã không thể chứa thêm những nữ nhân khác rồi, nhìn lâu cũng vô ích.”

“Hoa nhi, con. . . . . .”

Lam Đề âm thầm kéo ống tay áo của trượng phu ở dưới bàn, muốn hắn đừng khiến mẫu thân mình khó chịu nữa, không ngờ hắn nhìn nàng cười nhạt: “Nãy giờ, nàng chưa ăn miếng nào, nhanh dùng thiện thôi.”

Không ngờ cư nhiên hắn không coi ai ra gì che chở nâng niu Lam Đề, điều này làm cho Hòa Quận Vương phi vô cùng căm tức, Hoàn Dung nhìn thấy tình huống như vậy, lập tức khéo léo trấn an: “Con không sao, có thể cùng Vương phi và Đôn Tiệp muội muội tán gẫu cũng rất tốt mà, Hoàn Dung cầu còn không được đấy.”

“Ngạch nương ngài nghe không, người ta là khách nhân mà cũng nói như vậy.” Đôn Hoa vừa lúc thuận thế đáp lại, chặn lời, sắc mặt Hoàn Dung lúc xanh lúc tím, nhưng vẫn cố gắng giả vờ nở nụ cười.

Nàng ta âm thầm hít sâu một hơi, tiếp tục lấy lòng Hòa Quận Vương phi, tự mình gắp một khối thịt xào khô bỏ vào chén bà: “Hoàn Dung nhớ Vương phi thích ăn thịt xào khô? Khối thịt này béo gầy vừa vặn, đương nhiên muốn để lại cho Vương phi thưởng thức.”

Hành động này lập tức khiến Hòa Quận Vương phi tươi cười rạng rỡ: “Ha ha, làm sao không biết xấu hổ như vậy, cư nhiên để cho khách nhân như con. . . . . .”

“Lam Đề, ăn đùi gà.” Đôn Hoa cũng gắp cái đùi gà bỏ vào trong chén nữ nhân mình yêu, cũng cố ý nói: “Nhớ kỹ, khách nhân nên có dáng vẻ của khách nhân, đừng nên giọng khách át giọng chủ, như vậy sẽ chỉ làm chủ nhân cho rằng quá mức càn rỡ, hiểu không?”

Vốn Hòa Quận Vương phi đang cười đến vui vẻ nhưng vì một câu nói này mà lập tức cứng đờ, giận dữ trợn mắt nhìn nàng dâu, điều này khiến Lam Đề vô cùng vô tội chỉ có thể yên lặng ăn đùi gà, nghĩ thầm Đôn Hoa giúp nàng ngày càng có nhiều trở ngại, nhiều đến nỗi nàng sắp không biết nên làm sao mới tốt nữa.

Hoàn Dung cũng âm thầm lườm nàng một cái, sau đó tiếp tục tìm đề tài: “Đúng rồi, thời gian thành thân cũng đã mấy tháng, Lam Đề tẩu tử có tin tức gì chưa?”

“Tin tức? Có thể có thì tốt rồi.” Thật ra trước đó Hòa Quận Vương phi đã sớm cùng Hoàn Dung bàn bạc, cố ý nhắc tới chuyện này khiến Lam Đề khó chịu: “Nhớ năm đó, ta vào phủ không bao lâu liền có thai, thuận lợi sinh hạ Hoa nhi, ai biết hiện tại. . . . . .”

Hai người bọn âm thầm quét mắt về phía người trong cuộc, xem nàng sẽ có phản ứng gì, chỉ thấy Lam Đề thật vất vả mới giải quyết xong một cái đùi gà, Đôn Hoa lại lập tức gắp một khối thịt xào khô khác cho nàng, nàng bị sợ vội vàng ngăn cản: “Ta không ăn nhiều như vậy, ngươi muốn cho ta mập chết sao?”

“Ta hi vọng nàng dư thêm chút thịt, như bây giờ là quá gầy.”

“. . . . . .” Đôi phu thê như keo như sơn khiến người ta bất mãn này rốt cuộc có đang nghe hay không vậy?

Thật ra bọn họ không phải không nghe được, chỉ là lựa chọn không để ý tới thôi, bởi vì bọn họ đều rất rõ ràng, nếu có phản ứng đối với lời nói của các nàng, sẽ khiến các nàng đắc ý thôi.

Nhưng Lam Đề cũng không nhịn được ở trong lòng trộm mắng trượng phu, nếu không phải hắn vẫn chưa muốn có hài tử sớm như vậy, phá hư thế giới ngọt ngào của hai người, làm một chút biện pháp dự phòng, có lẽ nàng cũng sớm mang thai hài tử của hắn, mẹ chồng cũng không có cơ hội lấy vấn đề này ra mà nói văn vẻ.

Nhưng cho dù bọn họ làm như không nghe thấy đi, Hòa Quận Vương phi vẫn tiếp tục nói: “Nếu qua một thời gian Lam Đề vẫn không có bất cứ tin tức gì, ta không thể ngồi nhìn mặc kệ được.”

“Ngạch nương, sao người lại muốn đại ca nạp Trắc Phúc Tấn nhanh như vậy?” Đôn Tiệp rất không có đầu óc bật thốt lên: “Như vậy người khác sẽ đối đãi với chị dâu như thế nào chứ?”

Vừa nghe đến ba từ ‘Trắc Phúc Tấn’, cơ thể Lam Đề lập tức cứng lại một chút, Đôn Hoa phát hiện ra sự lo lắng của nàng, ngay sau đó ngăn muội muội lại: “Đôn Tiệp, muội đừng ăn nói lung tung.”

Hắn thiếu chút nữa đã quên, nàng rất nhạy cảm, rất phản cảm đối với loại chuyện nhiều nữ chung một chồng như vậy, mặc dù nàng chưa từng đề cập tới chuyện này, nhưng hắn cũng mơ hồ cảm thấy, nàng vẫn không có cảm giác an toàn.

“Nó cũng không phải nói lung tung.” Hòa Quận Vương phi thừa nhận: “Thật sự ta có ý như vậy, huống chi theo địa vị của Vương phủ chúng ta, đương nhiên nên nạp thêm một nàng dâu có gia thế tương xứng, như vậy mới có mặt mũi.”

“Ồ? Ngạch nương hào phóng với hài nhi quá, đối với trượng phu của mình lại không như thế. A Mã, trong lòng ngài cảm thấy rất bất bình đúng không?”

Hòa Quận Vương gia vốn không muốn tham gia vào cục diện rối loạn này rốt cuộc mở miệng: “Mới một nữ nhân thôi mà ta sắp không chịu nổi rồi, hay là thôi đi.”

Không ngờ trượng phu của mình lại có thể đứng về phía nhi tử, Hòa Quận Vương phi tức giận không thôi: “Vương Gia chàng. . . . . .”

“A Mã thật không có dự định nạp thiếp ư? Đã như vậy, hài nhi sao lại dám qua mặt A Mã, một mình hưởng thụ tề nhân chi phúc chứ?”

“Hoa nhi, con. . . . . .” Phản phản, hai người nam nhân này đều phản rồi!

“Còn Đôn Tiệp muội rất vui lòng nếu trượng phu tương lai thú muội qua cửa chưa tới nửa năm liền nạp thiếp đúng không?”

“Hả?”

Đôn Tiệp vốn còn cười xem kịch vui bị một câu nói này chặn họng không cười nổi, chỉ có thể lúng túng ăn cơm của mình, không dám bày tỏ ý kiến gì nữa.

“Không trả lời? Vậy là không đồng ý sao?” Đôn Hoa lại chĩa mủi dùi trở về mẫu thân: “Cho nên ngạch nương à, ngài không muốn con gái của mình đụng phải chuyện như vậy chứ?”

“Vậy thì như thế nào?”

“Hài nhi chỉ muốn nói, điều bản thân không muốn, đừng gây cho người khác, còn nữa, đừng để bị người ngoài kích động làm ra bất cứ chuyện gì, chính là hành động cực kỳ không lý trí.”

Vừa nói xong, lập tức khiến hai nữ nhân đang ngồi chột dạ không thôi, nhưng Hòa Quận Vương phi vẫn cậy mạnh chống lên khí thế của bản thân, quả quyết trả lời: “Vì muốn tốt cho con, con đừng cố ý vặn vẹo tâm ý của ta.”

“Con. . . . . . Thân thể con có chút không thoải mái. . . . . .” Đúng lúc này, sắc mặt Lam Đề có chút tái nhợt đứng dậy: “A Mã, ngạch nương, thật xin lỗi, xin cho Lam Đề về phòng nghỉ ngơi trước.”

Vừa nói xong, nàng lập tức xoay người rời đi, trốn tránh trận lúng túng này, Đôn Hoa thấy nàng rời đi, cũng lập tức đứng dậy muốn đuổi theo: “Lam Đề. . . . . .”

“Hoa nhi, con có ý gì, trong mắt con còn có những trưởng bối như chúng ta không?”

“Trong mắt ngạch nương rốt cuộc có người con dâu như Lam Đề hay không?”

“Con. . . . . . con. . . . . .”

“Có ‘khách quý’ ở đây, hài nhi không thể chiêu đãi, kính xin ngạch nương cùng Đôn Tiệp chiếu cố nhiều hơn, mới không thất lễ, hài nhi đi trước một bước, cáo từ.”

Không để ý mẫu thân căm tức, hắn lập tức đuổi theo, được nửa đường vội vàng giữ chặt bóng dáng thê tử đang chạy trốn: “Lam Đề. . . . . .”

“Ngươi không cần kéo ta!” Lam Đề hất tay của hắn ra, hốc mắt ửng hồng, cố nén không để nước mắt chảy xuống: “Tại sao ngươi đến đây, còn không mau trở về bồi nàng dâu mà ngạch nương chân chính lựa chọn đi?”

Không để ý tới lời nói trong lúc tức giận của nàng, Đôn Hoa vô cùng thận trọng hứa hẹn: “Ta thú nàng, sẽ không lấy những nữ nhân khác, nàng là thê tử duy nhất của ta.”

“Nhưng người nhà ngươi không nghĩ như vậy!” Nàng lại mất mác vừa tức giận liều chết đánh vào ngực của hắn: “Đều do ngươi, cái người tùy hứng làm bậy này, tại sao nhất định phải cuốn ta vào thế giới tàn khốc này mới được hả?! Ngươi biết rõ ta không hề muốn với cao đến người như ngươi!”

Ở nơi này, ngay cả thở một hơi nàng đều cảm thấy áp lực mười phần, còn phải đối mặt với sự bất mãn của mẹ chồng và dì nhỏ, làm cái gì cũng không đúng, quả thực có miệng khó trả lời, kết quả hiện tại nàng phải đối mặt với cách nghĩ bức bách Đôn Hoa thú người khác của mẹ chồng, chuyện nàng không muốn đối mặt nhất vẫn đã xảy ra, hơn nữa còn đến nhanh chóng như vậy, bảo nàng làm sao có thể chấp nhận được?

Đôn Hoa đau lòng ôm chặt nàng, hắn biết bản thân rất ích kỷ, biết trong lòng nàng lo lắng, nhưng hắn vẫn không cách nào buông nàng ra được, chỉ có thể dùng phương pháp hèn hạ nhất để lấy được nàng: “Lam Đề, tha thứ cho ta. . . . . .”

Tính tình của nàng ôn hòa, luôn yên lặng chịu đựng tất cả, cho đến khi không chịu nổi mới phản kích hoặc bộc phát ra, biểu hiện như vậy khiến hắn nghĩ nàng đủ kiên cường, có thể đối mặt với mọi chuyện, cho đến bây giờ hắn mới phát hiện bản thân sai lầm rồi, thật ra nàng rất yếu đuối, chẳng qua đã che đậy kín yếu đuối của bản thân, không để người khác biết thôi.

Lam Đề vẫn giãy giụa trong ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Ngươi buông ta ra, buông ta ra. . . . . .”

“Không, ta không buông.” Hắn dịu dàng cam đoan: “Ta sẽ không để ngạch nương có cơ hội thực hiện được, cho nên nàng cũng không cần buông ta ra nhanh như vậy có được không?”

“Không muốn, ta chán ghét ngươi. . . . . .”

“Nhưng ta yêu nàng, cho nên sẽ không buông tha cho nàng đâu.”

Vốn Lam Đề đang liều mạng giãy giụa lập tức dừng lại, không dám tin nhìn hắn, chỉ vì từ lúc hai người quen biết đến giờ, hắn không bao giờ chính miệng nói ra tâm ý của bản thân, ngay cả khi xin Hoàng đế chỉ hôn, cũng dùng lý do đùa cợt là ‘Báo ân’, mà không phải vì thích nàng.

Hắn yêu thương hôn lên môi nàng, giải đáp nghi hoặc của nàng: “Chuyện ta không muốn, ai cũng đừng mong ép buộc được ta, nàng hiểu không? Lấy thân báo đáp chỉ là ngụy trang, quan trọng nhất, lòng của ta đã sớm bị nàng cướp mất, cho nên ta không thể làm gì khác hơn là đoạt người của nàng, như vậy ta mới sẽ không tốn công cả đời chứ.”

Không ngờ hắn chọn lúc mấu chốt này bày tỏ tâm ý của bản thân với nàng, điều này làm cho trong lòng Lam Đề vốn uể oải lại chấn phấn hẳn lên, rất vui mừng, rất vui vẻ, rồi lại không thể không oán giận: “Chàng thật đê tiện. . . . . .”

“Đê tiện cũng không sao, chỉ cần có thể giữ nàng lại, ta không ngại mình đê tiện thêm một chút.” Đôn Hoa dịu dàng trấn an lòng nàng, nhu tình như nước: “Đồng ý với ta, chúng ta cùng nhau cố gắng, đừng để cho kế hoạch của ngạch nương được như ý, được không? Chỉ cần ta kiên trì, nàng cũng kiên trì, chống đỡ lâu, ngạch nương sẽ buông tay thôi, được không?”

Lam Đề rốt cuộc không giãy giụa nữa, nhu thuận rúc vào lòng hắn: “Dạ.”

Nhìn bóng dáng hai người trên đất, đột nhiên nội tâm rất cảm động, do nàng quá ngốc, trải qua khoảng thời gian vẫn không có cách nào dung nhập vào gia tộc này, cho nên mới hại Đôn Hoa phải bất chấp tất cả như vậy để che chở nàng, không tiếc đối lập với mẫu thân mình.

Vốn tâm tình lay động rơi xuống đáy cốc lần nữa tỉnh lại, nàng âm thầm hạ quyết tâm, vì hắn, nàng phải tiếp tục cố gắng, tuyệt đối không thể bị đánh ngã, trừ phi chính miệng hắn nói không cần nàng, nếu không nàng sẽ không dễ dàng nhượng bộ!

* * *
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom