Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Mãnh liệt
Tô Miểu đã từng luyện viết chữ rất nhiều, chữ viết của cô rất vuông vắn, giống như phong cách cư xử chừng mực của cô từ nhỏ đến lớn.
Cũng từng luyện qua hành thư, nhưng vẫn luôn viết không được tốt, với tính cách kỷ luật của Tô Miểu, rất khó để viết hành thư theo phong cách tự do và thanh lịch.
Ngoài ra, cô viết chậm, từng nét từng nét đều phải tuân theo quy tắc của thư pháp, vì vậy hành thư thực sự không phù hợp với cô.
Nhưng “Lan Đình Tập Tự” lại là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”.
Cô không thể phỏng theo phong thái tự do của Vương Hi Chi, vì vậy chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc, đó là thông qua việc không ngừng luyện viết, để đạt đến mức độ thành thục nhất có thể.
Cả buổi chiều, không biết đã luyện qua bao nhiêu trang giấy, trên mặt Tô Miểu lấm tấm mồ hôi.
Cô buộc phải viết xong “Lan Đình Tập Tự” trong vòng 8 phút, chiều hôm nay là cơ hội duy nhất cho cô luyện tập cùng Tần Tư Dương.
Cô nhìn ra cửa sổ, bầu trời bát ngát.
Cô lau mồ hôi, khống chế đôi tay run rẩy rồi tiếp tục viết.
Cửa phòng sách bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tô Miểu nghe thấy tiếng bước chân, ngỡ là Tần Tư Dương đến, không ngẩng đầu: “Tôi có thể khống chế trong vòng mười phút rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện, nhất định không có vấn đề gì. Những giấy luyện bỏ phế… cậu tính giá, tôi chuyển cho cậu.”
Người kia vẫn không đáp, đi đến phía sau cô.
Tô Miểu ngửi được hơi thở bạc hà quen thuộc và lạnh lẽo trên người anh, cô chợt nhận ra điều gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng thì bàn tay thô ráp và ấm áp của chàng trai đã nắm lấy mu bàn tay đang cầm bút của cô.
Cô run rẩy nghiêng đầu, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt anh tuấn sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, nghe được hai chữ ấm áp thốt ra từ đôi môi mỏng đang kề sát——
“Thả lỏng.”
Tay cầm bút của Tô Miểu buông lỏng ra, để anh cầm lấy, rồi viết lên giấy.
Trên lòng bàn tay anh xuất hiện những vết chai sạn rõ ràng, theo như Hứa Mịch cho biết, vì thích leo núi nên đôi tay của anh không được thanh tú như kiểu công tử của Tần Tư Dương.
Cô phát hiện một phần xương hơi nhô lên ở phía ngón út của bàn tay phải của anh, với những vết sẹo do phẫu thuật.
Cô không kiềm được mà nhìn thêm vài giây.
Trì Ưng dường như đã nhận ra sự bất an của cô, đột nhiên nắm chặt cô.
Hô hấp của Tô Miểu trở nên gấp gáp, cô cảm giác được anh áp sát vào lưng cô, nóng bỏng và rắn chắc.
Giống như một con đom đóm bị nhốt trong hộp băng từ, tung hoành đông tây nhưng không tài nào thoát ra được, dần dần nghẹt thở từng chút một trong từng nhịp tim mạnh mẽ này đến nhịp tim khác trong lồng ngực.
Gần như không thể che giấu được.
Trì Ưng khẽ khịt mũi: “Tập trung chút, tôi chỉ dạy một lần.”
"Ừ..."
Tô Miểu ổn định tinh thần lại, mặc anh dẫn dắt, nghiêm túc cảm nhận sự tự do, thanh tao và trang nhã trong từng nét bút.
Tốc độ viết của Trì Ưng rất nhanh, sự tự do này có được là do cảm giác tích lũy qua nhiều năm, nên dù có tình cờ đến mấy, cũng có thể thể hiện trọn vẹn nhất phong cách của Vương Hi Chi.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Tô Miểu có cảm giác hoàn toàn khác trong từng nét chữ.
“Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi là một nét bút đầy ngẫu hứng, nếu cậu vẫn tuân thủ các quy tắc và nét bút thông thường của Âu Dương Tuân, cậu sẽ không bao giờ thắng được tôi.”
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ thắng cậu.”
“Không thắng tôi, cậu làm sao có thể giành được học bổng?”
Còn chưa chờ cho Tô Miểu trả lời, Trì Ưng đã ghé sát bên tai cô, cười nhạt, “Đương nhiên, cũng không ngoại trừ một điều là tôi nhất thời nghĩ không thông, mềm lòng, nhường cậu thắng.”
“...”
Tô Miểu phớt lờ anh, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cây bút, nhìn những dòng chữ anh hướng dẫn cô viết, cô cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa hai người.
Nhất là khi cô nhìn vào bản nháp bỏ đi của mình, mỗi chữ đều giống như một tù nhân bị xiềng xích.
Còn chữ của anh, như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ và tuyệt đẹp.
Vừa đủ 8 phút, không hơn không kém.
Tay anh vẫn nắm chặt tay cô, dường như chẳng có ý muốn buông ra.
Không khí lại nóng lên, Tô Miểu lúng túng quay lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên như viên đá đen, chỉ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên cổ cô.
Cổ Tô Miểu thon dài, nốt ruồi son nằm bên dưới xương quai xanh bên phải cổ, làn da trắng lạnh khiến nốt ruồi này trở nên cực kỳ đỏ tươi và quyến rũ, tạo nên một sự tương phản tinh tế với trang phục thường ngày của cô, nhưng lại có chút gì đó thuần khiết.
Trì Ưng ngẩn ngơ khi nhìn thấy nốt ruồi, như thể một ký ức nào đó đã được khơi gợi lại...
Tô Miểu tách khỏi người anh, lùi lại hai bước, vành tai cô từ từ trở nên đỏ và nóng rực, nhưng may thay, mái tóc của cô đã che khuất đi...
Thấy ánh mắt bỡn cợt của anh, cô nghĩ anh đang nhìn chỗ khác, che lại cổ áo, thì thầm: “Hóa ra cậu cũng chẳng phải nam sinh đứng đắn.”
“Vậy lúc trước cậu có hiểu lầm gì về tôi?” Trì Ưng chống tay, trực tiếp ngồi xuống trên bàn làm việc bằng gỗ lim, “Cho rằng tôi là một người ngay thẳng và lịch sự như Tần Tư Dương sao?”
“Cậu ta cũng chẳng phải quân tử.” Tô Miểu đứng bên cạnh anh, cúi đầu tiếp tục luyện chữ, “Nhưng cũng không xấu như cậu.”
“Cậu ấy bắt nạt cậu, tôi bảo vệ cậu, cuối cùng tôi lại xấu xa hơn cậu ấy.” Trì Ưng cười một cách lưu manh, “Thật là thiệt thòi cho ông đây.”
Tô Miểu nhìn bộ dạng bỡn cợt ngỗ ngược của thiếu niên, rất khác so với dáng vẻ mà cô biết khi anh ở trường.
Anh ở trước mặt cô lúc này có cảm giác chân thực sống động.
Không giống như những gì Hứa Mịch đã nói... đó là một con đại bàng bay trên bầu trời, xa tầm với.
Từng hơi thở và nhịp tim của anh, đều rất tươi mới và mãnh liệt, ngay bên cạnh cô.
Tô Miểu mạnh dạn xin chỉ giáo: “Trì Ưng, cậu xem bây giờ tôi viết chữ có phải tốt hơn so với trước không?”
Chi Ưng liếc mắt nhìn những chữ mà cô viết, đúng thật là tự do thoải mái hơn, nhưng cô vẫn bị ràng buộc bởi khuôn khổ lúc trước.
“Vẫn phải luyện nhiều hơn.”
“Tôi đã luyện rất nhiều lần rồi, thuộc nằm lòng…”
“Mục đích của việc luyện tập nhiều hơn không phải là để chữ viết của cậu giống y hệt của Vương Hi Chi, mà là viết ra tâm tư của chính mình, trên cơ sở nắm vững bản thể của hình dáng.”
Tô Miểu học thư pháp đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lẽ mới mẻ như vậy.
Giáo viên trước sẽ chỉ bắt cô phải chăm chỉ chép càng nhiều càng tốt, giống hệt như cổ nhân đã viết. Nhưng chưa bao giờ nói với cô rằng, thì ra viết chữ… không phải là viết lại chữ của cổ nhân, mà chính là tâm của chính mình.
Cô lại cố gắng viết lại lần nữa, sau đó đưa cho Trì Ưng xem.
Trì Ưng vẫn phủ quyết: “Vẫn còn quá quy củ.”
Tô Miểu bực bội nói: “Tôi không hiểu ý của cậu, thế nào mới được xem là không quy củ?”
Trì Ưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô gái, ngay cả từng sợi tóc cũng được chải gọn gàng, tỉ mỉ.
“Trước giờ chưa từng làm những chuyện không quy củ?”
Tô Miểu lắc lắc đầu.
Cô luôn tuân thủ các quy tắc, cẩn thận để tránh sai lầm trong mỗi bước đi, dù có bị bắt nạt thì cô cũng chỉ biết cắn răng nuốt máu chịu đựng mà thôi.
Bởi vì cô không bố, chỉ có mẹ, không ai có thể bảo vệ cô.
Đôi khi sự phản kháng cứng rắn sẽ chỉ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn, vì vậy cô chọn cách nhẫn nại và tháo chạy.
“Chẳng trách.” Anh đến gần cô, cười hỏi, “Cậu có muốn thử một điều gì đó không quy củ với tôi không?”
Cô nhìn sắc mặt tuấn tú của thiếu niên gần trong gang tấc, lông mày rậm, hoang dã không giới hạn.
“Ý của cậu là…”
Chưa dứt lời, môi của thiếu niên đã kề sát vào khóe môi cô, hai người sắp chạm vào nhau.
Trái tim Tô Miểu đập mạnh hơn, giống như một phát súng đã bay đi rất xa, và không bao giờ có thể tìm thấy lại được nữa.
Cầm máy ảnh, Tần Tư Nguyên vui vẻ chạy lên lầu tìm Trì Ưng: “Mình chụp được tư liệu rồi, Trì Ưng, cậu nhanh xem xem!”
Cô bước đến cửa thư phòng, nhìn thấy Trì Ưng nhảy khỏi mép bàn, và Tô Miểu mảnh mai đang đứng bên cạnh.
Ở bên cạnh anh, cô càng trông nhu mì, yếu đuối và đáng thương...
Trong mắt Tần Tư Nguyên hiện lên một tia ghen tị, cô cắn răng chịu đựng, nghĩ đến lời cảnh cáo của anh trai, cuối cùng cô cũng khống chế được lý trí, cười giơ điện thoại lên với Trì Ưng: “Mình đã ghi lại rồi, cậu có muốn đến xem video mình cắt ghép không, chúng ta luyện tập một chút?”
“Được.”
Trì Ưng đi ra, cùng Tần Tư Nguyên xuống lầu.
Trong phòng khách, Tần Tư Nguyên hỏi anh nhiều câu hỏi khác nhau bằng giọng điệu nũng nịu, nhưng Trì Ưng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một, như thể anh vừa cho cô rất nhiều lời chỉ dẫn, đối với những cô gái khác cũng như vậy.
Không hổ là lớp phó học tập.
Tô Miểu ổn định tâm trạng, tiếp tục luyện thư pháp.
Hơn mười phút sau, điện thoại rung lên, cô mở ra xem thì thấy một người bạn nhắn trên WeChat——
Thông qua sự giới thiệu danh thiếp của Sun, C yêu cầu thêm bạn làm bạn.
Tin nhắn kèm theo:..
Tô Miểu nhìn vào ký tự chữ C kia, trái tim như thể bị móc vào móc câu, cứ không ngừng bị kéo lên.
Cô thận trọng bước ra khỏi cửa, nhìn qua hành lang về phía phòng khách phía xa.
Tần Tư Nguyên đang chăm chú chỉnh sửa video, trong khi Trì Ưng, đứng bên cạnh cô ta, hướng dẫn cô ta từng chút một.
Anh cầm trong tay hai chiếc điện thoại di động, một chiếc màu xám là của Tần Tư Dương, chiếc còn lại cầm trên tay, có thể thấy đó là giao diện của WeChat.
Trong lòng tựa hồ cảm giác được cái gì, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Tô Miểu.
Tô Miểu giật mình, định nấp sau cây cột, thì lại thấy một nụ cười lưu manh trên khóe miệng của thiếu niên, giơ điện thoại lên cho cô xem.
*
Trên xe buýt trở về nhà, Tô Miểu mở WeChat, mở WeChat có tên C kia.
Ảnh đại diện của anh là hình của đỉnh Everest trong ánh hoàng hôn, giống như đường nét của anh, sắc sảo và lạnh lùng. Vòng tròn bạn bè trống.
Tô Miểu đột nhiên nghĩ đến vòng bạn bè của mình.
Thỉnh thoảng, cô đăng một số cảm xúc, vì cô không có bạn bè là bao, mạng xã hội của cô rất đơn giản, chỉ thêm mẹ của mình, hai nhân viên giao hàng, Hứa Mịch, Tần Tư Dương, còn có Lộ Hưng Bắc.
Nhưng Lộ Hưng Bắc đã bị cô chặn.
Vòng kết nối bạn bè gần đây nhất của cô là hai tuần trước, khi cô chụp một bức ảnh về chiếc thang cuốn Hoàng Quan, thang cuốn trong bức ảnh được chụp từ dưới lên trên, dài vô tận và không thể nhìn thấy cuối, nội dung:
“Phong cảnh dọc đường cũng không tệ. [Thỏ con]”
Lúc đăng tin này trong vòng bạn bè, chính là ngày Tần Tư Nguyên tỏ tình với Trì Ưng, nghe được lời anh nói với cô: “Phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến.”
Tô Miểu cảm nhận được.
Nhưng nếu cô thêm Trì Ưng làm bạn, tin trong vòng bạn bè này bị anh nhìn thấy thì quá...
Cô nhanh chóng chọn, nhấp vào xóa.
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi nhấn xóa, đột nhiên cô nhìn thấy hai chấm nhỏ màu đỏ ở trên, và hệ thống nhắc nhở——
[C thích vòng kết nối bạn bè của bạn.]
[C: Bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy. ]
…
Sau khi xuống xe, Tô Miểu đi bộ đến ga xe lửa chuyển tuyến.
Bây giờ là giờ cao điểm, và mọi chuyến tàu tại ga tàu điện gần như kín chỗ.
Cô xếp hàng đợi nhiều lượt, nhưng đã bị đẩy sang một bên bởi những hành khách chen lấn nhau, không thể tìm được chỗ ngồi.
Đứng trước biển quảng cáo, cô lại rút điện thoại, mở hộp thoại tin nhắn của C, nghĩ đến việc trả lại 30 tệ bút lông cho anh.
Tô Miểu bấm vào phong bì đỏ, thêm 30 nhân dân tệ vào đó, còn chưa kịp gửi đi, Trì Ưng đã gửi tin nhắn cho cô trước——
C: “Cậu vẫn nợ tôi một bữa ăn, khi nào sẽ trả?”
Tô Miểu nhìn chằm chằm hộp thoại hồi lâu, trả lời: “Tối nay có rảnh không, mời cậu ăn mì, nhân tiện cảm ơn cậu đã dạy tôi viết chữ.”
C: “7h30 gặp tại thang cuốn.”
Cô đặt lại điện thoại vào cặp sách, đúng lúc một đoàn tàu chạy qua, từ từ mở cửa.
Tô Miểu nhìn thời gian, nhìn đám người chen chúc lên tàu trước mặt, cắn răng không nhượng bộ nữa, cố hết sức vượt lên trước, phóng lên tàu như một con cá.
“Chen lấn gì chứ!”
“Cô gái này… có quỷ truy đuổi cô sao!”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi có việc gấp, xin lỗi.”
Tô Miểu rốt cục cũng chen vào trong toa tàu đông đúc, nhích tới một góc, đứng dựa vào lan can, lồng ngực phập phồng.
Khi tàu vừa ra khỏi sân ga, cô tựa vào cửa sổ nhìn ra dòng sông mênh mông phía xa.
Cuộc sống của cô mười mấy năm nay bình yên như nước đọng, chưa từng có chút gợn nào.
Như thể chưa từng có một tuổi trẻ nhiệt huyết nhất.
Ngoại trừ hôm nay.
Cũng từng luyện qua hành thư, nhưng vẫn luôn viết không được tốt, với tính cách kỷ luật của Tô Miểu, rất khó để viết hành thư theo phong cách tự do và thanh lịch.
Ngoài ra, cô viết chậm, từng nét từng nét đều phải tuân theo quy tắc của thư pháp, vì vậy hành thư thực sự không phù hợp với cô.
Nhưng “Lan Đình Tập Tự” lại là “Thiên hạ đệ nhất hành thư”.
Cô không thể phỏng theo phong thái tự do của Vương Hi Chi, vì vậy chỉ có thể sử dụng phương pháp ngu ngốc, đó là thông qua việc không ngừng luyện viết, để đạt đến mức độ thành thục nhất có thể.
Cả buổi chiều, không biết đã luyện qua bao nhiêu trang giấy, trên mặt Tô Miểu lấm tấm mồ hôi.
Cô buộc phải viết xong “Lan Đình Tập Tự” trong vòng 8 phút, chiều hôm nay là cơ hội duy nhất cho cô luyện tập cùng Tần Tư Dương.
Cô nhìn ra cửa sổ, bầu trời bát ngát.
Cô lau mồ hôi, khống chế đôi tay run rẩy rồi tiếp tục viết.
Cửa phòng sách bị đẩy ra nhẹ nhàng, Tô Miểu nghe thấy tiếng bước chân, ngỡ là Tần Tư Dương đến, không ngẩng đầu: “Tôi có thể khống chế trong vòng mười phút rồi, tôi sẽ tiếp tục luyện, nhất định không có vấn đề gì. Những giấy luyện bỏ phế… cậu tính giá, tôi chuyển cho cậu.”
Người kia vẫn không đáp, đi đến phía sau cô.
Tô Miểu ngửi được hơi thở bạc hà quen thuộc và lạnh lẽo trên người anh, cô chợt nhận ra điều gì đó, nhưng chưa kịp phản ứng thì bàn tay thô ráp và ấm áp của chàng trai đã nắm lấy mu bàn tay đang cầm bút của cô.
Cô run rẩy nghiêng đầu, nhưng lại bắt gặp khuôn mặt anh tuấn sắc sảo, đôi mắt sâu thẳm, nghe được hai chữ ấm áp thốt ra từ đôi môi mỏng đang kề sát——
“Thả lỏng.”
Tay cầm bút của Tô Miểu buông lỏng ra, để anh cầm lấy, rồi viết lên giấy.
Trên lòng bàn tay anh xuất hiện những vết chai sạn rõ ràng, theo như Hứa Mịch cho biết, vì thích leo núi nên đôi tay của anh không được thanh tú như kiểu công tử của Tần Tư Dương.
Cô phát hiện một phần xương hơi nhô lên ở phía ngón út của bàn tay phải của anh, với những vết sẹo do phẫu thuật.
Cô không kiềm được mà nhìn thêm vài giây.
Trì Ưng dường như đã nhận ra sự bất an của cô, đột nhiên nắm chặt cô.
Hô hấp của Tô Miểu trở nên gấp gáp, cô cảm giác được anh áp sát vào lưng cô, nóng bỏng và rắn chắc.
Giống như một con đom đóm bị nhốt trong hộp băng từ, tung hoành đông tây nhưng không tài nào thoát ra được, dần dần nghẹt thở từng chút một trong từng nhịp tim mạnh mẽ này đến nhịp tim khác trong lồng ngực.
Gần như không thể che giấu được.
Trì Ưng khẽ khịt mũi: “Tập trung chút, tôi chỉ dạy một lần.”
"Ừ..."
Tô Miểu ổn định tinh thần lại, mặc anh dẫn dắt, nghiêm túc cảm nhận sự tự do, thanh tao và trang nhã trong từng nét bút.
Tốc độ viết của Trì Ưng rất nhanh, sự tự do này có được là do cảm giác tích lũy qua nhiều năm, nên dù có tình cờ đến mấy, cũng có thể thể hiện trọn vẹn nhất phong cách của Vương Hi Chi.
Dưới sự hướng dẫn của anh, Tô Miểu có cảm giác hoàn toàn khác trong từng nét chữ.
“Lan Đình Tập Tự” của Vương Hi Chi là một nét bút đầy ngẫu hứng, nếu cậu vẫn tuân thủ các quy tắc và nét bút thông thường của Âu Dương Tuân, cậu sẽ không bao giờ thắng được tôi.”
“Tôi chưa từng nghĩ sẽ thắng cậu.”
“Không thắng tôi, cậu làm sao có thể giành được học bổng?”
Còn chưa chờ cho Tô Miểu trả lời, Trì Ưng đã ghé sát bên tai cô, cười nhạt, “Đương nhiên, cũng không ngoại trừ một điều là tôi nhất thời nghĩ không thông, mềm lòng, nhường cậu thắng.”
“...”
Tô Miểu phớt lờ anh, tập trung toàn bộ sự chú ý vào cây bút, nhìn những dòng chữ anh hướng dẫn cô viết, cô cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng giữa hai người.
Nhất là khi cô nhìn vào bản nháp bỏ đi của mình, mỗi chữ đều giống như một tù nhân bị xiềng xích.
Còn chữ của anh, như nước chảy mây trôi, mạnh mẽ và tuyệt đẹp.
Vừa đủ 8 phút, không hơn không kém.
Tay anh vẫn nắm chặt tay cô, dường như chẳng có ý muốn buông ra.
Không khí lại nóng lên, Tô Miểu lúng túng quay lại, nhưng nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên như viên đá đen, chỉ nhìn chằm chằm vào nốt ruồi son trên cổ cô.
Cổ Tô Miểu thon dài, nốt ruồi son nằm bên dưới xương quai xanh bên phải cổ, làn da trắng lạnh khiến nốt ruồi này trở nên cực kỳ đỏ tươi và quyến rũ, tạo nên một sự tương phản tinh tế với trang phục thường ngày của cô, nhưng lại có chút gì đó thuần khiết.
Trì Ưng ngẩn ngơ khi nhìn thấy nốt ruồi, như thể một ký ức nào đó đã được khơi gợi lại...
Tô Miểu tách khỏi người anh, lùi lại hai bước, vành tai cô từ từ trở nên đỏ và nóng rực, nhưng may thay, mái tóc của cô đã che khuất đi...
Thấy ánh mắt bỡn cợt của anh, cô nghĩ anh đang nhìn chỗ khác, che lại cổ áo, thì thầm: “Hóa ra cậu cũng chẳng phải nam sinh đứng đắn.”
“Vậy lúc trước cậu có hiểu lầm gì về tôi?” Trì Ưng chống tay, trực tiếp ngồi xuống trên bàn làm việc bằng gỗ lim, “Cho rằng tôi là một người ngay thẳng và lịch sự như Tần Tư Dương sao?”
“Cậu ta cũng chẳng phải quân tử.” Tô Miểu đứng bên cạnh anh, cúi đầu tiếp tục luyện chữ, “Nhưng cũng không xấu như cậu.”
“Cậu ấy bắt nạt cậu, tôi bảo vệ cậu, cuối cùng tôi lại xấu xa hơn cậu ấy.” Trì Ưng cười một cách lưu manh, “Thật là thiệt thòi cho ông đây.”
Tô Miểu nhìn bộ dạng bỡn cợt ngỗ ngược của thiếu niên, rất khác so với dáng vẻ mà cô biết khi anh ở trường.
Anh ở trước mặt cô lúc này có cảm giác chân thực sống động.
Không giống như những gì Hứa Mịch đã nói... đó là một con đại bàng bay trên bầu trời, xa tầm với.
Từng hơi thở và nhịp tim của anh, đều rất tươi mới và mãnh liệt, ngay bên cạnh cô.
Tô Miểu mạnh dạn xin chỉ giáo: “Trì Ưng, cậu xem bây giờ tôi viết chữ có phải tốt hơn so với trước không?”
Chi Ưng liếc mắt nhìn những chữ mà cô viết, đúng thật là tự do thoải mái hơn, nhưng cô vẫn bị ràng buộc bởi khuôn khổ lúc trước.
“Vẫn phải luyện nhiều hơn.”
“Tôi đã luyện rất nhiều lần rồi, thuộc nằm lòng…”
“Mục đích của việc luyện tập nhiều hơn không phải là để chữ viết của cậu giống y hệt của Vương Hi Chi, mà là viết ra tâm tư của chính mình, trên cơ sở nắm vững bản thể của hình dáng.”
Tô Miểu học thư pháp đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy những lời lẽ mới mẻ như vậy.
Giáo viên trước sẽ chỉ bắt cô phải chăm chỉ chép càng nhiều càng tốt, giống hệt như cổ nhân đã viết. Nhưng chưa bao giờ nói với cô rằng, thì ra viết chữ… không phải là viết lại chữ của cổ nhân, mà chính là tâm của chính mình.
Cô lại cố gắng viết lại lần nữa, sau đó đưa cho Trì Ưng xem.
Trì Ưng vẫn phủ quyết: “Vẫn còn quá quy củ.”
Tô Miểu bực bội nói: “Tôi không hiểu ý của cậu, thế nào mới được xem là không quy củ?”
Trì Ưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của cô gái, ngay cả từng sợi tóc cũng được chải gọn gàng, tỉ mỉ.
“Trước giờ chưa từng làm những chuyện không quy củ?”
Tô Miểu lắc lắc đầu.
Cô luôn tuân thủ các quy tắc, cẩn thận để tránh sai lầm trong mỗi bước đi, dù có bị bắt nạt thì cô cũng chỉ biết cắn răng nuốt máu chịu đựng mà thôi.
Bởi vì cô không bố, chỉ có mẹ, không ai có thể bảo vệ cô.
Đôi khi sự phản kháng cứng rắn sẽ chỉ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn, vì vậy cô chọn cách nhẫn nại và tháo chạy.
“Chẳng trách.” Anh đến gần cô, cười hỏi, “Cậu có muốn thử một điều gì đó không quy củ với tôi không?”
Cô nhìn sắc mặt tuấn tú của thiếu niên gần trong gang tấc, lông mày rậm, hoang dã không giới hạn.
“Ý của cậu là…”
Chưa dứt lời, môi của thiếu niên đã kề sát vào khóe môi cô, hai người sắp chạm vào nhau.
Trái tim Tô Miểu đập mạnh hơn, giống như một phát súng đã bay đi rất xa, và không bao giờ có thể tìm thấy lại được nữa.
Cầm máy ảnh, Tần Tư Nguyên vui vẻ chạy lên lầu tìm Trì Ưng: “Mình chụp được tư liệu rồi, Trì Ưng, cậu nhanh xem xem!”
Cô bước đến cửa thư phòng, nhìn thấy Trì Ưng nhảy khỏi mép bàn, và Tô Miểu mảnh mai đang đứng bên cạnh.
Ở bên cạnh anh, cô càng trông nhu mì, yếu đuối và đáng thương...
Trong mắt Tần Tư Nguyên hiện lên một tia ghen tị, cô cắn răng chịu đựng, nghĩ đến lời cảnh cáo của anh trai, cuối cùng cô cũng khống chế được lý trí, cười giơ điện thoại lên với Trì Ưng: “Mình đã ghi lại rồi, cậu có muốn đến xem video mình cắt ghép không, chúng ta luyện tập một chút?”
“Được.”
Trì Ưng đi ra, cùng Tần Tư Nguyên xuống lầu.
Trong phòng khách, Tần Tư Nguyên hỏi anh nhiều câu hỏi khác nhau bằng giọng điệu nũng nịu, nhưng Trì Ưng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một, như thể anh vừa cho cô rất nhiều lời chỉ dẫn, đối với những cô gái khác cũng như vậy.
Không hổ là lớp phó học tập.
Tô Miểu ổn định tâm trạng, tiếp tục luyện thư pháp.
Hơn mười phút sau, điện thoại rung lên, cô mở ra xem thì thấy một người bạn nhắn trên WeChat——
Thông qua sự giới thiệu danh thiếp của Sun, C yêu cầu thêm bạn làm bạn.
Tin nhắn kèm theo:..
Tô Miểu nhìn vào ký tự chữ C kia, trái tim như thể bị móc vào móc câu, cứ không ngừng bị kéo lên.
Cô thận trọng bước ra khỏi cửa, nhìn qua hành lang về phía phòng khách phía xa.
Tần Tư Nguyên đang chăm chú chỉnh sửa video, trong khi Trì Ưng, đứng bên cạnh cô ta, hướng dẫn cô ta từng chút một.
Anh cầm trong tay hai chiếc điện thoại di động, một chiếc màu xám là của Tần Tư Dương, chiếc còn lại cầm trên tay, có thể thấy đó là giao diện của WeChat.
Trong lòng tựa hồ cảm giác được cái gì, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Tô Miểu.
Tô Miểu giật mình, định nấp sau cây cột, thì lại thấy một nụ cười lưu manh trên khóe miệng của thiếu niên, giơ điện thoại lên cho cô xem.
*
Trên xe buýt trở về nhà, Tô Miểu mở WeChat, mở WeChat có tên C kia.
Ảnh đại diện của anh là hình của đỉnh Everest trong ánh hoàng hôn, giống như đường nét của anh, sắc sảo và lạnh lùng. Vòng tròn bạn bè trống.
Tô Miểu đột nhiên nghĩ đến vòng bạn bè của mình.
Thỉnh thoảng, cô đăng một số cảm xúc, vì cô không có bạn bè là bao, mạng xã hội của cô rất đơn giản, chỉ thêm mẹ của mình, hai nhân viên giao hàng, Hứa Mịch, Tần Tư Dương, còn có Lộ Hưng Bắc.
Nhưng Lộ Hưng Bắc đã bị cô chặn.
Vòng kết nối bạn bè gần đây nhất của cô là hai tuần trước, khi cô chụp một bức ảnh về chiếc thang cuốn Hoàng Quan, thang cuốn trong bức ảnh được chụp từ dưới lên trên, dài vô tận và không thể nhìn thấy cuối, nội dung:
“Phong cảnh dọc đường cũng không tệ. [Thỏ con]”
Lúc đăng tin này trong vòng bạn bè, chính là ngày Tần Tư Nguyên tỏ tình với Trì Ưng, nghe được lời anh nói với cô: “Phong cảnh trên đường không đáng để lưu luyến.”
Tô Miểu cảm nhận được.
Nhưng nếu cô thêm Trì Ưng làm bạn, tin trong vòng bạn bè này bị anh nhìn thấy thì quá...
Cô nhanh chóng chọn, nhấp vào xóa.
Tuy nhiên, chỉ một giây trước khi nhấn xóa, đột nhiên cô nhìn thấy hai chấm nhỏ màu đỏ ở trên, và hệ thống nhắc nhở——
[C thích vòng kết nối bạn bè của bạn.]
[C: Bây giờ tôi cũng cảm thấy như vậy. ]
…
Sau khi xuống xe, Tô Miểu đi bộ đến ga xe lửa chuyển tuyến.
Bây giờ là giờ cao điểm, và mọi chuyến tàu tại ga tàu điện gần như kín chỗ.
Cô xếp hàng đợi nhiều lượt, nhưng đã bị đẩy sang một bên bởi những hành khách chen lấn nhau, không thể tìm được chỗ ngồi.
Đứng trước biển quảng cáo, cô lại rút điện thoại, mở hộp thoại tin nhắn của C, nghĩ đến việc trả lại 30 tệ bút lông cho anh.
Tô Miểu bấm vào phong bì đỏ, thêm 30 nhân dân tệ vào đó, còn chưa kịp gửi đi, Trì Ưng đã gửi tin nhắn cho cô trước——
C: “Cậu vẫn nợ tôi một bữa ăn, khi nào sẽ trả?”
Tô Miểu nhìn chằm chằm hộp thoại hồi lâu, trả lời: “Tối nay có rảnh không, mời cậu ăn mì, nhân tiện cảm ơn cậu đã dạy tôi viết chữ.”
C: “7h30 gặp tại thang cuốn.”
Cô đặt lại điện thoại vào cặp sách, đúng lúc một đoàn tàu chạy qua, từ từ mở cửa.
Tô Miểu nhìn thời gian, nhìn đám người chen chúc lên tàu trước mặt, cắn răng không nhượng bộ nữa, cố hết sức vượt lên trước, phóng lên tàu như một con cá.
“Chen lấn gì chứ!”
“Cô gái này… có quỷ truy đuổi cô sao!”
“Xin lỗi xin lỗi, tôi có việc gấp, xin lỗi.”
Tô Miểu rốt cục cũng chen vào trong toa tàu đông đúc, nhích tới một góc, đứng dựa vào lan can, lồng ngực phập phồng.
Khi tàu vừa ra khỏi sân ga, cô tựa vào cửa sổ nhìn ra dòng sông mênh mông phía xa.
Cuộc sống của cô mười mấy năm nay bình yên như nước đọng, chưa từng có chút gợn nào.
Như thể chưa từng có một tuổi trẻ nhiệt huyết nhất.
Ngoại trừ hôm nay.
Bình luận facebook