-
Chương 166
Gần đây Lam Băng vô cùng buồn bực, chứ không phải buồn bực bình thường.
Từ sau khi có được cặp Long Phượng kia, hoàng thượng luôn đắm chìm trong cảm giác gia đình ấm áp, mọi việc trong triều đều dồn hết cho hắn. Hắn cảm thấy ấm ức vô cùng.
Cẩm Sắc vẫn bị giam lỏng trong Hoàng am, hắn muốn tới gặp nàng cũng không có cơ hội. Điều này làm cho Lam Băng rất đau khổ.
Một ngày kia, Lam Băng lấy hết dũng khí, ra ám hiệu cho hoàng thượng để hoàng thượng thành toàn cho tấm lòng si mê cuồng dại của hắn.
Bên trong Cần Chính Điện, Cơ Phượng Ly đang phê duyệt tấu chương, thấy Lam Băng đi tới liền nheo mắt cười nói: "Ái khanh tới thật đúng lúc, trẫm đang muốn tới thăm hoàng nhi, đống tấu chương này, ngươi mang về phê duyệt qua cho trẫm."
Lam Băng cúi người thi lễ, nói như đinh chặt sắt: "Hạ thần nguyện phân ưu giúp bệ hạ, muôn chết không từ!" Nói xong, hắn cười nịnh nọt. "Bệ hạ, thần đã làm công miễn phí cho bệ hạ bao nhiêu năm nay, bệ hạ có từng nghĩ. . . . . ."
Cơ Phượng Ly khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt thản nhiên khiến Lam Băng không đoán ra được tâm tư của hắn. Người ta vẫn nói lòng vua khó dò, trước đây còn chẳng đoán ra nổi nữa là hiện tại.
"Ái khanh muốn đòi phần thưởng sao, là ai vừa mới nói muôn chết không từ? Nhưng nếu ái khanh đã đề nghị, trẫm cũng không thể quá hẹp hòi, nói đi, ái khanh muốn châu báu hay lụa là gấm vóc?" Cơ Phượng Ly khẽ nhếch môi cười nói.
"Bệ hạ, thần không cần những thứ này, thần chỉ cần một người." Lam Băng nói.
"Người? Là ai vậy?" Cơ Phượng Ly tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
Lam Băng thầm nghĩ, hồ ly gian xảo, ngươi biết ta chỉ si mê một mình Cẩm Sắc. Nhưng hắn không dám kháng nghị thành lời, chỉ có thể tỏ vẻ khiêm nhường: "Bệ hạ, trước giờ thần vẫn luôn ái mộ Cẩm Sắc, hi vọng bệ hạ thành toàn." Nói xong, Lam Băng chậm rãi quỳ xuống, thầm nghĩ: nếu ngài không đồng ý, ta để ngài ngồi phê duyệt tấu chương tới gãy tay luôn, cũng không cần phải về thăm hoàng tử, công chúa nữa.
"Cẩm Sắc à……" Cơ Phượng Ly kéo dài giọng. "Trẫm cũng muốn thành toàn cho ngươi, nhưng đáng tiếc, Cẩm Sắc . . . . ."
Trái tim Lam Băng như treo ngược cành cây.
"Cẩm Sắc không phải vật phẩm, cũng không phải người của trẫm, nếu trẫm ban thưởng nàng cho ngươi thì thật không công bằng với nàng. Nếu ái khanh thích nàng như vậy, sao không tự mình đi chinh phục trái tim nàng ta." Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.
Lam Băng tỏ vẻ đau khổ, thầm nghĩ người bị canh giữ kỹ như vậy, gặp không được gặp, nhìn không được nhìn, bảo ta chinh phục trái tim nàng kiểu gì đây?
"Thần biết Cẩm Sắc không phải vật phẩm, cho nên mới thỉnh cầu bệ hạ ban hôn cho hạ thần và Cẩm Sắc." Lam Băng mặt dày cầu xin.
"Thế này không được đâu…!" Cơ Phượng Ly nheo mắt nói. "Chuyện này trẫm không làm được, nếu Cẩm Sắc thích người khác, trẫm ban nàng cho ngươi, chẳng phải nàng sẽ oán hận trẫm sao."
Lam Băng xù lông, ngẩng đầu nói: "Bệ hạ, ngài không thể như vậy, còn nhớ ngày đó, vi thần chính là người tác hợp cho hoàng thượng với nương nương."
Cơ Phượng Ly nhướn mày, lơ đễnh nhìn về phía Lam Băng: "Nói rõ ràng xem, ái khanh tác hợp như thế nào."
Lam Băng vội vàng nói: "Ngày đó, bệ hạ và nương nương ở cùng một chỗ, không phải nhờ có mị dược của thần và Đường Ngọc sao." Gần đây Lam Băng mới biết, người đêm đó không phải Cẩm Sắc, nên hắn mới có can đảm nói ra chuyện này.
"Nói như vậy, trẫm còn phải cảm tạ ái khanh sao." Cơ Phượng Ly cười nói.
Lam Băng ngẩng đầu nhìn Cơ Phượng Ly, trong nháy mắt, hắn bắt đầu thấy hối hận vì thói nhanh mồm nhanh miệng của mình, vẫn không nên đề cập tới chuyện kia thì tốt hơn.
"Bệ hạ, thần. . . . . thần xin cáo lui." Lam Băng muốn chạy rồi.
"Ái khanh đi thong thả, có chút chuyện, trẫm cảm thấy hơi phiền muộn." Cơ Phượng Ly thở dài.
"Chuyện gì thế ạ? Thần nguyện ý phân ưu giúp bệ hạ." Lam Băng bất đắc dĩ cúi người, cung kính nói.
"Nhớ trước kia, ngươi, Đồng Thủ, Đường Ngọc đều nghĩ trẫm là đoạn tụ nên mới cho trẫm dùng mị dược, đến hôm nay, ngươi nhìn xem, trông trẫm còn giống như loại người thích trai đẹp không?" Cơ Phượng Ly cười nói.
Lam Băng thấy Cơ Phượng Ly lại tiếp tục đề tài này, trong lòng càng thêm hối hận. "Là thần không hiểu biết làm ra những chuyện hoang đương, kính xin bệ hạ thứ tội. Bệ hạ hoàn toàn không giống người đoạn tụ."
Cơ Phượng Ly tiếp tục nói: "Nhưng gần đây, trẫm lại phát hiện ra mình luôn hoài niệm cảnh nàng mặc nam trang, thấy nàng mặc đồ nữ nhi, trẫm thật sự không vui vẻ gì, hơn nữa, trẫm cũng cảm giác, tình cảm của trẫm với nàng không thể sánh nổi một phần tình cảm giữa trẫm và Nguyên Bảo. Ngươi nói đi, có phải trẫm có vấn đề rồi không?"
"Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, bệ hạ không có vấn đề gì đâu." Lam Băng ảo não nói, tuy hắn không biết Cơ Phượng Ly nói như vậy có mục đích gì, nhưng hắn biết, Cơ Phượng Ly sẽ không tự nhiên nói ra những lời đó. Trong lúc Lam Băng còn đang thấp thỏm, chợt nghe thấy Cơ Phượng Ly nói tiếp: "Bây giờ trẫm mới nhận ra, vẻ ngoài của Băng không tệ, khí chất cũng có phần hơn người!"
Lam Băng thật sự không theo kịp suy nghĩ của Cơ Phượng Ly, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ, hắn đã đồng ý tác thành ình rồi sao?"
"Là như vậy, trước giờ các ngươi vẫn nghĩ trẫm là đoạn tụ, còn trẫm lại phủ định mình không phải. Nhưng tới hôm nay, Nguyên Bảo khôi phục thân phận nữ nhi, trẫm lại thấy các ngươi nói thật có lý." Lam Băng đang đắc chí, nghe thấy mấy lời này của Cơ Phượng Ly, toàn thân như rớt xuống vực thẳm.
Lam Băng sững sờ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho đúng.
Cơ Phượng Ly tiếp tục nói: "Băng có nguyện ý giúp trẫm không?"
Lam Băng thầm cảm thấy không ổn: "Chỉ cần là chuyện bệ hạ giao phó, thần muôn chết không từ!"
"Cũng không cần phải chết!" Cơ Phượng Ly đứng dậy, chậm rãi bước tới gần Lam Băng, dùng tay nâng mặt hắn lên.
Lam Băng sao dám để Cơ Phượng Ly đỡ dậy, hắn vội vàng đứng lên. Vừa ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt chăm chú của Cơ Phượng Ly cách hắn chưa đầy gang, đôi mắt dạt dào đầy sóng, trên khóe môi là nụ cười dịu dàng, hòa nhã, toàn thân hắn khẽ run lên, vội vàng lui về phía sau.
Cơ Phượng Ly không buông tha, tiếp tục áp sát về phía hắn.
"Bệ. . . . Bệ hạ, người muốn. . . . . làm gì?" Lam Băng lắp bắp hỏi.
"Không phải muôn chết không từ sao? Trẫm chỉ muốn dùng ái khanh thử xem trẫm có phải người đoạn tụ không, cũng không tới mức phải chết!" Cơ Phượng Ly vừa nói vừa tiến thêm một bước, lần này Lam Băng không lui được nữa, lưng hắn đã chạm vào vách tường rồi.
Lam Băng vừa muốn đẩy Cơ Phượng Ly lại bị Cơ Phượng Ly tóm chặt lấy tay.
"Bệ hạ, đừng như vậy, xin bệ hạ tự trọng!" Lam Băng la oai oái.
"Tự trọng?" Cơ Phượng Ly nhếch môi cười. "Đừng giống nữ nhân như thế, tự trọng cái gì chứ!" Nói xong, ánh mắt Cơ Phượng Ly đảo tròn một vòng theo viền môi của Lam Băng, dọa Lam Băng sợ tới hồn phi phách tán.
Sau đó, Lam Băng tức giận quát lớn: "Cơ Phượng Ly, ngươi tránh xa ta ra một chút, đừng có tiến sát lại đây!" Thế nào là lễ nghi quân thần, hắn mặc kệ.
Cơ Phượng Ly làm như không nghe thấy, thừa dịp hắn không đề phòng, vung tay điểm huyệt đạo trên người hắn, cười nói: "Chỉ thử một lần thôi mà."
"Thử cái gì mà thử? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không phải muốn thật chứ!" Lam Băng khổ sở, cơ thể không ngừng vặn vẹo.
Cơ Phượng Ly ép sát về phía hắn, đến khi khoảng cách chỉ còn một đốt ngón tay mới dừng lại. Sau một hồi quan sát mới đưa tay lên giải huyệt đạo cho hắn.
Lam Băng được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, đứng cách Cơ Phượng Ly càng xa càng tốt.
Cơ Phượng Ly khẽ thở dài: "Kỳ lạ thật, Băng tuấn mỹ như vậy, nhưng trẫm chỉ cảm thấy ghê tởm, thật sự không gần gũi nổi. Xem ra, trẫm không phải đoạn tụ, tuyệt đối không phải!"
Lam Băng nhảy lên, tức giận nói: "Cơ Phượng Ly, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Lam Băng vốn là người khéo ăn khéo nói, nhưng lúc này, hắn đã tức tới không nói nên lời.
Cơ Phượng Ly tiếp tục: "Kết quả trẫm không phải đoạn tụ, nhưng còn ái khanh, ái khanh đúng là người đoạn tụ chân chính."
Lam Băng nghe xong, tức muốn nổ phổi.
"Lão tử không phải người đồng tính, lão tử là nam nhân, là nam nhân chân chính!"
"Không phải ái khanh đòi được ban thưởng sao? Trẫm đã phái người tới Phong Nguyệt quán tìm mấy nam nhân thanh tú, để bọn họ hầu hạ ngươi." Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Lam Băng, đi thẳng về phía cửa.
"Ta không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Ta còn phải thành thân." Lam Băng kháng nghị, đùa kiểu gì vậy, muốn hắn ở vậy suốt đời sao?
"Không được! Quân vô hí ngôn, trẫm nhất định phải ban thưởng!" Cơ Phượng Ly liếc nhìn Lam Băng, chậm rãi nói, "Đúng rồi, còn cả Đường Ngọc nữa!" Nói xong, Cơ Phượng Ly chắp tay, ung dung đi thăm bảo bảo.
Đường Ngọc đáng thương, cả hai lần đều bị Lam Băng kéo vào vũng nước đục.
Đúng hôm sau, Cơ Phượng Ly đưa mấy mỹ nam tìm được ở Phong Nguyệt quán tới phủ Lam Băng và Đường Ngọc, mỗi phủ hai người.
Từ đó về sau, Lam Băng và Đường Ngọc có phủ mà không dám về, nhưng cũng không biết những nam kỹ kia dùng cách gì, lần nào cũng có thể tìm thấy bọn họ, kè kè dính sát vào nhau.
Từ đó về sau, nơi nào có Lam Băng và Đường Ngọc liền có những tốp nam kỹ xinh đẹp vây quanh. Mà toàn là của hoàng thượng ban thưởng, không muốn cũng không được.
Khắp Nam Triều lan truyền tin tức, thống lĩnh cấm vệ quân Đường Ngọc và tể tướng Lam Băng là người đoạn tụ.
Một năm sau, hai tên đoạn tụ kia mới được Cơ Phượng Ly ban hôn, ôm mỹ nhân của mình về phủ.
Từ sau khi có được cặp Long Phượng kia, hoàng thượng luôn đắm chìm trong cảm giác gia đình ấm áp, mọi việc trong triều đều dồn hết cho hắn. Hắn cảm thấy ấm ức vô cùng.
Cẩm Sắc vẫn bị giam lỏng trong Hoàng am, hắn muốn tới gặp nàng cũng không có cơ hội. Điều này làm cho Lam Băng rất đau khổ.
Một ngày kia, Lam Băng lấy hết dũng khí, ra ám hiệu cho hoàng thượng để hoàng thượng thành toàn cho tấm lòng si mê cuồng dại của hắn.
Bên trong Cần Chính Điện, Cơ Phượng Ly đang phê duyệt tấu chương, thấy Lam Băng đi tới liền nheo mắt cười nói: "Ái khanh tới thật đúng lúc, trẫm đang muốn tới thăm hoàng nhi, đống tấu chương này, ngươi mang về phê duyệt qua cho trẫm."
Lam Băng cúi người thi lễ, nói như đinh chặt sắt: "Hạ thần nguyện phân ưu giúp bệ hạ, muôn chết không từ!" Nói xong, hắn cười nịnh nọt. "Bệ hạ, thần đã làm công miễn phí cho bệ hạ bao nhiêu năm nay, bệ hạ có từng nghĩ. . . . . ."
Cơ Phượng Ly khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt thản nhiên khiến Lam Băng không đoán ra được tâm tư của hắn. Người ta vẫn nói lòng vua khó dò, trước đây còn chẳng đoán ra nổi nữa là hiện tại.
"Ái khanh muốn đòi phần thưởng sao, là ai vừa mới nói muôn chết không từ? Nhưng nếu ái khanh đã đề nghị, trẫm cũng không thể quá hẹp hòi, nói đi, ái khanh muốn châu báu hay lụa là gấm vóc?" Cơ Phượng Ly khẽ nhếch môi cười nói.
"Bệ hạ, thần không cần những thứ này, thần chỉ cần một người." Lam Băng nói.
"Người? Là ai vậy?" Cơ Phượng Ly tỏ vẻ nghi hoặc hỏi.
Lam Băng thầm nghĩ, hồ ly gian xảo, ngươi biết ta chỉ si mê một mình Cẩm Sắc. Nhưng hắn không dám kháng nghị thành lời, chỉ có thể tỏ vẻ khiêm nhường: "Bệ hạ, trước giờ thần vẫn luôn ái mộ Cẩm Sắc, hi vọng bệ hạ thành toàn." Nói xong, Lam Băng chậm rãi quỳ xuống, thầm nghĩ: nếu ngài không đồng ý, ta để ngài ngồi phê duyệt tấu chương tới gãy tay luôn, cũng không cần phải về thăm hoàng tử, công chúa nữa.
"Cẩm Sắc à……" Cơ Phượng Ly kéo dài giọng. "Trẫm cũng muốn thành toàn cho ngươi, nhưng đáng tiếc, Cẩm Sắc . . . . ."
Trái tim Lam Băng như treo ngược cành cây.
"Cẩm Sắc không phải vật phẩm, cũng không phải người của trẫm, nếu trẫm ban thưởng nàng cho ngươi thì thật không công bằng với nàng. Nếu ái khanh thích nàng như vậy, sao không tự mình đi chinh phục trái tim nàng ta." Cơ Phượng Ly chậm rãi nói.
Lam Băng tỏ vẻ đau khổ, thầm nghĩ người bị canh giữ kỹ như vậy, gặp không được gặp, nhìn không được nhìn, bảo ta chinh phục trái tim nàng kiểu gì đây?
"Thần biết Cẩm Sắc không phải vật phẩm, cho nên mới thỉnh cầu bệ hạ ban hôn cho hạ thần và Cẩm Sắc." Lam Băng mặt dày cầu xin.
"Thế này không được đâu…!" Cơ Phượng Ly nheo mắt nói. "Chuyện này trẫm không làm được, nếu Cẩm Sắc thích người khác, trẫm ban nàng cho ngươi, chẳng phải nàng sẽ oán hận trẫm sao."
Lam Băng xù lông, ngẩng đầu nói: "Bệ hạ, ngài không thể như vậy, còn nhớ ngày đó, vi thần chính là người tác hợp cho hoàng thượng với nương nương."
Cơ Phượng Ly nhướn mày, lơ đễnh nhìn về phía Lam Băng: "Nói rõ ràng xem, ái khanh tác hợp như thế nào."
Lam Băng vội vàng nói: "Ngày đó, bệ hạ và nương nương ở cùng một chỗ, không phải nhờ có mị dược của thần và Đường Ngọc sao." Gần đây Lam Băng mới biết, người đêm đó không phải Cẩm Sắc, nên hắn mới có can đảm nói ra chuyện này.
"Nói như vậy, trẫm còn phải cảm tạ ái khanh sao." Cơ Phượng Ly cười nói.
Lam Băng ngẩng đầu nhìn Cơ Phượng Ly, trong nháy mắt, hắn bắt đầu thấy hối hận vì thói nhanh mồm nhanh miệng của mình, vẫn không nên đề cập tới chuyện kia thì tốt hơn.
"Bệ hạ, thần. . . . . thần xin cáo lui." Lam Băng muốn chạy rồi.
"Ái khanh đi thong thả, có chút chuyện, trẫm cảm thấy hơi phiền muộn." Cơ Phượng Ly thở dài.
"Chuyện gì thế ạ? Thần nguyện ý phân ưu giúp bệ hạ." Lam Băng bất đắc dĩ cúi người, cung kính nói.
"Nhớ trước kia, ngươi, Đồng Thủ, Đường Ngọc đều nghĩ trẫm là đoạn tụ nên mới cho trẫm dùng mị dược, đến hôm nay, ngươi nhìn xem, trông trẫm còn giống như loại người thích trai đẹp không?" Cơ Phượng Ly cười nói.
Lam Băng thấy Cơ Phượng Ly lại tiếp tục đề tài này, trong lòng càng thêm hối hận. "Là thần không hiểu biết làm ra những chuyện hoang đương, kính xin bệ hạ thứ tội. Bệ hạ hoàn toàn không giống người đoạn tụ."
Cơ Phượng Ly tiếp tục nói: "Nhưng gần đây, trẫm lại phát hiện ra mình luôn hoài niệm cảnh nàng mặc nam trang, thấy nàng mặc đồ nữ nhi, trẫm thật sự không vui vẻ gì, hơn nữa, trẫm cũng cảm giác, tình cảm của trẫm với nàng không thể sánh nổi một phần tình cảm giữa trẫm và Nguyên Bảo. Ngươi nói đi, có phải trẫm có vấn đề rồi không?"
"Bệ hạ suy nghĩ nhiều rồi, bệ hạ không có vấn đề gì đâu." Lam Băng ảo não nói, tuy hắn không biết Cơ Phượng Ly nói như vậy có mục đích gì, nhưng hắn biết, Cơ Phượng Ly sẽ không tự nhiên nói ra những lời đó. Trong lúc Lam Băng còn đang thấp thỏm, chợt nghe thấy Cơ Phượng Ly nói tiếp: "Bây giờ trẫm mới nhận ra, vẻ ngoài của Băng không tệ, khí chất cũng có phần hơn người!"
Lam Băng thật sự không theo kịp suy nghĩ của Cơ Phượng Ly, trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng lẽ, hắn đã đồng ý tác thành ình rồi sao?"
"Là như vậy, trước giờ các ngươi vẫn nghĩ trẫm là đoạn tụ, còn trẫm lại phủ định mình không phải. Nhưng tới hôm nay, Nguyên Bảo khôi phục thân phận nữ nhi, trẫm lại thấy các ngươi nói thật có lý." Lam Băng đang đắc chí, nghe thấy mấy lời này của Cơ Phượng Ly, toàn thân như rớt xuống vực thẳm.
Lam Băng sững sờ, nhất thời không biết nên đáp lại thế nào cho đúng.
Cơ Phượng Ly tiếp tục nói: "Băng có nguyện ý giúp trẫm không?"
Lam Băng thầm cảm thấy không ổn: "Chỉ cần là chuyện bệ hạ giao phó, thần muôn chết không từ!"
"Cũng không cần phải chết!" Cơ Phượng Ly đứng dậy, chậm rãi bước tới gần Lam Băng, dùng tay nâng mặt hắn lên.
Lam Băng sao dám để Cơ Phượng Ly đỡ dậy, hắn vội vàng đứng lên. Vừa ngẩng đầu, liền thấy vẻ mặt chăm chú của Cơ Phượng Ly cách hắn chưa đầy gang, đôi mắt dạt dào đầy sóng, trên khóe môi là nụ cười dịu dàng, hòa nhã, toàn thân hắn khẽ run lên, vội vàng lui về phía sau.
Cơ Phượng Ly không buông tha, tiếp tục áp sát về phía hắn.
"Bệ. . . . Bệ hạ, người muốn. . . . . làm gì?" Lam Băng lắp bắp hỏi.
"Không phải muôn chết không từ sao? Trẫm chỉ muốn dùng ái khanh thử xem trẫm có phải người đoạn tụ không, cũng không tới mức phải chết!" Cơ Phượng Ly vừa nói vừa tiến thêm một bước, lần này Lam Băng không lui được nữa, lưng hắn đã chạm vào vách tường rồi.
Lam Băng vừa muốn đẩy Cơ Phượng Ly lại bị Cơ Phượng Ly tóm chặt lấy tay.
"Bệ hạ, đừng như vậy, xin bệ hạ tự trọng!" Lam Băng la oai oái.
"Tự trọng?" Cơ Phượng Ly nhếch môi cười. "Đừng giống nữ nhân như thế, tự trọng cái gì chứ!" Nói xong, ánh mắt Cơ Phượng Ly đảo tròn một vòng theo viền môi của Lam Băng, dọa Lam Băng sợ tới hồn phi phách tán.
Sau đó, Lam Băng tức giận quát lớn: "Cơ Phượng Ly, ngươi tránh xa ta ra một chút, đừng có tiến sát lại đây!" Thế nào là lễ nghi quân thần, hắn mặc kệ.
Cơ Phượng Ly làm như không nghe thấy, thừa dịp hắn không đề phòng, vung tay điểm huyệt đạo trên người hắn, cười nói: "Chỉ thử một lần thôi mà."
"Thử cái gì mà thử? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Không phải muốn thật chứ!" Lam Băng khổ sở, cơ thể không ngừng vặn vẹo.
Cơ Phượng Ly ép sát về phía hắn, đến khi khoảng cách chỉ còn một đốt ngón tay mới dừng lại. Sau một hồi quan sát mới đưa tay lên giải huyệt đạo cho hắn.
Lam Băng được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, đứng cách Cơ Phượng Ly càng xa càng tốt.
Cơ Phượng Ly khẽ thở dài: "Kỳ lạ thật, Băng tuấn mỹ như vậy, nhưng trẫm chỉ cảm thấy ghê tởm, thật sự không gần gũi nổi. Xem ra, trẫm không phải đoạn tụ, tuyệt đối không phải!"
Lam Băng nhảy lên, tức giận nói: "Cơ Phượng Ly, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ." Lam Băng vốn là người khéo ăn khéo nói, nhưng lúc này, hắn đã tức tới không nói nên lời.
Cơ Phượng Ly tiếp tục: "Kết quả trẫm không phải đoạn tụ, nhưng còn ái khanh, ái khanh đúng là người đoạn tụ chân chính."
Lam Băng nghe xong, tức muốn nổ phổi.
"Lão tử không phải người đồng tính, lão tử là nam nhân, là nam nhân chân chính!"
"Không phải ái khanh đòi được ban thưởng sao? Trẫm đã phái người tới Phong Nguyệt quán tìm mấy nam nhân thanh tú, để bọn họ hầu hạ ngươi." Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Lam Băng, đi thẳng về phía cửa.
"Ta không cần. . . . . . Không cần. . . . . . Ta còn phải thành thân." Lam Băng kháng nghị, đùa kiểu gì vậy, muốn hắn ở vậy suốt đời sao?
"Không được! Quân vô hí ngôn, trẫm nhất định phải ban thưởng!" Cơ Phượng Ly liếc nhìn Lam Băng, chậm rãi nói, "Đúng rồi, còn cả Đường Ngọc nữa!" Nói xong, Cơ Phượng Ly chắp tay, ung dung đi thăm bảo bảo.
Đường Ngọc đáng thương, cả hai lần đều bị Lam Băng kéo vào vũng nước đục.
Đúng hôm sau, Cơ Phượng Ly đưa mấy mỹ nam tìm được ở Phong Nguyệt quán tới phủ Lam Băng và Đường Ngọc, mỗi phủ hai người.
Từ đó về sau, Lam Băng và Đường Ngọc có phủ mà không dám về, nhưng cũng không biết những nam kỹ kia dùng cách gì, lần nào cũng có thể tìm thấy bọn họ, kè kè dính sát vào nhau.
Từ đó về sau, nơi nào có Lam Băng và Đường Ngọc liền có những tốp nam kỹ xinh đẹp vây quanh. Mà toàn là của hoàng thượng ban thưởng, không muốn cũng không được.
Khắp Nam Triều lan truyền tin tức, thống lĩnh cấm vệ quân Đường Ngọc và tể tướng Lam Băng là người đoạn tụ.
Một năm sau, hai tên đoạn tụ kia mới được Cơ Phượng Ly ban hôn, ôm mỹ nhân của mình về phủ.
Bình luận facebook