Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Mic
Mất khả năng đi lại cũng không đơn giản như Ôn Đồng nghĩ. Cô như một người vô dụng, ngay cả việc cơ bản cũng không làm được, mà tất cả những điều tệ hại này cô không muốn bị Cận Tây Trầm trông thấy.
"Hôm nay anh cũng không cần đến phòng thí nghiệm sao?" Ôn Đồng ngẩng đầu hỏi.
Cận Tây Trầm dừng động tác trong tay, quay lại, đuôi mắt mang theo ý cười dịu dàng: "Từ hôm nay trở đi anh không đến trường nữa, chỉ ở cạnh em thôi, được không?"
Thực ra cô rất hi vọng Cận Tây Trầm có thể luôn luôn ở bên cạnh cô, bởi vì không ai có thể cam đoan cô có thể được chữa khỏi, hay sinh mệnh còn kéo dài được bao lâu, mọi thứ vẫn đang là ẩn số. Nhưng cô lại không muốn Cận Tây Trầm thời thời khắc khắc đều nhìn thấy bộ dạng này của cô, như vậy quá tàn nhẫn.
Những lời này cô không thể nói ra miệng, cũng không hi vọng Cận Tây Trầm hiểu, cuối cùng vẫn níu tay áo anh nói: "Anh không đến phòng thí nghiệm, vậy ai nghiên cứu thuốc chữa cho em? Dựa vào các nhân viên khác trong trung tâm nghiên cứu sao, anh không phải là không muốn chạy chữa cho em đấy chứ."
Cận Tây Trầm cười: "Nếu như họ ngay cả việc nghiên cứu cũng không làm được thì anh việc gì phải tốn tiền trả công cho họ chứ."
Mặc dù Cận Tây Trầm nói vậy, nhưng thật ra cuối cùng vẫn là ngày ngày dành ra một chút thời gian đến trung tâm nghiên cứu phát triển một chuyến, đối với thuốc chạy chữa cho cô, Cận Tây Trầm chưa bao giờ mượn tay người khác, từ A đến Z đều phải tự mình làm. Sợ cô lúc không có anh ở đó cần chăm sóc, Mộ Mộc liền trực tiếp được điều tới.
"Sức khỏe tốt hơn chút rồi chứ?" Mộ Mộc vừa vào đã cười hỏi.
"Vẫn tốt." Ôn Đồng ngập ngừng một chút, sau đó lên tiếng hỏi: "Chị Mộ, bệnh của em vẫn có thể cứu được ư? Cận Tây Trầm chắc chắn sẽ không nói với em, nhưng sức khỏe của mình nên em vẫn cần phải biết một chút, dù gì trước đây bác sĩ chẩn đoán cho em cũng từng nói rõ em chỉ còn được một năm."
"Tiên sinh không nói với em, chắc chắn là có lý do của mình." Mộ Mộc nói, mở nắp bình giữ nhiệt, múc một chén cháo cho cô.
Ôn Đồng hớp một ngụm nhỏ, là tay nghề của Cận Tây Trầm. Anh rất ít khi xuống bếp, nhưng mỗi lần nấu món gì thì đều là hương vị số một, chỉ cần nếm qua một lần thì tuyệt đối sẽ không quên. Có một lần Lâm Tu Trúc ăn dầm nằm dề ở lỳ trong nhà họ Cận ba ngày, chỉ vì để ăn một chén cháo Cận Tây Trầm nấu, ngay cả đi vệ sinh cũng không đi.
Mộ Mộc ngồi xuống nói: "Tháng thứ hai sau khi em rời đi, tiên sinh bỗng nhiên bảo chị chuẩn bị các món đồ bảo hộ của thể thao mạo hiểm, mỗi một hạng mục đều vô cùng nguy hiểm, nhưng tiên sinh dường như không hề để tâm chút nào, chị nhận thấy mỗi lần tiên sinh đều rất cẩn thận để bản thân không được bị thương, chị cho rằng vì tiên sinh không quên được em, mượn những việc này để nhớ về em, may mà anh ấy còn nhớ bảo vệ chính mình. Mãi tới năm ngày trước, anh ấy đột nhiên bảo chị mua vé máy bay đi Belize, kế đó còn nói Lâm Tu Trúc điều động máy bay tư nhân tới, may mà đến kịp thời mới đưa được em về."
"Ừm." Ôn Đồng ủ rũ đáp một tiếng, cảm thấy không biết nói gì, một từ đơn giản cũng mang theo ý tứ cười khổ.
Mộ Mộc lại nói: "Bây giờ chị mới biết, anh ấy không phải là không bảo vệ bản thân, chỉ là anh ấy đang chứng minh mình có thể hoàn thành ước mơ của em, tới khi hạng mục cuối cùng hoàn thành xong mới có thể đi tìm em. Nếu như em biết hậu quả như thế này, em có còn lựa chọn rời đi nữa không?"
Ôn Đồng ngước lên nhìn cô ấy: "Em không biết."
"Em sao lại không biết cơ chứ, em biết. Cho dù biết là như vậy, em vẫn sẽ chọn bỏ đi, em ích kỷ lắm, gặp chuyện thì có thể trốn chạy." Ngữ khí Mộ Mộc chợt lạnh, khiến Ôn Đồng sửng sốt.
"Đúng vậy, em chính là người ích kỷ như thế." Ôn Đồng gật đầu, không hề phủ nhận. Trái lại người hùng hùng hổ hổ là Mộ Mộc lại sững sốt, nhìn biểu cảm của Ôn Đồng, sắc mặt càng trở nên khó coi.
"Có phải chị cảm thấy Khương Lệ mới là người hào phóng tự nhiên, dũng cảm đối mặt không. Cận Tây Trầm hẳn là nên ở cùng chị ta mới đúng. Em nói điều này nhé chị Mộ Mộc, chẳng qua chị đang dùng góc nhìn của Thượng Đế để quan sát em, chị cảm thấy em ích kỷ, nhưng nếu chị là em thì sao? Vào lúc ấy chị có thể biết Cận Tây Trầm sẽ làm như vậy không? Hay là chị cho rằng mình nên ở trước mặt anh ấy phát bệnh từng chút một, cuối cùng người rộc xương khô, dưới tác dụng của hóa trị tóc rụng dần, người cắm đầy dây nhợ ở trước mặt Cận Tây Trầm trút hơi thở cuối cùng, như vậy Cận Tây Trầm có thể dễ chịu hơn đôi chút sao? Em trốn tránh, có phải chị cũng nghĩ sau khi em rời đi chính là du ngoạn thế giới? Chị cũng học y, chị cho rằng bệnh nan y là gì, em phát bệnh trên đại mạc, lúc phát bệnh, để lại trên đá cuội cát vàng đều là máu, chị đứng ở vị trí cao giảng đạo đức, phê phán em, vậy chị có thể cho em lựa chọn nào tốt hơn không?"
Ngữ khí Mộ Mộc vô cùng khẳng định: "Vậy em cũng không nên không tin vào tình cảm mà tiên sinh dành cho em, cũng như năng lực của anh ấy. Nếu như em không đến Belize, tiên sinh qua đời tại Great Blue Hole, em có hài lòng không?"
Ôn Đồng không muốn làm khó cô ấy, những lời vừa rồi thực ra cũng chỉ để phát tiết cảm xúc tích tụ trong lòng. Nửa năm qua cô đã nghe rất nhiều người phê phán cô ích kỷ, nói cô dằn vặt Cận Tây Trầm. Có thể trong trận chiến này, trước giờ không có ai làm tổn thương ai, chỉ có đôi bên thương tổn lẫn nhau.
"Mộ Mộc, em kính trọng chị, nhưng không có nghĩa chị có thể tùy ý giáo huấn em, chị chỉ là trợ lý của bạn trai em mà thôi, xin chị nhận thức rõ thân phận của mình, nếu muốn khoa tay múa chân, em đề nghị chị đổi sang làm bà chủ." Ôn Đồng húp xong chén cháo, cầm chén mỉm cười với cô ấy.
"Xin lỗi chị....chỉ là lo lắng cho em." Mộ Mộc ngập ngừng nói.
"Nếu vừa rồi đã nhắc tới Khương Lệ, vậy em cũng ngả bài với chị. Chị cũng là người ở cạnh Cận Tây Trầm lâu như thế, hơn nữa còn có chút năng lực phán đoán. Chị vừa cùng Khương Lệ về nước không lâu, em chẩn đoán ra mình bị đa u tủy, lúc đó anh trai của Khương Lệ là Khương Minh nói với em, hơn nữa còn đưa ra bằng chứng giao dịch giữa em và Cận Tây Trầm, nói lý do mà anh ấy nhận nuôi em, chính là có ý châm ngòi chia rẽ quan hệ của em và Cận Tây Trầm. Chị nói em không tin Cận Tây Trầm, nếu như chị thật sự nghĩ như vậy, em hẳn là nên hận anh ấy, chứ không phải như hiện tại, che giấu bệnh tình cũng muốn rời đi. Lúc đó Khương Lệ bỏ thuốc em, Khương Minh đem em cột trên vách núi Dạ Bính, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể giết chết em, những việc này em không thèm so đo với một Khương Lệ chả còn sống được mấy ngày, cũng không định nói với Cận Tây Trầm, nhưng em không ngờ người bên cạnh cũng bị Khương Lệ thu phục, còn là thu phục triệt để như vậy, thật sự rất hay đó."
Những sự việc này cô vốn không muốn bóc trần, nhưng bản thân cô cũng không vui vẻ sống được mấy ngày, vì sao còn phải suy nghĩ giúp người khác nữa chứ, cô thật sự không có cao thượng đến thế.
Không ngờ sự thật là vậy, Mộ Mộc cũng đờ người tại chỗ. Ôn Đồng hiểu rõ chị ấy thực ra cũng không phải có tâm tư thâm sâu gì, chỉ là ở cạnh Cận Tây Trầm nhiều năm, khó tránh khỏi cảm thấy cô làm như vậy có chút ích kỷ, nhịn không được muốn thay anh nói vài lời, lại thêm nhìn thấy Khương Lệ dũng cảm đối mặt với bệnh tình như thế, chị ấy khen ngợi không có gì đáng trách.
Những việc này không sai, nhưng dựa vào đâu lại phê phán việc cô làm là không đúng chứ. Một lúc lâu sau, Ôn Đồng mỉm cười: "Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, Mộ tiểu thư cứ tự nhiên."
Mộ Mộc cũng không nói gì, sau khi nán lại vài giây thì lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, nhẹ tay khép cửa.
Ôn Đồng ngồi trên giường ngẩn ngươi, cảm giác trong đầu loạn cào cào, rất nhiều thứ như muốn thoát ra, nhưng lại cảm thấy cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cứ trống rỗng như vậy. Rất nhanh cửa phòng lại bị đẩy ra, lần này là Cận Tây Trầm.
"Vừa rồi anh gặp Mộ Mộc ở thang máy, em cãi nhau với cô ấy à?" Cận Tây Trầm thuận tiện hỏi, trên gương mặt vẫn là nét cười nhàn nhạt.
"Em mắng chị ấy một trận, anh không vui ư?" Ôn Đồng ngẩng đầu nhìn anh.
"Vậy cần phải xem lý do là gì, nếu như em bắt nạt người ta, thế thì có lẽ anh sẽ phải thay cô ấy đòi lại công bằng, không thể để cô ấy nói làm việc cho anh còn bị bà chủ khi dễ, em nói xem có đúng không." Cận Tây Trầm cười.
"Ai.........ai là bà chủ chứ, anh còn nói bậy nữa em sẽ không nói chuyện với anh đâu." Ôn Đồng ngớ ra khi nghe thấy xưng hô của anh, lắp ba lắp bắp, mặt cũng thoáng chốc đỏ bừng.
"Ừm, vậy nói anh nghe xem vì sao lại mắng cô ấy?" Cận Tây Trầm thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng khóe miệng chân mày vẫn là dáng vẻ dịu dàng, một chút khí thế đàn áp cũng không có, trái lại còn có phần nuông chiều.
"Chị ấy nói em dạo gần đây xấu xí, còn nói nếu như em không chịu ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị thì sẽ bảo anh không cho em ăn cơm, anh nói xem có phải quá đáng không." Ôn Đồng "thành thật" trả lời.
Vậy mà Cận Tây Trầm cũng thành thật suy nghĩ, gật đầu: "Quá đáng, quả thật là quá đáng, đợi lúc anh gặp cũng phải mắng cô ấy một trận. Đồng Đồng của anh xinh đẹp nhất, lúc nào cũng vậy, cô ấy nhất định là mắt có vấn đề rồi, có dịp anh dẫn cô ấy đi kiểm tra mắt.
Chuyện này đúng lúc bị một y tá bước vào phòng nghe được thì phì cười, đứng ở cửa cố kiềm nén đau khổ, cuối cùng vẫn húng hắng cổ họng, gọi một tiếng: "Bác sĩ Cận, cô Ôn nên uống thuốc rồi."
Cô ấy biết Cận Tây Trầm là người trong ngành, dáng vẻ của hai người lúc này dường như cũng không muốn người khác quấy rầy, dù gì người người đều biết thuốc này uống ra sao, vì thế lặng lẽ đặt thuốc xuống, lại lặng lẽ bước ra ngoài. Hoàn toàn không có suy nghĩ tiếp tục làm phiền, vô cùng có đạo đức.
Cận Tây Trầm bước tới lấy thuốc, rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Hôm nay muốn nói gì để kháng cự uống thuốc đây? Chúng ta tốc chiến tốc thắng, sau đó thì uống thuốc nào."
...................Hiển nhiên anh đã quá quen với đoạn tuồng cô ngày ngày đều phải diễn này, Ôn Đồng xấu hổ cười cười. Thực ra không phải cô kháng cự, chủ yếu là vì thật sự quá nhiều, nhiều đến mức chỉ cần nhìn thấy mớ thuốc trong tay anh thôi là đã khiếp rồi. Một đống trong bệnh viện cộng thêm một đống anh nghiên cứu, hoàn toàn chính là coi cô như ấm sắc thuốc, thuốc nào có thể uống thì đều nhét vào, cũng không biết thật sự có tác dụng không nữa.
"Uống thuốc cũng được, nhưng sau khi uống xong em muốn xuất viện, được không?" Ôn Đồng ngước lên, dùng bộ dạng vô cùng tội nghiệp nhìn Cận Tây Trầm.
"Nếu như anh không đồng ý, liệu có phải em sẽ không uống thuốc không?" Cận Tây Trầm không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
"Anh không thương em." Ôn Đồng cúi đầu.
"Không cho em xuất viện là không thương em sao?" Cận Tây Trầm cười.
"Đúng vậy." Ôn Đồng mạnh mẽ gật đầu.
"Uống thuốc đi." Cận Tây Trầm nói.
"Không uống."
"Em không yêu anh."
"Hả? Không uống là không yêu anh sao?" Ôn Đồng sửng sốt, đạo lý này đâu ra vậy.
"Đúng vậy." Cận Tây Trầm cũng gật đầu, chỉ là không có mạnh mẽ như cô mà thôi, nhưng cũng rất chi vô cùng tự nhiên.
.........................
Thế nên, tình hình hiện giờ là.....logic cô vừa mới áp dụng với Cận Tây Trầm, kết quả anh lập tức dùng câu này để phản pháo lại cô?
Quả nhiên đạo cao một thước, ma cao một trượng mà......
- -------------------------------
Lảm nhảm: 14.7.14-> 14.7.20
Kỷ niệm 7 năm, 6 năm đồng hành
Phúc lợi 7 năm mà Thiên Chỉ Hạc chúng tớ chờ cả ngày
Chuyển ngữ: Mic
Mất khả năng đi lại cũng không đơn giản như Ôn Đồng nghĩ. Cô như một người vô dụng, ngay cả việc cơ bản cũng không làm được, mà tất cả những điều tệ hại này cô không muốn bị Cận Tây Trầm trông thấy.
"Hôm nay anh cũng không cần đến phòng thí nghiệm sao?" Ôn Đồng ngẩng đầu hỏi.
Cận Tây Trầm dừng động tác trong tay, quay lại, đuôi mắt mang theo ý cười dịu dàng: "Từ hôm nay trở đi anh không đến trường nữa, chỉ ở cạnh em thôi, được không?"
Thực ra cô rất hi vọng Cận Tây Trầm có thể luôn luôn ở bên cạnh cô, bởi vì không ai có thể cam đoan cô có thể được chữa khỏi, hay sinh mệnh còn kéo dài được bao lâu, mọi thứ vẫn đang là ẩn số. Nhưng cô lại không muốn Cận Tây Trầm thời thời khắc khắc đều nhìn thấy bộ dạng này của cô, như vậy quá tàn nhẫn.
Những lời này cô không thể nói ra miệng, cũng không hi vọng Cận Tây Trầm hiểu, cuối cùng vẫn níu tay áo anh nói: "Anh không đến phòng thí nghiệm, vậy ai nghiên cứu thuốc chữa cho em? Dựa vào các nhân viên khác trong trung tâm nghiên cứu sao, anh không phải là không muốn chạy chữa cho em đấy chứ."
Cận Tây Trầm cười: "Nếu như họ ngay cả việc nghiên cứu cũng không làm được thì anh việc gì phải tốn tiền trả công cho họ chứ."
Mặc dù Cận Tây Trầm nói vậy, nhưng thật ra cuối cùng vẫn là ngày ngày dành ra một chút thời gian đến trung tâm nghiên cứu phát triển một chuyến, đối với thuốc chạy chữa cho cô, Cận Tây Trầm chưa bao giờ mượn tay người khác, từ A đến Z đều phải tự mình làm. Sợ cô lúc không có anh ở đó cần chăm sóc, Mộ Mộc liền trực tiếp được điều tới.
"Sức khỏe tốt hơn chút rồi chứ?" Mộ Mộc vừa vào đã cười hỏi.
"Vẫn tốt." Ôn Đồng ngập ngừng một chút, sau đó lên tiếng hỏi: "Chị Mộ, bệnh của em vẫn có thể cứu được ư? Cận Tây Trầm chắc chắn sẽ không nói với em, nhưng sức khỏe của mình nên em vẫn cần phải biết một chút, dù gì trước đây bác sĩ chẩn đoán cho em cũng từng nói rõ em chỉ còn được một năm."
"Tiên sinh không nói với em, chắc chắn là có lý do của mình." Mộ Mộc nói, mở nắp bình giữ nhiệt, múc một chén cháo cho cô.
Ôn Đồng hớp một ngụm nhỏ, là tay nghề của Cận Tây Trầm. Anh rất ít khi xuống bếp, nhưng mỗi lần nấu món gì thì đều là hương vị số một, chỉ cần nếm qua một lần thì tuyệt đối sẽ không quên. Có một lần Lâm Tu Trúc ăn dầm nằm dề ở lỳ trong nhà họ Cận ba ngày, chỉ vì để ăn một chén cháo Cận Tây Trầm nấu, ngay cả đi vệ sinh cũng không đi.
Mộ Mộc ngồi xuống nói: "Tháng thứ hai sau khi em rời đi, tiên sinh bỗng nhiên bảo chị chuẩn bị các món đồ bảo hộ của thể thao mạo hiểm, mỗi một hạng mục đều vô cùng nguy hiểm, nhưng tiên sinh dường như không hề để tâm chút nào, chị nhận thấy mỗi lần tiên sinh đều rất cẩn thận để bản thân không được bị thương, chị cho rằng vì tiên sinh không quên được em, mượn những việc này để nhớ về em, may mà anh ấy còn nhớ bảo vệ chính mình. Mãi tới năm ngày trước, anh ấy đột nhiên bảo chị mua vé máy bay đi Belize, kế đó còn nói Lâm Tu Trúc điều động máy bay tư nhân tới, may mà đến kịp thời mới đưa được em về."
"Ừm." Ôn Đồng ủ rũ đáp một tiếng, cảm thấy không biết nói gì, một từ đơn giản cũng mang theo ý tứ cười khổ.
Mộ Mộc lại nói: "Bây giờ chị mới biết, anh ấy không phải là không bảo vệ bản thân, chỉ là anh ấy đang chứng minh mình có thể hoàn thành ước mơ của em, tới khi hạng mục cuối cùng hoàn thành xong mới có thể đi tìm em. Nếu như em biết hậu quả như thế này, em có còn lựa chọn rời đi nữa không?"
Ôn Đồng ngước lên nhìn cô ấy: "Em không biết."
"Em sao lại không biết cơ chứ, em biết. Cho dù biết là như vậy, em vẫn sẽ chọn bỏ đi, em ích kỷ lắm, gặp chuyện thì có thể trốn chạy." Ngữ khí Mộ Mộc chợt lạnh, khiến Ôn Đồng sửng sốt.
"Đúng vậy, em chính là người ích kỷ như thế." Ôn Đồng gật đầu, không hề phủ nhận. Trái lại người hùng hùng hổ hổ là Mộ Mộc lại sững sốt, nhìn biểu cảm của Ôn Đồng, sắc mặt càng trở nên khó coi.
"Có phải chị cảm thấy Khương Lệ mới là người hào phóng tự nhiên, dũng cảm đối mặt không. Cận Tây Trầm hẳn là nên ở cùng chị ta mới đúng. Em nói điều này nhé chị Mộ Mộc, chẳng qua chị đang dùng góc nhìn của Thượng Đế để quan sát em, chị cảm thấy em ích kỷ, nhưng nếu chị là em thì sao? Vào lúc ấy chị có thể biết Cận Tây Trầm sẽ làm như vậy không? Hay là chị cho rằng mình nên ở trước mặt anh ấy phát bệnh từng chút một, cuối cùng người rộc xương khô, dưới tác dụng của hóa trị tóc rụng dần, người cắm đầy dây nhợ ở trước mặt Cận Tây Trầm trút hơi thở cuối cùng, như vậy Cận Tây Trầm có thể dễ chịu hơn đôi chút sao? Em trốn tránh, có phải chị cũng nghĩ sau khi em rời đi chính là du ngoạn thế giới? Chị cũng học y, chị cho rằng bệnh nan y là gì, em phát bệnh trên đại mạc, lúc phát bệnh, để lại trên đá cuội cát vàng đều là máu, chị đứng ở vị trí cao giảng đạo đức, phê phán em, vậy chị có thể cho em lựa chọn nào tốt hơn không?"
Ngữ khí Mộ Mộc vô cùng khẳng định: "Vậy em cũng không nên không tin vào tình cảm mà tiên sinh dành cho em, cũng như năng lực của anh ấy. Nếu như em không đến Belize, tiên sinh qua đời tại Great Blue Hole, em có hài lòng không?"
Ôn Đồng không muốn làm khó cô ấy, những lời vừa rồi thực ra cũng chỉ để phát tiết cảm xúc tích tụ trong lòng. Nửa năm qua cô đã nghe rất nhiều người phê phán cô ích kỷ, nói cô dằn vặt Cận Tây Trầm. Có thể trong trận chiến này, trước giờ không có ai làm tổn thương ai, chỉ có đôi bên thương tổn lẫn nhau.
"Mộ Mộc, em kính trọng chị, nhưng không có nghĩa chị có thể tùy ý giáo huấn em, chị chỉ là trợ lý của bạn trai em mà thôi, xin chị nhận thức rõ thân phận của mình, nếu muốn khoa tay múa chân, em đề nghị chị đổi sang làm bà chủ." Ôn Đồng húp xong chén cháo, cầm chén mỉm cười với cô ấy.
"Xin lỗi chị....chỉ là lo lắng cho em." Mộ Mộc ngập ngừng nói.
"Nếu vừa rồi đã nhắc tới Khương Lệ, vậy em cũng ngả bài với chị. Chị cũng là người ở cạnh Cận Tây Trầm lâu như thế, hơn nữa còn có chút năng lực phán đoán. Chị vừa cùng Khương Lệ về nước không lâu, em chẩn đoán ra mình bị đa u tủy, lúc đó anh trai của Khương Lệ là Khương Minh nói với em, hơn nữa còn đưa ra bằng chứng giao dịch giữa em và Cận Tây Trầm, nói lý do mà anh ấy nhận nuôi em, chính là có ý châm ngòi chia rẽ quan hệ của em và Cận Tây Trầm. Chị nói em không tin Cận Tây Trầm, nếu như chị thật sự nghĩ như vậy, em hẳn là nên hận anh ấy, chứ không phải như hiện tại, che giấu bệnh tình cũng muốn rời đi. Lúc đó Khương Lệ bỏ thuốc em, Khương Minh đem em cột trên vách núi Dạ Bính, chuẩn bị bất kỳ lúc nào cũng có thể giết chết em, những việc này em không thèm so đo với một Khương Lệ chả còn sống được mấy ngày, cũng không định nói với Cận Tây Trầm, nhưng em không ngờ người bên cạnh cũng bị Khương Lệ thu phục, còn là thu phục triệt để như vậy, thật sự rất hay đó."
Những sự việc này cô vốn không muốn bóc trần, nhưng bản thân cô cũng không vui vẻ sống được mấy ngày, vì sao còn phải suy nghĩ giúp người khác nữa chứ, cô thật sự không có cao thượng đến thế.
Không ngờ sự thật là vậy, Mộ Mộc cũng đờ người tại chỗ. Ôn Đồng hiểu rõ chị ấy thực ra cũng không phải có tâm tư thâm sâu gì, chỉ là ở cạnh Cận Tây Trầm nhiều năm, khó tránh khỏi cảm thấy cô làm như vậy có chút ích kỷ, nhịn không được muốn thay anh nói vài lời, lại thêm nhìn thấy Khương Lệ dũng cảm đối mặt với bệnh tình như thế, chị ấy khen ngợi không có gì đáng trách.
Những việc này không sai, nhưng dựa vào đâu lại phê phán việc cô làm là không đúng chứ. Một lúc lâu sau, Ôn Đồng mỉm cười: "Em hơi mệt, muốn nghỉ ngơi, Mộ tiểu thư cứ tự nhiên."
Mộ Mộc cũng không nói gì, sau khi nán lại vài giây thì lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, nhẹ tay khép cửa.
Ôn Đồng ngồi trên giường ngẩn ngươi, cảm giác trong đầu loạn cào cào, rất nhiều thứ như muốn thoát ra, nhưng lại cảm thấy cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cứ trống rỗng như vậy. Rất nhanh cửa phòng lại bị đẩy ra, lần này là Cận Tây Trầm.
"Vừa rồi anh gặp Mộ Mộc ở thang máy, em cãi nhau với cô ấy à?" Cận Tây Trầm thuận tiện hỏi, trên gương mặt vẫn là nét cười nhàn nhạt.
"Em mắng chị ấy một trận, anh không vui ư?" Ôn Đồng ngẩng đầu nhìn anh.
"Vậy cần phải xem lý do là gì, nếu như em bắt nạt người ta, thế thì có lẽ anh sẽ phải thay cô ấy đòi lại công bằng, không thể để cô ấy nói làm việc cho anh còn bị bà chủ khi dễ, em nói xem có đúng không." Cận Tây Trầm cười.
"Ai.........ai là bà chủ chứ, anh còn nói bậy nữa em sẽ không nói chuyện với anh đâu." Ôn Đồng ngớ ra khi nghe thấy xưng hô của anh, lắp ba lắp bắp, mặt cũng thoáng chốc đỏ bừng.
"Ừm, vậy nói anh nghe xem vì sao lại mắng cô ấy?" Cận Tây Trầm thoáng trở nên nghiêm túc, nhưng khóe miệng chân mày vẫn là dáng vẻ dịu dàng, một chút khí thế đàn áp cũng không có, trái lại còn có phần nuông chiều.
"Chị ấy nói em dạo gần đây xấu xí, còn nói nếu như em không chịu ngoan ngoãn tiếp nhận điều trị thì sẽ bảo anh không cho em ăn cơm, anh nói xem có phải quá đáng không." Ôn Đồng "thành thật" trả lời.
Vậy mà Cận Tây Trầm cũng thành thật suy nghĩ, gật đầu: "Quá đáng, quả thật là quá đáng, đợi lúc anh gặp cũng phải mắng cô ấy một trận. Đồng Đồng của anh xinh đẹp nhất, lúc nào cũng vậy, cô ấy nhất định là mắt có vấn đề rồi, có dịp anh dẫn cô ấy đi kiểm tra mắt.
Chuyện này đúng lúc bị một y tá bước vào phòng nghe được thì phì cười, đứng ở cửa cố kiềm nén đau khổ, cuối cùng vẫn húng hắng cổ họng, gọi một tiếng: "Bác sĩ Cận, cô Ôn nên uống thuốc rồi."
Cô ấy biết Cận Tây Trầm là người trong ngành, dáng vẻ của hai người lúc này dường như cũng không muốn người khác quấy rầy, dù gì người người đều biết thuốc này uống ra sao, vì thế lặng lẽ đặt thuốc xuống, lại lặng lẽ bước ra ngoài. Hoàn toàn không có suy nghĩ tiếp tục làm phiền, vô cùng có đạo đức.
Cận Tây Trầm bước tới lấy thuốc, rót một ly nước ấm đưa cho cô: "Hôm nay muốn nói gì để kháng cự uống thuốc đây? Chúng ta tốc chiến tốc thắng, sau đó thì uống thuốc nào."
...................Hiển nhiên anh đã quá quen với đoạn tuồng cô ngày ngày đều phải diễn này, Ôn Đồng xấu hổ cười cười. Thực ra không phải cô kháng cự, chủ yếu là vì thật sự quá nhiều, nhiều đến mức chỉ cần nhìn thấy mớ thuốc trong tay anh thôi là đã khiếp rồi. Một đống trong bệnh viện cộng thêm một đống anh nghiên cứu, hoàn toàn chính là coi cô như ấm sắc thuốc, thuốc nào có thể uống thì đều nhét vào, cũng không biết thật sự có tác dụng không nữa.
"Uống thuốc cũng được, nhưng sau khi uống xong em muốn xuất viện, được không?" Ôn Đồng ngước lên, dùng bộ dạng vô cùng tội nghiệp nhìn Cận Tây Trầm.
"Nếu như anh không đồng ý, liệu có phải em sẽ không uống thuốc không?" Cận Tây Trầm không trả lời ngay mà hỏi ngược lại.
"Anh không thương em." Ôn Đồng cúi đầu.
"Không cho em xuất viện là không thương em sao?" Cận Tây Trầm cười.
"Đúng vậy." Ôn Đồng mạnh mẽ gật đầu.
"Uống thuốc đi." Cận Tây Trầm nói.
"Không uống."
"Em không yêu anh."
"Hả? Không uống là không yêu anh sao?" Ôn Đồng sửng sốt, đạo lý này đâu ra vậy.
"Đúng vậy." Cận Tây Trầm cũng gật đầu, chỉ là không có mạnh mẽ như cô mà thôi, nhưng cũng rất chi vô cùng tự nhiên.
.........................
Thế nên, tình hình hiện giờ là.....logic cô vừa mới áp dụng với Cận Tây Trầm, kết quả anh lập tức dùng câu này để phản pháo lại cô?
Quả nhiên đạo cao một thước, ma cao một trượng mà......
- -------------------------------
Lảm nhảm: 14.7.14-> 14.7.20
Kỷ niệm 7 năm, 6 năm đồng hành
Phúc lợi 7 năm mà Thiên Chỉ Hạc chúng tớ chờ cả ngày
Bình luận facebook