Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Họa Phong Vân - Chương 10: Năm năm sau
Ký ức hoàn toàn dung nhập,Hàn Băng Vô Tình chậm rãi mở mắt tìm kiếm đường ra.Đưa tay tìm kiếm khắp căn phòng,nàng tìm thấy cơ quan sau một bức họa của vị hoàng hậu đã mất.Khởi động cơ quan,một cánh cửa mở ra một thông đạo.Thông đạo dài dẫn đến lối ra là một hang động được dây leo che khuất.Vừa rời khỏi hang động,phía sau lưng nàng bỗng vang lên tiếng "rầm rầm",toàn bộ hang động liền sập xuống cắt đứt đường quay lại. Nếu có truy binh phía sau chắc chắn cũng vì hang động sập đè chết.
Hang động này ở trong một khu rừng rậm rạp đến tia sáng cũng không xuyên lọt.Trong rừng, không khí ẩm ướt như vừa trải qua một trận mưa.Đi loanh quanh tìm đường ra,Hàn Băng Vô Tình bỗng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rất êm tai bèn qua đó uống chút nước.Đến nơi nàng thấy một thác nước từ vách núi chậm chạp chảy xuống tạo thành một hồ nước trong xanh.Này phong cảnh có thể gọi là sơn thủy hữu tình a.
Soi bóng xuống dòng nước trong vắt,nàng giật mình trước dung mạo của tiểu công chúa.Ngũ quan phải nói là tinh xảo không một chút tỳ vết,làn da trắng mịn,mái tóc đen nhánh mượt mà rủ xuống hai bờ vai.Đặc biệt đôi mắt màu hổ phách quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Để ý kỹ thì dung mạo này có vài phần tương tự với dung mạo nàng kiếp này chỉ khác một chút là khuôn mặt này vẫn còn non nớt và thiếu một đầu bạch kim.
Bên cạnh hồ là một cánh rừng trúc xanh tốt.Những tiếng gió "xào xạc" cuốn theo vài mảnh lá trúc bay đến rơi trên tay nàng.Lúc nãy, Hàn Băng Vô Tình chưa bao giờ cảm thấy linh hồn yên bình như thế.Cảm giác thư thái nơi này mang đến làm nàng quyết định tại nơi này sinh hoạt và lên kế hoạch hoàn thiện tâm nguyện của tiểu công chúa.
Năm năm sau.
Trong khu rừng trúc,một căn nhà trúc ba gian được dựng lên.Đứng trước sân là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi bạch y tung bay trong gió.Nàng mang lụa mỏng che đi dung mạo khuynh quốc khuynh thành đã rút đi nét ngây thơ thay vào đó là vẻ lạnh nhạt.Đôi mắt hổ phách nhìn về phía xa:"Đã gần năm năm rồi.Tiểu công chúa,là muội đem ta đến thế giới này, cho ta một cuộc sống mới. Chỉ vài tháng nữa ta sẽ rời khỏi nơi này hoàn thành tâm nguyện cùng của muội coi như báo đáp muội cho ta sinh mệnh mới."
Nhìn căn nhà trúc mất ba năm dùng tiểu thân thể của mình hoàn thành từng chút một nhớ lại lúc mới xuyên vào thân thể tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt và kí ức của nàng.Suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Băng Vô Tình tiếp tục những bài huấn luyện sát thủ kiếp trước mà sư phụ nàng từng dạy và một số bài do nàng tự nghĩ ra để rèn luyện thân thủ của mình giúp tiểu công chúa hoàn thành tâm nguyện.
Hang động này ở trong một khu rừng rậm rạp đến tia sáng cũng không xuyên lọt.Trong rừng, không khí ẩm ướt như vừa trải qua một trận mưa.Đi loanh quanh tìm đường ra,Hàn Băng Vô Tình bỗng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách rất êm tai bèn qua đó uống chút nước.Đến nơi nàng thấy một thác nước từ vách núi chậm chạp chảy xuống tạo thành một hồ nước trong xanh.Này phong cảnh có thể gọi là sơn thủy hữu tình a.
Soi bóng xuống dòng nước trong vắt,nàng giật mình trước dung mạo của tiểu công chúa.Ngũ quan phải nói là tinh xảo không một chút tỳ vết,làn da trắng mịn,mái tóc đen nhánh mượt mà rủ xuống hai bờ vai.Đặc biệt đôi mắt màu hổ phách quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Để ý kỹ thì dung mạo này có vài phần tương tự với dung mạo nàng kiếp này chỉ khác một chút là khuôn mặt này vẫn còn non nớt và thiếu một đầu bạch kim.
Bên cạnh hồ là một cánh rừng trúc xanh tốt.Những tiếng gió "xào xạc" cuốn theo vài mảnh lá trúc bay đến rơi trên tay nàng.Lúc nãy, Hàn Băng Vô Tình chưa bao giờ cảm thấy linh hồn yên bình như thế.Cảm giác thư thái nơi này mang đến làm nàng quyết định tại nơi này sinh hoạt và lên kế hoạch hoàn thiện tâm nguyện của tiểu công chúa.
Năm năm sau.
Trong khu rừng trúc,một căn nhà trúc ba gian được dựng lên.Đứng trước sân là một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi bạch y tung bay trong gió.Nàng mang lụa mỏng che đi dung mạo khuynh quốc khuynh thành đã rút đi nét ngây thơ thay vào đó là vẻ lạnh nhạt.Đôi mắt hổ phách nhìn về phía xa:"Đã gần năm năm rồi.Tiểu công chúa,là muội đem ta đến thế giới này, cho ta một cuộc sống mới. Chỉ vài tháng nữa ta sẽ rời khỏi nơi này hoàn thành tâm nguyện cùng của muội coi như báo đáp muội cho ta sinh mệnh mới."
Nhìn căn nhà trúc mất ba năm dùng tiểu thân thể của mình hoàn thành từng chút một nhớ lại lúc mới xuyên vào thân thể tiểu công chúa Phượng Linh Nguyệt và kí ức của nàng.Suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Băng Vô Tình tiếp tục những bài huấn luyện sát thủ kiếp trước mà sư phụ nàng từng dạy và một số bài do nàng tự nghĩ ra để rèn luyện thân thủ của mình giúp tiểu công chúa hoàn thành tâm nguyện.
Bình luận facebook