Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Họa Phong Vân - Chương 203: Lưu dì
"Phì." Vân Khinh cười ra ra tiếng sau đó đối diện với gương mặt lạnh lùng của thiếu nữ, nàng lập tức im lặng. Nàng xua tay tay giải thích:"Tỷ không phải có ý muốn cười muội. Ta biết muội chuyện gì của bản thân cũng thích tự mình làm nhưng muội không cần lúc đó cũng như vậy. Ta chỉ là cảm thấy ở nơi này không cần thêm một căn bếp bởi vì trong vương phủ cứ tới thời gian dùng bữa là sẽ có hạ nhân mang đồ ăn đến. Muội không cần thiết tự mình làm."
"Hảo đi. Chỉ hi vọng đồ ăn ở đây hợp khẩu vị của ta." Hàn Băng Vô Tình gật đầu cũng không hề cố chấp với việc này.
Đúng lúc này, một âm thanh gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, theo sau là tiếng của một phụ nhân:"Vân Khinh cô nương. Ta mang cơm trưa đến cho tiểu thư cùng cô nương đây."
"Đó là Lưu dì, tên đầy đủ là Lưu Đại Hân. Lưu dì năm nay ngoài sáu mươi tuổi, là một trong những nữ đầu bếp của vương phủ. Bởi vì trong vương phủ ngoài một vài đầu bếp nữ ra thì thuần một sắc đều là nam nhân vì vậy việc đưa cơm cho chúng ta đều được giao cho nàng." Không đợi Hàn Băng Vô Tình hỏi, Vân Khinh đã lên tiếng giải thích lai lịch của người tới. . Truyện Điền Văn
Thấy thiếu nữ gật đầu, Vân Khinh liền đi ra ngoài mở cửa cho người đến.
Lưu dì trong lời Vân Khinh là một người có thân hình phúc hậu, trên mặt có vài nết nhăn nhỏ, nhìn chung khá là hòa ái dễ gần. Nàng cầm hộp gỗ đựng đồ ăn cười với Vân Khinh:"Vân Khinh cô nương lão nô mang đồ ăn đến cho hai người."
Vân Khinh dẫn theo Lưu dì vào. Phía xa, nhìn thấy bạch y thiếu nữ đang đứng lạnh lùng nhìn hai người, nàng hỏi lên tiếng hỏi:"Vân Khinh cô nương, vị cô nương kia là..."
"Đó là tiểu thư nhà ta." Vân Khinh cười nói với Lưu dì:"Tiểu thư nhà ta thoạt nhìn lạnh lùng nhưng bản tính không xấu. Tính tình có điểm lãnh đạm nhưng đối xử với người bên rất tốt."
Lưu dì gật đầu:"Vân Khinh cô nương không cần cần phải lo lắng. Lão thân ta sống nửa đời người chẳng lẽ lại không phân biệt ai tốt ai xấu sao? Ta thấy cô nương là người bên cạnh nàng tính cách vô cùng hảo vậy nên vị tiểu thư kia cũng sẽ chỉ có hơn chứ không kém."
"Lưu dì quá khen rồi!" Vân Khinh cười dẫn Lưu dì đến trước mặt Hàn Băng Vô Tình.
Nàng lên tiếng giới thiệu:"Tiểu thư vị này là Lưu dì."
Lưu dì cũng theo quy củ của vương phủ hành lễ với Hàn Băng Vô Tình:"Lão nô Lưu dì gia mắt tiểu thư."
Hàn Băng Vô Tình đối với Vân Khinh gật đầu. Vân Khinh đỡ lấy hộp đồ ăn trong tay Lưu dì, lôi kéo nàng đi vào trong phòng:"Lưu dì không cần đa lễ như vậy, tiểu thư nhà ta không thích. Lưu dì mau vào, chúng ta đói bụng lắm rồi."
Thấy hai người đi vào phòng, Hàn Băng Vô Tình hơi lắc đầu rồi đi theo.
Lưu dì bị Vân Khinh lôi kẻo có quay lại nhìn Hàn Băng Vô Tình thấy nàng hơi lắc đầu trong mắt hiện lên vài phần sửng sốt sau đó khéo mắt hiện lên ôn hòa ý cười. Nàng cảm thấy vị tiểu thư trong lời nói Vân Khinh tính cách không sai có điều không yêu nói chuyện chút nhưng nhìn chung thực hảo.
Vân Khinh lôi kéo Lưu dì đến trước bàn. Nàng đặt hộp gỗ xuống chờ mong nhìn Lưu dì:"Lưu dì, hôm nay mang đến cho bọn ta món gì đây."
Lưu dì chậm rãi mở hộp, lấy ra từng món một đặt lên bàn. Món nào cũng đầy đủ hương sắc thoạt nhìn ăn rất ngon. Vân Khinh đều bị thèm ăn tới rồi.
"Hảo đi. Chỉ hi vọng đồ ăn ở đây hợp khẩu vị của ta." Hàn Băng Vô Tình gật đầu cũng không hề cố chấp với việc này.
Đúng lúc này, một âm thanh gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, theo sau là tiếng của một phụ nhân:"Vân Khinh cô nương. Ta mang cơm trưa đến cho tiểu thư cùng cô nương đây."
"Đó là Lưu dì, tên đầy đủ là Lưu Đại Hân. Lưu dì năm nay ngoài sáu mươi tuổi, là một trong những nữ đầu bếp của vương phủ. Bởi vì trong vương phủ ngoài một vài đầu bếp nữ ra thì thuần một sắc đều là nam nhân vì vậy việc đưa cơm cho chúng ta đều được giao cho nàng." Không đợi Hàn Băng Vô Tình hỏi, Vân Khinh đã lên tiếng giải thích lai lịch của người tới. . Truyện Điền Văn
Thấy thiếu nữ gật đầu, Vân Khinh liền đi ra ngoài mở cửa cho người đến.
Lưu dì trong lời Vân Khinh là một người có thân hình phúc hậu, trên mặt có vài nết nhăn nhỏ, nhìn chung khá là hòa ái dễ gần. Nàng cầm hộp gỗ đựng đồ ăn cười với Vân Khinh:"Vân Khinh cô nương lão nô mang đồ ăn đến cho hai người."
Vân Khinh dẫn theo Lưu dì vào. Phía xa, nhìn thấy bạch y thiếu nữ đang đứng lạnh lùng nhìn hai người, nàng hỏi lên tiếng hỏi:"Vân Khinh cô nương, vị cô nương kia là..."
"Đó là tiểu thư nhà ta." Vân Khinh cười nói với Lưu dì:"Tiểu thư nhà ta thoạt nhìn lạnh lùng nhưng bản tính không xấu. Tính tình có điểm lãnh đạm nhưng đối xử với người bên rất tốt."
Lưu dì gật đầu:"Vân Khinh cô nương không cần cần phải lo lắng. Lão thân ta sống nửa đời người chẳng lẽ lại không phân biệt ai tốt ai xấu sao? Ta thấy cô nương là người bên cạnh nàng tính cách vô cùng hảo vậy nên vị tiểu thư kia cũng sẽ chỉ có hơn chứ không kém."
"Lưu dì quá khen rồi!" Vân Khinh cười dẫn Lưu dì đến trước mặt Hàn Băng Vô Tình.
Nàng lên tiếng giới thiệu:"Tiểu thư vị này là Lưu dì."
Lưu dì cũng theo quy củ của vương phủ hành lễ với Hàn Băng Vô Tình:"Lão nô Lưu dì gia mắt tiểu thư."
Hàn Băng Vô Tình đối với Vân Khinh gật đầu. Vân Khinh đỡ lấy hộp đồ ăn trong tay Lưu dì, lôi kéo nàng đi vào trong phòng:"Lưu dì không cần đa lễ như vậy, tiểu thư nhà ta không thích. Lưu dì mau vào, chúng ta đói bụng lắm rồi."
Thấy hai người đi vào phòng, Hàn Băng Vô Tình hơi lắc đầu rồi đi theo.
Lưu dì bị Vân Khinh lôi kẻo có quay lại nhìn Hàn Băng Vô Tình thấy nàng hơi lắc đầu trong mắt hiện lên vài phần sửng sốt sau đó khéo mắt hiện lên ôn hòa ý cười. Nàng cảm thấy vị tiểu thư trong lời nói Vân Khinh tính cách không sai có điều không yêu nói chuyện chút nhưng nhìn chung thực hảo.
Vân Khinh lôi kéo Lưu dì đến trước bàn. Nàng đặt hộp gỗ xuống chờ mong nhìn Lưu dì:"Lưu dì, hôm nay mang đến cho bọn ta món gì đây."
Lưu dì chậm rãi mở hộp, lấy ra từng món một đặt lên bàn. Món nào cũng đầy đủ hương sắc thoạt nhìn ăn rất ngon. Vân Khinh đều bị thèm ăn tới rồi.
Bình luận facebook