Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Phượng Họa Phong Vân - Chương 59: Thói quen 2
"Không phải đã nói rồi sao? Bổn vương muốn cùng Hàn Băng tiểu thư đây cùng dùng bữa." Phượng Kinh Hồng đưa tay cầm một ly trà đưa lên nhấp một ngụm.
"Ta vừa dùng xong nên không thể phụng bồi." Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng đáp.
Không để ý đến sự lạnh lùng trong lời nói của nàng, Phượng Kinh Hồng lên tiếng, ngữ khí không dung cự tuyệt:"Vậy cùng bổn vương uống trà như thê nào nào?"
"Nếu Nhiếp Chính Vương bằng mọi cách cũng muốn ta lưu lại thì chi bằng nói thẳng. Hà tất phải mất công lòng vòng vô nghĩa như vậy." Hàn Băng Vô Tình xoay người lại, đôi con ngươi hổ phách nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng không một gợn sóng cũng vô cùng xinh đẹp.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Phượng Kinh Hồng có một thoáng ngây ngẩn, khóe môi khẽ cong cất tiếng cười:"Ha ha ha! Quả nhiên là một nữ tử băng tuyết thông minh. Nếu Hàn Băng tiểu thư đã biết mục đích của bổn vương vậy thì lưu lại bồi bổn vương thêm chốc lát."
"Nếu Nhiếp Chính Vương đã muốn ta ở lại thì ta cung kính không bằng tuân lệnh. Dù sao thì dù ta có muốn đi ngươi cũng chưa chắc đã đồng ý không phải sao?" Hàn Băng Vô Tình tiến đến ngồi đối diện với hắn.
"Tiểu thư rất biết thức thời." Phượng Kinh Hồng lên tiếng khen ngợi.
"Cũng không hẳn.Bọn ta muốn đi thi thì ai cũng không ngăn cản được. Hai người họ cùng lắm chỉ cùng nàng đánh ngang tay." Hàn Băng Vô Tình đưa ánh mắt đánh giá hai huynh đệ song sinh Đao Quang và Kiếm Ảnh rồi ánh mắt dừng ở trên người Vân Khinh.
"Vậy nếu bổn vương cũng ra tay ngăn cản thì sao?" Phượng Kinh Hồng ánh mắt như đáy vực sâu thẳm nhìn nàng.
"Nếu ngươi ra tay, bọn ta tuy không thể nắm chắc có đánh bại ngươi nhưng cũng đủ tự tin có thể toàn thân mà lui." Hàn Băng Vô Tình rót một chén trà đang chuẩn bị uống thì lại bỏ xuống.
Nhìn thấy động tác của nàng, Phượng Kinh Hồng đưa tay nhấp một ngụm trà:"Hàn Băng tiểu thư sợ bổn vương hạ độc trong trà nên không uống sao?"
Hàn Băng Vô Tình không nói, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Vân Khinh lúc này tiến lên nói thay nàng, bộ dáng quy củ như một tỳ nữ chuyên nghiệp:"Nhiếp Chính Vương thứ lỗi. Tiểu thư có thói quen chỉ uống trà của người đem theo còn những loại trà khác trước nay người chưa từng uống quá."
Rồi nàng đến chỗ lão bản và tiểu nhị yêu cầu một bộ trà cụ. Không cần nàng nhiều lời, lão bản đã nhanh chóng sai tiểu nhị đi lấy.
"Trà Long Tỉnh ở đây có thể coi là thượng đẳng. Không thể trà mà Hàn Băng tiểu thư đem theo là loại như thế nào?" Con ngươi Phượng Kinh Hồng lộ ra vẻ hứng thú.
Lúc này, tiểu nhị vừa hay mang bộ trà cụ tốt nhất ra tới và cũng không quên đem theo nước nóng ra tới.
Hàn Băng Vô Tình cũng không nói gì, nàng đặt tay lên bàn, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ nhẫn trữ vật.Lấy ra một ít loại phấn bột màu hồng nhạt cho vào ấm trà rồi đổ thêm nước nóng. Tự rót cho mình một ly, nàng đổ ra thêm một ly khác đưa cho Vân Khinh.
Hai nữ tử không coi nam nhân đối diện ra gì, thản nhiên khẽ vén khăn che mặt uống một ngụm.
Lúc này, không khí đã tràn ngập mùi trà thoang thoảng mang theo cả mùi hoa mai. Tiểu nhị và lão bản ngửi thấy cũng không khỏi muốn thử một chuyện. Nhưng vì sợ một khi ló mặt ra sẽ bị Nhiếp Chính Vương cho một vé dạo chơi xuống âm phủ miễn phí và vĩnh viễn nên kìm nén nỗi lòng ngứa ngáy mà an phận ở yên tại chỗ.
"Ta vừa dùng xong nên không thể phụng bồi." Hàn Băng Vô Tình lạnh lùng đáp.
Không để ý đến sự lạnh lùng trong lời nói của nàng, Phượng Kinh Hồng lên tiếng, ngữ khí không dung cự tuyệt:"Vậy cùng bổn vương uống trà như thê nào nào?"
"Nếu Nhiếp Chính Vương bằng mọi cách cũng muốn ta lưu lại thì chi bằng nói thẳng. Hà tất phải mất công lòng vòng vô nghĩa như vậy." Hàn Băng Vô Tình xoay người lại, đôi con ngươi hổ phách nhìn thẳng vào mắt hắn.
Ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng không một gợn sóng cũng vô cùng xinh đẹp.
Bắt gặp ánh mắt của nàng, Phượng Kinh Hồng có một thoáng ngây ngẩn, khóe môi khẽ cong cất tiếng cười:"Ha ha ha! Quả nhiên là một nữ tử băng tuyết thông minh. Nếu Hàn Băng tiểu thư đã biết mục đích của bổn vương vậy thì lưu lại bồi bổn vương thêm chốc lát."
"Nếu Nhiếp Chính Vương đã muốn ta ở lại thì ta cung kính không bằng tuân lệnh. Dù sao thì dù ta có muốn đi ngươi cũng chưa chắc đã đồng ý không phải sao?" Hàn Băng Vô Tình tiến đến ngồi đối diện với hắn.
"Tiểu thư rất biết thức thời." Phượng Kinh Hồng lên tiếng khen ngợi.
"Cũng không hẳn.Bọn ta muốn đi thi thì ai cũng không ngăn cản được. Hai người họ cùng lắm chỉ cùng nàng đánh ngang tay." Hàn Băng Vô Tình đưa ánh mắt đánh giá hai huynh đệ song sinh Đao Quang và Kiếm Ảnh rồi ánh mắt dừng ở trên người Vân Khinh.
"Vậy nếu bổn vương cũng ra tay ngăn cản thì sao?" Phượng Kinh Hồng ánh mắt như đáy vực sâu thẳm nhìn nàng.
"Nếu ngươi ra tay, bọn ta tuy không thể nắm chắc có đánh bại ngươi nhưng cũng đủ tự tin có thể toàn thân mà lui." Hàn Băng Vô Tình rót một chén trà đang chuẩn bị uống thì lại bỏ xuống.
Nhìn thấy động tác của nàng, Phượng Kinh Hồng đưa tay nhấp một ngụm trà:"Hàn Băng tiểu thư sợ bổn vương hạ độc trong trà nên không uống sao?"
Hàn Băng Vô Tình không nói, cúi đầu như đang suy nghĩ gì đó.
Vân Khinh lúc này tiến lên nói thay nàng, bộ dáng quy củ như một tỳ nữ chuyên nghiệp:"Nhiếp Chính Vương thứ lỗi. Tiểu thư có thói quen chỉ uống trà của người đem theo còn những loại trà khác trước nay người chưa từng uống quá."
Rồi nàng đến chỗ lão bản và tiểu nhị yêu cầu một bộ trà cụ. Không cần nàng nhiều lời, lão bản đã nhanh chóng sai tiểu nhị đi lấy.
"Trà Long Tỉnh ở đây có thể coi là thượng đẳng. Không thể trà mà Hàn Băng tiểu thư đem theo là loại như thế nào?" Con ngươi Phượng Kinh Hồng lộ ra vẻ hứng thú.
Lúc này, tiểu nhị vừa hay mang bộ trà cụ tốt nhất ra tới và cũng không quên đem theo nước nóng ra tới.
Hàn Băng Vô Tình cũng không nói gì, nàng đặt tay lên bàn, lấy ra một hộp gỗ tinh xảo từ nhẫn trữ vật.Lấy ra một ít loại phấn bột màu hồng nhạt cho vào ấm trà rồi đổ thêm nước nóng. Tự rót cho mình một ly, nàng đổ ra thêm một ly khác đưa cho Vân Khinh.
Hai nữ tử không coi nam nhân đối diện ra gì, thản nhiên khẽ vén khăn che mặt uống một ngụm.
Lúc này, không khí đã tràn ngập mùi trà thoang thoảng mang theo cả mùi hoa mai. Tiểu nhị và lão bản ngửi thấy cũng không khỏi muốn thử một chuyện. Nhưng vì sợ một khi ló mặt ra sẽ bị Nhiếp Chính Vương cho một vé dạo chơi xuống âm phủ miễn phí và vĩnh viễn nên kìm nén nỗi lòng ngứa ngáy mà an phận ở yên tại chỗ.
Bình luận facebook