Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 495
Chu Cẩm vặn chốt cửa, cô đập thật mạnh vào nó, vừa đập vừa hét:
- Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, mở cửa ra đi, mau mở cửa ra đi.
Cứ như vậy, Chu Cẩm càng lúc càng thấy bất lực, nắm tay cô dần nhẹ đi, cuối cùng thân thể cũng trượt xuống đất, thấp giọng lên tiếng:
- Ta cầu xin các ngươi, hãy để ta ra ngoài đó đi. Đừng để Diệp Mặc ở đấy một mình. Ta cầu xin các ngươi....
Mắt Chu Cẩm trong chốc lát đỏ hoe, một giọt, rồi một giọt rơi xuống đất. Đã lâu lắm rồi, cô không hề khóc, nhưng bây giờ... cứ nghĩ đến Diệp Mặc 1 mình bên ngoài, đối đầu với kẻ có thể giết chết anh ấy, cô cảm thấy tim như bị bóp chặt lại.
Cô không muốn như vậy, thật sự không muốn như vậy.
Nếu như có chết, thì cũng hãy để cô chết cùng anh ấy, đừng để cô được sống như thế này, cô sẽ đau đớn không chịu được.
Chu Cẩm cắn răng, cô gần như quỳ trước cánh cửa, hạ giọng cầu xin những người ở bên ngoài:
- Thả ta ra đi, làm ơn... hãy thả ta ra đi.....
Chu Cẩm vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy dài trên má, từng vệt từng vệt dài đều đại diện cho sự chân thành muốn cùng sinh cùng tử với người mình yêu thương.
Cô dù không có sức mạnh, cũng muốn cùng tất cả chiến đấu, cô không chấp nhận được việc bản thân có thể sống trên máu của những người mình thương yêu, nhất là người đàn ông đó.
Lục Mã Tự! Anh ấy đã từ cổ đại đến đây, anh ấy đã đi tìm cô, cũng chính anh ấy là người cho cô động lực sống, cô không thể để anh ấy chết, cô không muốn anh ấy quay về cổ đại một mình.
Vậy nên, bằng tất cả... hãy để cô được ra ngoài. Được đến đó đi!!
Chu Cẩm cắn môi, cô cuộn chặt tay lại, ánh mắt dần trở nên kiên quyết, Đứng dậy, cô lên tiếng nói lớn:
- Nếu như các ngươi không cho ta ra ngoài, vậy thì, ta sẽ chết ở đây. Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, đây là ảo cảnh nhưng các ngươi nên nhớ, không gian này chứa đựng vật thể thật. Các ngươi không muốn ta bị thương mà nhốt ta trong này, vậy thì... ta sẽ tự làm chính mình bị thương!
Nói rồi, cô chống tay lên cửa, nghiêng đầu ra sau 1 chút rồi bắt đầu đập mạnh về phía cánh cửa.
"Ầm" "Ầm" "Ầm" - Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên đã cho thấy Chu Cẩm dùng bao nhiêu sức lực. Cô không tiếc bản thân mình mà cố hết sức chứng mình cho ba người con gái bên ngoài biết. Nếu thả cô ra ngoài, vậy thì... cứ để cô chết trong ảo cảnh đi.
Trước hành động của cô, trong căn phòng lập tức phát ra tiếng nói:
- Tiểu thư, đừng, xin chị đừng làm như vậy, tiểu thư!
- Tiểu thư!
- Tiểu thư!
Ba người Hướng Hàm, Triết Như và Tử Hân đều bất ngờ trước hành động của Chu Cẩm, không hề nghĩ tới là cô lại xúc động như vậy, hoảng hốt kêu lên.
Đúng lúc này, 1 tiếng nói liền truyền tới:
- Các ngươi làm gì vậy? Muốn cô ấy chết hay sao?
Người lên tiếng đó.... chính là Hạch Hiền!
*Cầu phiếu a*
- Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, mở cửa ra đi, mau mở cửa ra đi.
Cứ như vậy, Chu Cẩm càng lúc càng thấy bất lực, nắm tay cô dần nhẹ đi, cuối cùng thân thể cũng trượt xuống đất, thấp giọng lên tiếng:
- Ta cầu xin các ngươi, hãy để ta ra ngoài đó đi. Đừng để Diệp Mặc ở đấy một mình. Ta cầu xin các ngươi....
Mắt Chu Cẩm trong chốc lát đỏ hoe, một giọt, rồi một giọt rơi xuống đất. Đã lâu lắm rồi, cô không hề khóc, nhưng bây giờ... cứ nghĩ đến Diệp Mặc 1 mình bên ngoài, đối đầu với kẻ có thể giết chết anh ấy, cô cảm thấy tim như bị bóp chặt lại.
Cô không muốn như vậy, thật sự không muốn như vậy.
Nếu như có chết, thì cũng hãy để cô chết cùng anh ấy, đừng để cô được sống như thế này, cô sẽ đau đớn không chịu được.
Chu Cẩm cắn răng, cô gần như quỳ trước cánh cửa, hạ giọng cầu xin những người ở bên ngoài:
- Thả ta ra đi, làm ơn... hãy thả ta ra đi.....
Chu Cẩm vừa khóc vừa nói, nước mắt chảy dài trên má, từng vệt từng vệt dài đều đại diện cho sự chân thành muốn cùng sinh cùng tử với người mình yêu thương.
Cô dù không có sức mạnh, cũng muốn cùng tất cả chiến đấu, cô không chấp nhận được việc bản thân có thể sống trên máu của những người mình thương yêu, nhất là người đàn ông đó.
Lục Mã Tự! Anh ấy đã từ cổ đại đến đây, anh ấy đã đi tìm cô, cũng chính anh ấy là người cho cô động lực sống, cô không thể để anh ấy chết, cô không muốn anh ấy quay về cổ đại một mình.
Vậy nên, bằng tất cả... hãy để cô được ra ngoài. Được đến đó đi!!
Chu Cẩm cắn môi, cô cuộn chặt tay lại, ánh mắt dần trở nên kiên quyết, Đứng dậy, cô lên tiếng nói lớn:
- Nếu như các ngươi không cho ta ra ngoài, vậy thì, ta sẽ chết ở đây. Hướng Hàm, Triết Như, Tử Hân, đây là ảo cảnh nhưng các ngươi nên nhớ, không gian này chứa đựng vật thể thật. Các ngươi không muốn ta bị thương mà nhốt ta trong này, vậy thì... ta sẽ tự làm chính mình bị thương!
Nói rồi, cô chống tay lên cửa, nghiêng đầu ra sau 1 chút rồi bắt đầu đập mạnh về phía cánh cửa.
"Ầm" "Ầm" "Ầm" - Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên đã cho thấy Chu Cẩm dùng bao nhiêu sức lực. Cô không tiếc bản thân mình mà cố hết sức chứng mình cho ba người con gái bên ngoài biết. Nếu thả cô ra ngoài, vậy thì... cứ để cô chết trong ảo cảnh đi.
Trước hành động của cô, trong căn phòng lập tức phát ra tiếng nói:
- Tiểu thư, đừng, xin chị đừng làm như vậy, tiểu thư!
- Tiểu thư!
- Tiểu thư!
Ba người Hướng Hàm, Triết Như và Tử Hân đều bất ngờ trước hành động của Chu Cẩm, không hề nghĩ tới là cô lại xúc động như vậy, hoảng hốt kêu lên.
Đúng lúc này, 1 tiếng nói liền truyền tới:
- Các ngươi làm gì vậy? Muốn cô ấy chết hay sao?
Người lên tiếng đó.... chính là Hạch Hiền!
*Cầu phiếu a*
Bình luận facebook