• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full PHƯỢNG HOÀNG LƯU LẠC (3 Viewers)

  • Chương 1

Vừa thấy liền ái mộ



Lại không có cách nào quên



Dung nhan



Giang Nam Hoa Khôi các



Danh kỹ Giang Nam xinh đẹp mặc vào lăng la tơ lụa, dùng son phấn bột nước tốt nhất, mỗi người đều được trang điểm đẹp nhất.



“Lăng Ba, ngươi xem tỷ tỷ dùng son phấn loại này xem được sao?”- các hoa khôi xinh đẹp trang điểm son phấn màu hồng nhạt của Hoa Khôi các đôi mắt đẹp khiêu khích nhìn về phía tuấn mỹ thiếu niên đang dựa vào cột nhà.



Hướng Lăng Ba cười như không cười đi về phía trước, ngón tay thon dài nâng cằm “Xuân hoa khôi” Liễu Nghênh Xuân, trái phải kiểm tra.”Dung mạo tỷ tỷ còn hơn Dương Qúy Phi, dùng cái gì đều đẹp”



Lời của hắn chọc cười tất cả các cô nương ở đây.



Liễu Nghênh Xuân hờn dỗi một tiếng ”Lăng Ba thật không ngoan, lại dám nói tỷ tỷ béo! Tỷ tỷ không chịu, mau để tỷ tỷ đánh một cái”. Nói xong liền giơ lên bàn tay dài nhỏ hướng hắn làm bộ muốn đánh.



“Ái chà, Nghênh Xuân tỷ tỷ, nể mặt muội muội thủ hạ lưu tình, đừng làm bị thương khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ba chúng ta”. Hạ Tự Hà ngồi ở trước một cái bàn trang điểm khác nhắc nhở.



“Đúng đó, làm bị thương khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ba thì lúc rãnh rổi chúng ta không thể nhìn khuôn mặt tuấn tú của Lăng Ba hơn nửa còn phải đối mặt với xấu nam mấy ngày… Đừng vì việc nhỏ mà làm uổng việc lớn a!” Miêu Thu Ngữ đặt cây lược bạch ngọc xuống xoay ngưới lại dặn dò nói.



Hướng Lăng Ba môi mỏng vung lên một nụ cười yếu ớt, mắt liếc tế chưởng ở hướng khác “ Tỷ tỷ, Lăng Ba biết sai rồi, xin tỷ tỷ tha thứ cho Lăng Ba”



Biết rất rõ ràng một chưởng này tuyệt đối sẽ không đánh tới mặt hắn, nhưng hắn vẫn là bày ra bộ dáng đáng thương để cầu xin tha thứ, bộ dáng giả ngây giả dại chọc cười các cô nương ở trong các.



“Được, lần này trước tha cho tên tiểu tử nhà ngươi” Lăng Ba đã cho nàng bậc thang xuống, nếu nàng không hảo hảo lợi dụng, nàng thật là sẽ mất mặt lớn.(chém!)



“Cảm ơn tỷ tỷ” Hướng Lăng Ba giả vờ phong lưu ở trên mặt Liễu Nghênh Xuân hạ xuống một nụ hôn khẽ, không ngờ lại khiến cho các cô nương khác không chịu, hờn dỗi.



"Lăng Ba, tỷ tỷ cũng muốn." Đinh Liên Đông giả vờ tức giận nói.



Liễu Nghênh Xuân hi hi cười duyên, hai tay ôm cổ Hướng Lăng Ba, thân thể ôn nhu lớn mật dán lên hắn."Lăng Ba thích nhất Nghênh Xuân tỷ tỷ, đúng không?"



Hướng Lăng Ba không khỏi cười nhẹ, thanh âm bất nam bất nữ dẫn dụ khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn."Tỷ tỷ, người muốn làm Lăng Ba khó xử sao?"



Đôi mắt đẹp của Liễu Nghênh Xuân bị nhiễm một tầng ướt át, "Lăng Ba, lời nói của ngươi ngươi ở trên giường cũng không phải là lời thật lòng của ngươi sao? Ngươi... Thật là làm tỷ tỷ đau lòng mà!"



"Tỷ tỷ đừng đau lòng, lời nói củaLă ng Ba ở trên giường từng câu từng chữ, đều là tự đáy lòng Lăng Ba nói ra." Hắn cười đến rất vô hại."Thế nhưng tỷ tỷ, Lăng Ba sẽ không chỉ yêu một mình người, ngươi đã quên rồi sao?"



Những lời này, như mũi tên bén nhọn, hung hăng xuyên qua lòng người.



"Lăng Ba... Ngươi..."nước mắt ngưng đọng ở khóe mắt rơi từng giọt, lệ quang dịu dàng của tiểu mỹ nhân chọc người trìu mến, khiến lòng người muốn đau nhập tâm khảm.



"Ta nói đại bài Nghênh Xuân a, ngươi đừng có giả bộ. Ngươi biết rất rõ ràng Lăng Ba của chúng ta chính làvô tâm vô phế như vậy, ngươi còn cố ý tự tìm thương tâm cho chính mình." Hoa ma ma mang theo một thân nồng hương bước vào phòng trang điểm, đồng thời chế nhạo dưỡng tử cùng hoa khôi thương yêu nhất.



"Ma ma!" Liễu Nghênh Xuân thanh âm giận dỗi nũng nịu, nước mắt trong mắt nói thu liền thu, hoàn toàn không để lại dấu vết.



"Người làm sao có thể nói Lăng Ba vô tâm vô phế? Nếu không phải nhờ hắn, ta mỗi một ngày đều không ngủ được đâu!"



Nàng thế nhưng không cho người khác nói xấu tâm can Lăng Ba của nàng.



"Chờ một chút, Nghênh Xuân tỷ tỷ, Lăng Ba đáp ứng đêm nay bồi người ta ngủ, ngươi cũng không nên đến cướp người a!" Miêu Thu Ngữ chân thành đi tới, từ trên tay nàng kéo Hướng Lăng Ba qua.



"Sao có thể như vậy? Lăng Ba, ngươi sao có thể như vậy?" Đôi mắt đẹp ảo não trừng tuấn mỹ thiếu niên.



Hướng Lăng Ba bất đắc dĩ khoát tay chặn lại, "Thu Ngữ tỷ tỷ nói, nếu là đêm nay Lăng Ba bồi nàng ngủ, nàng sẽ cho Lăng Ba nhẫn ngọc nàng yêu thích nhất. Hơn nữa, tối hôm qua ta mới cùng tỷ tỷ ngươi ngủ." Còn buôn bán có lời một chuỗi dây chuyền trân châu Nam hải quý báu.



"Ngươi chán cùng tỷ tỷ ngủ rồi sao?" ánh mắt thật oan ức.



"Tỷ tỷ xinh đẹp thiên tiên, Lăng Ba nhìn hoài không chán. Chỉ là Nghênh Xuân tỷ tỷ, những tỷ tỷ khác cũng muốn cùng Lăng Ba ngủ a! Lăng Ba thật sự là không có biện pháp." Đành phải xin lỗi ngươi một lần.



"Ngươi... Thu Ngữ muội muội..." Tầm mắt ai oán chuyển hướng trên người Miêu Thu Ngữ, "Giường của ngươi để lại một vị trí cho tỷ tỷ, đêm nay tỷ tỷ với các ngươi cùng ngủ chung, được không?" Cũng không nghĩ lời nói ra khỏi miệng có bao nhiêu dâm đãng, Liễu Nghênh Xuân chính là nói ra khỏi miệng.



"Đại bài của ta, lời này của ngươi không nên để đại gia bên ngoài nghe được!" Hoa ma ma sợ đến hoa dung thất sắc hô lớn.



Nếu để cho đại gia bên ngoài nghe được, "Xuân hạ thu đông" tứ đại hoa khôi của nàng cùng nam nhân -- ách, là thiếu niên -- ngủ cùng mà nói, nhất định mỗi người sẽ dùng tài bức nàng bán các nàng ra ngoài.



Nhưng ông trời thích nhất trêu chọc lão bà là nàng, xem có chết hay không, của nàng "Xuân hạ thu đông" liền vì một mình Hướng Lăng Ba, thế nhưng kiên trì bán rẻ tiếng cười bán nghệ không bán thân.



"Ta mặc kệ! Ta chỉ cần có thể cùng Lăng Ba ngủ, muốn người ta làm cái gì cũng được." Liễu Nghênh Xuân kiều mị nói.



“Ông trời của ta a!" Hoa ma ma đau đầu xoa thái dương." Cái dạng bây giờ của ngươi, làm thế nào người khác tin ngươi là cái kia kiều mị động lòng người 【 Xuân hoa khôi 】?"



"Ta mới không muốn làm hoa khôi gì đâu... ta chỉ nghĩ mỗi ngày buổi tối có thể cùng Lăng Ba ngủ chung một chỗ, như vậy muốn ta trở thành phụ nữ nhà nông, mỗi ngày lao đầu làm việc, ta cũng không hề oán hận một câu." Liễu Nghênh Xuân một tay che ngực, vô cùng nghiêm túc nói.



"Ngươi... Ngươi..." Chọc nàng tức chết mà! Hoa ma ma cảm thấy đầu của nàng càng thêm đau.



"Ma ma, ngồi xuống trước, uống chén trà." Hướng Lăng Ba cẩn thận nhìn ra Hoa ma ma bệnh cũ tái phát, vội vã kéo ghế tựa, đưa trà qua.



Hoa ma ma nhẹ nhấp hớp trà, nồng đậm mùi hoa ý vị xông vào miệng của nàng. Lá trà hoa này, cũng là do dưỡng tử đa tài đa nghệ của nàng làm ra.



Nhìn Hướng Lăng Ba trước mắt, nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ai! Thiên quái vạn quái cũng chỉ có thể trách Lăng Ba ngươi bộ bộ dạng quá mức tuấn mỹ, cá tính quá mức tri kỷ, ôn nhu, mới có thể đem tâm các cô nương ở chỗ này của ta cấp bắt đi." Nghĩ đến điều này, đầu của nàng lại càng đau đớn.



Ngay từ đầu, nguyên nhân nàng thu dưỡng của hắn chỉ là muốn làm cho hắn hảo hảo mà tập võ, bảo hộ Hoa Khôi các, không được để bất cứ kẻ nào ở Hoa Khôi các làm bậy; đáng tiếc nàng đánh giá thấp lực hấp dẫn của Lăng Ba.



Lăng Ba của nàng giống như là trời sinh vật sáng, bất luận đi tới chỗ nào, nhất định hấp dẫn ánh mắt mọi người.



Không chỉ là Hoa Khôi các cô nương bị hắn hấp dẫn, ngay cả Hoa Khôi các khách nhân cũng tranh nhau muốn đạt được Lăng Ba.



Ai! Đây đối với Lăng Ba mà nói, đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?



"Ma ma..." Hướng Lăng Ba bắt lấy bàn tay được bảo dưỡng bóng loáng, nhỏ nhắn, đáng thương hỏi: "Ma ma, ngài trách Lăng Ba sao?"



"Ai... Ngươi bộ dạng như vậy, ma ma cũng không biết nên trách ngươi là tốt hay vẫn là thương ngươi là tốt." Hoa Khôi các của nàng có cảnh tượng như ngày hôm nay là đứa nhỏ này có công lao thật lớn.



"Ma ma, ma ma tốt của ta, Lăng Ba đáng yêu như thế, ngài làm sao nhẫn tâm đi trách hắn?" Nhìn Lăng Ba yêu quý trên mặt u buồn, tứ đại hoa khôi lập tức vì hắn biện hộ.



Trong đó đặc biệt Liễu Nghênh Xuân là chính."Tốt thôi tốt thôi, đêm nay ta sẽ không cùng Lăng Ba cộng chẩm, tặng cho Thu Ngữ muội muội một đêm là được rồi." Nàng lấy bộ dáng nữ chính bi kịch đáng thương ôm nỗi hận nước mắt ròng ròng lui ra.



"Ai..." Vì này dưỡng tử cùng tứ đại hoa khôi, Hoa ma ma thế nhưng tóc bạc đi không ít,nếu không có Lăng Ba vì nàng cố ý tìm ra phương thuốc duy trì sợi tóc nhu thuận đen nhánh... Ai! Lại là Lăng Ba.



Hắn như vậy, bảo nàng thế nào giận hắn? Hoa ma ma một mặt uể oải muốn khóc, một mặt lại thương hắn thương nhập vào trong tâm khảm.



"Ma ma yên tâm, Lăng Ba sẽ thu mình lại." Hướng Lăng Ba chần chừ nói.



Hoa ma ma càng thêm uể oải."Lăng Ba a Lăng Ba, ma ma biết lòng của ngươi, thế nhưng... Ngươi bộ dạng rêu rao như thế, cho dù ngươi muốn thu lại, cũng không có nghĩa là ngươi có thể a! Hơn nữa, tứ đại hoa khôi của ma ma cả ngày cùng một chỗ với ngươi, ngươi có biết ma ma mỗi ngày đều chịu đựng bao nhiêu ánh mắt ghen tỵ sao?"



"Lăng Ba..." Biết! Hắn sao không biết? Thế nhưng hắn cùng Hoa ma ma đều như nhau, cũng không thể tránh được a! Trưởng thành như vậy lại không phải lỗi của hắn.



"Ta nói ma ma, ngài cần gì phải bi quan như thế đâu?" Hạ Tự Hà từ trong gương đồng nhìn mọi người, "Ký lai chi, tắc an chi, đây không phải là tôn chỉ nhất quán của Hoa Khôi các chúng ta sao? Ngài cần gì phải vì những ánh mắt kia mà tự phiền nhiễu lâu như vậy đâu?"



Huống chi nghề nghiệp của các nàng, đã làm cho các nàng chịu đựng không ít ánh mắt của thế tục.



"Tự Hà tỷ tỷ nói đúng cực kỳ!" Hướng Lăng Ba gật đầu, an ủi Hoa ma ma.



"Cũng đúng." Sau một hồi lâu, Hoa ma ma mới đồng ý.



"Được rồi, Lăng Ba, tỷ tỷ đã nói đúng, còn không qua đây cấp tỷ tỷ một nụ hôn ngọt như mật?" Đây mới là nguyên nhân chính Hạ Tự Hà nói chuyện.



Nghe vậy, Hoa ma ma lại nhịn không được thở dài.



Đây là vận mệnh của Lăng Ba sao?



Phục Thành Ngạn biết rõ nhiệm vụ lần này sẽ có nguy hiểm, nhưng là hắn vẫn tiếp nhận, chỉ là vì không dám cùng tiểu sư muội quá tiếp cận, miễn cho đại sư huynh đố kị.



So sánh với đại sư huynh tức giận, nguy hiểm chừng này liền biến thành không có gì.



Bất quá...lần này hắn tính sai rồi sao?!



Nhìn đao kiếm trên tay hắc y nhân trước mắt, nếu hắn không có đoán sai, hẳn là thoa lên độc vật "Bách bộ hồng" của Tây Vực -- là loại một khi dính vào, sẽ ở trăm bước phát ra mà chết.



Vô cùng tàn nhẫn chính là lúc dính vào độc này, thân thể cũng sẽ không có gì khác thường, ngây ngốc đi trăm bước mới phát độc rồi chết.



Nhờ hắn cẩn thận một chút, nếu không hắn hôm nay nhất định sẽ hồn đoạn.



"Đưa vật trên tay buông ra, ta còn có thể cho ngươi toàn thây." người dẫn đầu lạnh giọng quát.



"Hừ! Cười nhạo, vật ta lấy được sao có thể bởi vì một câu nói nhỏ của ngươi mà buông tha?" Nhất là nó thế nhưng lại có thể mang đến không ít tiền thưởng. Phục Thành Ngạn vừa nói vừa rút ra nhuyễn kiếm quấn ở thắt lưng.



"Giết hắn. Cẩn thận trên tay hắn ngọc Bồ Tát." người dẫn đầu hạ lệnh.



Hắn ra lệnh một tiếng, binh lính phía sau liền lập tức xông lên trước, nhiều chiêu sắc bén, muốn đưa Phục Thành Ngạn vào chỗ chết.



Cho dù đối phương nhân mã đông đảo, nhưng Phục Thành Ngạn vẫn có thể ứng phó như thường, thậm chí có thể khiêu khích: "Đầu lĩnh! Vì sao ở một bên xem chiến? Chẳng lẽ ngươi sợ ngươi thất bại vì ta?"



Nghe vậy, nam nhân dẫn đầu xông lên trước, trường kiếm dùng sức chém, Phục Thành Ngạn trên tay nhuyễn kiếm lập tức bị vừa chém làm hai, đoạn kiếm rơi trên mặt đất.



"Đoạn long kiếm!" Phục Thành Ngạn nhận ra được kim long phù điêu trên chuôi kiếm, "Đáng chết! Ngươi là 『 cuồng long 』 Phong Vô Kỵ!"



"Lắm miệng!" Phong Vô Kỵ một chưởng đánh hướng Phục Thành Ngạn.



"Đáng chết!" Phục Thành Ngạn thực sự tính sai rồi! Liền nay cả sát thủ đứng đầu giới sát thủ cũng thành tay sai của cẩu quan hoàng thừa tướng, lần này chẳng lẽ hắn thực sự bỏ mạng ở đây?



Hắn nghiêng thân đi, tránh chưởng phong trí mạng.



Lúc này, hắn thập phần hối hận vì sao chính mình không hảo hảo khổ luyện võ công. Nếu hắn ncó võ nghệ của đại sư huynh hoặc là tam sư huynh, như vậy hắn hiện tại cũng sẽ không có chật vật không chịu nổi như lần này.



"Nạp mạng đi!" Phong Vô Kỵ lại dùng kiếm quét về phía Phục Thành Ngạn.



Đáng chết! Phục Thành Ngạn thả người nhảy, tránh vị trí mà một kiếm kia muốn hại, lại không thể tránh được vùng bụng.



Máu đỏ tươi tràn ra, nhiễm đỏ y sam.



Phục Thành Ngạn điểm huyệt đạo trên người, ngăn máu chảy ra. Nếu như phải chết hắn muốn Phong Vô Kỵ phải chôn cùng!



Hắn muốn giở trò tiểu nhân, tay đưa hướng thắt lưng lấy một đống lớn thuốc độc.



“Nhảy xuống kênh đào”, Thình lình, Phong Vô Kỵ tới gần Phục Thành Ngạn, nhẹ giọng nói một câu sau đó một chưởng đánh hướng đầu vai hắn



Một chưởng kia của hắn chỉ dùng 3 phần công lực, nhưng đã đủ để đem Phục Thành Ngạn đang bị thương đánh rơi khỏi tường thành, hướng phía kênh đào rơi xuống.



Tiểu nhân! Nhớ kỹ cho ta!-Lúc đang rơi xuống, Phục Thành Ngạn im lặng hướng về phía Phong Vô Kỵ nói.



Muốn cứu hắn tại sao phải cho hắn một đao? Hại hắn hiện tại đau muốn chết! Bất quá, may là trên thân kiếm của Phong Vô Kỵ không có bôi thuốc độc, nếu không hắn nhất định phải chết.



Một giây sau, hắn rơi vào trong kênh đào băng lãnh, hàn ý làm cho thân thể hắn cứng ngắc, nhưng... Hắn không thể chết được!



Ý thức muốn sống làm hắn bắt đầu khởi động tay chân, hướng phía bờ bơi tới, vải đen che khuất tuấn dung trên mặt bị chảy xiết theo dòng nước trôi đi.



Đáng chết! Vào tháng chạp mà rơi vào trong nước sông thật không phải là người mà! Mới bò lên bờ, thổi tới gió lạnh cơ hồ muốn mạng của hắn, thật muốn ngã trên mặt đất giả chết quên đi.



Bất quá muốn hắn ngoan ngoãn đợi ở chỗ này, bị Phong Vô Kỵ bắt trở lại, làm hắn không cam lòng. Hắn cố khởi động thân thể, lảo đảo chạy trốn.



Vết thương ở bụng không ngừng chảy máu, trở ngại nghiêm trọng bước đi của hắn, cũng làm thể lực hắn tiêu hao rất nhanh.



Hắn từ bên hông lấy ra túi thuốc chứa đại bổ hoàn, mặc dù không thể cầm máu, nhưng ít ra có thể cho hắn có thể giữ lại thêm một ít máu.



Tiếp tục đi vào trong rừng cây không biết bao lâu, xác định phía sau không có truy binh, hắn mới không còn chút sức lực nào mà vào tựa một gốc cây khô, ngã ngồi trên mặt đất.



Lấy ra túi thuốc, đem tất cả những thứ bên trong đổ ra, hắn mới đau khổ phát hiện, túi thuốc của hắn có vài trăm loại thuốc có thể trị những chứng bệnh khó chữa trong thiên hạ, cũng có hơn một nghìn vạn loại thuốc độc, phấn độc có thể tùy thời đưa người vào chỗ chết, nhưng mà lại --



Không có kim sang dược cầm máu!



Thực sự là mụ nội nó!



Không cam lòng nuốt mấy viên đại bổ hoàn, dù sao loại này thuốc có công dụng chữa bệnh, không có việc gì thì bổ thân -- nhất là bổ huyết!



"Ân..." Phong Vô Kỵ chết tiệt, thật là... Đau chết hắn!



Hướng Lăng Ba cho là mình gặp quỷ!



Tại đây nửa đêm canh ba, có bóng dáng tựa ở dưới cây đại thụ, hơn nữa còn truyền đến từng tiếng thở --



Không giống với tiếng thở mà Hoa Khôi các tỷ tỷ cùng nam nhân trên giường lúc cuồn cuộn phát ra, mà như là tiếng thở lúc sắp chết...



"Đáng chết!"



Hướng Lăng Ba nhíu đôi chân mày, thế nào mà quỷ cũng sẽ nói tiếng thô tục của con người? Tò mò đi vòng qua phía sau gốc cây, hắn cúi đầu nhìn về phía người co quắp trên mặt đất "Quỷ" --



Kỳ quái? Thế nào mà quỷ còn đang chảy máu...



Ò o! Nam nhân này không phải quỷ, mà rõ ràng là người!



"Ngươi không sao chứ?" Hắn đi lên phía trước, ngồi xổm trước người nam nhân.



"Ngươi... Là người hay quỷ a?" Cảnh tượng hỗn loạn làm hoa mắt, khiến Phục Thành Ngạn nhìn không ra "Bóng dáng" trước mắt rốt cuộc là người hay là quỷ.



"Các hạ hình như so với ta càng giống quỷ đi!" Nếu như Hoa ma ma biết hắn lại cứu một người, nàng nhất định sẽ vặn đứt lỗ tai của hắn."Ta dẫn ngươi đi tìm đại phu."



Kéo một tay quàng qua đặt ở trên đầu vai của chính mình, Hướng Lăng Ba dùng sức nâng hắn.



"Tiểu huynh đệ, ngươi thật là nhỏ." Phục Thành Ngạn miễn cưỡng dùng sức tự nâng phần lớn trọng lượng, để tránh khỏi đè ép Hướng Lăng Ba thấp bé.



"Ta cũng không nhỏ, chỉ là ngươi quá cao to mà thôi." Nam nhân này tám phần là từ phương Bắc tới. Hướng Lăng Ba không tự ti cũng không kiêu ngạo trả lời.



"Phải không? Chẳng trách mọi người đều nói nam nhân phía Nam hảo nhỏ nhắn xinh xắn." Tuy là bị thương nặng, nhưng Phục Thành Ngạn vẫn chế nhạo người cứu hắn, tuyệt không sợ Hướng Lăng Ba sẽ nửa đường ném hắn xuống.



"Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi có thể câm miệng của ngươi lại, giữ hơi sức tiếp tục đi." Cũng không biết kỳ thực bản thân Phục Thành Ngạn đã gánh chịu phần lớn trọng lượng, Hướng Lăng Ba liếc hắn một cái.



Bất ngờ, Phục Thành Ngạn dừng bước lại, "Tiểu huynh đệ, không cần đi tìm đại phu." Thân là con của thần y lại muốn tìm đại phu khác đến cứu chính mình, truyền tới trong tai sư huynh đệ, nhất định sẽ bị cười đến không có mặt mũi gặp người.



"Ngươi muốn chết?" Kia nói sớm một chút, hắn cũng không cần khiêng khổ cực như vậy thôi! Vừa nói,Hướng Lăng Ba đã bỏ Phục Thành Ngạn ra, mặc hắn tự sinh tự diệt.



"Không phải vậy... Chờ một chút, tiểu huynh đệ, ta chỉ là... Trên người của ngươi có kim sang dược sao?" Phục Thành Ngạn không ôm hi vọng hỏi.



"Có a!" Ngoài ngoài ý nghĩ của hắn, Hướng Lăng Ba từ trong lòng lấy ra một bọc thuốc nhỏ.



Chẳng lẽ tiểu huynh đệ này là quý nhân trong mệnh của hắn?



Phục Thành Ngạn tiếp nhận gói thuốc, ý bảo Hướng Lăng Ba để hắn xuống đất."Ngươi tại sao lại có thể có kim sang dược?" Lòng hiếu kỳ làm hắn hỏi ra lời.



"Ma ma nói ta suốt ngày gặp rắc rối, bắt ta phải mang một chút kim sang dược ở trên người, chuẩn bị bất cứ tình huống nào." Kỳ thực ma ma là lo lắng vô ích, lấy thân thủ của hắn, làm sao đơn giản để cho người ta thương tổn được?



"Ma ma?" Đáng chết! Tay run không bôi thuốc được.



"Dưỡng mẫu của ta." Hướng Lăng Ba tiếp nhận thuốc trên tay Phục Thành Ngạn, một phen xé mở áo của hắn, lộ ra vết đao dài hơn một tấc."Vết thương tuy lớn, nhưng không sâu, ngươi còn chưa chết được."



Nói xong, hắn bốc lên một vốc kim sang dược, tiện tay cứ như vậy vẩy lên vết thương của Phục Thành Ngạn, tuyệt không quản Phục Thành Ngạn đau đến mặt trắng bệch.



Phục Thành Ngạn thiếu chút nữa đau đến chảy xuống nước mắt nam nhi quý báu."Ngươi..."



Hắn... Thật ác độc! So với vô tâm vô phế đại sư huynh kia của hắn còn ác hơn! Đại sư huynh của hắn còn có thể vì tình sư huynh đệ, cẩn thận từng li từng tí vì hắn bôi thuốc; nhưng tiểu huynh đệ này quả thực là đem hắn trở thành người chết không cảm giác!



"Ngươi trước ở trong này nghỉ ngơi một chút, đợi ta mang ngươi về nhà của ta." Dùng y sam xé vừa rồi bao vết thương của Phục Thành Ngạn, Hướng Lăng Ba dường như ngại hắn không đủ đau mà nặng nề vỗ vài cái ở trên vết thương.



Cái đau thấm vào nội tâm, lại bị thương nặng Phục Thành Ngạn thiếu chút nữa ngất đi.



"Nghỉ ngơi một chút đi!" Nhàn nhạt phân phó, Hướng Lăng Ba tự sửa soạn kim sang dược còn lại, không có để ý tới hắn.



Tiểu huynh đệ nhỏ nhắn xinh xắn này..."Thật là không biết đồng tình..." Đây là câu nói sau cùng của Phục Thành Ngạn trước khi rơi vào hôn mê.



"Không biết đồng tình, phải không?" Lời của hắn thành công khiến Hướng Lăng Ba nhướng mày.Nếu như hắn không biết đồng tình, vậy hắn hiện tại đang làm cái gì? Thật là nam nhân không biết tốt xấu!



"Ái chà chà, Lăng Ba tốt của ta a, ngươi từ nơi nào tìm được soái ca phương Bắc này?" Mặc dù là có điểm tái nhợt nhưng vẫn là một soái ca.



"Ở trong rừng cây." Hướng Lăng Ba vì người trên giường đắp kín chăn."Hắn nằm chết ngất ở nơi đó, ta thuận tay nhặt hắn trở về."



"Ở trong rừng cây có thể tiện tay nhặt được soái ca? Vậy ngày mai tỷ tỷ cũng muốn đi thử thời vận." Liễu Nghênh Xuân vỗ hai tay, cười hì hì nói.



Hướng Lăng Ba khuôn mặt tươi cười chào đón.



"Nghênh Xuân tỷ tỷ, ngươi thay lòng sao?" Đinh Liên Đông nhàn nhạt thanh âm bay tới, thân thể mềm mại lại nhiệt tình dán lên bên cạnh Hướng Lăng Ba."Vậy Lăng Ba, tối nay ngươi tới bồi Liên Đông tỷ tỷ ngủ có được không? Tỷ tỷ đem bạch ngọc trâm yêu thích nhất cho ngươi."



Mấy ngày nay Lăng Ba đều bị Nghênh Xuân tỷ tỷ chiếm, hại nàng mấy ngày cũng không có cảm giác ngủ ngon, thật muốn đem Lăng Ba để bên người mỗi ngày...



Hướng Lăng Ba còn không có lên tiếng, liền bị Liễu Nghênh Xuân đoạt đi.



"Không thể không thể không thể, Lăng Ba đã đáp ứng đêm nay ngủ cùng ta." Liễu Nghênh Xuân nũng nịu thay Hướng Lăng Ba cự tuyệt.



"Thế nhưng ngươi thay lòng không phải sao?" Đinh Liên Đông đoạt lại Hướng Lăng Ba, vững vàng ôm vào ngực."Vì thế Lăng Ba đêm nay bồi Liên Đông tỷ tỷ là được rồi."



"Không có không có không có không có!" Liễu Nghênh Xuân vội vã lắc đầu phủ quyết, đôi mắt đẹp chuyển hướng Hướng Lăng Ba."Lăng Ba, ngươi cùng tỷ tỷ ngủ đi! Tỷ tỷ đem tử ngọc trâm nhị vương gia đưa ta cho ngươi, ngươi đừng cùng Liên Đông nha." Không nói hai lời đem tử ngọc trâm ở trên vân kế rút xuống, hai mắt đẫm lệ lưng tròng đưa cho hắn.



Cá cùng hùng chưởng, hai người không thể đồng thời đạt được;soái ca trên giường thủy chung sẽ có một ngày biệt ly, chỉ có Hướng Lăng Ba đáng yêu sẽ ở lại Hoa Khôi các.



Vì tương lai có thể ngủ yên, đại soái ca trên giường nàng đành phải trách xa là tốt nhất.



Liễu Nghênh Xuân chảy nước mắt cáo biệt Phục Thành Ngạn.



"Hai vị tỷ tỷ, Lăng Ba đêm nay muốn chiếu cố vị đại ca này để tránh ma ma phát hiện ra hắn. Vì thế Lăng Ba khuya hôm nay..." Thanh âm khó xử từ trong miệng Hướng Lăng Ba phát ra, trên khuôn mặt tuấn tú luống cuống cùng với khó xử, khiến hai vị mỹ nhân yêu thương.



"Hảo hảo hảo, Lăng Ba đừng phiền não, đừng phiền não, đêm nay ngươi hãy theo vị công tử này, Liên Đông tỷ tỷ không ầm ĩ ngươi." Đinh Liên Đông vạn phần yêu thương thay Hướng Lăng Ba vuốt tuấn mi nhăn lại thuận tay đem Liễu Nghênh Xuân không đồng ý dắt ra khỏi sương phòng.



"Còn có, hai vị tỷ tỷ, chuyện Lăng Ba nhặt nam nhân trở về, ngàn vạn lần không thể để cho ma ma biết, có thể chứ?" Bằng không một khi Hoa ma ma tức giận, người trên giường liền chuẩn bị bị người trói gô ném ra Hoa Khôi các. Tuấn nhan Hướng Lăng Ba cầu xin khiến người khác không thể chống cự.



"Có thể có thể, Lăng Ba ngươi nói thế nào liền thế ấy." Bị tuấn dung mê hoặc khiến đầu óc choáng váng hoa mắt hai vị đại mỹ nhân gật đầu lia lịa, chân cũng không dừng lại.



Hướng Lăng Ba thở nhẹ, một mặt vì cam đoan của hai vị tỷ tỷ, nam nhân trên giường có thể tiếp tục lưu lại; một mặt khác là vì đêm nay rốt cuộc không cần tiếp tục làm công việc “bồi ngủ”.



Từ nhỏ đến lớn cũng đã quen ngủ một mình rồi, từ cái đêm hắn cùng Liễu Nghênh Xuân ngủ một đêm,tin tức không cẩn thận bị truyền ra, từ đó mỗi một đêm hắn đều phải cùng bất đồng mỹ nhân ngủ...



Trên thực tế, hắn ghét muốn chết, nhưng không cách nào cự tuyệt.



Cùng hắn ngủ một đêm nhất định phải dùng trân bảo trả giá, dụng ý chỉ là muốn làm cho đại gia biết khó mà lui, ai biết... Lại khiến đại gia càng thêm cuồng nhiệt.



"Vì tại hạ mà bỏ qua lời mời của hai vị mỹ nhân, đáng giá không?" Phục Thành Ngạn chịu đựng đau đớn trên người, khởi động nửa thân trêu ghẹo hỏi, rõ ràng đem một màn vừa rồi từ đầu tới cuối thấy rõ ràng.



Hướng Lăng Ba cười khẽ, "Không có gì đáng giá hay không, ngươi bị thương, ta cứu ngươi, nên ở lại chỗ này chiếu cố ngươi." Hắn mặt đầy chính nghĩa, hoàn toàn không thừa nhận mình là vì có lòng riêng.



"Đa tạ, tiểu huynh đệ." Bất quá Phục Thành Ngạn tổng cảm thấy tiểu huynh đệ này trong lòng có tính toán khác.



"Ta đã ngủ bao lâu?" Cảm thấy thân thể cứng ngắc.



"Công tử mê man cả một ngày." Trong đôi mắt phượng hẹp dài hiện lên một tia tính toán, nhanh đến mức làm cho người khác không nắm bắt được."Còn không biết công tử cao tính đại danh?"



"Phục Thành Ngạn."



"Phục Thành Ngạn? Thần y Phục Danh là... của ngươi " Hắn là nhi tử của thần y?



"Chính là gia phụ." Phục Thành Ngạn tiếu ý dịu dàng nói.



"Công tử là bị người đánh lén sao?" Nếu không, thân là đại phu lại không thể tự chữa trị, thật là làm người khác thập phần hoài nghi bản lĩnh của hắn.



"Lăng Ba là tên của tiểu huynh đệ ngươi sao? Mới vừa nghe đến hai vị mỹ nhân kêu ngươi như vậy." Phục Thành Ngạn chuyển đề tài, không trả lời vấn đề của Hướng Lăng Ba.



"Đúng." Hướng Lăng Ba cũng không có kiên trì truy hỏi. Bởi vì, hắn có tính toán khác.



"Vậy ngươi không để ý ta kêu ngươi Lăng Ba đệ đệ đi?" Phục Thành Ngạn mặt dày không chút nào để ý tới chán ghét trên mặt Hướng Lăng Ba, tự mở rộng quan hệ."Lăng Ba đệ đệ, nơi này là nơi nào a?"



Hắn bén nhạy tai nghe được bên ngoài truyền đến từng tiếng oanh thanh yến ngữ.



"Hoa Khôi các." Khóe môi câu dẫn ra một nụ cười vẻ mặt chờ xem kịch vui, nhưng -- "Ngươi không biết Hoa Khôi các là địa phương nào sao?" Vì sao hắn một điểm thần sắc khác thường cũng không có?



"Ta biết." Là địa phương chuyên để cho nam nhân cầu hoan. Nhưng làm cho hắn tương đối có hứng thú chính là Lăng Ba đệ đệ vì không nhìn thấy biểu tình khác thường xuất hiện trên mặt hắn mà lộ ra biểu tình thất vọng."Ta không cho là nơi này có cái gì không ổn." Hắn nhún nhún vai.



"Phải không?”



"Lăng Ba đệ đệ, ngươi làm sao vậy?" Tuấn mỹ thiếu niên nhíu mày, quả thực đẹp như thanh xuân thiếu nữ, như nhau câu dẫn nhân tâm, thảo nào vừa rồi hai vị đại mỹ nhân ầm ĩ muốn cùng hắn ngủ, nhưng..."Lăng Ba đệ đệ, ngươi cùng Hoa Khôi các cô nương ngủ?"



"Đúng" Kia thì thế nào?



"Ngươi là Hoa Khôi các... Nam sủng?" Phục Thành Ngạn cẩn thận từng li từng tí lựa lời mà nói, để tránh làm tổn thương thiếu niên tâm linh yếu đuối.



"Nam sủng?" Hướng Lăng Ba không khỏi hài lòng cười rộ lên. Khó trách hắn vẫn tìm không được từ thích hợp để hình dung chính mình, thì ra là nam sủng a!



"Lăng Ba đệ đệ, ngươi đừng như vậy, làm nam sủng kỳ thực không có gì đáng ngại, hơn nữa có thể mỗi đêm cùng bất đồng đại mỹ nhân đồng sàng cộng chẩm, đây là chuyện rất nhiều nam nhân tha thiết ước mơ!" Che vết thương miễn cưỡng ngồi dậy, Phục Thành Ngạn bị phản ứng quái dị của Hướng Lăng Ba hù dọa.



"Không có gì. Ngươi cẩn thận." Hướng Lăng Ba đến gần bên giường đỡ Phục Thành Ngạn ngồi thẳng, để tránh hở miệng vết thương trên người hắn.



Chóp mũi truyền đến một trận thơm ngát, làm cho nhịp tim Phục Thành Ngạn nhất thời hỗn loạn."Lăng Ba đệ đệ, nam sủng Hoa Khôi các cũng sức huân hương sao? Nếu không vì sao ngươi trên người có mùi hương?"



"Có thể mùi hương là từ trên người các tỷ tỷ dính vào đi!" Hướng Lăng Ba không có giải thích nhiều.



"Cũng đúng." Vừa rồi hắn nhìn thấy Đinh Liên Đông cùng Liễu Nghênh Xuân toàn bộ dán lên người Hướng Lăng Ba.



"Thân thể của ngươi còn chưa có phục hồi như cũ, trước nghỉ ngơi một chút. Tối nay ta trở lại thăm ngươi." Dìu hắn nằm lại trên giường, Hướng Lăng Ba đứng lên, ra khỏi phòng, lại bắt đầu việc hắn mỗi một ngày cần làm --



Hộ vệ, không phải nam sủng
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom