Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 137 - Chương 137: Cái chết của liễu man (1)
“T
a cũng không loại trừ một khả năng, đó là tất cả mọi chuyện thật ra chỉ là một sự trùng hợp. Ngươi bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể không lui về ở ẩn, từ đó ngươi trở thành tỳ nữ thân cận của tiểu thư Dương gia. Mà điều trùng hợp hơn chính là, ngươi lại đem lòng yêu vị hôn phu của Liễu Man, cho nên ngươi quyết tâm đoạt lấy y.”
“Càng có thể là, ngươi giấu mình bên cạnh Liễu Man chính là vì người đàn ông tên Dương Phong kia. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra, chẳng qua thật sự quá gượng ép, ta không tài nào tin được.”
Nguyên Vô Ưu nhìn nàng ta, cười nói.
“Đương nhiên, ta tin rằng ái tình có thể khiến đầu óc của một nữ nhân trở nên ngu muội đến mức không thể tưởng tượng được, cũng khiến con người ta không từ bất kì thủ đoạn nào. Luận về người này - một người đàn ông chỉ vì một câu nói mà sợ hãi, nghi ngờ ngươi, loại đàn ông ấy đối với ngươi mà nói, e rằng không thể không loại bỏ. Thế nên, ta khẳng định ngươi sẽ không vì tình yêu mà bày ra mưu kế này.”
Mặt Dương thiếu phu nhân không cảm xúc nhìn nàng.
Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Không sao cả, ngươi vừa định treo cổ tự sát, cổ họng bị tổn thương không thể nói chuyện, ta hoàn toàn thông cảm.”
Dương thiếu phu nhân nhếch môi mang theo nét giễu cợt, châm biếm.
Nguyên Vô Ưu cười nói: “Ngươi giễu cợt như thế cũng đúng thôi, bởi vì tạm thời ta quả thật chưa biết được mục đích của ngươi là gì, bất quá, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ làm rõ mọi chuyện. Có phải ngươi đang muốn hỏi ta, nếu đã như vậy, tại sao còn đến?”
Dương thiếu phu nhân bình tĩnh nhìn nàng, không hề tỏ ra bất ngờ.
“Ta đến vì muốn chính thức báo một tiếng, cũng xem như nói một lời tạ lỗi đến ngươi. Bởi dẫu sao, ta cũng sắp phá hoại chuyện đại sự của ngươi.”
Dương thiếu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng.
Nguyên Vô Ưu nhún vai: “Ngươi muốn tin hay không, hoàn toàn không phải việc của ta. Được rồi, ta đi trước, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn theo bóng lưng Nguyên Vô Ưu, Dương thiếu phu nhân từ từ nhíu mắt lại!
…
Ngày hôm sau, trước lúc mặt trời lặn, Mộc Vũ đã quay trở lại, cũng không quên mang đến đội quân gồm một trăm lính tinh nhuệ. Mộc Vũ phái mười người vào Dương gia đích thân bảo vệ an toàn cho Nguyên Vô Ưu, những người còn lại đều đóng quân tại rừng cây nhỏ, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Rất nhiều binh lính đóng quân tại đây khiến thôn Dương Gia sống trong sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Sự thật là không chỉ những người trong thôn Dương Gia lo sợ bất an, mà ngay cả tri huyện huyện Tề - Trần Lạc Điền cũng cảm thấy giống như có kiến bò khắp người mà đứng ngồi không yên. Ban đầu, ông ta thật lòng nghĩ rằng công chúa Vô Ưu này ra lệnh đóng quân tại đây, là do tùy hứng làm việc hàm hồ xằng bậy.
Thế nhưng hiện tại, đội quân kia thật sự đã đến, tuy rằng không phải đội quân hùng hậu, nhưng chính mắt ông ta chứng kiến được, đó thực sự là một đội quân tinh nhuệ vô cũng dũng mãnh, có thể vào sinh ra tử với bất cứ kẻ địch nào.
Ông ta hoảng sợ trước quyền lực mà vị công chúa Vô Ưu kia nắm giữ, đồng thời trong lòng cũng thầm lo lắng tột độ. Nhưng bất luận ông ta suy nghĩ thế nào đi nữa, cũng không tài nào nghĩ ra được, rốt cuộc là nguyên nhân gì, tại sao nàng lại điều quân đến đây để bảo vệ?
Trên dưới Dương gia đều biết rõ, công tử họ Lưu này là một công chúa có thân phận vô cùng cao quý, không phải người mà họ có thể đắc tội được. Thế nhưng... từ khi bọn họ nghe tin có một đội quân đang đóng trong khu rừng kia, tất cả mới thật sự hiểu ra rằng, hai chữ hoàng quyền rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Khu biệt viện vốn yên tĩnh trang nghiêm đã trở thành khu vực đặc biệt của Dương gia, không một ai dám tự tiện xâm phạm.
Nguyên Vô Ưu không hề hỏi Mộc Vũ, đội quân kia là từ doanh trại nào phái đến?
Nàng cũng không hề triệu hồi chỉ huy đội binh lính tinh nhuệ kia, ngay cả mười người Mộc Vũ phái đến Dương gia để bảo vệ an toàn cho nàng, nàng cũng không hề gọi đến.
Mộc Vũ cũng không thể giải thích rõ ràng được, giữa họ đều cùng tồn tại một sự thấu hiểu ngầm không thể diễn tả thành lời.
…
Tại một ngôi nhà hẻo lảnh ở ngoại ô huyện Tề.
Cuối cùng thì người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng cũng xoay người lại rồi ngồi xuống ghế. Từng động tác của hắn đều toát ra sự lạnh lùng khó tả. Bộ đồ màu xám làm nổi bật chiếc mặt nạ xám bạc trên gương mặt hắn, khiến bầu không khí xung quanh bị bao trùm bởi một lớp băng buốt giá, tựa như cái lạnh khi thanh kiếm chém nát khối băng tuyết tỏa ra vậy.
Mặt nạ bạc che đi khuôn mặt hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt không chút gợn sóng, cùng với chiếc cằm và bờ môi tuyệt đẹp.
Đứng sau người mang mặt nạ kia là một người đàn ông bị gù lưng, hắn mặc áo choàng đen, giắt trên người một chiếc hắc rìu tỏa ra sát khí vô cùng nguy hiểm, khiến người khác run sợ. Thế nhưng, khi đối diện với nam tử mang mặt nạ kia, luồng khí âm u đó đều được thu lại, thay vào đó là sự kính nể vô vàn.
“Vào thời khắc quan trọng lại gặp phải Nguyên Vô Ưu, đúng là vận khí xui xẻo mà.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên, không chút cảm xúc.
Tên ám vệ và người đàn ông lưng gù kia đều kính cẩn cúi đầu, không hề lên tiếng.
Một lần nữa, không khí trong ngôi nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh, người đàn ông mang mặt nạ lại bỗng nhiên thấp giọng cười: “Nguyên Vô Ưu quả là một nữ nhân thông minh, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể triệu kiến được huyện lệnh, tiếp cận sát sao lại còn có thể phái quân đội đến đóng giữ. Nàng ta gần như phá hủy hết toàn bộ kế hoạch của Lạc Nhi lại vẫn có thể giữ được an toàn cho chính mình, quả thật là một kế sách hay.”
“Chủ tử, cứ cho là có một trăm binh lính tinh nhuệ bảo vệ, chỉ cần chúng ta ra tay, cũng không hẳn là không có cơ...” Lời của ám vệ bị người đàn ông mang mặt nạ cắt ngang.
“Con đường lấy đá chọi đá này đã bị Nguyên Vô Ưu chặn đứng rồi, dù có giết chết nàng ta thì cục diện cũng đã bị nàng ta xáo trộn.” Trải qua đêm Nguyên tiêu, nàng ta có vẻ đã xem trọng mạng sống của mình hơn.
“Thế nhưng, chủ tử chuẩn bị kế hoạch này đã mười năm rồi, Lạc chủ cũng đã phải hy sinh đến mức này, làm sao có thể vứt bỏ tất cả được cơ chứ?” Ám vệ thầm nghiến răng nói.
Sau trận bộc phát kia của ám vệ, không khí trong phòng lại dường như ngưng đọng. Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ bạc đặt tay lên thành ghế, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống, hai người bên dưới đều yên lặng đợi lệnh của hắn.
“Ngươi nói với Lạc Nhi, bảo nàng ta tìm cơ hội nói chuyện với Nguyên Vô Ưu.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Ám vệ vô cũng kinh ngạc đáp rằng: “Chuyện này... liệu Nguyên Vô Ưu có đồng ý hay không? Nàng ta đã phái quân lính đến, khí thế bừng bừng như vậy, nàng ta nhất định sẽ không dừng lại nếu như chưa tìm ra được mục đích của Lạc chủ.”
Khóe miệng nam tử đeo mặt nạ nhẹ cong lên: “Đi đi, Lạc Nhi tự khắc hiểu.”
“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.” Ám vệ buộc phải cung kính lui xuống.
Hắn trầm mặc một lát, thầm buông tiếng thở dài: “A Phủ, ngươi nói xem, đây có phải là người tính không bằng trời tính hay không?” Nguyên Vô Ưu đã hành động quá nhanh khiến bọn họ không kịp trở tay. Giả sử, Nguyên Vô Ưu chết đi, thế không phải chính là khiến Nguyên Hạo Thiên biết rằng, ở Dương gia có uẩn khúc hay sao? Dựa vào tính cách của Nguyên Hạo Thiên, bọn họ thật sự sẽ không dễ gì mà đoạt được thứ mình muốn, trái lại đối với Nguyên Vô Ưu... có lẽ bọn họ vẫn còn một con đường sống!
A Phủ trầm mặc trong chốc lát, trả lời: “Thiếu gia, chuyện này có nên bẩm báo lại cho lão gia hay không?”
Nam tử mặt nạ bạc ngăn lại: “Trước hết, ta cứ để Lạc Nhi xử trí xem thế nào.” Nguyên Vô Ưu xem ra đã không kiêng dè chặn đứng hết kế hoạch của bọn họ, nhưng chỉ cần xử lí thỏa đáng, chỉ cần Nguyên Vô Ưu có thể ra yêu cầu, sự việc cũng không hẳn đã là bước đường cùng.
Bây giờ, hắn ngược lại mà nảy sinh lòng hiếu kì, Nguyên Vô Ưu sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?
…
Trong đại sảnh biệt viện, Nguyên Vô Ưu đứng trước khung cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài.
“Công tử, vì sao người lại muốn Mộc đại ca phái quân lính đến canh gác?” Diệp Tuyết bứt rứt hai ngày trời, rốt cuộc nhịn không được nữa mà lên tiếng hỏi.
Đúng lúc ấy, Cố Lăng vừa đi vào, nghe thấy câu hỏi của Diệp Tuyết, hắn vô thức dừng bước nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Bản thân hắn cũng cảm thấy đằng sau chuyện này, chắc chắn ẩn giấu điều gì không hề tầm thường. Bỗng dưng, nàng lại ra lệnh cho Mộc Vũ điều động binh lính đến đóng quân canh giữ, hành động như vậy thực không cách nào hiểu được? Cũng không tài nào nhìn thấu được, rốt cuộc nàng đang tính toán điều gì?
a cũng không loại trừ một khả năng, đó là tất cả mọi chuyện thật ra chỉ là một sự trùng hợp. Ngươi bởi vì một nguyên nhân nào đó mà không thể không lui về ở ẩn, từ đó ngươi trở thành tỳ nữ thân cận của tiểu thư Dương gia. Mà điều trùng hợp hơn chính là, ngươi lại đem lòng yêu vị hôn phu của Liễu Man, cho nên ngươi quyết tâm đoạt lấy y.”
“Càng có thể là, ngươi giấu mình bên cạnh Liễu Man chính là vì người đàn ông tên Dương Phong kia. Mọi chuyện chỉ là trùng hợp nhưng không có nghĩa là không thể xảy ra, chẳng qua thật sự quá gượng ép, ta không tài nào tin được.”
Nguyên Vô Ưu nhìn nàng ta, cười nói.
“Đương nhiên, ta tin rằng ái tình có thể khiến đầu óc của một nữ nhân trở nên ngu muội đến mức không thể tưởng tượng được, cũng khiến con người ta không từ bất kì thủ đoạn nào. Luận về người này - một người đàn ông chỉ vì một câu nói mà sợ hãi, nghi ngờ ngươi, loại đàn ông ấy đối với ngươi mà nói, e rằng không thể không loại bỏ. Thế nên, ta khẳng định ngươi sẽ không vì tình yêu mà bày ra mưu kế này.”
Mặt Dương thiếu phu nhân không cảm xúc nhìn nàng.
Nguyên Vô Ưu gật đầu: “Không sao cả, ngươi vừa định treo cổ tự sát, cổ họng bị tổn thương không thể nói chuyện, ta hoàn toàn thông cảm.”
Dương thiếu phu nhân nhếch môi mang theo nét giễu cợt, châm biếm.
Nguyên Vô Ưu cười nói: “Ngươi giễu cợt như thế cũng đúng thôi, bởi vì tạm thời ta quả thật chưa biết được mục đích của ngươi là gì, bất quá, cho ta thêm một chút thời gian, ta sẽ làm rõ mọi chuyện. Có phải ngươi đang muốn hỏi ta, nếu đã như vậy, tại sao còn đến?”
Dương thiếu phu nhân bình tĩnh nhìn nàng, không hề tỏ ra bất ngờ.
“Ta đến vì muốn chính thức báo một tiếng, cũng xem như nói một lời tạ lỗi đến ngươi. Bởi dẫu sao, ta cũng sắp phá hoại chuyện đại sự của ngươi.”
Dương thiếu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng.
Nguyên Vô Ưu nhún vai: “Ngươi muốn tin hay không, hoàn toàn không phải việc của ta. Được rồi, ta đi trước, hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Nhìn theo bóng lưng Nguyên Vô Ưu, Dương thiếu phu nhân từ từ nhíu mắt lại!
…
Ngày hôm sau, trước lúc mặt trời lặn, Mộc Vũ đã quay trở lại, cũng không quên mang đến đội quân gồm một trăm lính tinh nhuệ. Mộc Vũ phái mười người vào Dương gia đích thân bảo vệ an toàn cho Nguyên Vô Ưu, những người còn lại đều đóng quân tại rừng cây nhỏ, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào.
Rất nhiều binh lính đóng quân tại đây khiến thôn Dương Gia sống trong sợ hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Sự thật là không chỉ những người trong thôn Dương Gia lo sợ bất an, mà ngay cả tri huyện huyện Tề - Trần Lạc Điền cũng cảm thấy giống như có kiến bò khắp người mà đứng ngồi không yên. Ban đầu, ông ta thật lòng nghĩ rằng công chúa Vô Ưu này ra lệnh đóng quân tại đây, là do tùy hứng làm việc hàm hồ xằng bậy.
Thế nhưng hiện tại, đội quân kia thật sự đã đến, tuy rằng không phải đội quân hùng hậu, nhưng chính mắt ông ta chứng kiến được, đó thực sự là một đội quân tinh nhuệ vô cũng dũng mãnh, có thể vào sinh ra tử với bất cứ kẻ địch nào.
Ông ta hoảng sợ trước quyền lực mà vị công chúa Vô Ưu kia nắm giữ, đồng thời trong lòng cũng thầm lo lắng tột độ. Nhưng bất luận ông ta suy nghĩ thế nào đi nữa, cũng không tài nào nghĩ ra được, rốt cuộc là nguyên nhân gì, tại sao nàng lại điều quân đến đây để bảo vệ?
Trên dưới Dương gia đều biết rõ, công tử họ Lưu này là một công chúa có thân phận vô cùng cao quý, không phải người mà họ có thể đắc tội được. Thế nhưng... từ khi bọn họ nghe tin có một đội quân đang đóng trong khu rừng kia, tất cả mới thật sự hiểu ra rằng, hai chữ hoàng quyền rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào?
Khu biệt viện vốn yên tĩnh trang nghiêm đã trở thành khu vực đặc biệt của Dương gia, không một ai dám tự tiện xâm phạm.
Nguyên Vô Ưu không hề hỏi Mộc Vũ, đội quân kia là từ doanh trại nào phái đến?
Nàng cũng không hề triệu hồi chỉ huy đội binh lính tinh nhuệ kia, ngay cả mười người Mộc Vũ phái đến Dương gia để bảo vệ an toàn cho nàng, nàng cũng không hề gọi đến.
Mộc Vũ cũng không thể giải thích rõ ràng được, giữa họ đều cùng tồn tại một sự thấu hiểu ngầm không thể diễn tả thành lời.
…
Tại một ngôi nhà hẻo lảnh ở ngoại ô huyện Tề.
Cuối cùng thì người đàn ông đang đứng chắp tay sau lưng cũng xoay người lại rồi ngồi xuống ghế. Từng động tác của hắn đều toát ra sự lạnh lùng khó tả. Bộ đồ màu xám làm nổi bật chiếc mặt nạ xám bạc trên gương mặt hắn, khiến bầu không khí xung quanh bị bao trùm bởi một lớp băng buốt giá, tựa như cái lạnh khi thanh kiếm chém nát khối băng tuyết tỏa ra vậy.
Mặt nạ bạc che đi khuôn mặt hắn, chỉ để lộ ra đôi mắt không chút gợn sóng, cùng với chiếc cằm và bờ môi tuyệt đẹp.
Đứng sau người mang mặt nạ kia là một người đàn ông bị gù lưng, hắn mặc áo choàng đen, giắt trên người một chiếc hắc rìu tỏa ra sát khí vô cùng nguy hiểm, khiến người khác run sợ. Thế nhưng, khi đối diện với nam tử mang mặt nạ kia, luồng khí âm u đó đều được thu lại, thay vào đó là sự kính nể vô vàn.
“Vào thời khắc quan trọng lại gặp phải Nguyên Vô Ưu, đúng là vận khí xui xẻo mà.” Thanh âm lạnh lẽo vang lên, không chút cảm xúc.
Tên ám vệ và người đàn ông lưng gù kia đều kính cẩn cúi đầu, không hề lên tiếng.
Một lần nữa, không khí trong ngôi nhà lại trở về trạng thái yên tĩnh, người đàn ông mang mặt nạ lại bỗng nhiên thấp giọng cười: “Nguyên Vô Ưu quả là một nữ nhân thông minh, trong khoảng thời gian ngắn lại có thể triệu kiến được huyện lệnh, tiếp cận sát sao lại còn có thể phái quân đội đến đóng giữ. Nàng ta gần như phá hủy hết toàn bộ kế hoạch của Lạc Nhi lại vẫn có thể giữ được an toàn cho chính mình, quả thật là một kế sách hay.”
“Chủ tử, cứ cho là có một trăm binh lính tinh nhuệ bảo vệ, chỉ cần chúng ta ra tay, cũng không hẳn là không có cơ...” Lời của ám vệ bị người đàn ông mang mặt nạ cắt ngang.
“Con đường lấy đá chọi đá này đã bị Nguyên Vô Ưu chặn đứng rồi, dù có giết chết nàng ta thì cục diện cũng đã bị nàng ta xáo trộn.” Trải qua đêm Nguyên tiêu, nàng ta có vẻ đã xem trọng mạng sống của mình hơn.
“Thế nhưng, chủ tử chuẩn bị kế hoạch này đã mười năm rồi, Lạc chủ cũng đã phải hy sinh đến mức này, làm sao có thể vứt bỏ tất cả được cơ chứ?” Ám vệ thầm nghiến răng nói.
Sau trận bộc phát kia của ám vệ, không khí trong phòng lại dường như ngưng đọng. Lúc này, người đàn ông đeo mặt nạ bạc đặt tay lên thành ghế, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ xuống, hai người bên dưới đều yên lặng đợi lệnh của hắn.
“Ngươi nói với Lạc Nhi, bảo nàng ta tìm cơ hội nói chuyện với Nguyên Vô Ưu.”
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Ám vệ vô cũng kinh ngạc đáp rằng: “Chuyện này... liệu Nguyên Vô Ưu có đồng ý hay không? Nàng ta đã phái quân lính đến, khí thế bừng bừng như vậy, nàng ta nhất định sẽ không dừng lại nếu như chưa tìm ra được mục đích của Lạc chủ.”
Khóe miệng nam tử đeo mặt nạ nhẹ cong lên: “Đi đi, Lạc Nhi tự khắc hiểu.”
“Tuân lệnh, thuộc hạ cáo lui.” Ám vệ buộc phải cung kính lui xuống.
Hắn trầm mặc một lát, thầm buông tiếng thở dài: “A Phủ, ngươi nói xem, đây có phải là người tính không bằng trời tính hay không?” Nguyên Vô Ưu đã hành động quá nhanh khiến bọn họ không kịp trở tay. Giả sử, Nguyên Vô Ưu chết đi, thế không phải chính là khiến Nguyên Hạo Thiên biết rằng, ở Dương gia có uẩn khúc hay sao? Dựa vào tính cách của Nguyên Hạo Thiên, bọn họ thật sự sẽ không dễ gì mà đoạt được thứ mình muốn, trái lại đối với Nguyên Vô Ưu... có lẽ bọn họ vẫn còn một con đường sống!
A Phủ trầm mặc trong chốc lát, trả lời: “Thiếu gia, chuyện này có nên bẩm báo lại cho lão gia hay không?”
Nam tử mặt nạ bạc ngăn lại: “Trước hết, ta cứ để Lạc Nhi xử trí xem thế nào.” Nguyên Vô Ưu xem ra đã không kiêng dè chặn đứng hết kế hoạch của bọn họ, nhưng chỉ cần xử lí thỏa đáng, chỉ cần Nguyên Vô Ưu có thể ra yêu cầu, sự việc cũng không hẳn đã là bước đường cùng.
Bây giờ, hắn ngược lại mà nảy sinh lòng hiếu kì, Nguyên Vô Ưu sẽ đưa ra yêu cầu gì đây?
…
Trong đại sảnh biệt viện, Nguyên Vô Ưu đứng trước khung cửa sổ phóng tầm mắt ra xa, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài.
“Công tử, vì sao người lại muốn Mộc đại ca phái quân lính đến canh gác?” Diệp Tuyết bứt rứt hai ngày trời, rốt cuộc nhịn không được nữa mà lên tiếng hỏi.
Đúng lúc ấy, Cố Lăng vừa đi vào, nghe thấy câu hỏi của Diệp Tuyết, hắn vô thức dừng bước nhìn về phía Nguyên Vô Ưu. Bản thân hắn cũng cảm thấy đằng sau chuyện này, chắc chắn ẩn giấu điều gì không hề tầm thường. Bỗng dưng, nàng lại ra lệnh cho Mộc Vũ điều động binh lính đến đóng quân canh giữ, hành động như vậy thực không cách nào hiểu được? Cũng không tài nào nhìn thấu được, rốt cuộc nàng đang tính toán điều gì?
Bình luận facebook