-
PHẦN III END
11.
Câu nói của tôi gây chấn động cả tất cả mọi người.
Ngoài ra còn có Trình Lỗi đang bàn chuyện hợp tác trong phòng họp với đối tác thân yêu của tôi - Đường Tiêu.
Thấy tôi yếu vế, Đường Tiêu nhanh chóng bước tới, kéo tôi ra phía sau để bảo vệ.
"Em ổn chứ?"
Tôi né tránh ánh mắt lo lắng của anh, nhưng cơ thể lại vô thức đứng bên cạnh anh.
Sau khi hiểu loáng thoáng chuyện gì xảy ra, Trình Lỗi trông có vẻ xấu hổ. Thấy tôi khẽ gật đầu, cô ấy ra hiệu dứt khoát cho nhân viên.
"Gọi cảnh sát".
Vẻ đẹp hoàn hảo của Tưởng Nam Nam biến mất ngay tức khắc, cô ấy nắm lấy tay áo của Trình Lỗi, nở ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.
"Không... Không cần thiết đâu chị Lỗi. Không phải Tiểu Diêu là nhân viên ưa thích của chị sao? Nếu báo cảnh sát Tiểu Diêu làm mất đồ của công ty thì tương lai cô ấy sẽ bị huỷ hoại mất..."
Đến giờ phút này, cô ấy vẫn tiếp tục diễn.
Màn trình diễn của cô ấy khiến mọi người cau mày, chỉ có duy nhất cô ấy tin vào những gì mình đang nói.
Trình Lỗi chán ghét đẩy Tưởng Nam Nam ra.
"Ai làm mất thì xem camera giám sát sẽ rõ thôi. Hơn nữa..."
Cô ấy lên giọng và nhìn tôi như thể đang đợi quyết định của tôi.
Tôi mỉm cười một cách thờ ơ.
"Hơn nữa, đừng nói là cái vòng cổ kia..."
Trình Lỗi chỉ vào tôi, giễu cợt nói tiếp.
"Tiểu Diêu có làm mất 10 cái, 100 cái. À không, cô ấy muốn lấy cả cái kho, lấy cả toà nhà này hay đá Đường tổng ra khỏi công ty. Thì cũng không ai dám làm gì cô ấy đâu".
Đường Tiêu hắng giọng, anh không muốn bị đá ra khỏi đây đâu.
Tưởng Nam Nam vẫn lơ ngơ không hiểu.
Cô ấy nặn óc suy nghĩ, lông mày đột nhiên giãn ra, thậm chí gương mặt tràn đầy hy vọng.
Cô ấy cười toe toét, chỉ vào mình.
"Vậy còn em thì sao? Em thì sao, chị Lỗi? Nếu làm mất thì em cũng không cần phải chịu trách nhiệm cũng được đúng không chị?"
Trình Lỗi không trả lời cô ấy, mà chỉ nâng cằm lên nhìn nhân viên kế bên.
"Gọi cảnh sát đi. Dù sao cũng có camera giám sát. Nếu có trộm trong công ty thì để pháp luật xử lý".
"Đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cho cảnh sát!"
Thấy tình hình không lay chuyển được, cô ấy quay ra cầu xin Đường Tiêu.
"Đàn anh, đàn anh. Xin hãy nói giúp em..."
Đường Tiêu lùi lại một bước.
"Sau này, đừng để tôi thấy cô lớn tiếng với em ấy nữa. Cô hiểu chưa?"
"Cái gì?"
"Tôi không tốt tính như em ấy, tính tôi rất thẳng và không hề khoan dung".
Đường Tiêu cúi đầu sờ tay vào đồng hồ, chằng buồn nhìn Tưởng Nam Nam lấy một cái.
"Bây giờ cô nên cầu xin tôi không nên mở miệng ra mới đúng".
Anh nói nhỏ nhẹ, nhưng từng lời từng chữ lại khiến Tưởng Nam Nam toát mồ hôi lạnh.
Đường Tiêu ắt hẳn đã nhìn thấy Tưởng Nam Nam đeo vòng cổ sapphire ngồi vào chiếc Porsche của mình. Nhưng anh ấy không cần nói ra. Video giám sát là bằng chứng thép trong vụ việc này.
Lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở lòng bàn tay tôi, anh nghiến răng nghiến lợi trước những vết sẹo vĩnh viễn đó.
Tưởng Nam Nam hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận.
"Đúng vậy, hôm qua tôi có đeo chiếc vòng cổ đó, nhưng không hiểu sao nó lại biến mất. Tôi cũng không nó bị mất ở đâu.... Nhưng tôi không phải... Tôi không phải là kẻ trộm..."
Trình Lỗi tỏ ra thờ ơ.
"Chúng tôi có nói cô có làm mất hay không, cứ để cảnh sát điều tra sẽ rõ".
Mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Bụp!
Dưới con mắt của mọi người, Tưởng Nam Nam đột nhiên quỳ xuống.
"Làm ơn, làm ơn..."
Mỗi lần cô ấy nói làm ơn, cô ấy dập đầu xuống sàn đá cẩm thạch.
"Nếu chị gọi cảnh sát, tương lai của em sẽ bị huỷ hoại. 180.000 tệ. Chiếc vòng cổ đó tận 180.000 tệ, nếu có bán hết đồ đạc trong nhà em cũng không có đủ khả năng đền bù..."
12.
Cuối cũng, cũng đã tới lượt Tưởng Nam Nam quỳ xuống.
Tôi đã chờ đợi ngày này 10 năm rồi.
Tất cả mọi người trong phòng nín thở theo dõi cảnh tượng kinh hoàng này.
Họ vừa phấn khích, tò mò lẫn kiềm chế. Họ chỉ thì thầm, quay mặt đi và cười trộm. Đối với họ, đây là vở hài kịch không hơn không kém.
Cảnh tượng này quá quen thuộc với tôi.
Lúc mẹ tôi quỳ lạy bên ngoài lớp học, trong phòng mọi người vẫn cười đùa với nhau.
Bà ấy gây náo động rất lớn.
Mọi người muốn nhìn nhưng không dám nhìn, chỉ có tôi là người duy nhất nhìn chằm chằm vào mẹ.
Vết bớt đỏ trên trán chuyển động mỗi lần bà ấy dập đầu xuống, không khác gì một con dao chặt lên chặt xuống, đâm vào trái tim tôi.
Nhưng cuối cùng mẹ tôi cũng không lấy được lòng thương hại của giáo viên chủ nhiệm. Bà ấy không những mất mặt còn bị đăng hình lên mạng xã hội. Sau đó, mẹ tôi mất việc và không còn cách nào khác ngoài việc dẫn tôi về quê.
Thời gian dần trôi qua, nhưng bà ấy vẫn không thể thoát khỏi quá khứ.
Bà ấy thường tỉnh lại lúc nửa đêm vì ác mộng. Nghĩ tới những lời xúc phạm và chế giễu mà mẹ tôi đã nhận được, bà ấy la hét, không thể giữ bình tĩnh được.
Đã có thời gian mẹ tôi phải dựa vào thuốc ngủ để yên giấc. Và đôi lúc bà ấy "vô tình" uống cả chục viên.
Tôi tiến tới chặn cổ họng không cho bà ấy nuốt xuống, mẹ tôi nắm lấy tay tôi xin lỗi.
"An An, tất cả là do mẹ vô dụng. Mẹ có lỗi với con. Do mẹ không có tiền, lại không có chức có quyền, lại có vết bớt xấu xí này..."
.......
Không, Tưởng Nam Nam không hề đáng thương giống mẹ tôi!
Cô ấy chính là người khởi xướng cho tất cả cơn ác mộng này. Cô ấy tự gây chuyện làm hại bản thân!
Tưởng Nam Nam quỳ gối kể lại câu chuyện chiếc vòng cổ.
"Đúng là tôi quá coi thường vấn đề. Tôi vốn định mượn đeo để đi gặp đàn anh, hôm nay sẽ trả lại..."
"Nhưng không ngờ móc khoá lại quá yếu, vòng cổ rớt lúc nào tôi cũng không biết..."
"Tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy nó đâu..."
"Tin tôi đi, tôi thật sự không phải là ăn trộm..."
Ngày xưa tôi cũng từ nói rằng mình không phải là ăn trộm.
Nhưng khăn lau bảng vẫn bay thẳng vào sống mũi của tôi, ngày hôm sau thì quyết định thôi học được gửi thẳng đến nhà tôi.
"Cô không phải là ăn trộm ư? Không thể nào".
Tôi đẩy Đường Tiêu sang một bên và bước tới gần cô ấy.
"Giống như "kẻ trộm" mà cô bắt quả tang hồi còn đi học vậy. Ai cũng cho rằng cô ấy ăn trộm, mọi người sao có thể nói dối được?"
"Đi học... mọi người đều nói vậy à?"
Cô ấy lảm nhảm rồi vỗ trán.
"Đúng vậy. Nhưng cô ấy không phải là ăn trộm và tôi cũng vậy! Có người đã gài bẫy cô ấy! Chắc chắn cũng có người muốn gài bẫy tôi bây giờ!"
Đường Tiêu đột nhiên căng thẳng.
"Ai là người bị gài bẫy?"
Anh ấy dường như mong đợi câu trả lời này từ Tưởng Nam Nam hơn cả tôi nữa.
Cô ấy nhìn anh đầy sợ hãi.
Một lúc sau, cô ấy gượng gạo nói.
"Đàn anh, nếu em nói cho anh biết sự thật về việc Lý Tư bỏ học, anh sẽ giúp em không cho bọn họ gọi cảnh sát bắt em có phải không?"
Đường Tiêu nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm.
"Ai gài bẫy em ấy?"
"... được không, đàn anh? Được không?"
Cô ấy vẫn hỏi đi hỏi lại.
Tôi thay mặt Đường Tiêu hứa với cô ấy.
"Nếu cô trả lời câu hỏi của Đường tổng, không ai trong công ty này sẽ làm khó cô nữa".
"Thật chứ?"
Trình Lỗi gật đầu.
"Thật"
"Đúng là... năm đó có người hãm hại cô ấy, nhét 200 tệ vào cặp cô ấy..."
Đường Tiêu nhìn chằm chằm cô ấy không nói lời nào, hiển nhiên đây không phải là sự thật mà anh muốn nghe.
Im lặng một lúc, Tưởng Nam Nam nhắm mắt lại, nghiến răng nói tiếp.
"Là tôi! Tôi hãm hại Lý Tư, cô ấy không phải là kẻ trộm, chưa bao giờ là kẻ trộm!"
Tôi ra lệnh.
"Xin lỗi cô ấy".
Tưởng Nam Nam bàng hoàng ngẩng đầu lên.
"Tưởng Nam Nam, nghe cho kỹ, tôi sẽ không nói tới lần thứ hai".
Tôi lặp lại từng chữ.
"Xin lỗi Lý Tư và mẹ cô ấy. Giải thích rõ ràng những gì mà cô đã làm, sau đó xin lỗi họ một cách chân thành".
Kể từ giây phút Tưởng Nam Nam bắt đầu thú tội, một loạt điện thoại đã được giơ lên hướng về cô ấy.
Mọi người đều để chế độ im lặng và không còn tiếng bàn phím hay nhấp chuột nữa.
Đến khi cô ấy nói về chuyện phát tán đoạn video mẹ tôi quỳ lạy một cách ác ý trên mạng. Mọi người thở dài.
"Tôi xin lỗi Lý Tư và mẹ của cô ấy. Tôi thực sự xin lỗi vì đã huỷ hoại cuộc sống của họ".
Sau khi nghe cô ấy nói câu cuối cùng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau 10 năm ngột ngạt và nặng nề, cuối cùng tôi đã được giải thoát.
Tôi cho cô ấy vào công ty và chịu đựng cho đến ngày hôm nay, không phải vì tôi muốn trả thù. Cô ấy không xứng để tôi trả thù.
Điều tôi thật sự muốn chính là sự thật được phơi bày và tôi được thoát ra khỏi cái bóng của chính mình.
"Được rồi, cô về đi. Không ai báo cảnh sát đâu"
"Thật chứ?"
Tôi tỏ vẻ trịch thượng, nhìn xuống Tưởng Nam Nam đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu bình tĩnh.
"Công ty sẽ bàn bạc cách giải quyết cho chuyện này. 10 sáng 3 ngày sau, cô hãy đến để nghe thông báo giải pháp".
Cô ấy đứng dậy và bỏ chạy.
Chạy được vài bước, Tưởng Nam Nam đột nhiên dừng lại, nhưng đang nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn tôi nhiều lần.
Một nỗi sợ hãi ụp đến bao trùm lấy cơ thể khiến bản thân không thể thở nổi. Cô ấy hỏi.
"Cô... Cô là ai?"
Cô ấy không xứng để nghe tôi trả lời.
13.
Sau khi Tưởng Nam Nam bỏ đi, toàn thân tôi mềm nhũn.
Đường Tiêu nhanh mắt thấy và đưa tay ra đỡ tôi.
Tôi vẫn tránh ánh mắt cháy bỏng của anh như mọi khi.
"Tối qua anh mời Tưởng Nam Nam đi ăn tối chỉ vì muốn hỏi chuyện em bỏ học có phải không?"
"Đúng vậy".
Đường Tiêu cười trừ.
"Anh thật là vô dụng, An An. Mất tận 10 năm mới tìm ra được sự thật".
10 năm.
10 năm có phải là một khoảng thời gian dài không?
Tôi đã mất 10 năm để thoát khỏi quá khứ bị bắt nạt.
Nhưng tôi đã may mắn đến chừng nào?
Biết bao người vì bị bắt nạt mà đã phải sống với những vết sẹo về thể xác lẫn tinh thần trong nỗi sợ hãi. Đến cuối đời họ vẫn không thể thoát ra được.
Cũng có người không sống được quá 10 năm. Họ rõ ràng vẫn còn trẻ, nhưng lại chọn kết cục bi thảm như vậy.
Mặt khác, những kẻ bắt nạt vẫn sống, trưởng thành rồi biến mất trong biển người. Dễ dàng quên đi những hành vi xấu xa của bản thân.
Tôi không phải là thánh mẫu, tôi không cho phép họ quên đi.
Buổi trưa, Trình Lỗi tới gặp tôi.
"Cậu định yêu cầu cô ta bồi thường chiếc vòng cổ sapphire kia bằng cách nào?"
"Không cần đâu".
"Ồ, tận 180.000 tệ. Bỏ qua sao?"
Cô ấy nghiêng người về phía bàn của tôi, vểnh mũi và mỉm cười như thể biết được điều gì đó.
Tôi cá là Trình Lỗi đã biết tôi muốn làm gì ngay từ đâu. Cô ấy đã hỗ trợ tôi một cách hết sức tự nhiên.
"Ồ, bỏ qua đi".
"Một chiếc vòng cổ giả với cái khoá lỏng lẻo trị giá vài trăm tệ. Nếu yêu cầu đền tiền như hàng thật thì cũng không được".
Trình Lỗi lên tiếng, vạch trần thủ đoạn nhỏ của tôi.
Hai ngày trước, tôi phát hiện ra khoá của vòng cổ sapphire giả dường như sắp đứt, hay tự rơi ra.
Hàng giả này vốn là một mẫu trưng bày được chúng tôi đặc biệt chế tạo dùng thay cho hàng thật. Mặc dù giá rẻ nhưng trông nó thật sự rất giống trang sức cao cấp.
Sau đó tôi đã làm gì?
Tôi chỉ đặt nó lên bàn làm việc của mình mà thôi.
Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ. Đủ để Tưởng Nam Nam bị chính sự kiêu ngạo của mình phản bội.
Cô ấy luôn cười nhạo tôi xài hàng giả, nhưng cuối cùng cô ấy lại để mắt đến món hàng giả duy nhất mà tôi sử dụng.
14.
3 ngày sau, Tưởng Nam Nam đến công ty để nghe kết quả.
Mẹ cô ấy cũng đi cùng.
Đúng vậy, chính là Trưởng phòng Giáo vụ "quyền lực" của chúng tôi.
Đặt trước mặt Tưởng Nam Nam là áo khoác của tôi bị cô ấy vẽ mực lên và giấy tờ bồi thường liên quan.
Ngoài ra còn có một danh sách các hành vi vi phạm khác nhau mà cô ấy đã phạm phải khi còn là nhân viên ở đây.
Vụ việc nghiêm trọng nhất là cô ấy đã bí mật biển thủ 7.000 tệ tiền công ty và vẫn chưa hoàn trả.
Trình Lỗi ngồi trên ghế sếp tổng, hất cằm nhìn mọi người.
Tưởng Nam Nam suýt nữa cười ra nước mắt.
"Chúng tôi đã lưu lại video giám sát và các bằng chứng liên quan khác. Chúng tôi có quyền yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm cho các việc này".
Mẹ của Tưởng Nam Nam không chấp nhận. Bà ấy cau mày đọc tài liệu vài lần rồi ném chúng lên bàn.
"Tôi đã xem và thấy không phải chuyện lớn gì".
Bà ấy kiêu ngạo khoanh tay trước ngực với vẻ mặt thờ ơ.
"Nam Nam vẫn còn là một đứa trẻ. Một công ty lớn thế này thì đừng chấp nhặt với nó làm gì".
Cái gì mà một đứa trẻ? Cô ấy 26 tuổi rồi cơ đấy.
Bà ấy lại vò nát áo khoác của tôi.
"Làm thế nào mà cái này lại có giá hơn 40.000 tệ? Quần áo gì mà đắt thế, bộ làm bằng vàng hay gì? Nếu các cô vẫn tiếp tục muốn lừa Nam Nam nhà tôi, tôi sẽ kiện các cô tội tống tiền!"
"Thoải mái".
Trình Lỗi mỉm cười giơ tay lên.
"Tôi sẽ cho các người biết một con số để chấm dứt chuyện này".
Mẹ Nam Nam không chút do dự duỗi 5 ngón tay ra.
"Chỉ 5.000 tệ mà thôi".
Bà ta không đùa chứ. Với những gì mà cô ấy đã lấy từ công ty, Nam Nam hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm hình sự nếu như không hoàn trả lại trong 3 tháng.
"Mẹ..."
Không ngờ Tưởng Nam Nam lại sáng suốt, nắm lấy góc áo của mẹ mình.
"Mẹ khiêm tốn một chút, kẻo họ lại gọi cảnh sát".
Tưởng Nam Nam mỉm cười, nịnh nọt nói.
"Chị Lỗi, dù sao em cũng làm việc ở đây cũng được một thời gian, cũng đã cống hiến sức lực để phát triển cho xã hội. Không phải chị từng nói Diêu tổng thích em sao? Chị có thể để em gặp cô ấy xin lỗi được không?"
Trình Lỗi nhướng mày, trong lòng vừa vui lại vừa buồn cười.
"Cô muốn gặp Diêu tổng?"
"Đúng vậy, em nghe nói cô ấy rất tốt tính".
Hiếm khi nghe thấy Tương Nam Nam không gọi Diêu tổng là bà cô già.
"Cái ngữ của cô..."
Trình Lỗi khinh thường nhếch mép, nhấn mạnh 4 chữ cuối câu.
"Không xứng để gặp".
Nói xong, cô ấy cúi đầu xuống nhìn đồng hồ.
"Nói vậy thôi, hôm nay không được rồi. Diêu tổng với Đường tổng đi hẹn hò rồi".
Nghe vậy, Tưởng Nam Nam tỏ vẻ thất vọng, thấp giọng lẩm bẩm.
"Đàn anh sao lại đi thích bà cô già vậy?"
15.
Tưởng Nam Nam và mẹ cô ấy còn đang bối rối, thì Trình Lỗi đã gọi cho luật sư và yêu cầu tiến hành tố tụng.
Mẹ của Tưởng Nam Nam chưa bao giờ đụng phải luật sư. Nên khi nghe thấy việc gọi cảnh sát hay ra toà, chân bà ấy bủn rủn nhưng vẫn cố giữ mình tỉnh táo.
Cuối cùng, bà ấy đơn giản là kéo Tưởng Nam Nam bỏ chạy.
Đi ngang qua khu vực văn phòng, bà ấy tức giận đá vỡ tủ kính.
Tính ra, số tiền bồi thường tuy không lớn, chỉ vài chục ngàn. Nhưng lại khiến tình hình nợ nần của Tưởng Nam Nam ngày một lớn hơn.
Về sau tôi phát hiện ra đã có một thời gian, với thân phận con gái của Trưởng phòng Giáo vụ, cô ấy đã làm chị đại và thống trị ngôi trường đó.
Nhưng thực chất cô ấy chỉ là một cô gái vùng quê lớn lên tại một thành phố cấp 4.
Trước khi trưởng thành, cô ấy chưa bao giờ được nhìn ngắm thế giới. Cô ấy vẫn chưa bao giờ đến Disney Land hay rạp chiếu phim. Thứ duy nhất cô ấy có thể mang đi khoe khoang là việc đi tàu cao tốc hoặc ăn ở McDonald's.
Hoá ra ngọn núi suýt đè bẹp tôi trong quá khứ chỉ là hạt bụi nhỏ giữa sa mạc.
Lúc xuống lầu, Tưởng Nam Nam nhìn thấy tôi ở cửa công ty.
Cô ấy lập tức tiến lên, tức giận nói.
"Đồ xài hàng giả, cô muốn ép tôi rời khỏi đây sao?"
Tôi không hề để tâm đến cô ấy, vì người tôi đang đợi đã đến.
Một chiếc Porsche quen thuộc đậu trước cửa toà nhà.
Đường Tiêu bước xuống xe.
Tôi chủ động cầm lấy bó hoa hồng Bulgaria từ tay anh ấy.
Tưởng Nam Nam trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn anh rồi lại nhìn tôi, một "bà cô già".
"Đi thôi, An An. Lên xe nào".
Tôi lùi lại một bước, nhấn mạnh.
"Chúng ta hãy nói rõ trước. Đường Tiêu, em không hứa hẹn với anh điều gì cả. Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, em chỉ đến công ty anh để bàn chuyện hợp tác mà thôi".
"Anh biết mà".
Đường Tiêu cười ha hả, không biết lại nghĩ ra trò gì.
"Xin mời, Diêu tổng".
Tưởng Nam Nam nghe xong gần như rớt hàm. Cô ấy chỉ vào tôi bằng một ngón tay và nói một khách không mạch lạc.
"Cô... cô... cô là Diêu An... Diêu tổng? Không, không thể nào! Cô không phải là Diêu tổng... Cô là Diêu Khả Khả, là thực tập sinh Diêu Khả Khả!"
Tôi phớt lờ cô ấy nên cô ấy bước tới và tóm lấy tôi.
Đường Tiêu vội vàng đẩy cô ấy ra, nắm lấy tay tôi rồi đỡ tôi vào xe và đóng cửa cẩn thận lại.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tất cả rồi!"
Giang Nam Nam không chịu bỏ cuộc. Cô ấy đột nhiên cười điên cuồng, trông còn đáng sợ hơn cả khóc, đập tay vào xe như một zombie.
"Là cô, là cô bày ra, cô gài bẫy tôi! Cô cố ý gài bẫy tôi, chỉ để muốn hại tôi!".
"Tưởng Nam Nam, không ai dụ cô vào bẫy cả".
Tôi kéo cửa sổ xuống và muốn cô ấy nghe rõ những lời này.
"Ngược lại, tôi không hề làm gì cả. Thậm chí còn cho cô nhiều cơ hội để quay đầu lại. Chính cô đã bỏ qua và tự đâm đầu vào bẫy. Giờ cô lại muốn đổ lỗi cho người khác? Sao cô không xem lại bản thân mình?"
"Cô là ai, tại sao cô làm như vậy? Cô là ai..."
Cô ấy lẩm bẩm hỏi, tóc tai rối bù.
Nhưng không ai trả lời cô ấy nữa.
Đường Tiêu khởi động xe chạy đi, Tưởng Nam Nam tuyệt vọng đuổi theo. Đi được vài bước, cô ấy ngã xuống đất, giãy giụa khóc lóc.
Như một đứa trẻ 26 tuổi.
16.
Sau đó, chúng tôi đã tiến hành các thủ tục pháp lý.
Trong lúc đó, Tưởng Nam Nam cố gắng tìm hết việc này để việc khác để làm. Nhưng những công ty kia không dám nhận vì hồ sơ đầy cô ấy quá xấu.
Mẹ cô ấy miễn cưỡng đưa cô ấy về quê nơi tôi lớn lên.
Nhưng mọi thứ không thể quan lại như ban đầu được nữa.
Đoạn video Tưởng Nam Nam quỳ xuống xin lỗi trong công ty ngày hôm đó đã được đăng ẩn danh lên mạng.
Tin tức nóng hổi như vậy, rất nhanh được mọi người biết tới. Tưởng Nam Nam thậm chí còn không dám bước chân ra khỏi nhà.
Việc này còn ảnh hưởng đến mẹ cô ấy mất chức Trưởng phòng Giáo vụ khi tin cô ấy đưa đáp án bài thi cho bạn học bị lộ ra.
Sự việc vẫn chưa kết thúc. Trên thực tế, Tưởng Nam Nam còn vay tiền lãi suất cao, dồn lại thành một con số mà cô ấy không bao giờ chi trả nổi.
Sao đó cô ấy còn hơn thua người khác, mua dây chuyền, túi xách hàng hiệu khiến nợ cô ấy tăng lên theo cấp số nhân.
Người ta kể rằng chủ nợ còn chạy đến tận nhà cô ấy.
Tưởng Nam Nam bỏ chạy để lại người nhà. Cô ấy bị gãy chân khi cố gắng trèo ra khỏi cửa sổ.
Không thể di chuyển được, lệnh triệu tập của toà án cũng đến tay.
Những gì cô ấy phải đối mặt, không chỉ là tiền bồi thường mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi chiếm đoạt tài sản....
Không ai huỷ hoại cuộc đời cô ấy cả. Tự cô ấy đã hại bản thân mình.
Mẹ tôi cũng đã xem video xin lỗi của Tưởng Nam Nam. Bà ấy bình tĩnh xua tay, nói đã nhiều năm như vậy, bà đã quên từ lâu, tại sao tôi còn phải làm như vậy?
Tuy nhiên kể từ đó, tôi không còn nghe thấy tiếng hét của mẹ lúc nửa đêm, cũng không còn nhìn thấy thuốc ngủ nữa.
Mẹ tôi đã tìm được sự bình yên. Không phải quên đi những kẻ bắt nạt kia, mà là quên đi những vết thương trong lòng.
Những việc tôi làm đều có ý nghĩa với chúng tôi.
17.
Không lâu sau đó, tôi nhận được lời mời từ ngôi trường cấp 3 chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đau khổ của tôi.
Hiệu trưởng nói trong thư rằng họ đã rút lại Huân chương Đạo đức đã trao cho Tưởng Nam Nam 10 năm trước, cũng như rút lại quyết định kỷ luật đuổi học tôi.
Họ liên tục xin lỗi vì sự bất công mà tôi phải chịu, dù mọi chuyện đã qua lâu nhưng họ vẫn mong nhận được sự tha thứ từ tôi.
Và họ muốn mời tôi về trường phát biểu với tư cách là một cựu học sinh xuất sắc.
Tôi đồng ý.
Mặc dù tôi biết họ không thật lòng, nhưng vụ việc kia được nhiều người biết đến và tôi vô tình trở nên nổi tiếng.
Tôi không phải là nạn nhân đầu tiên cũng không phải là nạn nhân cuối cùng trong suốt 10 năm qua.
Trong khán phòng, những đứa trẻ ngồi bên dưới bằng tuổi tôi 10 năm trước.
Có thể một số đang phải chịu đựng những điều tồi tệ giống như tôi đã từng. Giông bão kéo đến, che khuất đi ánh mặt trời.
Trong tương lai, họ lại phải mất vô số thời gian để xoa dịu nỗi đau.
Cuộc sống không phải là một câu chuyện hài trên Internet. Không phải ai cũng có bố mẹ giàu có và quyền lực, không phải ai cũng có thể đợi hoàng tử rơi từ trên trời xuống, cũng không phải cũng có thể đảm đương trách nhiệm cứu rỗi mọi người.
Nhưng rồi sẽ có một ngày.
"Ánh sáng trên thiên đường sẽ tiếp tục soi sáng cuộc đời bạn, bản thân bạn chính là tia sáng đó".
Đây là câu cuối cùng trong bài phát biểu của tôi.
[HOÀN]
Câu nói của tôi gây chấn động cả tất cả mọi người.
Ngoài ra còn có Trình Lỗi đang bàn chuyện hợp tác trong phòng họp với đối tác thân yêu của tôi - Đường Tiêu.
Thấy tôi yếu vế, Đường Tiêu nhanh chóng bước tới, kéo tôi ra phía sau để bảo vệ.
"Em ổn chứ?"
Tôi né tránh ánh mắt lo lắng của anh, nhưng cơ thể lại vô thức đứng bên cạnh anh.
Sau khi hiểu loáng thoáng chuyện gì xảy ra, Trình Lỗi trông có vẻ xấu hổ. Thấy tôi khẽ gật đầu, cô ấy ra hiệu dứt khoát cho nhân viên.
"Gọi cảnh sát".
Vẻ đẹp hoàn hảo của Tưởng Nam Nam biến mất ngay tức khắc, cô ấy nắm lấy tay áo của Trình Lỗi, nở ra một nụ cười cực kỳ xấu xí.
"Không... Không cần thiết đâu chị Lỗi. Không phải Tiểu Diêu là nhân viên ưa thích của chị sao? Nếu báo cảnh sát Tiểu Diêu làm mất đồ của công ty thì tương lai cô ấy sẽ bị huỷ hoại mất..."
Đến giờ phút này, cô ấy vẫn tiếp tục diễn.
Màn trình diễn của cô ấy khiến mọi người cau mày, chỉ có duy nhất cô ấy tin vào những gì mình đang nói.
Trình Lỗi chán ghét đẩy Tưởng Nam Nam ra.
"Ai làm mất thì xem camera giám sát sẽ rõ thôi. Hơn nữa..."
Cô ấy lên giọng và nhìn tôi như thể đang đợi quyết định của tôi.
Tôi mỉm cười một cách thờ ơ.
"Hơn nữa, đừng nói là cái vòng cổ kia..."
Trình Lỗi chỉ vào tôi, giễu cợt nói tiếp.
"Tiểu Diêu có làm mất 10 cái, 100 cái. À không, cô ấy muốn lấy cả cái kho, lấy cả toà nhà này hay đá Đường tổng ra khỏi công ty. Thì cũng không ai dám làm gì cô ấy đâu".
Đường Tiêu hắng giọng, anh không muốn bị đá ra khỏi đây đâu.
Tưởng Nam Nam vẫn lơ ngơ không hiểu.
Cô ấy nặn óc suy nghĩ, lông mày đột nhiên giãn ra, thậm chí gương mặt tràn đầy hy vọng.
Cô ấy cười toe toét, chỉ vào mình.
"Vậy còn em thì sao? Em thì sao, chị Lỗi? Nếu làm mất thì em cũng không cần phải chịu trách nhiệm cũng được đúng không chị?"
Trình Lỗi không trả lời cô ấy, mà chỉ nâng cằm lên nhìn nhân viên kế bên.
"Gọi cảnh sát đi. Dù sao cũng có camera giám sát. Nếu có trộm trong công ty thì để pháp luật xử lý".
"Đừng gọi cảnh sát, đừng gọi cho cảnh sát!"
Thấy tình hình không lay chuyển được, cô ấy quay ra cầu xin Đường Tiêu.
"Đàn anh, đàn anh. Xin hãy nói giúp em..."
Đường Tiêu lùi lại một bước.
"Sau này, đừng để tôi thấy cô lớn tiếng với em ấy nữa. Cô hiểu chưa?"
"Cái gì?"
"Tôi không tốt tính như em ấy, tính tôi rất thẳng và không hề khoan dung".
Đường Tiêu cúi đầu sờ tay vào đồng hồ, chằng buồn nhìn Tưởng Nam Nam lấy một cái.
"Bây giờ cô nên cầu xin tôi không nên mở miệng ra mới đúng".
Anh nói nhỏ nhẹ, nhưng từng lời từng chữ lại khiến Tưởng Nam Nam toát mồ hôi lạnh.
Đường Tiêu ắt hẳn đã nhìn thấy Tưởng Nam Nam đeo vòng cổ sapphire ngồi vào chiếc Porsche của mình. Nhưng anh ấy không cần nói ra. Video giám sát là bằng chứng thép trong vụ việc này.
Lúc này, ánh mắt anh dừng lại ở lòng bàn tay tôi, anh nghiến răng nghiến lợi trước những vết sẹo vĩnh viễn đó.
Tưởng Nam Nam hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận.
"Đúng vậy, hôm qua tôi có đeo chiếc vòng cổ đó, nhưng không hiểu sao nó lại biến mất. Tôi cũng không nó bị mất ở đâu.... Nhưng tôi không phải... Tôi không phải là kẻ trộm..."
Trình Lỗi tỏ ra thờ ơ.
"Chúng tôi có nói cô có làm mất hay không, cứ để cảnh sát điều tra sẽ rõ".
Mọi chuyện dường như đã kết thúc.
Bụp!
Dưới con mắt của mọi người, Tưởng Nam Nam đột nhiên quỳ xuống.
"Làm ơn, làm ơn..."
Mỗi lần cô ấy nói làm ơn, cô ấy dập đầu xuống sàn đá cẩm thạch.
"Nếu chị gọi cảnh sát, tương lai của em sẽ bị huỷ hoại. 180.000 tệ. Chiếc vòng cổ đó tận 180.000 tệ, nếu có bán hết đồ đạc trong nhà em cũng không có đủ khả năng đền bù..."
12.
Cuối cũng, cũng đã tới lượt Tưởng Nam Nam quỳ xuống.
Tôi đã chờ đợi ngày này 10 năm rồi.
Tất cả mọi người trong phòng nín thở theo dõi cảnh tượng kinh hoàng này.
Họ vừa phấn khích, tò mò lẫn kiềm chế. Họ chỉ thì thầm, quay mặt đi và cười trộm. Đối với họ, đây là vở hài kịch không hơn không kém.
Cảnh tượng này quá quen thuộc với tôi.
Lúc mẹ tôi quỳ lạy bên ngoài lớp học, trong phòng mọi người vẫn cười đùa với nhau.
Bà ấy gây náo động rất lớn.
Mọi người muốn nhìn nhưng không dám nhìn, chỉ có tôi là người duy nhất nhìn chằm chằm vào mẹ.
Vết bớt đỏ trên trán chuyển động mỗi lần bà ấy dập đầu xuống, không khác gì một con dao chặt lên chặt xuống, đâm vào trái tim tôi.
Nhưng cuối cùng mẹ tôi cũng không lấy được lòng thương hại của giáo viên chủ nhiệm. Bà ấy không những mất mặt còn bị đăng hình lên mạng xã hội. Sau đó, mẹ tôi mất việc và không còn cách nào khác ngoài việc dẫn tôi về quê.
Thời gian dần trôi qua, nhưng bà ấy vẫn không thể thoát khỏi quá khứ.
Bà ấy thường tỉnh lại lúc nửa đêm vì ác mộng. Nghĩ tới những lời xúc phạm và chế giễu mà mẹ tôi đã nhận được, bà ấy la hét, không thể giữ bình tĩnh được.
Đã có thời gian mẹ tôi phải dựa vào thuốc ngủ để yên giấc. Và đôi lúc bà ấy "vô tình" uống cả chục viên.
Tôi tiến tới chặn cổ họng không cho bà ấy nuốt xuống, mẹ tôi nắm lấy tay tôi xin lỗi.
"An An, tất cả là do mẹ vô dụng. Mẹ có lỗi với con. Do mẹ không có tiền, lại không có chức có quyền, lại có vết bớt xấu xí này..."
.......
Không, Tưởng Nam Nam không hề đáng thương giống mẹ tôi!
Cô ấy chính là người khởi xướng cho tất cả cơn ác mộng này. Cô ấy tự gây chuyện làm hại bản thân!
Tưởng Nam Nam quỳ gối kể lại câu chuyện chiếc vòng cổ.
"Đúng là tôi quá coi thường vấn đề. Tôi vốn định mượn đeo để đi gặp đàn anh, hôm nay sẽ trả lại..."
"Nhưng không ngờ móc khoá lại quá yếu, vòng cổ rớt lúc nào tôi cũng không biết..."
"Tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Tìm rất lâu nhưng vẫn không thấy nó đâu..."
"Tin tôi đi, tôi thật sự không phải là ăn trộm..."
Ngày xưa tôi cũng từ nói rằng mình không phải là ăn trộm.
Nhưng khăn lau bảng vẫn bay thẳng vào sống mũi của tôi, ngày hôm sau thì quyết định thôi học được gửi thẳng đến nhà tôi.
"Cô không phải là ăn trộm ư? Không thể nào".
Tôi đẩy Đường Tiêu sang một bên và bước tới gần cô ấy.
"Giống như "kẻ trộm" mà cô bắt quả tang hồi còn đi học vậy. Ai cũng cho rằng cô ấy ăn trộm, mọi người sao có thể nói dối được?"
"Đi học... mọi người đều nói vậy à?"
Cô ấy lảm nhảm rồi vỗ trán.
"Đúng vậy. Nhưng cô ấy không phải là ăn trộm và tôi cũng vậy! Có người đã gài bẫy cô ấy! Chắc chắn cũng có người muốn gài bẫy tôi bây giờ!"
Đường Tiêu đột nhiên căng thẳng.
"Ai là người bị gài bẫy?"
Anh ấy dường như mong đợi câu trả lời này từ Tưởng Nam Nam hơn cả tôi nữa.
Cô ấy nhìn anh đầy sợ hãi.
Một lúc sau, cô ấy gượng gạo nói.
"Đàn anh, nếu em nói cho anh biết sự thật về việc Lý Tư bỏ học, anh sẽ giúp em không cho bọn họ gọi cảnh sát bắt em có phải không?"
Đường Tiêu nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt âm trầm.
"Ai gài bẫy em ấy?"
"... được không, đàn anh? Được không?"
Cô ấy vẫn hỏi đi hỏi lại.
Tôi thay mặt Đường Tiêu hứa với cô ấy.
"Nếu cô trả lời câu hỏi của Đường tổng, không ai trong công ty này sẽ làm khó cô nữa".
"Thật chứ?"
Trình Lỗi gật đầu.
"Thật"
"Đúng là... năm đó có người hãm hại cô ấy, nhét 200 tệ vào cặp cô ấy..."
Đường Tiêu nhìn chằm chằm cô ấy không nói lời nào, hiển nhiên đây không phải là sự thật mà anh muốn nghe.
Im lặng một lúc, Tưởng Nam Nam nhắm mắt lại, nghiến răng nói tiếp.
"Là tôi! Tôi hãm hại Lý Tư, cô ấy không phải là kẻ trộm, chưa bao giờ là kẻ trộm!"
Tôi ra lệnh.
"Xin lỗi cô ấy".
Tưởng Nam Nam bàng hoàng ngẩng đầu lên.
"Tưởng Nam Nam, nghe cho kỹ, tôi sẽ không nói tới lần thứ hai".
Tôi lặp lại từng chữ.
"Xin lỗi Lý Tư và mẹ cô ấy. Giải thích rõ ràng những gì mà cô đã làm, sau đó xin lỗi họ một cách chân thành".
Kể từ giây phút Tưởng Nam Nam bắt đầu thú tội, một loạt điện thoại đã được giơ lên hướng về cô ấy.
Mọi người đều để chế độ im lặng và không còn tiếng bàn phím hay nhấp chuột nữa.
Đến khi cô ấy nói về chuyện phát tán đoạn video mẹ tôi quỳ lạy một cách ác ý trên mạng. Mọi người thở dài.
"Tôi xin lỗi Lý Tư và mẹ của cô ấy. Tôi thực sự xin lỗi vì đã huỷ hoại cuộc sống của họ".
Sau khi nghe cô ấy nói câu cuối cùng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Sau 10 năm ngột ngạt và nặng nề, cuối cùng tôi đã được giải thoát.
Tôi cho cô ấy vào công ty và chịu đựng cho đến ngày hôm nay, không phải vì tôi muốn trả thù. Cô ấy không xứng để tôi trả thù.
Điều tôi thật sự muốn chính là sự thật được phơi bày và tôi được thoát ra khỏi cái bóng của chính mình.
"Được rồi, cô về đi. Không ai báo cảnh sát đâu"
"Thật chứ?"
Tôi tỏ vẻ trịch thượng, nhìn xuống Tưởng Nam Nam đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu bình tĩnh.
"Công ty sẽ bàn bạc cách giải quyết cho chuyện này. 10 sáng 3 ngày sau, cô hãy đến để nghe thông báo giải pháp".
Cô ấy đứng dậy và bỏ chạy.
Chạy được vài bước, Tưởng Nam Nam đột nhiên dừng lại, nhưng đang nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn tôi nhiều lần.
Một nỗi sợ hãi ụp đến bao trùm lấy cơ thể khiến bản thân không thể thở nổi. Cô ấy hỏi.
"Cô... Cô là ai?"
Cô ấy không xứng để nghe tôi trả lời.
13.
Sau khi Tưởng Nam Nam bỏ đi, toàn thân tôi mềm nhũn.
Đường Tiêu nhanh mắt thấy và đưa tay ra đỡ tôi.
Tôi vẫn tránh ánh mắt cháy bỏng của anh như mọi khi.
"Tối qua anh mời Tưởng Nam Nam đi ăn tối chỉ vì muốn hỏi chuyện em bỏ học có phải không?"
"Đúng vậy".
Đường Tiêu cười trừ.
"Anh thật là vô dụng, An An. Mất tận 10 năm mới tìm ra được sự thật".
10 năm.
10 năm có phải là một khoảng thời gian dài không?
Tôi đã mất 10 năm để thoát khỏi quá khứ bị bắt nạt.
Nhưng tôi đã may mắn đến chừng nào?
Biết bao người vì bị bắt nạt mà đã phải sống với những vết sẹo về thể xác lẫn tinh thần trong nỗi sợ hãi. Đến cuối đời họ vẫn không thể thoát ra được.
Cũng có người không sống được quá 10 năm. Họ rõ ràng vẫn còn trẻ, nhưng lại chọn kết cục bi thảm như vậy.
Mặt khác, những kẻ bắt nạt vẫn sống, trưởng thành rồi biến mất trong biển người. Dễ dàng quên đi những hành vi xấu xa của bản thân.
Tôi không phải là thánh mẫu, tôi không cho phép họ quên đi.
Buổi trưa, Trình Lỗi tới gặp tôi.
"Cậu định yêu cầu cô ta bồi thường chiếc vòng cổ sapphire kia bằng cách nào?"
"Không cần đâu".
"Ồ, tận 180.000 tệ. Bỏ qua sao?"
Cô ấy nghiêng người về phía bàn của tôi, vểnh mũi và mỉm cười như thể biết được điều gì đó.
Tôi cá là Trình Lỗi đã biết tôi muốn làm gì ngay từ đâu. Cô ấy đã hỗ trợ tôi một cách hết sức tự nhiên.
"Ồ, bỏ qua đi".
"Một chiếc vòng cổ giả với cái khoá lỏng lẻo trị giá vài trăm tệ. Nếu yêu cầu đền tiền như hàng thật thì cũng không được".
Trình Lỗi lên tiếng, vạch trần thủ đoạn nhỏ của tôi.
Hai ngày trước, tôi phát hiện ra khoá của vòng cổ sapphire giả dường như sắp đứt, hay tự rơi ra.
Hàng giả này vốn là một mẫu trưng bày được chúng tôi đặc biệt chế tạo dùng thay cho hàng thật. Mặc dù giá rẻ nhưng trông nó thật sự rất giống trang sức cao cấp.
Sau đó tôi đã làm gì?
Tôi chỉ đặt nó lên bàn làm việc của mình mà thôi.
Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ. Đủ để Tưởng Nam Nam bị chính sự kiêu ngạo của mình phản bội.
Cô ấy luôn cười nhạo tôi xài hàng giả, nhưng cuối cùng cô ấy lại để mắt đến món hàng giả duy nhất mà tôi sử dụng.
14.
3 ngày sau, Tưởng Nam Nam đến công ty để nghe kết quả.
Mẹ cô ấy cũng đi cùng.
Đúng vậy, chính là Trưởng phòng Giáo vụ "quyền lực" của chúng tôi.
Đặt trước mặt Tưởng Nam Nam là áo khoác của tôi bị cô ấy vẽ mực lên và giấy tờ bồi thường liên quan.
Ngoài ra còn có một danh sách các hành vi vi phạm khác nhau mà cô ấy đã phạm phải khi còn là nhân viên ở đây.
Vụ việc nghiêm trọng nhất là cô ấy đã bí mật biển thủ 7.000 tệ tiền công ty và vẫn chưa hoàn trả.
Trình Lỗi ngồi trên ghế sếp tổng, hất cằm nhìn mọi người.
Tưởng Nam Nam suýt nữa cười ra nước mắt.
"Chúng tôi đã lưu lại video giám sát và các bằng chứng liên quan khác. Chúng tôi có quyền yêu cầu cô phải chịu trách nhiệm cho các việc này".
Mẹ của Tưởng Nam Nam không chấp nhận. Bà ấy cau mày đọc tài liệu vài lần rồi ném chúng lên bàn.
"Tôi đã xem và thấy không phải chuyện lớn gì".
Bà ấy kiêu ngạo khoanh tay trước ngực với vẻ mặt thờ ơ.
"Nam Nam vẫn còn là một đứa trẻ. Một công ty lớn thế này thì đừng chấp nhặt với nó làm gì".
Cái gì mà một đứa trẻ? Cô ấy 26 tuổi rồi cơ đấy.
Bà ấy lại vò nát áo khoác của tôi.
"Làm thế nào mà cái này lại có giá hơn 40.000 tệ? Quần áo gì mà đắt thế, bộ làm bằng vàng hay gì? Nếu các cô vẫn tiếp tục muốn lừa Nam Nam nhà tôi, tôi sẽ kiện các cô tội tống tiền!"
"Thoải mái".
Trình Lỗi mỉm cười giơ tay lên.
"Tôi sẽ cho các người biết một con số để chấm dứt chuyện này".
Mẹ Nam Nam không chút do dự duỗi 5 ngón tay ra.
"Chỉ 5.000 tệ mà thôi".
Bà ta không đùa chứ. Với những gì mà cô ấy đã lấy từ công ty, Nam Nam hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm hình sự nếu như không hoàn trả lại trong 3 tháng.
"Mẹ..."
Không ngờ Tưởng Nam Nam lại sáng suốt, nắm lấy góc áo của mẹ mình.
"Mẹ khiêm tốn một chút, kẻo họ lại gọi cảnh sát".
Tưởng Nam Nam mỉm cười, nịnh nọt nói.
"Chị Lỗi, dù sao em cũng làm việc ở đây cũng được một thời gian, cũng đã cống hiến sức lực để phát triển cho xã hội. Không phải chị từng nói Diêu tổng thích em sao? Chị có thể để em gặp cô ấy xin lỗi được không?"
Trình Lỗi nhướng mày, trong lòng vừa vui lại vừa buồn cười.
"Cô muốn gặp Diêu tổng?"
"Đúng vậy, em nghe nói cô ấy rất tốt tính".
Hiếm khi nghe thấy Tương Nam Nam không gọi Diêu tổng là bà cô già.
"Cái ngữ của cô..."
Trình Lỗi khinh thường nhếch mép, nhấn mạnh 4 chữ cuối câu.
"Không xứng để gặp".
Nói xong, cô ấy cúi đầu xuống nhìn đồng hồ.
"Nói vậy thôi, hôm nay không được rồi. Diêu tổng với Đường tổng đi hẹn hò rồi".
Nghe vậy, Tưởng Nam Nam tỏ vẻ thất vọng, thấp giọng lẩm bẩm.
"Đàn anh sao lại đi thích bà cô già vậy?"
15.
Tưởng Nam Nam và mẹ cô ấy còn đang bối rối, thì Trình Lỗi đã gọi cho luật sư và yêu cầu tiến hành tố tụng.
Mẹ của Tưởng Nam Nam chưa bao giờ đụng phải luật sư. Nên khi nghe thấy việc gọi cảnh sát hay ra toà, chân bà ấy bủn rủn nhưng vẫn cố giữ mình tỉnh táo.
Cuối cùng, bà ấy đơn giản là kéo Tưởng Nam Nam bỏ chạy.
Đi ngang qua khu vực văn phòng, bà ấy tức giận đá vỡ tủ kính.
Tính ra, số tiền bồi thường tuy không lớn, chỉ vài chục ngàn. Nhưng lại khiến tình hình nợ nần của Tưởng Nam Nam ngày một lớn hơn.
Về sau tôi phát hiện ra đã có một thời gian, với thân phận con gái của Trưởng phòng Giáo vụ, cô ấy đã làm chị đại và thống trị ngôi trường đó.
Nhưng thực chất cô ấy chỉ là một cô gái vùng quê lớn lên tại một thành phố cấp 4.
Trước khi trưởng thành, cô ấy chưa bao giờ được nhìn ngắm thế giới. Cô ấy vẫn chưa bao giờ đến Disney Land hay rạp chiếu phim. Thứ duy nhất cô ấy có thể mang đi khoe khoang là việc đi tàu cao tốc hoặc ăn ở McDonald's.
Hoá ra ngọn núi suýt đè bẹp tôi trong quá khứ chỉ là hạt bụi nhỏ giữa sa mạc.
Lúc xuống lầu, Tưởng Nam Nam nhìn thấy tôi ở cửa công ty.
Cô ấy lập tức tiến lên, tức giận nói.
"Đồ xài hàng giả, cô muốn ép tôi rời khỏi đây sao?"
Tôi không hề để tâm đến cô ấy, vì người tôi đang đợi đã đến.
Một chiếc Porsche quen thuộc đậu trước cửa toà nhà.
Đường Tiêu bước xuống xe.
Tôi chủ động cầm lấy bó hoa hồng Bulgaria từ tay anh ấy.
Tưởng Nam Nam trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn anh rồi lại nhìn tôi, một "bà cô già".
"Đi thôi, An An. Lên xe nào".
Tôi lùi lại một bước, nhấn mạnh.
"Chúng ta hãy nói rõ trước. Đường Tiêu, em không hứa hẹn với anh điều gì cả. Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, em chỉ đến công ty anh để bàn chuyện hợp tác mà thôi".
"Anh biết mà".
Đường Tiêu cười ha hả, không biết lại nghĩ ra trò gì.
"Xin mời, Diêu tổng".
Tưởng Nam Nam nghe xong gần như rớt hàm. Cô ấy chỉ vào tôi bằng một ngón tay và nói một khách không mạch lạc.
"Cô... cô... cô là Diêu An... Diêu tổng? Không, không thể nào! Cô không phải là Diêu tổng... Cô là Diêu Khả Khả, là thực tập sinh Diêu Khả Khả!"
Tôi phớt lờ cô ấy nên cô ấy bước tới và tóm lấy tôi.
Đường Tiêu vội vàng đẩy cô ấy ra, nắm lấy tay tôi rồi đỡ tôi vào xe và đóng cửa cẩn thận lại.
"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tất cả rồi!"
Giang Nam Nam không chịu bỏ cuộc. Cô ấy đột nhiên cười điên cuồng, trông còn đáng sợ hơn cả khóc, đập tay vào xe như một zombie.
"Là cô, là cô bày ra, cô gài bẫy tôi! Cô cố ý gài bẫy tôi, chỉ để muốn hại tôi!".
"Tưởng Nam Nam, không ai dụ cô vào bẫy cả".
Tôi kéo cửa sổ xuống và muốn cô ấy nghe rõ những lời này.
"Ngược lại, tôi không hề làm gì cả. Thậm chí còn cho cô nhiều cơ hội để quay đầu lại. Chính cô đã bỏ qua và tự đâm đầu vào bẫy. Giờ cô lại muốn đổ lỗi cho người khác? Sao cô không xem lại bản thân mình?"
"Cô là ai, tại sao cô làm như vậy? Cô là ai..."
Cô ấy lẩm bẩm hỏi, tóc tai rối bù.
Nhưng không ai trả lời cô ấy nữa.
Đường Tiêu khởi động xe chạy đi, Tưởng Nam Nam tuyệt vọng đuổi theo. Đi được vài bước, cô ấy ngã xuống đất, giãy giụa khóc lóc.
Như một đứa trẻ 26 tuổi.
16.
Sau đó, chúng tôi đã tiến hành các thủ tục pháp lý.
Trong lúc đó, Tưởng Nam Nam cố gắng tìm hết việc này để việc khác để làm. Nhưng những công ty kia không dám nhận vì hồ sơ đầy cô ấy quá xấu.
Mẹ cô ấy miễn cưỡng đưa cô ấy về quê nơi tôi lớn lên.
Nhưng mọi thứ không thể quan lại như ban đầu được nữa.
Đoạn video Tưởng Nam Nam quỳ xuống xin lỗi trong công ty ngày hôm đó đã được đăng ẩn danh lên mạng.
Tin tức nóng hổi như vậy, rất nhanh được mọi người biết tới. Tưởng Nam Nam thậm chí còn không dám bước chân ra khỏi nhà.
Việc này còn ảnh hưởng đến mẹ cô ấy mất chức Trưởng phòng Giáo vụ khi tin cô ấy đưa đáp án bài thi cho bạn học bị lộ ra.
Sự việc vẫn chưa kết thúc. Trên thực tế, Tưởng Nam Nam còn vay tiền lãi suất cao, dồn lại thành một con số mà cô ấy không bao giờ chi trả nổi.
Sao đó cô ấy còn hơn thua người khác, mua dây chuyền, túi xách hàng hiệu khiến nợ cô ấy tăng lên theo cấp số nhân.
Người ta kể rằng chủ nợ còn chạy đến tận nhà cô ấy.
Tưởng Nam Nam bỏ chạy để lại người nhà. Cô ấy bị gãy chân khi cố gắng trèo ra khỏi cửa sổ.
Không thể di chuyển được, lệnh triệu tập của toà án cũng đến tay.
Những gì cô ấy phải đối mặt, không chỉ là tiền bồi thường mà còn phải chịu trách nhiệm hình sự về hành vi chiếm đoạt tài sản....
Không ai huỷ hoại cuộc đời cô ấy cả. Tự cô ấy đã hại bản thân mình.
Mẹ tôi cũng đã xem video xin lỗi của Tưởng Nam Nam. Bà ấy bình tĩnh xua tay, nói đã nhiều năm như vậy, bà đã quên từ lâu, tại sao tôi còn phải làm như vậy?
Tuy nhiên kể từ đó, tôi không còn nghe thấy tiếng hét của mẹ lúc nửa đêm, cũng không còn nhìn thấy thuốc ngủ nữa.
Mẹ tôi đã tìm được sự bình yên. Không phải quên đi những kẻ bắt nạt kia, mà là quên đi những vết thương trong lòng.
Những việc tôi làm đều có ý nghĩa với chúng tôi.
17.
Không lâu sau đó, tôi nhận được lời mời từ ngôi trường cấp 3 chứa đựng rất nhiều kỷ niệm đau khổ của tôi.
Hiệu trưởng nói trong thư rằng họ đã rút lại Huân chương Đạo đức đã trao cho Tưởng Nam Nam 10 năm trước, cũng như rút lại quyết định kỷ luật đuổi học tôi.
Họ liên tục xin lỗi vì sự bất công mà tôi phải chịu, dù mọi chuyện đã qua lâu nhưng họ vẫn mong nhận được sự tha thứ từ tôi.
Và họ muốn mời tôi về trường phát biểu với tư cách là một cựu học sinh xuất sắc.
Tôi đồng ý.
Mặc dù tôi biết họ không thật lòng, nhưng vụ việc kia được nhiều người biết đến và tôi vô tình trở nên nổi tiếng.
Tôi không phải là nạn nhân đầu tiên cũng không phải là nạn nhân cuối cùng trong suốt 10 năm qua.
Trong khán phòng, những đứa trẻ ngồi bên dưới bằng tuổi tôi 10 năm trước.
Có thể một số đang phải chịu đựng những điều tồi tệ giống như tôi đã từng. Giông bão kéo đến, che khuất đi ánh mặt trời.
Trong tương lai, họ lại phải mất vô số thời gian để xoa dịu nỗi đau.
Cuộc sống không phải là một câu chuyện hài trên Internet. Không phải ai cũng có bố mẹ giàu có và quyền lực, không phải ai cũng có thể đợi hoàng tử rơi từ trên trời xuống, cũng không phải cũng có thể đảm đương trách nhiệm cứu rỗi mọi người.
Nhưng rồi sẽ có một ngày.
"Ánh sáng trên thiên đường sẽ tiếp tục soi sáng cuộc đời bạn, bản thân bạn chính là tia sáng đó".
Đây là câu cuối cùng trong bài phát biểu của tôi.
[HOÀN]
Bình luận facebook