16.
Anh tôi đối với biệt thự Lý gia không quen thuộc.
Mất không ít thời gian mới tìm được Trần Du Du trong tầng hầm tối đen dơ bẩn.
Tôi không nhanh không chậm đi theo bên cạnh hắn.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trần Du Du, tôi vẫn hơi kinh ngạc.
Chỉ thấy cô ta trần truồng nằm trên sàn nhà ẩm ướt, toàn thân không có một chỗ da thịt hoàn chỉnh.
"Lý Bưu, cái tên súc sinh, hắn lại dám đối xử với em như vậy!"
"Xin lỗi, là do anh tới chậm!"
Anh tôi lệ rơi đầy mặt, trên mặt là thống khổ thật sâu.
Tay run rẩy muốn đụng vào Du Du, lại sợ làm cho cô ta bị tổn thương lần nữa.
Tóc Trần Du Du che kín mặt, nghe được giọng nói của anh trai tôi, cô ta gian nan chống đỡ thân thể lộ ra khuôn mặt bị đánh đến biến dạng.
Đôi mắt oán hận, gắt gao nhìn chằm chằm anh trai tôi.
"Nhìn thấy bộ dạng quỷ quái này của tôi, anh hài lòng chưa? Trần gia các người hài lòng chưa?"
Anh trai tôi bị bộ dạng này của cô ta làm cho hoảng sợ.
Tâm tình đã không còn kích động như lúc đầu.
“Du Du em yên tâm, không bao lâu nữa, anh nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp cứu em ra ngoài.”
“Cho nên, bây giờ anh không định dẫn tôi đi? "
Đối mặt với câu hỏi hùng hổ dọa người của Trần Du Du, anh trai tôi chần chờ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi nhịn không được lắc đầu.
Mới hôm qua Trần Du Du vẫn là em gái ngọt ngào động lòng người trong lòng anh trai tôi, nhưng Trần Du Du bây giờ, không chỉ bị hủy dung mạo, mà thân thể lại càng tàn tạ đến khó coi.
Nội tâm anh tôi dao động, nhận ra suy nghĩ của anh tôi, Trần Du Du nhắm mắt lại chờ đến khi cô ấy mở mắt ra, nở một nụ cười gần như điên cuồng.
“Trần Tiêu à Trần Tiêu, con mẹ nó anh đúng là một thằng ngu.”
“Không phải anh luôn biết ơn tôi năm đó đã cứu mạng anh sao?”
“Bây giờ tôi nói cho anh biết, người cứu anh năm đó thật ra không phải là tôi mà là Trần Nguyệt Nguyệt.”
“Tôi chỉ là đúng lúc đi ngang qua, thấy vậy liền đem Trần Nguyệt Nguyệt đang hôn mê ném vào trong bụi cỏ.”
Trần Du Du thưởng thức biểu tình không thể tin trên mặt anh tôi, đáy mắt hiện lên khoái ý trả thù.
Cô ta nói tiếp:
“Thật ra Trần Nguyệt Nguyệt không làm gì cả, cô ấy không trộm đồ, cũng không bắt nạt bạn học. "
“Là tôi sợ bị vạch trần, tìm mọi cách để ép cô ta rời đi.”
“Mà cả nhà anh đều là đồng lõa, là anh tự tay hại chet em gái ruột của anh. "
Trần Du Du ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thật kinh dị.
Anh tôi bóp cổ Trần Du Du, gân xanh trên trán nổi lên.
“Trần Du Du, cô dám lừa dối tôi!”
Sắc mặt Trần Du Du đỏ bừng, hơi thở càng lúc càng yếu ớt.
Trong phòng đột nhiên truyền ra một tiếng nổ lớn.
Cửa bị người bên ngoài đạp văng ra.
Lý Bưu mang theo mấy vệ sĩ cao lớn đi vào.
“Tao còn chưa đi tìm người Trần gia tính sổ, mày ngược lại lại tự mình đưa tới cửa.”
“Thật không coi Lý Bưu tao ra gì, một thứ đồ chơi rách nát lại dám lừa lấy 100 triệu của tao.”
Anh tôi bị người Lý Bưu mang đến lôi đi.
Ném vào trong ổ rắn sâu không thấy đáy ở hậu viện kia.
Tôi bay ở phía trên ổ rắn, nghe tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế từ bên trong truyền đến, nội tâm không hề gợn sóng.
17.
Không lâu sau, tại biệt thự Lý gia tôi gặp được ba mẹ đang tới tìm anh trai.
Mà Lý Bưu đã sớm phân phó bảo vệ, nếu là người Trần gia đều không gặp.
Đứng ở cửa giằng co hai giờ không có biện pháp gì, bọn họ chỉ có thể về nhà trước.
Tôi cũng theo đó bay trở về.
Ba mẹ ngồi trong phòng khách một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Bưu đã sai người đưa anh trai tôi về.
“Tiêu nhi.”
Mẹ tôi lo lắng hãi hùng một đêm liền tiến lên trước, lại phát hiện hai mắt anh tôi vô hồn, ngây ngốc.
"Có chuyện gì vậy?"
"Các người đã làm gì con trai tôi?"
Ba tôi cũng phát hiện có điều không thích hợp, hung ác túm lấy quần áo của vệ sĩ, siết chặt nắm tay muốn đánh người.
Vệ sĩ giơ tay một cái, liền đem ông ta ném xuống đất.
Vệ sĩ từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn ba tôi.
“Ông chủ của chúng tôi còn bảo tôi nhắn cho ông một câu.”
“Đây là kết cục vì dám đối nghịch với Lý Bưu. “
Vệ sĩ đi rồi.
Ba tôi bất lực cúi đầu xuống, thân thể mất đi điểm chống đỡ, lung lay sắp đổ sang một bên.
Sau khi anh tôi gặp chuyện không may, ba tôi dường như thoáng cái già đi rất nhiều.
Trong chuyện của Trần Du Du, ông ta tự biết mình đuối lý, không dám đi tìm Lý Bưu tính sổ.
Mấy ngày nay, tôi nhìn ông ta đón tới đón lui một nhóm lại một nhóm bác sĩ.
Bọn họ đều lặp lại cùng một câu: "Tốt hay xấu phải xem số mệnh của cậu ấy thôi."
Ba tôi không cam lòng, cũng không chấp nhận số phận, đây chính là con trai bảo bối duy nhất của ông ta.
Mẹ tôi cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cả đêm không ngủ canh giữ bên cạnh anh trai tôi.
Bà ta đổ hết tất cả những sai lầm này cho tôi và Trần Du Du.
Ngoại trừ khóc ra, thì chính là không ngừng mắng chúng tôi.
Tôi nhìn vào tất cả những điều này với một nụ cười lạnh, họ vẫn chưa biết nhân quả là gì.
Sau khi tiễn bác sĩ một lần nữa.
Ba tôi ngồi một mình trên sofa rất lâu.
Chờ ông ta ngẩng đầu lên lần nữa, tôi biết ông ta bây giờ đã tiếp nhận được sự thật anh tôi đã thành một kẻ ngốc.
Lúc này, điện thoại của ba tôi vang lên.
“Trần tổng, lại có người tới công ty gây chuyện.”
“Nếu không tìm được nguồn vốn, e rằng công ty chỉ có thể tuyên bố phá sản. "
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ba tôi không còn đem tâm tư tiêu phí vào anh trai tôi nữa.
Ông ta bắt đầu tập trung tìm tiền.
Ông ta tin tưởng, chỉ cần ông ta có đầy đủ tài phú, đầy đủ thực lực, chữa khỏi cho anh tôi chỉ là chuyện sớm muộn.
Mà hiện tại, Sử An Quốc trở thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ba tôi.
18.
Điều khiến tôi bất ngờ chính là, buổi tối hôm đó tôi gặp được bà ngoại đã qua đời.
Linh hồn bà bay tới Trần gia.
“Bà ngoại, con xin lỗi, là con hại bà.”
Tôi nhào vào trong lòng bà ngoại áy náy khóc rống lên.
Bà ngoại cũng giống như khi còn bé, vỗ lưng tôi trấn an: "Con ngoan đừng khóc... Bà ngoại cuối cùng cũng có thể nhìn thấy con, cả nhà bọn họ làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng!"
Tôi lau nước mắt gật đầu, cảm xúc của tôi cũng dần dần ổn định lại.
Tôi hỏi bà ngoại có phải cố ý tới gặp tôi hay không.
Bà ngoại rất mờ mịt.
Gật đầu lại lắc đầu.
Bà ngoại nói mình không đầu thai được.
Có điều gì đó đã dẫn bà đến đây, cụ thể là cái gì bà ngoại cũng không biết.
Chẳng mấy chốc, tôi đã biết tại sao.
Ngày hôm sau, ba tôi còn chưa kịp đi tìm Sử An Quốc.
Sử An Quốc đã mang theo em trai của ông ấy tìm tới cửa trước.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp em trai của chú Sử.
Hai anh em họ không giống nhau chút nào.
“Chu Như Niệm, cô còn nhớ Chu Bân năm đó bị cô làm m.ất không? "
Em trai chú Sử tên là Sử An Căn.
Là một người có tướng mạo rất nho nhã, giờ phút này trong ánh mắt lại tràn ngập lửa giận.
Từng bước đến gần mẹ tôi.
Cái tên Chu Bân này tôi vô cùng quen thuộc.
Hình như đã nghe ở đâu đó.
Tôi theo bản năng nhìn về phía bà ngoại bên cạnh.
Lại phát hiện bà ngoại chẳng biết từ lúc nào bay tới trước mặt Sử An Căn, đang vươn đôi tay trong suốt của bà cố gắng chạm vào mặt đối phương.
Tôi bừng tỉnh.
Chu Bân chính là đứa bé năm đó, là con trai của bà ngoại bị mẹ tôi làm thất lạc.
Cũng là con trai ruột duy nhất của bà.
Chú tôi.
Ba mẹ tôi kịp phản ứng mừng rỡ, còn cố gắng nối lại quan hệ.
“Ông trời phù hộ, không nghĩ tới lúc chị còn sống còn có thể nhìn thấy em. "
“Bân Bân, em không biết sau khi em đi lạc, chị tìm em vất vả bao nhiêu, nhiều năm như vậy vẫn chưa từng dừng lại.”
Mẹ tôi giả vờ lau nước mắt.
Ba tôi cũng nói theo: "Cũng may vận của em cát nhân thiên tướng, được Sử gia nuôi dưỡng.”
Chú tôi nhìn chằm chằm ba mẹ tôi cười lạnh liên tục.
“Vậy thì tôi thật là nên cảm tạ chị, nếu không phải con trai bảo bối của chị hành hạ mẹ tôi khiến bà mất mạng sau đó đem vào bệnh viện, chỉ sợ đời này ngay cả mẹ mình chet thế nào tôi cũng không biết, càng không có cách thay bà báo thù.”
“Em, em có ý gì? "
Mẹ tôi thất kinh đến nỗi nước mắt trên mặt rơi không hết.
Ba tôi lại thề thốt phủ nhận: "Không có khả năng, Tiêu nhi nhà tôi làm sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này, em hẳn là nghĩ sai rồi.”
Chú tôi không muốn nói nhảm với ông ta.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn anh trai tôi đang chơi bùn ở sân sau, buông lời tàn nhẫn: "Trần gia các người liền chờ chet cho tôi đi!"
Ba mẹ tôi ý đồ muốn đuổi theo giải thích, lại bị chú Sử dùng một ánh mắt sắc bén nhìn qua nên đành dừng lại.
Mọi người đã đi rất lâu rồi.
Bà ngoại còn bay bất động trên nóc nhà nhìn ra xa.
Tôi bay qua tựa trán lên vai bà, lẳng lặng ở bên cạnh bà ngoại.
19.
Quả báo tới rất nhanh.
Ba tôi bị người đòi nợ ép lên sân thượng, trong lúc tranh chấp trượt chân ngã từ trên sân thượng xuống, chet ngay tại chỗ.
Mà mẹ tôi lúc nhận được tin tức, sợ hãi trốn ở nhà, ngay cả th.i th.ể cũng không dám đi thu.
Bà ta thu dọn đồ đạc đáng giá trong nhà, muốn dẫn anh trai tôi chạy trốn.
“Tiêu nhi ngoan, mẹ dẫn con đến một nơi thú vị. "
Bà ta dỗ dành anh trai tôi.
Lúc đầu anh trai tôi còn rất nghe lời.
Nhưng khi đi ngang qua sân trước, thấy được ống nước tưới hoa của người giúp việc trong vườn hoa, cả người hắn không thể khống chế mà phát run, hành vi cũng trở nên kỳ quái.
Hắn tiện tay nhặt lên một cây gậy lung tung vung vẩy.
Miệng không ngừng nói: "Rắn, rắn, thật nhiều rắn.”
"Làm gì có rắn, Tiêu nhi đừng náo loạn, ngoan, đem gậy đưa cho mẹ."
Mẹ tôi muốn đi tới lấy gậy trong tay anh trai, không biết như thế nào lại kích thích đến hắn.
Anh trai tôi giơ gậy gỗ lên từng cái từng cái gõ vào đầu mẹ tôi.
Khi tôi và bà ngoại bay qua, liền nhìn thấy anh trai tôi đánh mẹ tôi chet tươi.
Cho đến khi khuôn mặt kia m áu th ịt lẫn lộn, hoàn toàn không phân biệt được bộ dáng hắn mới dừng tay, điên điên khùng khùng chạy về phía cửa lớn.
Tất cả đều bi ai và hoang đường như vậy.
Báo ứng của Trần gia đã đến, tôi và bà ngoại cũng đến lúc rời đi.
Cho dù là cuối cùng, tôi vẫn như cũ không đợi được Trần gia các người hối hận.
Thật ra thì, người thật sự yêu thương tôi làm sao có thể nhẫn tâm tổn thương tôi chứ?
Mà người muốn tổn thương tôi căn bản không thèm để ý, bọn họ làm sao có thể bởi vì tôi chet mà hối hận chứ.
Chấp niệm của tôi và bà ngoại tan đi, thân thể cũng dần dần tiêu tán.
Tôi dùng sức ôm lấy bà ngoạiquyến luyến: "Bà ngoại, kiếp sau chúng ta vẫn làm người nhà được không?"
Bà ngoại cưng chiều đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi: "Được."
Không lâu sau, trong phòng sinh của bệnh viện, truyền đến tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Y tá ôm đứa bé đi ra, cùng người nhà chúc mừng: "Chúc mừng, là một đôi chị em sinh đôi rất xinh đẹp."
(Hoàn)
Bình luận facebook