• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quả Ngọt Năm Tháng (2 Viewers)

  • Chương 34

Mọi tình cảm trên thế gian này đều cần một lối thoát, nhưng Đinh Mật dường như lạc trong mớ cảm xúc phức tạp, không tìm thấy lối ra.
Niềm an ủi duy nhất của cô là Lục Thời Miễn.
Cô ôm cổ cậu, hôn hết mình, đổi lại nụ hôn càng thêm mãnh liệt của Lục Thời Miễn, bàn tay cậu luồn vào từ vạt áo, vòng eo cô gái trong lòng mảnh khảnh, mịn màng mà mềm mại, cậu quyến luyến ở nơi ấy hồi lâu, cuối cùng vẫn không xâm phạm tiếp.
Không phải không muốn, mà là sợ không thể vãn hồi.
Lục Thời Miễn có thể cảm nhận được sự ỷ lại của cô vào cậu hiện tại, cậu không muốn chạm đến cô vào lúc cô yếu đuối nhất, nó sẽ khiến cậu thấy mình là kẻ thừa nước đục thả câu, cho dù cô bằng lòng cũng không được, hai người không nên gắn bó bằng cách này.
Trước khi mất khống chế, Lục Thời Miễn kéo cô bé đang quấn chặt nơi cổ cậu ra, vò tóc cô, như cười như không, nhìn cô: "Đủ chưa?"
Đinh Mật đỏ mặt tía tai, gật đầu: "Đủ rồi..."
Để giải nỗi khổ tương tư, một nụ hôn tạm thời đủ rồi, dù sao cậu cũng sẽ ở đây sáu ngày.
Lục Thời Miễn khom lưng xách hành lý lên, Đinh Mật đi theo cậu, thấy cái giường lớn trắng tinh, tai lập tức đỏ bừng, Lục Thời Miễn quay đầu liếc cô, đùa ác: "Phòng đôi mà em đòi, hài lòng chưa?"
Đinh Mật đỏ mặt, cứng miệng: "Hài lòng lắm, hài lòng chết đi được!"
Lục Thời Miễn cười lắc đầu, lấy quần áo đi vào phòng tắm.
Đinh Mật dõi theo cậu cho đến khi không nhìn thấy người nữa, cô đảo mắt nhìn khắp phòng, nhác thấy cái hộp nhỏ đặt trên tủ đầu giường, nghĩ đến sự nhẫn nhịn kiềm chế của Lục Thời Miễn, cô bạo gan cầm cái hộp lên, ngồi bên mép giường nghiên cứu.
Càng nhìn càng đỏ mặt.
Cửa phòng tắm mở ra.
Đinh Mật cấp tốc để đồ về lại chỗ cũ, nhào mình xuống giường.
Lục Thời Miễn lau tóc nhìn cô vẻ khó hiểu: "Đinh Mật, em làm gì đấy?"
Đinh Mật trở mình, nhìn cậu: "Lục Thời Miễn, em thấy anh đen hơn trước."
Lục Thời Miễn thường chơi bóng, da không trắng lắm, nhưng chẳng đến mức đen, dù sao đi học chủ yếu chỉ quanh quẩn trên lớp, cũng chẳng phơi mình ở đâu khác được, nay cậu đen đi thế này, da hơi hướng màu lúa mạch.
Không biết có phải vì lý do này, trông cậu trưởng thành hơn hẳn một tháng trước, toát lên khí chất và thân hình của một người đàn ông, vẻ khắc kỷ lạnh lùng càng thêm nổi bật và quyến rũ.
"Tập quân sự mà không đen được à?" Lục Thời Miễn chẳng mảy may để ý đến màu da, trước kia hè chơi bóng nhiều cũng rám nắng, mùa đông sẽ trắng lại, cậu ném khăn đi: "Dậy nào, đi ăn cơm."
Đinh Mật nhanh chóng bò dậy: "Anh chưa ăn ở trên máy bay á?"
Đã quá giờ cơm tối, cô tưởng cậu ăn ở trên máy bay rồi, Lục Thời Miễn cúi đầu liếc cô: "Em ăn rồi?"
Đinh Mật cười ngượng ngập: "Em ăn một cái bánh mì rồi."
Lục Thời Miễn cau mày: "Em toàn giải quyết bữa tối kiểu đấy?"
"Không, bình thường em đi ăn với bạn, nhưng sáng nay họ về hết rồi, một mình em không bước chân ra khỏi phòng."
"Em không biết chờ anh rồi đi ăn?" Lục Thời Miễn hỏi ngược lại, chừng không vui.
"Em tưởng anh ăn ở trên máy bay rồi..."
Đinh Mật cười làm lành, chủ động nắm tay cậu: "Đi thôi nào thiếu gia, bây giờ đưa anh đi ăn cơm!"
Lục Thời Miễn bó tay.
Một tháng qua Đinh Mật gần như không ra khỏi trường, vẫn xa lạ với thành phố này như trước, không muốn để Lục Thời Miễn phát hiện ra, cô bèn gọi điện cho Lưu Tiêu: "Em hỏi bạn cùng phòng em xem chỗ nào ăn ngon."
Đồng thời hơi chán nản, sao không biết lên kế hoạch sẵn chứ, trước kia cô đâu có thế này.
Lưu Tiêu rất nhiệt tình: "Ăn ngon á, bây giờ các cậu đang ở đâu?"
Đinh Mật nói: "Quảng trường thời đại gần đó."
"Ơ, tớ cũng đang ở đây này, đang xếp hàng với bạn, nhà hàng này ngon cực, cậu qua đây, càng đông càng vui."
Đinh Mật ngập ngừng, Lục Thời Miễn tựa gần cô nên cũng nghe thấy, nói bên tai cô: "Đi."
"Không phải một mình tớ, còn có bạn trai tớ nữa, được không?"
Lưu Tiêu đã sớm biết cô có bạn trai học Thanh Hoa, vẫn luôn tò mò, song Đinh Mật nhất định không chịu cho mọi người xem ảnh, bây giờ sao có thể bỏ qua cơ hội này, vội nói: "Đương nhiên là được rồi! Cầu còn không được!"
Cúp điện thoại, Đinh Mật nhìn Lục Thời Miễn, thắc mắc: "Không phải anh không thích ghép bàn với người khác sao?"
Lục Thời Miễn vỗ đầu cô: "Xem bạn cùng phòng em thế nào."
Đinh Mật bỗng hiểu ra, Lục Thời Miễn bảo muốn đến thăm cô, không chỉ là cô, cậu còn muốn hiểu rõ tình trạng cuộc sống của cô nữa.
Rõ ràng, cậu không hài lòng.
Đinh Mật hơi luống cuống, Lục Thời Miễn đã ra đến cửa, quay đầu nhìn cô, giục: "Đi thôi."
Đinh Mật hoàn hồn, vội đuổi theo.
"Nghĩ gì vậy?" Cậu ôm vai cô, kéo người đi.
"Em thấy anh như phụ huynh đến kiểm tra đột xuất ấy." Cô thành thật đáp.
Lục Thời Miễn cúi đầu cười khẽ bên tai cô: "Em nói đúng đấy, dù sao hiện tại anh cũng là người giám hộ của em."
Đinh Mật sửng sốt, đánh cậu: "Người giám hộ gì, em trưởng thành rồi!"
"Thế đổi cách nói vậy, anh là bạn trai em." Cậu nhướng mày.
"Thế còn tạm được." Đinh Mật hài lòng.
Lưu Tiêu thấy Lục Thời Miễn thì ồ khẽ, nói với bạn: "Bạn trai của bạn cùng phòng tớ, học sinh giỏi Thanh Hoa đấy, không ngờ lại đẹp trai thế này, thế giới quả nhiên bất công."
Người bạn nọ liếc nhìn: "Trông có vẻ lạnh lùng."
Lưu Tiêu nghĩ đến tần suất Đinh Mật nói chuyện điện thoại, lắc đầu: "Không đâu, thường thấy cậu ta gọi điện rất thắm thiết, có khi bạn tớ còn bị trêu cho đỏ cả mặt."
Đinh Mật nắm tay Lục Thời Miễn đi tới, nhìn lưu Tiêu. Lưu Tiêu là một cô gái rất hào phóng, chủ động nói: "Chào cậu, tớ là bạn cùng phòng của Đinh Mật, trước kia đã nghe Đinh Mật nhắc đến cậu."
Ngoại trừ ngày đầu tiên mất khống chế trước cổng trường, Đinh Mật rất ít khi chủ động nhắc đến chuyện của bản thân.
Lục Thời Miễn mỉm cười: "Chào cậu, tôi là Lục Thời Miễn."
Lưu Tiêu thầm nghĩ, tên của "trùm học" cũng hay nữa.
Nhà hàng này rất đông khách, đã hơn tám giờ mà vẫn còn người xếp hàng, vừa hay đến lượt Lưu Tiêu, mấy người cùng đi vào. Trên bàn, Lưu Tiêu tò mò thành tích của Lục Thời Miễn: "Cậu thi đại học được bao nhiêu điểm vậy?"
Đinh Mật cúi đầu, nghe thấy Lục Thời Miễn cũng không khiêm tốn nói điểm của mình ra.
Lưu Tiêu tròn xoe mắt, không nhịn được thốt lên: "Má, cao thế!"
Nhất định không phải loài người!
Lục Thời Miễn mỉm cười, rót nước cho từng người: "Cũng tạm."
Lưu Tiêu cảm thấy mình không hiểu thế giới của học sinh giỏi lắm, nhìn Đinh Mật, cười: "Đinh Mật được bao nhiêu điểm vậy? Bọn tớ hỏi mấy lần nhưng cậu ấy không nói, có điều trường bọn tớ cũng không tệ, top 50, điểm số hẳn cũng cao."
Nói đến đây, đột nhiên a lên: "Không đúng, sao Đinh Mật không đăng kí vào đại học ở Bắc Kinh?"
Sắc mặt Đinh Mật hơi thay đổi, Lục Thời Miễn nắm tay cô dưới gầm bàn, vân vê, cậu không nói Đinh Mật bao nhiêu điểm, chỉ nói: "Đinh Mật được điểm tiếng Anh tối đa, không quan trọng có cùng thành phố hay không, tôi có thời gian sẽ đến đây, đều như nhau."
"Trời! Điểm tối đa tiếng Anh á! Đinh Tiểu Mật, cậu giỏi thế!"
Đinh Mật ngẩn người, đột nhiên nhớ đến Đỗ Minh Vy, chỉ có cô nàng và Lục Thời Miễn gọi cô là Đinh Tiểu Mật.
Có lẽ vì cách gọi đặc biệt này, Đinh Mật cảm thấy mình thân với Lưu Tiêu hơn chút, cười xòa: "Cũng bình thường."
Lưu Tiêu nhìn đôi lúm đồng tiền bên má Đinh Mật, nhướng mày: "Cậu cười xinh thế, nên cười nhiều hơn."
Đinh Mật: "..."
Lập tức cảm thấy trên đỉnh đầu có ánh mắt nhìn cô chòng chọc.
Đinh Mật thầm thở than, biết thế đã không đưa cậu tới đây.
Về đến khách sạn, hai người thay nhau đi vệ sinh, Lục Thời Miễn ngồi trên giường, duỗi chân uể oải, kéo cô vào lòng. Đinh Mật ngồi trên đùi cậu, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe dạy dỗ, Lục Thời Miễn nhớ lại lời tư vấn của bác sỹ tâm lý.
Đinh Mật hiện tại có khuynh hướng trầm cảm, cần được cổ vũ và dẫn dắt.
Cậu xoa tóc cô: "Đinh Mật."
Đinh Mật ngẩng đầu nhìn cậu, Lục Thời Miễn hôn lên môi cô, nhìn sâu vào mắt cô: "Em rất ưu tú, đừng vì những chuyện kia mà phủ định chính mình, cũng đừng khép kín bản thân, em muốn gì, từ giờ có thể bắt đầu lại, anh sẽ ở bên em."
"Sao?"
Đinh Mật ngỡ ngàng nhìn vào mắt cậu, rất lâu sau mới thấy rõ cái bóng đổ ngược nho nhỏ trong đôi con ngươi đen láy ấy. Cô ôm cổ cậu, mắt lấp lánh ánh nước, thì thầm: "Lục Thời Miễn, em vẫn cảm thấy thực không cam lòng..."
Lục Thời Miễn cúi đầu hôn lên mắt cô, giọng kìm nén: "Anh biết, chúng ta cứ từ từ, được chứ?"
"Ừm." Đinh Mật gật đầu đồng ý.
Hai người càng hôn càng say đắm, Đinh Mật có thể cảm thấy bàn tay đặt trên eo mình siết chặt cỡ nào. Nụ hôn dữ dội khiến Đinh Mật mơ mơ màng màng không biết mình đang ở chốn nào, cô muốn đẩy cậu ngã xuống giường, song vừa chạm vào khuôn ngực rắn chắc nóng hầm hập ấy thì lại bị cậu giữ lấy, lật người đè xuống.
Gấu váy Đinh Mật đã trượt mãi lên đùi, đôi chân trắng nhỏ bị cậu đè dưới thân, Lục Thời Miễn cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi thở càng thêm nặng, nhanh chóng chuyển về mặt cô. Gò má Đinh Mật đỏ bừng, ôm cổ cậu, ngẩng đầu hôn cậu.
Lục Thời Miễn vuốt eo cô không buông, Đinh Mật mơ màng nghĩ, eo cô thích thế sao? Mãi đến khi tay cậu đột nhiên phủ lên ngực cô.
Đây là lần đầu tiên cậu chạm vào nơi ấy của cô, Đinh Mật có thể cảm nhận được hơi thở càng thêm nặng nề của cậu, cũng cảm nhận được sự kiềm chế và nhẫn nhịn của cậu.
Thật lâu sau, Lục Thời Miễn sửa sang lại quần áo cho cô, kéo chăn đắp lên hai người, ôm cô từ sau lưng, thở sâu bên tai cô.
Đinh Mật vẫn chưa lấy lại sức, song cô rất muốn biết một chuyện.
"Lục Thời Miễn, khá mềm phải không?"
Lục Thời Miễn che mắt, không phải khá mềm, mà là rất mềm, tuyệt vời hơn trong tưởng tượng rất nhiều, không hề tệ như thi thoảng nghe thấy cô và Đỗ Minh Vy nói.
"Đinh Mật, em im đi."
Giọng cậu trầm khàn, mang ý cảnh cáo.
"Ừa..."
Mấy giây sau, cậu mất kiên nhẫn: "Đinh Mật, em có thể đừng thở mạnh thế không."
Đinh Mật vô cùng oan ức: "Em thở cũng sai?"
"..."
Thôi vậy, Lục Thời Miễn buông cô ra, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Cậu dậy, Đinh Mật cũng dậy, ngồi ngẩn ngơ, mãi đến khi nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy, cô đoán chắc cậu đang tắm nước lạnh.
Lục Thời Miễn mang đầy hơi lạnh trở về giường, không tựa gần cô, Đinh Mật chủ động nhích tới ôm lấy thân thể cường tráng của cậu, người co rúm. Kỳ lạ là, cơ thể chàng trai như một ngọn lửa cháy mãi không tắt, nhanh chóng khôi phục sự ấm nóng.
Hai người lại hôn nhau thêm một lát, Đinh Mật thiếp đi trước.
Lục Thời Miễn lại mang cơ thể nóng hừng hực lao vào phòng tắm, lần này rất lâu sau mới ra.
Sau kỳ nghỉ Quốc khánh, Lưu Tiêu làm gì cũng thích kéo Đinh Mật theo, tham gia câu lạc bộ, diễn thuyết, còn kể cho mọi người thành tích tiếng Anh của Đinh Mật. Đinh Mật thật sự học tiếng Anh rất tốt, từ vựng phong phú, phát âm chuẩn Anh Mỹ, vả lại giọng cô cũng hay, có một lần còn được lên làm MC trong một chương trình của khoa Báo chí.
Sau này đàn anh năm tư Bùi Dịch nhờ cô lồng tiếng cho một đoạn phim tài liệu, tiếp đó là tham gia ghi hình.
Đinh Mật dần tìm thấy niềm vui trong sự bận rộn này, bước từng bước khỏi bóng tối.
Nhưng thỉnh thoảng nghĩ tới, cô vẫn cảm thấy không cam lòng, nghĩ sâu hơn, cảm giác đau đớn và căm giận ấy vẫn tồn tại, thế nên trước giờ cô không dám nghĩ kĩ về nó.
Nghỉ đông Đinh Mật cũng không về nhà, chỉ đến nhà trẻ thăm Tiết Tiểu Bân mấy lần, gặp phải Chu Thanh hai lần. Chu Thanh muốn gọi cô về cùng đón Tết, bọn họ đã chuyển đến nhà mới, nhưng Đinh Mật từ chối.
Đỗ Minh Vy cũng đã trở về, mấy người hẹn nhau tụ tập, Đinh Mật hỏi cô nàng: "Yêu xa khác nước khổ không?"
Đỗ Minh Vy thở dài: "Mày nói xem?"
Chắc chắn là khổ rồi.
So ra thì tình trạng của cô và Lục Thời Miễn tốt hơn nhiều, kỳ một Lục Thời Miễn đi thăm cô ba lần, bình quân là khoảng một tháng một lần.
Đối với tình yêu xa cách nhau hơn nửa đất nước, gặp nhau như vậy đã là nhiều.
Lần nào gặp hai người cũng ngủ chung một giường, khó tránh khỏi chuyện vô tình bén lửa, Đinh Mật không hiểu tại sao Lục Thời Miễn có thể nhẫn nhịn như thế. Mãi đến khi có một lần, Lục Thời Miễn kéo tay cô đặt lên nơi nọ, lần đầu tiên hiểu rõ, Đinh Mật không dám to gan chủ động trêu chọc nữa.
Kỳ nghỉ Quốc khánh năm hai, Lục Thời Miễn đến thăm cô, Đinh Mật ra sân bay đón cậu.
Trên đường đến khách sạn, Đinh Mật kể chuyện mấy ngày trước: "Học trưởng Bùi bảo nghỉ hè em với Lưu Tiêu có thể đến công ty của anh ấy thực tập có lương, anh thấy em có nên đi không?"
Sắc mặt Lục Thời Miễn hơi kỳ lạ, trí nhớ của cậu rất tốt, lần đầu tiên Đinh Mật nhắc đến học trưởng nọ hình như là tháng 12 năm ngoái, cô không nhắc đến nhiều, nhưng không hiểu sao cậu không thích vị học trưởng kia: "Đừng đi, nếu em muốn thực tập, về anh sẽ tìm cho em một công ty tương tự."
Đinh Mật thoáng do dự, nhưng vẫn quyết định nghe lời cậu: "Được thôi, nghe anh vậy."
Lục Thời Miễn liếc cô, nheo mắt: "Em thực miễn cưỡng?"
Đinh Mật lắc đầu: "Không mà."
Cô chỉ không muốn đến nghỉ hè cũng phải xa cậu, vậy nên mới băn khoăn thôi.
"Đúng rồi, tối nay học trưởng Bùi định mời mọi người ăn cơm, đều là thành viên của câu lạc bộ trước, có thể dẫn người nhà theo, bọn mình cùng đi nhé."
Lục Thời Miễn nhìn cô, bỗng nhếch môi: "Được, tiện thể gặp vị học trưởng Bùi kia."
Giọng điệu này...
Đinh Mật như phát hiện ra đại lục mới, quay đầu nhìn cậu chòng chọc, giọng chờ mong: "Này, Lục Thời Miễn, anh ghen hả?"
Lục Thời Miễn vỗ đầu cô: "Nói vớ vẩn."
Đinh Mật gắng sức nghiêng đầu dưới lòng bàn tay cậu, muốn nhìn rõ vẻ mặt của cậu, có điều gương mặt ấy ngoài đẹp trai ra thì không thấy gì khác.
Tối, hai người đến nhà hàng đúng giờ.
Lục Thời Miễn nắm chặt tay cô, nhìn mọi người một lượt.
Người đàn ông cao ráo đeo kính khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi ngồi ở giữa bị mấy người vây quanh, có nữ sinh hỏi: "Học trưởng, bữa nay hình như hơi lạ?"
Người nọ chắc là Bùi Dịch, vẻ ngoài thực sự rất thu hút con gái.
"Đinh Mật đưa người nhà đến rồi!"
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Đinh Mật, ánh mắt tập trung trên người Lục Thời Miễn, Bùi Dịch nhìn cậu, cười khẽ: "Lục Thời Miễn, trước kia đã nghe danh."
Lục Thời Miễn cười nhạt: "Tôi cũng đã nghe Đinh Mật nhắc đến học trưởng Bùi vài lần, có điều vẫn chưa biết tên anh."
"Bùi Dịch."
Sau khi ngồi xuống, Đinh Mật kéo tay áo Lục Thời Miễn, lên án: "Em với học trưởng Bùi thật sự không có gì, đừng xử oan em!" Lúc nãy cô như ngửi thấy mùi thuốc súng.
Lục Thời Miễn đương nhiên không hoài nghi cô, chỉ là cậu không thích người khác dòm ngó cô, cảm giác này khiến cậu rất khó chịu.
"Đinh Mật, chắc yêu xa khổ lắm?"
Có người hỏi.
Đinh Mật lắc đầu: "Vẫn tốt."
"Một tháng các cậu gặp nhau mấy lần?"
"Một lần."
"Ồ... nắng hạn gặp mưa rào à!" Có nam sinh giỡn.
"..." Đinh Mật đỏ mặt.
Bùi Dịch cười nhạt, nhìn Lục Thời Miễn, lại liếc nhìn Đinh Mật, vẻ như đùa: "Nhiều người theo đuổi Đinh Mật lắm, Lục Thời Miễn, cậu phải coi chừng đấy."
Lục Thời Miễn nhếch môi, miết chặt tay Đinh Mật: "Đương nhiên, song người khác cũng không theo đuổi được."
Đinh Mật nhìn cậu, bỗng thấy hơi căng thẳng.
Liên hoan xong có người đề nghị đi KTV, Bùi Dịch đặt phòng, mọi người cùng đi hát.
Đinh Mật không muốn ở lại lâu quá, nhoài người bên tai Lục Thời Miễn: "Lát nữa bọn mình về trước nhé."
Lục Thời Miễn nhàn nhã tựa vào sofa, nghịch ngón tay cô: "Ừm."
Lục Thời Miễn uống chút rượu, lúc sắp về, cậu đi vệ sinh, gặp Bùi Dịch hút thuốc ngoài hành lang. Bùi Dịch đưa bao thuốc cho cậu, cười nói: "Hút một điếu?"
Lục Thời Miễn liếc bao thuốc: "Không cần đâu, Đinh Mật không thích mùi thuốc lá."
Câu này rõ ràng vô căn cứ, bởi vì Đinh Mật chưa từng nói vậy, nhưng cậu thực sự đã bỏ thuốc.
Bùi Dịch ngẩn ra, cười bất đắc dĩ.
Lục Thời Miễn đã quay người đi, Đinh Mật xách túi ra khỏi phòng hát, khoác tay cậu nhoẻn miệng cười: "Đi thôi."
...
Vừa vào phòng, Đinh Mật lập tức bị Lục Thời Miễn đè lên cửa, cô ôm cổ cậu, ngẩng mặt tiện cho cậu hôn cô, nhắm mắt.
Nhưng đợi rất lâu, không có nụ hôn nào hạ xuống.
Lại hé mắt.
Lục Thời Miễn đang cúi đầu nhìn cô chằm chằm, như cười như không: "Quan hệ với học trưởng kia rất tốt?"
Đinh Mật vội lắc đầu, biện bạch cho bản thân: "Không có, em chưa đi riêng với anh ấy bao giờ, bình thường liên hoan đều là mọi người cùng đi..." Lại lặng lẽ liếc cậu, "Này, Lục Thời Miễn, anh ghen thật à?"
Ngẫm thấy hơi đắc ý, ngẩng đầu cười rộ lên.
Lục Thời Miễn vò mạnh tóc cô: "Cười khỉ!"
"Buồn cười lắm mà..." Cô cười khúc khích, hai tay vẫn ôm cổ cậu, kiễng chân hôn.
Lục Thời Miễn híp mắt kéo tay cô xuống giam lại đằng sau, dấn người hôn.
Trước buổi liên hoan, hai người lâu ngày gặp lại đã có một lần bén lửa, cũng đã tắm rửa.
Lúc này, dường như lại nhen lên ngọn lửa chưa kịp dập tắt.
Lục Thời Miễn ôm cô về giường, đè cô xuống, vùi mặt trên cổ cô. Cậu nhắm mắt, hôn cô từ tai xuống xương quai xanh, vừa hôn vừa hỏi: "Đinh Mật, hiện tại em thấy vui không?"
Đinh Mật không biết cậu ám chỉ điều gì, nhưng bây giờ cô rất vui: "Có."
Lục Thời Miễn hôn một mạch, quét sạch mọi cản trở, kịch liệt hơn xưa rất nhiều. Đinh Mật tưởng chỉ là một lần vô tình bén lửa khác, kêu khẽ, mãi đến khi trên người chỉ còn lớp đồ cuối, cô mới cảm thấy bất thường, trước nay cậu chưa từng thế này, Đinh Mật đỏ mặt mở to mắt.
Lục Thời Miễn chống trên người cô, mí cong cong, mắt đỏ au, bên trong cất giấu một ngọn lửa.
Lại cúi đầu hôn cô: "Đinh Mật, sợ đau không?"
Đinh Mật: "..."
Cậu cuối cùng không nhịn được nữa?
Mặt Đinh Mật đỏ rực, nghĩ đến chuyện nọ, thực sự có hơi sợ, song cô chỉ thoáng băn khoăn, lập tức ôm chặt cổ cậu, đồng thời quấn hai chân mình quanh eo cậu: "Sợ, nhưng em bằng lòng."
Lục Thời Miễn dạo đầu rất lâu, Đinh Mật đắm chìm vào loại thân mật này, rên khe khẽ, cho đến khi cậu lấp kín môi cô, nuốt trọn mọi âm thanh của cô. Thân dưới dần ẩm ướt, cậu mơn trớn nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn cô.
Đinh Mật thẹn thùng quay mặt đi, ngẫm lại thấy không đúng, che mắt cậu: "Đừng nhìn em..."
"Ừm, không nhìn." Cậu mỉm cười.
Đinh Mật còn chưa kịp thở phào, bỗng cảm thấy cậu đè nặng xuống, giây tiếp theo, cô bất ngờ mở to mắt, toàn thân cứng đờ, không dám động đậy.
Khốn nạn!
Đau phát khóc.
Cậu chống trên người cô, cau mày nhẫn nhịn, lau mắt cô: "Khóc thật?"
Đinh Mật thực sự rất đau, không muốn nói gì, rưng rưng đánh cậu một cái.
Lục Thời Miễn đã bắt đầu đương nhiên sẽ không muốn dừng lại, cúi đầu hôn cô: "Cố chịu nhé? Anh đã nói em sẽ khóc mà."
Đinh Mật lại đánh cậu, ứa nước mắt, sự gắn liền thân mật như khảm nạm vào nhau thế này, chỉ có cậu.
"Đừng động." Cậu giữ cô lại, nhẫn nhịn nói.
"Vậy anh cũng đừng động..." Đinh Mật ôm chặt cậu.
"Không được, anh nhất định phải động, bằng không sẽ phát điên."
"..."
Cậu cười, bắt đầu.
Đêm dài dằng dặc, dịu dàng mà nóng bỏng.
Như cơn gió nồng nàn hôn lên gò má.
Như trái tim rực lửa của thiếu niên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom