Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53
Đêm đen mịt mờ, xe của Lục Thời Miễn đỗ dưới ngọn đèn đường, ánh sáng dịu dàng hắt vào trong, làm nổi bật gương mặt anh tuấn và góc cạnh của anh.
Đinh Mật như lạc trong bóng tối đột nhiên tìm thấy ánh sáng, đôi mắt dần lấy lại vẻ trong trẻo, cô bước tới kéo cửa, ngồi vào ghế phụ, ngoảnh đầu cười với anh: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Lục Thời Miễn xoáy sâu vào lúm đồng tiền nho nhỏ bên má cô, lại nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy đen nhánh và trong veo, dường như ánh nước anh vừa nhìn thấy là ảo giác. Anh nhìn túi lớn túi nhỏ thơm phức trên chân cô, hỏi ngược lại: "Em ra ngoài mua đồ ăn lúc nửa đêm?"
"Không phải." Đinh Mật cúi đầu, "Em đến nhà mẹ em, bà làm cho em."
Thì ra là thế. Vậy khóc cái gì?
"Chịu tủi thân?" Lục Thời Miễn nhíu mày. Anh nhớ rất rõ, trước kia mỗi lần Đinh Mật khóc và tủi thân đều là vì cái nhà ấy, còn có một người mẹ khiến người khác không tưởng tượng nổi. Năm ấy thi đại học xong, sau khi cô chuyển đến Tinh Hải Thành thì không về nơi ấy nữa.
Đinh Mật hiểu ý anh, hai người ở bên nhau quá lâu, quen biết từ cấp Hai đến nay, trong đó có một năm ngồi cùng bàn, hai năm yêu đương, chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Không một ai hiểu cô hơn anh.
Cô lắc đầu: "Không có."
Chuyện đã qua, cô cũng không còn cảm thấy ấm ức lắm, chỉ là nghĩ đến vẫn thấy hơi khó chịu, không nghĩ nữa là được.
Lục Thời Miễn liếc cô, hiển nhiên không tin: "Không thì em khóc làm gì?"
Đinh Mật sửng sốt: "Em không khóc mà."
Cô có khóc hả?
Lục Thời Miễn cúi đầu day mày, đạp chân ga, lái xe đi.
Anh nhếch môi, thôi, coi như anh hoa mắt.
"Mẹ em chuyển đi rồi?" Anh hỏi.
Đinh Mật nhìn anh nghi hoặc, chuyện Tiết Chấn và Chu Thanh chuyển nhà, cô chưa từng nói với anh.
"Sao anh biết?"
Anh chỉ nhìn phía trước, không đáp.
Mùa xuân năm vừa quay về Giang Châu, anh tìm đến tiểu khu cô từng ở, muốn xem cô có trở lại không.
Anh đã quyết định trở về, đương nhiên sẽ nuôi chút hy vọng.
Chỉ là đoạn đường mấy trăm mét, chiếc xe nhanh chóng dừng trước tòa 16. Đinh Mật ngẫm nghĩ bèn đưa hộp sủi cảo nhân thịt lợn cải trắng cho anh: "Cho anh cái này, bình thường không làm cơm thì anh có thể nấu lên ăn."
Lục Thời Miễn ngước mắt nhìn hộp sủi cảo, anh duỗi tay nhận lấy, cười khẽ: "Cảm ơn."
Đinh Mật cũng nhoẻn cười: "Đừng khách sáo."
Quan hệ hai người ấm lên rất nhiều, không còn gượng gạo như hồi đầu, cô thật lòng cảm thấy rất vui.
Lúc nãy Lục Thời Miễn không trả lời câu hỏi của cô, Đinh Mật nghĩ mãi cũng không hiểu anh đến đây làm gì, chắc là tìm Lục Thời Phong, cô đoán.
"Vậy em về trước nhé."
Cô mở cửa xe.
Lục Thời Miễn liếc cô, gật đầu.
Đinh Mật đứng ngoài cửa xe vẫy tay chào anh, đoạn quay người đi.
Đi đến ngã rẽ, Đinh Mật quay đầu nhìn lại. Cô thấy anh xuống xe, bóng người cao lớn đứng ngoài cửa xe, miệng ngậm một điếu thuốc, hơi cúi đầu, tay đút túi quần.
Đinh Mật vội rẽ đi, lòng nghĩ, anh nghiện thuốc nặng thật.
Lục Thời Miễn thu hồi tầm mắt, rít nhẹ một hơi thuốc, cúi đầu nhét bật lửa vào túi quần, vòng ra đuôi xe mở cốp. Anh xách hành lý ra, đóng cốp, bấm khóa xe, kéo hành lý đi vào tòa 16.
Lục Thời Miễn mở cửa, đưa mắt nhìn căn nhà sạch sẽ. Anh lấy một đôi dép ra khỏi tủ, liếc nhìn đôi dép lê màu hồng Đinh Mật mua mấy năm trước, khóe môi anh hơi cong lên.
Đặt hành lý xuống, anh bước vào phòng bếp, cất sủi cảo vào tủ lạnh.
Anh đứng trước cửa phòng bếp, đánh giá căn hộ một trăm tám mươi mét vuông này. Căn nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại, đến bây giờ cũng không lỗi thời, nội thất hôm nay được quét dọn rất sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, song đã quá lâu không có người ở, thiếu sức sống.
Quay về phòng ngủ, anh quét mắt nhìn một lượt, đoạn xách hành lý vào, treo quần áo lên tủ.
Làm xong mọi thứ, Lục Thời Miễn tựa người trên sofa trong phòng khách, duỗi chân thoải mái, uể oải hút thuốc.
Đúng là bây giờ anh nghiện thuốc rất nặng.
Đây là di chứng sau khi chia tay với Đinh Mật, không thể uống rượu, tâm trạng không tìm được chỗ trút, chỉ đành hút thuốc. Thứ này càng hút nhiều càng nghiện, bây giờ bảo anh cai rất khó.
Có lẽ quá lâu không ở đây, Lục Thời Miễn nằm trên chiếc giường lớn chất đầy những kí ức, lòng cồn cào.
Ngày hôm sau anh dậy rất sớm, đầu tiên là đi tắm rửa, gột tẩy một thân nóng cháy.
Trời vẫn còn sớm, anh không vội đi làm, vào phòng bếp đun một nồi nước, đợi nước sôi, anh bỏ một nửa số sủi cảo Đinh Mật cho hôm qua vào.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Lục Thời Phong đi thẳng vào, cười: "Lại về đây ở rồi à."
Lục Thời Miễn không để ý đến anh, đi vào phòng bếp.
Hồi ấy Lục Thời Phong không nói chuyện Đinh Mật để chìa khóa ở phòng bảo vệ cho Lục Thời Miễn, sau khi biết chuyện, Lục Thời Miễn ít nhiều giận anh, Lục Thời Phong cười lắc đầu, ngửi thấy mùi sủi cảo thì đi thẳng đến trước bàn ăn, ngồi xuống: "Cho anh một phần."
Lục Thời Miễn đổ nốt phần sủi cảo còn lại vào.
Sủi cảo Đinh Mật cho trở thành bữa sáng của hai anh em.
Lục Thời Phong thử một miếng: "Được đấy, không phải đồ đi mua à."
Lục Thời Miễn: "Đinh Mật cho."
Thật ra trước kia Đinh Mật cũng thường gói sủi cảo cho anh, hình dáng và hương vị sủi cảo cô gói cũng tương tự với thứ họ ăn hôm nay, bởi vì tất cả tay nghề nấu nướng của cô đều được học từ Chu Thanh.
"Chẳng trách."
Lục Thời Phong suốt ngày ăn sủi cảo đông lạnh, thử cái là biết ngay.
Nhưng anh tưởng là Đinh Mật gói, vậy nên sáng hai ngày sau gặp Đinh Mật ở tiểu khu, anh tán gẫu với cô, thuận miệng nhắc tới: "Em gói sủi cảo ngon đấy."
Đinh Mật ngẩn người: "Dạ?"
Lục Thời Phong cười: "Hôm trước anh ăn sáng ở nhà A Miễn, nó nói là sủi cảo em cho."
Đinh Mật ngẩn ngơ, giật mình ngẩng đầu nhìn tòa 16 trước mắt, khẽ hỏi: "Anh nói bây giờ Lục Thời Miễn ở đây ạ?"
Lục Thời Phong nhướng mày: "Em không biết?"
Cô... không hề biết!
Đinh Mật nhớ đến tối ngày hôm ấy, thì ra là anh về nhà.
Trưa, Đinh Mật hẹn Đỗ Minh Vy cùng đi ăn cơm, cô nghĩ rất lâu mới nói: "Minh Vy, mày thấy có phải Lục Thời Miễn vẫn còn thích tao?"
Xâu chuỗi một loạt những gì xảy ra gần đây, đặc biệt là việc anh chuyển về Tinh Hải Thành, không thể trách cô đa nghi, bởi vì cô và Lục Thời Miễn đều biết rõ căn nhà ấy có ý nghĩa thế nào. Anh vốn đang ở biệt thự, cho dù anh ở chán rồi, muốn đổi nhà thì cũng không nhất định phải chuyển đến Tinh Hải Thành, nhà họ Lục không thiếu gì nhà.
Dựa theo tính cách của anh, nếu như thật sự hận cô, hẳn là anh sẽ giống mấy năm trước, không thèm ngó tới căn nhà ấy mới đúng.
Đỗ Minh Vy cười: "Không."
Ánh mắt Đinh Mật lập tức ảm đạm.
"Tao thấy cậu ta yêu mày."
Đỗ Minh Vy cười nói, cố ý trêu cô.
Trái tim Đinh Mật lên xuống trập trùng, đập thình thịch, cô nhìn Đỗ Minh Vy, Đỗ Minh Vy lại nói: "Tao nói rồi, cậu ta không hận mày thì yêu mày. Mà rất hiển nhiên, Lục Thời Miễn không thể nào hận mày."
Đúng vậy, Lục Thời Miễn không hận cô, Đinh Mật biết.
Cô cúi đầu, buồn bã thở dài: "Nhưng anh ấy đối xử với tao lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều, cảm giác như bạn học thông thường vậy, quen biết bao năm cũng chưa từng xa lạ thế."
Họ đều là người trưởng thành, Lục Thời Miễn sắc bén hơn nhiều, tâm tư càng thêm kín đáo, khác hẳn với chàng thiếu niên dung túng cô ngày xưa, Đinh Mật không nhìn thấu anh. Cho dù hai người về lại bên nhau, cũng khó mà trở lại như thuở đầu.
Còn nữa, những chuyện năm ấy, cô phải nói với anh thế nào đây?
Đinh Mật cắn môi.
Đỗ Minh Vy không nhịn được vỗ đầu cô: "Mày nghĩ xem, ngày đó Lục Thời Miễn uống say nổi điên, video bị lan truyền khắp nơi, bao nhiêu người biết cậu ta bị mày đá, người như cậu ta mà chịu cúi đầu đến mức này là không tệ lắm rồi."
Đinh Mật chợt nhớ lại ngày chia tay, Lục Thời Miễn bải hoải ngồi trên ghế, mắt đỏ bừng, nhìn cô nói: "Đinh Mật, nếu hôm nay em muốn giẫm nát tình cảm của anh thì hãy cứ bước ra khỏi nơi này, coi như anh chưa từng đến đây."
Trái tim bỗng đau thắt lại.
Lục Thời Miễn khi ấy đã cúi đầu đến mức đó, nhưng cô vẫn giẫm nát mọi tình cảm của anh.
Đúng như Tần Dạng nói, cô thật vô lương tâm.
Ấy là Lục Thời Miễn đó.
Cô quả thực không còn mặt mũi, cũng không còn dũng khí mặt dày mày dạn đi cầu hòa.
Sợ nhất là bị cự tuyệt, đến lúc đó e là hai người còn không thể tiếp tục làm bạn.
"Mày phải cho cậu ta một bậc thang để đi xuống chứ."
"Như vậy được không?"
"Mày thử xem?"
...
Đinh Mật như một ngọn cỏ khô được sương xuân tưới tắm, cơ thể bừng lên sức sống, cô nhớ kĩ lời Đỗ Minh Vy, phải cho Lục Thời Miễn một bậc thang.
Nhưng, phải cho thế nào đây?
Vừa hay công ty Quang Ảnh gọi điện thoại nói với cô có thể đi lồng tiếng quảng cáo rồi. Đinh Mật biết phòng thu nằm ở tầng dưới công ty Lục Thời Miễn, định bụng lồng tiếng xong thì mời anh ăn cơm.
Lần này không có đạo diễn, chỉ có một người đàn ông trẻ đầu cua ở đó.
Đinh Mật nhận ra anh, là trợ lý của Lục Thời Miễn.
Trợ lý đi về phía cô, cười đưa phương án quảng cáo mới nhất cho cô. Đinh Mật nhìn anh: "Chuyện này không ảnh hưởng lớn đến công ty chứ?"
Lần trước trợ lý đã nhìn ra quan hệ giữa Đinh Mật với ông chủ nhà mình không đơn giản, nên nói sao đây? Anh cân nhắc: "Cũng không hẳn là không ảnh hưởng gì, dù sao chuyện này cũng không tốt cho công ty, hơn nữa..."
Hơn nữa về sau không chỉ là trùng quàng cáo, sản phẩm mới của họ cũng xảy ra vấn đề.
Bây giờ cả công ty đều bận tăng ca tối mắt, Lục Thời Miễn bị một đống chuyện tệ hại quấn lấy, không thoát ra nổi, bằng không cũng sẽ không để trợ lý tới.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Miễn: Đinh Tiểu Mật, anh ở nhà đợi em trở về.
Đinh Mật như lạc trong bóng tối đột nhiên tìm thấy ánh sáng, đôi mắt dần lấy lại vẻ trong trẻo, cô bước tới kéo cửa, ngồi vào ghế phụ, ngoảnh đầu cười với anh: "Sao anh lại đến đây vậy?"
Lục Thời Miễn xoáy sâu vào lúm đồng tiền nho nhỏ bên má cô, lại nhìn vào mắt cô, đôi mắt ấy đen nhánh và trong veo, dường như ánh nước anh vừa nhìn thấy là ảo giác. Anh nhìn túi lớn túi nhỏ thơm phức trên chân cô, hỏi ngược lại: "Em ra ngoài mua đồ ăn lúc nửa đêm?"
"Không phải." Đinh Mật cúi đầu, "Em đến nhà mẹ em, bà làm cho em."
Thì ra là thế. Vậy khóc cái gì?
"Chịu tủi thân?" Lục Thời Miễn nhíu mày. Anh nhớ rất rõ, trước kia mỗi lần Đinh Mật khóc và tủi thân đều là vì cái nhà ấy, còn có một người mẹ khiến người khác không tưởng tượng nổi. Năm ấy thi đại học xong, sau khi cô chuyển đến Tinh Hải Thành thì không về nơi ấy nữa.
Đinh Mật hiểu ý anh, hai người ở bên nhau quá lâu, quen biết từ cấp Hai đến nay, trong đó có một năm ngồi cùng bàn, hai năm yêu đương, chuyện thân mật nhất cũng đã làm.
Không một ai hiểu cô hơn anh.
Cô lắc đầu: "Không có."
Chuyện đã qua, cô cũng không còn cảm thấy ấm ức lắm, chỉ là nghĩ đến vẫn thấy hơi khó chịu, không nghĩ nữa là được.
Lục Thời Miễn liếc cô, hiển nhiên không tin: "Không thì em khóc làm gì?"
Đinh Mật sửng sốt: "Em không khóc mà."
Cô có khóc hả?
Lục Thời Miễn cúi đầu day mày, đạp chân ga, lái xe đi.
Anh nhếch môi, thôi, coi như anh hoa mắt.
"Mẹ em chuyển đi rồi?" Anh hỏi.
Đinh Mật nhìn anh nghi hoặc, chuyện Tiết Chấn và Chu Thanh chuyển nhà, cô chưa từng nói với anh.
"Sao anh biết?"
Anh chỉ nhìn phía trước, không đáp.
Mùa xuân năm vừa quay về Giang Châu, anh tìm đến tiểu khu cô từng ở, muốn xem cô có trở lại không.
Anh đã quyết định trở về, đương nhiên sẽ nuôi chút hy vọng.
Chỉ là đoạn đường mấy trăm mét, chiếc xe nhanh chóng dừng trước tòa 16. Đinh Mật ngẫm nghĩ bèn đưa hộp sủi cảo nhân thịt lợn cải trắng cho anh: "Cho anh cái này, bình thường không làm cơm thì anh có thể nấu lên ăn."
Lục Thời Miễn ngước mắt nhìn hộp sủi cảo, anh duỗi tay nhận lấy, cười khẽ: "Cảm ơn."
Đinh Mật cũng nhoẻn cười: "Đừng khách sáo."
Quan hệ hai người ấm lên rất nhiều, không còn gượng gạo như hồi đầu, cô thật lòng cảm thấy rất vui.
Lúc nãy Lục Thời Miễn không trả lời câu hỏi của cô, Đinh Mật nghĩ mãi cũng không hiểu anh đến đây làm gì, chắc là tìm Lục Thời Phong, cô đoán.
"Vậy em về trước nhé."
Cô mở cửa xe.
Lục Thời Miễn liếc cô, gật đầu.
Đinh Mật đứng ngoài cửa xe vẫy tay chào anh, đoạn quay người đi.
Đi đến ngã rẽ, Đinh Mật quay đầu nhìn lại. Cô thấy anh xuống xe, bóng người cao lớn đứng ngoài cửa xe, miệng ngậm một điếu thuốc, hơi cúi đầu, tay đút túi quần.
Đinh Mật vội rẽ đi, lòng nghĩ, anh nghiện thuốc nặng thật.
Lục Thời Miễn thu hồi tầm mắt, rít nhẹ một hơi thuốc, cúi đầu nhét bật lửa vào túi quần, vòng ra đuôi xe mở cốp. Anh xách hành lý ra, đóng cốp, bấm khóa xe, kéo hành lý đi vào tòa 16.
Lục Thời Miễn mở cửa, đưa mắt nhìn căn nhà sạch sẽ. Anh lấy một đôi dép ra khỏi tủ, liếc nhìn đôi dép lê màu hồng Đinh Mật mua mấy năm trước, khóe môi anh hơi cong lên.
Đặt hành lý xuống, anh bước vào phòng bếp, cất sủi cảo vào tủ lạnh.
Anh đứng trước cửa phòng bếp, đánh giá căn hộ một trăm tám mươi mét vuông này. Căn nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại, đến bây giờ cũng không lỗi thời, nội thất hôm nay được quét dọn rất sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, song đã quá lâu không có người ở, thiếu sức sống.
Quay về phòng ngủ, anh quét mắt nhìn một lượt, đoạn xách hành lý vào, treo quần áo lên tủ.
Làm xong mọi thứ, Lục Thời Miễn tựa người trên sofa trong phòng khách, duỗi chân thoải mái, uể oải hút thuốc.
Đúng là bây giờ anh nghiện thuốc rất nặng.
Đây là di chứng sau khi chia tay với Đinh Mật, không thể uống rượu, tâm trạng không tìm được chỗ trút, chỉ đành hút thuốc. Thứ này càng hút nhiều càng nghiện, bây giờ bảo anh cai rất khó.
Có lẽ quá lâu không ở đây, Lục Thời Miễn nằm trên chiếc giường lớn chất đầy những kí ức, lòng cồn cào.
Ngày hôm sau anh dậy rất sớm, đầu tiên là đi tắm rửa, gột tẩy một thân nóng cháy.
Trời vẫn còn sớm, anh không vội đi làm, vào phòng bếp đun một nồi nước, đợi nước sôi, anh bỏ một nửa số sủi cảo Đinh Mật cho hôm qua vào.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Lục Thời Phong đi thẳng vào, cười: "Lại về đây ở rồi à."
Lục Thời Miễn không để ý đến anh, đi vào phòng bếp.
Hồi ấy Lục Thời Phong không nói chuyện Đinh Mật để chìa khóa ở phòng bảo vệ cho Lục Thời Miễn, sau khi biết chuyện, Lục Thời Miễn ít nhiều giận anh, Lục Thời Phong cười lắc đầu, ngửi thấy mùi sủi cảo thì đi thẳng đến trước bàn ăn, ngồi xuống: "Cho anh một phần."
Lục Thời Miễn đổ nốt phần sủi cảo còn lại vào.
Sủi cảo Đinh Mật cho trở thành bữa sáng của hai anh em.
Lục Thời Phong thử một miếng: "Được đấy, không phải đồ đi mua à."
Lục Thời Miễn: "Đinh Mật cho."
Thật ra trước kia Đinh Mật cũng thường gói sủi cảo cho anh, hình dáng và hương vị sủi cảo cô gói cũng tương tự với thứ họ ăn hôm nay, bởi vì tất cả tay nghề nấu nướng của cô đều được học từ Chu Thanh.
"Chẳng trách."
Lục Thời Phong suốt ngày ăn sủi cảo đông lạnh, thử cái là biết ngay.
Nhưng anh tưởng là Đinh Mật gói, vậy nên sáng hai ngày sau gặp Đinh Mật ở tiểu khu, anh tán gẫu với cô, thuận miệng nhắc tới: "Em gói sủi cảo ngon đấy."
Đinh Mật ngẩn người: "Dạ?"
Lục Thời Phong cười: "Hôm trước anh ăn sáng ở nhà A Miễn, nó nói là sủi cảo em cho."
Đinh Mật ngẩn ngơ, giật mình ngẩng đầu nhìn tòa 16 trước mắt, khẽ hỏi: "Anh nói bây giờ Lục Thời Miễn ở đây ạ?"
Lục Thời Phong nhướng mày: "Em không biết?"
Cô... không hề biết!
Đinh Mật nhớ đến tối ngày hôm ấy, thì ra là anh về nhà.
Trưa, Đinh Mật hẹn Đỗ Minh Vy cùng đi ăn cơm, cô nghĩ rất lâu mới nói: "Minh Vy, mày thấy có phải Lục Thời Miễn vẫn còn thích tao?"
Xâu chuỗi một loạt những gì xảy ra gần đây, đặc biệt là việc anh chuyển về Tinh Hải Thành, không thể trách cô đa nghi, bởi vì cô và Lục Thời Miễn đều biết rõ căn nhà ấy có ý nghĩa thế nào. Anh vốn đang ở biệt thự, cho dù anh ở chán rồi, muốn đổi nhà thì cũng không nhất định phải chuyển đến Tinh Hải Thành, nhà họ Lục không thiếu gì nhà.
Dựa theo tính cách của anh, nếu như thật sự hận cô, hẳn là anh sẽ giống mấy năm trước, không thèm ngó tới căn nhà ấy mới đúng.
Đỗ Minh Vy cười: "Không."
Ánh mắt Đinh Mật lập tức ảm đạm.
"Tao thấy cậu ta yêu mày."
Đỗ Minh Vy cười nói, cố ý trêu cô.
Trái tim Đinh Mật lên xuống trập trùng, đập thình thịch, cô nhìn Đỗ Minh Vy, Đỗ Minh Vy lại nói: "Tao nói rồi, cậu ta không hận mày thì yêu mày. Mà rất hiển nhiên, Lục Thời Miễn không thể nào hận mày."
Đúng vậy, Lục Thời Miễn không hận cô, Đinh Mật biết.
Cô cúi đầu, buồn bã thở dài: "Nhưng anh ấy đối xử với tao lạnh nhạt hơn trước kia rất nhiều, cảm giác như bạn học thông thường vậy, quen biết bao năm cũng chưa từng xa lạ thế."
Họ đều là người trưởng thành, Lục Thời Miễn sắc bén hơn nhiều, tâm tư càng thêm kín đáo, khác hẳn với chàng thiếu niên dung túng cô ngày xưa, Đinh Mật không nhìn thấu anh. Cho dù hai người về lại bên nhau, cũng khó mà trở lại như thuở đầu.
Còn nữa, những chuyện năm ấy, cô phải nói với anh thế nào đây?
Đinh Mật cắn môi.
Đỗ Minh Vy không nhịn được vỗ đầu cô: "Mày nghĩ xem, ngày đó Lục Thời Miễn uống say nổi điên, video bị lan truyền khắp nơi, bao nhiêu người biết cậu ta bị mày đá, người như cậu ta mà chịu cúi đầu đến mức này là không tệ lắm rồi."
Đinh Mật chợt nhớ lại ngày chia tay, Lục Thời Miễn bải hoải ngồi trên ghế, mắt đỏ bừng, nhìn cô nói: "Đinh Mật, nếu hôm nay em muốn giẫm nát tình cảm của anh thì hãy cứ bước ra khỏi nơi này, coi như anh chưa từng đến đây."
Trái tim bỗng đau thắt lại.
Lục Thời Miễn khi ấy đã cúi đầu đến mức đó, nhưng cô vẫn giẫm nát mọi tình cảm của anh.
Đúng như Tần Dạng nói, cô thật vô lương tâm.
Ấy là Lục Thời Miễn đó.
Cô quả thực không còn mặt mũi, cũng không còn dũng khí mặt dày mày dạn đi cầu hòa.
Sợ nhất là bị cự tuyệt, đến lúc đó e là hai người còn không thể tiếp tục làm bạn.
"Mày phải cho cậu ta một bậc thang để đi xuống chứ."
"Như vậy được không?"
"Mày thử xem?"
...
Đinh Mật như một ngọn cỏ khô được sương xuân tưới tắm, cơ thể bừng lên sức sống, cô nhớ kĩ lời Đỗ Minh Vy, phải cho Lục Thời Miễn một bậc thang.
Nhưng, phải cho thế nào đây?
Vừa hay công ty Quang Ảnh gọi điện thoại nói với cô có thể đi lồng tiếng quảng cáo rồi. Đinh Mật biết phòng thu nằm ở tầng dưới công ty Lục Thời Miễn, định bụng lồng tiếng xong thì mời anh ăn cơm.
Lần này không có đạo diễn, chỉ có một người đàn ông trẻ đầu cua ở đó.
Đinh Mật nhận ra anh, là trợ lý của Lục Thời Miễn.
Trợ lý đi về phía cô, cười đưa phương án quảng cáo mới nhất cho cô. Đinh Mật nhìn anh: "Chuyện này không ảnh hưởng lớn đến công ty chứ?"
Lần trước trợ lý đã nhìn ra quan hệ giữa Đinh Mật với ông chủ nhà mình không đơn giản, nên nói sao đây? Anh cân nhắc: "Cũng không hẳn là không ảnh hưởng gì, dù sao chuyện này cũng không tốt cho công ty, hơn nữa..."
Hơn nữa về sau không chỉ là trùng quàng cáo, sản phẩm mới của họ cũng xảy ra vấn đề.
Bây giờ cả công ty đều bận tăng ca tối mắt, Lục Thời Miễn bị một đống chuyện tệ hại quấn lấy, không thoát ra nổi, bằng không cũng sẽ không để trợ lý tới.
~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Miễn: Đinh Tiểu Mật, anh ở nhà đợi em trở về.
Bình luận facebook