Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Bắc Băng Dương và Tuyết Liên
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bàn
Đề tài này không tiếp tục nữa, Văn Thông không chịu nói thêm. Khúc Liệu Nguyên nhận ra chuyện này không đến lượt con cháu của công nhân viên chức thảo luận, mà cũng không tốt cho Tống Dã, nên dừng lại ở đó.
Văn Thông hơi có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: "Thực ra cậu cũng thật tâm thật lòng đối với Tống công tử, nhưng mà người ta đi Mỹ rồi, về sau chắc chắn không về, muốn vứt bỏ cậu rồi..."
Khúc Liệu Nguyên mắng cậu ta hai câu, nói đùa vài câu, sau đó đùa sang chuyện khác.
Mặc dù mọi người cùng nhau lớn lên, Văn Thông và Khúc Liệu Nguyên cũng là anh em tốt như thể tay chân từ khi còn ở nhà trẻ. Tuy nhiên, hầu hết những người khác kể cả Văn Thông, đều không thích Tống Dã cho lắm.
Khi Tống Dã còn bé vẫn có rất nhiều bạn bè, hắn thông minh dễ nhìn lại lễ phép, đối xử với người khác còn rộng lượng, Văn Thông cùng những người khác cũng đã từng chơi thân với Tống Dã. Sau khi ba Tống Dã thăng chức từ kỹ sư công trình lên phó xưởng trưởng, không được mấy năm còn trừ đi chữ phó, bất tri bất giác, bên cạnh Tống Dã chỉ còn lại Khúc Liệu Nguyên.
Văn Thông quay người lại. Khúc Liệu Nguyên ngồi ở vị trí thứ hai đếm ngược trong góc, như có điều suy nghĩ mà nhìn Tống Dã ở chính giữa phòng học. Người bị theo dõi đang nghiêm túc tập bài tập luyện mắt.
Hắn thật sự muốn xuất ngoại sao? Đi Mỹ? Ngồi máy bay mà đi sao?
Khúc Liệu Nguyên chưa từng đi máy bay, còn Tống Dã thì đi rồi. Tết âm lịch một nhà Tống Dã đi du lịch Hải Nam là ngồi máy bay mà đi. Thị trấn chỗ bọn họ còn không có sân bay, phải sang trung tâm thành phố mới có máy bay mà ngồi.
Không biết Mỹ có nghỉ đông với nghỉ hè không nhỉ.
Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết tự học, chủ nhiệm lớp qua nhấn mạnh giữ kỉ luật lớp xong thì đi.
Tống Dã đeo tai nghe nghe bài tập tiếng Anh. Nữ sinh ngồi đằng sau chọc hắn một cái, hắn quay đầu, nữ sinh cười đưa cho hắn một tờ giấy gấp thành hình vuông, bên ngoài viết bốn chữ lớn: "Chỉ có heo mới nhìn lén!" Dấu chấm than còn tô đen.
Là chữ của Khúc Liệu Nguyên. Tống Dã mở ra, bên trong tờ giấy viết: "Bữa trưa qua nhà tớ ăn, mẹ tớ làm sủi cảo."
Hắn quay đầu lại nhìn đằng sau.
Khúc Liệu Nguyên nghiêng người ngồi ở đó, khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở mà nói cái gì, lấy cậu làm trung tâm, một vòng năm sáu người bạn học đều cười nhìn cậu nói. Cậu rất biết cách kể chuyện cười, một câu chuyện chán ngắt được cậu kể cũng trở nên rất giải trí. Điều này khiến cậu rất được hoan nghênh.
Chữ số đếm ngược trên bảng tin cuối phòng học đã biến thành "70." Tổng điểm bài thi tuần trước Khúc Liệu Nguyên chỉ được hơn 450. Khỏi nói trường trọng điểm, trường cấp 3 bình thường cũng không vào nổi. Mỗi lần Tống Dã nói về điểm của cậu, cậu lại lèm bèm "không thi được thì tớ đi lính" vớ vẩn gì đó, làm Tống Dã cũng cạn lời.
Bữa trưa ở Khúc gia ăn sủi cảo, Khúc Đại Giang trực ban từ 8 giờ sáng hôm nay đến 4 giờ chiều, làm bảo vệ không thể vắng mặt, nên không về nhà ăn cơm được.
"Chờ tí nữa con ăn xong thì mang sang cho ba." Mẹ Khúc Cao Tú Nguyệt cầm cái cặp lồng nhôm đi rửa, chuẩn bị lát nữa cho sủi cảo vào.
Ở xưởng 407, Cao Tú Nguyệt nổi tiếng là người dễ chịu, làm việc nói chuyện đều cực kì gọn gàng. Trước đây làm việc ở phân xưởng sản xuất, hai năm trước được điều về làm nhân viên cung ứng. Tiền lương đãi ngộ tốt hơn nhiều, mỗi tội hay phải đi công tác.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Chắc chắn ba ăn ở căng tin rồi, tối con lại phải ăn cái này tiếp."
Cao Tú Nguyệt lại nói: "Mẹ nói ba trưa nay ăn sủi cảo rồi, ba đang đói bụng chờ con mang sang đấy. Bớt nói nhảm, ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi."
Khúc Liệu Nguyên nhét một phát ba cái sủi cảo vào mồm, a ô cái gì, miệng nhét đầy nói không rõ ràng lắm.
Cao Tú Nguyệt nói với Tống Dã: "Tiểu Dã sao không ăn? Ăn ít quá, hai ngày nay lại gầy rồi. Ôn tập khổ cực quá, ăn nhiều một chút."
Tống Dã nói: "Cháu ăn no lắm rồi, không ăn nổi nữa. Đúng là dì Cao làm sủi cảo ngon, không để ý ăn nhiều quá."
Cao Tú Nguyệt cười nói: "Uống thêm bát canh nữa."
Bà muốn lấy canh hộ Tống Dã, Tống Dã vội cầm bát tự đi vào phòng bếp.
Cao Tú Nguyệt quở trách con trai: "Xem con gầy như con khỉ kìa. Cả ngày chỉ biết chạy đi chơi như điên, nuôi được hai cân thịt hồi Tết cũng bị con chạy cho mất hết."
Khúc Liệu Nguyên giờ trong miệng không có gì, ba hoa nói: "Ài, Tiểu Dã gầy thì là do học đến gầy, con thì là chơi đến gầy. Con cũng học tập vất vả mà."
Cao Tú Nguyệt nói: "Quên đi, mỗi lần nghe con nói đến hai chữ học tập này mẹ đều muốn khóc."
Tống Dã bưng bát trở về, nói: "Hôm qua kiểm tra toán, Tiểu Khúc thi được hơn 90 điểm đấy."
Cao Tú Nguyệt giật mình nói: "Thật hay giả?"
Khúc Liệu Nguyên lộ ra vẻ mặt đắc ý, còn nhìn Tống Dã làm mặt quỷ.
Cao Tú Nguyệt: "Con gian lận à?"
Khúc Liệu Nguyên: "...Mẹ!"
Tống Dã nhịn cười nói: "Không phải đâu, cháu làm chứng."
Cao Tú Nguyệt hỏi: "Tiểu Dã thi được bao nhiêu?"
Tống Dã nói: "120."
Cao Tú Nguyệt nói: "Tiểu Khúc con đừng ăn nữa, phí đồ ăn. Con đưa sủi cảo cho ba đi."
Cặp lồng nhôm nhét đầy sủi cảo bỏ vào trong cái túi lưới để cầm, Khúc Liệu Nguyên nhấc lên đi ra ngoài.
"Tớ với cậu đi cùng nhau luôn." Tống Dã đi theo cậu nói.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Thôi, cậu về nhà ngủ một lát đi, chiều đi học mới có tinh thần."
Tống Dã nói: "Không sao, tớ chưa ngủ hai ngày rồi."
Hai người mới từ Khúc gia đi ra liền nghe thấy trong nhà đối diện có tiếng phụ nữ nói chuyện, mẹ kế Tống Dã biến mất mấy ngày nay đã trở về.
"Lần này ngon rồi," Tống Dã bất đắc dĩ nói, "Bắt buộc phải đi đưa sủi cảo cho chú Khúc với cậu."
Đường tới khu nhà xưởng đi bộ mất 20 phút, đưa sủi cảo thì hỏng mất, hai người định cưỡi xe đạp đi.
Nhà xe công cộng ở ngay cổng tiểu khu, Khúc Liệu Nguyên vào trong nhà xe dắt xe ra, Tống Dã cầm sủi cảo đứng ở cửa chờ.
Nhân viên quản lý nhà xe là một công chức già về hưu, phát huy sức lực còn lại để trông nhà xe. Tống Dã cách cửa sổ thuỷ tinh phòng nhỏ, nhìn thấy ông già bưng hộp thức ăn nhanh ăn mì bên trong.
Khúc Liệu Nguyên cưỡi xe ra, đứng trước cửa, đặt một chân xuống, đưa vé xe cho ông, nói: "Trương đại gia, lại ăn mì, ngày nào cũng ăn mì, bác gái không cho đổi món nhỉ."
Ông già cười nói: "Mì sợi dễ tiêu. Giữa trưa hai đứa không ngủ, đi đâu chơi đấy?"
"Đưa sủi cảo cho ba cháu." Khúc Liệu Nguyên ra hiệu Tống Dã lại gần, nói, "Vừa lúc cho bác nếm thử, mẹ cháu tự gói."
Tống Dã đưa túi lưới cho ông, ông nhận lấy định mở cặp lồng ra.
Trương đại gia nói: "Thôi thôi, là mùi thịt. Bác không ăn thịt, mùi tanh."
Khúc Liệu Nguyên hoài nghi nói: "Bác không ăn thịt thật à? Khách sáo với cháu làm gì, nhiều thế một mình ba cháu cũng ăn không hết."
Trương đại gia nói: "Không ăn thật, đi nhanh đi, đừng để ba cháu đói bụng."
"Vậy bọn cháu đi đây!" Khúc Liệu Nguyên sắp xếp gọn cặp lồng, đưa Tống Dã cầm, chân dưới đất giẫm một cái, giả vờ đẹp trai làm màu nói, "Tiểu Dã, lên xe!"
Trong xưởng giữa trưa, ngoại trừ khu sản xuất, cả xưởng không có người nào. Khúc Liệu Nguyên chở Tống Dã trực tiếp đi thẳng đến cửa khu bảo vệ.
Khu bảo vệ không ở trong toà nhà văn phòng. Một dãy nhà trệt, cùng khu sản xuất và khu máy móc và những thứ khác ở chung một chỗ, thêm một hàng cây dương trước cửa, và một đống hoa cây dương nhìn như sâu róm [1] rơi đầy đất.
[1]: Hoa cây dương. Công nhận giống sâu róm thật.
Xem ảnh 1
Khúc Đại Giang cùng hai người công nhân viên chức ở dưới gốc cây hút thuốc.
"Ba!!!" Từ xa, Khúc Liệu Nguyên hô to, phóng xe đi qua.
Khúc Đại Giang ném tàn thuốc lá, vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng tới! Sủi cảo của ta!"
Khúc Liệu Nguyên xuống xe, đi qua đưa sủi cảo cho ông, quay sang bên cạnh hai người chào hỏi: "Chú Triệu, anh Dũng."
Anh Dũng nói: "Liệu Nguyên cao lên rồi nhỉ."
Chú Triệu làm dáng dâng thuốc lá: "Liệu Nguyên, hút thuốc không?"
Khúc Đại Giang: "Này?! Làm gì đấy làm gì đấy!"
Hai người cười ha ha, chú Triệu cất thuốc lá đi.
Tống Dã vẫn ngồi ở yên sau xe đạp, bắt chéo hai chân dài, bàn chân đạp dưới đất, cố định xe không đổ.
Chú Triệu thấy hắn cũng mặc đồng phục học sinh, hỏi: "Nhóc này là bạn học của Liệu Nguyên hả? Không phải của xưởng ta à? Sao chưa thấy bao giờ?"
Tống Dã có hơi mất tự nhiên, nói: "Cháu là Tống Dã, ba cháu là Tống Chí Quốc."
Chú Triệu hơi sửng sốt một chút, mới cười nói: "Cháu nói xong thì nhìn cũng giống thật."
Khúc Đại Giang mở cặp lồng ra, nói: "Hai anh nếm thử không? Sủi cảo nhà tôi ăn ngon lắm."
Hai người kia không nói gì, mỗi người nhặt một cái ăn.
Khúc Liệu Nguyên nhảy lên đạp bàn đạp, nói: "Mọi người ăn đi, bọn con đi trước nhé."
Khúc Đại Giang nói: "Đừng có chạy lung tung, mau về nhà đi kẻo chiều trễ lớp."
Trên đường quay về, Khúc Liệu Nguyên đạp xe chậm rãi từ từ giữa làn gió cuối xuân. Đằng nào thì đến 2 giờ chiều mới vào học, về nhà còn bị mẹ giục đi ngủ trưa, cậu không muốn ngủ.
Tống Dã thì không muốn về nhà nhìn mặt mẹ kế.
Xưởng 407 là xưởng lớn, khu sản xuất cùng khu sinh hoạt cộng vào cũng xấp xỉ thành một vùng. Nơi này cách thành phố 3km, công nhân viên chức đi làm và sinh hoạt, con cháu đi học ở đây luôn, tạo nên một khu vực biệt lập, xung quanh cũng tương đối khép kín.
Đoạn đường từ khu nhà xưởng đến khu dân cư cũng thuộc về khu vực xưởng 407, có chợ bán đồ ăn, một cửa hàng nhỏ, một quán cơm nhỏ, một tiệm may. Còn có hai quán net mở dưới ánh mắt của rất nhiều vị phụ huynh của xưởng, nên chủ quán cũng chẳng dám cho bọn học sinh vào, người ra vào chỉ có những nhân viên còn trẻ khoảng hai mấy tuổi trong xưởng. Khúc Liệu Nguyên chưa từng vào đây. Một nửa kiến thức liên quan đến máy tính của cậu là học ở lớp tin học trên trường, một nửa là Tống Dã dạy khi cậu qua nhà Tống Dã chơi. Tài khoản QQ của cậu cũng là Tống Dã đăng kí hộ.
Trong số những người Khúc Liệu Nguyên biết, Tống Dã biết nhiều thứ nhất, thích đọc sách, hay ra ngoài, tiếp xúc nhiều cái mới mẻ, tiếp thu kiến thức cũng nhanh. Chẳng nói đâu xa, học sinh cấp 2 mà phát âm tiếng Anh còn êm tai hơn giáo viên đứng lớp... Nếu như đi sang Mỹ, ít nhất thì Tống Dã cũng không bị mắc chướng ngại ngôn ngữ.
Khúc Liệu Nguyên nhớ tới việc này cảm thấy có chút mất mát. Qua mấy tháng nữa, cậu với Tống Dã sẽ phải tách ra sao?
Thời tiết dần chuyển sang hè, cửa tiệm ven đường đã đặt tủ đông bán kem ra ngoài rồi.
Tống Dã ngồi phía sau nói: "Phơi nắng khát nước quá, đi uống nước ngọt đi!"
Khúc Liệu Nguyên dừng lại ven đường đỗ xe đạp. Hai người đứng trước tủ đông, Tống Dã muốn một bình Bắc Băng Dương, Khúc Liệu Nguyên muốn một bao Tuyết Liên - loại kem đá vị Sprite, mỗi miếng là một viên đá nhỏ, trong túi có khoảng bảy tám viên.
Chủ tiệm là một chị gái còn trẻ, mở nắp chai Bắc Băng Dương, hỏi Khúc Liệu Dương: "Sao trưa nào cũng không ngủ, lại đi chơi đâu đấy?"
Khúc Liệu Nguyên cười hì hì, một bộ dáng lưu manh: "Có đi chơi đâu, hôm nay làm con trai hiếu thuận, đưa cơm cho ba em. Chị Lệ, dây chuyền này của chị sao đẹp vậy! Chưa thấy chị đeo bao giờ, mới mua hả? À-- hay là anh Tiểu Phong của em tặng?"
Chị gái kia cười có phần ngại ngùng, lấy từ trong bình trong suốt bên cạnh hai cái kẹo cao su to, ném cho cậu.
Khúc Liệu Nguyên bắt kẹo, nói: "Đây là kẹo cưới ạ?"
Chị Lệ nhìn Tống Dã nói: "Đừng chơi với tên nhóc này, trông nó ghét thật."
Tống Dã cũng cười, nói: "Ghét mà chị còn cho nó kẹo."
Chị Lệ hất tay một cái, đi vào tiệm.
Khúc Liệu Nguyên đưa cho hắn một viên kẹo cao su, hai người dắt xe đến bên gốc cây tránh nắng. Tống Dã ngồi yên sau xe, Khúc Liệu Nguyên dựa lưng vào cây. Tống Dã uống nước ngọt, Khúc Liệu Nguyên ăn kem đá.
Một lúc lâu sau, Tống Dã không hiểu ra sao nói: "Nhìn tớ nãy giờ làm gì? Muốn uống à? Cho này."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không uống."
Trong miệng cậu ngậm một viên kem đá, dùng đầu lưỡi đẩy từ khoang miệng bên trái sang bên phải, lại đẩy trở về, cuối cùng nói: "Tiểu Dã, cậu còn thi vào Nhất Trung không?"
Tống Dã nói: "Đương nhiên là thi rồi."
Khúc Liệu Nguyên cắn miếng kem đá rồi nuốt, liếm liếm môi, nói: "Sao tớ lại nghe nói ba cậu muốn đưa cậu xuất ngoại."
Tống Dã nói: "Đúng là định như thế."
Khúc Liệu Nguyên đột nhiên cảm thấy có phần lúng túng, không phải là khó chịu, mà là xấu hổ. Bọn họ không phải bạn thân nhất à? Chuyện thế này mà Tống Dã vẫn giấu cậu, là muốn thế nào?
"Nhưng không phải bây giờ." Tống Dã nói, "Sau này cơ, ít nhất là học xong cấp 3 đã."
Khúc Liệu Nguyên cười một cái, nói: "Em gái cậu! Học từ ai cái kiểu nói chuyện cua gấp thế?"
Tống Dã cũng cười, đưa phần nước ngọt còn thừa qua, nói: "Cho cậu nước ngọt, đưa tớ hai viên Tuyết Liên đi."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Bàn
Đề tài này không tiếp tục nữa, Văn Thông không chịu nói thêm. Khúc Liệu Nguyên nhận ra chuyện này không đến lượt con cháu của công nhân viên chức thảo luận, mà cũng không tốt cho Tống Dã, nên dừng lại ở đó.
Văn Thông hơi có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà nói: "Thực ra cậu cũng thật tâm thật lòng đối với Tống công tử, nhưng mà người ta đi Mỹ rồi, về sau chắc chắn không về, muốn vứt bỏ cậu rồi..."
Khúc Liệu Nguyên mắng cậu ta hai câu, nói đùa vài câu, sau đó đùa sang chuyện khác.
Mặc dù mọi người cùng nhau lớn lên, Văn Thông và Khúc Liệu Nguyên cũng là anh em tốt như thể tay chân từ khi còn ở nhà trẻ. Tuy nhiên, hầu hết những người khác kể cả Văn Thông, đều không thích Tống Dã cho lắm.
Khi Tống Dã còn bé vẫn có rất nhiều bạn bè, hắn thông minh dễ nhìn lại lễ phép, đối xử với người khác còn rộng lượng, Văn Thông cùng những người khác cũng đã từng chơi thân với Tống Dã. Sau khi ba Tống Dã thăng chức từ kỹ sư công trình lên phó xưởng trưởng, không được mấy năm còn trừ đi chữ phó, bất tri bất giác, bên cạnh Tống Dã chỉ còn lại Khúc Liệu Nguyên.
Văn Thông quay người lại. Khúc Liệu Nguyên ngồi ở vị trí thứ hai đếm ngược trong góc, như có điều suy nghĩ mà nhìn Tống Dã ở chính giữa phòng học. Người bị theo dõi đang nghiêm túc tập bài tập luyện mắt.
Hắn thật sự muốn xuất ngoại sao? Đi Mỹ? Ngồi máy bay mà đi sao?
Khúc Liệu Nguyên chưa từng đi máy bay, còn Tống Dã thì đi rồi. Tết âm lịch một nhà Tống Dã đi du lịch Hải Nam là ngồi máy bay mà đi. Thị trấn chỗ bọn họ còn không có sân bay, phải sang trung tâm thành phố mới có máy bay mà ngồi.
Không biết Mỹ có nghỉ đông với nghỉ hè không nhỉ.
Tiết cuối cùng buổi sáng là tiết tự học, chủ nhiệm lớp qua nhấn mạnh giữ kỉ luật lớp xong thì đi.
Tống Dã đeo tai nghe nghe bài tập tiếng Anh. Nữ sinh ngồi đằng sau chọc hắn một cái, hắn quay đầu, nữ sinh cười đưa cho hắn một tờ giấy gấp thành hình vuông, bên ngoài viết bốn chữ lớn: "Chỉ có heo mới nhìn lén!" Dấu chấm than còn tô đen.
Là chữ của Khúc Liệu Nguyên. Tống Dã mở ra, bên trong tờ giấy viết: "Bữa trưa qua nhà tớ ăn, mẹ tớ làm sủi cảo."
Hắn quay đầu lại nhìn đằng sau.
Khúc Liệu Nguyên nghiêng người ngồi ở đó, khoa tay múa chân, mặt mày hớn hở mà nói cái gì, lấy cậu làm trung tâm, một vòng năm sáu người bạn học đều cười nhìn cậu nói. Cậu rất biết cách kể chuyện cười, một câu chuyện chán ngắt được cậu kể cũng trở nên rất giải trí. Điều này khiến cậu rất được hoan nghênh.
Chữ số đếm ngược trên bảng tin cuối phòng học đã biến thành "70." Tổng điểm bài thi tuần trước Khúc Liệu Nguyên chỉ được hơn 450. Khỏi nói trường trọng điểm, trường cấp 3 bình thường cũng không vào nổi. Mỗi lần Tống Dã nói về điểm của cậu, cậu lại lèm bèm "không thi được thì tớ đi lính" vớ vẩn gì đó, làm Tống Dã cũng cạn lời.
Bữa trưa ở Khúc gia ăn sủi cảo, Khúc Đại Giang trực ban từ 8 giờ sáng hôm nay đến 4 giờ chiều, làm bảo vệ không thể vắng mặt, nên không về nhà ăn cơm được.
"Chờ tí nữa con ăn xong thì mang sang cho ba." Mẹ Khúc Cao Tú Nguyệt cầm cái cặp lồng nhôm đi rửa, chuẩn bị lát nữa cho sủi cảo vào.
Ở xưởng 407, Cao Tú Nguyệt nổi tiếng là người dễ chịu, làm việc nói chuyện đều cực kì gọn gàng. Trước đây làm việc ở phân xưởng sản xuất, hai năm trước được điều về làm nhân viên cung ứng. Tiền lương đãi ngộ tốt hơn nhiều, mỗi tội hay phải đi công tác.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Chắc chắn ba ăn ở căng tin rồi, tối con lại phải ăn cái này tiếp."
Cao Tú Nguyệt lại nói: "Mẹ nói ba trưa nay ăn sủi cảo rồi, ba đang đói bụng chờ con mang sang đấy. Bớt nói nhảm, ăn nhanh lên, ăn xong rồi đi."
Khúc Liệu Nguyên nhét một phát ba cái sủi cảo vào mồm, a ô cái gì, miệng nhét đầy nói không rõ ràng lắm.
Cao Tú Nguyệt nói với Tống Dã: "Tiểu Dã sao không ăn? Ăn ít quá, hai ngày nay lại gầy rồi. Ôn tập khổ cực quá, ăn nhiều một chút."
Tống Dã nói: "Cháu ăn no lắm rồi, không ăn nổi nữa. Đúng là dì Cao làm sủi cảo ngon, không để ý ăn nhiều quá."
Cao Tú Nguyệt cười nói: "Uống thêm bát canh nữa."
Bà muốn lấy canh hộ Tống Dã, Tống Dã vội cầm bát tự đi vào phòng bếp.
Cao Tú Nguyệt quở trách con trai: "Xem con gầy như con khỉ kìa. Cả ngày chỉ biết chạy đi chơi như điên, nuôi được hai cân thịt hồi Tết cũng bị con chạy cho mất hết."
Khúc Liệu Nguyên giờ trong miệng không có gì, ba hoa nói: "Ài, Tiểu Dã gầy thì là do học đến gầy, con thì là chơi đến gầy. Con cũng học tập vất vả mà."
Cao Tú Nguyệt nói: "Quên đi, mỗi lần nghe con nói đến hai chữ học tập này mẹ đều muốn khóc."
Tống Dã bưng bát trở về, nói: "Hôm qua kiểm tra toán, Tiểu Khúc thi được hơn 90 điểm đấy."
Cao Tú Nguyệt giật mình nói: "Thật hay giả?"
Khúc Liệu Nguyên lộ ra vẻ mặt đắc ý, còn nhìn Tống Dã làm mặt quỷ.
Cao Tú Nguyệt: "Con gian lận à?"
Khúc Liệu Nguyên: "...Mẹ!"
Tống Dã nhịn cười nói: "Không phải đâu, cháu làm chứng."
Cao Tú Nguyệt hỏi: "Tiểu Dã thi được bao nhiêu?"
Tống Dã nói: "120."
Cao Tú Nguyệt nói: "Tiểu Khúc con đừng ăn nữa, phí đồ ăn. Con đưa sủi cảo cho ba đi."
Cặp lồng nhôm nhét đầy sủi cảo bỏ vào trong cái túi lưới để cầm, Khúc Liệu Nguyên nhấc lên đi ra ngoài.
"Tớ với cậu đi cùng nhau luôn." Tống Dã đi theo cậu nói.
Khúc Liệu Nguyên nói: "Thôi, cậu về nhà ngủ một lát đi, chiều đi học mới có tinh thần."
Tống Dã nói: "Không sao, tớ chưa ngủ hai ngày rồi."
Hai người mới từ Khúc gia đi ra liền nghe thấy trong nhà đối diện có tiếng phụ nữ nói chuyện, mẹ kế Tống Dã biến mất mấy ngày nay đã trở về.
"Lần này ngon rồi," Tống Dã bất đắc dĩ nói, "Bắt buộc phải đi đưa sủi cảo cho chú Khúc với cậu."
Đường tới khu nhà xưởng đi bộ mất 20 phút, đưa sủi cảo thì hỏng mất, hai người định cưỡi xe đạp đi.
Nhà xe công cộng ở ngay cổng tiểu khu, Khúc Liệu Nguyên vào trong nhà xe dắt xe ra, Tống Dã cầm sủi cảo đứng ở cửa chờ.
Nhân viên quản lý nhà xe là một công chức già về hưu, phát huy sức lực còn lại để trông nhà xe. Tống Dã cách cửa sổ thuỷ tinh phòng nhỏ, nhìn thấy ông già bưng hộp thức ăn nhanh ăn mì bên trong.
Khúc Liệu Nguyên cưỡi xe ra, đứng trước cửa, đặt một chân xuống, đưa vé xe cho ông, nói: "Trương đại gia, lại ăn mì, ngày nào cũng ăn mì, bác gái không cho đổi món nhỉ."
Ông già cười nói: "Mì sợi dễ tiêu. Giữa trưa hai đứa không ngủ, đi đâu chơi đấy?"
"Đưa sủi cảo cho ba cháu." Khúc Liệu Nguyên ra hiệu Tống Dã lại gần, nói, "Vừa lúc cho bác nếm thử, mẹ cháu tự gói."
Tống Dã đưa túi lưới cho ông, ông nhận lấy định mở cặp lồng ra.
Trương đại gia nói: "Thôi thôi, là mùi thịt. Bác không ăn thịt, mùi tanh."
Khúc Liệu Nguyên hoài nghi nói: "Bác không ăn thịt thật à? Khách sáo với cháu làm gì, nhiều thế một mình ba cháu cũng ăn không hết."
Trương đại gia nói: "Không ăn thật, đi nhanh đi, đừng để ba cháu đói bụng."
"Vậy bọn cháu đi đây!" Khúc Liệu Nguyên sắp xếp gọn cặp lồng, đưa Tống Dã cầm, chân dưới đất giẫm một cái, giả vờ đẹp trai làm màu nói, "Tiểu Dã, lên xe!"
Trong xưởng giữa trưa, ngoại trừ khu sản xuất, cả xưởng không có người nào. Khúc Liệu Nguyên chở Tống Dã trực tiếp đi thẳng đến cửa khu bảo vệ.
Khu bảo vệ không ở trong toà nhà văn phòng. Một dãy nhà trệt, cùng khu sản xuất và khu máy móc và những thứ khác ở chung một chỗ, thêm một hàng cây dương trước cửa, và một đống hoa cây dương nhìn như sâu róm [1] rơi đầy đất.
[1]: Hoa cây dương. Công nhận giống sâu róm thật.
Xem ảnh 1
Khúc Đại Giang cùng hai người công nhân viên chức ở dưới gốc cây hút thuốc.
"Ba!!!" Từ xa, Khúc Liệu Nguyên hô to, phóng xe đi qua.
Khúc Đại Giang ném tàn thuốc lá, vui vẻ nói: "Cuối cùng cũng tới! Sủi cảo của ta!"
Khúc Liệu Nguyên xuống xe, đi qua đưa sủi cảo cho ông, quay sang bên cạnh hai người chào hỏi: "Chú Triệu, anh Dũng."
Anh Dũng nói: "Liệu Nguyên cao lên rồi nhỉ."
Chú Triệu làm dáng dâng thuốc lá: "Liệu Nguyên, hút thuốc không?"
Khúc Đại Giang: "Này?! Làm gì đấy làm gì đấy!"
Hai người cười ha ha, chú Triệu cất thuốc lá đi.
Tống Dã vẫn ngồi ở yên sau xe đạp, bắt chéo hai chân dài, bàn chân đạp dưới đất, cố định xe không đổ.
Chú Triệu thấy hắn cũng mặc đồng phục học sinh, hỏi: "Nhóc này là bạn học của Liệu Nguyên hả? Không phải của xưởng ta à? Sao chưa thấy bao giờ?"
Tống Dã có hơi mất tự nhiên, nói: "Cháu là Tống Dã, ba cháu là Tống Chí Quốc."
Chú Triệu hơi sửng sốt một chút, mới cười nói: "Cháu nói xong thì nhìn cũng giống thật."
Khúc Đại Giang mở cặp lồng ra, nói: "Hai anh nếm thử không? Sủi cảo nhà tôi ăn ngon lắm."
Hai người kia không nói gì, mỗi người nhặt một cái ăn.
Khúc Liệu Nguyên nhảy lên đạp bàn đạp, nói: "Mọi người ăn đi, bọn con đi trước nhé."
Khúc Đại Giang nói: "Đừng có chạy lung tung, mau về nhà đi kẻo chiều trễ lớp."
Trên đường quay về, Khúc Liệu Nguyên đạp xe chậm rãi từ từ giữa làn gió cuối xuân. Đằng nào thì đến 2 giờ chiều mới vào học, về nhà còn bị mẹ giục đi ngủ trưa, cậu không muốn ngủ.
Tống Dã thì không muốn về nhà nhìn mặt mẹ kế.
Xưởng 407 là xưởng lớn, khu sản xuất cùng khu sinh hoạt cộng vào cũng xấp xỉ thành một vùng. Nơi này cách thành phố 3km, công nhân viên chức đi làm và sinh hoạt, con cháu đi học ở đây luôn, tạo nên một khu vực biệt lập, xung quanh cũng tương đối khép kín.
Đoạn đường từ khu nhà xưởng đến khu dân cư cũng thuộc về khu vực xưởng 407, có chợ bán đồ ăn, một cửa hàng nhỏ, một quán cơm nhỏ, một tiệm may. Còn có hai quán net mở dưới ánh mắt của rất nhiều vị phụ huynh của xưởng, nên chủ quán cũng chẳng dám cho bọn học sinh vào, người ra vào chỉ có những nhân viên còn trẻ khoảng hai mấy tuổi trong xưởng. Khúc Liệu Nguyên chưa từng vào đây. Một nửa kiến thức liên quan đến máy tính của cậu là học ở lớp tin học trên trường, một nửa là Tống Dã dạy khi cậu qua nhà Tống Dã chơi. Tài khoản QQ của cậu cũng là Tống Dã đăng kí hộ.
Trong số những người Khúc Liệu Nguyên biết, Tống Dã biết nhiều thứ nhất, thích đọc sách, hay ra ngoài, tiếp xúc nhiều cái mới mẻ, tiếp thu kiến thức cũng nhanh. Chẳng nói đâu xa, học sinh cấp 2 mà phát âm tiếng Anh còn êm tai hơn giáo viên đứng lớp... Nếu như đi sang Mỹ, ít nhất thì Tống Dã cũng không bị mắc chướng ngại ngôn ngữ.
Khúc Liệu Nguyên nhớ tới việc này cảm thấy có chút mất mát. Qua mấy tháng nữa, cậu với Tống Dã sẽ phải tách ra sao?
Thời tiết dần chuyển sang hè, cửa tiệm ven đường đã đặt tủ đông bán kem ra ngoài rồi.
Tống Dã ngồi phía sau nói: "Phơi nắng khát nước quá, đi uống nước ngọt đi!"
Khúc Liệu Nguyên dừng lại ven đường đỗ xe đạp. Hai người đứng trước tủ đông, Tống Dã muốn một bình Bắc Băng Dương, Khúc Liệu Nguyên muốn một bao Tuyết Liên - loại kem đá vị Sprite, mỗi miếng là một viên đá nhỏ, trong túi có khoảng bảy tám viên.
Chủ tiệm là một chị gái còn trẻ, mở nắp chai Bắc Băng Dương, hỏi Khúc Liệu Dương: "Sao trưa nào cũng không ngủ, lại đi chơi đâu đấy?"
Khúc Liệu Nguyên cười hì hì, một bộ dáng lưu manh: "Có đi chơi đâu, hôm nay làm con trai hiếu thuận, đưa cơm cho ba em. Chị Lệ, dây chuyền này của chị sao đẹp vậy! Chưa thấy chị đeo bao giờ, mới mua hả? À-- hay là anh Tiểu Phong của em tặng?"
Chị gái kia cười có phần ngại ngùng, lấy từ trong bình trong suốt bên cạnh hai cái kẹo cao su to, ném cho cậu.
Khúc Liệu Nguyên bắt kẹo, nói: "Đây là kẹo cưới ạ?"
Chị Lệ nhìn Tống Dã nói: "Đừng chơi với tên nhóc này, trông nó ghét thật."
Tống Dã cũng cười, nói: "Ghét mà chị còn cho nó kẹo."
Chị Lệ hất tay một cái, đi vào tiệm.
Khúc Liệu Nguyên đưa cho hắn một viên kẹo cao su, hai người dắt xe đến bên gốc cây tránh nắng. Tống Dã ngồi yên sau xe, Khúc Liệu Nguyên dựa lưng vào cây. Tống Dã uống nước ngọt, Khúc Liệu Nguyên ăn kem đá.
Một lúc lâu sau, Tống Dã không hiểu ra sao nói: "Nhìn tớ nãy giờ làm gì? Muốn uống à? Cho này."
Khúc Liệu Nguyên nói: "Không uống."
Trong miệng cậu ngậm một viên kem đá, dùng đầu lưỡi đẩy từ khoang miệng bên trái sang bên phải, lại đẩy trở về, cuối cùng nói: "Tiểu Dã, cậu còn thi vào Nhất Trung không?"
Tống Dã nói: "Đương nhiên là thi rồi."
Khúc Liệu Nguyên cắn miếng kem đá rồi nuốt, liếm liếm môi, nói: "Sao tớ lại nghe nói ba cậu muốn đưa cậu xuất ngoại."
Tống Dã nói: "Đúng là định như thế."
Khúc Liệu Nguyên đột nhiên cảm thấy có phần lúng túng, không phải là khó chịu, mà là xấu hổ. Bọn họ không phải bạn thân nhất à? Chuyện thế này mà Tống Dã vẫn giấu cậu, là muốn thế nào?
"Nhưng không phải bây giờ." Tống Dã nói, "Sau này cơ, ít nhất là học xong cấp 3 đã."
Khúc Liệu Nguyên cười một cái, nói: "Em gái cậu! Học từ ai cái kiểu nói chuyện cua gấp thế?"
Tống Dã cũng cười, đưa phần nước ngọt còn thừa qua, nói: "Cho cậu nước ngọt, đưa tớ hai viên Tuyết Liên đi."
Bình luận facebook