• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quả nhân có bệnh (3 Viewers)

  • Chương 56

Cảm tình giữa ta và Dị Đạo Lâm không được coi là tốt, nhưng đại để cũng coi là có duyên …

Năm Sùng Quang đầu tiên, mở khoa thi, ta đăng ký theo nữ quan sở, cùng tham gia thi hội của nữ tử. Năm ấy ta là trạng nguyên thi đình của nữ quan, mà hắn lại là thám hoa thi đình, mà đại ca của ta, lại là gian thần tiếng tăm lừng lẫy …

Khi đó, hắn và đại ca ta nhìn nhau không vừa mắt, bị liên lụy nên hắn cũng chả coi ta với sắc mặt hòa nhã gì, sợ là cảm thấy ta dựa vào quan hệ của đại ca mới được làm trạng nguyên. Sau này, đại ca ta thành Thừa tướng quyền lực khuynh đảo, hắn lại là trung thần thiết cốt leng keng, khoảng cách này, lại càng ngày càng xa.

Năm Sùng Quang thứ năm, hắn về đế đô, khi đó ta đang làm ở nữ quan sở, ở trong cung oan gia ngõ hẹp, ta cười nhẹ hỏi hắn: "Dị đại nhân, còn nhớ Bùi Nhược Lan chăng?"

Hắn khoát tay áo, hừ lạnh một tiếng: “Năm đó là cô đẩy ta xuống hồ.”

Việc này ta thật oan uổng. Năm Sùng Quang đầu tiên, tiệc Quỳnh Lâm nhiều người lắm, cũng không biết kẻ khốn kiếp nào đụng phải ta, hại ta loạng choạng hai bước, đẩy hắn vào hồ Thái Thanh, làm trò cười cho cả triều. Nghe nói, cũng bởi việc này hắn mới chọn ra ngoài, làm quan 5 năm ở vùng biên cương.

Nói hắn là quân tử, sao lại có thể ghi hận như vậy chứ, thật làm cho người ta tổn thương lắm lắm. Nếu hắn nhớ thương cũng dai dẳng như vậy, ít ra ta cũng thấy mừng hơn một chút.

Cũng năm Sùng Quang thứ năm ấy, đại ca của ta được lập làm Phượng quân, kết làm phu thê với nữ đế, năm Sùng Quang thứ sáu, hạ chí vừa tới, ta lại có thêm hai đứa cháu, long phượng song sinh, là điềm đại cát, cả nước vui mừng. Hắn liền nhân cơ hội này trình tấu lên hoàng đế, xin mở khoa thi. Bệ hạ ngẫm nghĩ một lát, thuận miệng nói: “Rất tốt, việc này cứ giao cho Dị khanh gia và Bùi học sĩ phụ trách.”

Đôi mắt đen láy trong trẻo của hắn liếc về phía ta, ta nhìn hắn gật đầu mỉm cười …

Loáng thoáng nghe thấy hắn hừ lạnh một tiếng ….

Aizz …. Đại ca ta là Phượng quân, bệ hạ cũng là chị dâu của ta, tốt xấu ta cũng coi là hoàng thân quốc thích, không biết nên khen hắn một câu không sợ quyền quý, hay là hận hắn không hiểu phong tình đây …

Mùa thu năm ấy, học sinh các quận vào kinh thành dự thi, Thái Học phủ bố trí không xuể, ta cùng hắn lại phải tìm một nơi thanh tịnh ở ngoại ô, thuê một tòa nhà lớn, làm chỗ nghỉ ngơi cho thí sinh …

Dọc đường đi hắn cũng chẳng thèm chuyện trò cùng ta, hoặc nói gần như chưa từng nhìn thẳng vào ta, mấy năm nay đều như vậy, ta cũng không khó chịu lắm, nhưng mà cũng chẳng vui vẻ nổi …

Lúc về cung, trên đường đột nhiên đổ trận mưa lớn, chúng ta bèn bảo phu kiệu đưa kiệu tới gần quán trà trú mưa.

Ta gọi một ấm trà thơm đơn giản, ba phần điểm tâm, hai chúng ta ngồi đối diện, nghe tiếng mưa gió dập dềnh ngoài quán trà, ngửi hương trà dìu dịu lan tỏa, lại giương mắt nhìn người tuấn tú, xuất sắc lại mang ba phần ngượng nghịu phía đối diện, không hiểu sao tâm tình tốt lên rất nhiều…

Hắn cuối cùng không nhịn được, quay đầu lại nhìn ta, hơi nhíu mày nói: “Cô cười gì?”

Ta cười nói: “Hạ quan lúc nào chả cười, nhưng cũng không biết là cười cái gì.”

Hắn quét qua mặt ta bằng một ánh mắt kỳ quái, muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi, lại quay mặt đi nhìn gió mưa bên ngoài.

Ta đổ thêm trà vào chén hắn, nói: “Dị đại nhân hình như rất không thích hạ quan?”

Hắn vẫn nhìn bên ngoài không chuyển mắt: “Bùi học sĩ nặng lời rồi.”

Ta nhếch môi, nhìn cạnh mặt của hắn khẽ mỉm cười nói: “Chẳng lẽ Dị đại nhân xem thường nữ tử ư?”

Hắn nghe xong câu này chắc không thể giả bộ thờ ơ được nữa, vì đương kim bệ hạ cũng là nữ tử.

Hắn quay đầu nhìn thẳng ta, nghiêm nghị nói: “Bùi học sĩ nói năng cẩn thận.”

“Chán ghét một người, hẳn là phải có lý do nhỉ?” Ta mỉm cười nhìn hắn, “Dị đại nhân đừng ngại nói thẳng, hạ quan nếu có ngôn từ cử chỉ không thích đáng, cũng nên sửa.”

Dị Đạo Lâm nâng chén nhấp trà, rủ mắt che đậy, lông mi dài rậm che khuất tầm mắt…

“Hoặc là nói, Dị đại nhân vẫn còn ghi hận hạ quan năm đó lỡ tay đẩy ngài vào hồ Thái Thanh, vấy bẩn anh danh của đại nhân?"

Mặt hắn cứng đờ …

Nếu đúng như lời ta nói, vậy cũng quá bất hạnh …

Bùi Nhược Lan ta, thế mà lại đi thích một nam nhân bụng dạ hẹp hòi, tình cảnh như này làm sao chịu nổi đây ...

Ta cười nói: “Đã vậy, hạ quan xin bồi tội với đại nhân.” Nói xong đứng dậy, làm lễ với hắn, hắn xấu hổ quay mặt đi, ho khan hai tiếng, nói: “Bùi học sĩ nhạy cảm quá rồi, bản quan không phải là để ý chuyện năm đó.”

Nói đương nhiên là phải nói thế rồi.

Ta lại ngồi xuống, thong thả nói: “Năm đó à … Đúng vậy, rất lâu rồi, đã 5 năm. Như thế tính ra, Dị đại nhân năm nay cũng đã 22 rồi. Trẻ tuổi như thế đã làm quan nhất phẩm, so với đại ca ta năm ấy chỉ có hơn không có kém.”

“Qúa khen.”

Ta lại nói tiếp: “Nhưng 22 rồi, cũng là đến tuổi thành gia, Dị đại nhân nay đã lập nghiệp, không biết vì sao còn chưa thành gia?”

Trong mắt hắn tỏ vẻ không hứng thú, có lẽ không muốn nhiều lời …

Ta chỉ biết ngượng ngùng ngậm miệng, trong lòng lại thấy mất mát …

Mưa tạnh rồi, ta cùng hắn hồi cung, diện kiến bệ hạ bẩm báo công việc..

.

Đại ca hoàng tẩu của ta đang quay mòng mòng với hai đứa nhỏ, hai vợ chồng đối phó gian thần gian thương thành thạo mà với hai đứa trẻ răng nanh còn chưa mọc lại chỉ biết bó tay.

Ta và Dị Đạo Lâm đứng bên cạnh, thật là nhìn không nổi nữa, liền hỏi: "Có thể là đói bụng rồi?"

Hoàng tẩu trưng vẻ mặt đau khổ nói: "Không đói không đi ngoài, ai biết nó đang khóc cái gì? Ca ca vừa khóc, muội muội cũng khóc theo.”

Trẻ con thật không thể nói lý lẽ mà.

Ta bước lên hai bước, cúi đầu nhìn cặp huynh muội song sinh trong nôi, trắng trẻo hồng hào, giống như một nắm gạo nếp lăn qua bột mì vậy, chỉ là khóc đến đỏ cả mặt, thật khiến người ta thương xót …

Ta bế lấy Hi Nhi, nó nấc một cái, khụt khịt mũi mở mắt nhìn ta, sau đó lấy hơi lại muốn khóc, ta bế nó lên cao hơn một chút, nó ngừng khóc, được một lát lại muốn khóc …

Chơi bế bổng lên cao thì không khóc nữa chứ gì …

Trong cung này có lớn hơn, đẹp hơn, thiên hạ của bé cũng chỉ là một cái nôi nho nhỏ, thế nào thì cũng thấy chán, thấy cô quạnh rồi.

Ta bế bổng nó lên cao, nó rốt cuộc cũng nín khóc mỉm cười, đôi môi như cánh hoa chu ra, cười khanh khách. Duyệt Nhi cũng vung tay vung chân trong nôi, chuông bạc trên cổ tay mũm mĩm cũng vang leng keng ...

Đại ca bế Duyệt Nhi lên, cũng theo cách của ta mà dỗ bé, hoàng tẩu nhìn bên này, lại nhìn bên kia, tủi thân nói: “Ta cũng muốn bế …”

Ta trả lại Hi Nhi cho nàng, vừa quay đầu lại, mở to mắt không dám tin …

Chắc là ảo giác thôi …

Dị Đạo Lâm làm sao có thể cười chứ …

Rời khỏi Sùng Đức cung, ta hỏi Dị Đạo Lâm: “Dị đại nhân thích trẻ con à?”

Hắn ậm ờ nói: “Tàm tạm.”

Mỗi lần nói chuyện với hắn, ta đều dấy lên nỗi xúc động muốn bóp chết hắn rồi đâm đầu vào thân cây tự tử …

Lúc đi ngang qua hồ Thái Thanh, ta vô thức giữ chặt lấy tay áo hắn, hắn theo phản xạ muốn rút tay, ta hơi tổn thương nhìn hắn nói: “Năm đó đẩy ngài xuống đây, ta thật không cố ý.”

Hắn xấu hổ nói: “Ta … Ta biết rồi …”.

Ta tiến lên một bước, nói: “Không …” Lời còn chưa dứt, đám rêu xanh dưới chân trơn trượt, người đã rơi tọt xuống hồ.

Nước ao thu lạnh như băng, nước chui vào mũi vào miệng, khiến trước mắt ta biến thành màu đen. Một đôi tay xuyên qua dưới cánh tay, ôm chặt lấy ta, kéo lên. Ta vô thức bám chặt lấy cánh tay ấy, ôm lấy cổ hắn, tận đến khi hắn lôi được ta lên bờ ...

Tay hắn xuyên qua khuỷu gối, bế ngang ta lên, có lẽ là chạy về phía Thái Y viện.

Giấc mộng này ta đã mơ rất nhiều lần, cũng không biết là mộng của những ngày qua quá chân thật, hay là chuyện thực của hôm nay quá hư ảo. Ta đầu óc mê man, lạnh đến cả người run lẩy bẩy, hơi lạnh như thủy triều dạt tới từng đợt từng đợt, giữa lúc chìm nổi, chỉ có lồng ngực hắn ấm áp vững vàng, tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực xuyên qua quần áo lạnh lẽo, ẩm ướt, truyền tới lồng ngực trái của ta. Ta nắm chặt vạt áo hắn, dựa vào ngực hắn rút lấy hơi ấm, tận tới khi lưng chạm ván giường mới ho khan vài tiếng, từ từ tỉnh lại ….

Tóc hắn ướt đẫm, dính trên quần áo, đen bóng nhỏ giọt nước, quần áo bị nước nhuộm thành màu thẫm, dưới chân một bãi nước đọng từ từ lan rộng. Ta đã năm năm rồi chưa thấy hắn thảm hại như vậy, cũng chưa bao giờ thấy hắn vì ta mà lo lắng, khiến ta như được chìm trong làn nước ấm, xua tan hơi lạnh, lòng lâng lâng ….

Thái y được báo liền tới, xem sơ qua cho chúng ta, sai người nấu canh gừng trừ phong hàn, như cười như không nói: "Uống chút canh gừng là khỏe thôi ..."

Cái môi mỏng sắc nước của hắn nhếch lên, lạnh lùng hừ một tiếng.

Ta từ giường ngồi dậy, dựa vào cạnh giường giương mắt nhìn hắn, hắn đứng đó, cũng lạnh mắt nhìn ta ….

Cuối cùng, ta nhịn không nổi, cắn môi co vai, cúi đầu nở nụ cười …

Hắn thờ ơ nói: "Cô đây là làm cái gì?".

Ta ngừng cười, nhìn hắn nói: “Ta cũng rơi xuống hồ rồi, đại nhân còn chưa nguôi giận ư?”.

Hắn lại vô thức phất tay áo, lại vì tay áo ướt mà có vẻ hơi buồn cười, hắn xấu hổ quay mặt đi nói: “Thật là càn quấy.”

Ta nhìn cạnh mặt hắn, trái tim cũng đang nhỏ giọt … Đều nói nước chảy đá mòn, hắn - cái khối đá cứng rắn này, khi nào thì mới chịu để ta bào mòn đây?

“Dị đại nhân.” Ta nhỏ giọng nói, “Đa tạ cứu giúp.”

Hắn hừ nhẹ một tiếng, không trả lời …

Ta nói: “Không bằng để Nhược Lan lấy thân báo đáp.”

Hắn đờ người, gần như là vắt chân lên cổ chạy.

Ta nằm trên giường cười, cười đến thở không ra hơi, một lúc lâu sau, rốt cuộc không cười nổi …

Về sau, hắn vẫn là hắn, ta vẫn là ta, như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra …

Chỉ tiếc, ta liều mình một phen, cái gì cũng không đạt được, còn đánh rơi ngọc bội mẫu thân để lại trong hồ. Mà nước trong hồ kia lưu chuyển, thay nước là ra ngoài cung, có đi vớt cũng không thấy được …

Đã mất ngọc bội lại còn thiệt người ...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom