Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Vì để Mạch Khâm có nhiều thời gian hơn, Ôn Đình Trạm đi mượn một khoản tiền từ Mạnh Bác. Cậu tốn nhiều tiền để dẫn La Kỳ đi một vòng đến nơi khác. Tất cả đều xảy ra theo dự đoán của Ôn Đình Trạm, Mạch Khâm nhận được tin của Ôn Đình Trạm, sau đó việc đầu tiên là để tin tức này truyền đến tai Phục Xung.
Bởi vì Mạch Khâm nhúng tay vào chuyện này nên Phục Xung bị sư môn trách phạt một trận. Sư phụ giam hắn lại, hắn phải cam đoan thì sư phụ mới thả hắn ra ngoài. Trong lòng tràn ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, không biết xui xẻo làm sao hắn lại nghe được tin này. Theo Phục Xung nhận thấy, người Hàn gia đúng là lòng tham không đáy, nếu không phải vì giúp người Hàn gia trông coi việc di dời mộ phần của tổ tiên thì làm sao hắn gặp phải Dạ Dao Quang? Nếu hắn không gặp Dạ Dao Quang thì tất cả mọi chuyện sao có thể xảy ra? Tất cả mọi sự xui xẻo trên người của hắn đều do Hàn gia mà ra!
Lập tức hắn liền viện cớ với sư môn rồi đi thẳng đến huyện Lư Lăng.
Ba ngày sau, Ôn Đình Trạm nhận được tin hồi âm từ Mạch Khâm, trong thư là tin Phục Xung đã xuất phát. Mạch Khâm còn nói rõ không đến năm ngày nữa Phục Xung sẽ đến huyện Lư Lăng.
“Có chuyện gì vui hay sao mà chàng cười như tên trộm thế?”
Trong đôi mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm tràn ngập ý cười. Dạ Dao Quang nhìn thấy từ xa liền nhướng mày bước nhanh đến bên cạnh Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không để ý đến Dạ Dao Quang đang tới gần, cả người hơi bất động. Cậu nắm chặt tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, không để lộ chút dấu vết rồi ngẩng đầu lên mỉm cười rực rỡ như mặt trời.
“Không có gì, ở học viện có xảy ra một vài chuyện thú vị, lúc nãy trong lúc vô thức ta lại nhớ đến.”
Dạ Dao Quang không nghi ngờ gì, cô trêu đùa nói: “Chuyện tốt gì vậy, nói cho muội nghe với được không?”
“Hôm nay có một người vừa đến học viện, ông ta không phải người bình thường mà là người có học thức uyên bác, tấm lòng rộng lượng và có phong thái phi phàm.” Cũng may đúng lúc có chuyện xảy ra hôm nay, vì vậy Ôn Đình Trạm thuận tiện nói luôn.
“Phong thái của vị lão tiên sinh này tất nhiên là do có địa vị cao và sống lâu năm mà có. Mặc dù y phục trên người ông ấy chỉ là loại vải thô sơ nhưng vẫn không thể che đi phong độ của ông. Ông ấy thoải mái trò chuyện cùng với tiên sinh, sau đó còn ra một đề thi gian xảo cho chúng ta.”
“Hả?” Đột nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy hứng thú. Dưới ánh nắng chiều trông cô vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào tràn đầy ánh sáng màu đỏ tựa như hoa đào nở rộ trong máu. Cô xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm khiến cho người ta phải sa vào.
Không biết đôi mắt của Ôn Đình Trạm có phải bị phản chiếu bởi một tia sáng từ trong đôi mắt xinh đẹp vô song đó hay không, hay là do nguyên nhân ẩn náu nào khác, cậu có chút bối rối mở lời:
“Lão tiên sinh nói, đối thủ của ông ấy có quyền thế. Vừa lúc lễ mừng họ của người kia sắp tới, gia chủ của ông ấy bắt ông phải đi chúc thọ người kia nhưng trong lòng ông không muốn đi, nên ông hỏi mấy vị tiên sinh ở học viện là có phương pháp nào có thể trút ra những lời ác ý hay không?”
“Chàng lại nổi tiếng rồi phải không?” Dạ Dao Quang không cần suy nghĩ cũng biết. Mặc dù cậu đã cố ý che giấu nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được hào quang mà cậu nên có.
“Tiên sinh bị xa lánh, ta đã lỡ làm rồi thì nên làm cho đến cùng. Với lại tiên sinh vẫn luôn chiếu cố cho ta, sao ta có thể để ông mất thể diện được?” Ôn Đình Trạm nhỏ giọng giải thích, cậu hơi lo Dạ Dao Quang không thích cậu tùy tiện ra mặt.
“Sau đó thì sao, chàng giúp tiên sinh giải vây như thế nào?” Dạ Dao Quang không hề để ý đến những chuyện này, cô hỏi tiếp.
Ôn Đình Trạm thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Ta viết ra bốn chữ để lão tiên sinh đưa đến cho đối phương.”
“Là bốn chữ gì vậy?” Ánh mắt của Dạ Dao Quang gấp gáp hỏi.
“Chân lão ô quy!”
Dạ Dao Quang trừng mắt nói: “Đây không phải là đang mắng chửi người sao, có ai mắng người trực tiếp như chàng không? Nếu như đơn giản như vậy là có thể trút hết cơn giận thì một người học rộng tài cao như lão tiên sinh còn cần đến chàng nghĩ kế giúp sao? Tất nhiên lão tiên sinh muốn phát ra lời ác ý nhưng ông vẫn muốn ngăn chặn miệng của đối phương.”
“Lão tiên sinh cũng hỏi ta như vậy, ông không muốn chỉ vui vẻ trong chốc lát lại nhận lấy tai họa về sau.” Ôn Đình Trạm cười nói. Trên mặt cậu có hai lúm đồng tiền, mỗi khi cậu cười tựa như hoa lê trắng nở rộ vào tháng ba, mùi hương thuần túy nhưng lại khiến lòng người say đắm.
Dạ Dao Quang thích ngắm nhìn cậu mỉm cười như vậy, vừa ấm áp lại say mê. Cô nghe thấy giọng nói của cậu đã bắt đầu từ từ thay đổi.
“Bốn chữ đó được giải thích như thế này, lão tiên sinh đã qua bảy mươi tuổi, tất nhiên đối thủ của ông cũng tầm tuổi đó. Trước mặt quân vương và cựu thần, ông ta là một vị lão thần đời đời đội mũ ô sa làm quan. Từ xưa đến nay con rùa và hạc đều tượng trưng cho chúc thọ, Ngụy Võ đế là nhân vật bậc nào mà còn phải tán dương con rùa là thần tiên. Lão tiên sinh vui vẻ mượn thần vật đến chúc thọ ông ta, đây đâu phải là làm chuyện xằng bậy. Ý muốn nói đó là điều hoàn toàn xứng đáng.”
“Phụt...” Dạ Dao Quang nghe xong liền bật cười. Theo lời giải thích như vậy rõ ràng là đang mắng người ta hoàn toàn xứng đáng là một con rùa già. Nếu như đang ở ngay trước mặt khách mời, chỉ sợ trong lòng của mọi người đều sẽ cười nhạo nhưng mà hết lần đến lần khác người được chúc thọ lại không tìm được lý do để phản bác. Dạ Dao Quang đưa lên ngón tay cái lên khen Ôn Đình Trạm.
“Đúng là chàng đi mắng người mà không mang theo một lời thô tục, đã vậy còn khiến cho người ta phải vui mừng nhận lấy.”
“Lão tiên sinh chính là người đã dạy học cho hai đời đế vương.” Ôn Đình Trạm cũng cười cười sau đó cậu nghiêm nghị nói:
“Người được chúc thọ chính là trung thư lệnh đại nhân.”
Mặc dù hiện tại những chuyện nhỏ trong triều đình lão tiên sinh còn chưa với tới, nhưng từ lúc tiên đế cho đến nay lão tiên sinh luôn lấy danh nghĩa là đế sư mà đấu tranh gay gắt với trung thư lệnh. Trung thư lệnh là nhạc phụ của tiên đế, còn đế sư là lão sư của tiên đế và đương kim hoàng đế. Đại thọ bảy mươi tuổi của trung thư lệnh, tiên sinh đã sớm biết được từ Mạnh Bác cho nên ông nhanh chóng nghĩ đến chuyện này.
Trung thư lệnh cũng chính là thừa tướng. Mặc dù ở thời Thái Tổ rất có thủ đoạn về chuyện quân sự nhưng lại không giỏi về chính trị, chế độ quan lại giống với thời Tống.
“Muội nhớ hình như trung thư lệnh chính là phụ thân của thái hậu.” Dạ Dao Quang có quen thân với Mạnh Uyển Đình, đôi khi Mạnh Uyển Đình có nói đến quan hệ của vài gia tộc lớn cho cô biết. Những người có cấp bậc cao trên đỉnh kim tự tháp thế này cô chắc chắn sẽ nhớ rất rõ ràng.
“Đúng vậy, trung thư lệnh chính là phụ thân của thái hậu nhưng cũng không phải là tổ tiên bên ngoại của hoàng đế.” Ôn Đình Trạm nói.
“Dao Dao không cần lo lắng, một người có quyền thế như trung thư lệnh sẽ không đi điều tra xem ai là người ra chủ ý cho đế sư. Cho dù có điều tra ra được thì ông ta cũng sẽ không ra tay với ta. Nếu như trong lòng ông ta đến một chút khoan dung cũng không có thì vị trí trung thư lệnh hai mươi năm của ông ta sẽ không thể vững chắc qua hai triều.”
“Muội lo lắng chuyện này làm gì, muội sẽ sợ hắn sao?” Dạ Dao Quang chỉ là thuận miệng nên mới nhắc đến.
“Trung thư lệnh là người có số làm quan, một người như vậy mọi người không thể đơn giản đối phó được.” Ôn Đình Trạm nở nụ cười và đây cũng là lý do vì sao có nhiều địa sư (*) muốn kết giao với quyền quý.
Dạ Dao Quang đưa tay sờ mũi không nói gì, bởi vì cô không thể phủ nhận được lời nói của Ôn Đình Trạm. Giống như đạo lý ma quỷ không thể tới gần cục cảnh sát vậy, quan viên ở thời cổ đại này đều có số làm quan, trên người họ có ngôi sao may mắn hỗ trợ giúp gân và xương trong cơ thể họ không bị tổn thương. Chỉ khi nào bọn họ động đến điểm mấu chốt và muốn tính mạng của đối phương, làm xáo trộn thiên cơ thì sẽ bị giảm tuổi thọ hoặc sẽ bị ông trời trừng phạt.
“Chàng biết được cũng không ít nhỉ.” Dạ Dao Quang tức giận liếc nhìn cậu.
“Ta muốn biết hết tất cả những chuyện về Dao Dao.” Ôn Đình Trạm đắc ý nói.
“Đúng rồi, hạt châu này chàng đeo lên đi.” Dạ Dao Quang tới tìm Ôn Đình Trạm chính là muốn đưa Dương châu này cho cậu. Mấy ngày nay cô phải ổn định Dương châu lại để khí tức của Dương châu nén vào bên trong thông qua Tử Linh châu. Cho dù cô mang theo Dương châu trên người thì cô cũng xem nó là một hạt châu có hình dạng trái táo bình thường mà thôi, trông thấy nó sẽ không gây ra tai họa, lúc này cô mới dám đưa Dương châu cho Ôn Đình Trạm.
***
(*) Địa sư: Là nghề phong thủy chuyên về đất đai, địa hình.
Bởi vì Mạch Khâm nhúng tay vào chuyện này nên Phục Xung bị sư môn trách phạt một trận. Sư phụ giam hắn lại, hắn phải cam đoan thì sư phụ mới thả hắn ra ngoài. Trong lòng tràn ngập lửa giận không có chỗ phát tiết, không biết xui xẻo làm sao hắn lại nghe được tin này. Theo Phục Xung nhận thấy, người Hàn gia đúng là lòng tham không đáy, nếu không phải vì giúp người Hàn gia trông coi việc di dời mộ phần của tổ tiên thì làm sao hắn gặp phải Dạ Dao Quang? Nếu hắn không gặp Dạ Dao Quang thì tất cả mọi chuyện sao có thể xảy ra? Tất cả mọi sự xui xẻo trên người của hắn đều do Hàn gia mà ra!
Lập tức hắn liền viện cớ với sư môn rồi đi thẳng đến huyện Lư Lăng.
Ba ngày sau, Ôn Đình Trạm nhận được tin hồi âm từ Mạch Khâm, trong thư là tin Phục Xung đã xuất phát. Mạch Khâm còn nói rõ không đến năm ngày nữa Phục Xung sẽ đến huyện Lư Lăng.
“Có chuyện gì vui hay sao mà chàng cười như tên trộm thế?”
Trong đôi mắt đen nhánh của Ôn Đình Trạm tràn ngập ý cười. Dạ Dao Quang nhìn thấy từ xa liền nhướng mày bước nhanh đến bên cạnh Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm không để ý đến Dạ Dao Quang đang tới gần, cả người hơi bất động. Cậu nắm chặt tờ giấy nhỏ trong lòng bàn tay, không để lộ chút dấu vết rồi ngẩng đầu lên mỉm cười rực rỡ như mặt trời.
“Không có gì, ở học viện có xảy ra một vài chuyện thú vị, lúc nãy trong lúc vô thức ta lại nhớ đến.”
Dạ Dao Quang không nghi ngờ gì, cô trêu đùa nói: “Chuyện tốt gì vậy, nói cho muội nghe với được không?”
“Hôm nay có một người vừa đến học viện, ông ta không phải người bình thường mà là người có học thức uyên bác, tấm lòng rộng lượng và có phong thái phi phàm.” Cũng may đúng lúc có chuyện xảy ra hôm nay, vì vậy Ôn Đình Trạm thuận tiện nói luôn.
“Phong thái của vị lão tiên sinh này tất nhiên là do có địa vị cao và sống lâu năm mà có. Mặc dù y phục trên người ông ấy chỉ là loại vải thô sơ nhưng vẫn không thể che đi phong độ của ông. Ông ấy thoải mái trò chuyện cùng với tiên sinh, sau đó còn ra một đề thi gian xảo cho chúng ta.”
“Hả?” Đột nhiên Dạ Dao Quang cảm thấy hứng thú. Dưới ánh nắng chiều trông cô vô cùng xinh đẹp, đôi mắt hoa đào tràn đầy ánh sáng màu đỏ tựa như hoa đào nở rộ trong máu. Cô xinh đẹp nhưng lại nguy hiểm khiến cho người ta phải sa vào.
Không biết đôi mắt của Ôn Đình Trạm có phải bị phản chiếu bởi một tia sáng từ trong đôi mắt xinh đẹp vô song đó hay không, hay là do nguyên nhân ẩn náu nào khác, cậu có chút bối rối mở lời:
“Lão tiên sinh nói, đối thủ của ông ấy có quyền thế. Vừa lúc lễ mừng họ của người kia sắp tới, gia chủ của ông ấy bắt ông phải đi chúc thọ người kia nhưng trong lòng ông không muốn đi, nên ông hỏi mấy vị tiên sinh ở học viện là có phương pháp nào có thể trút ra những lời ác ý hay không?”
“Chàng lại nổi tiếng rồi phải không?” Dạ Dao Quang không cần suy nghĩ cũng biết. Mặc dù cậu đã cố ý che giấu nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản được hào quang mà cậu nên có.
“Tiên sinh bị xa lánh, ta đã lỡ làm rồi thì nên làm cho đến cùng. Với lại tiên sinh vẫn luôn chiếu cố cho ta, sao ta có thể để ông mất thể diện được?” Ôn Đình Trạm nhỏ giọng giải thích, cậu hơi lo Dạ Dao Quang không thích cậu tùy tiện ra mặt.
“Sau đó thì sao, chàng giúp tiên sinh giải vây như thế nào?” Dạ Dao Quang không hề để ý đến những chuyện này, cô hỏi tiếp.
Ôn Đình Trạm thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Ta viết ra bốn chữ để lão tiên sinh đưa đến cho đối phương.”
“Là bốn chữ gì vậy?” Ánh mắt của Dạ Dao Quang gấp gáp hỏi.
“Chân lão ô quy!”
Dạ Dao Quang trừng mắt nói: “Đây không phải là đang mắng chửi người sao, có ai mắng người trực tiếp như chàng không? Nếu như đơn giản như vậy là có thể trút hết cơn giận thì một người học rộng tài cao như lão tiên sinh còn cần đến chàng nghĩ kế giúp sao? Tất nhiên lão tiên sinh muốn phát ra lời ác ý nhưng ông vẫn muốn ngăn chặn miệng của đối phương.”
“Lão tiên sinh cũng hỏi ta như vậy, ông không muốn chỉ vui vẻ trong chốc lát lại nhận lấy tai họa về sau.” Ôn Đình Trạm cười nói. Trên mặt cậu có hai lúm đồng tiền, mỗi khi cậu cười tựa như hoa lê trắng nở rộ vào tháng ba, mùi hương thuần túy nhưng lại khiến lòng người say đắm.
Dạ Dao Quang thích ngắm nhìn cậu mỉm cười như vậy, vừa ấm áp lại say mê. Cô nghe thấy giọng nói của cậu đã bắt đầu từ từ thay đổi.
“Bốn chữ đó được giải thích như thế này, lão tiên sinh đã qua bảy mươi tuổi, tất nhiên đối thủ của ông cũng tầm tuổi đó. Trước mặt quân vương và cựu thần, ông ta là một vị lão thần đời đời đội mũ ô sa làm quan. Từ xưa đến nay con rùa và hạc đều tượng trưng cho chúc thọ, Ngụy Võ đế là nhân vật bậc nào mà còn phải tán dương con rùa là thần tiên. Lão tiên sinh vui vẻ mượn thần vật đến chúc thọ ông ta, đây đâu phải là làm chuyện xằng bậy. Ý muốn nói đó là điều hoàn toàn xứng đáng.”
“Phụt...” Dạ Dao Quang nghe xong liền bật cười. Theo lời giải thích như vậy rõ ràng là đang mắng người ta hoàn toàn xứng đáng là một con rùa già. Nếu như đang ở ngay trước mặt khách mời, chỉ sợ trong lòng của mọi người đều sẽ cười nhạo nhưng mà hết lần đến lần khác người được chúc thọ lại không tìm được lý do để phản bác. Dạ Dao Quang đưa lên ngón tay cái lên khen Ôn Đình Trạm.
“Đúng là chàng đi mắng người mà không mang theo một lời thô tục, đã vậy còn khiến cho người ta phải vui mừng nhận lấy.”
“Lão tiên sinh chính là người đã dạy học cho hai đời đế vương.” Ôn Đình Trạm cũng cười cười sau đó cậu nghiêm nghị nói:
“Người được chúc thọ chính là trung thư lệnh đại nhân.”
Mặc dù hiện tại những chuyện nhỏ trong triều đình lão tiên sinh còn chưa với tới, nhưng từ lúc tiên đế cho đến nay lão tiên sinh luôn lấy danh nghĩa là đế sư mà đấu tranh gay gắt với trung thư lệnh. Trung thư lệnh là nhạc phụ của tiên đế, còn đế sư là lão sư của tiên đế và đương kim hoàng đế. Đại thọ bảy mươi tuổi của trung thư lệnh, tiên sinh đã sớm biết được từ Mạnh Bác cho nên ông nhanh chóng nghĩ đến chuyện này.
Trung thư lệnh cũng chính là thừa tướng. Mặc dù ở thời Thái Tổ rất có thủ đoạn về chuyện quân sự nhưng lại không giỏi về chính trị, chế độ quan lại giống với thời Tống.
“Muội nhớ hình như trung thư lệnh chính là phụ thân của thái hậu.” Dạ Dao Quang có quen thân với Mạnh Uyển Đình, đôi khi Mạnh Uyển Đình có nói đến quan hệ của vài gia tộc lớn cho cô biết. Những người có cấp bậc cao trên đỉnh kim tự tháp thế này cô chắc chắn sẽ nhớ rất rõ ràng.
“Đúng vậy, trung thư lệnh chính là phụ thân của thái hậu nhưng cũng không phải là tổ tiên bên ngoại của hoàng đế.” Ôn Đình Trạm nói.
“Dao Dao không cần lo lắng, một người có quyền thế như trung thư lệnh sẽ không đi điều tra xem ai là người ra chủ ý cho đế sư. Cho dù có điều tra ra được thì ông ta cũng sẽ không ra tay với ta. Nếu như trong lòng ông ta đến một chút khoan dung cũng không có thì vị trí trung thư lệnh hai mươi năm của ông ta sẽ không thể vững chắc qua hai triều.”
“Muội lo lắng chuyện này làm gì, muội sẽ sợ hắn sao?” Dạ Dao Quang chỉ là thuận miệng nên mới nhắc đến.
“Trung thư lệnh là người có số làm quan, một người như vậy mọi người không thể đơn giản đối phó được.” Ôn Đình Trạm nở nụ cười và đây cũng là lý do vì sao có nhiều địa sư (*) muốn kết giao với quyền quý.
Dạ Dao Quang đưa tay sờ mũi không nói gì, bởi vì cô không thể phủ nhận được lời nói của Ôn Đình Trạm. Giống như đạo lý ma quỷ không thể tới gần cục cảnh sát vậy, quan viên ở thời cổ đại này đều có số làm quan, trên người họ có ngôi sao may mắn hỗ trợ giúp gân và xương trong cơ thể họ không bị tổn thương. Chỉ khi nào bọn họ động đến điểm mấu chốt và muốn tính mạng của đối phương, làm xáo trộn thiên cơ thì sẽ bị giảm tuổi thọ hoặc sẽ bị ông trời trừng phạt.
“Chàng biết được cũng không ít nhỉ.” Dạ Dao Quang tức giận liếc nhìn cậu.
“Ta muốn biết hết tất cả những chuyện về Dao Dao.” Ôn Đình Trạm đắc ý nói.
“Đúng rồi, hạt châu này chàng đeo lên đi.” Dạ Dao Quang tới tìm Ôn Đình Trạm chính là muốn đưa Dương châu này cho cậu. Mấy ngày nay cô phải ổn định Dương châu lại để khí tức của Dương châu nén vào bên trong thông qua Tử Linh châu. Cho dù cô mang theo Dương châu trên người thì cô cũng xem nó là một hạt châu có hình dạng trái táo bình thường mà thôi, trông thấy nó sẽ không gây ra tai họa, lúc này cô mới dám đưa Dương châu cho Ôn Đình Trạm.
***
(*) Địa sư: Là nghề phong thủy chuyên về đất đai, địa hình.
Bình luận facebook