Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Ngón tay thanh mảnh khẽ động, đồng tiền đã tung ra nhưng chưa rơi xuống đất đã bị Dạ Dao Quang nhanh chóng thu hồi lại, sau đó đưa mắt nhìn vẻ mặt khó chịu của người đàn ông trung niên kia:
“Suýt nữa thì quên mất, chúng ta có ba chuyện không bói, không phải sự thật thì không bói, chuyện bất nghĩa không bói, chuyện không có mục đích cũng không bói. Không biết vị này…”
“Tên hắn là Phó Khang Thành.” Chử đế sư nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang thản nhiên gật đầu, tiếp tục nói: “Không biết Phó tiên sinh muốn bói gì?”
“Bói chuyện gia đình!” Phó Khang Thành bực bội đáp.
“Được, vậy thì Phó tiên sinh cần phải thành tâm.” Dạ Dao Quang cười cười, bắt đầu gieo quẻ lần thứ hai.
Sau khi quẻ bói được tung ra, Dạ Dao Quang hơi nhíu mày.
“Sao vậy tiểu cô nương?” Chử đế sư cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
“Đây là quẻ thứ mười tám trong Kinh Dịch - Sơn Phong Cổ (2).”
Sau đó Dạ Dao Quang lấy bút vẽ lên giấy sáu hào (3) âm dương của quẻ bói: “Sáu hào có thứ tự trong ngũ hành là mộc, hỏa, kim, thủy, thổ. Đối xứng với nó chính là huynh đệ, cha mẹ, vợ, tiền tài... Hôm nay chính là ngày Mậu Dần, sáu hào lấy Câu Trần (4) làm chủ, có tứ tượng Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước.”
Vẽ xong một sơ đồ rõ ràng của Sơn Phong Cổ, Dạ Dao Quang mới chậm rãi giải thích cho Chử đế sư:
“Quẻ Cổ này chính là quẻ Tốn, trên Cấn dưới Tốn, Cấn là núi, Tốn là gió. Quẻ này được gọi là Sơn Phong Cổ. Cổ tức là đổ nát, ý nghĩa rất xấu, mà đổ nát thì phải sửa sang lại mới tốt được. Ý của quẻ này chính là đế sư phải thay đổi thì mới mong có kết quả tốt, không có gì suy yếu mà lại không mạnh lên, mọi chuyện đến đường cùng đều có thể bắt đầu trở lại. Ta chỉ có thể tặng ngài tám chữ: Thịnh thế đau buồn, cực đãi cách tân.”
Những lời này khiến cho Chử đế sư chấn động, ánh mắt kinh ngạc thâm thúy nhìn Dạ Dao Quang. Ngay cả Phó Khang Thành cũng trợn trừng mắt, thiếu niên đứng bên cạnh lại giống như có điều gì suy nghĩ.
“Thịnh thế đau buồn, cực đãi cách tân…” Một lúc lâu sau Chử đế sư mới lấy lại tinh thần, vuốt chòm râu lẩm bẩm ý nghĩa của tám chữ này, cuối cùng cười tự giễu:
“Lão phu sống trong quan trường năm mươi năm lại giống như ếch ngồi đáy giếng, tiểu cô nương nói như vậy làm cho lão phu thật sự thông suốt rồi. Tiểu cô nương thật sự tuổi nhỏ tài cao, năng lực phi phàm khiến lão phu tâm phục khẩu phục!”
Dạ Dao Quang cười cười, cải cách chính trị nghe thì dễ, Chử đế sư không phải là chưa từng nghĩ tới. Chỉ là lo sợ sẽ rút dây động rừng, mà ông bây giờ tuổi tác cũng đã lớn, làm không cẩn thận chỉ e khí tiết tuổi già cũng khó giữ được. Chuyện như thế này cần phải có sức mạnh và quyền lực, nếu như Chử đế sư trẻ lại hai mươi tuổi thì khẳng định không cần đến đây xin quẻ của cô mà sẽ trực tiếp hành động…
Về phần tại sao Chử đế sư lại đột nhiên nghĩ thông suốt, có lẽ là do bốn chữ “thịnh thế đau buồn” kia. Chuyện này giống như một khối u ác tính, không nhịn đau cắt bỏ thì sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa, cả người sẽ bị độc tính của khối u này ăn mòn.
“Đế sư chính là người có trí tuệ, thế gian này có rất nhiều chuyện được tính là sai nhưng lại được thế nhân tán thành. Quân tử cũng có việc nên làm có việc không nên làm, chỉ cần không thẹn với trời đất với lương tâm là được. Đời người sống cũng không quá trăm năm tại sao lúc còn có thể lại không tùy hứng một lần?”
Ngữ khí của Dạ Dao Quang vô cùng hào sảng, đột nhiên ánh mắt chuyển sang chỗ Phó Khang Thành: “Ta có thể giải được chuyện khó của đế sư nhưng lại không thể giải được tai ương của Phó tiên sinh…”
“Ta có tai ương gì?” Từ chuyện chính trị đột nhiên lại nói sang chuyện của hắn, Phó Khang Thành khẽ nhíu mày.
“Vừa rồi Phó tiên sinh nói muốn hỏi chuyện gia đình.” Dạ Dao Quang đưa ngón tay trượt trên bản vẽ:
“Đất đai nhà Phó tiên sinh năm nay dính vào sao Bạch Hổ, cửa chính và mặt bên lại ở hướng xung khắc tạo thành Bạch Hổ Sát, ý chỉ trong nhà tất có họa sát thân…”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Chử đế sư và mọi người đều giật mình, nam thanh niên trẻ tuổi mở miệng nói: “Cô nương đang nói đùa sao? Vừa nãy quả thật sư huynh ta có chỗ đắc tội với cô nương, tại hạ thay mặt sư huynh tạ lỗi nhưng chuyện trong nhà có họa sát thân sao có thể nói tùy tiện được?”
“Diên Chi!” Nam thanh niên trẻ tuổi vừa nói xong, Chử đế sư lập tức cắt lời:
“Nói bậy bạ gì đó, còn không mau xin lỗi Dạ cô nương?”
“Diên Chi còn trẻ không hiểu chuyện, mong Dạ cô nương đừng trách!” Chử Diên Chi này chính là một trong thế hệ con cháu của Chử đế sư nhưng cũng chỉ là con cháu họ hàng xa. Chẳng qua thấy hắn có chút thông minh hiểu chuyện nên Chử đế sư mới mang theo bên người, ban cho danh tự là Diên Chi, có thể thấy Chử đế sư tương đối tán thưởng người này.
“Không sao, ta vốn là người rộng lượng!” Khẽ chớp mắt một cái, Dạ Dao Quang tiện miệng nói:
“Con người của ta chẳng những độ lượng, hơn nữa công tư vô cùng rõ ràng. Người như chúng ta không bao giờ nói hai lời, Phó tiên sinh đắc tội ta là thật, nhưng một chút chuyện nhỏ đó còn không đáng để ta phải phạm vào khẩu nghiệp!”
“Tiểu cô nương có biết lúc nào xảy ra chuyện không?” Chử đế sư hỏi lại.
“Trong vòng ba ngày.” Dạ Dao Quang nói.
Sắc mặt ba người đều sững sờ. Ở nơi này cho dù truyền tin về cũng không kịp ba ngày, thật sự là lực bất tòng tâm nhưng họa sát thân lại không thể xem nhẹ được, thà tin rằng có còn hơn là không. Trong lúc nhất thời ba người cũng không biết làm sao…
“Dạ cô nương có thể xem được họa này ứng vào chuyện gì không?” Chử Diên Chi hỏi.
“Quẻ bói cũng chưa nói đến.” Dạ Dao Quang lắc đầu, nhìn thấy Chử Diên Chi lại định nói gì đó liền chặn lại:
“Một quẻ gieo ra không thể bói được hai chuyện, muốn bói phải đợi thời cơ.”
Chử đế sư học thức uyên thâm, đối với việc phong thủy, bói toán cũng từng đọc qua một chút. Có vài quy củ ông đều hiểu rõ nên ra dấu bằng ánh mắt với Chử Diên Chi.
Chử Diên Chi lấy một cái túi từ trong tay áo đưa cho Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang biết đó là tiền xem bói của Chử đế sư nên không do dự nhận lấy. Sau đó Chử đế sư lấy ra một ngọc bội tinh xảo chạm khắc tơ vàng, bên trên có hình đám mây bao quanh một chữ “Chử”.
“Lão phu không có nhiều tiền, chỉ có một phần mười của mười vạn mà thôi, may mà lão phu có chút danh vọng nên xin lấy tín vật này để trừ đi tiền xem bói…” Chử đế sư đưa ngọc bội cho Dạ Dao Quang.
Tín vật của đế sư mà không nhận thì đúng là lãng phí, Dạ Dao Quang cũng không từ chối: “Vậy thì cảm ơn đế sư, ta làm phiền cũng lâu rồi, xin phép cáo từ.”
Dạ Dao Quang cũng không phải là người không hiểu chuyện, rõ ràng bọn họ đang muốn bàn bạc chuyện của Phó Khang Thành nên cô vô cùng thức thời rời đi.
Chử đế sư cũng không giữ lại: “Lão phu sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu như lúc nào tiểu cô nương buồn chán có thể đến tìm lão phu nói chuyện.”
“Được!” Dạ Dao Quang khách khí đáp lại.
Chử đế sư đưa cho cô một vạn lượng ngân phiếu và một tín vật. Dạ Dao Quang hiện tại cũng không thiếu tiền, từ chỗ Trọng Nghiêu Phàm cũng lấy được hơn mười vạn lượng rồi.
Dạ Dao Quang cầm tín vật của Chử đế sư ra nhìn một chút, thứ đồ chơi này còn giá trị hơn tiền bạc nhiều, ít nhất là trước mặt người Hàn gia… Dạ Dao Quang cũng không phải sợ người Hàn gia mà cô chỉ lo người Hàn gia sẽ ỷ thế gây khó dễ cho bạn bè của mình và người của Đỗ gia…
“Dao Dao, sao nàng đi lâu vậy?” Đã đến buổi trưa, Ôn Đình Trạm vẫn đứng ở cửa đợi Dạ Dao Quang trở về.
“Gặp người quen của chàng.” Dạ Dao Quang ném ngọc bội trong tay cho Ôn Đình Trạm, thứ này đưa cho Ôn Đình Trạm sẽ có chỗ dùng.
“Chử đế sư sao?” Ôn Đình Trạm tiếp nhận ngọc bội, ánh mắt rơi vào chữ bên trên ngọc bội.
“Ừ, vừa mới bói cho ông ấy một quẻ, đây là tiền quẻ.” Dạ Dao Quang kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho Ôn Đình Trạm, sau đó hỏi:
“Phó Khang Thành là người phương nào?”
***
(1) Bạch Hổ Sát: Có tứ sát trong phong thủy gồm: Thiên Trảm Sát, Bạch Hổ Sát, Liêm Đao Sát và Thương Sát. Tứ sát này thường nói về việc đất đai, nhà cửa, phong thủy có liên quan đến chủ nhà.
(2) Sơn Phong Cổ: Là quẻ bói thứ mười tám trong Kinh Dịch, còn gọi là quẻ Cổ, có nội quái Tốn tức là gió, ngoại quái Cấn tức là núi.
(3) Sáu hào: Mỗi quẻ bói trong Kinh Dịch đều có sáu hào tượng trưng cho thứ tự tương giao của quy luật âm dương.
(4) Câu Trần: Là một tinh quan có chứa sao Bắc Đẩu, nằm ở hướng bắc, thuộc nhóm Tử Vi Viên - một trong ba nhóm thiên văn cổ Trung Quốc.
“Suýt nữa thì quên mất, chúng ta có ba chuyện không bói, không phải sự thật thì không bói, chuyện bất nghĩa không bói, chuyện không có mục đích cũng không bói. Không biết vị này…”
“Tên hắn là Phó Khang Thành.” Chử đế sư nói với Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang thản nhiên gật đầu, tiếp tục nói: “Không biết Phó tiên sinh muốn bói gì?”
“Bói chuyện gia đình!” Phó Khang Thành bực bội đáp.
“Được, vậy thì Phó tiên sinh cần phải thành tâm.” Dạ Dao Quang cười cười, bắt đầu gieo quẻ lần thứ hai.
Sau khi quẻ bói được tung ra, Dạ Dao Quang hơi nhíu mày.
“Sao vậy tiểu cô nương?” Chử đế sư cầm chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
“Đây là quẻ thứ mười tám trong Kinh Dịch - Sơn Phong Cổ (2).”
Sau đó Dạ Dao Quang lấy bút vẽ lên giấy sáu hào (3) âm dương của quẻ bói: “Sáu hào có thứ tự trong ngũ hành là mộc, hỏa, kim, thủy, thổ. Đối xứng với nó chính là huynh đệ, cha mẹ, vợ, tiền tài... Hôm nay chính là ngày Mậu Dần, sáu hào lấy Câu Trần (4) làm chủ, có tứ tượng Bạch Hổ, Huyền Vũ, Thanh Long, Chu Tước.”
Vẽ xong một sơ đồ rõ ràng của Sơn Phong Cổ, Dạ Dao Quang mới chậm rãi giải thích cho Chử đế sư:
“Quẻ Cổ này chính là quẻ Tốn, trên Cấn dưới Tốn, Cấn là núi, Tốn là gió. Quẻ này được gọi là Sơn Phong Cổ. Cổ tức là đổ nát, ý nghĩa rất xấu, mà đổ nát thì phải sửa sang lại mới tốt được. Ý của quẻ này chính là đế sư phải thay đổi thì mới mong có kết quả tốt, không có gì suy yếu mà lại không mạnh lên, mọi chuyện đến đường cùng đều có thể bắt đầu trở lại. Ta chỉ có thể tặng ngài tám chữ: Thịnh thế đau buồn, cực đãi cách tân.”
Những lời này khiến cho Chử đế sư chấn động, ánh mắt kinh ngạc thâm thúy nhìn Dạ Dao Quang. Ngay cả Phó Khang Thành cũng trợn trừng mắt, thiếu niên đứng bên cạnh lại giống như có điều gì suy nghĩ.
“Thịnh thế đau buồn, cực đãi cách tân…” Một lúc lâu sau Chử đế sư mới lấy lại tinh thần, vuốt chòm râu lẩm bẩm ý nghĩa của tám chữ này, cuối cùng cười tự giễu:
“Lão phu sống trong quan trường năm mươi năm lại giống như ếch ngồi đáy giếng, tiểu cô nương nói như vậy làm cho lão phu thật sự thông suốt rồi. Tiểu cô nương thật sự tuổi nhỏ tài cao, năng lực phi phàm khiến lão phu tâm phục khẩu phục!”
Dạ Dao Quang cười cười, cải cách chính trị nghe thì dễ, Chử đế sư không phải là chưa từng nghĩ tới. Chỉ là lo sợ sẽ rút dây động rừng, mà ông bây giờ tuổi tác cũng đã lớn, làm không cẩn thận chỉ e khí tiết tuổi già cũng khó giữ được. Chuyện như thế này cần phải có sức mạnh và quyền lực, nếu như Chử đế sư trẻ lại hai mươi tuổi thì khẳng định không cần đến đây xin quẻ của cô mà sẽ trực tiếp hành động…
Về phần tại sao Chử đế sư lại đột nhiên nghĩ thông suốt, có lẽ là do bốn chữ “thịnh thế đau buồn” kia. Chuyện này giống như một khối u ác tính, không nhịn đau cắt bỏ thì sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa, cả người sẽ bị độc tính của khối u này ăn mòn.
“Đế sư chính là người có trí tuệ, thế gian này có rất nhiều chuyện được tính là sai nhưng lại được thế nhân tán thành. Quân tử cũng có việc nên làm có việc không nên làm, chỉ cần không thẹn với trời đất với lương tâm là được. Đời người sống cũng không quá trăm năm tại sao lúc còn có thể lại không tùy hứng một lần?”
Ngữ khí của Dạ Dao Quang vô cùng hào sảng, đột nhiên ánh mắt chuyển sang chỗ Phó Khang Thành: “Ta có thể giải được chuyện khó của đế sư nhưng lại không thể giải được tai ương của Phó tiên sinh…”
“Ta có tai ương gì?” Từ chuyện chính trị đột nhiên lại nói sang chuyện của hắn, Phó Khang Thành khẽ nhíu mày.
“Vừa rồi Phó tiên sinh nói muốn hỏi chuyện gia đình.” Dạ Dao Quang đưa ngón tay trượt trên bản vẽ:
“Đất đai nhà Phó tiên sinh năm nay dính vào sao Bạch Hổ, cửa chính và mặt bên lại ở hướng xung khắc tạo thành Bạch Hổ Sát, ý chỉ trong nhà tất có họa sát thân…”
Lời này vừa nói ra, ngay cả Chử đế sư và mọi người đều giật mình, nam thanh niên trẻ tuổi mở miệng nói: “Cô nương đang nói đùa sao? Vừa nãy quả thật sư huynh ta có chỗ đắc tội với cô nương, tại hạ thay mặt sư huynh tạ lỗi nhưng chuyện trong nhà có họa sát thân sao có thể nói tùy tiện được?”
“Diên Chi!” Nam thanh niên trẻ tuổi vừa nói xong, Chử đế sư lập tức cắt lời:
“Nói bậy bạ gì đó, còn không mau xin lỗi Dạ cô nương?”
“Diên Chi còn trẻ không hiểu chuyện, mong Dạ cô nương đừng trách!” Chử Diên Chi này chính là một trong thế hệ con cháu của Chử đế sư nhưng cũng chỉ là con cháu họ hàng xa. Chẳng qua thấy hắn có chút thông minh hiểu chuyện nên Chử đế sư mới mang theo bên người, ban cho danh tự là Diên Chi, có thể thấy Chử đế sư tương đối tán thưởng người này.
“Không sao, ta vốn là người rộng lượng!” Khẽ chớp mắt một cái, Dạ Dao Quang tiện miệng nói:
“Con người của ta chẳng những độ lượng, hơn nữa công tư vô cùng rõ ràng. Người như chúng ta không bao giờ nói hai lời, Phó tiên sinh đắc tội ta là thật, nhưng một chút chuyện nhỏ đó còn không đáng để ta phải phạm vào khẩu nghiệp!”
“Tiểu cô nương có biết lúc nào xảy ra chuyện không?” Chử đế sư hỏi lại.
“Trong vòng ba ngày.” Dạ Dao Quang nói.
Sắc mặt ba người đều sững sờ. Ở nơi này cho dù truyền tin về cũng không kịp ba ngày, thật sự là lực bất tòng tâm nhưng họa sát thân lại không thể xem nhẹ được, thà tin rằng có còn hơn là không. Trong lúc nhất thời ba người cũng không biết làm sao…
“Dạ cô nương có thể xem được họa này ứng vào chuyện gì không?” Chử Diên Chi hỏi.
“Quẻ bói cũng chưa nói đến.” Dạ Dao Quang lắc đầu, nhìn thấy Chử Diên Chi lại định nói gì đó liền chặn lại:
“Một quẻ gieo ra không thể bói được hai chuyện, muốn bói phải đợi thời cơ.”
Chử đế sư học thức uyên thâm, đối với việc phong thủy, bói toán cũng từng đọc qua một chút. Có vài quy củ ông đều hiểu rõ nên ra dấu bằng ánh mắt với Chử Diên Chi.
Chử Diên Chi lấy một cái túi từ trong tay áo đưa cho Dạ Dao Quang. Dạ Dao Quang biết đó là tiền xem bói của Chử đế sư nên không do dự nhận lấy. Sau đó Chử đế sư lấy ra một ngọc bội tinh xảo chạm khắc tơ vàng, bên trên có hình đám mây bao quanh một chữ “Chử”.
“Lão phu không có nhiều tiền, chỉ có một phần mười của mười vạn mà thôi, may mà lão phu có chút danh vọng nên xin lấy tín vật này để trừ đi tiền xem bói…” Chử đế sư đưa ngọc bội cho Dạ Dao Quang.
Tín vật của đế sư mà không nhận thì đúng là lãng phí, Dạ Dao Quang cũng không từ chối: “Vậy thì cảm ơn đế sư, ta làm phiền cũng lâu rồi, xin phép cáo từ.”
Dạ Dao Quang cũng không phải là người không hiểu chuyện, rõ ràng bọn họ đang muốn bàn bạc chuyện của Phó Khang Thành nên cô vô cùng thức thời rời đi.
Chử đế sư cũng không giữ lại: “Lão phu sẽ ở lại đây mấy ngày, nếu như lúc nào tiểu cô nương buồn chán có thể đến tìm lão phu nói chuyện.”
“Được!” Dạ Dao Quang khách khí đáp lại.
Chử đế sư đưa cho cô một vạn lượng ngân phiếu và một tín vật. Dạ Dao Quang hiện tại cũng không thiếu tiền, từ chỗ Trọng Nghiêu Phàm cũng lấy được hơn mười vạn lượng rồi.
Dạ Dao Quang cầm tín vật của Chử đế sư ra nhìn một chút, thứ đồ chơi này còn giá trị hơn tiền bạc nhiều, ít nhất là trước mặt người Hàn gia… Dạ Dao Quang cũng không phải sợ người Hàn gia mà cô chỉ lo người Hàn gia sẽ ỷ thế gây khó dễ cho bạn bè của mình và người của Đỗ gia…
“Dao Dao, sao nàng đi lâu vậy?” Đã đến buổi trưa, Ôn Đình Trạm vẫn đứng ở cửa đợi Dạ Dao Quang trở về.
“Gặp người quen của chàng.” Dạ Dao Quang ném ngọc bội trong tay cho Ôn Đình Trạm, thứ này đưa cho Ôn Đình Trạm sẽ có chỗ dùng.
“Chử đế sư sao?” Ôn Đình Trạm tiếp nhận ngọc bội, ánh mắt rơi vào chữ bên trên ngọc bội.
“Ừ, vừa mới bói cho ông ấy một quẻ, đây là tiền quẻ.” Dạ Dao Quang kể lại toàn bộ chuyện vừa xảy ra cho Ôn Đình Trạm, sau đó hỏi:
“Phó Khang Thành là người phương nào?”
***
(1) Bạch Hổ Sát: Có tứ sát trong phong thủy gồm: Thiên Trảm Sát, Bạch Hổ Sát, Liêm Đao Sát và Thương Sát. Tứ sát này thường nói về việc đất đai, nhà cửa, phong thủy có liên quan đến chủ nhà.
(2) Sơn Phong Cổ: Là quẻ bói thứ mười tám trong Kinh Dịch, còn gọi là quẻ Cổ, có nội quái Tốn tức là gió, ngoại quái Cấn tức là núi.
(3) Sáu hào: Mỗi quẻ bói trong Kinh Dịch đều có sáu hào tượng trưng cho thứ tự tương giao của quy luật âm dương.
(4) Câu Trần: Là một tinh quan có chứa sao Bắc Đẩu, nằm ở hướng bắc, thuộc nhóm Tử Vi Viên - một trong ba nhóm thiên văn cổ Trung Quốc.
Bình luận facebook