Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83: Canh Rau Nhút
Ánh nến mạn tỏa ra ánh sáng màu da cam ấm áp, chiếu vào đôi mắt Ngô Miễn, một vầng sáng nho nhỏ.
Nguyệt Nha Nhi hơi run run, dựa gần vào nắm lấy tay hắn.
“Trái tim yêu dân, càng đáng quý.
Nơi nào mới không được tốt?”
Nàng đem lòng bàn tay kề sát bên má hắn, rất ôn nhu nói: “Chàng chỉ cần làm theo ý của mình, nhân
sinh cũng chỉ có trăm năm, chung quy cũng nên làm việc mình muốn mới tốt.”
Kỳ thực tại sao Đoạn Hàn Lâm lại nói ý nghĩ của Ngô Miễn là “Ngu đần”, trong lòng Nguyệt Nha Nhi
rất rõ ràng.
Triều đại bị người coi là con đường làm quan thênh thang, đơn giản là thi đậu Tiến Sĩ,
nhập Hàn Lâm Viện, lại vào nội các, cuối cùng là thành thủ phụ.
Sau khi thành, nhiều thủ phụ như
vậy, có hơn một nửa đều đi ra từ Hàn Lâm Viện.
Nếu như lấy thân Tiến Sĩ đi nhậm chức ở địa phương,
nhất định có thể làm quan to một phương, hầu như không có mấy người có thể đi vào các.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi nghe Ngô Miễn nói xong, trong lòng cũng nhu hòa xuống.
Làm một quan phụ mẫu,
thật sự muốn vì bách tính làm chút chuyện trong khả năng, làm sao có thể kém các các quan kinh
tranh đấu trên quan trường đây?
“Ta cũng có một số chuyện muốn cùng chàng thương lượng.”
Ngô Miễn nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nhi vào trong ngực, nói: “Ta nghe đây.” “Vẫn là việc của Thanh Phúc
điếm.”
Bây giờ danh tiếng Thanh Phúc điếm trong bách tính dần dần chuyển biến tốt, lá trà tích lũy cũng
càng ngày càng bán được nhiều hơn, cho dù là quý phi nương nương nhìn sổ sách, cũng cảm thấy rất
hài lòng.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi trong lòng còn có ý nghĩ khác, chút lá trà thượng phẩm ngon như vậy,
rõ ràng còn có thể bán cái giá cao ra ngoài.
Kỳ thực nàng đối với lá trà hiểu được cũng không nhiều, từ lúc tiếp nhận Thanh Phúc điếm tới nay
liền mua mấy quyển sách trà, lúc quay về, khi rảnh rỗi liền nỗ lực nghiên cứu.
Nguyệt Nha Nhi vốn
dĩ là làm việc gì cũng phải làm tốt, hai ngày nay thoáng đạt được rảnh rỗi, liền bắt đầu đi vào các
quán trà lớn ở kinh thành, nhìn thử thị trường lá trà ở kinh thành ra sao.
Nhìn tới nhìn lui, nàng phát hiện một quán trà ở Giang Nam rất khác biệt.
Ở đây, hoa trà được nhập
còn kém rất nhiều so với ở Giang Nam.
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Kinh Thành có nguyên nhân của
thời tiết khí hậu, không có trồng nhiều ruộng hoa như vậy.
Nàng hỏi qua Quách Lạc mới biết, bây giờ
trong kinh thành ngoại trừ hoàng cung nam uyển có một phòng ấm, chuyên môn trồng hoa lài lấy cho
các quý nhân trong cung uống, thì không còn hoa điền quy mô nào nữa.
“Quý phi nương nương thuở nhỏ thích hoa trà, đặc biệt là trà thơm hoa nhài, nếu không thì trong
cung cũng sẽ không đặc biệt rút ra một vùng để trồng hoa nhài.
Cũng có chút Kinh Thành quý phụ muốn
học theo nương nương uống trà thơm, nhưng mà cũng làm ra hoa trà có phẩm chất giống vậy.”
Nguyệt Nha Nhi nghe xong, năn nỉ Quách Lạc thay nàng tìm một chút hoa trà trong cung dùng.
Khuyên can đủ đường, Quách Lạc vẫn đi lấy một chút cho nàng, chỉ đủ pha một chén trà.
Trà là trà ngon, một loại trà thượng phẩm ngự dụng.
Hoa nhài cũng không sai, mang theo mùi thơm
thoang thoảng.
Tổng thể mà nói, ngoại trừ lá trà càng tốt hơn chút, so với hoa trà Nguyệt Nha Nhi
uống qua ở Giang Nam còn tốt hơn chút.
Nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi lật xem mấy quyển trà phổ, Nguyệt Nha Nhi mới dần dần rõ ràng vì sao nàng cảm thấy tư vị
của hoa trà ít đi.
Có một quyển 《 trà phổ 》 nói, chế tác trà hoa, công nghệ chủ yếu là “Dùng một
bình đất nung hoa và lá trà, sau đó luộc lên rồi rang, rang xong thì dùng.”
Nói cách khác bây giờ, công nghệ chế tác hoa trà là đem hoa cùng trà nấu với nhau thật tốt, sau khi
chọn luộc xong, lại dùng lửa rang đến khi không còn nước, có khoảng ba, bốn quy trình.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi lúc ẩn lúc hiện nhớ tới, lúc trước nàng đi tham quan một nhà xưởng lá trà cũ
của người quen, người ta nói là có hơn mười công đoạn.
Như vậy liền hiểu được, nhất định là công
nghệ chế biến hoa trà ở đây không ngừng phát triển, mới có thể khiến mùi thơm hoa trà tốt hơn.
Nàng cân nhắc một lần thay đổi công nghệ chế biến hoa trà.
Nhưng chuyện này, không phải một mình
nàng có thể làm thành, trên dưới Thanh Phúc điếm, cũng không có người thực sự hiểu cách chế biến lá
trà, đều là bán trà có sẵn.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này vẫn phải đi tìm sư
phụ chế trà ở Giang Nam.
“Cái thời tiết này, vốn là đến lúc mở chợ hoa nhài sớm ở Giang Nam, ta ngắt hoa ở thời gian này,
nói không chừng đến thời điểm hoa nở, chuyện này mới thú vị.
Bằng không, sẽ phải chờ tới sang năm.”
Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn giải thích: “Nhưng nếu như vào lúc này thiếp về Giang Nam, vậy chẳng
phải là sẽ không thể cùng chàng thi xong thi điện.”
“Ta lại không phải tiểu hài tử.” Ngô Miễn thấy buồn cười, nói: “Vốn là đi thi ở kinh thành, đã có
rất ít người mang gia quyến đến, ví dụ như Lôi Khánh cùng trường với ta, bọn họ đều là một người
đến.
Nàng có thể theo ta lâu như vậy, đã là điều may mắn của ta rồi.”
Hắn nhìn thấy mặt Nguyệt Nha Nhi còn có vẻ áy náy, lên tiếng an ủi: “Còn nữa, nếu như nàng trở lại,
cũng có thể thay ta vấn an phụ thân.
Thành tích thi điện có rồi, ta nên về nhà, tính ra cũng không
kém mấy tháng.”
Hai người thương lượng quyết định, Nguyệt Nha Nhi liền nhân lúc sáng sớm mưa xuân, một mình đi về
Giang Nam.
Lỗ Bá cùng Lỗ Đại Nữu cũng ở lại kinh thành, chuẩn bị cửa hàng.
Ngoại trừ Hạnh đường ký, còn có một
cửa hàng thợ may mới mở, một quán trà còn cần quản lý.
Trong thời gian đi thuyền, hơn nửa thời gian Nguyệt Nha Nhi đều kiểm chứng công nghệ chế biến hoa
trà, nàng lên thuyền mang theo một hòm hoa, chuyên môn dùng để thử vị.
Nhưng đến cùng cũng không có kỹ thuật chuyên nghiệp, mãi đến tận lúc thuyền đến bờ, cũng không thể
nghiên cứu triệt để công nghệ chế biến hoa trà này.
Từ lúc thu được tin Nguyệt Nha Nhi trở về, Tiết Lệnh Khương cùng Liễu Kiến Thanh liền tính toán
thời gian, phái người đến Đào Diệp Độ chờ đợi, nếu như có tin tức lập tức đến báo.
Bởi vì Hạnh Hoa
thuyền yến cách Đào Diệp Độ không xa, vì thế những mỗi ngày khi không nhận được tin, Tiết Lệnh
Khương sẽ tự mình đi tới Đào Diệp Độ đi một vòng.
Vẫn để nàng chờ được đến lúc.
Thuyền còn chưa ngừng, Nguyệt Nha Nhi đã không thể chờ đợi được nữa đi ra khoang thuyền, đứng ở
trên boong thuyền nhìn về phía xa.
Chờ khi nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên bến truyền, lập tức vung vẩy cánh tay gọi:
“Đại tỷ tỷ, ta ở đây.”
Tỷ muội gặp lại, cả hai đều có lời nói không hết.
Nguyệt Nha Nhi miệng hơi cười, trước tiên nói với nàng tin tức Miễn ca nhi thi hội, lại bố trí sản
nghiệp ở trong kinh thành ra sao, làm sao vì Thanh Phúc điếm bày mưu tính kế nói một lần.
Lúc lên kiệu, Nguyệt Nha Nhi có chút yên lặng, bởi vì trên đường không thiếu nữ tử đều đổi trang
phục thành trường bào trắng ống tay áo dài, rõ ràng lúc nàng đi còn rất hiếm thấy trang phục như
vậy.
Tiết Lệnh Khương nghe thấy nàng nghi hoặc, cười nói: “Nói đến, cũng có một phần công lao của thợ
thủ công nhà chúng ta.”
Hóa ra kể từ lúc Hạnh Hoa y bắt đầu bán ra loại y phục có kiểu dáng này, cho dù là Tiết Lệnh Khương
hay là Liễu Kiến Thanh, hoặc là Hạnh Hoa thuyền yến thị nở, toàn bộ đổi trang phục như thế, dẫn tới
không ít danh môn khuê tú đến thăm “Tương phu nhân gia”, cũng bắt đầu xuyên loại xiêm y hình thức
này, dần dần nhấc lên một thuỷ triều mới.
“Kỳ thực cho dù ngươi không gửi lá thư đó đến cho ta, ta cũng sẽ chuẩn bị hàng.”
Hai người vừa nói vừa cười trở lại Hạnh viên.
Không bao lâu, Liễu Kiến Thanh cùng ngũ tẩu, Lục Cân
mấy người nhận được tin tức cũng vội vã tới, trên dưới Hạnh viện đều vui vẻ giống như tết đến.
Nguyệt Nha Nhi trở lại đông viện, đầu tiên là kính trà thỉnh an cho Ngô bá.
Có thể là do ngày qua
ngày sống tốt, Ngô bá nhìn cũng có tinh thần hơn trước không ít: “Hài tử ngoan, đều là người một
nhà làm nhiều lễ nghi như vậy làm gì? Nhanh ngồi xuống.”
Nguyệt Nha Nhi lại lấy sơn tham, thuốc bổ mua được ở Kinh Thành ra: “Nghe nói ăn nó đối với thân
thể rất tốt, chúng ta liền cố ý chọn một chút.” Ngô bá không ngừng nói “Được”, hắn lại hỏi tình
huống Ngô Miễn, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cười nói: “Ngươi coi như là phúc tinh của
Miễn ca nhi rồi.”
Mắt thấy sắp tới lúc dùng bữa tối, người là đặc biệt vì Nguyệt Nha Nhi thiết tiếp phong yến, vì thế
tất cả mọi người đều đi về phía hẻm Hạnh Hoa.
Liễu Kiến Thanh nhất định phải cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi chung một kiệu, nhưng mà dọc theo đường đi
khuôn mặt lại không quá cao hứng.
Nguyệt Nha Nhi phải gọi một tiếng “tỷ tỷ tốt”, trái gọi một tiếng
“tỷ tỷ tốt” xin tha hồi lâu, nàng mới bằng lòng nói chuyện.
“Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không quay trở lại nữa.”
“Làm sao được chứ? Nhà ta ở đây mà.” Nguyệt Nha Nhi đem mặt kề sát bên ống tay áo của nàng: “Huống
hồ, ta cũng nhớ các ngươi.”
Liễu Kiến Thanh lạnh rên một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc trán nàng: “Không thể làm gì được ngươi
mà.”
Thấy nàng khôi phục thái độ bình thường, Nguyệt Nha Nhi cũng cười cùng nàng trêu đùa: “Lúc trước
ngươi gửi thư, nói Hạnh Hoa quán xây lớn hơn, không biết có khí thế ra sao đây?”
“Ngươi không trở lại làm sao biết chứ?” Liễu Kiến Thanh đẩy nàng một chút.
Qua cây cầu nhỏ đầu hẻm Hạnh Hoa, Liễu Kiến Thanh đem màn kiệu nhấc lên, chỉ cho nàng xem: “Đây,
hiện tại xây thêm sân sau Hạnh Hoa quán, chính là bộ dạng này, không cho nói không đẹp.”
Nguyệt Nha Nhi phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy trên không trung treo hai dãy đèn lồng nối các tòa nhà
của Hạnh Hoa quán lại, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên không trung, xa xa nhìn tới, giống
như cầu vồng.
Gian bọn họ dùng cơm này là Ngô Đồng thính, lúc đầu chính là ngôi nhà nhỏ do Tiêu gia thuê lại.
Cây
ngô đồng trong sân vẫn còn giữ lại, cây mọc thêm nhiều nhánh mới, lá non trên ngọn cây đón gió.
Cây ngô đồng này cùng với trong trí nhớ Nguyệt Nha Nhi có chút tương đồng, lại có chút không giống,
nhưng nàng lại không nói ra được không giống chỗ nào.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn cây ngô đồng
này một lúc, tâm tựa như hồ sâu không đáy, có một loại cảm giác sao cũng không nói rõ được.
“Sao rồi? Có chỗ nào không tốt?” Liễu Kiến Thanh nhẹ nhàng hỏi.
Nguyệt Nha Nhi phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Không có gì, chúng ta đi vào thôi.”
Lần này tiếp phong yến cực kỳ phong phú, một bàn xếp đầy ắp, đều là món ăn bảng hiệu của Hạnh Hoa
quán.
Quy củ của Hạnh Hoa quán, là uống canh trước, ăn món ăn, dùng chút cơm tẻ, lại thưởng thức chút
điểm tâm.
Nhân lúc hiện tại là thời điểm của rau nhút, bát canh thứ nhất đương nhiên cũng là canh
rau nhút.
Đem ức gà nấu chín cắt ra, chân giò Kim Hoa hun khói cắt thành sợi, cho vào thêm chút rau
nhút, thịt gà sợi trắng, chân giò hun khói đỏ, rau nhút xanh, náo nhiệt, rất ưa nhìn.
Uống vào một ngụm canh rau nhút, chỉ cảm thấy mùi vị tươi mát, êm dịu sướng miệng.
Chẳng trách xưa
nay vẫn có lời nói “Thuần lư chi tư”.
Dùng hết bữa tối, mọi người trở lại Hạnh viên.
Nhân lúc ánh trăng vừa vặn, Nguyệt Nha Nhi liền cùng
Tiết Lệnh Khương, Liễu Kiến Thanh đi dạo một vòng trong vườn hoa.
Nàng đem ý muốn thay đổi người có công nghệ chế biến hoa trà nói ra.
“Ta dự định tìm Song Hồng Lâu
Vu Vân Vụ để hỗ trợ, quán trà nhà bọn họ
mở đã lâu, nên giúp được việc khó khăn.
Hoa thì dễ bàn, bà chú bán hoa coi như có giao tình với ta.
Nếu như thật sự có thể có được công nghệ chế biến hoa trà này, nhất định có thể đem hoa trà bán ra
giá cao.”
Tiết Lệnh Khương suy nghĩ chốc lát, nói: “Nghe có vẻ rất tốt.
Nhưng mà.
.
.”
Nàng còn chưa nói hết, Liễu Kiến Thanh liền nói tiếp lời nàng: “Nhưng mà phí đi công phu lớn như
vậy, liên hợp với mấy nhà, cuối cùng tiền kiếm
được đến cùng là tính toán cho ai?”
Lúc nói chuyện, ba người đã đi đến hưởng nguyệt lang**.
Nguyệt Nha Nhi ngồi dưới lang, giải thích:
“Ta vốn dĩ muốn nhận dạng được loại hoa trà này, vì thế lợi lấy được, ấn theo quy củ của Thanh Phúc
điếm hiện tại, nộp lên sáu phần mười, tự giữ bốn phần mười.”
“Nói như thế, ngoại trừ tiêu tốn cái khác, lợi nhuận cũng không lớn.” Liễu Kiến Thanh tính toán một
phen, cau mày nói: “Thế này không phải là vất vả rồi lại không có kết quả tốt sao?”
“Ngươi yên tâm.” Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta còn giữ hậu chiêu mà.”
——————————-
*: toi cũng không biết nó là rau gì luôn.
Có thể search “West Lake Brasenia Soup” để biết thêm chi
tiết :>
**: kiểu khu để ngắm trăng.
Nguyệt Nha Nhi hơi run run, dựa gần vào nắm lấy tay hắn.
“Trái tim yêu dân, càng đáng quý.
Nơi nào mới không được tốt?”
Nàng đem lòng bàn tay kề sát bên má hắn, rất ôn nhu nói: “Chàng chỉ cần làm theo ý của mình, nhân
sinh cũng chỉ có trăm năm, chung quy cũng nên làm việc mình muốn mới tốt.”
Kỳ thực tại sao Đoạn Hàn Lâm lại nói ý nghĩ của Ngô Miễn là “Ngu đần”, trong lòng Nguyệt Nha Nhi
rất rõ ràng.
Triều đại bị người coi là con đường làm quan thênh thang, đơn giản là thi đậu Tiến Sĩ,
nhập Hàn Lâm Viện, lại vào nội các, cuối cùng là thành thủ phụ.
Sau khi thành, nhiều thủ phụ như
vậy, có hơn một nửa đều đi ra từ Hàn Lâm Viện.
Nếu như lấy thân Tiến Sĩ đi nhậm chức ở địa phương,
nhất định có thể làm quan to một phương, hầu như không có mấy người có thể đi vào các.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi nghe Ngô Miễn nói xong, trong lòng cũng nhu hòa xuống.
Làm một quan phụ mẫu,
thật sự muốn vì bách tính làm chút chuyện trong khả năng, làm sao có thể kém các các quan kinh
tranh đấu trên quan trường đây?
“Ta cũng có một số chuyện muốn cùng chàng thương lượng.”
Ngô Miễn nhẹ nhàng ôm Nguyệt Nhi vào trong ngực, nói: “Ta nghe đây.” “Vẫn là việc của Thanh Phúc
điếm.”
Bây giờ danh tiếng Thanh Phúc điếm trong bách tính dần dần chuyển biến tốt, lá trà tích lũy cũng
càng ngày càng bán được nhiều hơn, cho dù là quý phi nương nương nhìn sổ sách, cũng cảm thấy rất
hài lòng.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi trong lòng còn có ý nghĩ khác, chút lá trà thượng phẩm ngon như vậy,
rõ ràng còn có thể bán cái giá cao ra ngoài.
Kỳ thực nàng đối với lá trà hiểu được cũng không nhiều, từ lúc tiếp nhận Thanh Phúc điếm tới nay
liền mua mấy quyển sách trà, lúc quay về, khi rảnh rỗi liền nỗ lực nghiên cứu.
Nguyệt Nha Nhi vốn
dĩ là làm việc gì cũng phải làm tốt, hai ngày nay thoáng đạt được rảnh rỗi, liền bắt đầu đi vào các
quán trà lớn ở kinh thành, nhìn thử thị trường lá trà ở kinh thành ra sao.
Nhìn tới nhìn lui, nàng phát hiện một quán trà ở Giang Nam rất khác biệt.
Ở đây, hoa trà được nhập
còn kém rất nhiều so với ở Giang Nam.
Điều này cũng dễ hiểu, dù sao Kinh Thành có nguyên nhân của
thời tiết khí hậu, không có trồng nhiều ruộng hoa như vậy.
Nàng hỏi qua Quách Lạc mới biết, bây giờ
trong kinh thành ngoại trừ hoàng cung nam uyển có một phòng ấm, chuyên môn trồng hoa lài lấy cho
các quý nhân trong cung uống, thì không còn hoa điền quy mô nào nữa.
“Quý phi nương nương thuở nhỏ thích hoa trà, đặc biệt là trà thơm hoa nhài, nếu không thì trong
cung cũng sẽ không đặc biệt rút ra một vùng để trồng hoa nhài.
Cũng có chút Kinh Thành quý phụ muốn
học theo nương nương uống trà thơm, nhưng mà cũng làm ra hoa trà có phẩm chất giống vậy.”
Nguyệt Nha Nhi nghe xong, năn nỉ Quách Lạc thay nàng tìm một chút hoa trà trong cung dùng.
Khuyên can đủ đường, Quách Lạc vẫn đi lấy một chút cho nàng, chỉ đủ pha một chén trà.
Trà là trà ngon, một loại trà thượng phẩm ngự dụng.
Hoa nhài cũng không sai, mang theo mùi thơm
thoang thoảng.
Tổng thể mà nói, ngoại trừ lá trà càng tốt hơn chút, so với hoa trà Nguyệt Nha Nhi
uống qua ở Giang Nam còn tốt hơn chút.
Nhưng nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Sau khi lật xem mấy quyển trà phổ, Nguyệt Nha Nhi mới dần dần rõ ràng vì sao nàng cảm thấy tư vị
của hoa trà ít đi.
Có một quyển 《 trà phổ 》 nói, chế tác trà hoa, công nghệ chủ yếu là “Dùng một
bình đất nung hoa và lá trà, sau đó luộc lên rồi rang, rang xong thì dùng.”
Nói cách khác bây giờ, công nghệ chế tác hoa trà là đem hoa cùng trà nấu với nhau thật tốt, sau khi
chọn luộc xong, lại dùng lửa rang đến khi không còn nước, có khoảng ba, bốn quy trình.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi lúc ẩn lúc hiện nhớ tới, lúc trước nàng đi tham quan một nhà xưởng lá trà cũ
của người quen, người ta nói là có hơn mười công đoạn.
Như vậy liền hiểu được, nhất định là công
nghệ chế biến hoa trà ở đây không ngừng phát triển, mới có thể khiến mùi thơm hoa trà tốt hơn.
Nàng cân nhắc một lần thay đổi công nghệ chế biến hoa trà.
Nhưng chuyện này, không phải một mình
nàng có thể làm thành, trên dưới Thanh Phúc điếm, cũng không có người thực sự hiểu cách chế biến lá
trà, đều là bán trà có sẵn.
Nguyệt Nha Nhi nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy việc này vẫn phải đi tìm sư
phụ chế trà ở Giang Nam.
“Cái thời tiết này, vốn là đến lúc mở chợ hoa nhài sớm ở Giang Nam, ta ngắt hoa ở thời gian này,
nói không chừng đến thời điểm hoa nở, chuyện này mới thú vị.
Bằng không, sẽ phải chờ tới sang năm.”
Nguyệt Nha Nhi cùng Ngô Miễn giải thích: “Nhưng nếu như vào lúc này thiếp về Giang Nam, vậy chẳng
phải là sẽ không thể cùng chàng thi xong thi điện.”
“Ta lại không phải tiểu hài tử.” Ngô Miễn thấy buồn cười, nói: “Vốn là đi thi ở kinh thành, đã có
rất ít người mang gia quyến đến, ví dụ như Lôi Khánh cùng trường với ta, bọn họ đều là một người
đến.
Nàng có thể theo ta lâu như vậy, đã là điều may mắn của ta rồi.”
Hắn nhìn thấy mặt Nguyệt Nha Nhi còn có vẻ áy náy, lên tiếng an ủi: “Còn nữa, nếu như nàng trở lại,
cũng có thể thay ta vấn an phụ thân.
Thành tích thi điện có rồi, ta nên về nhà, tính ra cũng không
kém mấy tháng.”
Hai người thương lượng quyết định, Nguyệt Nha Nhi liền nhân lúc sáng sớm mưa xuân, một mình đi về
Giang Nam.
Lỗ Bá cùng Lỗ Đại Nữu cũng ở lại kinh thành, chuẩn bị cửa hàng.
Ngoại trừ Hạnh đường ký, còn có một
cửa hàng thợ may mới mở, một quán trà còn cần quản lý.
Trong thời gian đi thuyền, hơn nửa thời gian Nguyệt Nha Nhi đều kiểm chứng công nghệ chế biến hoa
trà, nàng lên thuyền mang theo một hòm hoa, chuyên môn dùng để thử vị.
Nhưng đến cùng cũng không có kỹ thuật chuyên nghiệp, mãi đến tận lúc thuyền đến bờ, cũng không thể
nghiên cứu triệt để công nghệ chế biến hoa trà này.
Từ lúc thu được tin Nguyệt Nha Nhi trở về, Tiết Lệnh Khương cùng Liễu Kiến Thanh liền tính toán
thời gian, phái người đến Đào Diệp Độ chờ đợi, nếu như có tin tức lập tức đến báo.
Bởi vì Hạnh Hoa
thuyền yến cách Đào Diệp Độ không xa, vì thế những mỗi ngày khi không nhận được tin, Tiết Lệnh
Khương sẽ tự mình đi tới Đào Diệp Độ đi một vòng.
Vẫn để nàng chờ được đến lúc.
Thuyền còn chưa ngừng, Nguyệt Nha Nhi đã không thể chờ đợi được nữa đi ra khoang thuyền, đứng ở
trên boong thuyền nhìn về phía xa.
Chờ khi nàng nhìn thấy một bóng người quen thuộc bên bến truyền, lập tức vung vẩy cánh tay gọi:
“Đại tỷ tỷ, ta ở đây.”
Tỷ muội gặp lại, cả hai đều có lời nói không hết.
Nguyệt Nha Nhi miệng hơi cười, trước tiên nói với nàng tin tức Miễn ca nhi thi hội, lại bố trí sản
nghiệp ở trong kinh thành ra sao, làm sao vì Thanh Phúc điếm bày mưu tính kế nói một lần.
Lúc lên kiệu, Nguyệt Nha Nhi có chút yên lặng, bởi vì trên đường không thiếu nữ tử đều đổi trang
phục thành trường bào trắng ống tay áo dài, rõ ràng lúc nàng đi còn rất hiếm thấy trang phục như
vậy.
Tiết Lệnh Khương nghe thấy nàng nghi hoặc, cười nói: “Nói đến, cũng có một phần công lao của thợ
thủ công nhà chúng ta.”
Hóa ra kể từ lúc Hạnh Hoa y bắt đầu bán ra loại y phục có kiểu dáng này, cho dù là Tiết Lệnh Khương
hay là Liễu Kiến Thanh, hoặc là Hạnh Hoa thuyền yến thị nở, toàn bộ đổi trang phục như thế, dẫn tới
không ít danh môn khuê tú đến thăm “Tương phu nhân gia”, cũng bắt đầu xuyên loại xiêm y hình thức
này, dần dần nhấc lên một thuỷ triều mới.
“Kỳ thực cho dù ngươi không gửi lá thư đó đến cho ta, ta cũng sẽ chuẩn bị hàng.”
Hai người vừa nói vừa cười trở lại Hạnh viên.
Không bao lâu, Liễu Kiến Thanh cùng ngũ tẩu, Lục Cân
mấy người nhận được tin tức cũng vội vã tới, trên dưới Hạnh viện đều vui vẻ giống như tết đến.
Nguyệt Nha Nhi trở lại đông viện, đầu tiên là kính trà thỉnh an cho Ngô bá.
Có thể là do ngày qua
ngày sống tốt, Ngô bá nhìn cũng có tinh thần hơn trước không ít: “Hài tử ngoan, đều là người một
nhà làm nhiều lễ nghi như vậy làm gì? Nhanh ngồi xuống.”
Nguyệt Nha Nhi lại lấy sơn tham, thuốc bổ mua được ở Kinh Thành ra: “Nghe nói ăn nó đối với thân
thể rất tốt, chúng ta liền cố ý chọn một chút.” Ngô bá không ngừng nói “Được”, hắn lại hỏi tình
huống Ngô Miễn, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, cười nói: “Ngươi coi như là phúc tinh của
Miễn ca nhi rồi.”
Mắt thấy sắp tới lúc dùng bữa tối, người là đặc biệt vì Nguyệt Nha Nhi thiết tiếp phong yến, vì thế
tất cả mọi người đều đi về phía hẻm Hạnh Hoa.
Liễu Kiến Thanh nhất định phải cùng Nguyệt Nha Nhi ngồi chung một kiệu, nhưng mà dọc theo đường đi
khuôn mặt lại không quá cao hứng.
Nguyệt Nha Nhi phải gọi một tiếng “tỷ tỷ tốt”, trái gọi một tiếng
“tỷ tỷ tốt” xin tha hồi lâu, nàng mới bằng lòng nói chuyện.
“Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ không quay trở lại nữa.”
“Làm sao được chứ? Nhà ta ở đây mà.” Nguyệt Nha Nhi đem mặt kề sát bên ống tay áo của nàng: “Huống
hồ, ta cũng nhớ các ngươi.”
Liễu Kiến Thanh lạnh rên một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc trán nàng: “Không thể làm gì được ngươi
mà.”
Thấy nàng khôi phục thái độ bình thường, Nguyệt Nha Nhi cũng cười cùng nàng trêu đùa: “Lúc trước
ngươi gửi thư, nói Hạnh Hoa quán xây lớn hơn, không biết có khí thế ra sao đây?”
“Ngươi không trở lại làm sao biết chứ?” Liễu Kiến Thanh đẩy nàng một chút.
Qua cây cầu nhỏ đầu hẻm Hạnh Hoa, Liễu Kiến Thanh đem màn kiệu nhấc lên, chỉ cho nàng xem: “Đây,
hiện tại xây thêm sân sau Hạnh Hoa quán, chính là bộ dạng này, không cho nói không đẹp.”
Nguyệt Nha Nhi phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy trên không trung treo hai dãy đèn lồng nối các tòa nhà
của Hạnh Hoa quán lại, những chiếc đèn lồng treo lơ lửng trên không trung, xa xa nhìn tới, giống
như cầu vồng.
Gian bọn họ dùng cơm này là Ngô Đồng thính, lúc đầu chính là ngôi nhà nhỏ do Tiêu gia thuê lại.
Cây
ngô đồng trong sân vẫn còn giữ lại, cây mọc thêm nhiều nhánh mới, lá non trên ngọn cây đón gió.
Cây ngô đồng này cùng với trong trí nhớ Nguyệt Nha Nhi có chút tương đồng, lại có chút không giống,
nhưng nàng lại không nói ra được không giống chỗ nào.
Dưới ánh trăng mờ ảo, nàng nhìn cây ngô đồng
này một lúc, tâm tựa như hồ sâu không đáy, có một loại cảm giác sao cũng không nói rõ được.
“Sao rồi? Có chỗ nào không tốt?” Liễu Kiến Thanh nhẹ nhàng hỏi.
Nguyệt Nha Nhi phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Không có gì, chúng ta đi vào thôi.”
Lần này tiếp phong yến cực kỳ phong phú, một bàn xếp đầy ắp, đều là món ăn bảng hiệu của Hạnh Hoa
quán.
Quy củ của Hạnh Hoa quán, là uống canh trước, ăn món ăn, dùng chút cơm tẻ, lại thưởng thức chút
điểm tâm.
Nhân lúc hiện tại là thời điểm của rau nhút, bát canh thứ nhất đương nhiên cũng là canh
rau nhút.
Đem ức gà nấu chín cắt ra, chân giò Kim Hoa hun khói cắt thành sợi, cho vào thêm chút rau
nhút, thịt gà sợi trắng, chân giò hun khói đỏ, rau nhút xanh, náo nhiệt, rất ưa nhìn.
Uống vào một ngụm canh rau nhút, chỉ cảm thấy mùi vị tươi mát, êm dịu sướng miệng.
Chẳng trách xưa
nay vẫn có lời nói “Thuần lư chi tư”.
Dùng hết bữa tối, mọi người trở lại Hạnh viên.
Nhân lúc ánh trăng vừa vặn, Nguyệt Nha Nhi liền cùng
Tiết Lệnh Khương, Liễu Kiến Thanh đi dạo một vòng trong vườn hoa.
Nàng đem ý muốn thay đổi người có công nghệ chế biến hoa trà nói ra.
“Ta dự định tìm Song Hồng Lâu
Vu Vân Vụ để hỗ trợ, quán trà nhà bọn họ
mở đã lâu, nên giúp được việc khó khăn.
Hoa thì dễ bàn, bà chú bán hoa coi như có giao tình với ta.
Nếu như thật sự có thể có được công nghệ chế biến hoa trà này, nhất định có thể đem hoa trà bán ra
giá cao.”
Tiết Lệnh Khương suy nghĩ chốc lát, nói: “Nghe có vẻ rất tốt.
Nhưng mà.
.
.”
Nàng còn chưa nói hết, Liễu Kiến Thanh liền nói tiếp lời nàng: “Nhưng mà phí đi công phu lớn như
vậy, liên hợp với mấy nhà, cuối cùng tiền kiếm
được đến cùng là tính toán cho ai?”
Lúc nói chuyện, ba người đã đi đến hưởng nguyệt lang**.
Nguyệt Nha Nhi ngồi dưới lang, giải thích:
“Ta vốn dĩ muốn nhận dạng được loại hoa trà này, vì thế lợi lấy được, ấn theo quy củ của Thanh Phúc
điếm hiện tại, nộp lên sáu phần mười, tự giữ bốn phần mười.”
“Nói như thế, ngoại trừ tiêu tốn cái khác, lợi nhuận cũng không lớn.” Liễu Kiến Thanh tính toán một
phen, cau mày nói: “Thế này không phải là vất vả rồi lại không có kết quả tốt sao?”
“Ngươi yên tâm.” Nguyệt Nha Nhi cười nói: “Ta còn giữ hậu chiêu mà.”
——————————-
*: toi cũng không biết nó là rau gì luôn.
Có thể search “West Lake Brasenia Soup” để biết thêm chi
tiết :>
**: kiểu khu để ngắm trăng.
Bình luận facebook