Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162
Sáng sớm hôm sau, Trương Nhất Phàm chỉ qua văn phòng một lát, rồi nhanh chóng ra về.
Hắn biết Lý Khánh Tùng và Vương Bác chắc chắn sẽ đi tìm mình. Hắn sẽ diễn kế “thành không” . Lý Khánh Tùng muốn hắn tha thứ, thả con trai của y ra. Nhưng chuyện sẽ không đơn giản như thế, dù sao thì ta đây cũng đường đường là một Chủ tịch huyện. Ai bảo thằng con của mày to gan như vậy, suýt nữa thì lấy mạng của ta.
Đi cùng với Trương Nhất Phàm còn có thư ký Tần Xuyên, lái xe Liễu Hải. Địa điểm khảo sát hôm nay là sông Hoàn Thành ở huyện Sa.
Vừa tới được một lúc thì đã phải nhận sự phản ứng của cục Bảo vệ môi trường. Nước của sông Hoàn Thành ngày càng kém, lòng sông cũng nhiều năm chưa tu sửa. Mỗi khi đến mùa mưa, sông thường xuyên bị ứ đọng, làm cho nước sông tràn lên cả đường lớn ven sông, gây trở ngại đến người đi đường và xe cộ, người dân thành phố oán than khắp nơi.
Vốn dĩ chuyện khơi thông đường sông không thuộc sự quản lý của cục Bảo vệ môi trường. Nhưng mỗi khi nước sông dâng cao, rất nhiều rác rưởi lềnh bềnh, phế phẩm, tạp vật các loại đều tràn lên cả đường lớn ven sông, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và hình ảnh của cục Bảo vệ môi trường.
Vốn Phòng Xây dựng huyện phụ trách việc này, sau khi Chủ tịch huyện Ôn Trường Phong bị bắt do tham ô, trưởng phòng Xây dựng huyện ông Triệu cũng bị liên lụy, việc này không có ai phụ trách nữa.
Sau khi Đãi Đường Vũ và Hồ Lôi trở về Thông Thành, Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải chở hắn dạo một vòng quanh sông Hoàn Thành. Tất cả đều giống như lời người dân nói, sông Hoàn Thành đã nhiều năm chưa tu sửa, rất nhiều chỗ trên đê đã bị sụt lở.
Mặt sông còn gọi là sạch sẽ, nhưng chỉ cần mưa to là người dân hai bên đường đều kêu khổ thấu trời. Huyện Sa là huyện có hệ thống sông ngòi phát triển, phía nam gần núi cao, phía bắc kề sông Tương , sông Hoàn Sa uốn lượn chảy qua toàn thành phố.
Mỗi khi mùa hè đến, hai bên sông Hoàn Sa đèn treo rực rỡ, người người đi lại tấp nập, chợ đêm đông đúc, trở thành một dải phong cảnh tuyệt vời của huyện Sa. Nhưng chỉ cần mùa mưa đến, vào khoảng tháng tư tháng năm, đường lớn hai bên sông Hoàn Sa đều bị nước sông bao phủ, bùn đất xâm lấn.
Tình trạng như vậy nhưng vẫn chẳng có ai quan tâm, đây là một việc rất kỳ lạ. Cục bảo vệ môi trường nhân cơ hội mùa đông đến, mực nước lòng sông giảm, kiến nghị Ủy ban nhân dân huyện phụ trách việc này.
Đương nhiên phương án giải quyết tốt nhất là làm sạch lòng sông, trùng tu đê hai bên, loại bỏ hoàn toàn nguy cơ lũ lụt. Lư Sâm đương nhiên không chỉ nhắc tới vấn đề này, mà còn có một yêu cầu nhỏ, hi vọng cấp trên cấp một ít tiền, để giải quyết vấn đề thực tế.
Năm nay huyện còn giao cho bọn họ một nhiệm vụ khác, đó là giải quyết vấn đề vệ sinh toàn thành phố ngay trong năm nay. Tất cả các trạm rác thải phải phân bố địa điểm lại. Các vấn về như thùng đựng hàng, thùng đựng vỏ trái cây, nhà vệ sinh công cộng… đều phải giải quyết chu đáo.
Tất cả các trạm rác thải, trong vòng 24 giờ bắt buộc phải được xử lí. Việc này dẫn đến phải tăng chi phí hoạt động, mua sắm các thiết bị như xe bảo vệ môi trường. Mệnh lệnh mà huyện Sa truyền xuống đó là, sẽ xin chứng nhận thành phố văn hóa vào năm sau.
Để thực hiện nhiệm vụ này, công việc của cục Bảo vệ môi trường trở nên vô cùng nặng nề . Từ bây giờ đến tết không nổi 2 tháng, vì thế Lư Sâm rất sốt ruột, mà quỹ cục bảo vệ môi trường xin thì trì trệ chưa tới.
Việc của mình còn làm chưa xong, lại còn phòng Xây dựng gây rối loạn thêm nữa. Lư Sâm lo lắng, vốn dĩ chuyện này sắp có manh mối, không ngờ Chủ tịch huyện cũ Ôn Trường Phong lại bị bắt, những khoản mà ông ta ký trước đó Cục Tài chính sẽ không nhận nợ.
Lư Sâm và Lý Khánh vốn bất hòa, nhưng người ta cố ý đến làm khó, ông ta cũng không còn cách nào khác. Ai bảo Lý Khánh Tùng là thân tín của Bí thư Trịnh, còn mình cũng chỉ là một cục trưởng cục Bảo vệ môi trường nhỏ nhoi mà thôi.
Cùng là cục trưởng, Lư Sâm cục trưởng cục bảo vệ môi trường chỉ có thể làm người xách giày cho người ta, đây chính là sự chênh lệch của biên chế.
Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải dừng xe ở con đường lớn ven sông, hắn xuống xe, đến bờ sông nhìn một hồi. Thư ký Tần Xuyên đi sát ngay sau, luôn giữ khoảng cách khoảng một mét.
Lúc này, di động trên người Tần Xuyên vang lên, hắn nghe điện thoại, là đội cảnh sát giao thông gọi tới, nói xe của Chủ tịch huyện Trương đã xong, hỏi có cần chuyển về Ủy ban nhân dân huyện không.
Tần Xuyên nói Anh đợi một chút.
Sau đó y tiến lên một bước, xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm: “ Chủ tịch Trương, họ đã đổi xe của anh, là Audi mới”
Trương Nhất Phàm nhíu mày, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì :
- Anh nói với bọn họ, sửa xe của tôi là được rồi!
Chỉ một câu nói, nhưng đã làm thay đổi cách nhìn của tần Xuyên với hắn.
Cảnh đội Chi rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để thể hiện thiện ý với Chủ tịch, đổi chiếc Santana cũ lấy một chiếc Audi mới cứng, nhưng Chủ tịch Trương lại không nhận. Hành động này chứng minh hắn ta là người chính trực, không ham món lợi nhỏ. Tần Xuyên âm thầm khắc ghi trong lòng, ở cùng với Trương Nhất Phàm, sau này nhất định phải cẩn thận, không được để chút ân huệ nhỏ làm xảy ra vấn đề gì.
Vì tham tiền nên vì cái nhỏ mất cái lớn, cuối cùng hủy hoại tiền đồ của chính mình, cái ví dụ này cũng không phải là ít. Tần Xuyên là người thông minh, sau khi nhận được câu trả lời của Trương Nhất Phàm, Ngô Ứng Phi chửi thầm: “ Giả vờ thanh cao cái gì chứ, ông đây không tin mày muốn làm quan thanh liêm. Nói cho mày biết, quan thanh liêm ở huyện Sa này sẽ phải chết sớm!”
Không cần thì đạp đổ Ngô Ứng Phi tức giận cúp điện thoại, rồi lại gọi cho Quách Ngọc Đình Cục trưởng cục Công thương, kể chuyện Trương Nhất Phàm từ chối nhận Audi. Quách Ngọc Đình trầm ngâm, rốt cuộc Trương Nhất Phàm muốn làm gì? Trong lòng y luôn mơ hồ cảm thấy, tên Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không hề dễ đối phó.
Tới cửa xin lỗi mà ngay cả cửa hắn cũng không cho vào,tặng hắn xe mới, hắn lại không cần. Quách Ngọc Đình thấp thỏm lo âu.
Trương Nhất Phàm đứng bên sông, ngắm nhìn dòng sông Hoán Sa êm đềm chảy,đằng trước hình như có dấu vết của sự sửa chữa, nhưng không hiểu tại sao lại dừng lại, hắn liền gọi Tần Xuyên đến.
“ Công trình này chẳng phải đã khởi công rồi sao? Tại sao lại dừng lại?”
Tần Xuyên đáp:
- Khi chủ tịch Ôn tại nhiệm, đã phê duyệt rồi. Nhưng sau đó vì vụ án của Chủ tịch Ôn mà Trưởng phòng Xây dựng Triệu cũng bị liên lụy, nên công trình đành phải dừng lại.
Chủ tịch Ôn bị bắt giam? Gần đây Trương Nhất Phàm cũng nghe nói khá nhiều về vụ án này, nhưng không biết lý do cụ thể, liền hỏi:
- Chủ tịch Ôn vì lí do gì mà bị bắt giam?”
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là vì tranh chấp kinh tế, một lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc. Tần Xuyên nhìn Trương Nhất Phàm hình như có điều gì muốn nói nhưng lại không nói.
Rất nhiều quan chức thất thế là do tranh chấp kinh tế. Những ví dụ như thế này cũng không mới mẻ gì, Trương Nhất Phàm chẳng muốn hỏi nữa. Hắn trong lòng suy nghĩ, phải làm như thế nào để trong nhiệm kỳ của mình đạt được một số thành tích.
Trước mắt việc chỉnh đốn đê sông Hoán Sa chính là một cơ hội rất tốt, huyện Sa chẳng phải đang cố gắng đạt thành phố văn hóa sao? Mình sẽ lấy việc này làm cửa vào, trước tiên cải thiện một chút diện mạo của thành phố.
Trở về phòng làm việc, hắn liền trực tiếp ký tên lên báo cáo của Lư Sâm. Viết ba chữ Trương Nhất Phàm bằng chữ Khải.
Đây là chuyện hắn phê duyệt đầu tiên từ khi đến huyện Sa, hai triệu nhân dân tệ phí thẩm mỹ. Tuy rằng biết rõ việc này có hơi quá, nhưng Trương Nhất Phàm cũng nhắm mắt làm ngơ. Mục đích của hắn là xem phản ứng của Lý Khánh Tùng.
Quả nhiên, Lý Khánh Tùng nhận được chỉ thị của
Trương Nhất Phàm, làm gì còn dám do dự, ngay cả quy định phải giao cho Bí thư Trịnh cũng quên mất. Số tiền triệu đều phải do hắn tự mình phê duyệt. Lý Khánh Tùng cân nhắc được mất, rồi cắn răng ký tên, bảo phòng tài vụ chi tiền.
Thật ra thái độ của Lý Khánh Tùng rất thành khẩn. Buổi tối hắn đến nhà khách nơi Trương Nhất Phàm ở tạm thời, phải đợi ở ngoài cửa hơn nửa tiếng, hút mấy điếu thuốc lá, mới dám gõ cửa.
Trương Nhất Phàm sớm biết, hắn còn vì chuyện của đứa con mà đến tìm mình. Vì thế hắn hô to ra ngoài cửa : - Vào đi!
Lý Khánh Tùng giấu cái phong bì khoảng 20 ngàn tệ trong ngực. Nếu như Trương Nhất Phàm đồng ý thả con trai, thì số tiền này coi như phí thu xếp vậy! Cái tên súc sinh gây họa lớn như vậy, thiếu chút nữa thì chọc cả trời rồi. May mà Trương Nhất Phàm và bạn của hắn không sao, Lý Khánh Tùng mới bạo gan đi cầu xin.
- Chủ tịch Trương! Khi Lý Khánh Tùng bước vào, gần như đến đầu cũng không dám ngẩng, càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Nhất Phàm.
Đi cùng Lý Khánh Tùng còn có cả vợ y Điền Kiều Nga. Điền Kiều Nga là cán bộ của cục Đất đai, nghe nói con trai gây họa, lúc ấy sợ tức mức ngất cả đi, lúc này sống chết đòi đi theo Lý Khánh Tùng đến cầu xin Trương Nhất Phàm.
Hôm nay sau khi nhận được chỉ thị đầu tiên của Trương Nhất Phàm, hắn liền lập tức ký tên. Hành động này hoàn toàn thể hiện thành ý của y. Sau này chỉ cần là chỉ thị của Trương Nhất Phàm, hắn sẽ tuyệt đối nghe theo.
Mà Lư Sâm sau khi lấy phê duyệt của Lý Khánh Tùng, lập tức gọi điện báo cho Trương Nhất Phàm, giọng điệu cảm kích.
Nhìn hai vợ chồng Lý Khánh Tùng bước vào, Trương Nhất Phàm cũng không mời họ ngồi, ngẩng đầu lên nhìn qua, thản nhiên hỏi :
- Cục trưởng Lý, buổi tối thế này mà còn có việc gì sao?”
Thực ra Lý Khánh Tùng cũng không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm ở chỗ này, tai mắt rất nhiều, nhất cử nhất động của hắn đều không qua khỏi mắt của họ. Nhà khách là đợn vị trực thuộc Chính phủ, là nơi dùng để đón tiếp khách.
Trong tay vợ Lý Khánh Tùng cầm bốn bình rượu , bốn cây thuốc, đều là hàng cao cấp giá tiền không ít. Rượu là rượu Mao Đài quý giá, thuốc là thuốc Đại Hùng. Lý Khánh Tùng đến đây lần này, giống như là cùng vợ đi chào hỏi Bí thư Trịnh vậy.
Chỉ có điều là trong nhà của Bí thư Trịnh không căng thẳng như vậy. Lần này không giống, chào hỏi Bí thư Trịnh là để lôi kéo tình cảm, còn đến chào hỏi Trương Nhất Phàm là để cầu xin, cứu mạng. Nếu Trương Nhất Phàm khăng khăng kìm chặt chuyện đứa con không tha, con trai của Lý Khánh Tùng rất có thể phải ngồi tù.
Hai vợ chồng đương nhiên không muốn chứng kiến chuyện như vậy xảy ra. Vì có sự chiếu cố của Vương Bác con trai của họ mới tạm thời không sao. Nếu Trương Nhất Phàm đem chuyện này báo cáo lên cấp trên thì sao? Bí thư Trịnh cũng chưa chắc che chở được.
Việc quan trọng hơn nữa, đó là không thể để người khác biết, nếu không người ta viết văn bản lên cấp trên, chức Cục trưởng cục tài chính của mình cũng chịu liên lụy. Đây chính là một vụ buông lỏng cho con hành hung điển hình!
Mà không biếtTrương Nhất Phàm nghĩ gì, mấy ngày nay không hề nhắc đến chuyện này, điều đó có nghĩa là hắn ta cho mình một con đường sống. Lý Khánh Tùng nghe theo kế của Vương Bác, mặt dày đến cầu xin Trương Nhất Phàm.
- Chủ tịch Trương!
Lý Khánh Tùng dùng vai đẩy vợ một cái, đều là tại đứa con quỷ sứ của bà yêu chiều, chẳng lẽ còn đợi tôi- một cục trưởng phải quỳ gối hay sao? Vợ của Lý Khánh Tùng hiểu ý, đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt đau buồn nói:
- Chủ tịch Trương, cầu xin ngài đại nhân độ lượng, tha cho Lý Trí! Tôi và Lý Khánh Tùng chỉ có một đứa con này!”
Hắn biết Lý Khánh Tùng và Vương Bác chắc chắn sẽ đi tìm mình. Hắn sẽ diễn kế “thành không” . Lý Khánh Tùng muốn hắn tha thứ, thả con trai của y ra. Nhưng chuyện sẽ không đơn giản như thế, dù sao thì ta đây cũng đường đường là một Chủ tịch huyện. Ai bảo thằng con của mày to gan như vậy, suýt nữa thì lấy mạng của ta.
Đi cùng với Trương Nhất Phàm còn có thư ký Tần Xuyên, lái xe Liễu Hải. Địa điểm khảo sát hôm nay là sông Hoàn Thành ở huyện Sa.
Vừa tới được một lúc thì đã phải nhận sự phản ứng của cục Bảo vệ môi trường. Nước của sông Hoàn Thành ngày càng kém, lòng sông cũng nhiều năm chưa tu sửa. Mỗi khi đến mùa mưa, sông thường xuyên bị ứ đọng, làm cho nước sông tràn lên cả đường lớn ven sông, gây trở ngại đến người đi đường và xe cộ, người dân thành phố oán than khắp nơi.
Vốn dĩ chuyện khơi thông đường sông không thuộc sự quản lý của cục Bảo vệ môi trường. Nhưng mỗi khi nước sông dâng cao, rất nhiều rác rưởi lềnh bềnh, phế phẩm, tạp vật các loại đều tràn lên cả đường lớn ven sông, ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và hình ảnh của cục Bảo vệ môi trường.
Vốn Phòng Xây dựng huyện phụ trách việc này, sau khi Chủ tịch huyện Ôn Trường Phong bị bắt do tham ô, trưởng phòng Xây dựng huyện ông Triệu cũng bị liên lụy, việc này không có ai phụ trách nữa.
Sau khi Đãi Đường Vũ và Hồ Lôi trở về Thông Thành, Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải chở hắn dạo một vòng quanh sông Hoàn Thành. Tất cả đều giống như lời người dân nói, sông Hoàn Thành đã nhiều năm chưa tu sửa, rất nhiều chỗ trên đê đã bị sụt lở.
Mặt sông còn gọi là sạch sẽ, nhưng chỉ cần mưa to là người dân hai bên đường đều kêu khổ thấu trời. Huyện Sa là huyện có hệ thống sông ngòi phát triển, phía nam gần núi cao, phía bắc kề sông Tương , sông Hoàn Sa uốn lượn chảy qua toàn thành phố.
Mỗi khi mùa hè đến, hai bên sông Hoàn Sa đèn treo rực rỡ, người người đi lại tấp nập, chợ đêm đông đúc, trở thành một dải phong cảnh tuyệt vời của huyện Sa. Nhưng chỉ cần mùa mưa đến, vào khoảng tháng tư tháng năm, đường lớn hai bên sông Hoàn Sa đều bị nước sông bao phủ, bùn đất xâm lấn.
Tình trạng như vậy nhưng vẫn chẳng có ai quan tâm, đây là một việc rất kỳ lạ. Cục bảo vệ môi trường nhân cơ hội mùa đông đến, mực nước lòng sông giảm, kiến nghị Ủy ban nhân dân huyện phụ trách việc này.
Đương nhiên phương án giải quyết tốt nhất là làm sạch lòng sông, trùng tu đê hai bên, loại bỏ hoàn toàn nguy cơ lũ lụt. Lư Sâm đương nhiên không chỉ nhắc tới vấn đề này, mà còn có một yêu cầu nhỏ, hi vọng cấp trên cấp một ít tiền, để giải quyết vấn đề thực tế.
Năm nay huyện còn giao cho bọn họ một nhiệm vụ khác, đó là giải quyết vấn đề vệ sinh toàn thành phố ngay trong năm nay. Tất cả các trạm rác thải phải phân bố địa điểm lại. Các vấn về như thùng đựng hàng, thùng đựng vỏ trái cây, nhà vệ sinh công cộng… đều phải giải quyết chu đáo.
Tất cả các trạm rác thải, trong vòng 24 giờ bắt buộc phải được xử lí. Việc này dẫn đến phải tăng chi phí hoạt động, mua sắm các thiết bị như xe bảo vệ môi trường. Mệnh lệnh mà huyện Sa truyền xuống đó là, sẽ xin chứng nhận thành phố văn hóa vào năm sau.
Để thực hiện nhiệm vụ này, công việc của cục Bảo vệ môi trường trở nên vô cùng nặng nề . Từ bây giờ đến tết không nổi 2 tháng, vì thế Lư Sâm rất sốt ruột, mà quỹ cục bảo vệ môi trường xin thì trì trệ chưa tới.
Việc của mình còn làm chưa xong, lại còn phòng Xây dựng gây rối loạn thêm nữa. Lư Sâm lo lắng, vốn dĩ chuyện này sắp có manh mối, không ngờ Chủ tịch huyện cũ Ôn Trường Phong lại bị bắt, những khoản mà ông ta ký trước đó Cục Tài chính sẽ không nhận nợ.
Lư Sâm và Lý Khánh vốn bất hòa, nhưng người ta cố ý đến làm khó, ông ta cũng không còn cách nào khác. Ai bảo Lý Khánh Tùng là thân tín của Bí thư Trịnh, còn mình cũng chỉ là một cục trưởng cục Bảo vệ môi trường nhỏ nhoi mà thôi.
Cùng là cục trưởng, Lư Sâm cục trưởng cục bảo vệ môi trường chỉ có thể làm người xách giày cho người ta, đây chính là sự chênh lệch của biên chế.
Trương Nhất Phàm bảo Liễu Hải dừng xe ở con đường lớn ven sông, hắn xuống xe, đến bờ sông nhìn một hồi. Thư ký Tần Xuyên đi sát ngay sau, luôn giữ khoảng cách khoảng một mét.
Lúc này, di động trên người Tần Xuyên vang lên, hắn nghe điện thoại, là đội cảnh sát giao thông gọi tới, nói xe của Chủ tịch huyện Trương đã xong, hỏi có cần chuyển về Ủy ban nhân dân huyện không.
Tần Xuyên nói Anh đợi một chút.
Sau đó y tiến lên một bước, xin chỉ thị của Trương Nhất Phàm: “ Chủ tịch Trương, họ đã đổi xe của anh, là Audi mới”
Trương Nhất Phàm nhíu mày, khuôn mặt không thể hiện cảm xúc gì :
- Anh nói với bọn họ, sửa xe của tôi là được rồi!
Chỉ một câu nói, nhưng đã làm thay đổi cách nhìn của tần Xuyên với hắn.
Cảnh đội Chi rõ ràng là muốn mượn cơ hội này để thể hiện thiện ý với Chủ tịch, đổi chiếc Santana cũ lấy một chiếc Audi mới cứng, nhưng Chủ tịch Trương lại không nhận. Hành động này chứng minh hắn ta là người chính trực, không ham món lợi nhỏ. Tần Xuyên âm thầm khắc ghi trong lòng, ở cùng với Trương Nhất Phàm, sau này nhất định phải cẩn thận, không được để chút ân huệ nhỏ làm xảy ra vấn đề gì.
Vì tham tiền nên vì cái nhỏ mất cái lớn, cuối cùng hủy hoại tiền đồ của chính mình, cái ví dụ này cũng không phải là ít. Tần Xuyên là người thông minh, sau khi nhận được câu trả lời của Trương Nhất Phàm, Ngô Ứng Phi chửi thầm: “ Giả vờ thanh cao cái gì chứ, ông đây không tin mày muốn làm quan thanh liêm. Nói cho mày biết, quan thanh liêm ở huyện Sa này sẽ phải chết sớm!”
Không cần thì đạp đổ Ngô Ứng Phi tức giận cúp điện thoại, rồi lại gọi cho Quách Ngọc Đình Cục trưởng cục Công thương, kể chuyện Trương Nhất Phàm từ chối nhận Audi. Quách Ngọc Đình trầm ngâm, rốt cuộc Trương Nhất Phàm muốn làm gì? Trong lòng y luôn mơ hồ cảm thấy, tên Chủ tịch huyện trẻ tuổi này không hề dễ đối phó.
Tới cửa xin lỗi mà ngay cả cửa hắn cũng không cho vào,tặng hắn xe mới, hắn lại không cần. Quách Ngọc Đình thấp thỏm lo âu.
Trương Nhất Phàm đứng bên sông, ngắm nhìn dòng sông Hoán Sa êm đềm chảy,đằng trước hình như có dấu vết của sự sửa chữa, nhưng không hiểu tại sao lại dừng lại, hắn liền gọi Tần Xuyên đến.
“ Công trình này chẳng phải đã khởi công rồi sao? Tại sao lại dừng lại?”
Tần Xuyên đáp:
- Khi chủ tịch Ôn tại nhiệm, đã phê duyệt rồi. Nhưng sau đó vì vụ án của Chủ tịch Ôn mà Trưởng phòng Xây dựng Triệu cũng bị liên lụy, nên công trình đành phải dừng lại.
Chủ tịch Ôn bị bắt giam? Gần đây Trương Nhất Phàm cũng nghe nói khá nhiều về vụ án này, nhưng không biết lý do cụ thể, liền hỏi:
- Chủ tịch Ôn vì lí do gì mà bị bắt giam?”
- Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là vì tranh chấp kinh tế, một lượng lớn tài sản không rõ nguồn gốc. Tần Xuyên nhìn Trương Nhất Phàm hình như có điều gì muốn nói nhưng lại không nói.
Rất nhiều quan chức thất thế là do tranh chấp kinh tế. Những ví dụ như thế này cũng không mới mẻ gì, Trương Nhất Phàm chẳng muốn hỏi nữa. Hắn trong lòng suy nghĩ, phải làm như thế nào để trong nhiệm kỳ của mình đạt được một số thành tích.
Trước mắt việc chỉnh đốn đê sông Hoán Sa chính là một cơ hội rất tốt, huyện Sa chẳng phải đang cố gắng đạt thành phố văn hóa sao? Mình sẽ lấy việc này làm cửa vào, trước tiên cải thiện một chút diện mạo của thành phố.
Trở về phòng làm việc, hắn liền trực tiếp ký tên lên báo cáo của Lư Sâm. Viết ba chữ Trương Nhất Phàm bằng chữ Khải.
Đây là chuyện hắn phê duyệt đầu tiên từ khi đến huyện Sa, hai triệu nhân dân tệ phí thẩm mỹ. Tuy rằng biết rõ việc này có hơi quá, nhưng Trương Nhất Phàm cũng nhắm mắt làm ngơ. Mục đích của hắn là xem phản ứng của Lý Khánh Tùng.
Quả nhiên, Lý Khánh Tùng nhận được chỉ thị của
Trương Nhất Phàm, làm gì còn dám do dự, ngay cả quy định phải giao cho Bí thư Trịnh cũng quên mất. Số tiền triệu đều phải do hắn tự mình phê duyệt. Lý Khánh Tùng cân nhắc được mất, rồi cắn răng ký tên, bảo phòng tài vụ chi tiền.
Thật ra thái độ của Lý Khánh Tùng rất thành khẩn. Buổi tối hắn đến nhà khách nơi Trương Nhất Phàm ở tạm thời, phải đợi ở ngoài cửa hơn nửa tiếng, hút mấy điếu thuốc lá, mới dám gõ cửa.
Trương Nhất Phàm sớm biết, hắn còn vì chuyện của đứa con mà đến tìm mình. Vì thế hắn hô to ra ngoài cửa : - Vào đi!
Lý Khánh Tùng giấu cái phong bì khoảng 20 ngàn tệ trong ngực. Nếu như Trương Nhất Phàm đồng ý thả con trai, thì số tiền này coi như phí thu xếp vậy! Cái tên súc sinh gây họa lớn như vậy, thiếu chút nữa thì chọc cả trời rồi. May mà Trương Nhất Phàm và bạn của hắn không sao, Lý Khánh Tùng mới bạo gan đi cầu xin.
- Chủ tịch Trương! Khi Lý Khánh Tùng bước vào, gần như đến đầu cũng không dám ngẩng, càng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Trương Nhất Phàm.
Đi cùng Lý Khánh Tùng còn có cả vợ y Điền Kiều Nga. Điền Kiều Nga là cán bộ của cục Đất đai, nghe nói con trai gây họa, lúc ấy sợ tức mức ngất cả đi, lúc này sống chết đòi đi theo Lý Khánh Tùng đến cầu xin Trương Nhất Phàm.
Hôm nay sau khi nhận được chỉ thị đầu tiên của Trương Nhất Phàm, hắn liền lập tức ký tên. Hành động này hoàn toàn thể hiện thành ý của y. Sau này chỉ cần là chỉ thị của Trương Nhất Phàm, hắn sẽ tuyệt đối nghe theo.
Mà Lư Sâm sau khi lấy phê duyệt của Lý Khánh Tùng, lập tức gọi điện báo cho Trương Nhất Phàm, giọng điệu cảm kích.
Nhìn hai vợ chồng Lý Khánh Tùng bước vào, Trương Nhất Phàm cũng không mời họ ngồi, ngẩng đầu lên nhìn qua, thản nhiên hỏi :
- Cục trưởng Lý, buổi tối thế này mà còn có việc gì sao?”
Thực ra Lý Khánh Tùng cũng không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm ở chỗ này, tai mắt rất nhiều, nhất cử nhất động của hắn đều không qua khỏi mắt của họ. Nhà khách là đợn vị trực thuộc Chính phủ, là nơi dùng để đón tiếp khách.
Trong tay vợ Lý Khánh Tùng cầm bốn bình rượu , bốn cây thuốc, đều là hàng cao cấp giá tiền không ít. Rượu là rượu Mao Đài quý giá, thuốc là thuốc Đại Hùng. Lý Khánh Tùng đến đây lần này, giống như là cùng vợ đi chào hỏi Bí thư Trịnh vậy.
Chỉ có điều là trong nhà của Bí thư Trịnh không căng thẳng như vậy. Lần này không giống, chào hỏi Bí thư Trịnh là để lôi kéo tình cảm, còn đến chào hỏi Trương Nhất Phàm là để cầu xin, cứu mạng. Nếu Trương Nhất Phàm khăng khăng kìm chặt chuyện đứa con không tha, con trai của Lý Khánh Tùng rất có thể phải ngồi tù.
Hai vợ chồng đương nhiên không muốn chứng kiến chuyện như vậy xảy ra. Vì có sự chiếu cố của Vương Bác con trai của họ mới tạm thời không sao. Nếu Trương Nhất Phàm đem chuyện này báo cáo lên cấp trên thì sao? Bí thư Trịnh cũng chưa chắc che chở được.
Việc quan trọng hơn nữa, đó là không thể để người khác biết, nếu không người ta viết văn bản lên cấp trên, chức Cục trưởng cục tài chính của mình cũng chịu liên lụy. Đây chính là một vụ buông lỏng cho con hành hung điển hình!
Mà không biếtTrương Nhất Phàm nghĩ gì, mấy ngày nay không hề nhắc đến chuyện này, điều đó có nghĩa là hắn ta cho mình một con đường sống. Lý Khánh Tùng nghe theo kế của Vương Bác, mặt dày đến cầu xin Trương Nhất Phàm.
- Chủ tịch Trương!
Lý Khánh Tùng dùng vai đẩy vợ một cái, đều là tại đứa con quỷ sứ của bà yêu chiều, chẳng lẽ còn đợi tôi- một cục trưởng phải quỳ gối hay sao? Vợ của Lý Khánh Tùng hiểu ý, đột nhiên quỳ xuống, vẻ mặt đau buồn nói:
- Chủ tịch Trương, cầu xin ngài đại nhân độ lượng, tha cho Lý Trí! Tôi và Lý Khánh Tùng chỉ có một đứa con này!”
Bình luận facebook