Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Mồng hai, Trương Nhất Phàm sau khi đến chỗ Bí thư Lâm chúc Tết, lại vội vàng quay về thành phố Đông Lâm, buổi tối mua bốn cây thuốc Đại Hùng Mao, hai bình rượu Mao Đài, mười ngàn đồng, mệt mỏi tất bật chạy đến nhà Bí thư Phùng.
Trông thấy Trương Nhất Phàm, Bí thư Phùng cực kỳ vui mừng, “Thằng nhóc này khá lắm, xem ra không bõ công bồi dưỡng hắn! Ngươi xem rượu này là rượu hảo hạng, thuốc cũng là thuốc tốt nhất, còn có cả bao lì xì, thật dày, ít nhất cũng không dưới mười ngàn”.
Là tay già đời quen nhận phong bao trên quan trường, liếc mắt một cái là biết bên trong có bao nhiêu, Bí thư Phùng sao có thể không nhìn ra chứ? Làm bí thư một khóa, quà cáp cũng không biết bao nhiêu.
- Cậu làm gì đây? Người đến là được rồi, sao còn cầm theo nhiều đồ thế này, chỉ lần này thôi đấy, chỉ lần này thôi.
Thái độ của Bi thư Phùng rất hòa nhã. Một lát sau, vợ Bí thư Phùng cũng đi ra, mỉm cười với Trương Nhất Phàm, kêu người giúp việc rót trà.
Khách đến nhà nhiều quá, bà ta cũng không nhớ rõ ai với ai, thấy Trương Nhất Phàm trẻ như vậy, thầm nghĩ lại là người nào đó đến cầu quan tước, đi cửa sau thôi. Loại chuyện này, bà ta mặc kệ, chào hỏi vài câu rồi lại đi vào nhà trong.
Quà mang đến, tấm lòng cũng đã mang đến, Trương Nhất Phàm cũng không ngồi lâu chỗ Bí thư Phùng, khoảng nửa giờ sau liền rời khỏi. “Mình cũng từng đến nhà Bí thư Phùng, ít nhất để ông ta biết mình không phải là loại sói mắt trắng không biết tốt xấu, tri ân báo đáp!
Trong thành phố, ngoài Bí thư Phùng, còn có một người chắc chắn phải đi, đó là Trưởng ban thư ký. Thư ký Thư lần trước đã giúp hắn, tuy rằng đã mời ông ta một bữa cơm, nhưng về sau biếu ông ta tiền ông ta lại không nhận.
Phải nói mình còn nợ ông ta một ân tình! Nhưng kiểu người như Thư ký Thư này, cho dù không lấy lòng, cũng không thể đắc tội. Nhiều lúc, muốn gặp Bí thư Phùng, thì trước hết phải qua cửa Trưởng ban thư ký đã.
Chức vụ của Trưởng ban thư ký Thư, giống như thái giám trước đây, bất kể vị quan đại thần to đến đâu muốn gặp Hoàng thượng, đều phải nhờ bọn thái giám chuyển lời. Người ta nếu không chuyển giúp, anh có đợi một tháng, hai tháng cũng chẳng ăn thua.
Mà Trương Nhất Phàm xác định Trưởng ban thư ký Thư này ở mức độ giữa, tức là không thể thân thiết, cũng không được xa cách.
Quà đến nhà Thư ký Thư chuẩn bị cũng không hề sơ sài, tương đương với Bí thư Phùng, cũng bao lì xì mười ngàn. Bởi vì Trương Nhất Phàm chạy xong chuyến này, thì phải quay lại huyện Sa, hắn còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Buổi tối hẹn với Thư ký Thư, ông ta sống ở lầu ba tòa nhà thứ tám trong khu tập thể của Thành ủy, vừa đến dưới lầu, liền nghe thấy một cái túi đồ gì đó từ trên tầng rơi xuống. “Bịch ——”
Một túi đồ lớn nằm trên mặt đất, vừa vặn rơi cách chân Trương Nhất Phàm không xa. Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua, là hai cây thuốc gói trong một cái túi ni-lông. Loại này là Bạch Sa, một bao năm đồng, còn có một cái chân dê. Đoán là người ở dưới quê chạy đến tặng quà, không ngờ bị người ta mang quà ném từ trên lầu xuống.
Trương Nhất Phàm giật mình kinh hãi, sau khi nhìn rõ mấy thứ này, lại nhìn lên lầu, hình như là từ nhà Thư ký Thư ở tầng ba ném xuống. Đang muốn lên lầu, liền trông thấy một bác nông dân dáng vẻ thật thà, dẫn theo một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi từ trên lầu đi xuống.
- Nói không cần đến rồi, ông ấy sẽ không giúp chúng ta đâu. Giờ thì hay rồi, người ta đem tất cả đồ ném xuống dưới. Biếu ông ta không bằng đem về cho chó ăn.
Tên nhóc rất không vui lầm bầm.
Bác nông dân đi phía trước, vẻ mặt đau khổ, một lời cũng không nói, đến trước cái túi quà, liền lấy thuốc ra, lại nhặt miếng chân dê, thở dài một tiếng rồi đi.
Trương Nhất Phàm leo lên lầu ba, sau khi nhấn chuông cửa, cửa sắt mở ra, một người phụ nữ mặt trông như cái bánh úđứng ở cửa nhìn thoáng qua, thái độ không vui hỏi:
- Tìm ai?
Ấn tượng của Trương Nhất Phàm về người phụ nữ này là, một khuôn mặt rất to, trên mặt trát phấn rất dày. Nhìn thoáng qua, mặt rất trắng, nhưng dưới cổ màu da lại khác. Hai màu sắc hoàn toàn khác biệt, khiến người ta thấy rất khó chịu, rất buồn nôn.
Nghe giọng người phụ nữ này, hẳn là vợ Trưởng ban thư ký Thư. Trông thấy người phụ nữ này, Trương Nhất Phàm liền thấy không thể nào không thông cảm với Trưởng ban thư ký Thư, cũng thấy mình may mắn.
“Trời ạ, tìm được một người phụ nữ như thế này, cũng không biết ông ta buổi tối làm sao mà ngủ được. Nếu đổi là mình, thà nhảy từ lầu ba xuống, cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này”.
Cách tấm cửa sắt, Trương Nhất Phàm trả lời:
- Trưởng ban thư ký Thư có nhà không ạ? Tôi ở huyện Sa.
Trưởng ban thư ký Thư đang xem tivi trong phòng khách, nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm, liền kêu lên:
- Nhất Phàm à, cậu nhanh thật đấy, mới có một lát đã đến rồi.
Người phụ nữ kia lúc này mới mở cửa, buông một câu:
- Vào đi!
Sau đó xoay người quay lại phòng khách.
Trương Nhất Phàm sau khi vào nhà, lập tức phát hiện ra người phụ nữ này ngoại trừ cái mặt lớn, mông cũng khá lớn. Lúc đi, hai tảng thịt nảy lên nảy xuống, trông rất ghê người.
Vóc người lại không cao, cũng chỉ khoảng một mét năm mấy, thân hình thì khỏi nói, kỳ thực thân trên thịt không nhiều, chỉ là mặt lớn mông lớn. Trương Nhất Phàm đem quà đặt ở cửa, kêu một tiếng:
- Trưởng ban thư ký, chúc mừng năm mới!
- Ngồi đi!
Trưởng ban thư ký Thư ngay cả người cũng chưa đứng lên, đã hướng về phía phòng bếp gọi lớn:
- Tiểu Lưu, pha trà!
Người đến nhà Trưởng ban thư ký Thư, bình thường đều không cần pha trà, bởi vì người đến nhất định rất nhanh sẽ đi. Cho dù hắn không đi, cũng sẽ bị đuổi đi. Một khi Trưởng ban thư ký kêu pha trà, cho thấy vị khách này khá quan trọng.
Người phụ nữ ngồi trên xa-lông kia liền nhìn hắn một cái, khó chịu tự hỏi tại sao chồng mình lại phải đối xử đặc biệt với gã trẻ tuổi này, nhìn bộ dạng hắn, cũng chưa tới mức cứng tuổi, cùng lắm chỉ khoảng hai lăm hai sáu. Chỉ là khá từng trải, vô cùng bình tĩnh ngồi ở đó, không có một chút sợ hãi.
- Bảo Tiểu Lưu mang ít điểm tâm ra đây.
Trưởng ban thư ký Thư quay sang người phụ nữ kia hô một tiếng, người phụ nữ kia rất sẵn lòng uốn éo cái mông lớn đi vào trong.
Người giúp việc tên Tiểu Lưu là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, trông không có gì nổi bật, bưng trà lên đặt trước mặt Trương Nhất Phàm, rồi ra cửa cầm túi quà hắn vừa để ở đấy mang vào trong.
- Uống trà đi, uống trà đi.
Trưởng ban thư ký Thư nằm trên xa-lông, hướng về phía Trương Nhất Phàm nói lớn.
Ngay khi Trương Nhất Phàm nâng tách trà lên, cô giúp việc kia từ trong nhà đi ra, nói vài câu vào tai Thư ký Thư, trên mặt Thư ký Thư liền hiện ra nụ cười. Chắc chắn là cô giúp việc kia nói cho ông ta biết Trương Nhất Phàm mang gì tới, mới khiến ông ta vui vẻ ra mặt.
Quả nhiên, Trương Nhất Phàm mới uống một ngụm trà, Trưởng ban thư ký Thư đã đẩy điếu thuốc qua.
- Đến đây ngồi chơi là được rồi, còn mua cái này cái nọ làm gì.
Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười.
- Có mua gì đâu ạ, tôi là tay không đến chơi, hỏi thăm lãnh đạo chút mà.
- Cái cậu này nhé, tôi rất thích, nói chuyện cũng rất thú vị.
Trưởng ban thư ký Thư liền ngồi thẳng dậy, châm điếu thuốc.
- Khoảng thời gian này người đến cửa thật nhiều quá, làm tôi đến đau cả đầu. Tối qua đến chỗ Bí thư Phùng, lúc về nhà người đến không ngừng.
Trưởng ban thư ký Thư hút thuốc, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Như hai người ban nãy đấy, là người cùng thôn với tôi ngày trước, mấy người bọn họ hả, phiền chết đi được, mỗi ngày không phải người này, thì là người khác, ngày nào cũng có người tìm đến cửa. Cậu nói xem tôi nào có thời gian tiếp bọn họ chứ? Còn mang đến hai cây Phổ Bạch, bị tôi ném từ trên này xuống. Hai cây Phổ Bạch cũng muốn bảo tôi tìm việc cho họ sao? Thật quá viển vông rồi.
- Ai không biết còn cho rằng tôi cầm của bọn họ bao nhiêu tiền, cậu nói xem tôi là một Trưởng ban thư ký, cao thấp gì cũng là viên chức, có phải không? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Trưởng ban thư ký Thư lắc đầu, bộ dạng chán ghét cùng cực.
Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, chỉ cười theo.
Sau đó Trưởng ban thư ký Thư nói với hắn:
- Cậu dưới ấy làm một khóa đi, chỉ cần qua được, muốn lúc nào điều lên còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Tôi nói cho cậu một tin, Bí thư Phùng có khả năng sắp bị điều đi rồi, đi lên tỉnh, cụ thể là vị trí nào thì vẫn chưa xác định.
“Thấy bộ dạng này của Thư ký Thư, thì đến tám phần là thật. Bí thư Phùng sắp bị điều đi sao? Vậy chuyện mình giúp Đường Vũ làm thủ tục xem ra phải tranh thủ thời gian thôi. Theo lời Thư ký Thư, hiểu được hai ý”.
“Một là Bí thư Phùng sẽ không còn ở thành phố Đông Lâm bao lâu nữa, sắp bị điều đi rồi, cậu còn chuyện gì thì mau làm đi”.
“Hai là Trương Nhất Phàm cậu sau này không còn chỗ dựa ấy nữa rồi, còn không phải dựa vào tôi sao? Bí thư Phùng sắp đi, Thư ký Thư chắc chắn sẽ được điều động. Còn việc ông ta chuyển đến vị trí nào, thì còn rất khó nói. Chắc chắn là chỉ có lên chứ không có xuống”.
Đây thật là một tin rất quan trọng, Trương Nhất Phàm chỉ cần gọi điện thoại hỏi một chút, là có thể chứng thực thật giả. Vì thế hắn làm bộ rất có thành ý nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký ạ.
- Đừng khách khí, đều là người mình cả mà.
Thư ký Thư phẩy tay ra vẻ anh em thân thiết.
Ngồi ở nhà Trưởng ban thư ký khoảng hai mươi phút, Trương Nhất Phàm bèn cáo từ.
Liễu Hải ở dưới lầu chờ hắn, hai người ra khỏi khuôn viên khu nhà tập thể Thành ủy, Trương Nhất Phàm bảo anh ta trước tiên lái xe tìm một khách sạn tốt một chút để nghỉ, ngày mai hai người sẽ quay về huyện Sa sau.
Nói chuyện điện thoại với Lưu Hiểu Hiên, hỏi về tình hình bên Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên khá nhiệt tình nói:
- Buổi tối anh ở đâu? Đến Đông Lâm rồi cũng không đến chỗ em chơi, sao lại trở nên xa lạ vậy?
- Đâu có, anh vừa thuê phòng rồi, chuẩn bị sáng sớm mai quay về huyện Sa.
Lưu Hiểu Hiên nghe thấy thế, trong lòng có chút mất mát. Trương Nhất Phàm và mình dường như càng ngày càng xa cách, cái cảm giác quen thuộc trước kia, đột nhiên trở nên xa lạ. Thấy đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ, cô yếu ớt nói:
- Ôn Nhã về nhận di hài của cha cô ấy, hôm qua về huyện Sa rồi.
- Trại tạm giam kia có cho ý kiến gì không?
Trương Nhất Phàm quan tâm nhất vẫn là chuyện này, vì hắn luôn cảm thấy cái chết của Ôn Trường Phong, có liên quan đến mình. “Nếu không thì sao lại trùng hợp vậy? Sớm không chết, muộn không chết, mình vừa đi thăm ông ấy, ông ấy liền lăn ra chết?”
Lưu Hiểu Hiên nói trong điện thoại:
- Không có. Dù sao người cũng chết một cách không rõ ràng thế, rất nhiều vết thương trên người, hình như bị người ta đánh, trại tạm giam nói chuyện này không liên quan đến họ, bảo người nhà đi tìm pháp y.
“Người ta chết trong trại tạm giam của anh, tìm pháp y làm gì chứ? Pháp y có thể khiến người chết sống lại sao? Việc này thật kỳ quái”. Cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một hồi lâu. “Chắc chắn là trong trại tam giam xảy ra chuyện gì? Hoặc là bọn họ nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và Ôn Trường Phong, liền muốn ép cung, không ngờ lại đánh chết người”.
Đường đường là một Chủ tịch huyện, rơi vào kết cục như thế này, Trương Nhất Phàm cảm thấy một nỗi bi ai. Hắn càng khẳng định, trong tay Ôn Trường Phong còn có bằng chứng quan trọng, bằng chứng này đủ để tiêu diệt lũ sâu bọ tham ô nhận hối lộ ở huyện Sa.
Cánh tay những người này vươn đi rất xa, lại có thể giết chết người trong trại tạm giam ở tận thành phố Đông Lâm!
Trông thấy Trương Nhất Phàm, Bí thư Phùng cực kỳ vui mừng, “Thằng nhóc này khá lắm, xem ra không bõ công bồi dưỡng hắn! Ngươi xem rượu này là rượu hảo hạng, thuốc cũng là thuốc tốt nhất, còn có cả bao lì xì, thật dày, ít nhất cũng không dưới mười ngàn”.
Là tay già đời quen nhận phong bao trên quan trường, liếc mắt một cái là biết bên trong có bao nhiêu, Bí thư Phùng sao có thể không nhìn ra chứ? Làm bí thư một khóa, quà cáp cũng không biết bao nhiêu.
- Cậu làm gì đây? Người đến là được rồi, sao còn cầm theo nhiều đồ thế này, chỉ lần này thôi đấy, chỉ lần này thôi.
Thái độ của Bi thư Phùng rất hòa nhã. Một lát sau, vợ Bí thư Phùng cũng đi ra, mỉm cười với Trương Nhất Phàm, kêu người giúp việc rót trà.
Khách đến nhà nhiều quá, bà ta cũng không nhớ rõ ai với ai, thấy Trương Nhất Phàm trẻ như vậy, thầm nghĩ lại là người nào đó đến cầu quan tước, đi cửa sau thôi. Loại chuyện này, bà ta mặc kệ, chào hỏi vài câu rồi lại đi vào nhà trong.
Quà mang đến, tấm lòng cũng đã mang đến, Trương Nhất Phàm cũng không ngồi lâu chỗ Bí thư Phùng, khoảng nửa giờ sau liền rời khỏi. “Mình cũng từng đến nhà Bí thư Phùng, ít nhất để ông ta biết mình không phải là loại sói mắt trắng không biết tốt xấu, tri ân báo đáp!
Trong thành phố, ngoài Bí thư Phùng, còn có một người chắc chắn phải đi, đó là Trưởng ban thư ký. Thư ký Thư lần trước đã giúp hắn, tuy rằng đã mời ông ta một bữa cơm, nhưng về sau biếu ông ta tiền ông ta lại không nhận.
Phải nói mình còn nợ ông ta một ân tình! Nhưng kiểu người như Thư ký Thư này, cho dù không lấy lòng, cũng không thể đắc tội. Nhiều lúc, muốn gặp Bí thư Phùng, thì trước hết phải qua cửa Trưởng ban thư ký đã.
Chức vụ của Trưởng ban thư ký Thư, giống như thái giám trước đây, bất kể vị quan đại thần to đến đâu muốn gặp Hoàng thượng, đều phải nhờ bọn thái giám chuyển lời. Người ta nếu không chuyển giúp, anh có đợi một tháng, hai tháng cũng chẳng ăn thua.
Mà Trương Nhất Phàm xác định Trưởng ban thư ký Thư này ở mức độ giữa, tức là không thể thân thiết, cũng không được xa cách.
Quà đến nhà Thư ký Thư chuẩn bị cũng không hề sơ sài, tương đương với Bí thư Phùng, cũng bao lì xì mười ngàn. Bởi vì Trương Nhất Phàm chạy xong chuyến này, thì phải quay lại huyện Sa, hắn còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Buổi tối hẹn với Thư ký Thư, ông ta sống ở lầu ba tòa nhà thứ tám trong khu tập thể của Thành ủy, vừa đến dưới lầu, liền nghe thấy một cái túi đồ gì đó từ trên tầng rơi xuống. “Bịch ——”
Một túi đồ lớn nằm trên mặt đất, vừa vặn rơi cách chân Trương Nhất Phàm không xa. Trương Nhất Phàm nhìn thoáng qua, là hai cây thuốc gói trong một cái túi ni-lông. Loại này là Bạch Sa, một bao năm đồng, còn có một cái chân dê. Đoán là người ở dưới quê chạy đến tặng quà, không ngờ bị người ta mang quà ném từ trên lầu xuống.
Trương Nhất Phàm giật mình kinh hãi, sau khi nhìn rõ mấy thứ này, lại nhìn lên lầu, hình như là từ nhà Thư ký Thư ở tầng ba ném xuống. Đang muốn lên lầu, liền trông thấy một bác nông dân dáng vẻ thật thà, dẫn theo một thằng nhóc khoảng hai mươi tuổi từ trên lầu đi xuống.
- Nói không cần đến rồi, ông ấy sẽ không giúp chúng ta đâu. Giờ thì hay rồi, người ta đem tất cả đồ ném xuống dưới. Biếu ông ta không bằng đem về cho chó ăn.
Tên nhóc rất không vui lầm bầm.
Bác nông dân đi phía trước, vẻ mặt đau khổ, một lời cũng không nói, đến trước cái túi quà, liền lấy thuốc ra, lại nhặt miếng chân dê, thở dài một tiếng rồi đi.
Trương Nhất Phàm leo lên lầu ba, sau khi nhấn chuông cửa, cửa sắt mở ra, một người phụ nữ mặt trông như cái bánh úđứng ở cửa nhìn thoáng qua, thái độ không vui hỏi:
- Tìm ai?
Ấn tượng của Trương Nhất Phàm về người phụ nữ này là, một khuôn mặt rất to, trên mặt trát phấn rất dày. Nhìn thoáng qua, mặt rất trắng, nhưng dưới cổ màu da lại khác. Hai màu sắc hoàn toàn khác biệt, khiến người ta thấy rất khó chịu, rất buồn nôn.
Nghe giọng người phụ nữ này, hẳn là vợ Trưởng ban thư ký Thư. Trông thấy người phụ nữ này, Trương Nhất Phàm liền thấy không thể nào không thông cảm với Trưởng ban thư ký Thư, cũng thấy mình may mắn.
“Trời ạ, tìm được một người phụ nữ như thế này, cũng không biết ông ta buổi tối làm sao mà ngủ được. Nếu đổi là mình, thà nhảy từ lầu ba xuống, cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này”.
Cách tấm cửa sắt, Trương Nhất Phàm trả lời:
- Trưởng ban thư ký Thư có nhà không ạ? Tôi ở huyện Sa.
Trưởng ban thư ký Thư đang xem tivi trong phòng khách, nghe thấy tiếng Trương Nhất Phàm, liền kêu lên:
- Nhất Phàm à, cậu nhanh thật đấy, mới có một lát đã đến rồi.
Người phụ nữ kia lúc này mới mở cửa, buông một câu:
- Vào đi!
Sau đó xoay người quay lại phòng khách.
Trương Nhất Phàm sau khi vào nhà, lập tức phát hiện ra người phụ nữ này ngoại trừ cái mặt lớn, mông cũng khá lớn. Lúc đi, hai tảng thịt nảy lên nảy xuống, trông rất ghê người.
Vóc người lại không cao, cũng chỉ khoảng một mét năm mấy, thân hình thì khỏi nói, kỳ thực thân trên thịt không nhiều, chỉ là mặt lớn mông lớn. Trương Nhất Phàm đem quà đặt ở cửa, kêu một tiếng:
- Trưởng ban thư ký, chúc mừng năm mới!
- Ngồi đi!
Trưởng ban thư ký Thư ngay cả người cũng chưa đứng lên, đã hướng về phía phòng bếp gọi lớn:
- Tiểu Lưu, pha trà!
Người đến nhà Trưởng ban thư ký Thư, bình thường đều không cần pha trà, bởi vì người đến nhất định rất nhanh sẽ đi. Cho dù hắn không đi, cũng sẽ bị đuổi đi. Một khi Trưởng ban thư ký kêu pha trà, cho thấy vị khách này khá quan trọng.
Người phụ nữ ngồi trên xa-lông kia liền nhìn hắn một cái, khó chịu tự hỏi tại sao chồng mình lại phải đối xử đặc biệt với gã trẻ tuổi này, nhìn bộ dạng hắn, cũng chưa tới mức cứng tuổi, cùng lắm chỉ khoảng hai lăm hai sáu. Chỉ là khá từng trải, vô cùng bình tĩnh ngồi ở đó, không có một chút sợ hãi.
- Bảo Tiểu Lưu mang ít điểm tâm ra đây.
Trưởng ban thư ký Thư quay sang người phụ nữ kia hô một tiếng, người phụ nữ kia rất sẵn lòng uốn éo cái mông lớn đi vào trong.
Người giúp việc tên Tiểu Lưu là một cô gái ngoài hai mươi tuổi, trông không có gì nổi bật, bưng trà lên đặt trước mặt Trương Nhất Phàm, rồi ra cửa cầm túi quà hắn vừa để ở đấy mang vào trong.
- Uống trà đi, uống trà đi.
Trưởng ban thư ký Thư nằm trên xa-lông, hướng về phía Trương Nhất Phàm nói lớn.
Ngay khi Trương Nhất Phàm nâng tách trà lên, cô giúp việc kia từ trong nhà đi ra, nói vài câu vào tai Thư ký Thư, trên mặt Thư ký Thư liền hiện ra nụ cười. Chắc chắn là cô giúp việc kia nói cho ông ta biết Trương Nhất Phàm mang gì tới, mới khiến ông ta vui vẻ ra mặt.
Quả nhiên, Trương Nhất Phàm mới uống một ngụm trà, Trưởng ban thư ký Thư đã đẩy điếu thuốc qua.
- Đến đây ngồi chơi là được rồi, còn mua cái này cái nọ làm gì.
Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười.
- Có mua gì đâu ạ, tôi là tay không đến chơi, hỏi thăm lãnh đạo chút mà.
- Cái cậu này nhé, tôi rất thích, nói chuyện cũng rất thú vị.
Trưởng ban thư ký Thư liền ngồi thẳng dậy, châm điếu thuốc.
- Khoảng thời gian này người đến cửa thật nhiều quá, làm tôi đến đau cả đầu. Tối qua đến chỗ Bí thư Phùng, lúc về nhà người đến không ngừng.
Trưởng ban thư ký Thư hút thuốc, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Như hai người ban nãy đấy, là người cùng thôn với tôi ngày trước, mấy người bọn họ hả, phiền chết đi được, mỗi ngày không phải người này, thì là người khác, ngày nào cũng có người tìm đến cửa. Cậu nói xem tôi nào có thời gian tiếp bọn họ chứ? Còn mang đến hai cây Phổ Bạch, bị tôi ném từ trên này xuống. Hai cây Phổ Bạch cũng muốn bảo tôi tìm việc cho họ sao? Thật quá viển vông rồi.
- Ai không biết còn cho rằng tôi cầm của bọn họ bao nhiêu tiền, cậu nói xem tôi là một Trưởng ban thư ký, cao thấp gì cũng là viên chức, có phải không? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Trưởng ban thư ký Thư lắc đầu, bộ dạng chán ghét cùng cực.
Trương Nhất Phàm cũng không nói gì, chỉ cười theo.
Sau đó Trưởng ban thư ký Thư nói với hắn:
- Cậu dưới ấy làm một khóa đi, chỉ cần qua được, muốn lúc nào điều lên còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao? Tôi nói cho cậu một tin, Bí thư Phùng có khả năng sắp bị điều đi rồi, đi lên tỉnh, cụ thể là vị trí nào thì vẫn chưa xác định.
“Thấy bộ dạng này của Thư ký Thư, thì đến tám phần là thật. Bí thư Phùng sắp bị điều đi sao? Vậy chuyện mình giúp Đường Vũ làm thủ tục xem ra phải tranh thủ thời gian thôi. Theo lời Thư ký Thư, hiểu được hai ý”.
“Một là Bí thư Phùng sẽ không còn ở thành phố Đông Lâm bao lâu nữa, sắp bị điều đi rồi, cậu còn chuyện gì thì mau làm đi”.
“Hai là Trương Nhất Phàm cậu sau này không còn chỗ dựa ấy nữa rồi, còn không phải dựa vào tôi sao? Bí thư Phùng sắp đi, Thư ký Thư chắc chắn sẽ được điều động. Còn việc ông ta chuyển đến vị trí nào, thì còn rất khó nói. Chắc chắn là chỉ có lên chứ không có xuống”.
Đây thật là một tin rất quan trọng, Trương Nhất Phàm chỉ cần gọi điện thoại hỏi một chút, là có thể chứng thực thật giả. Vì thế hắn làm bộ rất có thành ý nói:
- Cám ơn Trưởng ban thư ký ạ.
- Đừng khách khí, đều là người mình cả mà.
Thư ký Thư phẩy tay ra vẻ anh em thân thiết.
Ngồi ở nhà Trưởng ban thư ký khoảng hai mươi phút, Trương Nhất Phàm bèn cáo từ.
Liễu Hải ở dưới lầu chờ hắn, hai người ra khỏi khuôn viên khu nhà tập thể Thành ủy, Trương Nhất Phàm bảo anh ta trước tiên lái xe tìm một khách sạn tốt một chút để nghỉ, ngày mai hai người sẽ quay về huyện Sa sau.
Nói chuyện điện thoại với Lưu Hiểu Hiên, hỏi về tình hình bên Ôn Nhã, Lưu Hiểu Hiên khá nhiệt tình nói:
- Buổi tối anh ở đâu? Đến Đông Lâm rồi cũng không đến chỗ em chơi, sao lại trở nên xa lạ vậy?
- Đâu có, anh vừa thuê phòng rồi, chuẩn bị sáng sớm mai quay về huyện Sa.
Lưu Hiểu Hiên nghe thấy thế, trong lòng có chút mất mát. Trương Nhất Phàm và mình dường như càng ngày càng xa cách, cái cảm giác quen thuộc trước kia, đột nhiên trở nên xa lạ. Thấy đồng hồ trên tường chỉ mười một giờ, cô yếu ớt nói:
- Ôn Nhã về nhận di hài của cha cô ấy, hôm qua về huyện Sa rồi.
- Trại tạm giam kia có cho ý kiến gì không?
Trương Nhất Phàm quan tâm nhất vẫn là chuyện này, vì hắn luôn cảm thấy cái chết của Ôn Trường Phong, có liên quan đến mình. “Nếu không thì sao lại trùng hợp vậy? Sớm không chết, muộn không chết, mình vừa đi thăm ông ấy, ông ấy liền lăn ra chết?”
Lưu Hiểu Hiên nói trong điện thoại:
- Không có. Dù sao người cũng chết một cách không rõ ràng thế, rất nhiều vết thương trên người, hình như bị người ta đánh, trại tạm giam nói chuyện này không liên quan đến họ, bảo người nhà đi tìm pháp y.
“Người ta chết trong trại tạm giam của anh, tìm pháp y làm gì chứ? Pháp y có thể khiến người chết sống lại sao? Việc này thật kỳ quái”. Cúp điện thoại, Trương Nhất Phàm nghĩ ngợi một hồi lâu. “Chắc chắn là trong trại tam giam xảy ra chuyện gì? Hoặc là bọn họ nghe thấy cuộc đối thoại giữa mình và Ôn Trường Phong, liền muốn ép cung, không ngờ lại đánh chết người”.
Đường đường là một Chủ tịch huyện, rơi vào kết cục như thế này, Trương Nhất Phàm cảm thấy một nỗi bi ai. Hắn càng khẳng định, trong tay Ôn Trường Phong còn có bằng chứng quan trọng, bằng chứng này đủ để tiêu diệt lũ sâu bọ tham ô nhận hối lộ ở huyện Sa.
Cánh tay những người này vươn đi rất xa, lại có thể giết chết người trong trại tạm giam ở tận thành phố Đông Lâm!
Bình luận facebook