Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Ngày hôm sau báo chí đã giật tít đưa tin, trong đó kèm theo một bức ảnh khá rõ nét, có thể thấy rất rõ bức ảnh chiếc xe cảnh sát, còn có của cảnh sát Triệu Bình An.
“ Xe cảnh sát vượt đèn đỏ đâm trọng thương người công nhân vừa tan ca, một viên cảnh sát hống hách điên cuồng xông vào đánh người” đọc được tin này, sắc mặt của Vương Bác lập tức biến xanh, gã không phải lập tức gọi Triệu Bình An tới, mà gọi đến tòa soạn báo huyện.
Người phụ trách tòa soạn vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng Vương Bác đầy phẫn nộ:
- Các anh làm cái trò gì vậy, tin này mà cũng cho đăng được à!
Chủ biên tòa soạn chẳng hiểu sao bị mắng một trận té tát, xem lại tờ báo, mới giật mình thấy dòng tít trên trang nhất. Chuyện này là thế nào? Tại sao chưa được sự cho phép của mình mà đã tự ý đăng tin thế này.
Chủ biên Mã là người trung niên tầm hơn 50 tuổi, đã làm về mảng tuyên truyền nhiều năm, cũng được coi là một biên tập tin tức giàu kinh nghiệm, hôm qua ông ta có việc phải đi công tác nên không ở đây, về đến nhà cũng đã hơn 11 giờ.
Không ngờ hôm nay mới sáng ra đã có chuyện, cảnh sát giữa đường đánh người, loại tin tức thế này, thông thường không được công khai trên báo. Bởi sức ảnh hưởng của nó quá tồi tệ, gây xôn xao dư luận.
Hơn nữa các thế lực hỗn loạn đó ở trong huyện , họ không phạm không được người ở tòa soạn khó thể tránh khỏi bị bọn chúng tính sổ. Do trước đây có một phóng viên, lúc mới đến tòa soạn, thấy nhiều chuyện bất bình, chuyện chướng tai gai mắt, liền đăng lên báo.
Chủ yếu là vén bức màn đằng sau của khu mỏ, không lâu sau, người phóng viên đó bị người ta đánh chết, rồi đem vứt xác phía ngoại ô. Hơn nữa vụ án này đến nay vẫn chưa phá được, cứ như vậy nó chìm dần vào quên lãng.
Ở huyện Sa, những ông vua không ngai vàng dường như chẳng có đặc quyền gì, ra phỏng vấn còn muốn cầm phong bì? Người ta vui thì thưởng cho anh một cái, không vui thì anh liệu mà cút nhanh. Vả lại, có viết cũng phải viết tốt về các bố, nếu có gì sai sót, hoặc đã nói những điều không phải thì lập tức ngày hôm sau có ngay côn đồ đến gõ cửa.
Nhớ rõ thời điểm năm kia, có nữ phóng viên đã viết bài báo về thực trạng cảnh sát làm ô dù chống lưng cho bọn tội phạm, kết quả đã bị điều chuyển. Cô phóng viên này sau đó không thể không tránh xa mảnh đất đầy thị phi này, từ đấy chẳng bao giờ quay trở lại huyện Sa nữa.
Chủ biên Mã đang muốn tìm phó chủ biên Lưu để hỏi về vấn đề này, bất ngờ tấm kính ở cửa ra vào choang một tiếng, nổ tung, mảnh kính vỡ văng đầy mặt đất.
- Aaaaaa
Mấy nữ phóng viên đang soạn bản thảo hét lên đầy kinh hãi, sau đó thấy Triệu Bình An dẫn theo mấy tên xông vào.
- Chó chết. Đập nát chỗ này cho tao!
Triệu Bình An sát khí đằng đằng, vung tay, mấy tên đàn em lập tức chạy lại, lăm lăm trong tay ống nước, choang choang choang--- một trận đập phá tơi bời.
Mấy phóng viên sợ đến mức ngây ra, hai mắt trợn tròn, toàn thân cứng đơ như tượng sáp. Ai nấy mắt mở trừng trừng nhìn cảnh tượng này, không một ai dám ho he câu gì.
Ầm—mấy cái tủ trong tòa soạn đã bị đập nát, kính văng đầy mặt đất. Mấy tên thuộc hạ của Triệu Bình An liên tiếp vung ống nước dài đến 2 mét, thấy cái gì là đập phá cái đó!
Mấy tên này đều một lũ côn đồ như nhau, điên cuồng đập phá toàn bộ phòng làm việc, tòa soạn huyện trông giống cảnh tượng của ngày tận thế, được bao trùm bởi sự hoảng loạn. Triệu Bình An tay cầm điếu thuốc, một chân dẫm lên ghế, ung dung hút điếu thuốc. Vẻ mặt phừng phừng sát khí đã dần chuyển sang cảm giác vui thú như đang tham gia vào một trò chơi.
Nhìn thấy toàn bộ nhân viên tòa soạn, giống như một bầy cừu đang run sợ, khuất phục trước uy quyền của mình, Triệu Bình An có một cảm giác vui sướng khó tả.
- Đội…Đội trưởng…Triệu, anh làm gì vậy? Có vấn đề gì không thể từ từ nói được sao?
Chủ biên Mã chạy tới, hai chân run lẩy bẩy. Lão vô cùng sợ hãi, giống như bọn chúng sắp sửa bổ một nhát lên đầu lão.
- Nói cái con mẹ nhà mày! Chúng mày hôm qua viết cái trò hề kia, tại sao không nói với ông đây!
Triệu Bình An lúc trước có được cảm xúc vui vẻ, lập tức bị làm cho phẫn nộ.
Gã nhìn chủ biên Mã quát:
- Rốt cuộc là ai làm, giao người ra đây!
Chủ biên Mã hai chân mềm nhũn, suýt nữa khụy xuống. Ông ta nào có biết? Vừa nãy chẳng phải đang định đi tìm Phó chủ biên Lưu để hỏi về việc này hay sao, vừa lúc Triệu Bình An lại dẫn người tới.
Ngoái đầu lại nhìn văn phòng làm việc của Phó chủ biên, hóa ra tên Phó chủ biên Lưu vẫn chưa đi làm. Đang nghĩ sẽ nói thế nào với Triệu Bình An, không ngờ Triệu Bình An lại đạp mạnh ông ta một cái:
- Chết đi! Ông đây không muốn lãng phí thì giờ với mày.
Choang – Choang – Phía sau không ngừng vang lên tiếng kính vỡ của mấy cái tủ mà bọn đàn em Triệu Bình An đập phá. Trong văn phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai, cả tòa soạn biến thành mớ hỗn loạn, tiếng thét chói tai không ngớt.
- Cho mày thời gian nửa ngày, nếu không giao người, ông đây sẽ xử mày!
Triệu Bình An hung hăng xô ngã Chủ biên Mã, Chủ biên Mã ngã chổng vó dưới đất.
- Đi!
Triệu Bình An vung tay, dẫn theo mấy tên thuộc hạ hùng hổ đến, rồi lại hùng hổ đi, để lại bãi chiến trường tan nát mảnh kính vỡ.
- Chủ biên Mã.
Mấy nhà báo chạy đến, vây quanh chủ biên Mã.
Chủ biên Mã ngồi dưới đất, phát hiện tay mình bị thương, đang chảy máu. Chắc do lúc ngã, quệt vào mảnh thủy tinh.
- Chủ biên Mã, ông không sao chứ!
Mấy phóng viên lo lắng hỏi, chỉ có điều chủ biên Mã mặt tái nhợt, mãi mà không hoàn hồn. Cảnh tượng ban nãy hệt như vừa đi qua điện Diêm Vương vậy.
Đột nhiên, chủ biên Mã hét lên một tiếng:
- Mẹ nó chứ, đây vẫn cái thói đời! Ông mày mặc kệ! Ông mày phải kiện!
Hét xong, chủ biên Mã đứng lên, chẳng thèm quan tâm đến hai cánh tay đầm đìa máu, hùng hùng hổ hổ đến ban tuyên giáo.
Trưởng ban tuyên giáo Hứa Phi Yến đang tiếp khách tại văn phòng, bất thình lình cửa phòng bật tung, chủ biên Mã hệt như một oan hồn xộc vào.
Mặt Hứa Phi Yến biến sắc, đang định khuyên ông ta vài câu, tự nhiên cảm thấy chủ biên Mã có gì không ổn. Lúc này chủ biên Mã tâm trí hoảng loạn, quần áo xộc xệch, hai tay máu chảy đầm đìa, giống như vừa đánh nhau với người ta xong.
Hứa Phi Yến không khuyên ngăn ông ta nữa, mà chỉ hỏi một câu:
- Ông bị sao vậy?
- Trưởng ban Hứa à! Tôi … Tôi… Tôi… hức…
Chủ biên Mã nói mấy câu đầy oan ức, sau đó bật khóc.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi, lại đứng trong phòng lãnh đạo, khóc ngay trước mặt khách khứa, thật mất mặt, nhưng Hứa Phi Yến dù sao cũng là phụ nữ, cô ấy hiều một người đàn ông bật khóc trong tình huống này, có thể nói trong lòng ông ta chịu rất nhiều ấm ức.
Cô ấy cũng hiểu con người Mã Vĩnh Phương, là một chủ biên lâu năm, nên cũng khá cẩn trọng trong công việc, tuyệt đối không phải là diễn kịch, Hứa Phi Yến đành phải cáo lỗi cười trừ với khách:
- Thật ngại quá, hôm nay đến đây thôi, chúng ta để lần sau sẽ bàn tiếp.
Mấy vị khách cũng hiểu ý, vội vàng đứng lên cáo từ.
Tiễn khách ra về, Hứa Phi Yến mới quay người, nhìn Mã Vĩnh Phương đang đứng đó với ánh mắt không hài lòng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã làm tôi mất mặt với phía thành phố rồi.
Hóa ra mấy người khách khi nãy là người bên thành phố, Mã Vĩnh Phương nào có nghĩ được gì? Tòa soạn bị người ta đập phá, bản thân cũng bị bọn chúng đánh, sao sống nổi nữa đây? Ngoài việc tìm đến lãnh đạo minh oan, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù sao cũng không thể để phía huyện và thành phố biết chuyện này được!
Vì thế mà Mã Vĩnh Phương nói hết oan ức của mình, cả chuyện Triệu Bình An diễu võ giương oai, thái độ như du côn, còn có cả toàn bộ quá trình chúng nó đập phá tòa soạn.
- Đúng là làm phản rồi!
Nghe đến đây, Hứa Phi Yến không thể kìm nổi nữa! Thật là quá quắt lắm rồi!
Người này bị làm nhục đến mức này, sắc mặt Trưởng ban tôn giáo tối sầm lại, cô ta tóm lấy điện thoại, gọi điện luôn cho Vương Bác. Không hỏi thăm, cũng chẳng chào hỏi, chẳng chút khách khí nói thẳng luôn:
- Cục trưởng Vương, cục Công an các vị coi trời bằng vung? Sẵn sàng đập phá ban tuyên giáo chúng tôi, tôi gặp qua không ít loại người, nhưng chưa từng gặp lũ ngạo mạn như cục Công an các vị, đúng là ác hơn cả cầm thú.
Vương Bác nhận được điện thoại của Hứa Phi Yến, trong lòng nghĩ chắc cô ta có chuyện gì mới tìm mình? Bình thường mình với cô ta chẳng mấy qua lại, đang suy nghĩ, Hứa Phi Yến đổ ập cơn phẫn nộ lên đầu gã, làm gã tối tăm mặt mũi.
Dù sao Vương Bác cũng là bậc công an lão luyện, đã rèn được sự điềm tĩnh, gã ta hỏi lại:
- Có chuyện gì mà khiến Trưởng ban của chúng ta tức giận đến thế?
- Tôi đây không đùa với anh, tự anh đến tòa soạn xem đi!
Rầm – Hứa Phi Yến dập điện thoại, khiến cho Vương Bá đầy kinh ngạc. Mụ đàn bà, nóng giận lớn thế? Không phải là theo Bí thư thành ủy Phùng có một chân mà thôi.
Bất mãn thì bất mãn, Vương Bác vẫn phải đích thân đi xem xem, gã đoán việc này chắc chắn rất hệ trọng.
Trên đường gọi lái xe đưa tới tòa soạn, Vương Bác mới giật mình, lẽ nào tên súc sinh Triệu Bình An lại gây tai họa? Mẹ nó, lúc nào rồi, toàn gây thêm tai họa cho mình. Cái ngày đen đủi này!
Vương Bác càng nghĩ càng thấy đúng là thế rồi, cũng không lên tiếng, bảo lái xe đi thẳng tới trụ sở tòa soạn. Lại một chiếc xe cảnh sát nữa đến, mấy phóng viên đang thu dọn thấy vậy liền rít lên một tiếng:
- Côn đồ lại đến rồi!
Sau đó mọi người lập tức chạy toán loạn.
Vương Bác nhìn một lượt, sắc mặt như cá ươn, gã gọi cho Triệu Bình An:
- Mẹ mày, mày là loại súc sinh, mày muốn chết à, đừng có lôi tao vào chịu tội cho mày.
Triệu Bình An đang uống rượu ở một nhà hàng, mang theo mấy tên đàn em, uống rất vui vẻ, mỗi tên ôm một em. Liên tiếp chạm cốc, vui tới bến.
- Các anh em, chỉ cần các cậu đi theo tôi, sẽ có thịt ăn, rượu uống. Yên tâm đi, thằng chó Đường Vũ kia vui mừng không được lâu đâu, ông đây sẽ khiến nó phải cút khỏi đây.
Mấy tên thuộc hạ cuống quýt tán đồng, sau đó sờ soạng liên tục, rúc vào ngực mấy cô ả.
Tiếng điện thoại reo, Triệu Bình An vẫn chìm trong hơi men alo một tiếng, không ngờ trong điện thoại vang lên tiếng quát phẫn nộ của cục trưởng. Gã vội vàng đẩy cô ả bên cạnh ra, đứng phắt dậy:
- Vương Bác, à không, Cục trưởng Vương! Tôi lập tức, lập tức, lập tức tới ngay!
Cúp điện thoại, Triệu Bình An khua tay:
- Đi, cục trưởng Vương có chuyện.
Mấy tên thuộc hạ miễn cưỡng bỏ mấy cô ả ra, lập tức cùng Triệu Bình An tới tòa soạn.
Bước vào trụ sở tòa soạn, Triệu Bình An người đầy mùi rượu bước tới:
- Cục trưởng Vương…
- Bốp --
Vương Bác giận giữ xoay người, vả vào mặt hắn một cái.
- Thằng chó súc sinh này! Giở trò gì đây!
“ Xe cảnh sát vượt đèn đỏ đâm trọng thương người công nhân vừa tan ca, một viên cảnh sát hống hách điên cuồng xông vào đánh người” đọc được tin này, sắc mặt của Vương Bác lập tức biến xanh, gã không phải lập tức gọi Triệu Bình An tới, mà gọi đến tòa soạn báo huyện.
Người phụ trách tòa soạn vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng Vương Bác đầy phẫn nộ:
- Các anh làm cái trò gì vậy, tin này mà cũng cho đăng được à!
Chủ biên tòa soạn chẳng hiểu sao bị mắng một trận té tát, xem lại tờ báo, mới giật mình thấy dòng tít trên trang nhất. Chuyện này là thế nào? Tại sao chưa được sự cho phép của mình mà đã tự ý đăng tin thế này.
Chủ biên Mã là người trung niên tầm hơn 50 tuổi, đã làm về mảng tuyên truyền nhiều năm, cũng được coi là một biên tập tin tức giàu kinh nghiệm, hôm qua ông ta có việc phải đi công tác nên không ở đây, về đến nhà cũng đã hơn 11 giờ.
Không ngờ hôm nay mới sáng ra đã có chuyện, cảnh sát giữa đường đánh người, loại tin tức thế này, thông thường không được công khai trên báo. Bởi sức ảnh hưởng của nó quá tồi tệ, gây xôn xao dư luận.
Hơn nữa các thế lực hỗn loạn đó ở trong huyện , họ không phạm không được người ở tòa soạn khó thể tránh khỏi bị bọn chúng tính sổ. Do trước đây có một phóng viên, lúc mới đến tòa soạn, thấy nhiều chuyện bất bình, chuyện chướng tai gai mắt, liền đăng lên báo.
Chủ yếu là vén bức màn đằng sau của khu mỏ, không lâu sau, người phóng viên đó bị người ta đánh chết, rồi đem vứt xác phía ngoại ô. Hơn nữa vụ án này đến nay vẫn chưa phá được, cứ như vậy nó chìm dần vào quên lãng.
Ở huyện Sa, những ông vua không ngai vàng dường như chẳng có đặc quyền gì, ra phỏng vấn còn muốn cầm phong bì? Người ta vui thì thưởng cho anh một cái, không vui thì anh liệu mà cút nhanh. Vả lại, có viết cũng phải viết tốt về các bố, nếu có gì sai sót, hoặc đã nói những điều không phải thì lập tức ngày hôm sau có ngay côn đồ đến gõ cửa.
Nhớ rõ thời điểm năm kia, có nữ phóng viên đã viết bài báo về thực trạng cảnh sát làm ô dù chống lưng cho bọn tội phạm, kết quả đã bị điều chuyển. Cô phóng viên này sau đó không thể không tránh xa mảnh đất đầy thị phi này, từ đấy chẳng bao giờ quay trở lại huyện Sa nữa.
Chủ biên Mã đang muốn tìm phó chủ biên Lưu để hỏi về vấn đề này, bất ngờ tấm kính ở cửa ra vào choang một tiếng, nổ tung, mảnh kính vỡ văng đầy mặt đất.
- Aaaaaa
Mấy nữ phóng viên đang soạn bản thảo hét lên đầy kinh hãi, sau đó thấy Triệu Bình An dẫn theo mấy tên xông vào.
- Chó chết. Đập nát chỗ này cho tao!
Triệu Bình An sát khí đằng đằng, vung tay, mấy tên đàn em lập tức chạy lại, lăm lăm trong tay ống nước, choang choang choang--- một trận đập phá tơi bời.
Mấy phóng viên sợ đến mức ngây ra, hai mắt trợn tròn, toàn thân cứng đơ như tượng sáp. Ai nấy mắt mở trừng trừng nhìn cảnh tượng này, không một ai dám ho he câu gì.
Ầm—mấy cái tủ trong tòa soạn đã bị đập nát, kính văng đầy mặt đất. Mấy tên thuộc hạ của Triệu Bình An liên tiếp vung ống nước dài đến 2 mét, thấy cái gì là đập phá cái đó!
Mấy tên này đều một lũ côn đồ như nhau, điên cuồng đập phá toàn bộ phòng làm việc, tòa soạn huyện trông giống cảnh tượng của ngày tận thế, được bao trùm bởi sự hoảng loạn. Triệu Bình An tay cầm điếu thuốc, một chân dẫm lên ghế, ung dung hút điếu thuốc. Vẻ mặt phừng phừng sát khí đã dần chuyển sang cảm giác vui thú như đang tham gia vào một trò chơi.
Nhìn thấy toàn bộ nhân viên tòa soạn, giống như một bầy cừu đang run sợ, khuất phục trước uy quyền của mình, Triệu Bình An có một cảm giác vui sướng khó tả.
- Đội…Đội trưởng…Triệu, anh làm gì vậy? Có vấn đề gì không thể từ từ nói được sao?
Chủ biên Mã chạy tới, hai chân run lẩy bẩy. Lão vô cùng sợ hãi, giống như bọn chúng sắp sửa bổ một nhát lên đầu lão.
- Nói cái con mẹ nhà mày! Chúng mày hôm qua viết cái trò hề kia, tại sao không nói với ông đây!
Triệu Bình An lúc trước có được cảm xúc vui vẻ, lập tức bị làm cho phẫn nộ.
Gã nhìn chủ biên Mã quát:
- Rốt cuộc là ai làm, giao người ra đây!
Chủ biên Mã hai chân mềm nhũn, suýt nữa khụy xuống. Ông ta nào có biết? Vừa nãy chẳng phải đang định đi tìm Phó chủ biên Lưu để hỏi về việc này hay sao, vừa lúc Triệu Bình An lại dẫn người tới.
Ngoái đầu lại nhìn văn phòng làm việc của Phó chủ biên, hóa ra tên Phó chủ biên Lưu vẫn chưa đi làm. Đang nghĩ sẽ nói thế nào với Triệu Bình An, không ngờ Triệu Bình An lại đạp mạnh ông ta một cái:
- Chết đi! Ông đây không muốn lãng phí thì giờ với mày.
Choang – Choang – Phía sau không ngừng vang lên tiếng kính vỡ của mấy cái tủ mà bọn đàn em Triệu Bình An đập phá. Trong văn phòng thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai, cả tòa soạn biến thành mớ hỗn loạn, tiếng thét chói tai không ngớt.
- Cho mày thời gian nửa ngày, nếu không giao người, ông đây sẽ xử mày!
Triệu Bình An hung hăng xô ngã Chủ biên Mã, Chủ biên Mã ngã chổng vó dưới đất.
- Đi!
Triệu Bình An vung tay, dẫn theo mấy tên thuộc hạ hùng hổ đến, rồi lại hùng hổ đi, để lại bãi chiến trường tan nát mảnh kính vỡ.
- Chủ biên Mã.
Mấy nhà báo chạy đến, vây quanh chủ biên Mã.
Chủ biên Mã ngồi dưới đất, phát hiện tay mình bị thương, đang chảy máu. Chắc do lúc ngã, quệt vào mảnh thủy tinh.
- Chủ biên Mã, ông không sao chứ!
Mấy phóng viên lo lắng hỏi, chỉ có điều chủ biên Mã mặt tái nhợt, mãi mà không hoàn hồn. Cảnh tượng ban nãy hệt như vừa đi qua điện Diêm Vương vậy.
Đột nhiên, chủ biên Mã hét lên một tiếng:
- Mẹ nó chứ, đây vẫn cái thói đời! Ông mày mặc kệ! Ông mày phải kiện!
Hét xong, chủ biên Mã đứng lên, chẳng thèm quan tâm đến hai cánh tay đầm đìa máu, hùng hùng hổ hổ đến ban tuyên giáo.
Trưởng ban tuyên giáo Hứa Phi Yến đang tiếp khách tại văn phòng, bất thình lình cửa phòng bật tung, chủ biên Mã hệt như một oan hồn xộc vào.
Mặt Hứa Phi Yến biến sắc, đang định khuyên ông ta vài câu, tự nhiên cảm thấy chủ biên Mã có gì không ổn. Lúc này chủ biên Mã tâm trí hoảng loạn, quần áo xộc xệch, hai tay máu chảy đầm đìa, giống như vừa đánh nhau với người ta xong.
Hứa Phi Yến không khuyên ngăn ông ta nữa, mà chỉ hỏi một câu:
- Ông bị sao vậy?
- Trưởng ban Hứa à! Tôi … Tôi… Tôi… hức…
Chủ biên Mã nói mấy câu đầy oan ức, sau đó bật khóc.
Một người đàn ông hơn 50 tuổi, lại đứng trong phòng lãnh đạo, khóc ngay trước mặt khách khứa, thật mất mặt, nhưng Hứa Phi Yến dù sao cũng là phụ nữ, cô ấy hiều một người đàn ông bật khóc trong tình huống này, có thể nói trong lòng ông ta chịu rất nhiều ấm ức.
Cô ấy cũng hiểu con người Mã Vĩnh Phương, là một chủ biên lâu năm, nên cũng khá cẩn trọng trong công việc, tuyệt đối không phải là diễn kịch, Hứa Phi Yến đành phải cáo lỗi cười trừ với khách:
- Thật ngại quá, hôm nay đến đây thôi, chúng ta để lần sau sẽ bàn tiếp.
Mấy vị khách cũng hiểu ý, vội vàng đứng lên cáo từ.
Tiễn khách ra về, Hứa Phi Yến mới quay người, nhìn Mã Vĩnh Phương đang đứng đó với ánh mắt không hài lòng:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đã làm tôi mất mặt với phía thành phố rồi.
Hóa ra mấy người khách khi nãy là người bên thành phố, Mã Vĩnh Phương nào có nghĩ được gì? Tòa soạn bị người ta đập phá, bản thân cũng bị bọn chúng đánh, sao sống nổi nữa đây? Ngoài việc tìm đến lãnh đạo minh oan, ông ta cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù sao cũng không thể để phía huyện và thành phố biết chuyện này được!
Vì thế mà Mã Vĩnh Phương nói hết oan ức của mình, cả chuyện Triệu Bình An diễu võ giương oai, thái độ như du côn, còn có cả toàn bộ quá trình chúng nó đập phá tòa soạn.
- Đúng là làm phản rồi!
Nghe đến đây, Hứa Phi Yến không thể kìm nổi nữa! Thật là quá quắt lắm rồi!
Người này bị làm nhục đến mức này, sắc mặt Trưởng ban tôn giáo tối sầm lại, cô ta tóm lấy điện thoại, gọi điện luôn cho Vương Bác. Không hỏi thăm, cũng chẳng chào hỏi, chẳng chút khách khí nói thẳng luôn:
- Cục trưởng Vương, cục Công an các vị coi trời bằng vung? Sẵn sàng đập phá ban tuyên giáo chúng tôi, tôi gặp qua không ít loại người, nhưng chưa từng gặp lũ ngạo mạn như cục Công an các vị, đúng là ác hơn cả cầm thú.
Vương Bác nhận được điện thoại của Hứa Phi Yến, trong lòng nghĩ chắc cô ta có chuyện gì mới tìm mình? Bình thường mình với cô ta chẳng mấy qua lại, đang suy nghĩ, Hứa Phi Yến đổ ập cơn phẫn nộ lên đầu gã, làm gã tối tăm mặt mũi.
Dù sao Vương Bác cũng là bậc công an lão luyện, đã rèn được sự điềm tĩnh, gã ta hỏi lại:
- Có chuyện gì mà khiến Trưởng ban của chúng ta tức giận đến thế?
- Tôi đây không đùa với anh, tự anh đến tòa soạn xem đi!
Rầm – Hứa Phi Yến dập điện thoại, khiến cho Vương Bá đầy kinh ngạc. Mụ đàn bà, nóng giận lớn thế? Không phải là theo Bí thư thành ủy Phùng có một chân mà thôi.
Bất mãn thì bất mãn, Vương Bác vẫn phải đích thân đi xem xem, gã đoán việc này chắc chắn rất hệ trọng.
Trên đường gọi lái xe đưa tới tòa soạn, Vương Bác mới giật mình, lẽ nào tên súc sinh Triệu Bình An lại gây tai họa? Mẹ nó, lúc nào rồi, toàn gây thêm tai họa cho mình. Cái ngày đen đủi này!
Vương Bác càng nghĩ càng thấy đúng là thế rồi, cũng không lên tiếng, bảo lái xe đi thẳng tới trụ sở tòa soạn. Lại một chiếc xe cảnh sát nữa đến, mấy phóng viên đang thu dọn thấy vậy liền rít lên một tiếng:
- Côn đồ lại đến rồi!
Sau đó mọi người lập tức chạy toán loạn.
Vương Bác nhìn một lượt, sắc mặt như cá ươn, gã gọi cho Triệu Bình An:
- Mẹ mày, mày là loại súc sinh, mày muốn chết à, đừng có lôi tao vào chịu tội cho mày.
Triệu Bình An đang uống rượu ở một nhà hàng, mang theo mấy tên đàn em, uống rất vui vẻ, mỗi tên ôm một em. Liên tiếp chạm cốc, vui tới bến.
- Các anh em, chỉ cần các cậu đi theo tôi, sẽ có thịt ăn, rượu uống. Yên tâm đi, thằng chó Đường Vũ kia vui mừng không được lâu đâu, ông đây sẽ khiến nó phải cút khỏi đây.
Mấy tên thuộc hạ cuống quýt tán đồng, sau đó sờ soạng liên tục, rúc vào ngực mấy cô ả.
Tiếng điện thoại reo, Triệu Bình An vẫn chìm trong hơi men alo một tiếng, không ngờ trong điện thoại vang lên tiếng quát phẫn nộ của cục trưởng. Gã vội vàng đẩy cô ả bên cạnh ra, đứng phắt dậy:
- Vương Bác, à không, Cục trưởng Vương! Tôi lập tức, lập tức, lập tức tới ngay!
Cúp điện thoại, Triệu Bình An khua tay:
- Đi, cục trưởng Vương có chuyện.
Mấy tên thuộc hạ miễn cưỡng bỏ mấy cô ả ra, lập tức cùng Triệu Bình An tới tòa soạn.
Bước vào trụ sở tòa soạn, Triệu Bình An người đầy mùi rượu bước tới:
- Cục trưởng Vương…
- Bốp --
Vương Bác giận giữ xoay người, vả vào mặt hắn một cái.
- Thằng chó súc sinh này! Giở trò gì đây!
Bình luận facebook