Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Hai con xe giữa đường chặn xe của Trương Nhất Phàm, nhìn tư thế của những người đó, Trương Nhất Phàm biết ngay phiền toái rồi.
Giao Châu là địa bàn của người ta, có lẽ không nên đấu với họ, thông qua gương kính hậu nhìn thấy ngay con xe BMW mới tinh của Phương Tử Kiệt. BMW lái đến, dừng ngay sau xe Santana, chặn đường lùi của Trương Nhất Phàm.
Rắc rối rồi, Trương Nhất Phàm bất lực nhìn bốn người:
- Các em cứ ngồi yên trên xe nhé.
Đang chuẩn bị đi, Phương Tử Kiệt liền lái xe đến, hạ kính xe nhìn Trương Nhất Phàm lạnh lùng cười.
- Thằng ranh, ngươi còn giả bộ sao! Để xem hôm nay tao chơi chết mày thế nào. Nếu biết điều thì quỳ xuống đất trèo qua, gọi tao một tiếng ông nội, thì tao tha cho.
- Mà ai cho mày gọi ông nội, tao không có loại cháu như mày.
Trương Nhất Phàm lửa giận bốc lên, nghĩ đến mình đường đường là một Chủ tịch huyện, không ngờ lại phải diễn vở kịch này với một tên vô lại, thật sự không hứng thú chút nào.
Chỉ là sự việc diễn ra rồi, không thể làm chủ được nữa.
- Được lắm, chết đến đít rồi mà vẫn còn già mồm.
Phương Tử Kiệt vứt mẩu thuốc trong tay. Huýt gọi bốn thanh niên kia. Sau đó gã còn cười nham hiểm nhìn Lâm Uyên.
- Lâm Uyên, nể mặt em em lại không muốn. Đêm nay ta sẽ chơi em đến chết. Nói cho em biết, ta đã không còn nhẫn nại được nữa rồi.
Lâm Uyên sợ hãi, kéo Trương Nhất Phàm:
- Có cần báo cảnh sát không?
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ tay cô:
- Không sao đâu!
Suy nghĩ một chút, hay là lấy di động ra chuẩn bị báo cảnh sát. Suy cho cùng với thân phận của Chủ tịch huyện lại đi đánh nhau với người ta ngay giữa đường thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Phương Tử Kiết thấy hắn gọi điện thoại thì cười nói:
- Hôm nay tao đợi mày gọi cảnh sát đến đây! Để mày chết cũng tâm phục khẩu phục.
Mấy đứa côn đồ nghe thấy Phương Tử Kiệt nói thế, liền khoanh tay đứng đó, vẻ mặt khinh miệt nhìn Trương Nhất Phàm. Chỉ cần Phương Tử Kiệt hạ lệnh thì chúng sẽ như bọn chó điên lao vào, đem Trương Nhất Phàm lột cho bằng sạch, sau đó sẽ nghiền nát hắn, vứt hắn trên đường cho người ta xem kịch.
Bốn chiếc xe làm con phố tắc nghẽn một nửa, phía sau có người ấn còi kêu, Phương Tử Kiệt liền dọa:
- Gọi cái đít à, cút đi cho tao.
Gã vừa kêu lập tức có người xông đến. Đập thật mạnh vào mui xe của người ta:
- Cút.
Người đó chỉ dám phẫn nộ rồi bỏ đi. Những người này không thể đùa được.
Cảnh sát quả nhiên đến, chỉ có điều không phải là do Trương Nhất Phàm gọi tới.
Có hai cảnh sát cầm cây côn đi đến khua một cái, nhìn thấy xe của Phương Tử Kiệt, lập tức lấy lòng gọi một tiếng:
- Phương Thiếu gia, hóa ra là anh à!
Phương Tử Kiệt ném thuốc đi:
- Không có việc gì của các anh, muốn làm gì thì làm đi!
Hai cảnh sát đó liền đi, khi đi còn cười một cách bỉ ổi. Phương Thiếu gia còn muốn ở đó dạy người, chúng ta canh gác đi.
Hai người này còn để ý xe của Trương Nhất Phàm, cười trên đau khổ của người khác:
- Thằng ngốc hôm nay thảm rồi! Gặp phải chủ nhân Phương Thiếu gia, không chết cũng bị lột lớp da!
- Ha ha…haha
Phương Tử Kiệt đắc ý cười to:
- Hết chiêu rồi à? Ngay cả cảnh sát cũng không giúp ngươi.
Sau đó gã vẫy tay, mấy người liền đi về phía Santana.
- Xuống xe!
Trương Nhất Phàm vừa mở cửa xe, Cù Tĩnh và Tô Thiện liền nhảy xuống xe, Bạch Khẩn cũng theo sau. Nhìn thấy mấy cô đi về phía bốn tên côn đồ. Trương Nhất Phàm đang định gọi họ lại.
Một cảnh tượng đáng ngạc nhiên mở ra trước mắt. Chỉ nhìn thấy hai cô bé đi lên, hướng về hai tên côn đồ đi đầu chào hỏi:
- Ồ, anh đẹp trai.
Tên côn đồ ngạc nhiên, không ngờ trong xe chui ra hai cô xinh đẹp như thế, lại còn chủ động chào hỏi mình, chắc chắn là sợ rồi! Haha…
Đúng lúc đang đắc ý, hai người cảm thấy phía dưới bị đau, đau kinh khủng, đau đến chết. Đó là một loại cảm giác chết không muốn sống nữa.
Cù Tĩnh và Tô Thiện đột nhiên giơ chân, tức giận đá vào hạ bộ của hai tên. Đó là chiêu chí mạng mà các cô dành cho những tên háo sắc —— vô địch liêu âm thoái.
- A——
Hai tên côn đồ đồng thời trúng chiêu, kêu thảm một tiếng, hai tên dùng tay ôm chỗ bị đau. Mồ hôi trên mặt từng giọt to như những hạt đậu tương rơi xuống. Trương Nhất Phàm nhìn thấy rõ rãng. Sắc mặt của hai tên kia, từ đỏ thành đen, lại từ đen chuyển sang trắng, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Không ai ngờ hai cô gái này lại dũng mãnh như thế, có lẽ chân của hai cô gái này giơ ra. Hai người kia hạnh phúc về sau chắc không còn nữa.
“Hây da…”
Cái chính là, hai cô bé này phấn khích đến nỗi gọi to, giơ tay chúc mừng, tất cả quay đầu lại cười nói:
- Bạch Khẩn, chiêu này bạn dạy cuối cùng hôm nay cũng có ích.
Sau đó hai người liền lùi xuống, chỉ vào hai tên còn lại nói:
- Hai tên đó giao cho bạn đấy!
Bạch Khẩn cũng không khách khí, gật gật đầu đi về phía trước.
Trương Nhất Phàm hít thật sâu khoan khoái, xem ra lúc nãy mình gọi điện thoại vô ích rồi, không cần thiết! Chỉ cần hai cô bé đó, đã xử lý xong rồi. Bản thân mình mặc dù không cần đến chi viện, ây, nếu là Liễu Hải ở đây thì tốt, đối phó với loại người này, căn bản không cần người khác ra tay, Trương Nhất Phàm lại thở dài.
Hai cô bé đến bên Trương Nhất Phàm:
- Không phải chuyện của anh, giao cho chúng em được rồi.
Trương Nhất Phàm không biết nói gì, xem ra trình độ của Bạch Khẩn chắc không tồi, hắn liền gọi Lâm Uyên lên xe, không phải lo lắng, không sao rồi.
Hai tên côn đồ còn lại, nhanh chóng bị giải quyết, Trương Nhất Phàm nhìn rất nhập thần. Bạch Khẩn này thật không đơn giản!
Thân thủ của gái Đông Bắc giỏi thế, khiến người xung quanh mở rộng tầm mắt, một số người còn vỗ tay khen hay.
Phương Tử Kiệt lúc đó trợn tròn mắt, trước đây nghe nói thân thủ của Bạch Khẩn rất giỏi, gã còn không tin, hôm nay đúng là linh nghiệm. Vừa nãy mấy tên côn đồ tay cầm cây côn to gần bằng cây gậy bóng chày, Cù Tĩnh và Tô Thiện mỗi người cầm một cái, đi về phía Phương Tử Kiệt.
- Các người định làm gì?
Phương Tử Kiệt có nằm mơ cũng không nghĩ được, hôm nay nếu bại dưới tay mấy cô bé này, thì mất mặt lắm. Trương Nhất Phàm còn vẫn chưa ra tay.
Vốn dĩ định dạy người, kết quả lại bị người dạy lại.
Phương Tử Kiệt còn chưa suy tính xong, Tô Thiên đã vung một côn đến. Mẹ mày, hôm nay tao thay những người con gái bị ngươi chà đạp báo thù.
Phương Tử Kiệt trong xe BMW kêu lên như lợn bị chọc tiết. Hai cảnh sát liền chạy đến:
- Dừng tay, các người làm gì đấy? Tra tấn à, tra tấn à!
Khi hai người nhìn thấy bốn tên côn đồ trên đất, không nói gì. Không thể nào chứ, bị mấy cô gái kia đánh ngã sao? Con mẹ nó ngu ngốc, đồ ăn hại!
Một người trong đó chỉ Trương Nhất Phàm nói:
- Lấy chứng minh nhân dân ra, nếu không sẽ đưa tất cả đi.
Nhìn thấy có người đến giúp, Phương Tử Kiệt từ trong xe chui ra, chỉ Trương Nhất Phàm nói:
- Hôm nay bất luận thế nào cũng phải cho hắn chết!
Hai cảnh sát liền vỗ vai gã, thì thầm ở bên:
- Yên tâm đi, việc này cứ giao cho chúng tôi. Anh đi trước đi. Nếu không đông người nhìn sẽ không hay.
Phương Tử Kiệt nghĩ cũng đúng, đang chuẩn bị rời đi, thì Chu Đỉnh Thiên cười hihi xông tới:
- Làm ầm ĩ như thế, để làm gì?
Gã cũng không nhìn Phương Tử Kiệt, mà lại nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm:
- Chủ tịch huyện Trương! Người bận rộn như anh sao lại đến Giao Châu? Ê, các anh, các anh định làm gì thế?
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ gặp Chu Đỉnh Thiên ở đây.
Nhìn thấy Chu Đỉnh Thiên chào hỏi mình, vốn dĩ không muốn quan tâm đến gã, nhưng gã đã đi đến trước mặt mình. Chu Đỉnh Thiên giơ tay ra, Trương Nhất Phàm vờ không nhìn thấy, từ trong túi lôi ra bao thuốc, lấy một điếu để trên miệng.
Chu Đỉnh Thiên mặt đang cười bỗng khựng lại, lại nhanh chóng mỉm cười nói với hai cảnh sát:
- Các anh định làm gì đấy? Còn không mau đi đi! Đây là Chủ tịch huyện Trương của huyện Sa.
Chu Đỉnh Thiên đem thân phận của Trương Nhất Phàm nói ra, Phương Tử Kiệt liền run run hỏi:
- Cái gì? Chẳng phải anh nói là…
Chu Đỉnh Thiên đạp nhẹ cho gã một cái:
- Phương Tử Kiệt, hôm nay cậu làm to chuyện rồi, còn không mau đền tội với Chủ tich huyện Trương đi.
Phương Tử Kiệt do dự không quyết nhìn Chu Đỉnh Thiên, cũng không biết gã định giở trò gì. Cái ông này, chẳng phải bảo mình Trương Nhất Phàm là con trai của gia đình giàu có mới nổi sao? Tại sao lại trở thành Chủ tịch huyện. Ôi trời!
Lúc này, trời đã tối, trên phố đã sáng đèn đường.
Chu Đỉnh Thiên cười nói:
- Hôm nay Chủ tịch huyện Trương đến Giao Châu, tối này tôi làm chủ, mọi người không làm quen sao, không cần phải nghiêm túc thế. Haha…
Gã còn chỉ tay vào Phương Tử Kiệt nói:
- Đây là con trai Cục trưởng Phương của Cục công an, anh chàng này mặc dù thô tục, nhưng rất nghĩa khí, anh đại nhân rộng lượng, đừng chấp gì nó.
Trương Nhất Phàm chậm rãi châm thuốc, nhìn Chu Đỉnh Thiên biểu lộ như thế, trong chốc lát không đoán được, Chu Đỉnh Thiên đang diễn trò gì? Mình đã cho gã ngồi tù hơn một tháng, gã phải hận mình mới phải, hôm nay lại thay đổi nhiệt tình thế, chắc chắn là quỷ kế.
Thế là hắn liền vẫy vẫy tay:
- Thôi thế này, việc hôm nay tôi cũng không so đo. Nhưng Phương Tử Kiệt, tôi nói cho cậu biết, nếu sau này cậu còn dám bắt nạt Lâm Uyên mấy cô đó thì đừng trách tôi không khách khí.
Phương Tử Kiệt nhìn thấy Chu Đỉnh Thiên nháy mắt với mình thì thật thà trả lời:
- Anh Trương, xin lỗi anh! Anh cho em xin lỗi được không? Ai bảo anh lái con xe Santana ghẻ đó, lừa người thì cũng không nên lừa như thế!
Trương Tử Phàm cười lạnh lùng, hôm nay cũng không tổn thất gì, ngược lại Cù Tĩnh mấy cô bé đó đánh người, thù này thôi không cần trả nữa. Nếu thật sự làm mất mặt gã, đợi sau khi mình đi, mấy tên đó lại làm khó dễ mấy cô gái đó thì lại phiền phức.
Chu Đỉnh Thiên nhìn Trương Nhất Phàm nén tức, cười cười nói:
- Các người đẹp, sự việc hôm nay hoàn toàn do hiểu lầm, các em cũng không nên tưởng thật. Các em là bạn của chủ tịch huyện Trương, cũng là bạn của anh, sau này có việc gì khó khăn thì cứ tìm anh, anh tên Chu Đỉnh Thiên.
Chu Đỉnh Thiên dáng vẻ bình thường, khiến mấy cô cũng bớt tức. Nói chung hôm nay không may, ăn thì cũng ăn rồi, người cũng đánh rồi haha…Trương Nhất Phàm quay đầu xe, gọi bốn người:
- Lên xe đi!
Mấy người Lâm Uyên lập tức quay lại xe, đợi đến khi xe của Trương Nhất Phàm đi xa rồi, Phương Tử Kiệt mới hỏi:
- Sao anh lại lừa tôi? Thằng đó rốt cuộc là thằng nào?
- Cậu không cần quan tâm hắn là ai, đầu heo, chỉ cần sự việc hôm nay hắn không truy cứu, chẳng phải vừa rồi cậu nhân cơ hội làm quen với bốn cô rồi sao?
- Mẹ kiếp! Đó là anh làm quen, tôi đối với họ từ lâu đã là tên đáng ghét không thể tha thứ rồi.
Phương Tử Kiệt không vui trả lời, việc hôm nay rõ ràng là Chu Đỉnh Thiên chơi mình.
Chu Đỉnh Thiên cũng không giận dữ:
- Nói cậu đầu heo, cậu lại không tin. Cậu làm ầm ĩ như thế, tôi ra mặt giải quyết việc này, chẳng phải giữ lại chút ấn tượng tốt đối với họ, chỉ cần thằng Trương Nhất Phàm đi khỏi, thiết kế vài cuộc gặp mặt, sau này hẹn họ ra sẽ không khó.
- Mẹ kiếp, hóa ra để mình làm người ác, anh đã có chủ ý với bọn họ?
Phương Tử Kiệt vẫn không thôi tức tối.
- Mẹ nó, có khi nào tôi để cậu thiệt đâu, chỉ cần chắc chắn bọn họ chịu ra ngoài, kiếm viên thuốc cho bọn họ uống, muốn cho tên đó cắm bao nhiêu sừng cũng được! Đến lúc đó phần cho cậu một cô, có điều cô gái họ Lâm kia, là của tôi.
Chu Đỉnh Thiên vẻ mặt lóe lên nụ cười mưu mô. Trương Nhất Phàm ơi Trương Nhất Phàm, thù này coi như ta đã trả!
Giao Châu là địa bàn của người ta, có lẽ không nên đấu với họ, thông qua gương kính hậu nhìn thấy ngay con xe BMW mới tinh của Phương Tử Kiệt. BMW lái đến, dừng ngay sau xe Santana, chặn đường lùi của Trương Nhất Phàm.
Rắc rối rồi, Trương Nhất Phàm bất lực nhìn bốn người:
- Các em cứ ngồi yên trên xe nhé.
Đang chuẩn bị đi, Phương Tử Kiệt liền lái xe đến, hạ kính xe nhìn Trương Nhất Phàm lạnh lùng cười.
- Thằng ranh, ngươi còn giả bộ sao! Để xem hôm nay tao chơi chết mày thế nào. Nếu biết điều thì quỳ xuống đất trèo qua, gọi tao một tiếng ông nội, thì tao tha cho.
- Mà ai cho mày gọi ông nội, tao không có loại cháu như mày.
Trương Nhất Phàm lửa giận bốc lên, nghĩ đến mình đường đường là một Chủ tịch huyện, không ngờ lại phải diễn vở kịch này với một tên vô lại, thật sự không hứng thú chút nào.
Chỉ là sự việc diễn ra rồi, không thể làm chủ được nữa.
- Được lắm, chết đến đít rồi mà vẫn còn già mồm.
Phương Tử Kiệt vứt mẩu thuốc trong tay. Huýt gọi bốn thanh niên kia. Sau đó gã còn cười nham hiểm nhìn Lâm Uyên.
- Lâm Uyên, nể mặt em em lại không muốn. Đêm nay ta sẽ chơi em đến chết. Nói cho em biết, ta đã không còn nhẫn nại được nữa rồi.
Lâm Uyên sợ hãi, kéo Trương Nhất Phàm:
- Có cần báo cảnh sát không?
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ tay cô:
- Không sao đâu!
Suy nghĩ một chút, hay là lấy di động ra chuẩn bị báo cảnh sát. Suy cho cùng với thân phận của Chủ tịch huyện lại đi đánh nhau với người ta ngay giữa đường thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Phương Tử Kiết thấy hắn gọi điện thoại thì cười nói:
- Hôm nay tao đợi mày gọi cảnh sát đến đây! Để mày chết cũng tâm phục khẩu phục.
Mấy đứa côn đồ nghe thấy Phương Tử Kiệt nói thế, liền khoanh tay đứng đó, vẻ mặt khinh miệt nhìn Trương Nhất Phàm. Chỉ cần Phương Tử Kiệt hạ lệnh thì chúng sẽ như bọn chó điên lao vào, đem Trương Nhất Phàm lột cho bằng sạch, sau đó sẽ nghiền nát hắn, vứt hắn trên đường cho người ta xem kịch.
Bốn chiếc xe làm con phố tắc nghẽn một nửa, phía sau có người ấn còi kêu, Phương Tử Kiệt liền dọa:
- Gọi cái đít à, cút đi cho tao.
Gã vừa kêu lập tức có người xông đến. Đập thật mạnh vào mui xe của người ta:
- Cút.
Người đó chỉ dám phẫn nộ rồi bỏ đi. Những người này không thể đùa được.
Cảnh sát quả nhiên đến, chỉ có điều không phải là do Trương Nhất Phàm gọi tới.
Có hai cảnh sát cầm cây côn đi đến khua một cái, nhìn thấy xe của Phương Tử Kiệt, lập tức lấy lòng gọi một tiếng:
- Phương Thiếu gia, hóa ra là anh à!
Phương Tử Kiệt ném thuốc đi:
- Không có việc gì của các anh, muốn làm gì thì làm đi!
Hai cảnh sát đó liền đi, khi đi còn cười một cách bỉ ổi. Phương Thiếu gia còn muốn ở đó dạy người, chúng ta canh gác đi.
Hai người này còn để ý xe của Trương Nhất Phàm, cười trên đau khổ của người khác:
- Thằng ngốc hôm nay thảm rồi! Gặp phải chủ nhân Phương Thiếu gia, không chết cũng bị lột lớp da!
- Ha ha…haha
Phương Tử Kiệt đắc ý cười to:
- Hết chiêu rồi à? Ngay cả cảnh sát cũng không giúp ngươi.
Sau đó gã vẫy tay, mấy người liền đi về phía Santana.
- Xuống xe!
Trương Nhất Phàm vừa mở cửa xe, Cù Tĩnh và Tô Thiện liền nhảy xuống xe, Bạch Khẩn cũng theo sau. Nhìn thấy mấy cô đi về phía bốn tên côn đồ. Trương Nhất Phàm đang định gọi họ lại.
Một cảnh tượng đáng ngạc nhiên mở ra trước mắt. Chỉ nhìn thấy hai cô bé đi lên, hướng về hai tên côn đồ đi đầu chào hỏi:
- Ồ, anh đẹp trai.
Tên côn đồ ngạc nhiên, không ngờ trong xe chui ra hai cô xinh đẹp như thế, lại còn chủ động chào hỏi mình, chắc chắn là sợ rồi! Haha…
Đúng lúc đang đắc ý, hai người cảm thấy phía dưới bị đau, đau kinh khủng, đau đến chết. Đó là một loại cảm giác chết không muốn sống nữa.
Cù Tĩnh và Tô Thiện đột nhiên giơ chân, tức giận đá vào hạ bộ của hai tên. Đó là chiêu chí mạng mà các cô dành cho những tên háo sắc —— vô địch liêu âm thoái.
- A——
Hai tên côn đồ đồng thời trúng chiêu, kêu thảm một tiếng, hai tên dùng tay ôm chỗ bị đau. Mồ hôi trên mặt từng giọt to như những hạt đậu tương rơi xuống. Trương Nhất Phàm nhìn thấy rõ rãng. Sắc mặt của hai tên kia, từ đỏ thành đen, lại từ đen chuyển sang trắng, dáng vẻ cực kỳ đau đớn.
Không ai ngờ hai cô gái này lại dũng mãnh như thế, có lẽ chân của hai cô gái này giơ ra. Hai người kia hạnh phúc về sau chắc không còn nữa.
“Hây da…”
Cái chính là, hai cô bé này phấn khích đến nỗi gọi to, giơ tay chúc mừng, tất cả quay đầu lại cười nói:
- Bạch Khẩn, chiêu này bạn dạy cuối cùng hôm nay cũng có ích.
Sau đó hai người liền lùi xuống, chỉ vào hai tên còn lại nói:
- Hai tên đó giao cho bạn đấy!
Bạch Khẩn cũng không khách khí, gật gật đầu đi về phía trước.
Trương Nhất Phàm hít thật sâu khoan khoái, xem ra lúc nãy mình gọi điện thoại vô ích rồi, không cần thiết! Chỉ cần hai cô bé đó, đã xử lý xong rồi. Bản thân mình mặc dù không cần đến chi viện, ây, nếu là Liễu Hải ở đây thì tốt, đối phó với loại người này, căn bản không cần người khác ra tay, Trương Nhất Phàm lại thở dài.
Hai cô bé đến bên Trương Nhất Phàm:
- Không phải chuyện của anh, giao cho chúng em được rồi.
Trương Nhất Phàm không biết nói gì, xem ra trình độ của Bạch Khẩn chắc không tồi, hắn liền gọi Lâm Uyên lên xe, không phải lo lắng, không sao rồi.
Hai tên côn đồ còn lại, nhanh chóng bị giải quyết, Trương Nhất Phàm nhìn rất nhập thần. Bạch Khẩn này thật không đơn giản!
Thân thủ của gái Đông Bắc giỏi thế, khiến người xung quanh mở rộng tầm mắt, một số người còn vỗ tay khen hay.
Phương Tử Kiệt lúc đó trợn tròn mắt, trước đây nghe nói thân thủ của Bạch Khẩn rất giỏi, gã còn không tin, hôm nay đúng là linh nghiệm. Vừa nãy mấy tên côn đồ tay cầm cây côn to gần bằng cây gậy bóng chày, Cù Tĩnh và Tô Thiện mỗi người cầm một cái, đi về phía Phương Tử Kiệt.
- Các người định làm gì?
Phương Tử Kiệt có nằm mơ cũng không nghĩ được, hôm nay nếu bại dưới tay mấy cô bé này, thì mất mặt lắm. Trương Nhất Phàm còn vẫn chưa ra tay.
Vốn dĩ định dạy người, kết quả lại bị người dạy lại.
Phương Tử Kiệt còn chưa suy tính xong, Tô Thiên đã vung một côn đến. Mẹ mày, hôm nay tao thay những người con gái bị ngươi chà đạp báo thù.
Phương Tử Kiệt trong xe BMW kêu lên như lợn bị chọc tiết. Hai cảnh sát liền chạy đến:
- Dừng tay, các người làm gì đấy? Tra tấn à, tra tấn à!
Khi hai người nhìn thấy bốn tên côn đồ trên đất, không nói gì. Không thể nào chứ, bị mấy cô gái kia đánh ngã sao? Con mẹ nó ngu ngốc, đồ ăn hại!
Một người trong đó chỉ Trương Nhất Phàm nói:
- Lấy chứng minh nhân dân ra, nếu không sẽ đưa tất cả đi.
Nhìn thấy có người đến giúp, Phương Tử Kiệt từ trong xe chui ra, chỉ Trương Nhất Phàm nói:
- Hôm nay bất luận thế nào cũng phải cho hắn chết!
Hai cảnh sát liền vỗ vai gã, thì thầm ở bên:
- Yên tâm đi, việc này cứ giao cho chúng tôi. Anh đi trước đi. Nếu không đông người nhìn sẽ không hay.
Phương Tử Kiệt nghĩ cũng đúng, đang chuẩn bị rời đi, thì Chu Đỉnh Thiên cười hihi xông tới:
- Làm ầm ĩ như thế, để làm gì?
Gã cũng không nhìn Phương Tử Kiệt, mà lại nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Phàm:
- Chủ tịch huyện Trương! Người bận rộn như anh sao lại đến Giao Châu? Ê, các anh, các anh định làm gì thế?
Trương Nhất Phàm cũng không ngờ gặp Chu Đỉnh Thiên ở đây.
Nhìn thấy Chu Đỉnh Thiên chào hỏi mình, vốn dĩ không muốn quan tâm đến gã, nhưng gã đã đi đến trước mặt mình. Chu Đỉnh Thiên giơ tay ra, Trương Nhất Phàm vờ không nhìn thấy, từ trong túi lôi ra bao thuốc, lấy một điếu để trên miệng.
Chu Đỉnh Thiên mặt đang cười bỗng khựng lại, lại nhanh chóng mỉm cười nói với hai cảnh sát:
- Các anh định làm gì đấy? Còn không mau đi đi! Đây là Chủ tịch huyện Trương của huyện Sa.
Chu Đỉnh Thiên đem thân phận của Trương Nhất Phàm nói ra, Phương Tử Kiệt liền run run hỏi:
- Cái gì? Chẳng phải anh nói là…
Chu Đỉnh Thiên đạp nhẹ cho gã một cái:
- Phương Tử Kiệt, hôm nay cậu làm to chuyện rồi, còn không mau đền tội với Chủ tich huyện Trương đi.
Phương Tử Kiệt do dự không quyết nhìn Chu Đỉnh Thiên, cũng không biết gã định giở trò gì. Cái ông này, chẳng phải bảo mình Trương Nhất Phàm là con trai của gia đình giàu có mới nổi sao? Tại sao lại trở thành Chủ tịch huyện. Ôi trời!
Lúc này, trời đã tối, trên phố đã sáng đèn đường.
Chu Đỉnh Thiên cười nói:
- Hôm nay Chủ tịch huyện Trương đến Giao Châu, tối này tôi làm chủ, mọi người không làm quen sao, không cần phải nghiêm túc thế. Haha…
Gã còn chỉ tay vào Phương Tử Kiệt nói:
- Đây là con trai Cục trưởng Phương của Cục công an, anh chàng này mặc dù thô tục, nhưng rất nghĩa khí, anh đại nhân rộng lượng, đừng chấp gì nó.
Trương Nhất Phàm chậm rãi châm thuốc, nhìn Chu Đỉnh Thiên biểu lộ như thế, trong chốc lát không đoán được, Chu Đỉnh Thiên đang diễn trò gì? Mình đã cho gã ngồi tù hơn một tháng, gã phải hận mình mới phải, hôm nay lại thay đổi nhiệt tình thế, chắc chắn là quỷ kế.
Thế là hắn liền vẫy vẫy tay:
- Thôi thế này, việc hôm nay tôi cũng không so đo. Nhưng Phương Tử Kiệt, tôi nói cho cậu biết, nếu sau này cậu còn dám bắt nạt Lâm Uyên mấy cô đó thì đừng trách tôi không khách khí.
Phương Tử Kiệt nhìn thấy Chu Đỉnh Thiên nháy mắt với mình thì thật thà trả lời:
- Anh Trương, xin lỗi anh! Anh cho em xin lỗi được không? Ai bảo anh lái con xe Santana ghẻ đó, lừa người thì cũng không nên lừa như thế!
Trương Tử Phàm cười lạnh lùng, hôm nay cũng không tổn thất gì, ngược lại Cù Tĩnh mấy cô bé đó đánh người, thù này thôi không cần trả nữa. Nếu thật sự làm mất mặt gã, đợi sau khi mình đi, mấy tên đó lại làm khó dễ mấy cô gái đó thì lại phiền phức.
Chu Đỉnh Thiên nhìn Trương Nhất Phàm nén tức, cười cười nói:
- Các người đẹp, sự việc hôm nay hoàn toàn do hiểu lầm, các em cũng không nên tưởng thật. Các em là bạn của chủ tịch huyện Trương, cũng là bạn của anh, sau này có việc gì khó khăn thì cứ tìm anh, anh tên Chu Đỉnh Thiên.
Chu Đỉnh Thiên dáng vẻ bình thường, khiến mấy cô cũng bớt tức. Nói chung hôm nay không may, ăn thì cũng ăn rồi, người cũng đánh rồi haha…Trương Nhất Phàm quay đầu xe, gọi bốn người:
- Lên xe đi!
Mấy người Lâm Uyên lập tức quay lại xe, đợi đến khi xe của Trương Nhất Phàm đi xa rồi, Phương Tử Kiệt mới hỏi:
- Sao anh lại lừa tôi? Thằng đó rốt cuộc là thằng nào?
- Cậu không cần quan tâm hắn là ai, đầu heo, chỉ cần sự việc hôm nay hắn không truy cứu, chẳng phải vừa rồi cậu nhân cơ hội làm quen với bốn cô rồi sao?
- Mẹ kiếp! Đó là anh làm quen, tôi đối với họ từ lâu đã là tên đáng ghét không thể tha thứ rồi.
Phương Tử Kiệt không vui trả lời, việc hôm nay rõ ràng là Chu Đỉnh Thiên chơi mình.
Chu Đỉnh Thiên cũng không giận dữ:
- Nói cậu đầu heo, cậu lại không tin. Cậu làm ầm ĩ như thế, tôi ra mặt giải quyết việc này, chẳng phải giữ lại chút ấn tượng tốt đối với họ, chỉ cần thằng Trương Nhất Phàm đi khỏi, thiết kế vài cuộc gặp mặt, sau này hẹn họ ra sẽ không khó.
- Mẹ kiếp, hóa ra để mình làm người ác, anh đã có chủ ý với bọn họ?
Phương Tử Kiệt vẫn không thôi tức tối.
- Mẹ nó, có khi nào tôi để cậu thiệt đâu, chỉ cần chắc chắn bọn họ chịu ra ngoài, kiếm viên thuốc cho bọn họ uống, muốn cho tên đó cắm bao nhiêu sừng cũng được! Đến lúc đó phần cho cậu một cô, có điều cô gái họ Lâm kia, là của tôi.
Chu Đỉnh Thiên vẻ mặt lóe lên nụ cười mưu mô. Trương Nhất Phàm ơi Trương Nhất Phàm, thù này coi như ta đã trả!
Bình luận facebook