Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Sáng hôm sau, Trương Nhất Phàm vừa đến phòng làm việc, Vương Bác đã vội vàng chạy đến.
- Thư ký Tần, chủ tịch huyện Trương có trong phòng không?
Nhìn thấy Vương Bác đã đến, Tần Xuyên rất bất ngờ, chẳng qua Vương Bác này bình thường cũng không thấy hỏi thăm chủ tịch huyện Trương như vậy, Tần Xuyên liền trả lời một câu.
- Anh ấy rất nhiều việc, anh đợi một chút xem sao!
Trước kia Vương Bác thường hay nhắm vào Trương Nhất Phàm, nhưng nhìn thấy điều kiện vững vàng của hắn, thì trong lòng cảm thấy chột dạ. Nếu Trương Nhất Phàm muốn động đến mình, thì dường như bí thư Trịnh cũng không can thiệp được.
Hơn nữa ngày hôm qua việc Đổng Tiểu Phàm bị mấy tên tài xế xe mô tô chặn xe ăn cướp, cũng là trách nhiệm của ngành công an. Vương Bác nghe ngóng được, cô gái đó lại không ngờ là con gái của phó bí thư tỉnh ủy, trong lòng gã cảm thấy lo sợ.
Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là lai lịch như thế nào? Mà điều động quân đội đến hỗ trợ một cách dễ dàng, bạn gái lại là con gái của phó bí thư tỉnh ủy, vì thế Vương Bác liền liên tưởng đến những lời đồn đại có liên quan đến Trương Nhất Phàm ở Thông Thành.
Nghe nói bí thư huyện ủy ở Thông Thành trước đây đã bị rớt chức, cũng có quan hệ thân thiết với hắn. Bởi vì Phong Quốc Phú vì một câu nói muốn hạ bệ của phó bí thư Đổng, gã càng nghĩ càng thấy lạnh người, loại người này chớ nên đụng vào, làm cách nào để giữ vững lập trường, cũng không thể mang tiền đồ của mình ra đùa giỡn được.
Suốt cả buối tối hôm qua không ngủ, Vương Bác đích thân dẫn người mở rộng tìm kiếm, cuối cùng hơn bốn giờ sáng mới tìm thấy mấy tên tài xế xe mô tô chặn xe ăn cướp. Vẫn còn may, túi xách và điện thoại bị mất đều tìm thấy được.
Vương Bác không dám giành công, ngay sau đó vội vàng chạy đến báo cáo cho Trương Nhất Phàm biết. Không ngờ Tần Xuyên lại thờ ơ với gã, việc này cũng không còn cách nào khác, ai bảo trước đây gã đối xử với Chủ tịch huyện Trương không ra gì, thư ký của người ta đối xử vậy thì có sao chứ?
Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng nói, liền la lớn:
- Để anh ta vào đi!
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Vương Bác cũng thấy căng thẳng, bởi vì trưa hôm qua câu nói đó của Trương Nhất Phàm nói rất nặng, không biết chừng sẽ xử lý chính mình.
Vương Bác trong tay cầm theo túi xách, sau khi bước vào phòng, gã lên tiếng:
- Chủ tịch huyện Trương.
Tiện tay đặt túi xách lên trên bàn.
Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn thẳng mặt Vương Bác, không nói tiếng nào.
Lần này Tần Xuyên cũng không rót trà cho anh ta, bình thường khi có khách đến, việc trà nước đều do thư ký lo liệu, hôm nay cốc trà này thì miễn nhé, sẽ lãng phí trà.
Vương Bác nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nhất Phàm, gã lập tức nói:
- Đồ đạc đều đã kiếm lại được rồi, đây là túi xách và điện thoại, anh xem xem có còn thiếu thứ gì không?
Vương Bác lấy từ trong túi xách ra hai thứ đồ trên, cung kính đặt ở trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Có bắt được người không?
Trương Nhất Phàm quan sát một lượt, nhìn thấy túi xách của Đổng Tiểu Phàm vẫn còn nguyên vẹn không hư hao gì, nên cũng không động đến.
- Bắt được rồi, bắt được rồi.
Vương Bác dường như là rất cẩn thận khi trả lời, thái độ này trước đây chẳng bao giờ thấy, hôm nay là lần đầu tiên. Thái độ của gã đã chuyển biến rõ rệt, khiến Trương Nhất Phàm cũng thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm trong bụng: Cho dù anh đã thức thời, đừng tưởng có Trịnh Mậu Nhiên bao che thì tôi không dám động đến anh.
Biểu hiện của Vương Bác, khiến Trương Nhất Phàm quyết định sẽ cho anh ta một cơ hội. Bởi vì vành mắt thâm đen trên khuôn mặt của Vương Bác đã chứng minh những cố gắng của anh ta trong suốt tối hôm qua. Và quan trọng hơn nữa là, đồ đạc cũng không mất gì, thôi thì cứ xem như anh ta đã lập được công trạng.
Nghe nói mấy tên cướp đã bị bắt hết, Trương Nhất Phàm liền cầm lấy túi xách đứng dậy nói:
- Đi, đi xem nào!
Chủ tịch huyện Trương muốn đến cục công an xem mấy tên phạm nhân kia? Vương Bác nhìn thấy trong ánh mắt của hắn đầy sát khí chết người, trong lòng thầm nghĩ mấy tên tội phạm này e rằng đã tới số rồi đây.
Gã không nghĩ ngợi nhiều, liền đi trước dẫn đường.
Hai chiếc xe con tiến thẳng vào cổng lớn của cục công an Huyện, Vương Bác dẫn chủ tịch huyện Trương đến phòng làm việc của mình, đích thân rót trà, sau đó cho người áp tải bốn tên tài xế cướp xe đến.
Đồng thời còn cho người gọi tâm phúc của Trương Nhất Phàm là Đường Vũ đến, đồng thời còn có Hùng Lâm Phong là người của đội trinh sát. Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế So-fa, không nói nửa lời, chẳng qua là ngồi uống trà, mãi cho đến khi có người dẫn bốn tên tội phạm đến, hắn mới bỏ ly trà xuống.
Bốn tay thanh niên này không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi lăm tuổi mà thôi, từ khi bốn tên bị áp giải đến, sớm đã sợ đến nỗi mặt không còn tý máu, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Nhìn thấy bộ dạng bọn chúng, thì hình như đã bị đánh một trận rồi, trên mặt đầy vết sưng phù, trên cánh tay cũng có rất nhiều dấu vết bầm tím.
Trương Nhất Phàm bước tới, nhìn lần lượt bốn tên này từ đầu đến chân,đột nhiên đưa tay ra, bốp bốp bốp bốp…bốn cái bạt tai nhớ đời, vang lên khắp cả phòng làm việc. Ra tay hết sức, vả lại xuống tay cũng rất mạnh. Mỗi một tiếng vang lên, khiến cho trong lòng của mỗi người không kềm chế được đều có chút căng thẳng.
Chủ tịch huyện Trương đã tức giận rồi, tự tay đánh người, điều này rất không bình thường. Trương Nhất Phàm cho mỗi tên một cái bạt tai, dường như vẫn còn chưa hả giận. Mẹ nó, bạn gái của bố đây mà chúng mày dám cướp àh? Chủ tịch huyện như bố đây còn làm ăn gì nữa?
Đường Vũ cũng là lấn đầu tiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm nóng giận như vậy, vả lại còn ra tay đánh người. Lúc mới bước vào, anh ta cũng đoán được Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, hắn lại tức giận đến mức độ này.
Bốn tên tài xế xe mô tô bị Trương Nhất Phàm giáng cho một cái tát, trên mặt lại càng thêm nhiều vết sưng.
Có hai người còn bị chảy cả máu mồm, không khí trong phòng làm việc trở nên ngột ngạt, ngay cả Vương Bác cũng cảm thấy lòng bàn tay mình đã ướt mồ hôi.
Sau khi đánh người xong, Trương Nhất Phàm lạnh lùng hỏi:
- Ai đập xe?
Một cán bộ cảnh sát trả lời:
- Là tên này!
- Điện thoại ai giật!
- Tên này!
Một cán bộ cảnh sát khác chỉ vào tên tài xế xe mô tô thứ hai đếm dưới lên trả lời.
Trương Nhất Phàm nhìn hai tên đó, dò xét đến mấy phút, sau đó mới chậm rãi nói:
- Đưa bọn chúng đi đánh cho mềm xương!
Câu nói này vừa nói ra, không khí trong phòng làm việc ngay tức khắc liền như trầm lắng. Vương Bác lúc này cảm thấy sau lưng đã đầm đìa mồ hôi, thậm chí đôi chân mình đứng cũng không vững nữa. Bởi vì gã rõ ràng đã cảm nhận được, sát khí nặng nề đang bao phủ khắp người Trương Nhất Phàm.
Bốn tên tài xế xe mô tô lập tức quỳ mọp xuống đất, hoảng sợ la lớn:
- Đừng, đừng mà! Lần sau chúng em không dám nữa.
Trương Nhất Phàm đập mạnh một cái lên bàn, gào lên:
- Chúng mày lúc cướp đồ của người ta, lúc đập xe của người ta, sao không nghĩ đến đừng?
Ầm…
Cái đập bàn này hình như rất mạnh, cảm giác ngay cả căn phòng cũng rung rinh, Trương Nhất Phàm đã tức giận lên đến đỉnh điểm, Đường Vũ phát hiện ra tóc của hắn ta dường như muốn dựng đứng lên cả rồi.
Mấy cán bộ cảnh sát vừa rồi còn chỉ mặt hai tên nghi phạm cướp bóc ra, bên ngoài đã truyền đến hai tiếng kêu! Không bao lâu sau, bốn cán bộ cảnh sát đến kéo hai tên nghi phạm đưa đến.
Tay của hai người này đều đã bị đánh gãy, nằm bò rủ ra đất, người đã hôn mê đến bất tỉnh.
Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc hút, lạnh lùng nói một câu:
- Mang chúng đi!
Lúc này, cán bộ cảnh sát mới lôi bốn tên cướp ra ngoài.
Đường Vũ và Hùng Lâm Phong ở lại, Vương Bác rất căng thẳng đứng ở trong đó, anh ta cảm thấy có áp lực rất lớn, khiến cho người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Khi Trương Nhất Phàm tức giận, không ngờ lại khủng bố và máu lạnh như vậy, nghĩ đến trường hợp vừa rồi, không khỏi rùng mình.
Ba người đứng trong đó, giống như ba cây cọc gỗ, ngay ngắn thẳng hàng, không dám nhúc nhích. Trương Nhất Phàm dịu lại cơn giận rất lâu, hút xong cả điếu thuốc, lúc này mới ngẩng đầu nói:
- Lập tức triệu tập tất cả các cán bộ lãnh đạo ban ngành, mười phút nữa bắt đầu họp.
Chủ tịch huyện Trương muốn mở cuộc họp tại cục công an, Vương Bác lập tức gọi Hùng Lâm Phong truyền lệnh cho thuộc hạ, gã cảm thấy khả năng lại có thêm một lần kích động nữa.
Quả nhiên, cuộc họp được bắt đầu sau mười phút, Trương Nhất Phàm với gương mặt lạnh lùng, rất nghiêm trọng đứng trên bục chủ trì cuộc họp, vỗ lên bàn nói với mọi người rằng:
- Trị an của huyện Sa, là vấn đề cấp bách hiện nay. Ngay lập tức phải triển khai một lần nữa mọi hành động chặt chẽ với quy mô lớn. Sau này tôi không hy vọng thấy hay nghe những việc như thế này còn xảy ra nữa! Sau này còn có chuyện như vậy, xảy ra trong khu vực của ai, thì người đó tự động xin từ chức, không cần tôi phải nhắc lại!
Đối với cuộc họp lần này, Vương Bác không có bất cứ ý kiến nào khác, đợi Trương Nhất Phàm họp xong và rời đi, gã trở lại phòng làm việc, rất lâu sau đó mới lấy lại bình tĩnh. Hôm nay cảm giác của gã thực sự là quá chấn động.
Vương Bác gọi Đường Vũ và Hùng Lâm Phong đến:
- Sự việc của ngày hôm nay, không ai được nói ra, nếu không sẽ nghiêm khắc trừng trị.
Hai người biết, gã đang nói đến chính là việc Trương Nhất Phàm đánh người, và gọi người đánh hai tên tài xế xe mô tô cướp bóc kia.
Hai người cùng hô một khẩu hiệu:
- Vâng.
Lần này Vương Bác ngoan ngoãn vâng lời như thế, không chỉ bởi vì Trương Nhất Phàm tức giận, mà còn vì thân phận kia của Đổng Tiểu Phàm. Đường đường là con gái của phó bí thư đến huyện Sa, không ngờ bị kẻ gian chặn cướp.
Nếu cấp trên trách tội bên dưới, thì ai cũng khó mà gánh vác nổi, sau khi dặn dò xong mọi việc, Vương Bác bảo Đường Vũ ở lại.
- Xe đã sửa xong rồi, đợi chút nữa đích thân cậu mang đi nhé.
Sự việc lần này giao cho Đường Vũ là thích hợp nhất, Đường Vũ trả lời dứt khoát:
- Vâng, tôi sẽ đi ngay đây.
Huyện Sa lại một lần nữa được chỉnh đốn.
Lần này, sau khi quét sạch Thanh Thủy Đường, cục công an huyện Sa phát động toàn bộ lực lượng, trong cục được điều động, các đội cũng được điều động, các đồn công an cũng được điều động.
Toàn bộ các cấp quản lý trong nội bộ phạm vi của huyện Sa, triển khai một lần chỉnh đốn oanh oanh liệt liệt. Các cán bộ cảnh sát rất gắng sức, cũng không có bất cứ người nào dám lơ là. Tất cả các trạm kiểm soát giao thông quan trọng, đoạn đường dòng người đông đúc, dường như đều có thể thấy được đâu đâu cũng có bóng dáng của cảnh sát nhân dân.
Lần chỉnh đốn này diễn ra trong thời gian dài, quy mô lớn, tập trung nhân lực nhiều, là chuyện hiếm thấy trong lịch sử của huyện Sa. Lần này Vương Bác thể hiện rất tốt, tuyệt đối chấp hành toàn bộ mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm.
Rất nhiều người đối với việc chỉnh đốn lần này cảm thấy rất kỳ quái, tại vì sao đột nhiên lại hành động như vậy, lúc bọn họ còn chưa hiểu ra nguyên nhân chính, thì Trịnh Mậu Nhiên cũng đi hỏi Vương Bác.
Vương Bác đem việc con gái của phó bí thư huyện Sa bị người chặn cướp nói ra, nhưng che giấu việc Trương Nhất Phàm đánh người ở cục công an. Đây cũng là lần đầu tiên Vương Bác giấu diếm người mình trung thành nhất mọi chân tướng của sự việc.
Các ủy viên thường vụ khác của huyện Sa cũng tỏ ra xôn xao với việc chỉnh đốn lần này, cảm thấy chẳng hiểu gì cả. Tuy có một vài người ở trong lòng có chút gì đó lo lắng, nhưng nhìn thấy hành động chỉnh đốn lần này triển khai một cách oanh liệt, trong lòng bọn họ cũng xì xầm to nhỏ, nhưng không ai biết rõ chân tướng của việc này.
Nghe nói con gái của phó bí thư Đổng đến huyện Sa bị kẻ xấu chăn cướp, Trịnh Mậu Nhiên lập tức lên tiếng kêu gọi ủng hộ hành động lần này, vả lại cũng cấp thêm kinh phí đặc biệt. Đối với những người có công lớn trong lần chỉnh đốn này sẽ có thưởng, cũng sẽ trợ cấp một khoản nhất định cho những cán bộ cảnh sát chấp hành tốt nhiệm vụ được giao.
Huyện Sa hành động lần này vượt quá quy mô, dẫn đến sự chú ý của thành ủy và các huyện khác, đồng thời cũng mạnh mẽ đề xướng và ủng hộ. Trong thời gian này, toàn bộ khu vực Đông Lâm và một vài huyện thị cũng noi theo, triển khai hành động nghiêm trọng với quy mô không giống nhau.
Lúc này đây, những phần tử phạm tội đào tẩu trong một năm, đó là một năm tệ hại của những phần tử bất hợp pháp đó. Rất nhiều phạm nhân lần lượt trốn khỏi khu vực Đông Lâm, chạy đến vùng duyên hải lánh nạn.
Toàn bộ các tỉnh lớn đều lên báo, đài truyền hình cũng sôi nổi đưa tin những chuyện này. Sự việc cách đây không lâu, tỉnh ủy liền tổ chức một cuộc hội nghị, nhắm vào việc chỉnh đốn trên quy mô lớn ở huyện Sa sau đó tiến hành biểu dương và tuyên truyền. Cũng vì thế mà các huyện khác đều triển khai hành động chỉnh đốn từ lần này đến lần khác.
Trước sau thì cũng trong vòng hai ba tháng thôi, toàn bộ nội tình huyện Tương mở ra một trận đánh với quy mô lớn chưa từng có.
- Thư ký Tần, chủ tịch huyện Trương có trong phòng không?
Nhìn thấy Vương Bác đã đến, Tần Xuyên rất bất ngờ, chẳng qua Vương Bác này bình thường cũng không thấy hỏi thăm chủ tịch huyện Trương như vậy, Tần Xuyên liền trả lời một câu.
- Anh ấy rất nhiều việc, anh đợi một chút xem sao!
Trước kia Vương Bác thường hay nhắm vào Trương Nhất Phàm, nhưng nhìn thấy điều kiện vững vàng của hắn, thì trong lòng cảm thấy chột dạ. Nếu Trương Nhất Phàm muốn động đến mình, thì dường như bí thư Trịnh cũng không can thiệp được.
Hơn nữa ngày hôm qua việc Đổng Tiểu Phàm bị mấy tên tài xế xe mô tô chặn xe ăn cướp, cũng là trách nhiệm của ngành công an. Vương Bác nghe ngóng được, cô gái đó lại không ngờ là con gái của phó bí thư tỉnh ủy, trong lòng gã cảm thấy lo sợ.
Trương Nhất Phàm này rốt cuộc là lai lịch như thế nào? Mà điều động quân đội đến hỗ trợ một cách dễ dàng, bạn gái lại là con gái của phó bí thư tỉnh ủy, vì thế Vương Bác liền liên tưởng đến những lời đồn đại có liên quan đến Trương Nhất Phàm ở Thông Thành.
Nghe nói bí thư huyện ủy ở Thông Thành trước đây đã bị rớt chức, cũng có quan hệ thân thiết với hắn. Bởi vì Phong Quốc Phú vì một câu nói muốn hạ bệ của phó bí thư Đổng, gã càng nghĩ càng thấy lạnh người, loại người này chớ nên đụng vào, làm cách nào để giữ vững lập trường, cũng không thể mang tiền đồ của mình ra đùa giỡn được.
Suốt cả buối tối hôm qua không ngủ, Vương Bác đích thân dẫn người mở rộng tìm kiếm, cuối cùng hơn bốn giờ sáng mới tìm thấy mấy tên tài xế xe mô tô chặn xe ăn cướp. Vẫn còn may, túi xách và điện thoại bị mất đều tìm thấy được.
Vương Bác không dám giành công, ngay sau đó vội vàng chạy đến báo cáo cho Trương Nhất Phàm biết. Không ngờ Tần Xuyên lại thờ ơ với gã, việc này cũng không còn cách nào khác, ai bảo trước đây gã đối xử với Chủ tịch huyện Trương không ra gì, thư ký của người ta đối xử vậy thì có sao chứ?
Trương Nhất Phàm nghe thấy tiếng nói, liền la lớn:
- Để anh ta vào đi!
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Vương Bác cũng thấy căng thẳng, bởi vì trưa hôm qua câu nói đó của Trương Nhất Phàm nói rất nặng, không biết chừng sẽ xử lý chính mình.
Vương Bác trong tay cầm theo túi xách, sau khi bước vào phòng, gã lên tiếng:
- Chủ tịch huyện Trương.
Tiện tay đặt túi xách lên trên bàn.
Trương Nhất Phàm gật đầu, nhìn thẳng mặt Vương Bác, không nói tiếng nào.
Lần này Tần Xuyên cũng không rót trà cho anh ta, bình thường khi có khách đến, việc trà nước đều do thư ký lo liệu, hôm nay cốc trà này thì miễn nhé, sẽ lãng phí trà.
Vương Bác nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trương Nhất Phàm, gã lập tức nói:
- Đồ đạc đều đã kiếm lại được rồi, đây là túi xách và điện thoại, anh xem xem có còn thiếu thứ gì không?
Vương Bác lấy từ trong túi xách ra hai thứ đồ trên, cung kính đặt ở trước mặt Trương Nhất Phàm.
- Có bắt được người không?
Trương Nhất Phàm quan sát một lượt, nhìn thấy túi xách của Đổng Tiểu Phàm vẫn còn nguyên vẹn không hư hao gì, nên cũng không động đến.
- Bắt được rồi, bắt được rồi.
Vương Bác dường như là rất cẩn thận khi trả lời, thái độ này trước đây chẳng bao giờ thấy, hôm nay là lần đầu tiên. Thái độ của gã đã chuyển biến rõ rệt, khiến Trương Nhất Phàm cũng thấy ngạc nhiên, nghĩ thầm trong bụng: Cho dù anh đã thức thời, đừng tưởng có Trịnh Mậu Nhiên bao che thì tôi không dám động đến anh.
Biểu hiện của Vương Bác, khiến Trương Nhất Phàm quyết định sẽ cho anh ta một cơ hội. Bởi vì vành mắt thâm đen trên khuôn mặt của Vương Bác đã chứng minh những cố gắng của anh ta trong suốt tối hôm qua. Và quan trọng hơn nữa là, đồ đạc cũng không mất gì, thôi thì cứ xem như anh ta đã lập được công trạng.
Nghe nói mấy tên cướp đã bị bắt hết, Trương Nhất Phàm liền cầm lấy túi xách đứng dậy nói:
- Đi, đi xem nào!
Chủ tịch huyện Trương muốn đến cục công an xem mấy tên phạm nhân kia? Vương Bác nhìn thấy trong ánh mắt của hắn đầy sát khí chết người, trong lòng thầm nghĩ mấy tên tội phạm này e rằng đã tới số rồi đây.
Gã không nghĩ ngợi nhiều, liền đi trước dẫn đường.
Hai chiếc xe con tiến thẳng vào cổng lớn của cục công an Huyện, Vương Bác dẫn chủ tịch huyện Trương đến phòng làm việc của mình, đích thân rót trà, sau đó cho người áp tải bốn tên tài xế cướp xe đến.
Đồng thời còn cho người gọi tâm phúc của Trương Nhất Phàm là Đường Vũ đến, đồng thời còn có Hùng Lâm Phong là người của đội trinh sát. Trương Nhất Phàm ngồi trên ghế So-fa, không nói nửa lời, chẳng qua là ngồi uống trà, mãi cho đến khi có người dẫn bốn tên tội phạm đến, hắn mới bỏ ly trà xuống.
Bốn tay thanh niên này không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi lăm tuổi mà thôi, từ khi bốn tên bị áp giải đến, sớm đã sợ đến nỗi mặt không còn tý máu, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.
Nhìn thấy bộ dạng bọn chúng, thì hình như đã bị đánh một trận rồi, trên mặt đầy vết sưng phù, trên cánh tay cũng có rất nhiều dấu vết bầm tím.
Trương Nhất Phàm bước tới, nhìn lần lượt bốn tên này từ đầu đến chân,đột nhiên đưa tay ra, bốp bốp bốp bốp…bốn cái bạt tai nhớ đời, vang lên khắp cả phòng làm việc. Ra tay hết sức, vả lại xuống tay cũng rất mạnh. Mỗi một tiếng vang lên, khiến cho trong lòng của mỗi người không kềm chế được đều có chút căng thẳng.
Chủ tịch huyện Trương đã tức giận rồi, tự tay đánh người, điều này rất không bình thường. Trương Nhất Phàm cho mỗi tên một cái bạt tai, dường như vẫn còn chưa hả giận. Mẹ nó, bạn gái của bố đây mà chúng mày dám cướp àh? Chủ tịch huyện như bố đây còn làm ăn gì nữa?
Đường Vũ cũng là lấn đầu tiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm nóng giận như vậy, vả lại còn ra tay đánh người. Lúc mới bước vào, anh ta cũng đoán được Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ nổi giận lôi đình, nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, hắn lại tức giận đến mức độ này.
Bốn tên tài xế xe mô tô bị Trương Nhất Phàm giáng cho một cái tát, trên mặt lại càng thêm nhiều vết sưng.
Có hai người còn bị chảy cả máu mồm, không khí trong phòng làm việc trở nên ngột ngạt, ngay cả Vương Bác cũng cảm thấy lòng bàn tay mình đã ướt mồ hôi.
Sau khi đánh người xong, Trương Nhất Phàm lạnh lùng hỏi:
- Ai đập xe?
Một cán bộ cảnh sát trả lời:
- Là tên này!
- Điện thoại ai giật!
- Tên này!
Một cán bộ cảnh sát khác chỉ vào tên tài xế xe mô tô thứ hai đếm dưới lên trả lời.
Trương Nhất Phàm nhìn hai tên đó, dò xét đến mấy phút, sau đó mới chậm rãi nói:
- Đưa bọn chúng đi đánh cho mềm xương!
Câu nói này vừa nói ra, không khí trong phòng làm việc ngay tức khắc liền như trầm lắng. Vương Bác lúc này cảm thấy sau lưng đã đầm đìa mồ hôi, thậm chí đôi chân mình đứng cũng không vững nữa. Bởi vì gã rõ ràng đã cảm nhận được, sát khí nặng nề đang bao phủ khắp người Trương Nhất Phàm.
Bốn tên tài xế xe mô tô lập tức quỳ mọp xuống đất, hoảng sợ la lớn:
- Đừng, đừng mà! Lần sau chúng em không dám nữa.
Trương Nhất Phàm đập mạnh một cái lên bàn, gào lên:
- Chúng mày lúc cướp đồ của người ta, lúc đập xe của người ta, sao không nghĩ đến đừng?
Ầm…
Cái đập bàn này hình như rất mạnh, cảm giác ngay cả căn phòng cũng rung rinh, Trương Nhất Phàm đã tức giận lên đến đỉnh điểm, Đường Vũ phát hiện ra tóc của hắn ta dường như muốn dựng đứng lên cả rồi.
Mấy cán bộ cảnh sát vừa rồi còn chỉ mặt hai tên nghi phạm cướp bóc ra, bên ngoài đã truyền đến hai tiếng kêu! Không bao lâu sau, bốn cán bộ cảnh sát đến kéo hai tên nghi phạm đưa đến.
Tay của hai người này đều đã bị đánh gãy, nằm bò rủ ra đất, người đã hôn mê đến bất tỉnh.
Trương Nhất Phàm châm một điếu thuốc hút, lạnh lùng nói một câu:
- Mang chúng đi!
Lúc này, cán bộ cảnh sát mới lôi bốn tên cướp ra ngoài.
Đường Vũ và Hùng Lâm Phong ở lại, Vương Bác rất căng thẳng đứng ở trong đó, anh ta cảm thấy có áp lực rất lớn, khiến cho người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Khi Trương Nhất Phàm tức giận, không ngờ lại khủng bố và máu lạnh như vậy, nghĩ đến trường hợp vừa rồi, không khỏi rùng mình.
Ba người đứng trong đó, giống như ba cây cọc gỗ, ngay ngắn thẳng hàng, không dám nhúc nhích. Trương Nhất Phàm dịu lại cơn giận rất lâu, hút xong cả điếu thuốc, lúc này mới ngẩng đầu nói:
- Lập tức triệu tập tất cả các cán bộ lãnh đạo ban ngành, mười phút nữa bắt đầu họp.
Chủ tịch huyện Trương muốn mở cuộc họp tại cục công an, Vương Bác lập tức gọi Hùng Lâm Phong truyền lệnh cho thuộc hạ, gã cảm thấy khả năng lại có thêm một lần kích động nữa.
Quả nhiên, cuộc họp được bắt đầu sau mười phút, Trương Nhất Phàm với gương mặt lạnh lùng, rất nghiêm trọng đứng trên bục chủ trì cuộc họp, vỗ lên bàn nói với mọi người rằng:
- Trị an của huyện Sa, là vấn đề cấp bách hiện nay. Ngay lập tức phải triển khai một lần nữa mọi hành động chặt chẽ với quy mô lớn. Sau này tôi không hy vọng thấy hay nghe những việc như thế này còn xảy ra nữa! Sau này còn có chuyện như vậy, xảy ra trong khu vực của ai, thì người đó tự động xin từ chức, không cần tôi phải nhắc lại!
Đối với cuộc họp lần này, Vương Bác không có bất cứ ý kiến nào khác, đợi Trương Nhất Phàm họp xong và rời đi, gã trở lại phòng làm việc, rất lâu sau đó mới lấy lại bình tĩnh. Hôm nay cảm giác của gã thực sự là quá chấn động.
Vương Bác gọi Đường Vũ và Hùng Lâm Phong đến:
- Sự việc của ngày hôm nay, không ai được nói ra, nếu không sẽ nghiêm khắc trừng trị.
Hai người biết, gã đang nói đến chính là việc Trương Nhất Phàm đánh người, và gọi người đánh hai tên tài xế xe mô tô cướp bóc kia.
Hai người cùng hô một khẩu hiệu:
- Vâng.
Lần này Vương Bác ngoan ngoãn vâng lời như thế, không chỉ bởi vì Trương Nhất Phàm tức giận, mà còn vì thân phận kia của Đổng Tiểu Phàm. Đường đường là con gái của phó bí thư đến huyện Sa, không ngờ bị kẻ gian chặn cướp.
Nếu cấp trên trách tội bên dưới, thì ai cũng khó mà gánh vác nổi, sau khi dặn dò xong mọi việc, Vương Bác bảo Đường Vũ ở lại.
- Xe đã sửa xong rồi, đợi chút nữa đích thân cậu mang đi nhé.
Sự việc lần này giao cho Đường Vũ là thích hợp nhất, Đường Vũ trả lời dứt khoát:
- Vâng, tôi sẽ đi ngay đây.
Huyện Sa lại một lần nữa được chỉnh đốn.
Lần này, sau khi quét sạch Thanh Thủy Đường, cục công an huyện Sa phát động toàn bộ lực lượng, trong cục được điều động, các đội cũng được điều động, các đồn công an cũng được điều động.
Toàn bộ các cấp quản lý trong nội bộ phạm vi của huyện Sa, triển khai một lần chỉnh đốn oanh oanh liệt liệt. Các cán bộ cảnh sát rất gắng sức, cũng không có bất cứ người nào dám lơ là. Tất cả các trạm kiểm soát giao thông quan trọng, đoạn đường dòng người đông đúc, dường như đều có thể thấy được đâu đâu cũng có bóng dáng của cảnh sát nhân dân.
Lần chỉnh đốn này diễn ra trong thời gian dài, quy mô lớn, tập trung nhân lực nhiều, là chuyện hiếm thấy trong lịch sử của huyện Sa. Lần này Vương Bác thể hiện rất tốt, tuyệt đối chấp hành toàn bộ mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm.
Rất nhiều người đối với việc chỉnh đốn lần này cảm thấy rất kỳ quái, tại vì sao đột nhiên lại hành động như vậy, lúc bọn họ còn chưa hiểu ra nguyên nhân chính, thì Trịnh Mậu Nhiên cũng đi hỏi Vương Bác.
Vương Bác đem việc con gái của phó bí thư huyện Sa bị người chặn cướp nói ra, nhưng che giấu việc Trương Nhất Phàm đánh người ở cục công an. Đây cũng là lần đầu tiên Vương Bác giấu diếm người mình trung thành nhất mọi chân tướng của sự việc.
Các ủy viên thường vụ khác của huyện Sa cũng tỏ ra xôn xao với việc chỉnh đốn lần này, cảm thấy chẳng hiểu gì cả. Tuy có một vài người ở trong lòng có chút gì đó lo lắng, nhưng nhìn thấy hành động chỉnh đốn lần này triển khai một cách oanh liệt, trong lòng bọn họ cũng xì xầm to nhỏ, nhưng không ai biết rõ chân tướng của việc này.
Nghe nói con gái của phó bí thư Đổng đến huyện Sa bị kẻ xấu chăn cướp, Trịnh Mậu Nhiên lập tức lên tiếng kêu gọi ủng hộ hành động lần này, vả lại cũng cấp thêm kinh phí đặc biệt. Đối với những người có công lớn trong lần chỉnh đốn này sẽ có thưởng, cũng sẽ trợ cấp một khoản nhất định cho những cán bộ cảnh sát chấp hành tốt nhiệm vụ được giao.
Huyện Sa hành động lần này vượt quá quy mô, dẫn đến sự chú ý của thành ủy và các huyện khác, đồng thời cũng mạnh mẽ đề xướng và ủng hộ. Trong thời gian này, toàn bộ khu vực Đông Lâm và một vài huyện thị cũng noi theo, triển khai hành động nghiêm trọng với quy mô không giống nhau.
Lúc này đây, những phần tử phạm tội đào tẩu trong một năm, đó là một năm tệ hại của những phần tử bất hợp pháp đó. Rất nhiều phạm nhân lần lượt trốn khỏi khu vực Đông Lâm, chạy đến vùng duyên hải lánh nạn.
Toàn bộ các tỉnh lớn đều lên báo, đài truyền hình cũng sôi nổi đưa tin những chuyện này. Sự việc cách đây không lâu, tỉnh ủy liền tổ chức một cuộc hội nghị, nhắm vào việc chỉnh đốn trên quy mô lớn ở huyện Sa sau đó tiến hành biểu dương và tuyên truyền. Cũng vì thế mà các huyện khác đều triển khai hành động chỉnh đốn từ lần này đến lần khác.
Trước sau thì cũng trong vòng hai ba tháng thôi, toàn bộ nội tình huyện Tương mở ra một trận đánh với quy mô lớn chưa từng có.
Bình luận facebook