Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
- Nhanh lên, nhanh lên, mọi người cố gắng lên, trời sắp tối rồi!
Trong hầm mỏ,Trương Nhất Phàm vừa thét to vừa chỉ huy đội thi công tiến hành công tác cứu hộ. Vị trí hầm mỏ lún cự miệng 500m. Theo phân tích hẳn là lúc một thợ mỏ ở dưới hầm mỏ thi công đã thả quá lượng thuốc nổ dẫn đến khu vực hầm rộng ra.
Nhưng chỗ lún này rốt cuộc dài bao nhiêu, trong lòng mọi người đều không xác định ñöôïc,mạng người quan trọng, tình thế vô cùng khẩn cấp, đội thi công phân thành ba ca thay phiên nhau làm việc cật lực.
Nhất là Chủ tịch thị trấn đích thân bắt tay vào việc, hơn nữa lại còn được thưởng một ngàn đồng tiền mặt, những người này dốc sức hơn mức bình thường.
Trần Trí Phú ở ngoài hầm làm công tác tư tưởng cho người nhà bị nạn. Đường Vũ mang theo người ở lại để giữ trật tự. Hồ Lôi mang theo vài người kiểm kê một chút danh sách của công nhân. Sự việc tai nạn xảy ra ở hầm mỏ đã vượt quá sự tưởng tượng của gã, vì thằng cha khốn kiếp giám đốc Mỏ ấy sợ đến nỗi không thấy bóng dáng đâu cả.
Mất rất nhiều sức lực mới có thể điểm danh lại số lượng công nhân của mỏ than.
Tám người, ít nhất có tám thợ mỏ bị mắt kẹt dưới hầm.
Biết được con số chuẩn xác này, trong lòng củaTrương Nhất Phàm càng nặng trĩu. Hồ Lôi là do hắn tiến cử đến Thị trấn Liễu Thuỷ, nếu mỏ than xảy ra chuyện gì thì hắn thật là có lỗi với mọi người.
Nếu như dưới hầm mỏ chỉ có một người hai người, hoặc nói gở, cho dù là hai người này thật sự có chết, vấn đề cũng không lớn. Tốn một ít tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện. Còn nếu như tám người đều chết thì không chỉ Hồ Lôi mà bản thân Chủ tịch trấn là mình cũng phải gánh trách nhiệm tương đối lớn.
Phó bí thư Lưu Thiên Lâm đã đem tình hình lên báo cáo trên huyện. Chủ tịch huyện Lâm khẩn cấp ra lệnh, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu giúp người bị nạn. Sau đó Trần Chí Phú cũng bị gọi đến văn phòng mỏ than nghe điện thoại, trong điện thoại Bí Thư Phong lớn tiếng hỏi có chuyện gì xảy ra?
Trần Trí Phú chỉ có thể trả lời đúng sự thật.
Phong Bí Thư vừa nghe xong báo cáo của Trần Trí Phú, hung hăn mắng một câu:
- Làm bừa bãi!
Sau đó hỏi:
- Trương Nhất Phàm đâu? Cậu ta là Chủ tịch một thị trấn, toàn quyền phụ trách kinh tế trong thị trấn, vậy cậu ta ở đâu? Nếu như xảy ra chuyện Chủ tịch thị trấn và Bí thư như các anh đều phải có trách nhiệm.
Trần Trí Phú chỉ có thể trả lời cẩn thận:
- Cậu ấy đang ở dưới hầm, chỉ huy đội thi công cứu viện.
Nghe nói Trương Nhất Phàm tự mình xuống hầm mỏ, tổ chức đội cứu viện, cơn giận của Bí Thư Phong dần dần hạ nhỏ. Ông ta hạ lệnh cho Trần Trí Phú:
- Cậu là Bí Thư Đảng, từ bây giờ cậu cần phải nắm rõ toàn diện tình hình, kịp thời báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.
- Dạ dạ!
Trần Trí Phú lau mồ hôi, từ văn phòng mỏ than đi ra với vẻ mặt nặng trĩu.
Bí Thư Phong đặt máy điện thoại xuống, đối với chuyện mỏ than ông ta không thể nào quan tâm như thế, ở trong huyện Thông Thành gồm có mười mấy mỏ than lớn nhỏ, một năm có đến mười mấy người chết vì tai nạn mỏ. Mỗi lần xảy ra tai nạn, ít thì có hai người chết mà nhiều nhất là mười mấy người, đối với việc này Bí Thư Phong đã quá quen rồi.
Chỉ là chuyện làm ông không hiểu được, Trương Nhất Phàm là người như thế nào?
Trước kia, thằng ranh này khiến cho mình có cảm giác tuổi trẻ bốc đồng, bồng bột. Chuyện sửa kênh, ở trong mắt của Bí Thư Phong cũng không có gì ghê gớm lắm. Khoản tiền vay để sửa chữa kênh dẫn nước, đây chẳng phải là công trình thể diện sao, tuy rằng lợi ích tốt cho nhân dân trong thị trấn nhưng ý nghĩa thật sự của nó chẳng qua cũng chỉ là tăng thêm một chương hoa lệ trong sự nghiệp làm quan của Trương Nhất Phàm mà thôi.
Nhưng cảm giác của ông ta cho lần này không giống như vậy, ông ta cảm thấy Trương Nhất Phàm không phải đang cố tình đánh bóng tên tuổi, đây là gây nguy hiểm cho tính mạng của mình, lấy tất cả tiền vốn làm tiền đặt cược.
Lấy thân phận Chủ Tịch thị trấn giống như cậu ta, là người đầu tiên xung phong đi đầu xuống mỏ cứu người, ít nhất thì trong huyện Thông Thành từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ như thế.
Bí Thư Phong cân nhắc nửa ngày, quyết định quan sát trước một hồi sẽ giải quyết. Khi cần thiết chỉ bảo cho anh ta một chút, chỉ cần Trương Nhất phàm khăng khăng một mực đi với Chủ tịch huyện Lâm, thì ông ta có thể cân nhắc trong dụng Trương Nhất Phàm này.
Không giống như Bí thư Phong, Chủ tịch huyện Lâm đang ở trong văn phòng, tâm trạng bất an, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại. Lý Trị Quốc thì đứng ở một bên trông cũng có vẻ rất lo lắng.
- Trương Nhất Phàm tìm thấy chưa? Nhanh nối máy cậu ta cho tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.
Chủ tịch huyện Lâm dừng lại lấy điếu thuốt hít sâu một hơi, quơ tay quát lên.
Than đá luôn luôn là một trong những nền kinh tế trụ cột của huyện Thông Thành. Hiện giờ lại xảy ra tai nạn mỏ, cho đến bây giờ danh sách công nhân mắc kẹt dưới hầm bên thị trấn Liễu Thuỷ vẫn chưa có tin tức cụ thể.
Lý Trị Quốc vừa gác điện thoại xuống lập tức báo cáo cho Chủ tịch huyện:
- Trương Nhất Phàm đang ở dưới hầm chỉ huy đội cứu hộ, không thể tự mình trả lời điện thoại được ạ.
- Cái gì? Cậu ta là một Chủ tịch thị trấn lại chui xuống hầm để cứu hộ? Người phía dưới làm ăn cái gì không biết?
Chủ tịch huyện Lâm nghe tin tức như vậy, có một loại căng thẳng không hiểu.
Trương Nhất Phàm này cũng quá thích mạo hiểm, nếu chẳng may có chuyện gì không hay xảy ra nên làm cái gì bây giờ? Dù rằng Chủ tịch Lâm chưa biết thân phận thật sự của Trương Nhất Phàm, chỉ vì bản thân lo lắng thư ký như vậy.
Chủ tịch huyện Lâm dùng qua bốn kỳ thư ký, thời gian Trương Nhất Phàm làm thư ký cho ông ta không dài,chỉ có một năm. Nhưng lại là người mà ông ta dùng vừa lòng nhất. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta gắng hết sức chủ trương dùng Trương Nhất Phàm đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn Liễu Thuỷ.
- Thế là gọi điện cho Trần Trí Phú. Bảo ông ấy đem tình hình mỏ than báo cáo lại cho Ông ta bất cứ lúc nào.
- Vâng!
Lý Trị Quốc lại nhấc điện thoại, nắm bắt tình hình mới nhất hiểu thông qua Trần Trí Phú.
Rất nhanh gã liền có được con số cụ thể.
- Chủ tịch huyện Lâm, theo tình hình mới nhất được thông báo, có tám người bị mắc kẹt dưới hầm mỏ. Đồng chí Trương Nhất Phàm đã đích thân đứng ra chỉ huy đội cứu hộ, công tác của đội cứu hộ triển khai rất thuận lợi. Dự tính khoảng nửa tiếng nữa sẽ có thể khai thông miệng hầm lún.
Tám thợ mỏ, tám sinh mạng, số lượng này không lớn cũng không nhỏ. Nhưng Chủ tịch huyện Lâm lại có cảm giác căng thẳng chưa từng có:
- Nhanh thông báo cho Trần Trí Phú, bất cứ giá nào đều phải cứu tám người thợ mỏ này lên.
Chủ tịch huyện Lâm hạ lệnh, sau đó ông ta tiếp tục không ngừng đốt thuốc.
Từ khi Lý Trị Quốc làm thư ký tới nay, chưa bao giờ thấy Chủ tịch huyện Lâm căng thẳng như vậy. Trong gạt tàn thuốc trên bàn làm việc, rất nhanh đầy một tầng đầu mẩu thuốc lá. Lý Trị Quốc rót cho Lâm Chủ tịch
chén trà:
- Chủ tịch huyện Lâm, ngài cũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ đồng chí Trương Nhất Phàm nhất định sẽ xử lý tốt sự tình này.
- Tôi có thể không lo lắng à? Đây chính là tám mạng người!
Chủ tịch huyện Lâm đem đầu mẩu thuốc ở trong gạt tàn thuốc mà bóp nặng nề mà, trên mặt tràn ngập lo âu.
Trần Trí Phú thì ở ngay trong văn phòng mỏ, không ngừng tiếp điện thoại, gọi điện thoại, ông ta trở thành một nhân viên đấu dây thực sự. Chốc lát là Uỷ ban nhân huyện, chốc lát lại là Huyện ủy, đầu nào cũng không thể bỏ qua. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ông ta bận đến sứt đầu mẻ trán, mồ hôi đầm đìa.
Bên này phải kịp thời hiểu rõ tình hình, bên kia phải báo cáo tình hình thực sự, lại còn phải lo lắng sự an toàn của Trương Nhất Phàm ở dưới hầm mỏ.
Lúc này, Lưu Thiên Lâm, Trần Trí Phú lập tức hô:
- Lão Lưu, ngươi đến nơi đây trông coi chút, tôi đi xem tình hình bên đồng chí Nhất Phàm như thế nào rồi?
Trời đã tối rồi, mà mọi người đều không ai muốn ăn cơm. Đội cứu hộ chia làm ba tổ, thay phiên nhau làm việc cật lực, mọi người đều mệt mỏi, kiệt sức giống như một con la,con quạ bị sơn đen, mệt mỏi không chịu nổi.
Trương Nhất Phàm vẫn ở dưới đáy hầm mỏ chỗ 500m, nhìn sâu vào con đường hầm, ngay cả nước Trương Nhất Phàm cũng không muốn uống, nhất quyết tự mình xông trận.
- Các đồng chí, đem thêm dầu, sắp thông rồi.
Các công nhân của tổ cứu hộ nhìn thấy Chủ tịch thị trấn đích thân chỉ huyện hiện trường, bất giác niềm tin tràn trề, cố gắng hơn gấp trăm lần. Một công nhân ngước khuôn mặt tối đen như mực lên trả lời:
- Chủ tịch thị trấn Trương yên tâm, cho dù phải liều cái mạng này chúng tôi cũng phải bắt nó khai thông!
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng:
- Hừ! Miệng quạ! Mọi người ở đây đều phải sót ra ngoài với tôi. Chúng ta đến để cứu người chứ không phải đến để toi mạng!
.- Đúng! Thưa Chủ tịch thị trấn!
Mọi người lớn tiếng hô to, cố gắng tiến lên phía trước, đồng thời hô dấu hiệu. Trương Nhất Phàm nhìn thấy những cánh tay nhẵn bóng lại đen giống như quỷ của những người công nhân, trên miệng hắn không khỏi thoáng ra nụ cười mỉm.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đất phía trước xuất hiện một vài vết nứt, tiếp theo là những tiếng ầm ầm trầm đục truyền đến: Ầm --- Oàng…
Trong hầm mỏ,Trương Nhất Phàm vừa thét to vừa chỉ huy đội thi công tiến hành công tác cứu hộ. Vị trí hầm mỏ lún cự miệng 500m. Theo phân tích hẳn là lúc một thợ mỏ ở dưới hầm mỏ thi công đã thả quá lượng thuốc nổ dẫn đến khu vực hầm rộng ra.
Nhưng chỗ lún này rốt cuộc dài bao nhiêu, trong lòng mọi người đều không xác định ñöôïc,mạng người quan trọng, tình thế vô cùng khẩn cấp, đội thi công phân thành ba ca thay phiên nhau làm việc cật lực.
Nhất là Chủ tịch thị trấn đích thân bắt tay vào việc, hơn nữa lại còn được thưởng một ngàn đồng tiền mặt, những người này dốc sức hơn mức bình thường.
Trần Trí Phú ở ngoài hầm làm công tác tư tưởng cho người nhà bị nạn. Đường Vũ mang theo người ở lại để giữ trật tự. Hồ Lôi mang theo vài người kiểm kê một chút danh sách của công nhân. Sự việc tai nạn xảy ra ở hầm mỏ đã vượt quá sự tưởng tượng của gã, vì thằng cha khốn kiếp giám đốc Mỏ ấy sợ đến nỗi không thấy bóng dáng đâu cả.
Mất rất nhiều sức lực mới có thể điểm danh lại số lượng công nhân của mỏ than.
Tám người, ít nhất có tám thợ mỏ bị mắt kẹt dưới hầm.
Biết được con số chuẩn xác này, trong lòng củaTrương Nhất Phàm càng nặng trĩu. Hồ Lôi là do hắn tiến cử đến Thị trấn Liễu Thuỷ, nếu mỏ than xảy ra chuyện gì thì hắn thật là có lỗi với mọi người.
Nếu như dưới hầm mỏ chỉ có một người hai người, hoặc nói gở, cho dù là hai người này thật sự có chết, vấn đề cũng không lớn. Tốn một ít tiền là có thể giải quyết được mọi chuyện. Còn nếu như tám người đều chết thì không chỉ Hồ Lôi mà bản thân Chủ tịch trấn là mình cũng phải gánh trách nhiệm tương đối lớn.
Phó bí thư Lưu Thiên Lâm đã đem tình hình lên báo cáo trên huyện. Chủ tịch huyện Lâm khẩn cấp ra lệnh, bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu giúp người bị nạn. Sau đó Trần Chí Phú cũng bị gọi đến văn phòng mỏ than nghe điện thoại, trong điện thoại Bí Thư Phong lớn tiếng hỏi có chuyện gì xảy ra?
Trần Trí Phú chỉ có thể trả lời đúng sự thật.
Phong Bí Thư vừa nghe xong báo cáo của Trần Trí Phú, hung hăn mắng một câu:
- Làm bừa bãi!
Sau đó hỏi:
- Trương Nhất Phàm đâu? Cậu ta là Chủ tịch một thị trấn, toàn quyền phụ trách kinh tế trong thị trấn, vậy cậu ta ở đâu? Nếu như xảy ra chuyện Chủ tịch thị trấn và Bí thư như các anh đều phải có trách nhiệm.
Trần Trí Phú chỉ có thể trả lời cẩn thận:
- Cậu ấy đang ở dưới hầm, chỉ huy đội thi công cứu viện.
Nghe nói Trương Nhất Phàm tự mình xuống hầm mỏ, tổ chức đội cứu viện, cơn giận của Bí Thư Phong dần dần hạ nhỏ. Ông ta hạ lệnh cho Trần Trí Phú:
- Cậu là Bí Thư Đảng, từ bây giờ cậu cần phải nắm rõ toàn diện tình hình, kịp thời báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.
- Dạ dạ!
Trần Trí Phú lau mồ hôi, từ văn phòng mỏ than đi ra với vẻ mặt nặng trĩu.
Bí Thư Phong đặt máy điện thoại xuống, đối với chuyện mỏ than ông ta không thể nào quan tâm như thế, ở trong huyện Thông Thành gồm có mười mấy mỏ than lớn nhỏ, một năm có đến mười mấy người chết vì tai nạn mỏ. Mỗi lần xảy ra tai nạn, ít thì có hai người chết mà nhiều nhất là mười mấy người, đối với việc này Bí Thư Phong đã quá quen rồi.
Chỉ là chuyện làm ông không hiểu được, Trương Nhất Phàm là người như thế nào?
Trước kia, thằng ranh này khiến cho mình có cảm giác tuổi trẻ bốc đồng, bồng bột. Chuyện sửa kênh, ở trong mắt của Bí Thư Phong cũng không có gì ghê gớm lắm. Khoản tiền vay để sửa chữa kênh dẫn nước, đây chẳng phải là công trình thể diện sao, tuy rằng lợi ích tốt cho nhân dân trong thị trấn nhưng ý nghĩa thật sự của nó chẳng qua cũng chỉ là tăng thêm một chương hoa lệ trong sự nghiệp làm quan của Trương Nhất Phàm mà thôi.
Nhưng cảm giác của ông ta cho lần này không giống như vậy, ông ta cảm thấy Trương Nhất Phàm không phải đang cố tình đánh bóng tên tuổi, đây là gây nguy hiểm cho tính mạng của mình, lấy tất cả tiền vốn làm tiền đặt cược.
Lấy thân phận Chủ Tịch thị trấn giống như cậu ta, là người đầu tiên xung phong đi đầu xuống mỏ cứu người, ít nhất thì trong huyện Thông Thành từ xưa đến nay chưa từng có tiền lệ như thế.
Bí Thư Phong cân nhắc nửa ngày, quyết định quan sát trước một hồi sẽ giải quyết. Khi cần thiết chỉ bảo cho anh ta một chút, chỉ cần Trương Nhất phàm khăng khăng một mực đi với Chủ tịch huyện Lâm, thì ông ta có thể cân nhắc trong dụng Trương Nhất Phàm này.
Không giống như Bí thư Phong, Chủ tịch huyện Lâm đang ở trong văn phòng, tâm trạng bất an, hai tay chắp sau lưng đi qua đi lại. Lý Trị Quốc thì đứng ở một bên trông cũng có vẻ rất lo lắng.
- Trương Nhất Phàm tìm thấy chưa? Nhanh nối máy cậu ta cho tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu ta.
Chủ tịch huyện Lâm dừng lại lấy điếu thuốt hít sâu một hơi, quơ tay quát lên.
Than đá luôn luôn là một trong những nền kinh tế trụ cột của huyện Thông Thành. Hiện giờ lại xảy ra tai nạn mỏ, cho đến bây giờ danh sách công nhân mắc kẹt dưới hầm bên thị trấn Liễu Thuỷ vẫn chưa có tin tức cụ thể.
Lý Trị Quốc vừa gác điện thoại xuống lập tức báo cáo cho Chủ tịch huyện:
- Trương Nhất Phàm đang ở dưới hầm chỉ huy đội cứu hộ, không thể tự mình trả lời điện thoại được ạ.
- Cái gì? Cậu ta là một Chủ tịch thị trấn lại chui xuống hầm để cứu hộ? Người phía dưới làm ăn cái gì không biết?
Chủ tịch huyện Lâm nghe tin tức như vậy, có một loại căng thẳng không hiểu.
Trương Nhất Phàm này cũng quá thích mạo hiểm, nếu chẳng may có chuyện gì không hay xảy ra nên làm cái gì bây giờ? Dù rằng Chủ tịch Lâm chưa biết thân phận thật sự của Trương Nhất Phàm, chỉ vì bản thân lo lắng thư ký như vậy.
Chủ tịch huyện Lâm dùng qua bốn kỳ thư ký, thời gian Trương Nhất Phàm làm thư ký cho ông ta không dài,chỉ có một năm. Nhưng lại là người mà ông ta dùng vừa lòng nhất. Đây cũng là một trong những nguyên nhân ông ta gắng hết sức chủ trương dùng Trương Nhất Phàm đảm nhiệm Chủ tịch thị trấn Liễu Thuỷ.
- Thế là gọi điện cho Trần Trí Phú. Bảo ông ấy đem tình hình mỏ than báo cáo lại cho Ông ta bất cứ lúc nào.
- Vâng!
Lý Trị Quốc lại nhấc điện thoại, nắm bắt tình hình mới nhất hiểu thông qua Trần Trí Phú.
Rất nhanh gã liền có được con số cụ thể.
- Chủ tịch huyện Lâm, theo tình hình mới nhất được thông báo, có tám người bị mắc kẹt dưới hầm mỏ. Đồng chí Trương Nhất Phàm đã đích thân đứng ra chỉ huy đội cứu hộ, công tác của đội cứu hộ triển khai rất thuận lợi. Dự tính khoảng nửa tiếng nữa sẽ có thể khai thông miệng hầm lún.
Tám thợ mỏ, tám sinh mạng, số lượng này không lớn cũng không nhỏ. Nhưng Chủ tịch huyện Lâm lại có cảm giác căng thẳng chưa từng có:
- Nhanh thông báo cho Trần Trí Phú, bất cứ giá nào đều phải cứu tám người thợ mỏ này lên.
Chủ tịch huyện Lâm hạ lệnh, sau đó ông ta tiếp tục không ngừng đốt thuốc.
Từ khi Lý Trị Quốc làm thư ký tới nay, chưa bao giờ thấy Chủ tịch huyện Lâm căng thẳng như vậy. Trong gạt tàn thuốc trên bàn làm việc, rất nhanh đầy một tầng đầu mẩu thuốc lá. Lý Trị Quốc rót cho Lâm Chủ tịch
chén trà:
- Chủ tịch huyện Lâm, ngài cũng đừng quá lo lắng, tôi nghĩ đồng chí Trương Nhất Phàm nhất định sẽ xử lý tốt sự tình này.
- Tôi có thể không lo lắng à? Đây chính là tám mạng người!
Chủ tịch huyện Lâm đem đầu mẩu thuốc ở trong gạt tàn thuốc mà bóp nặng nề mà, trên mặt tràn ngập lo âu.
Trần Trí Phú thì ở ngay trong văn phòng mỏ, không ngừng tiếp điện thoại, gọi điện thoại, ông ta trở thành một nhân viên đấu dây thực sự. Chốc lát là Uỷ ban nhân huyện, chốc lát lại là Huyện ủy, đầu nào cũng không thể bỏ qua. Mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ông ta bận đến sứt đầu mẻ trán, mồ hôi đầm đìa.
Bên này phải kịp thời hiểu rõ tình hình, bên kia phải báo cáo tình hình thực sự, lại còn phải lo lắng sự an toàn của Trương Nhất Phàm ở dưới hầm mỏ.
Lúc này, Lưu Thiên Lâm, Trần Trí Phú lập tức hô:
- Lão Lưu, ngươi đến nơi đây trông coi chút, tôi đi xem tình hình bên đồng chí Nhất Phàm như thế nào rồi?
Trời đã tối rồi, mà mọi người đều không ai muốn ăn cơm. Đội cứu hộ chia làm ba tổ, thay phiên nhau làm việc cật lực, mọi người đều mệt mỏi, kiệt sức giống như một con la,con quạ bị sơn đen, mệt mỏi không chịu nổi.
Trương Nhất Phàm vẫn ở dưới đáy hầm mỏ chỗ 500m, nhìn sâu vào con đường hầm, ngay cả nước Trương Nhất Phàm cũng không muốn uống, nhất quyết tự mình xông trận.
- Các đồng chí, đem thêm dầu, sắp thông rồi.
Các công nhân của tổ cứu hộ nhìn thấy Chủ tịch thị trấn đích thân chỉ huyện hiện trường, bất giác niềm tin tràn trề, cố gắng hơn gấp trăm lần. Một công nhân ngước khuôn mặt tối đen như mực lên trả lời:
- Chủ tịch thị trấn Trương yên tâm, cho dù phải liều cái mạng này chúng tôi cũng phải bắt nó khai thông!
Trương Nhất Phàm hừ một tiếng:
- Hừ! Miệng quạ! Mọi người ở đây đều phải sót ra ngoài với tôi. Chúng ta đến để cứu người chứ không phải đến để toi mạng!
.- Đúng! Thưa Chủ tịch thị trấn!
Mọi người lớn tiếng hô to, cố gắng tiến lên phía trước, đồng thời hô dấu hiệu. Trương Nhất Phàm nhìn thấy những cánh tay nhẵn bóng lại đen giống như quỷ của những người công nhân, trên miệng hắn không khỏi thoáng ra nụ cười mỉm.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên đất phía trước xuất hiện một vài vết nứt, tiếp theo là những tiếng ầm ầm trầm đục truyền đến: Ầm --- Oàng…
Bình luận facebook