Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 47
- Đúng, phải tìm Trương Nhất Phàm, thằng ranh đó ở đâu?
Phong Quốc Phú lập tức phái Đỗ Kiếm Phong đi tìm Trương Nhất Phàm, nhưng Đỗ Kiếm Phong tìm khắp nơi mà Trương Nhất Phàm như kim đáy bể, không thấy vết tích gì cả.
Tìm không thấy thì tiếp tục mở rộng phạm vi mà tìm!
Tiếp tục mở rộng, phải lùng cho ra nó!
Mẹ kiếp, lúc cấp bách nhất thì lại không thấy người đâu cả. Trưởng ban thư ký Đỗ sốt ruột đến nỗi chửi thề loạn cả lên. Không phải là muốn thằng cha này tạm thời cách chức để điều tra sao, 24h gọi lúc nào phải có mặt lúc đó, sao lại dám vậy chứ?
Những người trong văn phòng Bí thư Huyện ủy đều sợ đến đần người ra, bọn họ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi một Trưởng ban thư ký Đỗ luôn nhã nhặn như thế mà phút chốc cũng trở thành con người như thế, có thể phát ngôn ra những lời như vậy, nếu như là người có bệnh tim chắc chắn sẽ chịu không nổi mất.
Xong rồi, xong thật rồi. Trương Nhất Phàm biến đi đằng nào thế không biết? Tất cả mọi người trong phòng Thư ký đều như ngồi trên đống lửa.
Tích tắc, tích tắc.... lại mười phút trôi qua, vậy mà Trương Nhất Phàm vẫn không có một cuộc điện thoại nào gọi về cả. Xoảng ... Trưởng ban thư ký Đỗ bực tức đập cái chén xuống đất, quả thật nhìn giống như năm xưa nước Mỹ ném quả bom nguyên tử xuống nước Nhật vậy, mọi người ở đó đều im thin thít không dám thở mạnh.
Reng, reng.... điện thoại của Bí thư Phong gọi đến thúc giục:
- Đã tìm thấy Trương Nhất Phàm chưa? Vẫn chưa tìm thấy sao? Các người làm ăn kiểu gì vậy! Tiếp tục tìm cho tôi. Đúng là một lũ rác rưởi.
Lúc này, trước mắt Phong Quốc Phú xuất hiện những đốm lửa, nó như sắp sửa bùng cháy dữ dội vậy. Vừa mới ra oai trước mặt Trưởng ban thư ký Đỗ, chỉ có điều trước mặt Bí thư Thành ủy Phùng và Phó Bí thư Tỉnh ủy Đổng ông ta vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương.
Đã quen hô mưa gọi gió, chỉ tay năm ngón, nay lại phải khom mình làm một con chó Nhật khúm núm, hỏi liệu có dễ chịu không chứ? Chủ tịch huyện Lân cười nhếch miệng, thầm than thằng ranh Trương Nhất Phàm chơi cao thủ lắm.
Xem ra vở kịch ngày hôm nay càng ngày càng thú vị đây. Bản thân mình phải đóng cho thật tốt vai phụ này mới được. Đợi đến khi hạ màn rồi, ngồi xem kết quả là được rồi. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm lăn lộn trong chốn quan trường của mình, Chủ tịch huyện Lâm thấy việc Phó Bí thư Đổng đến thị trấn Liễu Thủy tuyệt đối không phải không có mục đích gì.
Không hiểu mục đích thật sự của ông ta là gì nhỉ? Chủ tịch huyện Lâm phán đoán, liệu có nên nhân cơ hội này phô bày toàn bộ chuyện của Phong Quốc Phú ra không nhỉ. Đoàn xe bắt đầu trở về thị trấn, ai cũng đều chưa ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc mà không hề lộ vẻ giận dữ của Phó bí thư Đổng thì đến cả Bí thư Thành ủy Phùng cũng không dám mở miệng. Khi sắp đến thị trấn, thì thấy có một chiếc xe BMW đi ở giữa đường. Tài xế ấn còi inh ỏi, nhưng trong xe có một đôi nam nữ đang say sưa hôn nhau, người con trai đang cuồng loạn giở trò trên cơ thể của người con gái. Xem chừng đang đến lúc điên cuồng thì nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, nên không vui lắm.
Người con trai tức giận, hùng hùng hổ hổ kéo cửa xe, từ trên nhe nhảy xuống, chỉ vào mấy xe chửi toáng lên:
- Còi cái khỉ gì mà còi! Có tin bố mày đây đập cho một trận không?
Trông thấy xe của đối phương cũng là một chiếc Audi, so với chiếc BMW 740 của mình cũng không kém cạnh gì, lại ngó biển số xe, là biển ngoại tỉnh, tên thanh niên càng kiêu căng.
Theo thói quen giật đứt sợi dây chuyền vàng trên cổ, xắn tay áo lên, trên cổ tay lại lộ ra một dây xích vàng lóng lánh. Tên thanh niền này dáng người cao to, lực lưỡng, hơi mập một chút, đứng ở đó trông rất có khí thế.
Lái xe của Phó Bí thư Đổng lại ấn còi, thò đầu ra khỏi xe nói:
- Anh cho xe tấp vào bên đường một chút.
Vì bình thường Phó bí thư Đổng cũng là người đàng hoàng nên lái xe đi theo ông ta cũng ăn nói nhã nhặn.
Nhưng không ngờ đối phương lại không hề nhường nhịn, tiến lên trước giơ chân đá vào chiếc xe cảnh sát dẫn đường:
- Nhường cái con khỉ, bố mày cứ đỗ ở đây đấy, xem chúng mày làm cái gì nào? Mẹ kiếp chúng mày, còn bóp còi nữa, bố mày gọi người đến thịt chúng mày luôn.
Sau đó y chui vào xe, tiếp tục hôn cô gái kia.
Đúng là phách lối hết sức, sắc mặt Phó bí thư Đổng biến sắc. Bí thư Phùng liên tục lau mồ hôi, nhấn cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, chỉ vào tay thanh niên kia nói:
- Khốn kiếp! Thật không ra sao cả!
Tên thanh niên kia cũng không vừa, vặc lại:
- Mày là cái thá gì!
Lúc này chiếc xe cảnh sát ở phía sau cũng đã chạy tới, hai viên cảnh sát vũ trang liến lên trước, mở cửa xe, không nói không rằng liền lôi tay thanh niên kia ra khỏi xe, sau đó dùng tay khống chế, dúi hắn cúi xuống. Hai viên cảnh sát giữ chặt, không cho y có thể động đậy nổi.
- Mẹ kiếp! Bọn mày là lũ nào, dám động vào bố mày. Bố mày nói cho mà biết, bố mày là cháu trai của Bí thư huyện ủy đó.
- Á? Cháu trai của Bí thư Huyện ủy sao? Được lắm, được lắm!
Nghe thấy vậy, Phó bí thư Đổng liền mở cửa xe bước ra, Phùng Dụ Tài cũng vội vàng theo sát gót, vừa đi vừa lau mồ hôi.
Mẹ ơi, hôm nay thật là xui xẻo, đặc biệt là khi chính tai gã nghe thấy câu nói vừa rồi, gã chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Những người của nhà Phong Quốc Phú là ai chứ? Kiêu căng, ướng ngạnh như vậy, xem ra cái chức Bí thư Huyện ủy đã làm được rồi. Lúc nãy Phùng Dụ Tài còn có ý muốn ủng hộ, nhưng ngay lúc này gã hận một nỗi không thể lập tức cho xe của Phong Quốc Phú đi chậm lại được.
Rốt cuộc thì xe của Phong Quốc Phú cũng đã đuổi theo kịp, từ xa đã nhìn thấy chiếc BMW, nhưng sao nhìn nó quen quen thế nhỉ?
Nhìn kỹ lại một lần nữa, đó chẳng phải là con xế cưng của cháu mình đó sao? Thằng ranh này làm gì ở đây thế nhỉ? Ngàn vạn lần hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì đụng tới Bí thư Phùng và thủ trưởng.
Phong Quốc Phú còn chưa nghĩ xong, thì tay tài xế ở bên cạnh đã nói với ông ta, hình như xe của cháu ông ta đã chắn đường xe của thủ trưởng, đã bị khống chế lại rồi.
- Hả! Thằng ranh con không biết trời cao đất dày này lại làm trò khỉ gì ở đây vậy?
Khi Phùng Quốc Phú chạy vội tới trước mặt của Bí thư Phùng, liền nở nụ cười lấy lòng.
Phong Vân Quân đã uống khá nhiều rượu, nên đã hơi chếnh choáng, không nhận ra biển số xe của đoàn xe Thành ủy, nhưng lại nhận ra được chú của mình. Sau khi thấy Phong Quốc Phú, Phong Vân Quân liền gào lên:
- Chú ơi, mau bảo bọn họ thả cháu ra đi, mấy thằng chó này muốn làm phản rồi, cháu đã nói tên chú rồi mà chúng nó cũng không thèm để ý.
“Páp” – Phong Quốc Phú tiến lên một bước, hằn học vung tay cho Phong Vân Quân một cái bạt tai:
- Đồ khốn kiếp, còn chưa lái xe vào vệ đường đi?
Phong Vân Quân trông thấy sắc mặt của chú mình có vẻ hằn học, sững người một lúc, sắc mặt gã cũng thay đổi liên tục, lúc thì tái mét, lúc trắng bệch, lúc thì lại sợ đến xanh mặt, men rượu đã phần nào vơi bớt.
Cô gái ngồi trong xe sợ hãi co rúm người lại, nghe thấy tiếng quát của cảnh sát, liền vội vàng lái xe về sát bên vệ đường. Phó bí thư Đổng liếc nhìn Phùng Dụ Tài một cái, không nói năng gì cả, quay người chui vào trong xe.
Một viên cảnh sát chạy tới, xin chỉ thị:
- Bí thư Phùng, chuyện này phải xử lý thế nào ạ?
- Còn xử lý thế nào nữa, đưa người đi, giữ xe lại.
Phùng Dụ Tài xoay người nhìn về phía Phong Quốc Phú:
- Ông làm tốt lắm!
Phùng Dụ Tài lên xe, đoàn xe phía sau lại tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến được nhà khách Thông Thành.
Phía xa đoàn xe, Phong Quốc Phú đang sờ lấy bản thân mình, khắp người ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đang trên đường về Thông Thành. Hai người vừa nói vừa cười trên xe ô tô, máy nhắn tin không hiểu kêu biết bao nhiêu lần, nhưng Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý.
Trương Nhất Phàm lại cùng Đổng Tiểu Phàm du sơn ngoạn thủy, chơi hoa thưởng nguyệt như trước. Đêm hôm qua, Đổng Tiểu Phàm đã làm theo ý của Trương Nhất Phàm, đã dụ thành công Phó bí thư Đổng đến thị trấn Liễu Thủy. Phó bí thư Đổng vốn không thể đi cùng hai người, chỉ có điều sau khi nghe những lời của Đổng Tiểu Phàm, cảm thấy cục diện của huyện Thông Thành đúng là có chút hỗn loạn. Lúc đó mới quyết định giúp Trương Nhất Phàm một tay, muốn trấn áp bọn ngưu quỷ xà thần một phen.
Hơn nữa, ông ta cũng muốn xem xem, Trương Nhất Phàm cực lực muốn thoát khỏi cái bóng của gia tộc, cuối cùng ở thị trấn Liễu Thủy đó làm cái gì không biết? Nếu như không có cơ sở thì có thể ông ta sẽ nói với Trương Kính Hiên một câu, cho điều Trương Nhất Phàm trở về là xong, không cần thiết phải lăn lộn khổ sở ở một địa phương bé nhỏ đó.
Không ngờ sau khi ông ta đi thị trấn Liễu Thủy, thì thành tích của Trương Nhất Phàm ở đó đã khiến cho một lão tiền bối như ông ta phải mở to mắt mà nhìn. Tu sửa kênh dẫn nước, xây dựng căn cứ rau quả, tất cả đều do một tay Trương Nhất Phàm mà có. Đúng lúc Phó bí thư Đổng đang thầm vui mừng, cũng cảm thấy chốn quan trường của cấp dưới quả thật đúng là loạn thật, đấu đá, tranh giành nhau quá khốc liệt khiến cho người ta phải giận sôi máu.
Cho nên, ông ta mới quyết định nhân cơ hội này nhất định phải tiến hành chỉnh đốn một chút.
Phong Quốc Phú lập tức phái Đỗ Kiếm Phong đi tìm Trương Nhất Phàm, nhưng Đỗ Kiếm Phong tìm khắp nơi mà Trương Nhất Phàm như kim đáy bể, không thấy vết tích gì cả.
Tìm không thấy thì tiếp tục mở rộng phạm vi mà tìm!
Tiếp tục mở rộng, phải lùng cho ra nó!
Mẹ kiếp, lúc cấp bách nhất thì lại không thấy người đâu cả. Trưởng ban thư ký Đỗ sốt ruột đến nỗi chửi thề loạn cả lên. Không phải là muốn thằng cha này tạm thời cách chức để điều tra sao, 24h gọi lúc nào phải có mặt lúc đó, sao lại dám vậy chứ?
Những người trong văn phòng Bí thư Huyện ủy đều sợ đến đần người ra, bọn họ thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi một Trưởng ban thư ký Đỗ luôn nhã nhặn như thế mà phút chốc cũng trở thành con người như thế, có thể phát ngôn ra những lời như vậy, nếu như là người có bệnh tim chắc chắn sẽ chịu không nổi mất.
Xong rồi, xong thật rồi. Trương Nhất Phàm biến đi đằng nào thế không biết? Tất cả mọi người trong phòng Thư ký đều như ngồi trên đống lửa.
Tích tắc, tích tắc.... lại mười phút trôi qua, vậy mà Trương Nhất Phàm vẫn không có một cuộc điện thoại nào gọi về cả. Xoảng ... Trưởng ban thư ký Đỗ bực tức đập cái chén xuống đất, quả thật nhìn giống như năm xưa nước Mỹ ném quả bom nguyên tử xuống nước Nhật vậy, mọi người ở đó đều im thin thít không dám thở mạnh.
Reng, reng.... điện thoại của Bí thư Phong gọi đến thúc giục:
- Đã tìm thấy Trương Nhất Phàm chưa? Vẫn chưa tìm thấy sao? Các người làm ăn kiểu gì vậy! Tiếp tục tìm cho tôi. Đúng là một lũ rác rưởi.
Lúc này, trước mắt Phong Quốc Phú xuất hiện những đốm lửa, nó như sắp sửa bùng cháy dữ dội vậy. Vừa mới ra oai trước mặt Trưởng ban thư ký Đỗ, chỉ có điều trước mặt Bí thư Thành ủy Phùng và Phó Bí thư Tỉnh ủy Đổng ông ta vẫn phải giả vờ ra vẻ đáng thương.
Đã quen hô mưa gọi gió, chỉ tay năm ngón, nay lại phải khom mình làm một con chó Nhật khúm núm, hỏi liệu có dễ chịu không chứ? Chủ tịch huyện Lân cười nhếch miệng, thầm than thằng ranh Trương Nhất Phàm chơi cao thủ lắm.
Xem ra vở kịch ngày hôm nay càng ngày càng thú vị đây. Bản thân mình phải đóng cho thật tốt vai phụ này mới được. Đợi đến khi hạ màn rồi, ngồi xem kết quả là được rồi. Dựa vào kinh nghiệm lâu năm lăn lộn trong chốn quan trường của mình, Chủ tịch huyện Lâm thấy việc Phó Bí thư Đổng đến thị trấn Liễu Thủy tuyệt đối không phải không có mục đích gì.
Không hiểu mục đích thật sự của ông ta là gì nhỉ? Chủ tịch huyện Lâm phán đoán, liệu có nên nhân cơ hội này phô bày toàn bộ chuyện của Phong Quốc Phú ra không nhỉ. Đoàn xe bắt đầu trở về thị trấn, ai cũng đều chưa ăn cơm, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt nghiêm túc mà không hề lộ vẻ giận dữ của Phó bí thư Đổng thì đến cả Bí thư Thành ủy Phùng cũng không dám mở miệng. Khi sắp đến thị trấn, thì thấy có một chiếc xe BMW đi ở giữa đường. Tài xế ấn còi inh ỏi, nhưng trong xe có một đôi nam nữ đang say sưa hôn nhau, người con trai đang cuồng loạn giở trò trên cơ thể của người con gái. Xem chừng đang đến lúc điên cuồng thì nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi, nên không vui lắm.
Người con trai tức giận, hùng hùng hổ hổ kéo cửa xe, từ trên nhe nhảy xuống, chỉ vào mấy xe chửi toáng lên:
- Còi cái khỉ gì mà còi! Có tin bố mày đây đập cho một trận không?
Trông thấy xe của đối phương cũng là một chiếc Audi, so với chiếc BMW 740 của mình cũng không kém cạnh gì, lại ngó biển số xe, là biển ngoại tỉnh, tên thanh niên càng kiêu căng.
Theo thói quen giật đứt sợi dây chuyền vàng trên cổ, xắn tay áo lên, trên cổ tay lại lộ ra một dây xích vàng lóng lánh. Tên thanh niền này dáng người cao to, lực lưỡng, hơi mập một chút, đứng ở đó trông rất có khí thế.
Lái xe của Phó Bí thư Đổng lại ấn còi, thò đầu ra khỏi xe nói:
- Anh cho xe tấp vào bên đường một chút.
Vì bình thường Phó bí thư Đổng cũng là người đàng hoàng nên lái xe đi theo ông ta cũng ăn nói nhã nhặn.
Nhưng không ngờ đối phương lại không hề nhường nhịn, tiến lên trước giơ chân đá vào chiếc xe cảnh sát dẫn đường:
- Nhường cái con khỉ, bố mày cứ đỗ ở đây đấy, xem chúng mày làm cái gì nào? Mẹ kiếp chúng mày, còn bóp còi nữa, bố mày gọi người đến thịt chúng mày luôn.
Sau đó y chui vào xe, tiếp tục hôn cô gái kia.
Đúng là phách lối hết sức, sắc mặt Phó bí thư Đổng biến sắc. Bí thư Phùng liên tục lau mồ hôi, nhấn cửa kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, chỉ vào tay thanh niên kia nói:
- Khốn kiếp! Thật không ra sao cả!
Tên thanh niên kia cũng không vừa, vặc lại:
- Mày là cái thá gì!
Lúc này chiếc xe cảnh sát ở phía sau cũng đã chạy tới, hai viên cảnh sát vũ trang liến lên trước, mở cửa xe, không nói không rằng liền lôi tay thanh niên kia ra khỏi xe, sau đó dùng tay khống chế, dúi hắn cúi xuống. Hai viên cảnh sát giữ chặt, không cho y có thể động đậy nổi.
- Mẹ kiếp! Bọn mày là lũ nào, dám động vào bố mày. Bố mày nói cho mà biết, bố mày là cháu trai của Bí thư huyện ủy đó.
- Á? Cháu trai của Bí thư Huyện ủy sao? Được lắm, được lắm!
Nghe thấy vậy, Phó bí thư Đổng liền mở cửa xe bước ra, Phùng Dụ Tài cũng vội vàng theo sát gót, vừa đi vừa lau mồ hôi.
Mẹ ơi, hôm nay thật là xui xẻo, đặc biệt là khi chính tai gã nghe thấy câu nói vừa rồi, gã chỉ muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.
Những người của nhà Phong Quốc Phú là ai chứ? Kiêu căng, ướng ngạnh như vậy, xem ra cái chức Bí thư Huyện ủy đã làm được rồi. Lúc nãy Phùng Dụ Tài còn có ý muốn ủng hộ, nhưng ngay lúc này gã hận một nỗi không thể lập tức cho xe của Phong Quốc Phú đi chậm lại được.
Rốt cuộc thì xe của Phong Quốc Phú cũng đã đuổi theo kịp, từ xa đã nhìn thấy chiếc BMW, nhưng sao nhìn nó quen quen thế nhỉ?
Nhìn kỹ lại một lần nữa, đó chẳng phải là con xế cưng của cháu mình đó sao? Thằng ranh này làm gì ở đây thế nhỉ? Ngàn vạn lần hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì đụng tới Bí thư Phùng và thủ trưởng.
Phong Quốc Phú còn chưa nghĩ xong, thì tay tài xế ở bên cạnh đã nói với ông ta, hình như xe của cháu ông ta đã chắn đường xe của thủ trưởng, đã bị khống chế lại rồi.
- Hả! Thằng ranh con không biết trời cao đất dày này lại làm trò khỉ gì ở đây vậy?
Khi Phùng Quốc Phú chạy vội tới trước mặt của Bí thư Phùng, liền nở nụ cười lấy lòng.
Phong Vân Quân đã uống khá nhiều rượu, nên đã hơi chếnh choáng, không nhận ra biển số xe của đoàn xe Thành ủy, nhưng lại nhận ra được chú của mình. Sau khi thấy Phong Quốc Phú, Phong Vân Quân liền gào lên:
- Chú ơi, mau bảo bọn họ thả cháu ra đi, mấy thằng chó này muốn làm phản rồi, cháu đã nói tên chú rồi mà chúng nó cũng không thèm để ý.
“Páp” – Phong Quốc Phú tiến lên một bước, hằn học vung tay cho Phong Vân Quân một cái bạt tai:
- Đồ khốn kiếp, còn chưa lái xe vào vệ đường đi?
Phong Vân Quân trông thấy sắc mặt của chú mình có vẻ hằn học, sững người một lúc, sắc mặt gã cũng thay đổi liên tục, lúc thì tái mét, lúc trắng bệch, lúc thì lại sợ đến xanh mặt, men rượu đã phần nào vơi bớt.
Cô gái ngồi trong xe sợ hãi co rúm người lại, nghe thấy tiếng quát của cảnh sát, liền vội vàng lái xe về sát bên vệ đường. Phó bí thư Đổng liếc nhìn Phùng Dụ Tài một cái, không nói năng gì cả, quay người chui vào trong xe.
Một viên cảnh sát chạy tới, xin chỉ thị:
- Bí thư Phùng, chuyện này phải xử lý thế nào ạ?
- Còn xử lý thế nào nữa, đưa người đi, giữ xe lại.
Phùng Dụ Tài xoay người nhìn về phía Phong Quốc Phú:
- Ông làm tốt lắm!
Phùng Dụ Tài lên xe, đoàn xe phía sau lại tiếp tục tiến về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến được nhà khách Thông Thành.
Phía xa đoàn xe, Phong Quốc Phú đang sờ lấy bản thân mình, khắp người ướt đẫm mồ hôi.
Giờ phút này, Trương Nhất Phàm và Đổng Tiểu Phàm đang trên đường về Thông Thành. Hai người vừa nói vừa cười trên xe ô tô, máy nhắn tin không hiểu kêu biết bao nhiêu lần, nhưng Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý.
Trương Nhất Phàm lại cùng Đổng Tiểu Phàm du sơn ngoạn thủy, chơi hoa thưởng nguyệt như trước. Đêm hôm qua, Đổng Tiểu Phàm đã làm theo ý của Trương Nhất Phàm, đã dụ thành công Phó bí thư Đổng đến thị trấn Liễu Thủy. Phó bí thư Đổng vốn không thể đi cùng hai người, chỉ có điều sau khi nghe những lời của Đổng Tiểu Phàm, cảm thấy cục diện của huyện Thông Thành đúng là có chút hỗn loạn. Lúc đó mới quyết định giúp Trương Nhất Phàm một tay, muốn trấn áp bọn ngưu quỷ xà thần một phen.
Hơn nữa, ông ta cũng muốn xem xem, Trương Nhất Phàm cực lực muốn thoát khỏi cái bóng của gia tộc, cuối cùng ở thị trấn Liễu Thủy đó làm cái gì không biết? Nếu như không có cơ sở thì có thể ông ta sẽ nói với Trương Kính Hiên một câu, cho điều Trương Nhất Phàm trở về là xong, không cần thiết phải lăn lộn khổ sở ở một địa phương bé nhỏ đó.
Không ngờ sau khi ông ta đi thị trấn Liễu Thủy, thì thành tích của Trương Nhất Phàm ở đó đã khiến cho một lão tiền bối như ông ta phải mở to mắt mà nhìn. Tu sửa kênh dẫn nước, xây dựng căn cứ rau quả, tất cả đều do một tay Trương Nhất Phàm mà có. Đúng lúc Phó bí thư Đổng đang thầm vui mừng, cũng cảm thấy chốn quan trường của cấp dưới quả thật đúng là loạn thật, đấu đá, tranh giành nhau quá khốc liệt khiến cho người ta phải giận sôi máu.
Cho nên, ông ta mới quyết định nhân cơ hội này nhất định phải tiến hành chỉnh đốn một chút.
Bình luận facebook