Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 83
- Bí thư Lâm, không còn thời gian nữa rồi, hay là để tôi thử một chút xem sao! Tôi cũng được tham dự vào phương án quy hoạch này, cũng có biết chút ít về bản đồ quy hoạch mới.
Trương Nhất Phàm hạ giọng nói.
- Cũng chỉ còn cách đó thôi.
Bí thư Lâm liếc nhìn Lý Trị Quốc vẻ không vui, cái tay thư ký này đúng là không xứng với chức danh chút nào cả!
Bí thư Lâm quay người đi vào phòng tiếp khách, đi theo sau ông Lý còn có cả Chủ tịch tỉnh Trương:
- Chủ tịch tỉnh Trương, ông Lý, về việc kế hoạch phát triển của huyện Thông Thành và phương án quy hoạch thành phố một cách cụ thể sẽ do Phó Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm của chúng tôi sẽ tiến hành giới thiệu với mọi người!
Mọi người đồng loạt vỗ tay, lập tức có người treo bản quy hoạch huyện Thông Thành lên đại sảnh của phòng khách. Trương Nhất Phàm nhìn về phía mọi người nở một nụ cười, chầm chậm tiến đến chỗ bản quy hoạch.
Ông Lý vừa nhìn thấy, liền “Hứ!” một tiếng. Thằng ranh này thì mấy tuổi chứ? Không ngờ mà nó cũng có thể làm đến chức Phó Chủ tịch huyện huyện Thông Thành, xem ra cũng không đơn giản đâu đấy, chính vì thế mà ông ta cảm thấy rất thích thú, nhìn nhìn về phía Chủ tịch tỉnh Trương, cầm tách trà lên chầm chậm thưởng thức.
Trương Nhất Phàm hướng về mọi người cúi chào, rồi mới bắt đầu nói về bản quy hoạch mới.
- Huyện Thông Thành của chúng ta mặc dù địa thế bất lợi, giao thông bế tắc, nhưng thủy hệ lại phát đạt, phía Tây có dãy núi Ngưu Lan, phía đông có bình nguyên Thông Tế….
Trương Nhất Phàm đứng ở trên bục chậm rãi nói, đến Chủ tịch tỉnh Trương cũng không ngừng gật gù, bày tỏ sự tán thưởng. Ông Lưu cũng thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu với tay trợ lý của mình. Đối với tài ăn nói, trình độ diễn thuyết, lại có thêm khí chất bình tĩnh của chàng thanh niên trẻ này đã khiến cho ông ta tán thưởng không ngừng.
Phòng khách thỉnh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay ròn rã, lúc này Bí thư Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là có Trương Nhất Phàm, nếu không không biết phải dọn chiến trường ra sao đây?
Chỉ có điều bản phương án quy hoạch vừa nhận lấy từ tay của nhóm chuyên gia đến từ Thượng Hải bỗng dưng biến đi đâu mất? Trong đầu Bí thư Lâm lóe lên một ý nghĩ: liệu có ai đang âm thầm phá đám không nhỉ?
Lúc này thì Lý Tuệ Hoa và chồng là Âu Dương Kiến Thành cũng đã đến Công ty thuốc lá. Thông qua điện thoại, bọn họ cũng nhanh chóng tìm đến được chỗ của bọn Trương Nhất Phàm.
Đi cùng với hai bọn họ còn có hai cảnh sát vũ trang, đó là hai cảnh sát mà Chủ tịch tỉnh Trương cố ý sắp xếp.
Khi bước vào, hai vợ chồng bọn họ cuối cùng đã được gặp cô con gái yêu của mình:
- Mẹ!
- Viện Viện...
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, cảm động đến trào nước mắt. Âu Dương Kiến Thành nhìn quanh đánh giá căn phòng này, rồi lại đi vòng quanh xem xét, sau đó ho khan mấy tiếng.
Hai mẹ con buông nhau ra, Âu Dương Viện Viện kêu một tiếng:
- Ba!
Âu Dương Kiến Thành cũng không nói năng gì, chỉ hỏi một cách không hài lòng:
- Viện Viện, mấy ngày này con sống ở đây sao?
- Vâng! Anh Nhất Phàm đối xử với con tốt lắm, mấy ngày hôm nay con đều ở chỗ anh ấy.
Âu Dương Viện Viện tự tin nói.
- Viện Viện, con nói cái cậu Nhất Phàm ấy là ai vậy? Chỉ có hai đứa bọn con sống ở đây thôi sao?
Nghe thấy lời của con gái, bà Lý Tuệ Hoa tự dưng thấy lo lắng. Cô nam quả phụ ở cùng với nhau, con gái mình cũng không còn nhỏ nữa, liệu đối phương có phải là người xấu không? Liệu đối xử với Viện Viện thế nào?
Lo lắng không yên nên bà Lý Tuệ Hoa liền đi vào trong mấy căn phòng để kiểm tra.
- Bố, mẹ, mọi người làm gì vậy? Như vậy không lịch sự chút nào.
Hai vợ chồng cũng không tìm thấy gì đáng ngờ ở trong phòng cả, trong lòng luôn lo lắng giữa con gái mình và tay Trương Nhất Phàm kia đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không với tính cách của Viện Viện thì không thể nào cô bé lại chịu ở cùng với một thanh niên bình thường được.
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Tuệ Hoa, chúng ta báo cảnh sát thôi!
Âu Dương Kiến Thành nói rồi định lấy điện thoại ra, Viện Viện chu mỏ đi tới nói:
- Bố mẹ làm gì vậy? Anh Nhất Phàm không phải hạng người như mọi người nói đâu. Thời gian này con đều phải ăn đồ ăn của anh ấy, dùng đồ dùng của anh ấy, anh ấy luôn chăm sóc con, bố mẹ còn phải bồi thường cho người ta nữa kìa!
- Viện Viện, con ra kia để mẹ nói chuyện với ba một chút. Con yên tâm, chúng ta sẽ bồi thường cho anh Nhất Phàm của con.
Bà Tuệ Hoa dỗ dành con gái tránh sang một bên, rồi kéo chồng ra ban công.
- Kiến Thành, chúng ta đưa Viện Viện đi trước đã, còn chuyện này cứ để cho cảnh sát địa phương xử lý.
Âu Dương Kiến Thành ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thế cũng được!
- Viện Viện, chúng ta đi thôi. Ông ngoại con còn đang đợi con đó.
Bà Lý Tuệ Hoa gọi con gái.
- Gì ạ? Ông ngoại cũng đến sao? Hay quá, lâu lắm rồi con không được gặp ông ngoại.
Âu Dương Viện Viện nghe nói ông ngoại Lý Gian Minh cũng đến huyện Thông Thành thì mừng vui khôn xiết.
Nhưng khi cô ra đến cửa, bỗng nhiên dừng lại:
- Không được, con phải chờ anh Nhất Phàm về đã, con phải chào từ biệt anh ấy.
- Không sao đâu, đợi đến buổi tối chugns ta lại đến nói với cậu ấy một câu là được rồi mà.
Bà Lý Tuệ Hoa bước tới kéo tay của cô con gái, nhưng Âu Dương Viện Viện nhất quyết lùi lại:
- Bố mẹ đừng hòng gạt con, buổi tối là bay về HongKong luôn rồi, làm sao có thể đến chỗ anh Nhất Phàm được chứ.
- Viện Viện, đừng tùy tiện như vậy chứ!
Âu Dương Kiến Thành vẻ mặt không hài lòng, cái gì mà Nhất Phàm, cái thằng ranh Nhất Phàm này cuối cùng đã cho con gái mình uống thuốc gì không biết nữa, để cho con gái khăng khăng một mực chờ cho hắn quay về? Xem ra đúng là phải báo cảnh sát thật rồi, có sự nghi ngờ về lừa gạt thiếu nữ ở đây.
- Viện Viện, cậu ta có điện thoại không? Hay là gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại đi!
Bà Lý Tuệ Hoa hiểu rõ tính nết bướng bỉnh của cô con gái nên tìm phương thức khác để nói chuyện.
Âu Dương Viện Viện mím môi, gật gật đầu:
- Vậy được rồi! Để con gọi điện thoại cho anh ấy.
Nói rồi, cô đi về phía phòng khách, cầm điện thoại của Trương Nhất Phàm lên.
- Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy!
Lói nói trong điện thoại khiến cho Âu Dương Viện Viện trở nên không thoải mái. Điện thoại tắt máy, không hiểu anh Nhất Phàm đang làm gì nhỉ? Âu Dương Viện Viện ngồi trên ghế sopha ôm con gấu bông, khuôn mặt rầu rĩ.
- Viện Viện, nhanh lên nào! Ông ngoại còn đang đợi chúng ta mà!
Bà Lý Tuệ Hoa lên tiếng thúc giục. Âu Dương Viện Viện ngẫm nghĩ, rồi cầm lấy cây bút, tờ giấy, viết cho Trương Nhất Phàm mấy chữ.
“Anh Nhất Phàm, em đi đây! Em phải quay về HongKong rồi!”
“Anh biết không? Em rất muốn được gặp anh để nói lời từ biệt, để được chính miệng mình thốt lên câu cám ơn anh. Anh là người đại lục tốt nhất mà em từng được gặp, anh là người anh trai tốt nhất trên thế gian, anh cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, đẹp trai hơn cả bố của em!
Em đi đây! (Em đi mà lòng nặng trĩu, cũng không được nói trực tiếp câu giã từ với anh) Tạm biệt anh nhé!
Âu Dương Viện Viện. Ngày 17 tháng 4 năm 1997.
Viết xong rồi, Âu Dương Viện Viện không nỡ rời xa con gấu bông, chầm chậm đến bên bố của mình:
- Ba! Có đúng là ba nói sẽ tạ ơn anh Nhất Phàm không? Ba mau viết cho con một tấm chi phiếu, thời gian này con đã tiêu của anh ấy rất nhiều tiền rồi.
Âu Dương Kiến Thành nhìn về phía vợ, rút từ trong túi áo comple ra tờ chi phiếu, viết vào đó một dãy số, rồi xé ra đưa cho con gái.
- Một triệu, đủ chưa? Coi như là hào phóng với thằng ranh này vậy, đúng là người đại lục, thấy tiền là mắt sáng lên, đi thôi nào!
Âu Dương Viện Viện không để ý đến lời nói của ba mình, mà chỉ đặt tờ chi phiếu lên bàn uống trà, lúc đó mới đóng cửa lại đi theo bố mẹ mình.
- Mẹ, chúng ta đi đâu?
Âu Dương Viện Viện ngồi trên xe hỏi mẹ của mình.
- Đi gặp ông ngoại.
Bà Lý Tuệ Hoa ôm chặt cô con gái, dường như lại sợ cô chạy đi mất.
Âu Dương Viện Viện cũng dường như hiểu được tâm tư của mẹ, nên ngước đầu lên nói:
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không bỏ nhà đi nữa đâu, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của bố mẹ.
Lý Tuệ Hoa dường như không tin vào tai mình nữa, ôm chặt cô con gái nhìn lại một lúc rồi mới rưng rưng nói:
- Kiến Thành, anh nghe thấy không? Viện Viện đã lớn rồi! Viện Viện đã hiểu chuyện rồi!
Âu Dương Kiến Thành cũng đưa tay ôm lấy vợ và con gái vào lòng, cả nhà ôm nhau mừng vui khôn xiết.
Lại nói Trương Nhất Phàm sau khi làm xong công tác báo cáo ở phòng khách của khách sạn, tường tận nói về quy hoạch phát triển thành thị của huyện Thông Thành trong vòng 10 năm tới cho các vị lãnh đạo tỉnh và ông Lý nghe, mà trong đó phần nhiều là nói về diện mạo địa thế của huyện Thông Thành, tổng kết lại những ưu thế về các nguồn tài nguyên của huyện. Hắn nghe thấy từng tràng, từng tràng pháo tay của ông Lý.
Đợi sau khi Trương Nhất Phàm nói xong, ông Lý đích thân đến bắt tay Trương Nhất Phàm, bày tỏ thái độ:
- Chàng thanh niên này quả tuyệt vời! Nếu như các điều kiện của huyện Thông Thành đều phù hợp với yêu cầu đầu tư của chúng tôi, thì chúng tôi hy vọng lần sau sẽ được hợp tác cùng mọi người!
Hộ trường lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Thẩm Uyển Vân lấy thân phận là phóng viên báo thủ đô, chụp lại toàn bộ quán trình của cuộc họp.
Trong đó có tấm ảnh chụp Trương Nhất Phàm và ông Lý cùng bắt tay với nhau, bức ảnh được chụp rất rõ nét, đã tóm được cái thần của khoảnh khắc đó. Trong hội trường lúc đó đương nhiên cũng có các phóng viên của báo huyện, phóng viên đài truyền hình, bọn Dương Mễ cũng ở đó.
Nghe nói có người HongKong đến huyện Thông Thành, nên đài truyền hình huyện cũng cho phái người theo sát để lấy tin, chuẩn bị cho tiết mục đặc biệt chuẩn bị lên sóng hôm nay.
Trương Nhất Phàm bắt tay với ông Lý, lại bắt tay với Chủ tịch tỉnh Trương. Trương Kính Hiên nhân lúc hai người bắt tay đã tự nói thầm:
- Thằng ranh này quả là không tồi!
Trương Nhất Phàm mỉm cười rời khỏi hội trường, lúc này mới sực nhớ ra chuyện bố mẹ của Âu Dương Viện Viện hôm nay đến đón cô ta, liền nói với Lý Trị Quốc một câu rồi vội vàng rời khỏi khách sạn Thông Thành, đi nhanh về nhà.
Cũng không biết bọn họ còn ở đó không? Người ta tận HongKong tới, bản thân mình lại có cớ mà tránh mặt, đặc biệt là bố mẹ của Âu Dương Viện Viện, không hiểu bọn họ có nghĩ do mình đã làm chuyện gì đó xấu xa mà không dám gặp bọn họ không nữa? Nếu quả thật là đúng như thế, thì thảm rồi.
- Về đến nhà, trong nhà quả nhiên không còn ai cả.
Âu Dương Viện Viện không mang theo bất kỳ thứ gì đi cả, con gấu bông nằm cô độc một mình trên ghế sopha, trên bàn trà còn lưu lại một mảnh giấy, trên đó còn lưu lại nét bút thanh tú, không ngờ con bé này lại có ý nghĩ kỳ quái đến vậy, viết ra được những lời như thế.
Đặc biệt là người HongKong, có thể viết được Hán tự như vậy quả thật là rất hiếm.
Cầm tờ giấy của Âu Dương Viện Viện lên, qua ngôn ngữ đó, Trương Nhất Phàm dường như nhìn thấy được bộ dạng thất thần của Âu Dương Viện Viện. Trên mặt bàn lại còn có cả một tấm chi phiếu, Trương Nhất Phàm cầm lên xem, không ngờ đó là .. một triệu!
Trương Nhất Phàm suy nghĩ, bố mẹ con bé này rốt cuộc là ai nhỉ? Sao lại ra tay một cách phóng khoáng đến thế kia chứ, không hề giống như người bình thường chút nào. Chỉ có điều 1 triệu này mình không thể nhận được nên hắn tiện tay nhét vào trong túi áo, lại cầm tờ giấy của Âu Dương Viện Viện lên đọc lại lần nữa.
“Anh Nhất Phàm, em phải đi đây, em phải về HongKong rồi!
“Anh biết không? Em rất muốn được gặp anh để nói lời từ biệt, để được chính miệng mình thốt lên câu cám ơn anh. Anh là người đại lục tốt nhất mà em từng được gặp, anh là người anh trai tốt nhất trên thế gian, anh cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, đẹp trai hơn cả bố của em!
Em đi đây! (Em đi mà lòng nặng trĩu, cũng không được nói trực tiếp câu giã từ với anh) Tạm biệt anh nhé!
Âu Dương Viện Viện. Ngày 17 tháng 4 năm 1997.
Cuối cùng con bé đó cũng đi rồi, sao tự dưng mình lại cảm thấy hụt hẫng nhỉ? Trước mặt Trương Nhất Phàm bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh của Âu Dương Viện Viện.
- Anh Nhất Phàm, anh đi mua hộ e băng vệ sinh nhé!
- Anh Nhất Phàm, anh là một người tốt!
- Anh Nhất Phàm, sao anh vẫn chưa về? Em đói gần chết rồi đây này!
- Anh Nhất Phàm, anh đẹp trai quá!
- Anh Nhất Phàm, nếu như em đi rồi, anh có nhớ em không!
Trương Nhất Phàm hạ giọng nói.
- Cũng chỉ còn cách đó thôi.
Bí thư Lâm liếc nhìn Lý Trị Quốc vẻ không vui, cái tay thư ký này đúng là không xứng với chức danh chút nào cả!
Bí thư Lâm quay người đi vào phòng tiếp khách, đi theo sau ông Lý còn có cả Chủ tịch tỉnh Trương:
- Chủ tịch tỉnh Trương, ông Lý, về việc kế hoạch phát triển của huyện Thông Thành và phương án quy hoạch thành phố một cách cụ thể sẽ do Phó Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm của chúng tôi sẽ tiến hành giới thiệu với mọi người!
Mọi người đồng loạt vỗ tay, lập tức có người treo bản quy hoạch huyện Thông Thành lên đại sảnh của phòng khách. Trương Nhất Phàm nhìn về phía mọi người nở một nụ cười, chầm chậm tiến đến chỗ bản quy hoạch.
Ông Lý vừa nhìn thấy, liền “Hứ!” một tiếng. Thằng ranh này thì mấy tuổi chứ? Không ngờ mà nó cũng có thể làm đến chức Phó Chủ tịch huyện huyện Thông Thành, xem ra cũng không đơn giản đâu đấy, chính vì thế mà ông ta cảm thấy rất thích thú, nhìn nhìn về phía Chủ tịch tỉnh Trương, cầm tách trà lên chầm chậm thưởng thức.
Trương Nhất Phàm hướng về mọi người cúi chào, rồi mới bắt đầu nói về bản quy hoạch mới.
- Huyện Thông Thành của chúng ta mặc dù địa thế bất lợi, giao thông bế tắc, nhưng thủy hệ lại phát đạt, phía Tây có dãy núi Ngưu Lan, phía đông có bình nguyên Thông Tế….
Trương Nhất Phàm đứng ở trên bục chậm rãi nói, đến Chủ tịch tỉnh Trương cũng không ngừng gật gù, bày tỏ sự tán thưởng. Ông Lưu cũng thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu với tay trợ lý của mình. Đối với tài ăn nói, trình độ diễn thuyết, lại có thêm khí chất bình tĩnh của chàng thanh niên trẻ này đã khiến cho ông ta tán thưởng không ngừng.
Phòng khách thỉnh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay ròn rã, lúc này Bí thư Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là có Trương Nhất Phàm, nếu không không biết phải dọn chiến trường ra sao đây?
Chỉ có điều bản phương án quy hoạch vừa nhận lấy từ tay của nhóm chuyên gia đến từ Thượng Hải bỗng dưng biến đi đâu mất? Trong đầu Bí thư Lâm lóe lên một ý nghĩ: liệu có ai đang âm thầm phá đám không nhỉ?
Lúc này thì Lý Tuệ Hoa và chồng là Âu Dương Kiến Thành cũng đã đến Công ty thuốc lá. Thông qua điện thoại, bọn họ cũng nhanh chóng tìm đến được chỗ của bọn Trương Nhất Phàm.
Đi cùng với hai bọn họ còn có hai cảnh sát vũ trang, đó là hai cảnh sát mà Chủ tịch tỉnh Trương cố ý sắp xếp.
Khi bước vào, hai vợ chồng bọn họ cuối cùng đã được gặp cô con gái yêu của mình:
- Mẹ!
- Viện Viện...
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, cảm động đến trào nước mắt. Âu Dương Kiến Thành nhìn quanh đánh giá căn phòng này, rồi lại đi vòng quanh xem xét, sau đó ho khan mấy tiếng.
Hai mẹ con buông nhau ra, Âu Dương Viện Viện kêu một tiếng:
- Ba!
Âu Dương Kiến Thành cũng không nói năng gì, chỉ hỏi một cách không hài lòng:
- Viện Viện, mấy ngày này con sống ở đây sao?
- Vâng! Anh Nhất Phàm đối xử với con tốt lắm, mấy ngày hôm nay con đều ở chỗ anh ấy.
Âu Dương Viện Viện tự tin nói.
- Viện Viện, con nói cái cậu Nhất Phàm ấy là ai vậy? Chỉ có hai đứa bọn con sống ở đây thôi sao?
Nghe thấy lời của con gái, bà Lý Tuệ Hoa tự dưng thấy lo lắng. Cô nam quả phụ ở cùng với nhau, con gái mình cũng không còn nhỏ nữa, liệu đối phương có phải là người xấu không? Liệu đối xử với Viện Viện thế nào?
Lo lắng không yên nên bà Lý Tuệ Hoa liền đi vào trong mấy căn phòng để kiểm tra.
- Bố, mẹ, mọi người làm gì vậy? Như vậy không lịch sự chút nào.
Hai vợ chồng cũng không tìm thấy gì đáng ngờ ở trong phòng cả, trong lòng luôn lo lắng giữa con gái mình và tay Trương Nhất Phàm kia đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không với tính cách của Viện Viện thì không thể nào cô bé lại chịu ở cùng với một thanh niên bình thường được.
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Tuệ Hoa, chúng ta báo cảnh sát thôi!
Âu Dương Kiến Thành nói rồi định lấy điện thoại ra, Viện Viện chu mỏ đi tới nói:
- Bố mẹ làm gì vậy? Anh Nhất Phàm không phải hạng người như mọi người nói đâu. Thời gian này con đều phải ăn đồ ăn của anh ấy, dùng đồ dùng của anh ấy, anh ấy luôn chăm sóc con, bố mẹ còn phải bồi thường cho người ta nữa kìa!
- Viện Viện, con ra kia để mẹ nói chuyện với ba một chút. Con yên tâm, chúng ta sẽ bồi thường cho anh Nhất Phàm của con.
Bà Tuệ Hoa dỗ dành con gái tránh sang một bên, rồi kéo chồng ra ban công.
- Kiến Thành, chúng ta đưa Viện Viện đi trước đã, còn chuyện này cứ để cho cảnh sát địa phương xử lý.
Âu Dương Kiến Thành ngẫm nghĩ rồi nói:
- Thế cũng được!
- Viện Viện, chúng ta đi thôi. Ông ngoại con còn đang đợi con đó.
Bà Lý Tuệ Hoa gọi con gái.
- Gì ạ? Ông ngoại cũng đến sao? Hay quá, lâu lắm rồi con không được gặp ông ngoại.
Âu Dương Viện Viện nghe nói ông ngoại Lý Gian Minh cũng đến huyện Thông Thành thì mừng vui khôn xiết.
Nhưng khi cô ra đến cửa, bỗng nhiên dừng lại:
- Không được, con phải chờ anh Nhất Phàm về đã, con phải chào từ biệt anh ấy.
- Không sao đâu, đợi đến buổi tối chugns ta lại đến nói với cậu ấy một câu là được rồi mà.
Bà Lý Tuệ Hoa bước tới kéo tay của cô con gái, nhưng Âu Dương Viện Viện nhất quyết lùi lại:
- Bố mẹ đừng hòng gạt con, buổi tối là bay về HongKong luôn rồi, làm sao có thể đến chỗ anh Nhất Phàm được chứ.
- Viện Viện, đừng tùy tiện như vậy chứ!
Âu Dương Kiến Thành vẻ mặt không hài lòng, cái gì mà Nhất Phàm, cái thằng ranh Nhất Phàm này cuối cùng đã cho con gái mình uống thuốc gì không biết nữa, để cho con gái khăng khăng một mực chờ cho hắn quay về? Xem ra đúng là phải báo cảnh sát thật rồi, có sự nghi ngờ về lừa gạt thiếu nữ ở đây.
- Viện Viện, cậu ta có điện thoại không? Hay là gọi cho cậu ấy một cuộc điện thoại đi!
Bà Lý Tuệ Hoa hiểu rõ tính nết bướng bỉnh của cô con gái nên tìm phương thức khác để nói chuyện.
Âu Dương Viện Viện mím môi, gật gật đầu:
- Vậy được rồi! Để con gọi điện thoại cho anh ấy.
Nói rồi, cô đi về phía phòng khách, cầm điện thoại của Trương Nhất Phàm lên.
- Xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện đang tắt máy!
Lói nói trong điện thoại khiến cho Âu Dương Viện Viện trở nên không thoải mái. Điện thoại tắt máy, không hiểu anh Nhất Phàm đang làm gì nhỉ? Âu Dương Viện Viện ngồi trên ghế sopha ôm con gấu bông, khuôn mặt rầu rĩ.
- Viện Viện, nhanh lên nào! Ông ngoại còn đang đợi chúng ta mà!
Bà Lý Tuệ Hoa lên tiếng thúc giục. Âu Dương Viện Viện ngẫm nghĩ, rồi cầm lấy cây bút, tờ giấy, viết cho Trương Nhất Phàm mấy chữ.
“Anh Nhất Phàm, em đi đây! Em phải quay về HongKong rồi!”
“Anh biết không? Em rất muốn được gặp anh để nói lời từ biệt, để được chính miệng mình thốt lên câu cám ơn anh. Anh là người đại lục tốt nhất mà em từng được gặp, anh là người anh trai tốt nhất trên thế gian, anh cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, đẹp trai hơn cả bố của em!
Em đi đây! (Em đi mà lòng nặng trĩu, cũng không được nói trực tiếp câu giã từ với anh) Tạm biệt anh nhé!
Âu Dương Viện Viện. Ngày 17 tháng 4 năm 1997.
Viết xong rồi, Âu Dương Viện Viện không nỡ rời xa con gấu bông, chầm chậm đến bên bố của mình:
- Ba! Có đúng là ba nói sẽ tạ ơn anh Nhất Phàm không? Ba mau viết cho con một tấm chi phiếu, thời gian này con đã tiêu của anh ấy rất nhiều tiền rồi.
Âu Dương Kiến Thành nhìn về phía vợ, rút từ trong túi áo comple ra tờ chi phiếu, viết vào đó một dãy số, rồi xé ra đưa cho con gái.
- Một triệu, đủ chưa? Coi như là hào phóng với thằng ranh này vậy, đúng là người đại lục, thấy tiền là mắt sáng lên, đi thôi nào!
Âu Dương Viện Viện không để ý đến lời nói của ba mình, mà chỉ đặt tờ chi phiếu lên bàn uống trà, lúc đó mới đóng cửa lại đi theo bố mẹ mình.
- Mẹ, chúng ta đi đâu?
Âu Dương Viện Viện ngồi trên xe hỏi mẹ của mình.
- Đi gặp ông ngoại.
Bà Lý Tuệ Hoa ôm chặt cô con gái, dường như lại sợ cô chạy đi mất.
Âu Dương Viện Viện cũng dường như hiểu được tâm tư của mẹ, nên ngước đầu lên nói:
- Mẹ, mẹ yên tâm đi, con sẽ không bỏ nhà đi nữa đâu, sau này con nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của bố mẹ.
Lý Tuệ Hoa dường như không tin vào tai mình nữa, ôm chặt cô con gái nhìn lại một lúc rồi mới rưng rưng nói:
- Kiến Thành, anh nghe thấy không? Viện Viện đã lớn rồi! Viện Viện đã hiểu chuyện rồi!
Âu Dương Kiến Thành cũng đưa tay ôm lấy vợ và con gái vào lòng, cả nhà ôm nhau mừng vui khôn xiết.
Lại nói Trương Nhất Phàm sau khi làm xong công tác báo cáo ở phòng khách của khách sạn, tường tận nói về quy hoạch phát triển thành thị của huyện Thông Thành trong vòng 10 năm tới cho các vị lãnh đạo tỉnh và ông Lý nghe, mà trong đó phần nhiều là nói về diện mạo địa thế của huyện Thông Thành, tổng kết lại những ưu thế về các nguồn tài nguyên của huyện. Hắn nghe thấy từng tràng, từng tràng pháo tay của ông Lý.
Đợi sau khi Trương Nhất Phàm nói xong, ông Lý đích thân đến bắt tay Trương Nhất Phàm, bày tỏ thái độ:
- Chàng thanh niên này quả tuyệt vời! Nếu như các điều kiện của huyện Thông Thành đều phù hợp với yêu cầu đầu tư của chúng tôi, thì chúng tôi hy vọng lần sau sẽ được hợp tác cùng mọi người!
Hộ trường lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội, Thẩm Uyển Vân lấy thân phận là phóng viên báo thủ đô, chụp lại toàn bộ quán trình của cuộc họp.
Trong đó có tấm ảnh chụp Trương Nhất Phàm và ông Lý cùng bắt tay với nhau, bức ảnh được chụp rất rõ nét, đã tóm được cái thần của khoảnh khắc đó. Trong hội trường lúc đó đương nhiên cũng có các phóng viên của báo huyện, phóng viên đài truyền hình, bọn Dương Mễ cũng ở đó.
Nghe nói có người HongKong đến huyện Thông Thành, nên đài truyền hình huyện cũng cho phái người theo sát để lấy tin, chuẩn bị cho tiết mục đặc biệt chuẩn bị lên sóng hôm nay.
Trương Nhất Phàm bắt tay với ông Lý, lại bắt tay với Chủ tịch tỉnh Trương. Trương Kính Hiên nhân lúc hai người bắt tay đã tự nói thầm:
- Thằng ranh này quả là không tồi!
Trương Nhất Phàm mỉm cười rời khỏi hội trường, lúc này mới sực nhớ ra chuyện bố mẹ của Âu Dương Viện Viện hôm nay đến đón cô ta, liền nói với Lý Trị Quốc một câu rồi vội vàng rời khỏi khách sạn Thông Thành, đi nhanh về nhà.
Cũng không biết bọn họ còn ở đó không? Người ta tận HongKong tới, bản thân mình lại có cớ mà tránh mặt, đặc biệt là bố mẹ của Âu Dương Viện Viện, không hiểu bọn họ có nghĩ do mình đã làm chuyện gì đó xấu xa mà không dám gặp bọn họ không nữa? Nếu quả thật là đúng như thế, thì thảm rồi.
- Về đến nhà, trong nhà quả nhiên không còn ai cả.
Âu Dương Viện Viện không mang theo bất kỳ thứ gì đi cả, con gấu bông nằm cô độc một mình trên ghế sopha, trên bàn trà còn lưu lại một mảnh giấy, trên đó còn lưu lại nét bút thanh tú, không ngờ con bé này lại có ý nghĩ kỳ quái đến vậy, viết ra được những lời như thế.
Đặc biệt là người HongKong, có thể viết được Hán tự như vậy quả thật là rất hiếm.
Cầm tờ giấy của Âu Dương Viện Viện lên, qua ngôn ngữ đó, Trương Nhất Phàm dường như nhìn thấy được bộ dạng thất thần của Âu Dương Viện Viện. Trên mặt bàn lại còn có cả một tấm chi phiếu, Trương Nhất Phàm cầm lên xem, không ngờ đó là .. một triệu!
Trương Nhất Phàm suy nghĩ, bố mẹ con bé này rốt cuộc là ai nhỉ? Sao lại ra tay một cách phóng khoáng đến thế kia chứ, không hề giống như người bình thường chút nào. Chỉ có điều 1 triệu này mình không thể nhận được nên hắn tiện tay nhét vào trong túi áo, lại cầm tờ giấy của Âu Dương Viện Viện lên đọc lại lần nữa.
“Anh Nhất Phàm, em phải đi đây, em phải về HongKong rồi!
“Anh biết không? Em rất muốn được gặp anh để nói lời từ biệt, để được chính miệng mình thốt lên câu cám ơn anh. Anh là người đại lục tốt nhất mà em từng được gặp, anh là người anh trai tốt nhất trên thế gian, anh cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, đẹp trai hơn cả bố của em!
Em đi đây! (Em đi mà lòng nặng trĩu, cũng không được nói trực tiếp câu giã từ với anh) Tạm biệt anh nhé!
Âu Dương Viện Viện. Ngày 17 tháng 4 năm 1997.
Cuối cùng con bé đó cũng đi rồi, sao tự dưng mình lại cảm thấy hụt hẫng nhỉ? Trước mặt Trương Nhất Phàm bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh của Âu Dương Viện Viện.
- Anh Nhất Phàm, anh đi mua hộ e băng vệ sinh nhé!
- Anh Nhất Phàm, anh là một người tốt!
- Anh Nhất Phàm, sao anh vẫn chưa về? Em đói gần chết rồi đây này!
- Anh Nhất Phàm, anh đẹp trai quá!
- Anh Nhất Phàm, nếu như em đi rồi, anh có nhớ em không!
Bình luận facebook