Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1155: Làm cho cục diện rối loạn
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Một chiếc máy bay lớn từ từ đáp xuống sân bay Bắc Kinh.
Hơn mười người của Cục Giám sát, xen lẫn vào dòng người chộn rộn nhốn nháo, đi ra cửa ra.
Mấy người cả nam lẫn nữ đứng ngoài vạch vàng đồng loạt bước tới đón. Đều là các đồng sự trong Cục Giám sát. Phó Cục trưởng Trần Bác Vũ, Trưởng phòng Giám sát 1 Hồ Ngạn Bác, phó Cục trưởng Hướng Vân, phó Phòng Điều tra thống kê… đều tới cả.
Lưu Vĩ Hồng hơi kinh ngạc, bắt tay Trần Bác Vũ hỏi:
- Bác Vũ, cậu về khi nào?
Trần Bác Vũ trước kia làm giám đốc Mỏ than Ti Châu Liêu Đông, tiến hành cải cách dứt khoát trong mỏ than. Mỏ than Ti Châu cũng trở thành mỏ than được nhận thầu làm thí điểm trong toàn tỉnh. Anh ta ngàn dặm xa xôi từ Liêu Đông chạy đến Sở Nam, nhận thầu khai thác một mỏ ở khu Giáp Sơn huyện Lâm Khánh, nơi Lưu Vĩ Hồng đã từng đảm nhiệm Bí thư khu ủy, cũng đã nhiều năm. Sự thật chứng minh, bước đi này cực kỳ chính xác. Mỏ than khu Giáp Sơn từ khi bắt đầu được đầu tư đã có được lợi nhuận, từ đó về sau mỗi năm một tăng trưởng, đã trở thành một mỏ than mới tăng trưởng hơn cả mỏ than Ti Châu, trở thành xí nghiệp trụ cột trong khu Giáp Sơn, tạo hàng trăm việc làm cho người dân khu Giáp Sơn, cung cấp một lượng thu nhập lớn từ thuế và các nguồn khác cho khu. Dựa vào công trạng xuất sắc này, Trần Bác Vũ cũng được đề bạt làm phó giám đốc Mỏ than Đại Tân.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng được điều tới Cục Giám sát thì đã thưa với phó Thủ tướng Hồng, điều Trần Bác Vũ từ mỏ than Đại Tân về Cục Giám sát, đảm nhiệm chức phó Cục trưởng, trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.
Trần Bác Vũ ở Cục Giám sát chủ yếu là phụ trách đôn đốc công tác thay đổi cơ cấu của các xí nghiệp than đá và xí nghiệp mỏ.
Đây chính là chuyện khổ sai, hàng năm phải chui tới chui lui các mỏ than trong các tỉnh. Cũng may Trần Bác Vũ được xem như là con ma mỏ, kinh nghiệm phong phú nên mới không bị quật ngã. Mấy người Lưu Vĩ Hồng đi Bình Nguyên không bao lâu, Trần Bác Vũ cũng đến Hà Đông tiến hành điều tra nghiên cứu.
Lưu Vĩ Hồng không ngờ có thể gặp được Trần Bác Vũ trong đám người đón máy bay.
- Hai ngày trước tôi mới về, lão Bao phải đi nên tôi về gấp.
Trần Bác Vũ cười đáp.
Người tên lão Bao là một vị phó Cục trưởng khác trong Cục Giám sát.
Hiện nay Cục Giám sát có tổng cộng ba vị phó Cục trưởng, Lưu Vĩ Hồng là phó Cục trưởng thường vụ phụ trách toàn bộ công tác, trên thực tế cũng là quản lý của hai vị phó kia. Cục Giám sát tổng cộng có sáu mươi mấy nhân viên công tác, khối lượng công việc lớn, bình thường hơi chật vật, các phó Cục trưởng phải thường xuyên xuất mã. Bình thường chỉ để lại một vị phó Cục trưởng trong Cục, hai người còn lại phải ra ngoài hăng say chiến đấu.
Hiện giờ lão Bao đã ra ngoài điều tra nghiên cứu, nên Trần Bác Vũ phải quay về.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc không vì chuyện này. Trước khi lão Bao đi công tác, chắc chắn phải được hắn chấp thuận mới được. Lưu Vĩ Hồng lại bình dị gần gũi, không làm ra vẻ gì, nhưng quy trình công tác cơ bản không thể phá bỏ được. Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc chính vì mọi người chạy đến sân bay. Trước đây Cục Giám sát chưa từng có quy tắc này, cho dù tùy tiện lắm nhưng cũng không có vẻ nghênh đón ầm ĩ thế này.
- Bác Vũ, sao lại thế này?
Lưu Vĩ Hồng hỏi.
Trần Bác Vũ cười nói:
- Cục trưởng, nghe nói anh ở Bình Nguyên gây sức ép rất lợi hại, làm động tác lớn, có chút to gan lớn mật, mọi người không kiềm chế nổi, nên đến đây xem tận mặt.
Trong Cục Giám sát, cho dù là công khai hay lén lút, mọi người vẫn gọi Lưu Vĩ Hồng là Cục trưởng, chưa bao giờ kêu hắn là phó Cục trưởng. Cục trưởng chính thức kiêm nhiệm Phương Lê gần như chưa bao giờ thật sự nắm giữ công tác của Cục Giám sát.
Chờ thêm một hai năm nữa, lý lịch kinh nghiệm của Lưu Vĩ Hồng đủ rồi thì cái kiêm chức kia của Phương Lê tất nhiên sẽ được bỏ đi.
Trần Bác Vũ nói rồi lại gập người cười ha ha.
Lưu Vĩ Hồng hơi cảm động.
Các đồng sự trong Cục Giám sát dùng phương thức này tỏ ý ủng hộ phó Cục trưởng Lưu của họ. Tuy con đường phía trước còn nhiều gian khó, nhưng ít ra Lưu Vĩ Hồng cũng biết rằng, mình không phải chiến đấu một mình.
- Đi nào, nếu mọi người đã đến đây, thì chúng ta đừng về Cục vội, mọi người cùng đi ăn một bữa rồi nói sau.
Lưu Vĩ Hồng hào hứng quá, vung tay lên nói.
- Này, người nhà của tỷ phú muốn mời khách này!
Hồ Ngạn Bác liền cười trêu chọc.
“Người nhà của tỷ phú” cũng là biệt danh của phó Cục trưởng Lưu ở Cục Giám sát. Chỉ cần phó Cục trưởng Lưu mời khách thì mọi người sẽ ồn ào như thế. Người này có vợ là tỷ phú thật thích, tiêu tiền như nước mà cũng không hề nhăn mặt.
- Đi thôi, sếp Lưu. Chúng tôi đã sớm nghĩ, chỉ chờ anh trở về là sẽ đập anh một trận. Chúng tôi đều mong sao mong trăng, đúng là mỏi mắt chờ mong. Người giàu có này mà không quay lại, mọi người phải ăn chay niệm Phật đó…
Trần Bác Vũ cười ha hả.
Hướng Vân cũng phụ họa theo:
- Cục trưởng, thật muốn mời khách thì phải để chúng tôi đến nhà khách Tùng Đào ăn hải sản, ăn tôm hùm lớn.
Hướng Vân đã từng đến nhà khách Tùng Đào, nơi đó chẳng những có tôm hùm lớn mà còn có thể được nhìn thấy không ít diễn viên xinh đẹp nữa.
- Đi, đến nhà khách Tùng Đào. Chỉ cần cậu ăn nổi, tôi sẽ gọi họ mang tôm hùm lớn luộc cho cậu ăn, ăn một lần cho sợ luôn.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, vung tay lên, dẫn đầu mọi người ra ngoài.
Mọi người liền bước theo sau hắn, hi hi ha ha, rất là náo nhiệt. Dù bọn họ biết rằng lần này Lưu Vĩ Hồng ở Bình Nguyên gây ra chuyện lớn vô cùng, có thể có sóng to gió lớn, nhưng thấy Lưu Vĩ Hồng rất điềm tĩnh tự nhiên, mọi người cũng yên lòng. Các đồng chí trong Cục Giám sát có một loại tự tin mù quáng với Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng đã dám làm vậy thì luôn có lý do.
Hơn nữa, Cục Giám sát trong Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước có thể xem là đơn vị bên trong của các bộ và ủy ban trung ương, có sức sống nhất, tuổi bình quân chỉ mới ngoài ba mươi, là một tập thể trẻ trung, đầy nhuệ khí và tinh thần phấn chấn.
Mấy người Trần Bác Vũ chạy hai chiếc xe đến đây, mọi người chen chúc bước vào.
Hồ Ngạn Bác liền gọi cho Trình Sơn, nói Nhị ca muốn đến địa bàn anh ta dùng cơm, bảo anh ta sớm chuẩn bị. Trịnh Hiểu Yến vội vàng gọi điện thoại cho nhân viên trợ lý hậu cần, bảo họ đến nhà khách Tùng Đào cùng nhau liên hoan.
Phó Cục trưởng Lưu mời khách, không ăn sạch nhà giàu này thì phí.
Ai bảo hắn nhiều tiền?
Lúc đoàn xe chạy tới nhà khách Tùng Đào thì Trình Sơn đã tới trước, dẫn theo đám tiểu Tạ, tiểu Lục. Bày ra trận thế trước cửa nhà khách Tùng Đào, cung nghênh Nhị ca đại giá quang lâm.
Hướng Vân vừa xuống xe, hai con mắt đã nhìn loạn xung quanh, thầm nghĩ không biết có một đại minh tinh từ đâu xuất hiện không, để cho Trưởng phòng Hướng được mở rộng tầm mắt. Hướng Vân đã có vợ rồi, nhưng điều này cũng không ngăn cản trưởng phòng Hướng thích các nữ diễn viên xinh đẹp.
Chỉ nhìn thôi thì đâu có phạm pháp.
Lại thêm các nhân viên trợ lý hậu cần trong cục rần rần chạy tới ba mươi mấy người, ngồi tràn đầy cả ba bàn trong nhà khách Tùng Đào. Lưu Vĩ Hồng quả nhiên bảo bọn tiểu Lục mang lên mấy con tôm hùm lớn lên, để trưởng phòng Hướng ăn một lần cho đã.
Nhà khách Tùng Đào dù không phải là khách sạn đẳng cấp gì, trang hoàng sang trọng, phục vụ tốt, nhưng cũng không phải là khách sạn nổi tiếng nhất. Rượu uống chưa đủ đô nhưng lại thật sự có một đại minh tinh tới đây ăn cơm. Đó là một minh tinh Hong Kong, có một gã thương nhân bất động sản vội vàng theo gót, cố gắng nuốt hết chỗ nước bọt sắp sửa trào ra ngoài. Kết quả bị Trình Sơn chặn lại, mời vị đại minh tinh tới đây, chụp ảnh lưu niệm cùng các đồng chí trong Cục Giám sát.
Hiện giờ Trình Tam gia trong giới giải trí đúng là một nhân vật tai to mặt lớn đại danh đỉnh đỉnh. Bất kể là minh tinh nội địa hay Hong Kong, cũng không cần biết là có phải là người của công ty Trình Tam gia hay không, chỉ cần anh đã trong ngành, thì dù là ai cũng phải nể mặt Trình Tam gia vài phần. Vị minh tinh cao ngạo cũng phải tươi cười với Trình Tam gia, dáng người lập tức buông thõng, thật giống như thái độ của vị thương nhân Hong Kong với đại minh tinh này vậy, rất cung kính ân cần.
Chụp ảnh xong, đại minh tinh lại ký tên ọi người.
Hướng Vân cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Chữ ký của đại minh tin này mà đưa cho Uyển Hồng Thu, vợ anh ta, chắc chắn sẽ được Uyển Hồng Thu thưởng ột nụ hôn.
Cơm no rượu say, thời gian còn sớm, Trình Sơn liền sắp xếp ọi người các loại hoạt động giải trí. Có chơi bowling, có đánh bóng bàn, có phóng phi tiêu, cả đám cao hứng phấn chấn, chơi vui kinh khủng.
Hồ Ngạn Bác và Trình Sơn cùng Nhị ca uống trà.
Các đồng chí trong Cục Giám sát đều biết rằng, Hồ Ngạn Bác nổi tiếng trong cục là người mưu trí. Giờ anh ta ngồi cùng Lưu Vĩ Hồng, hẳn không đơn giản chỉ là uống trà. Dù sao, bên Bình Nguyên đã chỉnh sửa lớn như vậy, có thể phó Cục trưởng Lưu cũng muốn bàn bạc với Hồ Ngạn Bác một chút.
- Nhị ca, việc này quả là hơi quá mức một chút.
Hồ Ngạn Bác bưng một chén sứ thanh hoa trong tay, nhấp một ngụm nước trà vàng óng, cau mày nói.
Người của Cục Giám sát còn ở Tần Quan, thì nội dung chỉnh sửa trong báo cáo của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Bình Nguyên đã sớm truyền tới Bắc Kinh. Đây là chuyện lớn, truyền bá mau lẹ một chút cũng hợp lý mà.
Lưu Vĩ Hồng cũng nâng chén trà, không hé răng.
- Thật sự muốn cương quyết ngăn chặn, chỉ sợ đắc tội với không ít người. Phó Thủ tướng Hồng bên đó…
Hồ Ngạn Bác nói xong, khẽ lắc đầu.
Nếu báo cáo này nhằm vào người khác thì còn dễ nói một chút, Lưu Vĩ Hồng có thể tranh thủ sự ủng hộ của phó Thủ tướng Hồng. Dù sao việc xây dựng kinh tế là do phó Thủ tướng Hồng chủ trì.
Nhưng giờ thì thật sự không dễ rồi.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Cho dù là đắc tội với nhiều người, chuyện này cũng phải ngăn lại. Bằng không về sau thật sự không xong.
- Ừm…
Hồ Ngạn Bác gật gù, bỗng nhiên lại nhẹ nhàng cười nói:
- Nhưng Nhị ca, lần này trói được Hạ lão đại, chiêu này thật đẹp. Bên trái là vực sâu muôn trượng, bên phải là núi đao biển lửa, có lẽ hiện tại, Hạ lão đại cũng lo âu rồi chứ?
Trình Sơn hoàn toàn không biết là chuyện gì đang xảy ra. Anh ta ngồi đây cùng Nhị ca uống trà, là vì nghĩa khí. Nhưng khi nghe Nhị ca trói được Hạ lão đại một phen, liền lập tức vui vẻ lên:
- Nhị ca, thật là trói được y sao? Ha ha, thật là đã ghiền!
Trình Sơn rất thích xem Hạ lão đại xấu mặt.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, hai hàng lông mày nhíu lại, nói:
- Ngạn Bác, trước tiên mình đừng nói đến chuyện Bình Nguyên. Chuyện chúng ta đã nói trước kia, điều tra thế nào rồi?
Hồ Ngạn Bác khẽ mỉm cười, hơi có ý kiêu ngạo, nói:
- Cũng gần được rồi, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
- Được, vậy sắp tới hãy ra tay đi.
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên nói.
Hồ Ngạn Bác hơi giật mình, nói:
- Lập tức ra tay sao? Thời cơ này không phải là đang rất mẫn cảm sao?
- Không sợ, có lúc, thế cục rối loạn không hẳn là chuyện xấu.
Lưu Vĩ Hồng nói đầy thâm ý.
Bình luận facebook