Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1161: Vương Nhị ca uy phong lẫm lẫm
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Nhưng hơi ngoài dự kiến của Lưu Vĩ Hồng, chẳng những Cổ Hiểu Lượng đã tới, mà ngay cả Vương Thiện cũng tới luôn.
Hai vị Nhị ca tách khỏi mấy tên bảo vệ vạm vỡ, bước tới. Cổ Hiểu Lượng còn đang đứng trước Vương Thiện, mang kính gọng vàng, hết nhìn đông rồi nhìn tây, ánh mắt nhanh chóng dừng trên mặt Lưu Vĩ Hồng, lập tức lộ ra vẻ tươi cười.
- Ồ, Lưu Nhị thiếu gia!
Cổ Hiểu Lượng bước qua, vươn bàn tay nung núc về phía Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt tươi cười, dường như chuyện gặp Lưu Vĩ Hồng ở đây là rất bất ngờ.
Đến lúc này, Vạn Hưng Quốc hoàn toàn há hốc mồm, trên trán Chu Khải Hưng cũng đã rịn mồ hôi lấm tấm.
Bọn họ không biết Lưu Vĩ Hồng, không biết Hồ Ngạn Bác, nhưng lại biết được Cổ Nhị ca. Trong đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh, danh tiếng của Cổ Nhị ca rất vang dội, Lưu Vĩ Hồng và Hồ Ngạn Bác không thể sánh được. Hơn nữa, giờ Lưu Vĩ Hồng đã chính thức là cán bộ cao cấp cấp giám đốc sở, mấy tháng cứ vi vu trong cả nước, khiến cho vô số ông lớn cấp cao phải ngó đến, cũng không còn ăn chơi trác táng nữa.
Vạn Hưng Quốc ở Bắc Kinh, có thể làm nên một khách sạn lớn như vậy, sao có thể không biết Cổ Nhị gia được? Nếu vậy sao lăn lộn được? Chu Khải Hưng thì cũng thường xuyên lui tới đại lục, qua lại với đám con ông cháu cha ở Bắc Kinh.
Giờ thấy Cổ Nhị ca gặp Lưu Vĩ Hồng lại khách khí như thế, chủ động bắt tay, hai gã sao có thể không run sợ được?
Cuộc chơi lúc này lớn thật rồi.
Đắc tội với một vị có thể ngang hàng phải lứa với Cổ Nhị thì kết cục ra sao?
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý đến bọn họ, cứ đứng ở đó, chờ Cổ Hiểu Lượng tới gần mới đưa tay bắt tay Cổ Hiểu Lượng, khẽ cười nói:
- Tổng giám đốc Cổ, cuối cùng anh cũng đến.
Cổ Hiểu Lượng không khỏi rất kinh ngạc nói:
- Lưu Nhị thiếu gia, những lời này tôi không hiểu rõ lắm. Ha ha… nhưng tôi lại vừa hay gặp dịp.
Lưu Vĩ Hồng cũng khẽ mỉm cười, không hé răng, nhưng lướt qua vẻ khó hiểu trên mặt Cổ Hiểu Lượng - Cổ Nhị, anh định lừa ai chứ?
Khuôn mặt béo núc của Cổ Hiểu Lượng thoáng một tia đỏ, ngượng ngùng quay sang Hồ Ngạn Bác, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- À, Ngạn Bác cũng ở đây. Sao thế? Mũi không giống mũi, mặt không phải mặt? Có chuyện hiểu lầm gì sao?
Tuổi tác của Cổ Hiểu Lượng lớn hơn Hồ Ngạn Bác nhiều. Lúc Cổ Nhị ca hô mưa gọi gió ở Bắc Kinh thì Hồ Ngạn Bác còn chắp tay sau lưng làm bé ngoan trong nhà trẻ, nên gã cậy già lên mặt, gọi thẳng tên Hồ Ngạn Bác.
Hồ Ngạn Bác lạnh lùng nhìn Cổ Hiểu Lượng, liếc mắt một cái, thản nhiên nói:
- Tổng giám đốc Cổ, khoan hãy nói tới hiểu lầm gì. Tổng giám đốc Toàn ở đây cưỡng bức nhân viên khách sạn tiếp rượu. Còn vị Tổng giám đốc khách sạn Côn Luân và đạo diễn gì gì từ Hong Kong tới lại hùa vào phụ giúp. Bộ giờ trở về thành Khai Phong của thời Ngũ Đại rồi sao? Đụng tới Thập A Phụ sao? Con cháu hoàng đế ức nam hiếp nữ hả?
- Hồ Ngạn Bác, mày có ý gì? Đừng đem chậu cứt đổ hết lên người Toàn Thanh Hoa tao. Chúng tao có ý tốt, mời cô gái này chén rượu thì sao? Phạm pháp hả? Cô ta với mày có quan hệ gì? Nếu mày muốn nhắm vào Toàn Thanh Hoa tao thì cứ việc, đừng kiếm cớ này cớ nọ, lợi dụng việc công trả thù riêng.
Toàn Thanh Hoa lập tức bùng nổ, kêu to hét lớn, không chừa lại một chút thể diện nào.
Cũng không hiểu vì sao, dường như Toàn Thanh Hoa muốn quậy cho chuyện lớn lên, hơn nữa luôn nói rằng Hồ Ngạn Bác nhằm vào gã, “lợi dụng việc công trả thù riêng”, giống như ăn trúng thuốc súng, hoặc là phát bệnh thần kinh rồi.
Tay của Hồ Ngạn Bác đã nắm thành nắm đấm.
Cố nhiên tính cách của Hồ Ngạn Bác trầm ổn, là ông cụ non, nhưng không có nghĩa là anh ta không tức giận, càng không có nghĩa là anh ta không dám đánh người. Mấy năm trước, lúc học chung với Lưu Vĩ Hồng, Hồ Ngạn Bác cũng là Hỗn Thế Ma Vương, nhưng chỉ là “nham hiểm” hơn Hỗn Thế Ma Vương bình thường thôi.
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, liếc mắt nhìn Toàn Thanh Hoa, rồi quan sang Cổ Hiểu Lượng, thản nhiên nói:
- Tổng giám đốc Cổ, cáo từ.
- Này…
Cổ Hiểu Lượng không khỏi sửng sốt, không nghĩ rằng Lưu Vĩ Hồng nói đi là đi ngay, trong nhất thời, không biết chọn từ như thế nào.
- Không được đi!
Toàn Thanh Hoa còn quậy tiếp, dường như phát điên thật rồi, nhưng vẫn chưa dám công nhiên kêu Lưu Vĩ Hồng dừng lại.
- Đủ rồi!
Vương Nhị ca vốn đang thờ ơ, bị đám người Lưu Vĩ Hồng và Cổ Hiểu Lượng không ai nhìn tới, đột nhiên bão nổi, gầm lên giận dữ với Toàn Thanh Hoa.
Toàn Thanh Hoa bất ngờ không kịp phòng, rùng mình một cái, không kìm được co đầu rút cổ, nhìn Vương Thiện, lại vội vàng quay sang hướng khác, không dám đối diện với Vương Thiện.
- Lưu Nhị, chờ một chút.
Vương Thiện sau khi rống to với Toàn Thanh Hoa, lập tức quay sang Lưu Vĩ Hồng, giọng điệu dịu xuống rất nhiều.
Lưu Vĩ Hồng dừng bước, nhìn Vương Thiện, vẻ mặt vẫn thản nhiên.
Vương Thiện nhíu mày, khoát tay với Lưu Vĩ Hồng, lập tức nói:
- Ai là chủ khách sạn này?
Ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt Vạn Hưng Quốc.
Vạn Hưng Quốc vội cúi đầu khom lưng nói:
- Là tôi, là tôi. Vương Nhị ca, tôi là Vạn Hưng Quốc…
- Tôi biết ông là Vạn Hưng Quốc. Ông làm trò gì vậy? Khách sạn này có muốn mở nữa không? Cái khốn khiếp gì mà lung tung lộn xộn vậy!
Không đợi Vạn Hưng Quốc dứt lời, Vương Thiện đã cất tiếng thóa mạ. Người đứng đầu “bốn thiếu gia Bắc Kinh” đúng là oai phong lẫm lẫm. Trong trường hợp thế này, tấm bảng lớn con ông cháu cha của Vương Nhị ca tốt hơn hết. Hiện giờ, e là ngay cả một cán bộ lãnh đạo cấp Bộ trưởng cũng không chắc có thể trấn được.
Vạn Hưng Quốc bị mắng đến mồ hôi đổ đầy đầu, cứ cúi đầu không dám nói một câu.
Ông ta chẳng những biết Cổ Hiểu Lượng, mà còn biết cả Vương Nhị ca. Chỉ có điều bình thường không có cơ hội nói chuyện trước mặt Vương Thiện. Vương Thiện cao giá, không phải con chó con mèo nào cũng có thể đến gần gã được. Càng như thế này, Vạn Hưng Quốc lại càng khẩn trương, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
- Bảo chúng giải tán. Ở đây làm gì? Xem náo nhiệt hả?
- Dạ, dạ…
Vạn Hưng Quốc liên thanh đáp, cúi đến đầu suýt chút nữa đụng phải sàn nhà, thấy Vương Nhị ca không còn căn dặn gì nữa liền dạ một tiếng, đứng thẳng lên, lau mấy dòng mồ hôi lạnh, vội vã sơ tán mấy người khách đang xem náo nhiệt. Mấy người phụ trách khách sạn cũng đã tới rồi, thấy tình hình như vậy, tất nhiên đều mỗi người một chiêu giúp đỡ Tổng giám đốc, khuyên những người khách giải tán. Còn các nhân viên khác của khách sạn, thì bị Tổng giám đốc trừng mắt, sớm đã chạy như ong vỡ tổ.
Tạ Vũ Hân còn có người bao che, họ thì không có.
Trong đại sảnh lập tức trở nên im lặng.
Vương Thiện quay đầu nói với Hồ Ngạn Bác:
- Ngạn Bác, cô gái này là bạn của cậu sao?
Ánh mắt nhìn Tạ Vũ Hân.
Hồ Ngạn Bác khẽ gật đầu, “ừ” một tiếng.
Vương Thiện lại gật gù, nhìn Chu Khải Hưng, lạnh lùng hỏi:
- Vừa nãy ai nói muốn cô gái này tiếp rượu? Có phải là anh không, đạo diễn Chu?
- Hiểu lầm, hiểu lẩm thôi. Vương Nhị ca, tôi thật không biết vị tiểu thư này là bạn của bạn anh, chỉ nghĩ là cô gái này muốn đóng phim, nên tôi nghĩ, tôi nghĩ để cô ấy đóng thử…
Chu Khải Hưng nói không ngừng, giơ tay chỉ Vu Kiệt.
- Đúng là đồ thối tha vô dụng chó má!
Vương Thiện gầm một tiếng, đưa tay tát cái “bốp”. Khuôn mặt phì nộn kia chắc chắn đã ăn đủ cát tát trời giáng của Vương Thiện rồi.
Chu Khải Hưng lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, đưa tay bưng kín hai má đã sưng đỏ trong nháy mắt, kinh ngạc nhìn Vương Thiện. Sau một lúc hoàn hồn, thì ánh mắt tràn ngập sợ hãi. Y thật sự không ngờ, vị Vương Nhị ca này nói đánh là đánh, không chút khách khí nương tay với y.
- Mày là thứ gì? Từ đâu đến đây đòi tán gái? Mày chỉ là đạo diễn, người ta chỉ duỗi ngón út cũng đã bóp chết mày rồi! Đồ không biết sống chết!
Vương Thiện trợn trừng hai mắt, mắng to.
- Vương… Vương Nhị ca…
Mặt Chu Khải Hưng như đưa đám, run rẩy kêu lên, nói không thành lời, cả người không nén được cứ run lên như bệnh sốt rét. Y tuy là người Hong Kong nhưng cũng lăn lộn ở Bắc Kinh đã lâu, hiểu rất rõ năng lực băng đảng con ông cháu cha của Vương Thiện, biết Vương Thiện không phải hù dọa y. Dù y ra vẻ dữ tợn trước mặt người khác, nhưng trong mắt mấy vị con ông cháu cha nà chả là gì. Nếu người ta muốn thật sự giải quyết y, đúng là chỉ cần một câu. Nghệ sĩ Hong Kong bị tổ chức xã hội đen thanh toán cũng không phải là hiếm.
Mà tổ chức xã hội đen thì không hạn chế biên giới.
Sắp tới trở về, e rằng chỉ cần Vương Nhị ca nói một câu, thì cũng có người bên đó tình nguyện ra sức cho Vương Nhị ca. Mạng nhỏ của Chu Khải Hưng y, nếu làm không tốt thì kể như xong đời,
- Nếu sau này mày còn muốn làm ăn, thì phải làm thế nào? Tao còn phải dạy mày sao?
- Dạ dạ…
Chu Khải Hưng liền như gà mổ thóc, gật đầu bạt mạng. Nhờ cái cổ của y khá to lớn, nên mới có thể gật đầu được với tần suất như thế.
- Đại thiếu gia Hồ, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi có mắt như mù, đắc tội với bạn anh. Xin anh đại nhân đại lượng, không trách tội tiểu nhân, tha thứ cho tôi một lần, tôi không dám nữa…
Chu Khải Hưng cong cả lưng, bước nhanh đến trước mặt Hồ Ngạn Bác và Tạ Vũ Hân, cúi rạp đầu xuống, nói liên thanh.
Phía bên này, ánh mắt lạnh lùng của Vương Thiện nhìn tới Vu Kiệt.
Vu Kiệt sớm đã sợ tới hồn bay phách lạc, đứng không vững. ánh mắt Vương Thiện lại nhìn qua đây, khiến Vu Kiệt rốt cuộc không chống đỡ nổi, bèn “lụp cụp” hai tiếng, hai đầu gối chấm đất, quỳ xuống, liên tục dập đầu, đưa tay tự vả vào miệng mình. Gã làm nhiều việc cùng lúc, linh hoạt vô cùng, tát lấy tát để. Chưa bao lâu thì hai gò má gầy gò đã sưng đỏ, đầy đặn hẳn lên, vô cùng xinh đẹp.
- Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi là mắt chó bị mù, tôi đáng chết, tôi đáng chết…
Tiếng vả vào mồm “bốp bốp” cùng giọng nói của Vu Kiệt vang lên không ngừng.
Gã thật sự đã bị dọa đến vỡ mật.
Tuy rằng Vu Kiệt không biết Vương Thiện, nhưng Vương Thiện uy phong như thế, ngay cả Chu Khải Hưng là “bạn bè quốc tế” mà muốn tát là tát, thì có thể thấy lai lịch của vị này thế nào. Hôm nay đã đắc tội phải người không nên đắc tội, hơn nữa lại là người mà con ông cháu cha đó muốn độc chiếm, đó là thù hận tới chết, không thể nào quên.
Đám công tử này muốn tìm cớ giải quyết gã thì dễ như bóp chết con kiến thôi.
- Cút!
Hồ Ngạn Bác nhìn Chu Khải Hưng hồn bay phách tán trước mặt mình, trên mặt lộ vẻ chán ghét cực điểm, lạnh lùng quát một tiếng.
- Dạ…
Chu Khải Hưng không dám dừng lại một giây, lại bái Hồ Ngạn Bác một cái, lao nhanh ra cửa chính khách sạn, chạy trối chết. Cô diễn viên nhỏ bé đi cùng với y từ sớm đã sợ đến mức không biết chạy đâu rồi. Vu Kiệt thì bò ra khỏi đại sảnh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Lưu Vĩ Hồng thờ ơ lạnh nhạt, không nói câu nào.
Bình luận facebook