Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1167: Bí thư Trịnh, tôi muốn dùng ông làm súng!
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Sau đó nửa giờ, Lưu Vĩ Hồng đi xe ô tô đen bóng xuất hiện ở trước cửa chính nguy nga của nhà khách Yến Kinh.
Nhà khách Yến Kinh là một trong những nhà khách được xây dựng lâu đời nhất trong nước, được xây dựng trong giai đoạn cuối những năm 50, phong cách kiến trúc Liên Xô. Lúc Nhà khách Yến Kinh bắt đầu xây dựng, quan hệ của nước ta và Liên Xô rất tốt, đang trong thời kỳ thân mật. Tuy nhiên lúc nhà khách khánh thành, quan hệ giữa hai quốc gia đã xuất hiện biến chuyển rất lớn, bị phá hỏng hoàn toàn. Nhưng nhà khách đã khánh thành như vậy, tất nhiên không thể lại phá bỏ.
Sau khi nhà khách Yến Kinh khánh thành, sau một thời gian dài, để cho Bộ tổng tham mưu quản lý, cảnh vệ thi hành nghiêm ngặt, trên danh nghĩa là nhà khách, cơ bản chưa từng mở cửa, chủ yếu là tiếp đãi khách ngoài, đảng và quốc gia cùng với lãnh đạo quân đội trọng yếu.
Trước cửa nhà khách, là quân nhân súng vác trên vai, đạn lên nòng đứng gác, chiếc xe nào ra vào đều bị kiểm tra vô cùng nghiêm khắc.
Sau khi nhận được điện thoại của Lưu Vĩ Hồng, thư ký Lý Phong của Trịnh Quảng Nghĩa đích thân chờ đón trước cửa nhà khách, tuy nhiên thủ tục đăng ký và kiểm tra vẫn thực hiện rất nghiêm khắc, sau đó chiến sĩ cảnh vệ mới phất tay cho đi.
Theo quan điểm của Lưu Vĩ Hồng, lúc này nhà khách Yến Kinh, trang hoàng chưa nói tới tráng lệ như thế nào, nhưng quả thật không khí trang nghiêm, đi lại trong đó, làm người ta cảm thấy nghiêm nghị.
Trịnh Quảng Nghĩa ở Bắc Kinh, dù sao trước khi đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, Trịnh Quảng Nghĩa cũng công tác ở Bắc Kinh nhiều năm. Tuy nhiên lần này, Trịnh Quảng Nghĩa về Bắc Kinh họp, đồng thời gặp gỡ đồng chí Tùy An Đông, vẫn là ở tại nhà khách Yến Kinh cũng khá thuận tiện.
Ngày hôm qua hội nghị đã kết thúc, thời gian Trịnh Quảng Nghĩa yết kiến đồng chí Tùy An Đông, định là chiều hôm nay, toàn bộ buổi sáng, là thời gian Trịnh Quảng Nghĩa tự do hoạt động. Trịnh Quảng Nghĩa vốn tính sẽ gặp lão bằng hữu ở Bắc Kinh, cũng tiện thể huy động chút viện trợ tài chính cho vài dự án ở Liêu Trung. Nhưng ngày hôm qua Lư Đức Vĩ bỗng nhiên tiến đến bái kiến, phá hỏng toàn bộ dự định của Trịnh Quảng Nghĩa.
Theo Lý Phong tiết lộ, tối hôm qua, Trịnh Quảng Nghĩa và Lư Đức Vĩ nói chuyện suốt hai giờ. Đây là chuyện vô cùng hiếm thấy. Lý Phong biết Lư Đức Vĩ là cấp dưới cũ của Trịnh Quảng Nghĩa, năm đó theo Bộ giao thông điều tới tỉnh Lũng Tây. Cho dù Trịnh Quảng Nghĩa đi Liêu Trung, tình hình đặc biệt lúc ấy cũng không hề ảnh hưởng đến việc cấp dưới cũ ngày xưa tới gặp gỡ Trịnh Quảng Nghĩa.
Thăm hỏi lãnh đạo cũ mà, là điều nên làm.
Nhưng loại lễ tiết bái kiến này, rất ít khi nói chuyện với nhau lâu như vậy. Trịnh Quảng Nghĩa thân là Bí thư Tỉnh ủy, gánh vác trọng trách nặng nề, thời gian là vô cùng quý giá? Nếu cấp dưới cũ tới gặp, mà có thể đàm đạo hai giờ, thì thật là giỏi? truyện copy từ
Thử nghĩ, chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, Lư Đức Vĩ quả thật là người có khả năng được Trịnh Quảng Nghĩa coi trọng, lúc trước ông ta tới tỉnh Lũng Tây, cũng là vì làm phong phú lý lịch chức vụ của ông ta, và khi lý lịch kinh nghiệm đủ rồi, lại được trọng dụng. Thứ hai, Lư Đức Vĩ lần này bái kiến Trịnh Quảng Nghĩa, quả là có chuyện rất quan trọng phải báo cáo.
Nhất định là có một trong hai điều trên, hoặc là có đủ cả hai.
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng thấy, xem ra quả là có chuyện khá quan trọng đã xảy ra.
Lúc này cũng không có mời dự họp hội nghị quan trọng, khách ở bên trong nhà khách Yến Kinh ít hơn, cả nhà khách đều có vẻ vô cùng yên lặng trang nghiêm. Lý Phong đưa Lưu Vĩ Hồng tới trước phòng của lãnh đạo Trịnh Quảng Nghĩa, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
Sau đó, Lưu Vĩ Hồng vào trong phòng.
Nhà khách Yến Kinh chẳng những bề ngoài là phong cách Liên Xô, mà bố trí trong phòng, cũng vẫn mang phong cách như cũ, phòng khách rất lớn, với ánh sáng ấm áp. Trịnh Quảng Nghĩa đang ngồi hút thuốc trên sô pha lớn xanh vàng rực rỡ trong phòng khách.
- Bí thư Trịnh, Phó cục trưởng Lưu tới rồi.
Lý Phong nói rất kính cẩn.
- Ừ. Lại đây ngồi đi.
Trịnh Quảng Nghĩa thuận miệng trả lời một câu, cũng không đứng dậy bắt tay Lưu Vĩ Hồng, có vẻ khá tùy ý.
Trịnh Quảng Nghĩa có thể ra vẻ bề trên, Lưu Vĩ Hồng cũng không bỏ qua lễ nghĩa, vội vàng bước nhanh đến, cúi đầu cung kính nói với Trịnh Quảng Nghĩa:
- Bác Trịnh!
Từ khi tới Liêu Trung, Lưu Vĩ Hồng dùng cách xưng hô riêng với Trịnh Quảng Nghĩa.
- Được, ngồi đi!
Trịnh Quảng Nghĩa gật gật đầu.
Lưu Vĩ Hồng liền ngồi ở một bên sô pha, hai tay đặt ngay ngắn, ngồi rất nghiêm chỉnh.
Trịnh Quảng Nghĩa liếc mắt nhìn hắn, cũng không để hắn “Thả lỏng”, Trịnh Quảng Nghĩa vốn là vị lãnh đạo rất cổ hủ, chú trọng quan uy quan thể, ngày thường cũng không hòa ái dễ gần.
Lý Phong dâng trà cho Lưu Vĩ Hồng, thấy Trịnh Quảng Nghĩa không dặn gì, liền nhẹ nhàng lui ra ngoài, chậm rãi đóng lại cánh cửa phòng khách gỗ lim khắc hoa nặng nề.
Lý Phong vừa mới lui ra ngoài, Trịnh Quảng Nghĩa liền nhíu mày, nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, vẻ mặt có chút không hài lòng.
Lưu Vĩ Hồng điềm tĩnh tự nhiên, vẫn duy trì nụ cười.
- Cháu đi Lũng Tây, sao lại dính dáng đến Lư Đức Vĩ?
Trịnh Quảng Nghĩa chậm rãi nói, ngữ điệu rất là trầm, lời nói gọn gàng dứt khoát, cũng không có chút quanh co lòng vòng, ánh mắt nhìn sang Lưu Vĩ Hồng, vô cùng sắc bén.
- Bởi vì anh ta có cách nhìn đối với vấn đề cải cách giáo dục và cải cách y tế, cùng cháu rất nhất trí. Cháu cho rằng, tất yếu phải làm một bản mẫu như vậy ở Lũng Tây, bằng không, chuyện này ngăn không được!
Lưu Vĩ Hồng cũng không chần chừ gì, lập tức đáp, thần sắc vững vàng.
- Vì sao cháu nhất định muốn cản chuyện này?
Trịnh Quảng Nghĩa nhìn chằm chằm lập tức hỏi, ánh mắt càng thêm lợi hại.
Lưu Vĩ Hồng không trả lời trực tiếp câu hỏi của Trịnh Quảng Nghĩa, lại hỏi ngược lại:
- Bác Trịnh, chẳng lẽ bác không biết là chuyện này nhất định phải ngăn cản hay sao? Hiện tại chúng ta bắt quần chúng bỏ tiền, không thích hợp!
Trịnh Quảng Nghĩa lại trầm mặc, cầm lấy thuốc lá trên bàn, đưa lên miệng, Lưu Vĩ Hồng vội vàng châm lửa. Trịnh Quảng Nghĩa gật gật đầu, tiện tay đưa thuốc cho Lưu Vĩ Hồng, ngả người tựa vào sô pha.
Tối hôm qua, Trịnh Quảng Nghĩa không ngủ được.
Lư Đức Vĩ đến bái kiến, ngay từ đầu Trịnh Quảng Nghĩa cũng không coi trọng nhiều, cũng chỉ là ôn lại chuyện cũ với Lư Đức Vĩ, cổ vũ anh ta vài câu, đợi khi thời cơ thích hợp, sẽ thu xếp cho anh ta. Sau khi Trịnh Quảng Nghĩa đảm nhiệm Bí thư tỉnh ủy tỉnh Liêu Trung, có nhu cầu về chính trị lớn hơn, không thể so với lúc đảm nhiệm Thủ trưởng bộ môn nội các Chính phủ. Những cấp dưới cũ trẻ tuổi như Lư Đức Vĩ, trong cảm nhận của Trịnh Quảng Nghĩa, trở nên vô cùng quan trọng. Những người này, sẽ giúp Trịnh Quảng Nghĩa nâng cao vị trí thành viên tổ chức của mình.
Nhưng khi Lư Đức Vĩ báo cáo, Trịnh Quảng Nghĩa không bình tĩnh được.
Lư Đức Vĩ bưng lên cho ông ta một món chính!
Đương nhiên, tầm nhìn của Lư Đức Vĩ, còn chưa tới trình độ nhạy bén như vậy, anh ta chỉ chú ý đến tiền đồ của mình. Hy vọng có thể tranh thủ sự ủng hộ của Trịnh Quảng Nghĩa, lợi dụng nguồn lực của nhà họ Trịnh, huy động chứng thực lần này
Nhưng Trịnh Quảng Nghĩa vượt xa khả năng của Lư Đức Vĩ. Ông ta nghe Lư Đức Vĩ báo cáo, liền lập tức đã bắt tới vấn đề mấu chốt.
Được, tên Lưu Vĩ Hồng này, tới đây tính kế với lão Trịnh ta!
Có vẻ như tên nhóc con ăn chơi trác táng nhà họ Lưu này, sau mông treo sẵn túi này rồi túi khác, bất cứ lúc nào cũng có khả năng rút ra để chứa người vào. Cho dù là ông ta là Trịnh Quảng Nghĩa quyền cao chức trọng, Lưu Vĩ Hồng cũng vẫn lấy túi ra múa may, tư thế tự nhiên, phóng khoáng.
Phần báo cáo của nhóc con nhà họ Hạ ở thành phố Bình Nguyên, mới là vấn đề trung tâm. So sánh mà nói, Lư Đức Vĩ cho dù có thể thuận lợi đảm nhiệm Bí thư Thành ủy Bình Nguyên hay không, chỉ là việc rất nhỏ. Lưu Vĩ Hồng kỳ thật là mượn chuyện này, bày ra món chính trước mặt Trịnh Quảng Nghĩa.
Nói trắng ra là, Lư Đức Vĩ lúc này đóng vai một tiểu nhị bày món ăn chén đĩa. Luận công để thưởng, phải cho anh ta một danh hiệu Bí thư Thành ủy Bình Nguyên.
Tuy nhiên Trịnh Quảng Nghĩa còn có điểm chưa rõ, những gì Lưu Vĩ Hồng đã làm, rốt cuộc cũng giống Lư Đức Vĩ, không phóng khoáng, ánh mắt chỉ chăm chú vào một vị trí Bí thư Thành ủy Bình Nguyên, hay là như Trịnh Quảng Nghĩa đã suy xét, đứng ở trên cao nhìn xuống vấn đề.
Cho nên Trịnh Quảng Nghĩa quyết định gặp Lưu Vĩ Hồng một lần.
- Buổi chiều hôm nay, bác muốn đi gặp đồng chí Tùy An Đông.
Trịnh Quảng Nghĩa nhả khói, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
- Cháu biết.
Lưu Vĩ Hồng đáp, thần sắc bình tĩnh, không có chút vẻ kinh ngạc.
Trịnh Quảng Nghĩa gật gật đầu, hỏi:
- Cái báo cáo Bình Nguyên kia, bác cả cháu thấy thế nào?
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Cháu còn chưa báo cáo với bác ấy.
Hai mắt Trịnh Quảng Nghĩa, chợt híp lại, nhìn sang Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi nói:
- Bác Trịnh, vấn đề này, tạm thời mới chỉ có quan điểm cá nhân cháu. Báo cáo của Chủ tịch thành phố Hạ, vừa rồi đã trình lên rồi.
Cái vẻ không tin được thoáng qua mắt Trịnh Quảng Nghĩa.
Không ngờ chuyện lớn như vậy Lưu Vĩ Hồng lại nói cho ông ta, chính là hắn xúi giục Hạ Cạnh Cường, bề trên nhà họ Lưu vẫn chưa biết.
- Lá gan cháu không nhỏ!
Trịnh Quảng Nghĩa hừ lạnh một tiếng.
Lưu Vĩ Hồng thẳng người, trầm giọng nói:
- Bác Trịnh, cháu làm việc, cho tới bây giờ chỉ có hỏi hai điểm. Thứ nhất, nên hay không nên, thứ hai, có thể thành công hay không! Ngoài ra, không hỏi gì khác.
- Hừ! Cháu dựa vào cái gì cho rằng cháu có thể thành công?
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, thản nhiên nói:
- Bác Trịnh, không phải bác vừa mới nói rồi đó, buổi chiều hôm nay, bác phải đi gặp đồng chí Tùy An Đông?
Trịnh Quảng Nghĩa âm thầm nuốt khí lạnh.
Thật đúng là to gan lớn mật!
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng không chỉ tính kế với ông ta, mà còn muốn thông qua Trịnh Quảng Nghĩa ông ta làm ảnh hưởng đến quyết sách của đồng chí Tùy An Đông. Còn dám ngay trước mặt ông ta, mở ra túi tiền, bày cho Trịnh Quảng Nghĩa xem.
- Đây là một canh bạc!
Dừng một chút, Trịnh Quảng Nghĩa lạnh lùng nói.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Bác Trịnh, cho dù mang tính chất gì, cháu vẫn câu nói kia. Nên hay không nên làm, có thể làm thành công hay không. Nói ngược lại, nên hay không nên làm đứng vị trí đầu tiên. Có một số việc, chúng ta không thể lùi bước, bằng không, sau này muốn quay lại, sẽ vô cùng gian nan.
Trịnh Quảng Nghĩa vừa bực mình lại vừa buồn cười, tên kia, không ngờ muốn giảng chính trị cho chính mình.
Tuy nhiên Trịnh Quảng Nghĩa quả thật cũng có chút thích thú với loại dũng khí chưa từng có từ trước đến nay này của Lưu Vĩ Hồng.
Thằng nhóc này, chẳng những to gan lớn mật, đối với các loại khúc mắc mâu thuẫn chính trị giữa các thế lực, lại rõ như lòng bàn tay. Có gan ngay trước mặt Trịnh Quảng Nghĩa, trực tiếp nói cho ông ta, tôi muốn dùng ông làm súng!
Vô cùng can đảm!
Mưu lược làm sao!
Trịnh Quảng Nghĩa là thật không thể tưởng tượng được, nhà họ Lưu lại có nhân vật số một như thế.
Bình luận facebook