• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quan Gia (3 Viewers)

  • Chương 1303

Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1303: Phương án “Điên cuồng” phục kích chiến hạm
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen


Lưu Thành Gia liền mỉm cười.
Có chút thú vị!
Lời nói này rất hay, rất khéo léo.
Trong ánh mắt Lưu Thành Gia nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng có vài phần xúc động. Đứa con trai này quả thật đã trưởng thành. Việc quốc gia đại sự như vậy, hắn nói ra lại rất bình thường, thoải mái. Thật sự rất có khí độ.
- Vậy con nói xem, làm thế nào để nắm được bọn họ một lúc?
Lưu Thành Gia thôi không cười nữa, khuôn mặt trở nên rất nghiêm túc. Tuy rằng nói là hai cha con trò chuyện trong căn phòng bí mật với nhau, không phải trong hội nghị quân sự chính thức, nhưng từ trước đến giờ, Lưu Thành Gia vô cùng coi trọng ý kiến của Lưu Vĩ Hồng. Hơn nữa trên phương diện chính trị, Lưu Vĩ Hồng quả thực là “Đoán trước như thần”, chưa từng sai lần nào.
Cũng bởi vì hiện tại đang là thời kỳ hòa bình, việc đề bạt cán bộ cũng có quy tắc nhất định. Nếu là những năm trước, với độ tuổi như Lưu Vĩ Hồng, đủ để thống lĩnh một phương. Hoắc Khứ Bệnh bình Hung Nô, cũng chỉ mới hai mươi tuổi. Ông cụ nhà họ Lưu khi bằng tuổi Lưu Vĩ Hồng bây giờ, đã sớm trở thành quân chính ủy.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cha, con cũng không rõ lắm về kế hoạch diễn tập cụ thể. Tuy nhiên con nghĩ, hẳn là áp dụng kế sách giáp công từ hai phía. Ở hai đầu của Đài Loan, xác định một khu vực, tiến hành thử tên lửa, sau đó là diễn tập đổ bộ tác chiến, kết hợp hải quân và không quân.
Nói tới đây, Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn cha mình một cái.
Đây là những gì hắn nhớ được về tình hình cơ bản của buổi diễn tập quân sự ở thế giới song song kia. Lúc ấy, ông cụ họ Lưu thất thế, Lưu Thành Gia với chức Phó quân đoàn trưởng nhàn rỗi, nhàn đến mức có thể tán gẫu, diễn kịch. Sau đó không lâu, ở nhà cũng muốn tham gia “mô phỏng công việc”. Đúng lúc Lưu Vĩ Hồng về Bắc Kinh thăm người thân, hai cha con phá lệ mà nói chuyện một lúc về buổi diễn tập. Chắc lần này mà không có ngoại lực thúc đẩy, hẳn là vẫn theo trình tự cũ.
Đồng tử Lưu Thành Gia bỗng dưng co rút lại một chút, giật mình nhìn Lưu Vĩ Hồng. Một lát sau, trầm giọng nói:
- Vĩ Hồng, điều này thật sự là phỏng đoán của con sao?
Lưu Vĩ Hồng chỉ biết là cũng tương tự như vậy!
Phương án diễn tập về cơ bản đã được đưa ra. Tuy nhiên bởi vì tướng quân gián điệp đã phá hoại kế hoạch lần trước, nên quá trình và kết quả của buổi diễn tập lần này hẳn là sẽ có điểm khác biệt.
- Cha, đây gọi là chí lớn gặp nhau!
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, hàm hồ đáp lại. Lưu Thành Gia kinh ngạc. Cái này không phải là dự đoán của hắn, nhưng ở thế giới này quả thật không ai có thể tiết lộ bí mật cho hắn. Hắn chỉ có thể hàm hồ nói vậy. Ở trước mặt lão gia nhà mình muốn “Giả thần giả thánh” một phen .
- Hay cho câu chí lớn gặp nhau!
Lưu Thành Gia thì thào dường như tự nói với mình một câu.
Đương nhiên, ông ta không nghi ngờ con trai của chính mình. Lưu Vĩ Hồng sẽ không vô duyên vô cớ mà đi dò hỏi về bí mật của buổi diễn tập lần này. Vậy chỉ có thể nói, quả thật là chí lớn gặp nhau. Về cơ bản, “Phương án diễn tập” mà Lưu Vĩ Hồng đưa ra lại giống với lối suy nghĩ của lãnh đạo cao nhất trong quân đội.
Buổi diễn tập lớn lần này cũng không giống mấy với buổi diễn tập trước đây. Sau khi lãnh đạo quân ủy trải qua quá trình nghiên cứu đã quyết định trong buổi diễn tập, có thể phóng ra đầu đạn hạt nhân chiến thuật với tên lửa đạn đạo, tạo ra uy lực kinh hoàng lớn nhất.
Hiện tại, chiến thuật tên lửa đạn đạo này, là tên lửa chiến lược chỉ có thể phục vụ chỉ cho trang bị tầm ngắn. Tên lửa đạn đạo với đầu đạn thông thường và đầu đạn hạt nhân có năng suất thấp.
- Chuện tên lửa đạn đạo, chúng ta tạm thời không thảo luận nữa. Cái này chỉ cần có thể giữ được bí mật, đột nhiên phóng ra cũng có thể đủ đạt được mục đích hù dọa. Không thể để phương án diễn tập bị lộ bí mật. Về điểm này, binh lực phòng không của bờ bên kia, hoàn toàn không được bố trí.
Buổi diễn tập ở thế giới song song kia, bởi vì để lộ bí mật về kế hoạch diễn tập, lãnh đạo địa khu Đài Loan là Huệ Thịnh Tùng, cũng chính là người mà Lưu Vĩ Hồng cực kỳ khinh miệt tự gọi là lão khốn kiếp người Nhật, không ngờ lại “ngư ông đắc lợi”. Ở buổi bắn thử tên lửa đạn đạo lần trước, đã tuyên bố với dân chúng tin tức “Đo trước” điểm tên lửa đạn đạo rơi, và nói cho dân chúng Đài Loan biết, đó là đạn giấy, không có đầu đạn, chỉ mang kiểu dáng, không cần kích động. Sau đó, đạn đạo quả nhiên dừng ở khu vực mà ông ta “Đo trước”. Kể từ đó, “Uy vọng” của Huệ Thịnh Tùng tăng lên rất nhiều, thành công trong việc giữ nguyên chức vụ.
Lần này, sợ là lão Huệ không được nhàn nhã như vậy. Lãnh đạo quân đội cao tầng nhất định sẽ lợi dụng tướng quân gián điệp, lừa dối Huệ Thịnh Tùng một phen. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng không muốn suy đoán thêm về việc này.
Lưu Thành Gia cười lạnh một tiếng, nói:
- Cho dù là công khai nói cho ông ta biết, chúng ta muốn đánh, ông ta cũng không phòng được.
Bởi vì các mối quan hệ địa lý, khoảng cách hai bờ thẳng nhau không dài. Toàn bộ khu vực Đài Loan nằm trong phạm vi bao phủ của tên lửa chiến thuật. Ngược lại, tên lửa đạn đạo với tầm bắn cực xa, thời gian bay trên không rất lâu. Với tên lửa đạn đạo chiến thuật thì khả năng phòng ngự càng mạnh, thời gian cảnh báo ngắn hơn. Nếu buổi diễn tập sử dụng sự công kích đạt tới cực điểm, chỉ dựa vào hệ thống phòng không của khu vực Đài Loan, thực sự khó có thể phát hiện.
Tuy nhiên nếu gần như vậy, phí tổn khá lớn, cũng tỏ ra lòng tin của chúng ta không đủ.
Lúc này Lưu Vĩ Hồng tự nhiên sẽ không “Biện luận” về chuyện này với Lưu Thành Gia, hắn mỉm cười nói:
- Cha, chúng ta nói tiếp đến buổi diễn tập đổ bộ tác chiến kết hợp hải quân và không quân đi. Con cho rằng, việc này có khả năng càng thêm quan trọng.
- Ừ, con nói đi.
- Cha, trước hết chúng ta hãy nghiên cứu thảo luận một vấn đề. Trong buổi diễn tập lần này, người Mỹ có thể nhúng tay vào hay không?
Lưu Thành Gia gật gật đầu, nói:
- Hẳn là sẽ nhúng tay vào, ít nhất bọn họ sẽ phái quân hạm tới đây.
Nói xong, ánh mắt Lưu Thành Gia, dừng ở Yokosuka nước Nhật Bản. Nơi đó là nơi chiến hạm “Độc lập” của nước Mỹ đóng quân. Đây là đại đội chiếm hạm của nước Mĩ đóng quân dài hạn ở Nhật Bản. Mặt khác đội hải quân cũng có khi đóng ở thủ đô Luzon.
- Ừ, cha cũng nghĩ vậy như vậy. Người Mỹ và địa khu Đài Loan đã ký điều ước bảo hộ. Lần trước khi bên đó bắn thử đầu đạn tên lửa vào khu vực ven biển Đông Hải chúng ta, bọn họ không có đưa ra bất kỳ phản ứng gì. Trong khoảng thời gian này, một vài chính khách và tướng lãnh cao cấp trong nước Mĩ, đã suy nghĩ lại, cho rằng lần đó nước Mĩ không có đưa ra phản ứng là không đúng, sẽ truyền đạt một thông tin sai lệch cho chúng ta. Nếu chúng ta lại muốn làm một buổi diễn tập lớn, người Mỹ khẳng định sẽ phái đại đội chiến hạm độc lập tới đây, trở thành chỗ dựa vững chắc cho Huệ Thịnh Tùng. Đây cũng là quân bài cuối cùng chưa lật của bọn họ ở khu vực Châu Á – Thái Bình Dương. Từ trước đến nay, người Mỹ thích nhất là khoe ra vũ lực. Bây giờ, chúng ta còn chưa thể chắc chắn về thời gian bắt đầu buổi diễn tập lớn, nên chiến hạm độc lập vẫn đóng quân ở cảng Yokosuka, hoặc đóng quân ở Luzon. Dù sao cũng chính là hai địa phương này. Hiện tại, chúng ta giả thiết đến lúc đó chiến hạm độc lập sẽ ở cảng Yokosuk. Như vậy bọn họ ở phía nam, gần với khu vực chúng ta tiến hành diễn tập. Đảo Minh Hà lại tiếp giáp với ven biển. Đây chính là con đường mà bọn họ phải đi qua. Chúng ta liền ở trong này, phục kích bọn họ!
Lưu Vĩ Hồng đem thước đập thật mạnh vào đảo Minh Hà.
- Phục kích?
- Đúng, chính là phục kích. Dùng tàu ngầm phục kích chiến hạm độc lập!
Lưu Vĩ Hồng trầm giọng nói.
Đương nhiên, phục kích trong buổi diễn tập và phục kích trong thực chiến không giống nhau. Phục kích trong diễn tập, không phải dùng đến đao thật súng thật. Nhưng chỉ muốn chiến hạm độc lập, trong quá trình tiến vào, bị tàu ngầm chủ động tập kích, chẳng khác nào phục kích thành công. Nếu là thực chiến, vậy thì khác. Khi chiến hạm độc lập đi vào phạm vi tấn công của tàu ngầm, gần như có thể khẳng định sẽ bị đánh chìm. Bởi vì tàu chiến sẽ chủ động khóa vị trí, phóng ngư lôi trúng mục tiêu. Chỉ cần một thời gian rất ngắn, bị tàu chiến lớn tập trung trên mặt nước, hoàn toàn không có cách nào tiến hành phòng ngự và lẩn tránh một cách hữu hiệu.
Lưu Thành Gia nói:
- Vĩ Hồng, con suy xét như vậy còn chưa chu toàn. Lực lượng hải quân của hai bên hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc. Đại đội chiến hạm chiến đấu của nước Mĩ, không phải chỉ có một chiến hạm, mà bao gồm đầy đủ một đội hình. Trong đội hình có tuần dương hạm, khu trục hạm, tàu bảo vệ và tàu ngầm với lực công kích hạt nhân. Toàn bộ các phương vị đều có phòng không và tàu ngầm bảo hộ.
- Tàu ngầm của chúng ta tạo ra tiếng động quá lớn.
Một lát sau, Lưu Thành Gia lại nhắc nhở thêm một câu.
Mức độ trang bị binh lực và vũ khí tiên tiến khá đơn thuần, cộng với thực lực hải quân trong nước so với hải quân nước Mĩ có quả thật có sự chênh lệch nhất định. Hai cha con với nhau nên Lưu Thành Gia tất nhiên sẽ ăn ngay nói thật.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Cái này thì con biết, cho nên phải phục kích. Bởi vì quyền chủ động ở trong tay chúng ta. Cha, cha xem, nếu khu vực diễn tập được đặt ở vị trí này, khoảng cách với Đảo Minh Hà vừa vặn thích hợp. Hạm đội nước Mĩ chạy đến ven biển đảo Minh Hà, tính cảnh giác sẽ không còn quá cao. Nếu chúng ta thu xếp cho tàu ngầm, mai phục trước ở ven biển vùng này, chìm dưới đáy biển, duy trì sự lặng im, chỉ mở thiết bị dò tự động. Xác suất hạm đội nước Mĩ đi qua rất lớn, có thể thành công tập kích hạm đội độc lập. Khu vực ven biển Đảo Minh Hà, có mực nước sâu ước chừng một hai trăm mét, tàu ngầm hạt nhân hoàn toàn có thể chìm bên dưới.
Hai mắt Lưu Thành Gia sáng ngời, lập tức nói:
- Vĩ Hồng, lãnh đạo quân ủy cũng không có chỉ thị phải nhằm vào hạm đội nước Mĩ tiến hành diễn tập công kích giả tưởng.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh nói:
- Trước kia không có, cũng không có nghĩa là sau này không thể có. Hơn nữa, tiến hành diễn tập ở vùng ven biển quốc tế, là quyền hạn của chúng ta. Người Mỹ cũng không thể tùy tiện can thiệp. Nhiều nhất thì chúng ta công bố trước, nói vùng ven biển này, là... khu vực tàu ngầm diễn tập là được. Con tin chắc rằng người Mỹ là khẳng định sẽ không để ý tới lời cảnh cáo của chúng ta. Bọn họ cũng sẽ không ngờ được, chúng ta đã an bài tàu ngầm chờ sẵn ở khu vực ben biển đó chờ họ đại giá. Nếu bọn họ dám xông vào khu vực diễn tập mà chúng ta đã công bố trước đó, vậy chính là bọn họ đuối lý. Sẽ khiến bọn họ ngậm bồ hòn. Nếu bọn họ thực sự dám khiêu khích, nếu con là chỉ huy quân sự, con liền cho hắn biết đến “evan điên cuồng”
Lưu Thành Gia không khỏi bật cười.
Cừ thật, ngay cả “evan điên cuồng” cũng nghĩ được ra.
Làm tướng lãnh quân cao cấp, Lưu Thành Gia đương nhiên biết “evan điên cuồng Evan” ra sao, tạm thời chỉ là lời vui đùa đi. Tuy nhiên kế hoạch “Phục kích tác chiến” này của Lưu Vĩ Hồng thực ra cũng không phải là hoàn toàn không thể làm được.
Lưu Thành Gia không lập tức tỏ thái độ, vẻ tươi cười chợt lướt qua, hai mắt chăm chú nhìn vào bản đồ tác chiến gắn ở trên tường, dần dần mê mẩn. Hiển nhiên, ông ta đang suy xét một cách toàn diện về tính khả thi trong lời đề nghị của Lưu Vĩ Hồng.
- Hơi mạo hiểm...
Một lát sau, Lưu Thành Gia lại thấp giọng tự nói một câu.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Cha, đúng là có chút mạo hiểm, cũng rất có khả năng sẽ thất bại. Nhưng, con cho rằng, chỉ cần đề xuất phương án này, cũng đã thành công một nửa. Nếu ông cụ còn sống, có lẽ sẽ đồng ý.
- Con chắc chắn như vậy sao?
Lưu Thành Gia hỏi ngược lại.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
- Không chắc chắn, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.
Lưu Thành Gia không nói gì, lại nhìn về phía bản đồ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom