Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45
Ngày hôm sau trời có mưa nhỏ. Mới sáng sớm bầu trời đã hết sức u ám. Lục Tử Mặc sau khi tỉnh giấc, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài mái hiên. Lúc này, mưa bụi lất phất bay. Lục Tử Mặc cầm khẩu súng trong tay, lắp vào rồi lại tháo ra, tháo ra rồi lắp vào. Anh cứ lặp đi lặp lại động tác đó.
Sơ Vũ tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là hình bóng cô độc của Lục Tử Mặc. Cô vừa mở mắt, anh như có thần giao cách cảm liền quay người lại, cúi xuống hôn lên môi cô: “Em tỉnh rồi à?”
Sơ Vũ giơ tay vuốt nhẹ tóc mai Lục Tử Mặc. Rồi cô vuốt ve cặp lông mày, chiếc mũi cao, đôi môi anh. Anh nhắm mắt để mặc cô khắc họa các đường nét trên gương mặt anh bằng ngón tay mềm mại của cô.
Không hiểu sao trong lòng Sơ Vũ thấy vô cùng bất an. Nhưng có những chuyện cô không thể ngăn cản, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng anh vẫn buộc phải hành động.
“Hôm nay anh sẽ ra ngoài à?”
Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc đã thay quần áo nghiêm chỉnh. Anh cầm bàn tay cô, đưa lên môi hôn: “Ừ”.
“Anh nhớ cẩn thận nhé”.
Lục Tử Mặc nhìn chăm chú vào đáy mắt Sơ Vũ một lúc. Anh lại nghiêng người hôn lên môi cô, rồi đỡ cô ngồi dậy: “Em hãy ở nhà với Khả Nhân. Có chuyện gì thì nghe theo sự sắp đặt của cô ấy”.
Lúc hai người đi ra phòng khách, Khả Nhân đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi chăm chú trước máy vi tính. Nghe tiếng động ở đằng sau, Khả Nhân lên tiếng: “Chào buổi sáng. Hệ thống đã kết nối rồi. Bây giờ chỉ cần đợi bên Pháp chuyển tiền sang”.
Lục Tử Mặc gật đầu, vuốt tóc Sơ Vũ rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc vừa ra khỏi cửa, trên trời bỗng nổi lên một tràng sấm rền vang, khiến Sơ Vũ giật bắn mình. Cô lặng người trong vài giây, nỗi lo lắng và bất an khiến lòng cô nóng như lửa đốt. Sơ Vũ bất giác chạy ra cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài. Lục Tử Mặc đã hoàn toàn mất dạng.
“Cô đừng căng thẳng quá”.
Khả Nhân tiến lại gần vỗ vai Sơ Vũ, giơ tay khóa cửa: “Anh ấy giỏi hơn cô tưởng tượng đấy. Bao nhiêu năm nay anh ấy không biết chết đi sống lại bao lần. Chuyện nhỏ như thế này chắc anh ấy dễ dàng ứng phó thôi”.
Không phải như vậy.
Sơ Vũ nhìn Khả Nhân, không nói ra lời. Cô không biết giải thích như thế nào cho Khả Nhân hiểu nỗi bất an to lớn trong lòng cô. Dù nói ra, có khi Khả Nhân tưởng đây là biểu hiện yếu đuối của cô. Vì vậy Sơ Vũ chọn cách im lặng.
“Cô nên tin tưởng vào anh ấy”.
Khả Nhân mỉm cười, quay lại bàn vi tính: “Cô hãy xem tivi đi, có thể giúp cô thấy thoải mái hơn”.
Sơ Vũ không muốn Khả Nhân lo lắng, cô bước tới bật tivi và cuộn mình trên ghế sofa.
Nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng để mắt tới các tiết mục truyền hình.
Sau cơn sấm chớp, trời bắt đầu mưa lớn. Mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một. Khả Nhân đứng dậy pha tách coffee, mùi coffee thơm nồng lan tỏa khắp gian phòng.
Có người gõ cửa. Khả Nhân lập tức đặt tách coffee xuống bàn, rút khẩu súng ở bên hông. Cô lắc đầu với Sơ Vũ rồi từ từ đi ra phía cửa.
Khả Nhân chưa đi đến cửa ra vào, một tiếng động ở bên ngoài khiến sắc mặt cô tái đi. Khả Nhân lập tức quay người kéo Sơ Vũ, cả hai lao về đằng sau chiếc ghế sofa. Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng nổ cực lớn. Cửa gỗ và bờ tường bên cạnh vỡ tan tành.
Khả Nhân dùng thân mình yểm hộ Sơ Vũ. Khói bụi chưa bay hết, cô đã giương khẩu súng về phía trước. Nào ngờ, Khả Nhân còn chưa kịp có hành động gì, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán cô.
Naka từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Nhìn thấy Khả Nhân và Sơ Vũ, hắn cười đắc ý: “Hai người đẹp, các cô đã từng nghe câu ”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn“ chưa?”
*Thành ngữ: Chỉ tham lợi trước mắt mà quên cái họa sau này
Nỗi hoảng loạn trong lòng Sơ Vũ đột nhiên biến mất. Mỗi khi có chuyện xảy ra, cô lại cảm thấy vô cùng trấn tĩnh. Sơ Vũ cảm thấy may mắn khi người gặp nguy hiểm trong hoàn cảnh này là cô, chứ không phải Lục Tử Mặc.
Naka cười cười bước đến bên Sơ Vũ. Hắn liếc nhìn cô rồi lắc đầu: “Đúng là ý trời. Nếu không phải tôi tự nhiên nghĩ đến việc kiểm tra camera lắp trong văn phòng. Làm sao tôi có thể phát hiện, người phụ nữ bé nhỏ mềm yếu như cô lại biết vượt nóc băng tường ngay trước mắt tôi?”
Naka đưa di động cho Sơ Vũ: “Cô mau gọi điện thoại cho Lục Tử Mặc, kêu hắn quay về đây”.
Sơ Vũ không nhúc nhích, gương mặt cô hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.
Naka không tỏ ra bất ngờ hay tức giận trước phản ứng của Sơ Vũ, hắn nhún vai: “Cô gọi hay không đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Cuối cùng kiểu gì hắn cũng mò về nơi này. Có điều... cô càng kéo dài thời gian, anh em chúng tôi càng mất kiên nhẫn. Đến lúc đó, chúng tôi chỉ còn cách tìm thú vui trên người hai cô”.
Đám đàn ông cười ồ dâm đãng. Khả Nhân hít một hơi sâu, giật máy điện thoại trên tay Naka, bấm số gọi đi: “Anh đúng là tên khốn, làm ăn cái kiểu gì vậy? Chúng tôi bị người anh theo dõi bắt rồi! Bà nó chứ...”.
Khả Nhân tiếp tục mắng chửi, nhưng Naka đã giật lại điện thoại. Hắn trừng mắt với người phụ nữ nóng tính, nói vào điện thoại một cách đắc chí: “Lục, tôi nghĩ lần này chắc chú sẽ xuất hiện trước mặt tôi tử tế đúng không. Hiếm có một lần tôi chiếm thế thượng phong. Chú đừng có giở trò, mau đến bến tàu gặp tôi”.
Đầu kia không có tiếng người nói chuyện, chỉ vọng đến tiếng tút tút tắt máy.
Naka cười lạnh lùng, vẩy khẩu súng trong tay: “Đưa bọn họ đi”.
Sơ Vũ cắn môi nhìn Khả Nhân. Khả Nhân giơ tay vuốt tóc, gương mặt thản nhiên không lộ vẻ căng thẳng: “Hắn mời chúng ta đi thì chúng ta đi. Hiếm có dịp hắn nhiệt tình như vậy, cô nói có phải không?”
Naka nghe xong cười thâm hiểm: “Mời hai cô”.
Mưa ngày càng nặng hạt, trắng xóa cả đất trời. Sơ Vũ và Khả Nhân bị nhốt vào một nhà kho ở bến tàu. Naka sai người trói lưng Sơ Vũ và Khả Nhân vào với nhau. Sau đó hắn lấy một trái bom hẹn giờ, điều chỉnh thời gian rồi nhét vào giữa người Sơ Vũ và Khả Nhân, rồi hắn lại cuốn dây điện xung quanh người họ.
“Hai cô đừng có dại dột tìm cách bỏ trốn”.
Naka cười híp mắt: “Này lực của quả bom này có thể san bằng cả nhà kho. Các cô mà giãy giụa làm đứt một sợi dây điện nào đó thì không phải là lỗi của tôi đâu đấy. Các cô tốt nhất cầu nguyện Lục Tử Mặc kịp tới đây trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu không...”, Naka nhún vai: “Xảy ra chuyện gì cũng không phải là lỗi của tôi”.
“Đi thôi”, Naka lắp đặt xong trái bom phất tay ra hiệu đám đàn em: “Chúng ta đi gặp Lục Tử Mặc”.
Đợi đến khi cánh cửa nặng nề của nhà kho khép lại, bên trong chỉ còn lại Sơ Vũ và Khả Nhân, Sơ Vũ mới hỏi khẽ: “Chúng ta chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chuyện này không phải đùa đâu”, Khả Nhân vặn vẹo cổ: “Hắn nói không sai. Nếu chúng ta không cẩn thận làm đứt dây điện, chúng ta sẽ thịt nát xương tan đó”.
Khả Nhân vẫn giữ bộ mặt thản nhiên. Sơ Vũ trầm mặc một lát: “Cô không sợ sao?”
“Bà chị này từng gặp không ít hoàn cảnh tương tự”.
Khả Nhân mỉm cười: “Khi tôi mới vào nghề được một năm. Tôi từng bị treo lơ lửng trên thùng xăng. Sau đó, kẻ sát nhân biến thái đốt cháy sợi dây thừng trói tôi. Nếu tôi bị rơi xuống dưới thì bây giờ làm gì có thể ngồi đây?”
“Còn nữa, sáu năm trước, tôi bị nhốt vào một cái thùng kín thả xuống biển. Bên ngoài thùng buộc đầy dây xích nặng. Vậy mà tôi vẫn sống sót”.
“Tôi tin lần này cũng sẽ không sao. So với mấy lần trước, lần này chẳng là gì cả”. Khả Nhân lắc đầu: “Hơn nữa trước khi đến đây, tôi đã gọi điện thoại cho Gấu lớn”.
Mưa lớn rơi xuống mái tôn, tạo thành tiếng động ầm ầm, che lấp cuộc trò chuyện của Sơ Vũ và Khả Nhân.
“Không phải cô gọi điện cho Lục Tử Mặc sao?”
Sơ Vũ hết sức kinh ngạc, nỗi bất an trong lòng vơi đi nhiều. Khả Nhân cười nhạt: “Hắn bảo tôi gọi cho Lục thì tôi gọi? Hắn tưởng tôi là con ngốc sao?”
“Hãy đợi đấy”, Khả Nhân nắm tay Sơ Vũ: “Gấu lớn sẽ đến cứu chúng ta trong thời gian nhanh nhất. Naka đúng là đắc ý hơi sớm quá”.
Thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi. Nhà kho kín mít vô cùng ngột ngạt. Ngoài trời tuy mưa lớn nhưng khí nóng trong nhà kho không có chỗ tỏa ra ngoài. Hai người phụ nữ chỉ một lúc sau toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cửa nhà kho bật mở. Một tên đàn em của Naka bước vào ngó hai người. Thấy không có gì bất thường, hắn lại quay người đi ra.
“Anh chàng Gấu lớn ngốc nghếch hành động chậm chạp thật đấy”.
Khả Nhân thốt một câu oán trách.
Lúc này, trời đã có vẻ ngớt mưa. Tiếng mưa rơi xuống mái tôn cũng nhỏ hơn trước. Tuy nhiên, thời gian trên trái bom hẹn giờ lùi dần, giống như bước chân Thần chết mỗi lúc một tới gần, khiến con người hãi hùng khiếp đảm.
Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy có mấy giọt nước lạnh rơi xuống mặt. Căn phòng đang nóng bức xuất hiện làn gió mát thổi vào khiến Sơ Vũ thấy người nhẹ nhõm hẳn. Cô bất giác ngẩng đầu, trên nóc nhà kho một mảnh tôn không biết bị cắt từ bao giờ, để lộ khoảng trống một người chui lọt.
Sơ Vũ huých người Khả Nhân. Khả Nhân bấm tay Sơ Vũ, biểu lộ cô đã biết rồi.
Người đàn ông trên nóc nhà kho thò đầu vào nhìn, rồi thòng sợi dây thừng khá lớn xuống dưới. Do ngược sáng nên Sơ Vũ không nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ thấy thân hình cao lớn vạm vỡ của anh ta.
Sơ Vũ hồi hộp nhìn về phía cửa nhà kho. Naka có vẻ không hoàn toàn yên tâm khi nhốt họ ở đây. Căn cứ theo tình hình, cách một thời gian hắn lại sai người đi vào trong kiểm tra. Mặc dù cửa đã khóa nhưng qua khe cửa, Sơ Vũ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tên gác cửa đứng ở ngay bên ngoài.
Người đàn ông ở bên trên bám dây thừng tụt xuống đất rất nhanh. Sơ Vũ suýt kêu lên thành tiếng nhưng bị Ba Dữ bịt chặt miệng. Nhìn Ba Dữ bình an vô sự, Sơ Vũ cảm thấy một niềm vui khó tả. Khả Nhân ngồi bên cạnh mắng khẽ: “Anh đúng là đồ Gấu ngốc nghếch. Anh định để bà cô này bị nấu thành tương thịt mới đến cứu chắc?”.
Ba Dữ gật đầu với Sơ Vũ, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Sau đó, anh ta bước lại gần ngó nghiêng đống dây dợ trên người hai cô gái.
“Lục Tử Mặc đâu rồi?”
Khả Nhân lên tiếng hỏi khẽ. Cô cũng không rời mắt khỏi cửa nhà kho. Chỉ cần có người đi vào lúc này, ba người bọn họ sẽ chết chắc.
“Đây là cái bẫy”, Ba Dữ cuối cùng cũng mở miệng: “Ngay từ đầu, Naka biết Sơ Vũ đến văn phòng hắn ăn trộm tài liệu. Hắn giăng cái bẫy này để chúng ta chui vào. Hôm nay đúng là hắn sẽ tiến hành giao dịch. Nhưng không có chuyện bên Pháp gửi tiền sang, mà Naka sẽ giao dịch trực tiếp ở một bến tàu bỏ hoang cách đây hai cây số”.
“Ý anh là gì?”
Khả Nhân mở to mắt. Ba Dữ nhíu mày: “Hắn bắt hai cô làm con tin nhằm mục đích lừa Lục Tử Mặc qua bên này để hắn tóm luôn một mẻ. Đồng thời cũng là để bảo đảm sự an toàn của vụ giao dịch”.
“Vì vậy Lục Tử Mặc mới không đến đây, anh ấy đi ngăn cản vụ giao dịch?”
Ba Dữ lắc đầu, nhưng không nói Lục Tử Mặc đi đâu. Anh ta rút trong người một con dao sử dụng trong quân đội do Thụy Sỹ sản xuất, lưỡi dao sắc đến ghê người: “Các cô đừng động đậy. Tôi chuẩn bị cắt dây điện đây”.
“Gấu lớn”.
Khả Nhân cười cười: “Anh mà cắt nhầm là cả ba chúng ta trở thành tương thịt đấy”.
Ba Dữ cúi đầu nhìn Khả Nhân, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Sau đó, anh ta nhìn đi nhìn lại rồi chọn một sợi dây điện, cắt đứt một cách dứt khoát.
Vào giây phút Ba Dữ cắt dây điện, tim Sơ Vũ ngừng đập, hai tai cô ù ù.
Ba người thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến, Ba Dữ cắt sợi dây trói người hai cô gái. Anh ta đỡ Sơ Vũ đứng dậy trước: “Chúng ta phải đi ngay”
Ba Dữ chưa nói dứt câu, quả bom hẹn giờ vừa bị anh ta đặt sang một bên đột nhiên kêu tút tút. Con số trên màn hình hiển thị từ mười năm phút nhảy như tên bắn về số không.
Khả Nhân phản ứng cực nhanh. Chân của cô vẫn bị trói chưa kịp cởi ra nên không thể hoạt động. Cô xoay người nằm đè lên trái bom.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sơ Vũ hoàn toàn không có phản ứng. Đúng lúc Khả Nhân nằm đè lên trái bom, Ba Dữ đẩy mạnh Sơ Vũ nằm xuống đất, ôm cô lộn vài vòng, lộn đến bên cạnh đống đồ ở góc kho.
Trong kho vang lên tiếng nổ cực lớn. Sơ Vũ cảm thấy thính giác của mình bị xung kích nặng nề gần như mất tác dụng. Làn khí nóng cuồn cuộn bao phủ. Ba Dữ ôm chặt Sơ Vũ trong lòng, để tránh cho cô bị thương bởi vụ nổ.
Mặt đất rung chuyển, khói bụi mù mịt, không biết bao lâu sau mới dịu bớt.
Ba Dữ từ từ buông người Sơ Vũ. Sắc mặt anh ta trắng bệch. Vừa nãy, do Khả Nhân dùng thân thể cô chặn trái bom nên mới giảm uy lực của nó xuống mức thấp nhất. Ba Dữ và Sơ Vũ lại ngồi sau đống đồ nên lưng anh ta chỉ bị thương nhẹ.
Ánh mắt của Sơ Vũ và Ba Dữ cùng dừng lại nơi bom nổ. Ở đó bây giờ xuất hiện một cái hố lớn. Vào hoàn cảnh này, Khả Nhân chắc không có cơ hội sống sót.
Sơ Vũ toàn thân cứng đờ. Mặc dù tiếp xúc với Khả Nhân không nhiều, nhưng tính cách vui vẻ và tác phong thoải mái của Khả Nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Sơ Vũ. Chỉ mới đây thôi, Khả Nhân còn cười an ủi cô, nói mình từng trải qua nhiều nguy khốn, vụ này chưa là gì cả.
Khả Nhân vốn có thể tránh sang một bên. Nhưng như vậy cả ba người sẽ phải chịu tất cả uy lực của trái bom. Vào giây phút căng thẳng nhất, Khả Nhân đã dũng cảm hy sinh để bảo vệ mạng sống của họ.
Sơ Vũ tỉnh dậy, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là hình bóng cô độc của Lục Tử Mặc. Cô vừa mở mắt, anh như có thần giao cách cảm liền quay người lại, cúi xuống hôn lên môi cô: “Em tỉnh rồi à?”
Sơ Vũ giơ tay vuốt nhẹ tóc mai Lục Tử Mặc. Rồi cô vuốt ve cặp lông mày, chiếc mũi cao, đôi môi anh. Anh nhắm mắt để mặc cô khắc họa các đường nét trên gương mặt anh bằng ngón tay mềm mại của cô.
Không hiểu sao trong lòng Sơ Vũ thấy vô cùng bất an. Nhưng có những chuyện cô không thể ngăn cản, biết rõ sẽ gặp nguy hiểm nhưng anh vẫn buộc phải hành động.
“Hôm nay anh sẽ ra ngoài à?”
Sơ Vũ nhìn Lục Tử Mặc đã thay quần áo nghiêm chỉnh. Anh cầm bàn tay cô, đưa lên môi hôn: “Ừ”.
“Anh nhớ cẩn thận nhé”.
Lục Tử Mặc nhìn chăm chú vào đáy mắt Sơ Vũ một lúc. Anh lại nghiêng người hôn lên môi cô, rồi đỡ cô ngồi dậy: “Em hãy ở nhà với Khả Nhân. Có chuyện gì thì nghe theo sự sắp đặt của cô ấy”.
Lúc hai người đi ra phòng khách, Khả Nhân đã dậy từ lâu. Cô đang ngồi chăm chú trước máy vi tính. Nghe tiếng động ở đằng sau, Khả Nhân lên tiếng: “Chào buổi sáng. Hệ thống đã kết nối rồi. Bây giờ chỉ cần đợi bên Pháp chuyển tiền sang”.
Lục Tử Mặc gật đầu, vuốt tóc Sơ Vũ rồi quay người đi ra ngoài.
Lục Tử Mặc vừa ra khỏi cửa, trên trời bỗng nổi lên một tràng sấm rền vang, khiến Sơ Vũ giật bắn mình. Cô lặng người trong vài giây, nỗi lo lắng và bất an khiến lòng cô nóng như lửa đốt. Sơ Vũ bất giác chạy ra cửa, đẩy cửa nhìn ra ngoài. Lục Tử Mặc đã hoàn toàn mất dạng.
“Cô đừng căng thẳng quá”.
Khả Nhân tiến lại gần vỗ vai Sơ Vũ, giơ tay khóa cửa: “Anh ấy giỏi hơn cô tưởng tượng đấy. Bao nhiêu năm nay anh ấy không biết chết đi sống lại bao lần. Chuyện nhỏ như thế này chắc anh ấy dễ dàng ứng phó thôi”.
Không phải như vậy.
Sơ Vũ nhìn Khả Nhân, không nói ra lời. Cô không biết giải thích như thế nào cho Khả Nhân hiểu nỗi bất an to lớn trong lòng cô. Dù nói ra, có khi Khả Nhân tưởng đây là biểu hiện yếu đuối của cô. Vì vậy Sơ Vũ chọn cách im lặng.
“Cô nên tin tưởng vào anh ấy”.
Khả Nhân mỉm cười, quay lại bàn vi tính: “Cô hãy xem tivi đi, có thể giúp cô thấy thoải mái hơn”.
Sơ Vũ không muốn Khả Nhân lo lắng, cô bước tới bật tivi và cuộn mình trên ghế sofa.
Nhưng cô hoàn toàn không có tâm trạng để mắt tới các tiết mục truyền hình.
Sau cơn sấm chớp, trời bắt đầu mưa lớn. Mưa rơi rào rào bên ngoài cửa sổ nghe rõ mồn một. Khả Nhân đứng dậy pha tách coffee, mùi coffee thơm nồng lan tỏa khắp gian phòng.
Có người gõ cửa. Khả Nhân lập tức đặt tách coffee xuống bàn, rút khẩu súng ở bên hông. Cô lắc đầu với Sơ Vũ rồi từ từ đi ra phía cửa.
Khả Nhân chưa đi đến cửa ra vào, một tiếng động ở bên ngoài khiến sắc mặt cô tái đi. Khả Nhân lập tức quay người kéo Sơ Vũ, cả hai lao về đằng sau chiếc ghế sofa. Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng nổ cực lớn. Cửa gỗ và bờ tường bên cạnh vỡ tan tành.
Khả Nhân dùng thân mình yểm hộ Sơ Vũ. Khói bụi chưa bay hết, cô đã giương khẩu súng về phía trước. Nào ngờ, Khả Nhân còn chưa kịp có hành động gì, một họng súng lạnh lẽo chĩa thẳng vào trán cô.
Naka từ ngoài cửa chậm rãi đi vào. Nhìn thấy Khả Nhân và Sơ Vũ, hắn cười đắc ý: “Hai người đẹp, các cô đã từng nghe câu ”Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn“ chưa?”
*Thành ngữ: Chỉ tham lợi trước mắt mà quên cái họa sau này
Nỗi hoảng loạn trong lòng Sơ Vũ đột nhiên biến mất. Mỗi khi có chuyện xảy ra, cô lại cảm thấy vô cùng trấn tĩnh. Sơ Vũ cảm thấy may mắn khi người gặp nguy hiểm trong hoàn cảnh này là cô, chứ không phải Lục Tử Mặc.
Naka cười cười bước đến bên Sơ Vũ. Hắn liếc nhìn cô rồi lắc đầu: “Đúng là ý trời. Nếu không phải tôi tự nhiên nghĩ đến việc kiểm tra camera lắp trong văn phòng. Làm sao tôi có thể phát hiện, người phụ nữ bé nhỏ mềm yếu như cô lại biết vượt nóc băng tường ngay trước mắt tôi?”
Naka đưa di động cho Sơ Vũ: “Cô mau gọi điện thoại cho Lục Tử Mặc, kêu hắn quay về đây”.
Sơ Vũ không nhúc nhích, gương mặt cô hoàn toàn lạnh lùng vô cảm.
Naka không tỏ ra bất ngờ hay tức giận trước phản ứng của Sơ Vũ, hắn nhún vai: “Cô gọi hay không đối với tôi cũng chẳng có gì khác biệt. Cuối cùng kiểu gì hắn cũng mò về nơi này. Có điều... cô càng kéo dài thời gian, anh em chúng tôi càng mất kiên nhẫn. Đến lúc đó, chúng tôi chỉ còn cách tìm thú vui trên người hai cô”.
Đám đàn ông cười ồ dâm đãng. Khả Nhân hít một hơi sâu, giật máy điện thoại trên tay Naka, bấm số gọi đi: “Anh đúng là tên khốn, làm ăn cái kiểu gì vậy? Chúng tôi bị người anh theo dõi bắt rồi! Bà nó chứ...”.
Khả Nhân tiếp tục mắng chửi, nhưng Naka đã giật lại điện thoại. Hắn trừng mắt với người phụ nữ nóng tính, nói vào điện thoại một cách đắc chí: “Lục, tôi nghĩ lần này chắc chú sẽ xuất hiện trước mặt tôi tử tế đúng không. Hiếm có một lần tôi chiếm thế thượng phong. Chú đừng có giở trò, mau đến bến tàu gặp tôi”.
Đầu kia không có tiếng người nói chuyện, chỉ vọng đến tiếng tút tút tắt máy.
Naka cười lạnh lùng, vẩy khẩu súng trong tay: “Đưa bọn họ đi”.
Sơ Vũ cắn môi nhìn Khả Nhân. Khả Nhân giơ tay vuốt tóc, gương mặt thản nhiên không lộ vẻ căng thẳng: “Hắn mời chúng ta đi thì chúng ta đi. Hiếm có dịp hắn nhiệt tình như vậy, cô nói có phải không?”
Naka nghe xong cười thâm hiểm: “Mời hai cô”.
Mưa ngày càng nặng hạt, trắng xóa cả đất trời. Sơ Vũ và Khả Nhân bị nhốt vào một nhà kho ở bến tàu. Naka sai người trói lưng Sơ Vũ và Khả Nhân vào với nhau. Sau đó hắn lấy một trái bom hẹn giờ, điều chỉnh thời gian rồi nhét vào giữa người Sơ Vũ và Khả Nhân, rồi hắn lại cuốn dây điện xung quanh người họ.
“Hai cô đừng có dại dột tìm cách bỏ trốn”.
Naka cười híp mắt: “Này lực của quả bom này có thể san bằng cả nhà kho. Các cô mà giãy giụa làm đứt một sợi dây điện nào đó thì không phải là lỗi của tôi đâu đấy. Các cô tốt nhất cầu nguyện Lục Tử Mặc kịp tới đây trong vòng một tiếng đồng hồ. Nếu không...”, Naka nhún vai: “Xảy ra chuyện gì cũng không phải là lỗi của tôi”.
“Đi thôi”, Naka lắp đặt xong trái bom phất tay ra hiệu đám đàn em: “Chúng ta đi gặp Lục Tử Mặc”.
Đợi đến khi cánh cửa nặng nề của nhà kho khép lại, bên trong chỉ còn lại Sơ Vũ và Khả Nhân, Sơ Vũ mới hỏi khẽ: “Chúng ta chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Chuyện này không phải đùa đâu”, Khả Nhân vặn vẹo cổ: “Hắn nói không sai. Nếu chúng ta không cẩn thận làm đứt dây điện, chúng ta sẽ thịt nát xương tan đó”.
Khả Nhân vẫn giữ bộ mặt thản nhiên. Sơ Vũ trầm mặc một lát: “Cô không sợ sao?”
“Bà chị này từng gặp không ít hoàn cảnh tương tự”.
Khả Nhân mỉm cười: “Khi tôi mới vào nghề được một năm. Tôi từng bị treo lơ lửng trên thùng xăng. Sau đó, kẻ sát nhân biến thái đốt cháy sợi dây thừng trói tôi. Nếu tôi bị rơi xuống dưới thì bây giờ làm gì có thể ngồi đây?”
“Còn nữa, sáu năm trước, tôi bị nhốt vào một cái thùng kín thả xuống biển. Bên ngoài thùng buộc đầy dây xích nặng. Vậy mà tôi vẫn sống sót”.
“Tôi tin lần này cũng sẽ không sao. So với mấy lần trước, lần này chẳng là gì cả”. Khả Nhân lắc đầu: “Hơn nữa trước khi đến đây, tôi đã gọi điện thoại cho Gấu lớn”.
Mưa lớn rơi xuống mái tôn, tạo thành tiếng động ầm ầm, che lấp cuộc trò chuyện của Sơ Vũ và Khả Nhân.
“Không phải cô gọi điện cho Lục Tử Mặc sao?”
Sơ Vũ hết sức kinh ngạc, nỗi bất an trong lòng vơi đi nhiều. Khả Nhân cười nhạt: “Hắn bảo tôi gọi cho Lục thì tôi gọi? Hắn tưởng tôi là con ngốc sao?”
“Hãy đợi đấy”, Khả Nhân nắm tay Sơ Vũ: “Gấu lớn sẽ đến cứu chúng ta trong thời gian nhanh nhất. Naka đúng là đắc ý hơi sớm quá”.
Thời gian mỗi giây mỗi phút qua đi. Nhà kho kín mít vô cùng ngột ngạt. Ngoài trời tuy mưa lớn nhưng khí nóng trong nhà kho không có chỗ tỏa ra ngoài. Hai người phụ nữ chỉ một lúc sau toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Cửa nhà kho bật mở. Một tên đàn em của Naka bước vào ngó hai người. Thấy không có gì bất thường, hắn lại quay người đi ra.
“Anh chàng Gấu lớn ngốc nghếch hành động chậm chạp thật đấy”.
Khả Nhân thốt một câu oán trách.
Lúc này, trời đã có vẻ ngớt mưa. Tiếng mưa rơi xuống mái tôn cũng nhỏ hơn trước. Tuy nhiên, thời gian trên trái bom hẹn giờ lùi dần, giống như bước chân Thần chết mỗi lúc một tới gần, khiến con người hãi hùng khiếp đảm.
Sơ Vũ đột nhiên cảm thấy có mấy giọt nước lạnh rơi xuống mặt. Căn phòng đang nóng bức xuất hiện làn gió mát thổi vào khiến Sơ Vũ thấy người nhẹ nhõm hẳn. Cô bất giác ngẩng đầu, trên nóc nhà kho một mảnh tôn không biết bị cắt từ bao giờ, để lộ khoảng trống một người chui lọt.
Sơ Vũ huých người Khả Nhân. Khả Nhân bấm tay Sơ Vũ, biểu lộ cô đã biết rồi.
Người đàn ông trên nóc nhà kho thò đầu vào nhìn, rồi thòng sợi dây thừng khá lớn xuống dưới. Do ngược sáng nên Sơ Vũ không nhìn rõ mặt người đàn ông, chỉ thấy thân hình cao lớn vạm vỡ của anh ta.
Sơ Vũ hồi hộp nhìn về phía cửa nhà kho. Naka có vẻ không hoàn toàn yên tâm khi nhốt họ ở đây. Căn cứ theo tình hình, cách một thời gian hắn lại sai người đi vào trong kiểm tra. Mặc dù cửa đã khóa nhưng qua khe cửa, Sơ Vũ vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng tên gác cửa đứng ở ngay bên ngoài.
Người đàn ông ở bên trên bám dây thừng tụt xuống đất rất nhanh. Sơ Vũ suýt kêu lên thành tiếng nhưng bị Ba Dữ bịt chặt miệng. Nhìn Ba Dữ bình an vô sự, Sơ Vũ cảm thấy một niềm vui khó tả. Khả Nhân ngồi bên cạnh mắng khẽ: “Anh đúng là đồ Gấu ngốc nghếch. Anh định để bà cô này bị nấu thành tương thịt mới đến cứu chắc?”.
Ba Dữ gật đầu với Sơ Vũ, ra hiệu cô đừng lên tiếng. Sau đó, anh ta bước lại gần ngó nghiêng đống dây dợ trên người hai cô gái.
“Lục Tử Mặc đâu rồi?”
Khả Nhân lên tiếng hỏi khẽ. Cô cũng không rời mắt khỏi cửa nhà kho. Chỉ cần có người đi vào lúc này, ba người bọn họ sẽ chết chắc.
“Đây là cái bẫy”, Ba Dữ cuối cùng cũng mở miệng: “Ngay từ đầu, Naka biết Sơ Vũ đến văn phòng hắn ăn trộm tài liệu. Hắn giăng cái bẫy này để chúng ta chui vào. Hôm nay đúng là hắn sẽ tiến hành giao dịch. Nhưng không có chuyện bên Pháp gửi tiền sang, mà Naka sẽ giao dịch trực tiếp ở một bến tàu bỏ hoang cách đây hai cây số”.
“Ý anh là gì?”
Khả Nhân mở to mắt. Ba Dữ nhíu mày: “Hắn bắt hai cô làm con tin nhằm mục đích lừa Lục Tử Mặc qua bên này để hắn tóm luôn một mẻ. Đồng thời cũng là để bảo đảm sự an toàn của vụ giao dịch”.
“Vì vậy Lục Tử Mặc mới không đến đây, anh ấy đi ngăn cản vụ giao dịch?”
Ba Dữ lắc đầu, nhưng không nói Lục Tử Mặc đi đâu. Anh ta rút trong người một con dao sử dụng trong quân đội do Thụy Sỹ sản xuất, lưỡi dao sắc đến ghê người: “Các cô đừng động đậy. Tôi chuẩn bị cắt dây điện đây”.
“Gấu lớn”.
Khả Nhân cười cười: “Anh mà cắt nhầm là cả ba chúng ta trở thành tương thịt đấy”.
Ba Dữ cúi đầu nhìn Khả Nhân, nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy. Sau đó, anh ta nhìn đi nhìn lại rồi chọn một sợi dây điện, cắt đứt một cách dứt khoát.
Vào giây phút Ba Dữ cắt dây điện, tim Sơ Vũ ngừng đập, hai tai cô ù ù.
Ba người thở phào nhẹ nhõm. Tiếp đến, Ba Dữ cắt sợi dây trói người hai cô gái. Anh ta đỡ Sơ Vũ đứng dậy trước: “Chúng ta phải đi ngay”
Ba Dữ chưa nói dứt câu, quả bom hẹn giờ vừa bị anh ta đặt sang một bên đột nhiên kêu tút tút. Con số trên màn hình hiển thị từ mười năm phút nhảy như tên bắn về số không.
Khả Nhân phản ứng cực nhanh. Chân của cô vẫn bị trói chưa kịp cởi ra nên không thể hoạt động. Cô xoay người nằm đè lên trái bom.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Sơ Vũ hoàn toàn không có phản ứng. Đúng lúc Khả Nhân nằm đè lên trái bom, Ba Dữ đẩy mạnh Sơ Vũ nằm xuống đất, ôm cô lộn vài vòng, lộn đến bên cạnh đống đồ ở góc kho.
Trong kho vang lên tiếng nổ cực lớn. Sơ Vũ cảm thấy thính giác của mình bị xung kích nặng nề gần như mất tác dụng. Làn khí nóng cuồn cuộn bao phủ. Ba Dữ ôm chặt Sơ Vũ trong lòng, để tránh cho cô bị thương bởi vụ nổ.
Mặt đất rung chuyển, khói bụi mù mịt, không biết bao lâu sau mới dịu bớt.
Ba Dữ từ từ buông người Sơ Vũ. Sắc mặt anh ta trắng bệch. Vừa nãy, do Khả Nhân dùng thân thể cô chặn trái bom nên mới giảm uy lực của nó xuống mức thấp nhất. Ba Dữ và Sơ Vũ lại ngồi sau đống đồ nên lưng anh ta chỉ bị thương nhẹ.
Ánh mắt của Sơ Vũ và Ba Dữ cùng dừng lại nơi bom nổ. Ở đó bây giờ xuất hiện một cái hố lớn. Vào hoàn cảnh này, Khả Nhân chắc không có cơ hội sống sót.
Sơ Vũ toàn thân cứng đờ. Mặc dù tiếp xúc với Khả Nhân không nhiều, nhưng tính cách vui vẻ và tác phong thoải mái của Khả Nhân đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Sơ Vũ. Chỉ mới đây thôi, Khả Nhân còn cười an ủi cô, nói mình từng trải qua nhiều nguy khốn, vụ này chưa là gì cả.
Khả Nhân vốn có thể tránh sang một bên. Nhưng như vậy cả ba người sẽ phải chịu tất cả uy lực của trái bom. Vào giây phút căng thẳng nhất, Khả Nhân đã dũng cảm hy sinh để bảo vệ mạng sống của họ.
Bình luận facebook