• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quân hôn bí mật (3 Viewers)

  • Chương 25

CHƯƠNG 49,

Cố tiểu tư lệnh hôm nay rất hưng phấn.
Tuy rằng ngày nghỉ đã qua đi hai ngày nhưng đối với việc Cố thủ trưởng chủ động không đi ra ngoài vào ngày nghỉ này mà hành vi ở nhà ở bên cạnh hai người bọn họ thì rất vừa lòng.

Tiểu gia hỏa kia mặc một chiếc áo màu hồng có kẻ ô vuông, một chiếc quần màu lam, đầu đội một chiếc mũ lệch, ánh mắt sáng ngời hữu thần nhìn thẳng phía trước. Biểu tình của tiểu tử kia thật giống như là Cố Hoài Việt lái không phải một chiếc xe Jeep, mà là một chiếc xe tăng, cầm súng trong tay chỉa ra phia ngoài là có thể trực tiếp làm pháo của xe tăng bắn phá kẻ địch rồi.
Trên miệng còn luôn nói một câu, “Ba à, chúng ta đi làm sao đây?”
Hôm nay mới xem như ngày nghỉ đầu tiên của Cố Hoài Việt.
Trước khi ra khỏi nhà anh cố ý thay đổi một thân thường phục, Nghiêm Chân rất ít khi thấy anh mặc thường phục. Kỳ thật so với khi mặc quân trang cũng không kém là mấy, nhưng hơi thở xung quanh con người anh nhu hòa hơn rất nhiều.
Cố Hoài Việt khõ nhẹ đầu con trai rồi hỏi, “Con muốn đi chỗ nào? Hôm nay ba chủ yếu sẽ phụ trách vấn đề lái xe tiến về phía trước thôi, còn hướng tiến công cụ thể thì con tự quyết định.”
Có thể nhìn ra được tâm tình của anh hôm nay rất tốt.
Tiểu gia hỏa kia rất vui vẻ nhưng bị dây an toàn làm vướng nên chỉ đành phải di chuyển cái đầu qua nhìn Nghiêm Chân, “Cô giáo Nghiêm, chúng ta đi chỗ nào chơi đây?”
Nghiêm Chân hướng cậu bé cười cười, “Không phải là em quyết định sao? Em nói đi chỗ nào thì sẽ đi chỗ đó.”
Cố tiểu tư lệnh bắt đầu suy tư.
Công viên trò chơi? Vườn bách thú? Không được, đó là nơi vui chơi của tiểu nha đầu Lâm Tiểu Tiểu kia rồi.
Trung tâm thương mại? Không được, mình đã có súng rồi.
………….
Dần dần tiểu gia hỏa kia bắt đầu nhíu mày.
Tiểu gia hỏa kia lại hé ra khuôn mặt bánh bao khiến cho Nghiêm Chân nhìn vào mà không khỏi bật cười.
Cố Hoài Việt liếc mắt nhìn con trai rồi ngẩng đầu lên, vừa vặn thấy áp phích lớn đặt ở ngoài rạp chiếu phim nên đề nghị, “Đi xem phim thì thế nào?”
Tiểu gia hỏa kia nghiêng đầu, vừa nhìn thấy đúng là loại hình mình thích thì liền vui vẻ gật đầu.
Rạp chiếu phim nằm ở tầng 10 của trung tâm thương mại, Cố tham mưu trưởng xếp hàng mua vé, Nghiêm Chân cùng tiểu gia hỏa kia ở phía ngoài chờ. Tiểu gia hỏa kia đã cầm bỏng ngô mà ăn đến phồng cả miệng. Nghiêm Chân ngồi ở chỗ đó đã có chút sợ run, nếu như đem tiểu quỷ đang ở bên người này xem nhẹ đi thì bọn họ có thể xem như là đang hẹn hò không?
Nghiêm Chân nghĩ một chút mà không khỏi bật cười.
Người khác đều là hẹn hò, yêu nhau rồi mới kết hôn. Mà bọn họ lại vừa vặn ngược lại. Nhưng trăm sông đổ về một biển là được rồi.
“Cô giáo Nghiêm, em muốn uống coca.” Tiểu gia hỏa kia gào to lên.
Nghiêm Chân tức giận nhướng mày, có tiểu tử này ở đây cho dù có không khí đi nữa cũng bị phá hư thôi.
Cố Hoài Việt đi tới đem vé đưa cho Nghiêm Chân, nhân tiện cầm lấy tay cô.
Hôm nay thời tiết hơi lạnh, Cố Hoài Việt nắm lấy tay cô, không khỏi nhíu mày, “Tay em như thế nào mà lạnh như vậy?”
Nghiêm Chân trừng mắt nhìn anh, đôi mắt trầm tĩnh vốn có nay lại lộ ra vài phần giảo hoạt, “Anh đã từng nghe qua một câu này chưa?”
“Gì?”
“Tay lạnh có người thương mà.”
Cố Hoài Việt giật mình một chút, mới ý thức được cô vẫn hay nói giỡn, bàn tay đang nắm lấy tay cô không khỏi dùng lực, như là đem đến sự ám áp cho cô vậy.
Bộ phim đã đến giờ chiếu.
Tiểu gia hỏa kia xem rất vui vẻ phấn chấn, mà Nghiêm Chân lại có chút buồn ngủ.
Cố Hoài Việt xem cũng thật chăm chú, thẳng đến khi trên vai có cảm giác nặng nề, mới phát hiện ra người nào đó đang ngủ. Anh giật mình rồi sau đó cười cười, điều chỉnh lại tư thế ngồi để cho ngủ thoải mái một chút.
Từ khi tham gia quân ngũ cho tới nay, số lần đi chơi như vậy có thể đếm trên đầu ngón tay. Anh không biết tiêu chuẩn nào có thể học theo nhưng cảm giác giống như hiện tại thì cũng rất tốt.
Khi suy nghĩ của anh đang chạy đi xa hết sức thì tiếng chuông điện thoại trong túi vang lên. Cố Hoài Việt vừa thấy dãy số, do dự một lát rồi mới ấn nút nghe.
Đầu kia điện thoại vang lên giọng nói có chút dồn dập, anh nghe không được rõ ràng lắm, đang muốn đứng dậy đi ra ngoài thì mới nhớ tới Nghiêm Chân đang còn ngủ, quay đầu lại nhìn thì thấy cô đã mở mắt rồi.
Nghiêm Chân nhìn anh cầm điện thoại liền biết có việc, “Anh đi nghe điện thoại đi.”
Cố Hoài Việt hé ra một nụ cười rồi đi ra ngoài.
Là thông tín viên Tiểu Mã gọi điện thoại tới, nói vừa rồi phó chỉ huy cuộc diễn tập Triệu thượng tá vừa mới gọi điện thoại gấp cho hắn nói rằng Tịch tư lệnh vì mệt nhọc quá độ mà phải vào viện, hiện tại ở bệnh viện nhưng muốn gặp anh.
Cố Hoài Việt nói đã biết rồi tắt điện thoại, lông mày thẳng tắp ban nãy giờ phút này đã nhăn lại. Nhưng cũng đúng lúc này bộ phim kết thúc, đám người đi ra ngoài. Anh vừa ngẩng đầu liền thấy Nghiêm Chân cùng tiểu gia hỏa Cố Gia Minh kia.
Nghiêm Chân nhìn vẻ mặt ngưng trọng của anh mà vội hỏi, “Xảy ra chuyện gì rồi sao anh?”
Anh đỡ lấy bả vai cô, nhìn con trai rồi lại nhìn cô một lượt rồi mới nói, “Chú Tịch vào viện rồi…”
Nghiêm Chân lập tức có chút khẩn trương, “Có nghiêm trọng không?”
Cố Hoài Việt lắc lắc đầu, “Họ nói là tình huống khống chế được, thời gian này trong bộ đội đang diễn ra đợt diễn tập, chú Tịch tránh không được, tinh thần và khí lực cũng cạn kiệt đi.”
“Vậy giờ chúng ta đi thăm chú ấy chứ?”
Ánh mắt của Cố Hoài Việt dừng ở trên người cô, anh cười cười, “Hôm nay khoan đã đi đến đó, chú ấy vừa mới tỉnh, gặp nhiều người như vậy cũng không tốt. Anh đưa hai người về nhà trước, sau đó đến bệnh viện thăm chú ấy.”
Như vậy cũng tốt, Nghiêm Chân gật đầu đồng ý.
………….
Tịch Thiếu Phong được xem như là người có thần kinh bách chiến.
Bắt đầu từ nửa cuộc đời trước đây, năm 18 tuổi bắt đầu vào đóng quân ở Tây Tạng, thời điểm người ta đem hồng kỳ năm sao cắm lên nóc nhà thế giới thì ông ấy vẫn còn nhỏ. Mà đợi đến khi ông trưởng thành, đủ 18 tuổi để tòng quân nhập ngũ thì Tây Tạng sớm đã giải phóng, cũng bắt đầu thời kỳ hòa bình kiến thiết. Lúc đó 18 quân đoàn phiên hiệu sớm bị hủy bỏ, Tịch Thiếu Phong liền đợi một ngày sẽ trở thành một người tham gia quân ngũ trong 18 quân đoàn đó.
Theo như lời của ông ấy nói thì người làm lính ở cao nguyên này thì xương cốt đều phải cứng rắn hơn ba phần so với những quân nhân ở nơi khác, mà hiện tại khi ông nằm ở trên giường hơn nữa còn vì sinh bệnh mà phải nằm trên giường khiến ông rất không vừa ý.
Ông liền đưa ly nước mà Chúng Lê Anh vừa đưa qua để uống thuốc rồi nhìn thẳng về phía Cố Hoài Việt đang đứng trước mặt mình.
“Tôi gọi cậu tới đây, cậu có ý kiến gì không?”
“Báo cáo tư lệnh, không có.”
“Không có mới là lạ.” Ông trừng mắt nhìn anh một cái, chỉ là bộ dáng đứng thẳng người không nhúc nhích kia đã nói lên rằng anh thực có ý kiến.
Cố Hoài Việt hợp thời thả lỏng tâm tình, lấy áp lực giảm bớt sự ngưỡng mộ đối với Tịch tư lệch của mình.
Tịch Thiếu Phong nâng cánh tay, có chút cố hết sức mà nói, “Mặc kệ cậu có ý kiến hay không, cậu hiện tại phải đi đến căn cứ diễn tập quan sát một lần nữa cho tôi, sau đó trở về báo cáo cho tôi nghe. Đi đi…”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Chung Lê Anh còn có chút phản đối, “Nghiêm Chân còn ở chỗ này, ông cũng đừng ép buộc hai đứa nó thế.”
Tịch Thiếu Phong cười cười, nhíu mày nhìn Cố Hoài Việt, “Ý tứ của cậu?”
Cố Hoài Việt trầm mặc vài giây, nghiêm cẩn hành lễ, “Phục tùng mệnh lệnh.”
Tuy rằng khẩu hiệu kêu vang nhưng đến khi ngồi trong xe thì Cố Hoài Việt cũng chỉ biết cười khổ.
Anh gọi điện thoại cho Nghiêm Chân, báo cho cô biết anh phải đi đến căn cứ.
Cô ở đầu kia kia lẳng lặng nghe, chờ anh nói xong mới nhẹ giọng nói, “Anh đi đi, trên đường cẩn thận.” Nói xong lại rất nhanh bổ sung thêm một câu, “Em và Gia Minh ở nhà chờ anh.”
Tắt điện thoại, Cố Hoài Việt cầm tay lái, thở sâu, hướng về phía căn cứ diễn tập mà đi.
Sau ba giờ hành trình, anh bị các chướng ngại vật ngăn lại gần nửa giờ.
Nhảy xuống xe, Cố Hoài Việt đi nhanh dẫn đường đi vào đại sảnh. Tịch tư lệnh vào bệnh viện, hiện tại đổi lại là Lộ phó tư lệnh ngồi ở chỗ này, đối diện với màn hình lớn mà nhíu mày.
Cố Hoài Việt ngồi xuống bên người phó chỉ huy Triệu Nguy, “Tình huống hiện tại như thế nào rồi?”
Triệu Nguy lắc lắc đầu, “Không quá lác quan.” Đối với sư đoàn D mà nói là vậy.
Cố Hoài Việt ở một bên nhìn chằm chằm lên màn hình lớn, một bên nghe Triệu Nguy nói.
“Phía Lam quân gửi điện tín chống đội phân đội đối với hồng quân thì sự áp chế càng lớn thêm, hơn nữa dựa vào sự quấy nhiếu virus gián đoạn của bên thông tin cả họ. Hiện tại hồng quân tư lệnh Thẩm Mạnh Xuyên phỏng chừng chính là đang sốt ruột, hắn cùng với binh của hắn mất đi liên lạc đã hơn 5 tiếng rồi.” Triệu Nguy xem xét thời thế, bỗng nhiên xoay người qua hỏi Cố Hoài Việt, “Anh nói xem sư đoàn D này, có thể hay không bị hỗn loạn?”
“Không có.” Cố Hoài Việt trả lời rất nhanh.
Triệu Nguy có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Thậm Mạnh Xuyên là cao thủ giải độc hơn nữa anh ta cũng am hiểu việc sử dụng vũ khí như thế nào trên chiến trận.”
Quả thuật, từ bản đồ có thể nhìn ra, tuy rằng bộ đội của hắn chia năm sẻ bảy, thậm chí là cơ cấu tổ chức bị nhiễu loạn nhưng đáng quan tâm nhất là năng lực tác chiến của từng binh sĩ luôn luôn là do Thẩm Mạnh Xuyên chú trọng mà huấn luyện, nên vào thời khắc này vẫn còn có ưu thế.
Hồng quân một bên tiến hành phản kháng lại sự quấy nhiễu áp chế mấy giờ qua, một bên điều chỉnh lại việc bố trí một lần nữa, thành công khiến cho Lam quân lui giữ đến khu vực đường đồi núi số ba rồi. Nhưng mà còn chưa đợi Thẩm Mạnh Xuyên kịp đắc ý, Lam quân từ hai bên đi ra với những chiếc xe việt dã, xe tăng cùng một cái pháo tự đồng đáp trả lại thế tấn công vừa rồi của hồng quân tư lệnh, hồng quân tư lệnh bị bắt bắt đầu cấu trúc phòng tuyến ngắm bắn kẻ thù.
Cố Hoài Việt than thở, “Hắn vẫn là sốt ruột.”
Lộ phó tư lệnh nghe thấy được liền quay đầu nhìn anh, “Tiếp tục đi.”
Cố Hoài Việt đành phải tiếp tục nói, “Theo tôi được biết những người nhà của Lam Quân đều kinh doanh thuyền bè, cho dù đem bọn họ đuổi tới bờ sông cũng không nhất định có thể thắng được, Lam quân chỉ cần hi sinh một đám binh lực là có thể làm ra một cái cầu nổi.”
Lộ phó tư lệnh nở nụ cười, vỗ vỗ bờ vai của anh, “Đi, chúng ta đi xem sư đoàn D một chút.”
Đợi cho bọn họ đến được sư đoàn D, ngọn đồi số ba cũng đã bị Lam quân chiếm đóng, dấu hiệu này cho thấy được ở giai đoạn đầu của cuộc diễn tập thứ nhất thì hồng quân tư lệnh đã thất bại.
Cố Hoài Việt đi theo Lộ phó tư lệnh tiến vào lều trại thì thấy Thẩm Mạnh Xuyên đang cúi người xem sa bàn, thấy Lộ phó tư lệnh thì lập tức đứng vững làm quân lễ.
Lộ phó tư lệnh cười hỏi, “Thẩm sư trưởng, diễn tập kế tiếp này định đánh thế nào đây? Trong lòng cậu có kế hoạch chưa?”
Thẩm Mạnh Xuyên đứng thẳng người, có thể so với quân tư của Cố Hoài Việt ở trong phòng bệnh của Tịch Thiếu Phong, “Có.”
(quân tư : tư thế của người quân nhân.)
“Vậy đi.” Lộ phó tư lệnh gật gật đầu, đi về phía sa bàn.
Thẩm Mạnh Xuyên nhân cơ hội này mà nhìn sang Cố Hoài Việt, đánh giá một chút từ trên xuống dưới, thấy thường phục quân trang không nhiễm một hại bụi rồi lại cúi đầu nhìn chiến phục dính đầy khói bụi giữa làn súng đạn của chính mình rồi nói, “Không chê chứ, bắt tay cái nào?”
Cố tham mưu trưởng thực bình tĩnh, thực thong dong mà đối diện với Thẩm Mạnh Xuyên đang làm khó dễ mình, vươn tay ra.
“Lát nữa có thời gian không?”
“Có.” Thẩm Mạnh Xuyên vò tóc, “Giai đoạn thứ nhất của cuộc diễn tập đã thất bại, cấp trên cho tôi thời gian hồi phục nghỉ ngơi. Sao thế?”
Cố Hoài Việt không thể không thừa nhận, tên họ Thẩm này sẽ có biện pháp đem bộ đội của chính mình giống như quân đội hỗn tạp của nhiều quốc gia, mà hắn cũng không giống người chỉ huy mà càng giống đạo tặc.
“Tịch tư lệnh nằm viện, không thể quan sát hiện trường, cho nên cậu đi bệnh viện mà báo cáo với ông ấy đi.”
Thẩm Mạnh Xuyên giống như bị nghẹn vậy, sau đó mới thấp giọng rủa một câu, “Cậu còn muốn tôi đi báo cáo, cậu còn muốn làm cho Lão Tịch xuất viện không thế?”
Cố Hoài Việt, “….”
Không lâu sau, hai người đi xe việt dã tới, cũng đã đứng trước cửa bệnh viện.
Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên một trước một sau xuống xe, vẫn duy trì thành đội hình hai người đi vào trong, bước đi cũng thực nhất trí.
Ý nghĩ phát ra từ nội tâm của Thẩm Mạnh Xuyên là muốn phá hư đi sự nhất trí giữa hai người như thế này, nhưng đổi lại là hắn ta cũng đã đi rồi vì thế đành phải tiếp tục bảo trì đội hình, bước nhanh vào trong.
Cố Hoài Việt vẫn thực bình tĩnh, thẳng đến khi trước tới cửa thì mới hơi nhíu mày. Anh nghe thấy được tiếng cười từ bên trong, ngây thơ chất phác, mềm mại mà trầm ấm.
“Ai ở bên trong?” Thẩm Mạnh Xuyên vội hỏi.
Cố Hoài Việt liếc nhìn hắn một cái rồi nói, “Vợ cùng con trai của tôi.”
Nói xong đẩy cửa mà vào.
Nghiêm Chân đang ở trên ghế sofa nói chuyện cùng Chung Lê Anh, mà Tịch Thiếu Phong nằm ở trên giường bệnh thì bị tiểu gia hỏa kia chọc cười không ngừng. ông buông tờ báo trong tay, xoa đầu tiểu gia hỏa kia, nhìn về phía hai người mới tới.
Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên đứng thẳng người làm quân lễ, Tịch Thiếu Phong khoát tay.
Hiện tại cũng đã 8h tối, ông không nghĩ rằng có thể nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên vào lúc này. Trong lòng đối với tình huống của cuộc diễn tập cũng đánh giá rất rõ ràng.
Biết bọn họ muốn nói chuyện, Nghiêm Chân kéo tiểu gia hỏa cùng Chung Lê Anh đi ra phía gian ngoài.
Cố Hoài Việt gọi cô lại, “Đã trễ thế này, anh gọi người đưa mọi người trở về nhé.”
Nghiêm Chân lắc đầu, “Không cần vội thế đâu, em ở đây nói chuyện cùng dì Chung là được rồi.”
Cố Hoài Việt nhìn theo bóng dáng của Chung Lê Anh nắm tay tiểu gia hỏa kia đi ra ngoài thì cũng gật đầu.
Nghiêm Chân cười cười với anh, khi chuyển ánh mắt thì nhìn thấy Thẩm Mạnh Xuyên.
Hắn mới từ nơi diễn tập đến, mấy màu sắc ngụy trang trên mặt còn chưa có rửa. Giờ phút này nhìn thấy cô cũng là giật mình sửng sốt một chút, rồi sau đó cũng nở nụ cười coi như chào hỏi.
Nghiêm Chân theo xe của sư trưởng Lưu Hướng Đông mà tới đây, thời điểm đến là khi Tịch tư lệnh vừa mới ngủ mà Chung Lê ANh thì ngồi ở bên ngoài, vụng trộm gạt nước mắt, thấy cô đi qua lại cuống quít lau đi.
Nghiêm Chân không biết nên nói cái gì nữa, Chung Lê Anh dù sao cũng là một người vợ của quân nhân, ngay cả 10 năm kia ở Tây Tạng cũng đã cùng Tịch Thiếu Phong sống qua, chuyện có thể làm cho bà ấy khóc chỉ sợ không nhiều lắm.
Vừa mới ở phòng bệnh Nghiêm Chân không có nói tới chuyện bệnh tình của Tịch Thiếu Phong trước mặt ông ấy, nay cửa đã đóng lại, cô không khỏi hỏi, “Dì Chung, bệnh của chú Tịch nghiêm trọng lắm sao?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì Chung Lê Anh vừa ổn định cảm xúc lại có chút dao động. Bà lắc lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ, “Lão gia hỏa này là cố chấp muốn chết, nếu không vào viện một lần không biết tầm quan trọng của sức khỏe đối với bản thân ông ấy. Dì nhìn ông ấy sớm muốn gì cũng hại thân thôi.”
Thời gian trước Tịch Thiếu Phong vì ung thư tế bào gan đã làm phẫu thuật một lần, sau phẫu thuật bác sĩ yêu cầu ông ấy kiên trì tham gia hóa trị liệu một thời gian. Chung Lê Anh cũng dựa theo lời dặn đó, Tịch Thiếu Phong mỗi lần đều đồng ý nhưng có việc lại dễ dàng quên đi chuyện này.
Nghiêm Chân đưa cho bà tớ khăn giấy, thấy bà ấy cũng dần dần thở đều lại. Chung Lê Anh lẳng lặng trì hoãn trong chốc lát, nhìn cô rồi nở nụ cười, “Để cho cháu chế giễu rồi.”
Nghiêm Chân lắc lắc đầu,, ngồi xuống bên cạnh bà, ánh mắt dừng ở trên người tiểu gia hỏa đang chơi súng ở cách đó không xa, rồi nở nụ cười, “Có dì ở đây thì chú Tịch rất hạnh phúc.”
Chung Lê Anh hừ một tiếng, “Ông ấy cũng mặc kệ dì, lúc còn trẻ có một lần cũng muốn tham gia diễn tập, thời điểm áp sát vào mục tiêu dẫn đường, do gần quá nên bị đạn bắn trúng chân cùng bụng, thời điểm đưa đến bệnh viện cả người máu chảy đầm đìa. Dì xem sợ tới mức chỉ biết đứng đó khóc, nhưng cháu có biết ông ấy tỉnh lại thì nói gì không?” Chung Lê Anh bắt chước ngữ khí của Tịch Thiếu Phong, “Như thế nào đưa tôi đến bệnh viện rồi, hy sinh cũng muốn hy sinh ở trên chiến trường thôi.”
Nói xong, bà nở nụ cười nhưng trong ánh mắt lại sóng sánh nước mắt chưa được lau khô.
Nghiêm Chân lén lút cầm tay bà, “Kỳ thật chỉ là chú ấy lừa dì thôi mà.”
Trên đời này có một loại anh hùng thật sự, tên là ôn nhu hương.

CHƯƠNG 50
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Cố Hoài Việt cùng Thẩm Mạnh Xuyên đi ra.
Nghiêm Chân vội vàng đứng dậy hỏi, “Chú Tịch thế nào rồi?”
“Chú ấy hơi mệt, trước hết nên nghỉ ngơi.” Anh nói xong rồi nhìn về phía Chung Lê Anh, “Dì Chung, chú ấy nhờ cháu đưa dì trở về. Giờ cũng đã trễ thế này, dì cũng nên nghỉ ngơi…”

Chung Lê Anh lắc lắc đầu, “Lát nữa Tiếu Tiếu cũng tới đây, dì ở đây đợi con bé một chút.” Tích Tiếu là con gái mà Tịch Thiếu Phong cùng Chung Lê Anh thu dưỡng, du học ở nước ngoài, mới về nước chợt nghe nói ba bị bệnh tim phải nhập viện, giờ này đang vội vàng chạy đến đây. Tịch Thiếu Phong không muốn con gái phải lo lắng nhưng còn không có biết rằng con gái mình đã về nước.
Cố Hoài Việt cũng không miễn cưỡng bà ấy nữa, mang theo Nghiêm Chân cùng Gia Minh về nhà.
Thẩm Mạnh Xuyên cùng với bọn họ cùng nhau đi ra khỏi phòng bệnh, tiểu gia hỏa kia hiển nhiên đối với những ký ức về miệng quạ đên Thẩm Mạnh Xuyên này vẫn còn mới mẻ, nên không tránh khỏi cứ quay đầu cố ý trừng mắt liếc nhìn hắn mấy cái.
Đến lần thứ ba thì Thẩm Mạnh Xuyên liền buồn bực, trừng lại, “Tôi nói này, tiểu tử nhà mấy người nuôi dưỡng cũng không quá ỷ lại nha. Còn nhỏ như vậy mà cũng đã biết đồng lòng chống lại người bên ngoài nha.”
Nghiêm Chân liếc mắt nhìn hắn một cái, chế trụ tiểu gia hỏa kia, không cho cậu bé hồ nháo nữa.
Cố Hoài Việt nhìn lướt qua vợ cùng con trai, sau đó che chở cho hai người họ thì mới nói, “vẫn trở về căn cứ diễn tập nghỉ ngơi hay sao?”
“Cái này không cần cậu quan tâm.” Hắn tháo mũ xuống, ánh mắt nhìn đi nơi khác, “Áp lực ngàn cân, đổi lại là cậu có ngủ được không?”
Cố Hoài Việt thản nhiên nở nụ cười rồi nói, “Chỉ có thể cảm động lây thôi, hơn nữa có điểm tiếc nuối.”
Thẩm Mạnh Xuyên chỉ biết nghiến răng nghiến lợi, vừa chuyển đầu thì biểu tình có chút phức tạp, tầm mắt dừng ở trên người của Nghiêm Chân, mà phản ứng có cô bình tĩnh ngoài dự kiến của hắn, cô hướng hắn gật gật đầu, hơn nữa còn mỉm cười.
So với thời điểm trước kia, đều là như những người bạn rồi.
Thẩm Mạnh Xuyên không ngốc, biết dưới tình huống của hắn, bạn tốt chính là một loại bất hòa khác.
Bỗng nhiên vô duyên vô cớ bị người ta kéo đến đây, Thẩm Mạnh Xuyên bị bắt quay đầu, căm tức nhìn Cố Hoài Việt.
“Vậy tôi đi trước, thằng bé này có vẻ mệt rồi.”
Khốn cái P ấy, hai mắt to đang lườm lấy hắn.
Nội tâm của Thẩm Mạnh Xuyên như muốn phát hỏa, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nét tươi cười, “Đúng vậy, vợ và con trai giống như lò sưởi làm ấm giường, đương nhiên là muốn về nhà rồi.”
Nói xong chỉ thấy Nghiêm Chân ngẩng đầu, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Cố Tham mưu trưởng thực vừa lòng với hành động bao che khuyết điểm của vợ mình, ý cười đong đầy nơi đáy mắt, nhưng trên mặt vẫn là thản nhiên, hằng năm đối đãi với Thẩm Mạnh Xuyên như kẻ địch như vậy thì đương nhiên sẽ không thể cho hắn sắc mặt hòa nhã nào rồi, “Tôi đây liền chúc thẩm sư trưởng sớm ngày tìm được ôn nhu hương của mình. Gia đình tôi đi trước.”
(ôn nhu hương : ý ở đây là chỉ vợ, sự quan tâm từ người vợ )
Thẩm Mạnh Xuyên chửi thầm một tiếng, nhìn bóng dáng ba người rời đi mà vuốt mặt, “Đúng là càn rỡ.”
Về nhà, rửa mặt xong nằm ở trên giường, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm thấy chính mình có chút quá đáng với Thẩm Mạnh Xuyên. Hắn cũng không có làm sai cái gì, cho dù làm sai cũng nói xin lỗi rồi, biết được rằng hắn như thế nhưng ngược lại có chút keo kiệt.
Cô thở dài một hơi, lập tức bị người nào đó ở phía sau chặn ngang ôm lấy, “Làm sao vậy?”
Một vòng ôm ấp ám khiến cô không khỏi nhích tới gần hơn, “Không có việc gì.”
Anh hôn lên cái trán của cô, “Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Cô ừ một tiếng, nhưng nghĩ gì đó nên vẫn xoay người sang chỗ khác mà nói, “Hoài Việt, vừa rồi ở bệnh viện chúng ta đối với Thẩm Mạnh Xuyên như vậy có phải là có phần quá đáng hay không?”
Cố Hoài Việt mở to hai mắt, nhìn ánh mắt của cô ở trong đêm tối lại càng sáng ngời hơn, cười cười, “Không có việc gì đâu, hai người bọn anh đội chọi gay gắt đã thành thói quen. Đối với hắn mà nói, lời châm chọc của anh so với sự đồng tình càng dễ nghe hơn nhiều.”
Nghiêm Chân rầu rĩ cười cười, nằm ở trong ngực anh, cảm thụ tiếng tim đập phập phồng trong lồng ngực, “Em có chuyện còn không có nói cho anh biết.”
“Chuyện gì?” Anh đùa nghịch mái tóc dài của cô, thấp giọng hỏi.
“Kỳ thật em cùng Thẩm Mạnh Xuyên ở trước kia cũng đã từng quen biết.”
“Hả?” Cố Hoài Việt nhíu mày, cánh tay ôm lấy cô hơi dùng sức , “Thành thật khai báo.”
Nghiêm Chân trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Cũng không xem là quen biết được, nhưng cũng đã từng gặp qua, Nhưng một lần đó hắn ta bắt nạt em quá mức, về sau cũng chưa từng có gặp lại nữa.” Sau này vẫn là trên thảo nguyên mà gặp lại hắn, lúc đó cô thật sự là không nhớ rõ hắn, thẳng đến sau này hắn lại mang theo Thẩm Mạnh Kiều cùng Tưởng Di đến sư bộ, cô mới nhớ tới hắn.
Khi đó cô rất ghét hắn, thù cũ cộng thêm hận mới càng sâu. Nhưng hiện tại nghĩ lại, cảm giác gì cũng đã không còn nữa. có lẽ thời gian thật sự là phương thuốc chữa lành miệng vết thương. Cô nghĩ như vậy, mới phục hồi lại tinh thần, ngẩng đầu lại nhìn thấy Cố tham mưu trưởng đang xuất thần nhìn chằm chằm vào cô.
Nghiêm Chân vội hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không có việc gì.” Anh nói xong, đem cô ôm chặt vào trong lòng, “May mắn.”
May mắn, may mắn gì chứ? Người này nói chuyện như thế nào mà nói chỉ nửa câu thế này?
Nghiêm Chân đang buồn rầu mà hỏi, “May mắn cái gì?”
Người trên đỉnh đầu cô lại làm như đang ngủ, sau một lúc lâu cô cũng sắp buông tha để biết được đáp án thì chỉ nghe anh nói một câu, “May mắn hai người chúng ta đã kết hôn.” Con khỉ Thẩm gia kia không thể làm trò được nữa rồi.
Nghiêm Chân sửng sốt một chút, khi phản ứng lại được thì có chút dở khóc dở cười, thì ra người này cũng có lúc ngây thơ như vậy. Cô đẩy anh ra, muốn xoay người nhưng lại bị người nào đó chặn lại.
“Đừng nháo.” Anh nói, anh cần nói một chuyện với em.”
“Chuyện gì thế?”
“Diễn tập còn chưa có kết thúc, mấy ngày này anh phải đi theo bên người Lộ phó tư lệnh để quan sát diễn tập. Cho nên ngày nghỉ cũng bị hủy bỏ…” Anh nói có chút chần chờ.
“Em biết.” Nghiêm Chân rầu rĩ nói một câu, anh để cho cô chán ghét một chút nhưng luôn có thể bảo trì bình tĩnh nhắc nhở cô thời điểm nào nói tạm biệt.
Cố Hoài Việt cũng biết cho nên chỉ có thể ôm lấy cô, thấp giọng nói, “Anh xin lỗi..”
Trước kia vướng bận của anh rất ít, luôn là quần áo nhẹ nhàng mà ra trận. Nhưng hiện tại anh đã có được một nửa của mình, thiếu phương pháp rồi lại cảm thấy áy náy, anh không thể lại đi ra chiến trận một cách tự nhiên nữa, bởi vì có ràng buộc, một sự ràng buộc ngọt ngào. Nói đến thế cũng bởi vì hơn một người mà thôi.
Nghiêm Chân liền cảm giác được tâm của mình như bị ai đó nhéo vào, có chút đau đớn. Cô túm nhanh quần áo của anh, dúi đầu vào trong lòng anh, không dám nhìn anh. Bởi vì chỉ cần cô ngẩng đầu lên, anh có thể thấy rõ ánh mắt ướt át của cô.
“Về sau không cho nói ba chữ này nữa. Em rất ghét.”
Anh buồn, nở nụ cười nhẹ, “Anh không nói nữa.”
Kỳ thật cái gì cũng không nói, cứ im lặng đợi như vậy cũng tốt rồi. Cùng với sự oán giận vì thời gian quá ít của bọn họ, còn không bằng tận tình hưởng thụ mỗi phút giây hai người ở cùng nhau.
/…………..
Diễn tập tiến vào giai đoạn thứ hai, Cố Hoài Việt đi theo Lộ phó tư lệnh để quan sát diễn tập mà tiểu gia hỏa Cố Gia Minh cùng Nghiêm Chân cũng đã kết thúc những ngày nghỉ, không thể không trở về thành phố C.
Lý Uyển tự mình tới sân bay đón hai người, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của tiểu gia hỏa kia mà đau lòng.
“Đây gọi là đây hả? Thừa dịp hứng lên thì đi, mất hứng thì về sao.”
Nghiêm Chân đi theo cũng chỉ cười cười, trong lòng cũng khó miễn cưỡng có chút mất mát.
Trên đường trở về nhận được điện thoại của giáo sư Lý, nói tài liệu mà Nghiêm Chân nhờ bà ấy tìm đã tìm đủ rồi, hỏi cô khi nào thì qua lấy. Nghiêm Chân thế này mới nhớ tới chính mình vài ngày trước đó bị Tống Phức Trân đả kích nên nhất thời muốn ra sức học lên nghien cứu sinh, lập tức cảm ơn bà rồi hẹn ngày tới nhà thăm hỏi.
Tắt điện thoại, Lý Uyển cũng đã dỗ được tiểu gia hỏa kia, Nghiêm Chân nghe thấy bà thở dài một hơi, “Con cũng có việc, nó cũng có việc, khi nào thì trong cái bụng này mới có thể có tin vui chứ?”
Nghe bà nói trắng ra như vậy, Nghiêm Chân có chút ngượng ngùng mà vuốt vuốt tóc.
“Mặc kệ nói như thế nào đi nữa, chờ lần sau nó trở về thì phải làm một cái hôn lễ nữa thôi.” Mẹ Cố đã nói rõ ràng như vậy.
Nghiêm Chân có chút dở khóc dở cười nhìn bà, càng nói càng hăng hái.
“Mẹ, Hoài Việt anh ấy bây giờ còn không có thời gian…”
“Con cũng đừng nuông chiều nó nữa.” Mẹ Cố liếc mắt nhìn cô, giải quyết dứt khoát, “Cứ quyết định như vậy đi, lần khác phải đi xem áo cưới.”
Nghiêm Chân nhất thời còn có chút trợn tròn mắt.
Quả nhiên, trở lại thành phố C chưa có kịp nghỉ ngơi thì mẹ Cố đã lôi kéo Nghiêm Chân đi đến các cửa hàng áo cưới để thử áo cưới.
Từng chiếc áo cưới xinh đẹp được đưa tới trước mắt cô, những bộ váy mà Nghiêm Chân cơ hồ xem vừa mắt thì mẹ Cố lại không có hài lòng.
“Cái này rất tục tằng quá, đổi.”
“Cái này để lộ ra nhiều quá, đổi.”
“Cái này giành cho người mập đấy chứ, con dâu của tôi nhỏ nhắn thế này.”
Người hướng dẫn mua có chút luống cuống tay chân, hỏi mẹ Cố, “Vậy phu nhân muốn váy cưới kiểu gì?”
Lý Uyển nghĩ nghĩ rồi nói, “Con dâu tôi mặc vào có thể làm cho người ta cảm giác được sự phát triển của một cô gái có được sự hạnh phúc…”
Người kia cũng a một tiếng, nhìn về phía Nghiêm Chân mà cầu viện.
Nghiêm Chân đi qua, kéo tay mẹ chồng mình, để cho bà ngồi xuống, “Mẹ, mẹ đừng có gấp quá. Hoài Việt không biết khi nào trở về, đến lúc đó chúng ta đi chọn cũng không muộn.”
Mẹ Cố uống một ngụm trà rồi nói, “Khó mà làm được, con làm chuyện gì mà cũng phải dựa vào nó thì có thể bị chậm lại, mẹ tự mình xử lý cho các con.”
Quay đầu lại, bà nhìn Nghiêm Chân, “ Thời điểm hai đứa đi đăng ký kết hôn, hiện tại cử hành hôn lễ không thể qua loa được.”
Nghiêm Chân cười cười, cũng tùy ý mẹ chồng mình vậy.
Buổi tối về nhà, Nghiêm Chân nhận được điện thoại của Cố Hoài Việt gọi về.
Giọng nói của anh ồm ồm, giống như bị khói thuốc súng làm cho khó thở, uống lên mấy ngụm nước thì mới có thể nói ra một câu.
“Diễn tập đã xong rồi sao?”
“Uh, đã xong.” Anh nuốt xuống nước miếng, không muốn nói nhiều về chuyện diễn tập nên hỏi cô, “Vừa rồi anh gọi điện thoại về cho mẹ, mẹ nói hai người đi thử váy cưới rồi.”
“Đó chính là tự mẹ quyết định lấy.” Nghiêm Chân hừng hực đánh gãy lời của anh.
Cố Hoài Việt thấy cô phản bác lại như vậy thì có điểm muốn cười, “Nghiêm Chân, anh hiện tại đang gặp khó khăn về việc nói chuyện, em đừng đánh gãy lời anh nói. Hãy để anh nói nốt đi nhé?”
“Vâng.” Cô đỏ mặt ngồi trên ghế sofa, thuận tiện nhìn về phía tiểu gia hỏa đang nhíu mày kia ý bảo cậu bé về phòng làm bài tập đi. Tiểu gia hỏa kia thật khinh thường xoay người qua đi chơi trò chơi, cái miệng nhỏ nhắn than thở: ai muốn nghe hai người nói thầm như thế chứ?
“Em là một người rất tốt, nhớ kỹ, trong hôn lễ anh muốn được nhìn thấy một cô dâu xinh đẹp nhất.”
“Hả?’ Nghiêm Chân có chút phản ứng không kịp.
Cố Hoài Việt khụ một tiếng rồi nói, “Anh muốn nói, chờ anh trở về, chúng ta sẽ cử hành hôn lễ, em nói có được không?”
Nghiêm Chân có chút trố mắt, khi phản ứng lại đươc thì thấp giọng oán giận với người đầu kia điện thoại, “Cái gì mà được không, cũng đã đăng ký kết hôn rồi, chẳng phải chỉ còn thiếu mỗi bước này thôi sao?”
Đương nhiên là không giống, Cố tham mưu trưởng âm thầm nói trong lòng như vậy.
“Anh đây coi như là em đồng ý rồi, đúng không?”
“Vâng.” Cô dùng nhỏ giọng như là không thể nghe thấy mà trả lời.
“Anh bên này rất ồn ào nên nghe không thấy.”
“Em đồng ý rồi.” Mặt cô đỏ lên, rống một tiếng rồi ngắt điện thoại, lại không biết người ở đầu kia điện thoại nhìn ống nghe mà cười ngu ngơ ước chừng 5 phút.
Cô còn không biết anh sao, sẽ lại hứa suông thôi, hơn nữa thời gian xa cách lần này kéo dài tới ba tháng.
Ba tháng không gặp không thấy bóng người, kết hôn cái gì chứ. Cho dù chọn được áo cưới đẹp rồi đặt ở trong nhà cũng là lo lắng suông, không duyên cớ lại càng thêm ngột ngạt.
Nghiêm Chân thở dài một hời, đem sách phân loại. Gần đây cô cũng bề bộn nhiều việc, trừ công việc phải làm ở thư viện, còn phải xem tư liệu ôn tập để chuẩn bị cho cuộc thi nghiên cứu sinh vào năm sau.
Tiểu Lưu đi theo phía sau cô, càng không ngừng oán giận, “Gần đây lại phải đi xem mắt, phiền chết mất.”
Nghiêm Chân khẽ cười, “Em còn trẻ tuổi như vậy cũng đã lo lắng chuyện lập gia đình rồi sao?” Nói xong mới nhớ tới mình năm trước, nếu không cùng người nào đó kết hôn thì chỉ sợ giờ này còn phải tiếp tục đi xem mắt nữa rồi.
“Không phải, em không muốn nói…”
Tiểu Lưu vung tya lên, vừa nói ra vài từ Nghiêm Chân liền cảm giác trước mắt mơ hồ một mảnh, giống như muốn té xỉu. Tiểu Lưu vội vàng đưa một tay đỡ lấy cô, một tay nắm lấy giá sách bên cạnh, miệng không khỏi nói thầm, “Choáng đầu này cũng lây bệnh sao? Như thế nào mà cả em cũng có chút choáng váng thế này.”
Nghiêm Chân chậm rì ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nói với Tiểu Lưu, “không phải choáng váng mà là .. động đất.”
Tầng trệt cũng bị lắc lư rất nhỏ, toàn bộ trường học, thậm chí toàn bộ thành phố đều sôi trào lên.
Cũng may động đất chỉ xảy ra hơn 10 giây, Nghiêm Chân bất chấp tất cả ném sách ở đó, cùng Tiểu Lưu nói vài câu rồi chạy ra ngoài.
Các thầy cô giáo cũng đã hợp các em học sinh lại rồi xuống dưới quảng trường trước dãy phòng học. Nghiêm Chân mất một chút thời gian mới đến được dãy phòng học của tiểu gia hỏa Cố Gia Minh.
Lúc này tiểu gia hỏa kia đang mang túi sách trên lưng dỗ Lâm Tiểu Tiểu vừa bị dọa khóc, vừa ngẩng đầu nhìn thấy cô thì vui vẻ đưa tay về phía cô ngoắc ngoắc, “Cô giáo Nghiêm.”
Nghiêm Chân lấy lại bình tĩnh, đi về phía cậu bé.
“Mấy em không có việc gì chứ?”
Tiểu gia hỏa kia lắc lắc đầu, Lâm Tiểu Tiểu khóc nức nở giữ chặt tay cô, Nghiêm Chân sờ sờ đầu cô, “Không sợ, hiện tại không có việc gì rồi.”
Cũng may là động đất ở cường độ thấp, đối với thành phố C mà nói thì không có ảnh hướng lớn gì.
Vừa vặn là thời điểm tan học, rất nhiều phụ huynh học sinh ở ngoài cổng trường chờ con, đến khi thấy được con của mình được cô giáo đưa ra thì mới yên tâm.
Nghiêm Chân đem Lâm Tiểu Tiểu giao cho mẹ của cô bé, sau đó vội vàng mang Gia Minh về nhà.
Đến Cố Viên, cô còn chưa kịp tiến vào đại sảnh đã nghe tiếng nói chuyện điện thoại của mẹ chồng.
Lý Uyển đang cùng người ở đầu kia điện thoại nói chuyện hăng say, nhất thời ngẩng đầu nhìn thấy Nghiêm Chân thì vội vàng gọi cô vào, “Xem, vừa mới nhắc là đã tới rồi, là bà nội của con điện thoại tới.”
Nghiêm Chân nhận điện thoại, biết được bà nội không có việc gì cũng hơi yên tâm.
Chuyên mục Tin tức liên tục đưa tin về vụ động đất lần này, tâm động đất ở thành phố Q cách thành phố B không xa, cấp độ động đất là 7.1
Nghiêm Chân nghe sơ qua con số này mà hoảng sợ, nơi phát ra trận động đất đáng kinh sợ này với nơi bị ảnh hưởng lớn của động đất của hai năm trước là đối lập, cấp độ động đất cũng không cách biệt mấy, nhưng có thể nghĩ được hậu quả nghiêm trọng đến mức độ nào. Nơi xảy ra động đất của hai năm trước vẫn còn là một ký ức còn mới mẻ, cảnh tưởng của những hậu quả trước mắt làm cho người ta không dám nhìn thẳng. Rất nhiều sinh mệnh sống đã bị chôn vui dưới lớp gạch ngói, qua đời lặng lẽ không một tiếng động, trong đó cũng có không ít trẻ nhỏ.
Sự thật là tình huống không ngừng chuyển biến xấu, dư chấn không ngừng, lại đúng lúc này mưa lớn liên tiếp khiến gia tăng số người gặp nạn lên, con số tử vong cũng không ngừng tăng lên, tình hình tai nạn ở nơi xảy ra động đất càng ngày càng được đặt ở mức cảnh báo cao nhất.
Chỉ mong ông trời phù hộ cho người dân ở khu vực này có thể thuận lợi vượt qua tai nạn lần này. Nghiêm Chân ở trong lòng mặc niệm, vừa đứng dậy liền nhìn thấy Lý Uyển chạy thật nhanh xuống dưới lầu dưới.
Cô không khỏi kinh ngạc, vội vàng đỡ lấy bà, “mẹ, làm sao vậy?”
“Gọi điện thoại, nhanh đi gọi điện thoại.”
“Mẹ gọi điện thoại làm gì thế?” Chỉ sợ hiện tại không thể liên lạc được, cũng không thể gọi bằng di động lại càng tăng thêm gánh nặng.
Mà Lý Uyển lo lắng nên nói năng lộn xộn,, “Vừa rồi mẹ gọi điện cho Hòa Hòa, nó nói rằng Hoài Ninh đã dẫn người đi tới khu vực bị tai nạn rồi, con nhanh chóng gọi điện thoại cho Hoài Việt đi, lập tức gọi điện thoại đi, khuyên hắn đừng đi, đừng để cho hắn đi.” Mẹ chồng đã nghĩ gì đó rồi vỗ sau đầu mà nói, “Không được, không cần gọi cho hắn nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho lão Tịch…”
Gặp Nghiêm Chân không có phản ứng gì, bà liền tự mình đi gọi điện.
Nghiêm Chân như giật mình, đứng ngẩn người ở nơi đó.
Cô nghĩ rằng mình đã quên đi một việc.
Cô giống như mới nhớ tới chồng của mình là một người quân nhân, một người mà quốc gia cần thì luôn làm, là một giải phóng quân.
Ý thức được điểm này, Nghiêm Chân bỗng nhiên cảm giác được sự hoảng hốt.
……………
Văn phòng của Tịch tư lệnh ở quân khu B.
Tịch Thiếu Phong bị bệnh nặng mới khỏi, chiếc ghế này còn không có ngồi ổn thì liền nhận được điện thoại từ thành phố C gọi tới. Tắt điện thoại, ông nghiêm mặt gọi Cố Hoài Việt ở sư đoàn A vào văn phòng của mình, khoảng cách không xa khi đứng nói chuyện.
“Báo cáo.”
“Vào đi.” Ông lên tiếng, người nọ đẩy cửa mà vào.
Cố Hoài Việt làm một cái quân lễ, “Tư lệnh viên tìm tôi có việc gì sao?”
Biểu tình Tịch Thiếu Phong phức tạp, gật gật đầu, cầm lên một điếu thuốc nhưng còn chưa có châm thì đã bị Cố Hoài Việt ngăn lại, “Dì Chung có lệnh, chú không thể hút thuốc.”
Tịch Thiếu Phong đành phải trừng mắt nhìn anh một cái, ngượng ngùng buông điếu thuốc trong tay xuống, “Bộ đội mấy ngày nay thế nào? A, tôi là nói cảm xúc của các chiến sĩ thế nào?”
“Đã xong thời khắc chuẩn bị.”
Người này biết ông hỏi trọng điểm, ngón tay Tịch Thiếu Phong theo bản năng vuốt ve mặt bàn đá cẩm thạch, “Các cậu đã nhận được lệnh rồi sao?”
“Vâng.” Cố Hoài Việt đứng thẳng người trả lời vấn đề của ông ấy, bởi vì khoảng cách từ thành phố B tới huyện Y rất gần, cho nên bộ đội nơi này đều được điều đến khu xảy ra tai nạn.
Tịch Thiếu Phong lại gật gật đầu, do dự lại do dự nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói, “Cậu trở về an bài một chút, lần này cậu ở lại trực đơn vị.”
Ông nói với tốc độ cực nhanh.
Cố Hoài Việt cũng rất nhanh, phủ quyết một cách rõ ràng, “Không được.”
Tịch Thiếu Phong trừng mắt, “Hãy bớt sàm ngôn đi, thừa dịp tôi còn không đổi ý.”
Cố Hoài Việt nở nụ cười, “Chính chú còn thuyết phục không được chính mình mà còn muốn thuyết phục cháu sao?”
Tịch Thiếu Phong ngồi xuống, có chút mệt mỏi, “Vậy thì… cậu muốn đi cũng có thể, cậu đi thuyết phục mẹ cậu đi, điều kiện tiên quyết là làm cho bà ấy đừng nhắc tới thương thế của cậu.”
Cố Hoài Việt dừng một chút rồi mới nói, “Đó cũng là do sự chêch lệch về tuổi tác.”
Anh từng bị thương qua, nhưng đó là chuyện khi đang còn ở đại đội đặc chủng, từ khi chuyển đến đây cũng đã qua mấy năm, mẹ anh chẳng qua là muốn tìm cái cớ không cho anh đi.
Tịch Thiếu Phong nói, “Tôi đã nói với mẹ cậu là sẽ trả lời bà ấy. Được rồi, cậu trở về đi.”
“Các chiến sĩ năm phần thì có hơn bốn phần muốn đi tới nơi xảy ra động đất đó rồi.”
“vậy cậu ở lại coi chừng một phần năm còn lại đi.” Tịch Thiếu Phong trảm đinh tiệt thiết, “Những chiến sĩ ở lại này, tư tưởng cảm xúc cũng phải chiếu cố đến, đặc biệt là những người có gia đình người thân ở trong khu vực xảy ra tai nạn, phải đặc biệt chú ý…”
“Chính ủy sẽ đến chỉ đạo về công tác tư tưởng.” Cố Hoài Việt cố gắng nói ý kiến của mình.
“Ai làm đều giống nhau.”Tịch Thiếu Phong vẫy tay, không muốn lại cùng vị tham mưu trưởng này đấu võ mồm nữa.
Cố Hoài Việt bật cười, “Chú đây là đang thuận nước dong thuyền để cho thoái mái đấy à, xoay người khiến cho cháu không bằng 4/5 các chiến sĩ thế này. Cháu cũng biết, đến lúc đó bọn họ trở về, ta cũng sẽ phải thoát quân hàm cùng quân trang cho bọn hắn đón gió.”
“Cậu…” Tịch Thiếu Phong chán nản, dám lấy điều này để uy hiếp ông sao? Tiểu tử này là thừa sự can đảm có phải không?”
Cố Hoài Việt thu lại nét cười, “Chú Tịch, cháu nhớ rõ thời điểm cháu tham gia quân ngũ ở quân khu Tây Tạng cũng có gặp qua một trận động đất lớn, trong khi đó quân khu đã nhanh chóng điều rất nhiều binh lính đi cứu viện. Chú là người dẫn đầu, chú xuất phát trước dẫn theo đội ngũ và còn nói một câu, chú có nhớ là mình đã nói gì không?”
Tịch Thiếu Phong trừng mắt nhìn anh, Cố Hoài Việt không nhanh không chậm mà nói từng chữ một, “Chú nói rằng, thân nam nhi không quản nguy hiểm, khiến cho bản thân không bao giờ cảm thấy có lỗi với cuộc đời này.” Những lời này anh nhớ đến bây giờ, cơ hồ là không chút ghĩ ngợi liền thốt ra, “Hiện tại đúng là đang gian đoạn có nguy hiểm, cháu còn không sợ, chú sợ sao?”
Tịch Thiếu Phong nghe anh nói như vậy thì cũng trầm mặc vài giây, sau đó vỗ vỗ bờ vai của anh, giọng nói khàn khản, “Cậu đi đi…”
“Chú Tịch.”
Tịch Thiếu Phong sửa sang lại quân hàm trên vai anh, “trước khi đi, gọi điện thoại cho mẹ cháu…”
Cố Hoài Việt cười cười, làm quân lễ, “vâng.”
Nhìn bóng dáng Cố Hoài Việt rời đi, Tịch Thiếu Phong cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại tới thành phố C, tiếng đô vang lên hai tiếng thì có người liền nhận điện thoại, xem ra người đầu kia luôn luôn chờ cuộc điện thoại này.
“Thế nào?” Cố phu nhân lo lắng hỏi.
Tịch Thiếu Phong không biết nói như thế nào, nhưng sự trầm mặc này cũng đã nói lên một chút, đầu kia cũng thở dài một hơi rồi ngắt điện thoại.
Tiểu tử này! Tịch Thiếu Phong không khỏi cười khổ.
Cố Hoài Việt đem xe dừng ở dưới lầu, đi nhanh vào bên trong. Thông tín viên Tiểu Mã thấy anh đi vào thì cũng làm một cái quân lễ rồi nói, “Tham mưu trưởng, buổi sáng người nhà của anh đã điện thoại tới.”
Anh giật mình một chút rồi gật gật đầu, “Tôi biết rồi.”
Thứ hai này đội ngũ cứu viện sắp tới sẽ xuất phát, sự tình cần phải xử lý rất nhiều, hơn nữa cảm xúc của những chiến sĩ có tên trong danh sách gia đình nằm trong khu vực xảy ra động đất cũng phải được chiếu cô. Trong bộ đội đem hết toàn lực giúp bọn họ liên hệ với người nhà, nhưng có những chiến sĩ cá biệt không liên hệ với người nhà được thì trong lòng nóng như lửa đốt.
Kiều phó sư trưởng đã dẫn đầu một đội cứu viện tiến vào nơi xảy ra tai nạn nghiêm trọng nhất trong khu vực xảy ra động đất, thứ hai này sẽ có một đội cứu viện nữa do anh cùng Lưu Hướng Đông tự mình dẫn dắt tới thẳng khu vực tâm của trận động đất.
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Mã hoang mang rối loạn từ bên ngoài chạy vào, nói rằng các chiến sĩ có gia đình đang ở trong khu vực động đất lớn đã uống một ít rượu, còn đang làm loạn ở ngoài kia.
Cố Hoài Việt từ trong đống giấy tờ công việc ngẩng đầu lên, nhíu mày, “Sao lại thế này?”
Tiểu Mã lắc lắc đầu, “Tôi nghe nói là ở căn tin thứ hai, Lưu sư trưởng đã đi qua đó rồi.”
Khoảng cách giữa thành phố B tới tỉnh Q cũng tương đối gần, chịu ảnh hưởng lớn của việc thay đổi thời tiết một cách thất thường. Giờ phút này mặc dù đã là tháng tám những độ ấm cũng không cao, hơn nữa đêm ngày hôm qua mới có một trận mưa lớn nên sáng hôm nay rời giường liền cảm giác được sự lạnh lẽo.
Cố Hoài Việt đi nhanh về phía căn tin, lúc này lại bắt đầu có mưa nhỏ nhưng là phía trước căn tin thứ hai vẫn đứng một loạt binh. Đứng ở phía trước là sư trưởng Lưu Hướng Đông. Người này có đường nét thô kệch của hán tử Sơn Đông, căn bản nhìn qua liền dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác kính sợ, giờ phút này nghiêm mặt mím môi, một câu cũng không nói thì lại càng có vẻ của hung thần.
Cao Tường đứng ở bên cạnh hắn, thấy Cố Hoài Việt thì nhanh đi về hướng anh.
“Như thế nào lại muốn giáo huấn bọn họ ở chỗ này, mở rộng ra một phạm vi nữa thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Đây là thời gian cơm chiều, lui tới đều là binh lính, thấy đội ngũ kỳ quái này cũng đều không tự chủ được mà đứng lại.
Cao chính ủy nói, “Đây là lão Lưu cố ý, nói là răn đê” Nói trắng ra chính là giết gà dọa khỉ.
Cố Hoài Việt mím môi, không thèm nhắc lại.
Lưu Hướng Đông đứng ở bậc thang ven đường đi của căn tin, đầu vừa ngẩng, tầm mắt lướt qua những đỉnh đầu của những binh lính đứng trước mặt này. Những binh lính này đều có gia đình ở huyện Y, nhưng lại toàn nằm trong danh sách những người không được đi cứu viện, nỗi nhớ nhà làm cho họ càng sầu khổ đầy bụng, uống vào chút rượu thì lại biến thành như vậy.
Lưu Hướng Đông thanh thanh cổ họng, hắn gần nhất chỉ là kêu gọi mọi người cũng đã không dưới mười lần, cổ họng sớm đã khàn đi, có thể hạ giọng lên thêm vài phần uy nghiêm , “Nghiêm….”
Hắn ngưng tụ tầm mắt, nhìn sáu cái sắc mặt đỏ bừng trước mặt này, trên mặt bọn họ đều có một phần nước, không biết là do mưa hay là nước mắt.
“Toàn thể các chiến sĩ nghe lệnh của tôi… đem quân trang cởi ra cho tôi.”
Lời vừa nói ra, đừng nói là sáu người lính kia, chính ủy Cao Tường cũng mở rộng miệng, “Lão Lưu đang làm cái gì vậy?”
Cố Hoài Việt đã có đáp án trong lòng, “Không có việc gì đâu.”
Sáu người lính làm loạn bị đàn áp xuống, trong lúc nhất thời quên chấp hành mệnh lệnh. Mặt Lưu Hướng Đông không chút thay đổi nhìn bọn họ, “Như thế nào? Không nghe thấy mệnh lệnh của tôi? Cởi ra.”
Họ đang mặc là quân trang mùa hè, cởi vài cái nút liền cởi ra toàn bộ áo, chỉ còn lại chiếc áo ba lỗ màu trắng. Lưu Hướng Đông liếc mắt một cái nhìn tới những chiếc áo ba lỗ có những vòng tròn hay hình số tám màu hồng thì nói, “Áo trong cũng cởi ra.”
Lúc này là không hề đáng nghi ngại, chấp hành mệnh lệnh.
Mưa giúp bọn họ thanh tỉnh thần trí sau khí uống rượu, sáu người lính đứng thẳng hàng.
“Đứng ở chỗ này cho các cậu tỉnh rượu.” Lưu Hướng Đông nói, “Quân trang này trước hết tạm thời đừng mặc, chờ khi nào giống một người quân nhân thì hãy mặc vào cho tôi.”
Hắn đứng đó, nhìn bọn họ nói, “Không cho các cậu đi còn ủy khuất các cậu sao? Nhìn xem bộ dạng của cậu hiện tại là cái bộ dạng gì?”
Không phải là bọn hắn tàn nhẫn, mà đây là vấn đề không thể không lo lắng đến, những binh lính hiện tại ý chỉ có vẻ bạc nhược, vì phòng gặp chuyện không may, hắn không dám tùy tiện dẫn bọn họ đi.
Lưu Hướng Đông lạnh lùng nói, “Số mệnh của những người lính là đồng hành cùng quốc gia. Quốc gia gặp phải những tai nạn ngoài ý muốn hết sức nghiêm trọng, các cậu cũng chỉ có được bộ dạng này thôi sao? Còn muốn đi cứu nước cứu người sao? Vô nghĩa.”
Nói xong, trong nháy mắt yên tĩnh qua đi, sáu người lính này tuổi còn nhỏ không chịu được chất vấn của hắn, cúi đầu nức nở ra tiếng, “Tôi nhớ nhà, tôi nhớ ba mẹ, tôi tham gia quân ngũ hai năm không về nhà, tôi muốn về nhà…”
Trong lúc nhất thời nơi đây trở nên thương cảm len, giọng nói của Lưu Hướng Đông chậm rãi vang lên, dùng giọng nói khàn khàn mà nói với bọn họ, “Các cậu phải tin tưởng vào các chiến hữu của mình, chỉ cần có một người còn sống thì cho dù có phải phế bỏ cả hai tay cũng sẽ đem bọn họ đào ra. Hiểu chưa?”
Câu hỏi này chính là hỏi sáu người này, cũng đã có người trả lời được câu hỏi của hắn, “Hiểu được…”
Lưu Hướng Đông dừng ánh mắt ở trên người những người lính của hắn, rút cuộc cũng cười cười, rất nhanh thu lại nụ cười, ra mệnh lệnh, “Nghe lệnh, đem quần áo mặc vào.”
Đợi cho đến khi bọn họ mặc xong quần áo, Lưu Hướng Đông tự tay thay bọn họ sửa sang lại quân hàm.
Cố Hoài Việt cùng Cao Tường đứng ở ngoài đám người, Cao Tường cười cười, “Không biết thời điểm này Lão Lưu còn có thể làm như vậy, làm công tác tư tưởng sao?”
Cố Hoài Việt cũng nở nụ cười, không có trả lời. Tinh thần vừa chuyển, bỗng nhiên nhớ tới ai đó cùng với tiểu gia hỏa kia đang ở thành phố C, thời khắc này anh thế nhưng lại nhớ tới hai người kia.
Anh đội mũ đi trở về, lại thấy Tiểu Mã đang chạy tới về phía mình, tiểu tử này hôm nay còn nhiều việc hơn so với anh. Cố Hoài Việt nhíu mày, “Lại có chuyện gì?”
Sáng mai sẽ xuất phát, giờ phút này thần kinh của anh đã khẩn trương ở mực độ cao rồi.
Biểu tình của Tiểu Mã là kinh ngạc, nói chuyện liên quan tới anh cũng không lưu loát, “Vừa rồi chiến sĩ gác cổng có gọi điện thoại tới, nói là có người muốn gặp thủ trưởng nhưng là không có giấy chứng nhận nên không thể cho vào. Có thể hay không… có thể hay không là….”
Lời còn chưa dứt, người trước mắt đã không còn thấy bóng dáng,Tiểu Mã đành đem hai từ “Chị dâu” ở phía sau khắc chế mà nuốt trở lại.
Anh dùng tốc độ 100m/s mà chạy tới cổng, nhưng lui tới đều là những binh lính bận rộn chuẩn bị cho ngày mai. Cố Hoài Việt đành phải khắc chế chính mình thả chậm tốc độ, thẳng đến khi anh thấy được thân ảnh ở cổng doanh trại đăng lẳng lặng cầm chiếc ô chờ ở đó, mời hoàn toàn không để ý nữa mà chạy nhanh qua.
Thế nhưng người lính gác công vẫn không thể phân biệt được, dù sao người được điều đến gác cổng không được bao lâu, hơn nữa còn là lính mới còn không nhận biết được người đàn ông trước mặt này là ai, bất qua thấy quân hàm cũng kêu một tiếng thủ trưởng.
“Thủ trưởng, vị này không có giấy chứng nhận nhưng lại nói muốn gặp tham mưu trưởng, có cần gọi điện thoại cho tham mưu trưởng ra đây đón người không ạ?”
“Không cần.” Giọng nói của anh vừa vang lên, cả người anh đã đứng ở trước tầm mắt của cô.
Mà Nghiêm Chân cũng nhìn thấy anh, tay nắm ô không tự chủ được mà run run lên.
Người lính kia có chút khó hiểu mà Cố Hoài Việt dùng một động tác làm tiêu tan đi sự khó hiểu của hắn.
Anh bước nhanh qua, đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, dùng sức ôm lấy… như một sức mạnh có thể bóp nát mọi thứ.
Không biết bao lâu, cũng không biết bị nhìn ngó bao lâu, thẳng đến khi Nghiêm Chân đẩy người anh, nói đau thì Cố Hoài Việt mới buông lỏng cô ra.
Mới có mấy tháng không gặp cô, ngắm nhìn cô một lần, trừ bỏ thần sắc có chút mệt mỏi ở ngoài thì vẫn xinh đẹp giống như lúc trước. Anh thuận tay vuốt lại lọc tóc dài bị gió thổi loạn, “Như thế nào mà bỗng nhiên tới đây?”
Nghiêm Chân cúi đầu, buồn râu một lát rồi ngẩng đầu, cố gắng chống đỡ mà tươi cười, “Thì muốn đến gặp anh.”
Nhưng là vô luận cười thế nào, cặp mắt có chút sưng đỏ kia cũng không lừa được người.
Cố Hoài Việt chỉ cảm thấy nội tâm như bị kim châm, đau không thể tả nhưng cũng rất bén nhọn. Anh tiếp nhận ô trong tay cô, cầm lấy tay cô, “Đi thôi.”
“Đi chỗ nào?”
“Về nhà.”
Nhà ở trong dãy nhà nhỏ ấm áp kia.
Phòng ở bên này cũng không có gì thay đổi, bởi vì anh có người nhà ngẫu nhiên đến bộ đội vẫn còn lưu trữ những thứ này trong nhà. Trước đó không lâu vừa mới thu thập xong, hiện tại đơn giản quét tước một chút là được. (vì bình thường không có người nhà anh sẽ ở cùng các chiến sĩ, khi Gia Minh và Nghiêm Chân tới thì mới chuyển về đây. Cũng giống như đội trưởng phòng hóa đoàn Cố Hoài Ninh.)
Cố Hoài Việt thu dọn xong, gặp Nghiêm Chân vẫn còn đứng ngẩn người ở cửa, không khỏi nhíu mày đi qua , “Như thế nào em còn đứng ở cửa thế, nhanh đi vào đi.”
Nghiêm Chân làm như vừa hoàn hồn, chậm rãi đi vào.
Anh cầm lấy tay cô, rất lạnh.
Trầm ngâm một lát, Cố Hoài Việt đi vào phòng vệ sinh mở nước thử độ ấm, nước cũng rất lạnh, may mà trong bộ đội vẫn có máy nước nóng, một lát sau cũng chầm chậm nóng lên.
“Không lạnh nữa, em tắm rửa bằng nước ấm này đi.”
Quả thật là rất lạnh, thời tiết đầu tháng chín, dấu không được cảm giác man mát của mùa thu. Nghiêm Chân gật gật đầu, đi vào phòng về sinh. Nhưng còn chưa đi tới cửa thì đã bị Cố Hoài Việt gọi lại. Cố Hoài Việt bất đắc dĩ cười cười, đưa cho cô một bộ quần áo ngủ đặt vào trong đó, “Em vào tắm đi, tắm rửa xong thay bộ quần áo này vào.” Cô chỉ mặc một cái áo mỏng manh.
Nghiêm Chân tiếp nhận, mỉm cười với anh rồi đi vào.
Cửa đóng lại, Nghiêm Chân giống như mới phục hồi lại tinh thần. Cô nhìn chính mình ở trong gương, muốn cười một chút nhưng tươi cười như vậy lại càng khó coi biết bao nhiêu. Vừa mới rồi để cho anh nhìn thấy là nụ cười như vậy sao?
Cô cười khổ, mở vòi hoa sen, tắm rửa.
Buổi sáng mẹ chồng cô gọi điện thoại cho Tịch tư lênh, nghe ngữ khí có chút chần chờ ở đầu kia của Tịch Thiếu Phong, cô chỉ biết anh nhất định sẽ đi, không thể nghi ngờ gì nữa.
Anh là một người quân nhân, cô biết rằng anh nhất định sẽ đi, cho nên không đợi mẹ chồng tắt điện thoại, cô đã trực tiếp đi tới sân bay.
Tắm rửa xong, cô mặc trên người bộ quần áo ngủ của quần đoàn phát cho người lính rồi đi ra noài. Tiểu Mã cũng đã mang thức ăn từ căn tin về đây, lần này cô tới trong nhà cái gì cũng chưa có chuẩn bị.
Tiểu Mã cười ngây ngô với cô, “Đây là phần ăn đặc biệt mà bếp trưởng làm, chuyên môn dành cho chị dâu.”
Nói xong, đã bị Cố Hoài Việt đá đi.
“Em có đói bụng không?”
Cô lắc đầu.
“Vậy có mệt hay không, đi nghỉ trong chốc lát nhé?”
Cô vẫn lắc đầu như trước, Nghiêm Chân không nói lời nào, chính là nhìn anh. Ánh mắt thản nhiên, ánh mắt ẩm ướt.
Loại ánh mắt này làm cho anh không thể không thừa nhận, cô rõ ràng là cái gì cũng chưa nói nhưng kỳ thật cô cái gì cũng đều nói. Anh đi lên, ôm lấy cô, “Nghiêm Chân, đừng như vậy…”
Cô tiến vào trong lòng của anh, rút cuộc cũng giật mình, đưa tay ốm lấy người anh, giọng nói nức nở, “Em không sao, em tới quá nhanh còn chưa nghĩ ra muốn cùng anh nói cái gì thì đã lên máy bay rồi. Em vừa tắm rửa xong nghĩ rằng sẽ tốt hơn.”
Cô ngửa đầu nhìn anh, “Em không phải là đến giữ anh lại. Thật sự, em chỉ muốn đến tiễn anh đi, được không?”
Được không?
Cô hỏi anh như vậy, anh còn có thể cự tuyệt sao?
Anh cúi đầu nhìn cô, không có mở miệng. Thời gian trầm mặc ngắn ngủi này làm cho cô có chút hít thở không thông, liếm liếm môi, muốn nói cái gì đó thì bỗng nhiên bị anh ôm lên ngang người. Nghiêm Chân kinh sợ một chút rồi đưa tay ôm lấy cổ anh, đôi mắt không hề chớp mà nhìn anh, tùy ý để anh ôm chính mình đi đến trên giường… sau đó, một nụ hôn đã rơi xuống.
Khi thì mút lấy khi thì cắn lấy, nụ hôn của anh thực đột nhiên cũng thực vội vã..Khẽ cắn lên môi dưới của cô, khiến cô khẽ mở miệng, chiếc lưỡi ấm áp thuận thế mà vào, giống như muốn chiếm lấy tất cả của cô.
Nghiêm Chân bị anh cướp đi thần trí vốn có, chỉ còn lại hai tay vô thức ôm lấy anh, hứng lấy nụ hôn của anh. Không biết qua bao lâu, anh trở mình nằm bên cạnh cô, rút cuộc mới buông cô ra. Thân mình Nghiêm Chân xụi lơ, vô lực như muốn trượt đi vậy. Cố Hoài Việt vội vàng đưa tay ôm lấy eo cô, đem cô ôm vào trong lòng.
Cứ như vậy, cô ghé vào trên người anh, cùng anh đối diện như vậy.
“Nghiêm Chân…” Anh gọi tên của cô.
“Hoài Việt.” Cô gối đầu lên vai anh.”
“Sao em?”
“Em ở nhà chờ anh, cùng Gia Minh chờ anh về.”
Anh giật mình, giống như có một dòng ước ấm chảy qua trong lòng anh, khiến anh nghẹn mà nói không nên lời. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của anh vang lên, “Được
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom