Ba ngày liền không có tin tức gì về Giang Hạo.
Lòng Kiểu Tâm Duy không yên, Giang Hạo biến mất như một cơn gió, nếu không có quyển sổ kết hôn này thì cô đã cho rằng vụ kết hôn này chỉ là một giấc mơ.
Đặt điện thoại di động bên tay, cô mở sách ra, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại, lo lắng sẽ để lỡ mất cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Giang Hạo đi rất gấp, vẻ mặt lúc đi cũng rất nghiêm túc, không biết là xảy ra chuyện gì, thế nhưng cô vẫn luôn đợi điện thoại của anh.
Nguyễn Tấn vừa từ bên ngoài về, vấn đề quan trọng làm sắc mặt của của anh không được tốt cho lắm. Anh đi tới bàn làm việc của Kiều Tâm Duy, gõ tay lên bàn cô: “Đến văn phòng tôi”
Cô đột nhiên cảm thấy có gì không ổn, Vân Thanh nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
“Hôm nay sếp Nguyễn ra ngoài bàn hợp đồng với Mỹ Liên, nếu như mình không nhầm thì vụ Mỹ Liên này do cậu phụ trách”
Kiều Tâm Duy gật gù: “Đúng rồi, mình nộp dự án hôm qua, đã theo vụ này lâu lắm rồi, sếp Nguyễn cũng đã xem qua, hẳn là không có chuyện gì đâu” Mặc dù có thì cũng không phải vấn đề của cô.
Vân Thanh mím môi nhìn cô với ánh mắt thương hại: “Chúc cậu may mắn”
Kiều Tâm Duy hít một hơi thật sâu, sau đó gõ cửa phòng Tổng Giám đốc, Nguyễn Tấn đứng trước cửa sổ, dưới chân là đống giấy vứt ngổn ngang.
“Sếp Nguyễn” Cố gọi khẽ, nhưng lại không thấy lo lắng chút nào.
Nguyễn Tấn tức giận xắn tay áo lên, quay lại hỏi: “Cô chắc chắn dự án cổ giao cho tôi là dự án cuối cùng rồi à? Cô xem cái đống này là gì đi.”
Kiều Tâm Duy đi tới, cúi xuống nhặt hai tờ giấy lên, cô đọc sơ qua nhưng chỉ thấy một đống chi tiết nhỏ được ghi phải chỉnh sửa lại bằng bút đỏ, cô sợ hãi: “Hôm qua tôi đã đưa bản dự án cuối cùng rồi, sao lại là bản sơ thảo thế này?”
“Cái này thì phải hỏi cô đó, Kiều Tâm Duy, xưa nay cô chưa từng phạm phải sai lầm cấp thấp như thế bao giờ? Nguyễn Tấn cố gắng nhẹ giọng hỏi: “Có phải vì Kỷ Tiểu Hải không? Nếu có cần thời gian để điều chỉnh thì có thể xin nghỉ, mọi người đều hiểu cho”
Kiều Tâm Duy biết sếp Nguyễn hiểu nhầm, cô vội vàng giải thích: “Không phải, chuyện đó đã là quá khứ rồi, giờ họ không còn ảnh hưởng gì tới tôi nữa rồi.”
Nguyễn Tấn chỉ vào đống giấy vụn trên đất: “Vậy cô giải thích chuyện này đi?”
“Tôi.” Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì: “Xin lỗi, đây là lỗi của tôi”
Thật ra Nguyễn Tấn không muốn mắng cố, xưa nay anh không phải là cấp trên thích mắng mỏ, nhưng bận tối mắt tối mũi vụ này hai tháng, vốn có thể nắm trong tay rồi, ai ngờ lại bị hụt. Bị hụt dự án thì thôi đi, đằng này còn bị đối phương chê cười, điều này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của công ty.
Kiều Tâm Duy là do anh tuyển vào, lúc đầu nhận Kiều Tâm Duy là vì thấy cô bé này có thể đào tạo thành tài, thành tích tốt, tính cách thoải mái, ăn nói khiêm tốn, giỏi hơn các bạn cùng khóa rất nhiều.
Biểu hiện của Kiều Tâm Duy cũng rất tốt khiến anh thấy mình không nhìn nhầm người. Nửa năm trôi qua, năng lực và hiệu suất của Kiều Tâm Duy vượt qua mấy nhân viên lâu năm rất nhiều. Việc Kiều Tâm Duy nhẫn nhịn hai người Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyến vì chuyện lớn cũng làm anh rất tán thưởng, thế nên mới giao nhiệm vụ này cho cô.
Nhưng hôm nay cô lại phạm một lỗi lớn.
“Đây là lần đầu Mỹ Liên hợp tác với chúng ta, nếu thành công thì số tiền mà chúng ta nhận được là một phần ba lợi nhuận của công ty Nguyễn Tấn luôn trầm ổn phát giận, mắng Kiểu Tâm Duy: “Có đã làm hỏng chuyện này rồi, cả năm nay mọi người sẽ phải cố gắng gấp bội, cô muốn tôi phải giải thích với nhân viên như thế nào đây hả?”
Bình luận facebook