Kiều Tâm Duy nhìn Lâm Thái Âm, bà mẹ chồng ngay thẳng ngày xưa nói chuyện mười câu thì có tám câu quở trách cô, thế nhưng cũng có một mặt cảm tính như vậy.
Lâm Thái Âm vỗ vỗ tay cô, lại nói: “Mẹ là người từng trải, nỗi uất ức của con mẹ đều hiểu, bình thường bị cảm sốt thì chồng không ở bên cạnh, nửa đêm mất ngủ chồng cũng không ở bên cạnh, đi làm về nhà trống rỗng, một mình ăn cơm, ngủ một mình, thể còn chưa đủ, còn phải cả ngày lo cho an nguy của chồng. Tuy rằng bây giờ thời gian A Hạo có thể về nhà nhiều, nhưng nói chung cũng không tránh được có lúc làm con cô đơn và bị liên lụy. Thân là vợ lính, chuyện khủng khiếp nhất là gì con biết không?”
Kiều Tâm Duy ngơ ngẩn nhìn bà, lông mi hơi rung rung, mắt hoe đỏ: “Chuyện con gặp hiện giờ còn chưa đủ khủng khiếp ư?”
“Đúng vậy, cũng rất khủng khiếp, chuyện khủng khiếp nhất mẹ gặp phải, chính là đột nhiên nhận được điện thoại của quân đội, nói chồng mình trúng đạn, sống chết chưa biết.” Lâm Thái Âm nhớ lại chuyện mấy năm trước, lòng vẫn còn sợ hãi: “Khi đó A Hạo còn ở nước ngoài, mẹ cũng không biết mình đến bệnh viện như thế nào. Ông già trúng đạn trong một lần làm nhiệm vụ, viên đạn bắn xuyên qua xương ngực, vào thẳng tim, may mà ông ấy mạng lớn không chết. Cả đời này của mẹ, hơn nửa đời đều sống trong lo lắng hãi hùng, trước kia lo cho chồng, bây giờ lo cho con trai, họ đều là mạng sống của mẹ. Nhưng đàn ông bọn họ đều không hiểu, họ chỉ biết bảo vệ quốc gia, chỉ biết hoàn thành mệnh lệnh cấp trên đưa ra, họ luôn bảo chúng ta đừng Sợ đừng lo lắng, nhưng họ không biết, chỉ cần họ không ở trước mắt chúng ta dù chỉ một giây thôi, chúng ta cũng sẽ lo lắng, đây cũng là cái số của chúng ta, không phải sao?”
Đây là lần đầu tiên cô nghe Lâm Thái Âm nói nhiều như vậy, từng câu từng chữ đều rót vào lòng cô, lúc tức giận cô sẽ đòi ly hôn, nhưng trên thực tế phần lớn cũng là vì không muốn chịu nỗi sợ hãi này, đây là một thử thách cực lớn đối với thể xác và tinh thần của cô.
“Mẹ, có một chuyện mẹ không biết, ba đối với mẹ toàn tâm toàn ý, nhưng trong lòng Giang Hạo luôn có Tiểu Thiên Ái, con không chịu nổi việc cô ta vừa có chuyện thì Giang Hạo đã bỏ lại tất cả chạy đến cứu, con không chịu nổi việc cô ta mãi mãi đứng ở vị trí thứ nhất trong lòng Giang Hạo, con hẹp hòi, con không rộng lượng được như mẹ nói.”
Lâm Thái Âm cười và nói: “Con ngốc, sao con biết ba các con toàn tâm toàn ý với mẹ? Mẹ nói với con, bây giờ ông ấy già rồi, hổi trẻ cũng có phụ nữ xinh đẹp theo đuổi, cám dỗ lớn ông ấy cũng dao động, lúc ông ấy còn trẻ, ha ha, còn phức tạp hơn Giang Hạo nhiều.”
Kiều Tâm Duy không thể tin nhìn mẹ chồng, đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói thế.
“Chúng ta không thể có chuyện thể này là rối loạn tay chân, con làm loạn một lần, hai lần nó có thể nhịn, làm loạn nhiều lần nó cũng sẽ thấy phiền. Con trai của mẹ thì mẹ rõ nhất, đối với Tiêu Thiên Ái chỉ là áy náy, đối với con mới là để ý thật sự, con không nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của nó lúc con hôn mê, cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng thấy. Lại nói, Tiêu Thiên Ái cũng không nhu nhược như các con nhìn thấy vậy đâu, lòng dạ của cô ả này rất thâm sâu, cô ta cũng ỷ vào sự áy náy của A Hạo đối với mình mới có thể gây nên sóng gió. Nhưng Tâm Duy à, con phải hiếu, sự áy náy của A Hạo đối với cô ta một ngày nào đó sẽ biến mất, cô ta càng giả vờ đáng thương để đổi lấy sự đồng tình, sự áy náy của A Hạo đối với cô ta sẽ biến mất càng sớm. Đời người chậm chạp mấy mươi năm, con là người sống với A Hạo đến đầu bạc răng long, còn để ý chút việc nhỏ này ư?”
Hóa ra không phải một mình cô phát hiện ra tấm cơ của Tiểu Thiên Ái, hóa ra không phải một mình cô cảm thấy Tiêu Thiên Ái giả mù sa mưa, nước mắt mà Kiều Tâm Duy đè nén đã lâu lập tức dâng lên, túm lấy tay mẹ chồng nói: “Mẹ, chúng ta đều biết Tiêu Thiên Ái chỉ đang lợi dụng sự đồng tình của Giang Hạo, nhưng Giang Hạo không biết, bất kể là bình thường hay là trước sống chết, anh ấy đều chọn bỏ lại con mà đi cứu cô ta.”
“Bây giờ A Hạo không biết, nhưng một ngày nào đó nó sẽ biết, chờ khi nó biết rồi, như vậy nó sẽ vì sự rộng lượng và bao dung của con mà càng thêm yêu con hơn. Tầm Duy à, mẹ là người từng trải, đàn ông ba mươi tuổi luôn thích chạy rông bên ngoài, đàn ông bốn mươi tuổi thương yêu gia đình, đàn ông năm mươi tuổi lưu luyến gia đình, chờ đến sáu mươi tuổi, anh ta sẽ quyến luyến và ỷ lại sâu sắc với gia đình và người vợ.” Kiều Tâm Duy thở dài, mẹ chồng nói lý lẽ rành mạch, cô đều hiểu cả, nhưng cô vẫn chưa đạt được tới cảnh giới như của mẹ chồng, vẫn chưa có được sự lĩnh ngộ của mẹ chồng. Đương nhiên cô cũng biết, sở dĩ mẹ chồng nói với mình nhiều lời thấm thía như vậy, xét đến cùng chính là muốn đánh tan suy nghĩ muốn ly hôn của cô mà thôi.
“Tâm Duy à, cho A Hạo một cơ hội đi, coi như là mẹ cầu xin con, mẹ sống hơn nửa đời vẫn chưa từng cầu xin ai. Mẹ đã đi hỏi thăm rồi, Thủ trưởng quân đội muốn về hưu sớm, lần này A Hạo đã lập công lớn, nếu không có gì ngoài ý muốn nhất định sẽ là nó kế nhiệm, không thể ly hôn được.”
Xem đi, đây mới là mục đích cuối cùng, Kiều Tâm Duy khẽ nói: “Mẹ, con không đề cập tới nữa, con chỉ xúc động nên thuận miệng nói thế thôi.”
Có những lời này của con là mẹ yên tâm rồi, ả Tiêu Thiên Ái không cần con phải đi đấu, mẹ đi dạy dỗ giúp con.” Nói rồi, Lâm Thái Ấm muốn sang phòng bên, còn vừa đi vừa nói: “Đã có thể xuất viện còn ăn vạ ở bệnh viện không đi, chắc chắn là ngóng trông A Hạo tiễn cô ta mà.”
“Ôi mẹ, đừng đi...” Kiều Tâm Duy xấu hổ, người mẹ chồng này nói vừa gió thoáng cái đã đổ mưa, vừa rồi còn cảm tính như vậy, bây giờ đã lập tức trở nên đanh đá thế này, miệng mồm sắc bén của bà cô đã trải nghiệm rồi, lời nói gây tổn thương người kiểu gì bà cũng nói ra được. Vì thế, cô xốc chặn đứng dậy, kéo cơ thể bệnh tật yếu ớt đuổi theo. Lâm Thái Ấm không gõ cửa, trực tiếp vặn nắm cửa đi vào: “Tiểu Thiên Ái, sao cô còn chưa đi?”
Tiêu Thiên Ái hoảng sợ, ngơ ngác nhìn bà, nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào. Kiều Tâm Duy đuổi theo vào, lôi kéo Lâm Thái Âm: “Mẹ, chúng ta đi thôi...” “Con ra đây làm gì, trở về nằm đi.” Lâm Thái Ấm cất bước dài tiến lên, hướng về phía Tiêu Thiên Ái nói: “Tôi cho cô biết, cô đừng hy vọng tiếp tục dây dưa với A Hạo, cô càng đừng hy vọng có thể chia rẽ hai người bọn nó, nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng bỏ qua, thông minh thì ra giá đi.”
“Mẹ, đừng như vậy...” Kiều Tâm Duy nói nhỏ, luôn cảm thấy dùng thái độ bây giờ đối với Tiểu Thiên Ái là hơi quá đáng. Tiêu Thiên Ái run giọng nói: “Bác gái, bác đang nói gì thế, cháu không muốn chia rẽ họ mà, cháu và A Hạo trong sạch, không hề có quan hệ gì cả.” “Giả vờ đi, cô lại giả vờ nữa đi, ngoại trừ dùng chiêu đáng thương này ra cô còn có thể dùng thứ gì khác không? Không chết thì mau chóng xuất viện, tôi thấy cô là muốn nổi điên.” “Bác gái, bác hiểu lầm cháu rồi...”
“Ở đúng rồi, cô không thể đi, được, tôi sắp xếp xe cho cô, nếu có chịu, tôi tặng cô cả vé máy bay luôn, vé một chiều.”
Đối mặt với Lâm Thái Ấm sắc bén mà còn lọc lõi, Tiêu Thiên Ái căn bản không có cơ hội mở miệng giải thích, cô ta chỉ có thể dời mục tiêu sang Kiều Tâm Duy: “Tâm Duy, mọi người hiểu lầm tôi rồi, tôi chưa từng muốn chen chân vào giữa cô và A Hạo, sao tôi lại làm hại A Hạo chứ?!”
Lâm Thái Âm lại chen lời: “Ôi chao, cô đừng có gọi A Hạo A Hạo thân mật thể nữa đi, năm nay A Hạo phải lên chức, nếu vì cô mà làm ra chuyện xấu gì, tôi sẽ không để yên cho cô. Tâm Duy đừng vội, có mẹ làm chủ cho con. Tiêu Thiên Ái, cô thức thời thì nhanh cút đi, đừng có ở đây gây sóng gió, nếu không tôi sẽ cho cô đẹp mặt.”
“Mọi người đang làm gì đó?! Muốn cho ai đẹp mặt!” Tiếng quát như sấm của Giang Hạo vang lên ở cửa, anh nhìn thấy mẹ và vợ mình, hùng hùng hổ hổ kêu gào uy hiếp trước mặt một người tàn tật trói gà không chặt, anh tức giận trừng Kiều Tâm Duy, lạnh lùng chất vấn: “Người khỏe hẳn chưa? Em làm loạn với anh còn chưa xong, không ngờ còn định theo mẹ quậy sang đến tận chỗ này của người ta nữa, chính đáng nhỉ?”
Bình luận facebook