Nhóm bạn đại học của Kiều Tâm Duy và nhóm bạn đại học của Kỷ Tiểu Hải với Tôn Dung Tuyên có quá nhiều người quen chung, sau khi chia tay với Kỷ Tiểu Hải, cô cố tình tránh nhóm này, hễ có họp mặt Kỷ Tiểu Hải hoặc TV Tôn Dung Tuyên tham gia thì đều tránh xa, mà Tôn Dung Tuyên lại là người rất thích náo nhiệt.
Cô dứt khoát rời khỏi nhóm bạn đại học, rất nhiều bạn bè không thường xuyên liên hệ, dần dần cũng không liên lạc nữa. Mà lúc này đây, nếu không phải Lưu Kim Nặc, cô nghĩ mình chắc hẳn đã tách rời khỏi tập thể nhiệt huyết kia rồi.
Lưu Kim Nặc quả nhiên là nữ hán tử không thể khinh thường, từng yêu, từng khóc, từng tổn thương, cô hoàn toàn thoát khỏi quan niệm “Có tình yêu như được tưới đủ nước”. Bây giờ cô tự tin, tự do, nhiệt tình, không kiềm chế, còn hấp dẫn hơn trước kia.
Vốn cô hẹn Lưu Kim Nặc ra uống trà tâm sự, không ngờ chuyện phiếm hăng quá, Lưu Kim Nặc nhất thời nảy ra ý kêu réo trong group chat đại học, triệu tập cả đám bạn học lại. “Ôi mẹ ôi thế này là muốn mở họp lớp hả?” Kiều Tâm Duy uống một ngụm trà, vẻ mặt không thể tưởng tượng được: “A Nặc, mình thật sự phục sát đất hiệu suất làm việc của cậu, rốt cuộc là cái gì làm cậu trở nên mạnh mẽ như thế?”
Lưu Kim Nặc cười: “Người bị buộc đến lúc tuyệt vọng sẽ kích thích tiềm năng vô hạn, mình cảm thấy mình đã chịu kích thích quá nhiều, cho nên bây giờ vấn đề gì cũng đều không làm khó được mình.” Kiều Tâm Duy không nhịn được phải bật cười, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện khiến cô khó xử: “Đúng rồi, trong group chat kia có Tôn Dung Tuyên không?”
“Có chứ, sao thế?” “Thời gian địa điểm cô ta có biết không? Cô ta sẽ không đến đây chứ hả?” Lưu Kim Nặc vỗ vai cổ nói: “Cậu sợ cái gì, mình còn ước gì cô ta tới đây, cô ta dám đến mình dám mời rượu, vị hôn phu của bạn thân cũng cướp được, trâu bò gớm.” “Nhưng mà... Mình sợ cô ta tới làm loạn lên, Kỷ Tiểu Hải cũng sẽ không đến đấy chứ, hình như anh ta vẫn còn ở Đô Thành, chưa về quê.”. Lưu Kim Nặc giơ điện thoại lên trước mắt cô, cô nhìn thấy tin nhắn mới nhất Kỷ Tiểu Hải vừa chat lên – “Vốn dĩ buổi tối tăng ca, có điều nếu nhiều bạn học hưởng ứng như vậy, mình cũng tham dự một chút nhé.”
“Choáng, nhưng mình không muốn gặp anh ta.” Lưu Kim Nặc rất hào hứng nói: “Mình thật sự muốn xem xem Kỷ Tiểu Hải và Tôn Dung Tuyên bây giờ liệu có còn đánh nhau trước mặt mọi người hay không, ha ha ha ha.”
Tám giờ tối, nhà hàng lẩu tự chọn Joy City, người đến ngồi kín hai bàn, gần hai phần ba số lượng của toàn bộ lớp học. Hóa ra phần lớn bạn học đều ở lại Đô Thành và trở thành dân trôi dạt phương Bắc.
Trước kia hồi chưa tốt nghiệp, mấy bạn trong lớp muốn tập thể gắn bó cũng thường xuyên tụ tập, khi đó, Kiều Tâm Duy đều cùng xuất hiện với Kỷ Tiểu Hải, thậm chí mọi người đều nhận định một đôi này vừa tốt nghiệp sẽ kết hôn luôn.
Buổi tối, lúc Kiều Tâm Duy kéo Lưu Kim Nặc cùng xuất hiện, cả đám bạn học nam đều hú hét: “Chao ôi Kiều Tâm Duy, một năm không gặp, cậu lại xinh đẹp hơn rồi.”
Lưu Kim Nặc quát: “Ôn cái gì mà ồn, Kiều Tâm Duy đã gả chồng rồi, cả đám các cậu đừng hòng nữa.”
Đúng lúc này, Kỷ Tiểu Hải xách theo cặp táp đi đến, chắc là anh ta mới vừa tan làm là tới luôn, vừa vặn đến sau các cô. Anh ta vẫn mang vẻ thư sinh hào hoa phong nhã như cũ, áo sơ mi màu trắng phối với cà vạt màu đỏ sậm, mày râu nhẵn nhụi, cổ áo phẳng phiu, tươi cười trong trẻo, cô đã từng bị nụ cười như vậy mê hoặc. Lại có bạn học ồn ào: “Ối chà hai người này không có lòng quá đi, kết hôn cũng không mời mọi người à? Đừng nói với tôi hai người chỉ đi đăng ký, không làm lễ đấy nhé?” Kiều Tâm Duy xấu hổ, Kỷ Tiểu Hải cũng thế, chẳng qua, nếu anh ta chủ động đến đây, tất nhiên đã chuẩn bị sẵn cách ứng đối rồi.
“Tâm Duy, đã lâu không gặp.”
Kỷ Tiểu Hải vươn tay, Lưu Kim Nặc tay mắt lanh lẹ đẩy tay anh ta ra: “Làm gì làm gì, cậu ít động chạm đi.” Cô kéo dài giọng nói: “Kiều Tầm Duy đã gả cho con ông cháu cha rồi, không phải hạng phàm phu tục tử như các cậu có thể mơ ước, đã hiểu chưa?”
Các bạn học ồn ào thì ồn ào, buồn bực thì buồn bực, thổn thức thì thổn thức, nhưng cũng không hỏi quá nhiều. Dần dần, người càng ngày càng nhiều, nam một bàn nữ một bàn, lẩu tự chọn nên khung cảnh vừa náo nhiệt vừa hỗn loạn. Các bạn học nghe thấy lời Lưu Kim Nặc cũng không dám lôi chuyện Tâm Duy và Kỷ Tiểu Hải ra nói nữa.
Kiều Tâm Duy và Lưu Kim Nặc ngồi xuống, một nữ sinh khác cùng ký túc xá là Đặng Tiểu Chi mới tới hỏi: “Có nhìn thấy Tôn Dung Tuyền không, vẫn luôn không có tin tức của cô ấy, cô ấy cũng quá là thần bí, Tâm Duy, trước kia hai cậu quan hệ tốt nhất, cậu có tin tức của cô ấy không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Mình không có.” “Ha, thật là, không phải bám được vào người giàu có nào nên xem thường những bạn học như chúng ta đấy chứ.” Không đợi Kiều Tâm Duy mở miệng, bỗng nhiên có người nói: “Tôn Dung Tuyên tới rồi, ở bên ngoài đó kìa.”
Lưu Kim Nặc quay đầu nhìn thoáng qua, bật thẳng ra một câu chửi tục: “Shit, da mặt cô ta còn dày hơn cả tường thành, dám đến thật cơ à?” Đặng Tiểu Chi nghi hoặc hỏi: “A Nặc, sao vậy?” Lưu Kim Nặc lườm Kỷ Tiểu Hải, ghé sát đầu lại, còn dùng tay che, nói nhỏ: “Tôn Dung Tuyên và Kỷ Tiểu Hải đến với nhau, hai người còn từng kết hôn, bây giờ đã ly hôn hay chưa thì không rõ lắm, còn lên tòa nữa.” “Cái gì?” Đặng Tiểu Chi kinh ngạc muốn rơi cằm, cô nhìn Tôn Dung Tuyên đang đi vào, nhìn lại Kiều Tâm Duy, đời thực còn xuất sắc hơn tiểu thuyết nhiều nha! Kiều Tâm Duy cũng nhìn theo ánh mắt của mọi người, quả nhiên là Tôn Dung Tuyền, cách lần trước nhìn thấy cô ta đã được hơn nửa năm, giờ phút này cô ta xanh xao vàng vọt, sắc mặt cực kém, mặc dù đã cố tình trang điểm nhưng vẫn cực kỳ ảm đạm. So với bạn cùng lứa tuổi đang ngồi, thoạt nhìn cô ta phải già hơn mười tuổi.
Đương nhiên, xấu hổ nhất phải kể tới Kỷ Tiểu Hải, anh ta không ngờ Tôn Dung Tuyên cũng tới. “Chào mọi người, không phải mình đến muộn nhất đấy chứ? Còn ghế không?” Tôn Dung Tuyên nhìn chỗ ngồi, nam một bàn nữ một bàn, cô ta tự giác đi đến bàn nữ. Lưu Kim Nặc đặt túi chiếm chỗ chiếc ghế trống bên cạnh: “Chỗ của Tiểu Phân, cô ấy đi WC, bên đây không còn chỗ trống, không bằng... Cô ngồi bên bàn nam đi, bên cạnh Kỷ Tiểu Hải có chỗ trống, cô ngồi chỗ đó đi.”
Lúc này, các nam sinh lại ồn ào: “Không nên ngồi như vậy, đáng lẽ là nam nữ ngồi xen kẽ mới đúng chứ.” “Lớp trưởng, nhiều năm như vậy cuối cùng cậu cũng lộ ra gương mặt văn nhã bại hoạt thật sự rồi, để Tôn Dung Tuyên ngồi bàn các cậu đi, cô ta có thể ngồi thể, cả vị hôn phu của bạn cùng phòng cũng có thể cướp cơ mà.” Ở dưới bàn, Kiều Tâm Duy kéo ống tay áo của Lưu Kim Nặc: “Nói gì thế, bớt miệng đi.”
Lưu Kim Nặc mặc kệ, cái cô muốn là xem trò hay này trình diễn như thế nào, cái cô muốn là để cho mọi người đều biết gương mặt thật của tên phụ bạc Kỷ Tiểu Hải và con hồ ly tinh Tôn Dung Tuyền. Cô mặc kệ Kiều Tâm Duy ngăn cản, to tiếng nói: “Tôn Dung Tuyền, ngồi bên cạnh Kỷ Tiểu Hải đi thôi, không phải các người từng ngủ chung một giường rồi ư, ngồi chung thì có gì đâu.”
Lời này vừa dứt, căn phòng ồn ào lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng cãi cọ ồn ào ở đại sảnh bên ngoài.
“Xem ra có người còn chưa biết, Tôn Dung Tuyên, không bằng cô kể lại cho mọi người biết đi, cô thừa dịp Tâm Duy tăng ca đã dụ dỗ vị hôn phu của cậu ấy lên giường thế nào? Ổ không đúng, tôi nhớ kỹ lại thì, trước khi tốt nghiệp hai người đã ngủ cùng nhau rồi nhỉ?! Kỷ Tiểu Hải, anh nói xem?”
Bình luận facebook