Hôm sau, Mã Khải Hàng vui vẻ đi từ văn phòng của Nguyễn Tấn, tuyên bố: “Tối nay Tổng giám đốc Nguyễn
mời đi tiệc đứng và hát KTV
Tiếng hoan hô tràn ngập phòng làm việc. Cũng phải thôi, vì hạng mục với Mỹ Liên mà mọi người phải gấp rút làm việc cả mấy tháng trời, ngay cả cuối tuần cũng phải tăng ca luôn, ai ngờ Mỹ Liên lại xảy ra chuyện, những cố gắng của họ gần như đổ sông đổ bể.
Mã Khải Hàng nói tiếp: “Tổng Giám đốc Nguyễn bảo, một là thời gian này mọi người đã cực khổ rồi, tối nay cứ chơi vui vẻ; thứ hai là chúc mừng chúng ta tránh được một kiếp nạn. Suyt... phải khiêm tốn vào, đừng để người khác bảo mình cười trên nỗi đau của họ. Ai không đi thì báo tối, lát nữa tôi phải đặt chỗ”
Nguyễn Tân đứng trong phòng Tổng Giám đốc nhìn cả văn phòng bên ngoài náo nhiệt, xem ra quyết định khao
mọi người là đúng. Cuối cùng, tầm mắt của anh dừng lại chỗ Kiều Tâm Duy, so với Vân Thanh hoạt bát múa may loạn xạ, thì Kiều Tâm Duy trong tỉnh táo hơn nhiều.
Nguyễn Tấn thấy cô ngẩn người, anh nghĩ thầm: Có phải cô vẫn buồn vì chuyện của Kỷ Tiểu Hải không? Cô là người lạc quan, kiên cường thế mà, cho dù có đau đớn vì bị phản bội đi chăng nữa, anh tin cô sẽ dứt được khỏi nỗi đau đó, cô đáng được yêu thương.
Sau vài lượt rượu, mọi người không còn vẻ nghiêm túc khi làm việc nữa mà bung xõa hết mình. Kiều Tâm Duy vào công ty đã được hơn nửa năm, đây là lần đầu cô phát hiện cuộc sống sau khi tan làm có thể đặc sắc đến thế này, một số đồng nghiệp không thích giao tiếp cũng lắm chuyện như vậy.
“Alo, chồng à, em ở Tiền Quỹ” Vân Thanh cầm điện thoại nói to: “Hả? Anh nói gì? Em không nghe rõ, anh nói lại đi.”
“Không được, khó lắm mới được Nguyễn Tấn khao một chầu, mọi người đang chơi vui lắm, hai người chơi với nhau đi.”
“Phiền chết được, em biết rồi biết rồi, sau khi tan tiệc sẽ gọi cho anh, anh cũng nhớ đó, đi đâu cũng được nhưng không thể tới mấy chỗ đồi trụy đầu, rồi rồi, bye nhé?
Kiều Tâm Duy ngồi cạnh nhìn Vân Thanh cúp điện thoại, hâm mộ nói: “Chồng cậu tốt thật, cậu làm gì cũng để ý
Vân Thanh cười cười: “Đương nhiên rồi, nếu dám nhớ thương người khác mình sẽ đá hắn, giống như cậu đá Kỷ Tiểu Hải vậy.” Biết mình nói sai, cô vội chuyển đề tài: “Anh ấy đang đi với Giang Hạo, gọi hỏi xem Nguyễn Tân đang làm gì, chắc anh ta không nghe điện thoại, bây giờ không thể thả Nguyễn Tân đi được”
Nói rồi, Vân Thanh cầm một chai bia lên tham gia cuộc vui: “Chơi nói thật hay mạo hiểm hả? Tôi cũng muốn chơi”
Kiều Tâm Duy nghe thấy tên Giang Hạo thì cũng người, cảm tưởng khi nghe tin chồng mình đang làm gì từ miệng người khác vừa buồn cười cũng vừa đáng thương. Nhìn hai cái miệng nhỏ ngọt ngào của Văn Thanh và Trần Kính Nghiệp, cô phát hiện sự kích động nhất thời đã hại mình hại người rồi.
Không phải ai cũng có thể cưới trong chớp mắt như vậy.
“Haha, Tổng Giám đốc Nguyễn thua rồi” Tiếu Mật quyến rũ vén phần tóc gợn sóng của mình, cười híp mắt: “Tổng Giám đốc Nguyễn, ngại quá, tôi không cố ý đầu, tôi không ngờ miệng chai lại xoay về phía anh.”
Các đồng nghiệp hay gọi Tiếu Mật là “Tiểu Mật Mật, cô ấy không chỉ có vóc dáng mê người mà ngay cả nụ cười và giọng nói cũng rất ngọt ngào. Hơn thế nữa, trình độ tự kỷ của cô nàng cũng đã vượt qua những người bình thường, dưới cái nhìn của cô nàng, tất cả đàn ông độc thân trong văn phòng đều yêu thầm cô ấy, kể cả người đàn ông độc thân Nguyễn Tấn này.
Tửu lượng của Nguyễn Tấn cũng khá tốt, thế nhưng bị các đồng nghiệp ép uống quá nhiều, anh tự giác nói: “Không sao, lần này tôi chọn mạo hiểm” Không muốn uống rượu thì chọn nói thật là được
Bình luận facebook