• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Quân Hôn Chớp Nhoáng Full dịch 2023 (55 Viewers)

  • Chương 200

“Tóm lại là anh không yên tâm, em đừng tiếp xúc với hắn ta quá gần nữa.” “Ừ, em biết mà, trừ công việc thì em không có tiếp xúc gì hết. Đúng rồi, Giang Hạo, anh sắp nhận nhiệm vụ nguy hiểm à?” Giang Hạo ở đầu bên kia im lặng. Kiều Tâm Duy vùi đầu vào sofa, ôm gối nói: “Hôm nay em nhắc chuyện quân đội với ba, lúc nói đến chuyện Thủ trưởng Cận gặp riêng em, dù ba không nói gì nhưng em biết ông ấy lo lắng. Ông xã à, anh nói thật với em đi, không nói cụ thể cũng được, chỉ cần nói cho em biết phải hay không thôi, có phải nguy hiểm lắm không?” Nhớ tới giọng điệu của Thủ trưởng Cận, nhớ đến sự lo lắng của ba chồng, cô cảm thấy rất bất an. Giang Hạo lại nở nụ cười, mặc dù cười cô ngốc nhưng lại rất vui: “Em lại quan tâm quá rồi, nhiệm vụ nào cũng nguy hiểm mà, nhưng lần nào anh cũng an toàn trở về bên cạnh em còn gì? Em đừng hỏi nhiều, thứ nhất là việc quan trọng của quân đội không thể hỏi được, thứ hai là vì không muốn em lo lắng.” “Vậy anh cũng sẽ gặp phải vấn đề gì ngoài ý muốn, đâu thể suôn sẻ hết cơ chứ.” Giang Hạo lau mồ hôi trán: “Đàn ông bốn mốt như hoa, bây giờ anh mới nảy mầm thôi, em đang nói anh già hả?” “Em khinh, anh có biết xấu hổ không vậy?”. “Haha, em yên tâm, anh không đi công tác, nói nhỏ với em, nếu không có gì xảy ra bất ngờ thì năm sau Thủ trưởng Cận về hưu rồi, khi đó anh sẽ nhận vị trí của ông ấy. Em nghĩ đi, cấp trên sẽ không để anh làm nhiệm vụ nguy hiểm tới tính mạng đúng không?” Giang Hạo là một người cẩn thận, nếu không chắc chắn thì anh sẽ không nói như vậy, việc anh lên chức là chuyện hiển nhiên. Hôm nay Thủ trưởng Cận còn nói, anh có người vợ lạc quan hiểu chuyện như vậy, ông ấy cũng yên tâm giao việc cho anh rồi. “Nhưng Tâm Duy này, bởi vì Thủ trưởng Cận sắp về hưu nên ông ấy sẽ hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình một cách hoàn hảo nhất, ông ấy giao cho anh nhiệm vụ này là vì tin anh có thể hoàn thành được.” “Được được được, anh nói gì cũng có lý hết, dù sao việc anh phải làm thì em chẳng ngăn được, em chỉ mong lần nào anh làm nhiệm vụ thì vẫn sẽ bình an trở về.” “Tuân lệnh bà Giang.” Kiều Tâm Duy che môi cười, khoảng thời gian này hẳn là thời gian hạnh phúc nhất trong hôn nhân của cô và Giang Hạo. Tới trưa, khi đang làm việc thì cô nhận được cuộc điện thoại của người chưa bao giờ liên lạc, cô ngạc nhiên, bởi vì người gọi là Dương Giai Giai. May là cô đã lưu số của Dương Giai Giai, nếu không cô đã tưởng đó là số lạ quấy rầy. Không biết cô gái thời thượng mạnh mẽ kia đã bắt được Cảnh Thượng chưa nữa. “Alo, Dương Giai Giai?” “Ừ, là chị, gọi cho em giờ này có phiền không?” “Không có.” Cô cảm thấy cách nói của Dương Giai Giai khá xa lạ, cô vẫn thích cảm giác lần đầu gặp hơn: “Chị tìm em có việc gì không? Có liên quan tới anh em hả?” “Đúng vậy.” Dương Giai Giai không phủ nhận, nhưng cô hơi chần chừ: “Tâm Duy, trưa nay em rảnh không? Có thể đi ăn một bữa chứ? Dưới lầu công ty em luôn.” “Được, có thể.” Kiều Tâm Duy hơi nghi ngờ, sao Dương Giai Giai biết cô làm ở công ty này? Không lẽ Cảnh Thượng nói à? Buổi trưa, quán ăn đối diện Tập đoàn Viễn Đại khá đông, may là Dương Giai Giai đã đặt chỗ trước, xem ra chị ấy đã có dự định gặp mặt lần này rồi. Kiều Tâm Duy vừa vào cửa đã thấy Dương Giai Giai vẫy tay: “Tâm Duy, ở đây này.” Cô nhìn tới thì thấy Dương Giai Giai đã thay đổi về thời thượng hôm đó, chỉ cột tóc qua loa, không trang điểm gì hết, trông có vẻ uể oải. Cô ngẩn người. Vừa vào chỗ thì thấy Dương Giai Giai khá gò bó, có vẻ lo lắng, sau khi gọi đồ ăn xong, cô ấp úng hỏi: “Tâm Duy, hôm nay gọi em ra là để kể khổ với em một chút, nói thế nào nhỉ, có vẻ chị với anh em sắp chia tay rồi.” Nếu không phải thấy tận mắt thì Kiều Tâm Duy cũng không tin cô gái mạnh mẽ như Dương Giai Giai biết khóc, mới nói đoạn đầu đã thấy chị có hơi nghẹn ngào. Kiều Tâm Duy đưa khăn tay rồi nói: “Giai Giai, chị đừng khóc nữa, nói hết ra đi, không có gì đâu, chị cứ nói từ từ, em đã xin phép sếp rồi, hôm nay chị muốn nói gì thì nói đấy, em nghe chị nói.” Dương Giai Giai lau nước mắt, gật đầu cảm kích, cô hít sâu, điều chỉnh hơi thở rồi nói tiếp: “Chị vừa nhìn đã thích Cảnh Thượng rồi, đây là lần đầu chị vừa gặp đã thích rồi còn theo đuổi một người nữa. Chị rất thích anh ấy, cho dù anh ấy đồng ý cùng chị vì áp lực từ gia đình thì chị vẫn rất vui.” Kiều Tâm Duy im lặng lắng nghe, mỗi lời của Dương Giai Giai đều nói trung tâm sự lúc trước của cô và Giang Hạo. “Hai tháng trước, hôm sinh nhật chị, Cảnh Thượng đồng ý quen nhau, đó là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất của chị. Anh ấy dẫn chị về gặp ba mẹ, chị cũng dẫn anh ấy về gặp ba mẹ mình, mọi người đều hài lòng và vui vẻ. Nhưng chị luôn thấy anh ấy có tâm sự, hỏi thì không chịu nói.” Nói đến đây, Dương Giai Giai cúi đầu xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn tâm Duy với ánh mắt đọng nước: “Mãi đến tuần trước, anh ấy uống say nên chị đến đón, bọn chị thuê phòng làm chuyện ấy, nhưng anh ấy cứ gọi tên người khác, anh ấy coi chị là người đó.” Kiều Tâm Duy lo lắng, cứ như bị lộ bí mật. “Trước kia anh ấy từng từ chối chỉ một lần, anh ấy nói đã có người thích, anh ấy bảo mình không thể chứa thêm ai trong tim nữa. Sau đó vì chị theo đuổi quá sát, còn do ba mẹ ở nhà tạo áp lực nên anh ấy đồng ý quen thử. Đến tối đó, chị mới biết người anh ấy thích là em.” Cô nhìn Kiều Tâm Duy: “Chị biết em đã kết hôn rồi, hai người là anh em nên không thể, nhưng anh ấy bảo anh ấy không quên được em.” “Giai Giai, em... “Em nghe chị nói hết đi đã.” Kiều Tâm Duy mím môi. “Lúc đầu chị giận lắm, nhưng sau khi nghe anh ấy nói xong thì lại thấy thương. Mãi đến giờ hai đứa vẫn chưa liên lạc lại với nhau, không biết xa nhau lâu như vậy thì anh ấy có nhớ chị không, nhưng chị biết nếu mình rời khỏi anh ấy thì chị không thể sống nổi. Cảm giác này rất đau lòng, mà anh ấy lại luôn sống cuộc sống đau khổ như thế, chị giận anh ấy nhưng càng thương anh ấy hơn.” Kiều Tâm Duy hỏi: “Anh em nói gì?” “Anh ấy nói, anh ấy đã yêu em mười năm một tháng một tuần rồi, em gả cho người khác thì anh ấy chỉ nhìn em từ xa, không làm phiền em. Anh ấy để chị chọn, nếu chấp nhận thì tiếp tục quen nhau, sau này sẽ chỉ tốt với chị, nhưng nếu không muốn thì chia tay.” Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì, cô biết ý của Cảnh Thượng, có thể cô cho rằng chỉ cần mình có gia đình, chỉ cần rời khỏi nhà họ Cảnh thì anh ấy sẽ ngừng lại, ai ngờ anh ấy lại chọn cách bảo vệ khác. Cảm động, nhớ nhung, biết ơn, nhưng cũng thấy anh ngốc. Đối với Kỷ Tiểu Hải, cô có thể chấp nhận tình yêu của mình, nhưng Kỷ Tiểu Hại phản bội cô. Nhưng Cảnh Thượng chỉ là anh của cô, trong mười năm tuổi trẻ, cô chỉ xem anh ấy là anh thôi. Nhìn lại mười năm này, khi cô đi học, quen bạn trai, làm việc, thất tình, ra mắt, kết hôn, mỗi thời khắc quan trọng trong cuộc đời đều không có sự tham gia của anh ấy. Anh ấy yêu cô sâu đậm nhưng cô lại không thể làm gì, sự bị thương này được phô bày lên cổ và Cảnh Thượng. “Giai Giai, em thật sự không biết phải nói gì để an ủi chị, đây là vấn đề của anh em, người phải chịu tổn thương không nên là chị.” Dương Giai Giai vừa lau nước mắt vừa nói: “Cảnh Thượng nói em ít về nhà sau khi kết hôn, anh ấy biết em tránh, không muốn anh ấy thấy em và chồng em làm anh ấy khó chịu. Anh ấy còn nói nếu như chồng em đối xử không tốt với em, thì anh ấy sẽ không tha cho người đó, anh ấy nói anh ấy muốn thử buông tha cho em, nhưng kết quả chỉ là càng nhớ nhung hơn.” Dương Giai Giai nói đúng cái gai trong lòng Kiều Tâm Duy, cô không phải là loài động vật máu lạnh, cô sẽ đau lòng vì chấp niệm của Cảnh Thượng. “Vậy chị đã nghĩ kỹ chưa?” “Chị chỉ sợ anh ấy càng nói thì càng không thể buông xuống được, có một câu nói rất đúng, không có được mới là tốt nhất, hoặc là để cả hai thử một lần rồi tách ra, anh ấy sẽ không nhớ nhung nữa.” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Không thể làm điều đó được đâu, em chỉ xem anh ấy là anh trai, nếu ba anh ấy và mẹ em không kết hôn thì anh ấy chỉ là người xa lạ với em mà thôi.” Sống cùng nhau dưới một mái nhà trong mười năm, cô biết Cảnh Thượng là một người kích động, làm việc không để ý đến hậu quả, đó là khuyết điểm lớn nhất trong tính cách của anh. Chỉ cần anh nghĩ đến cảm nhận của người khác, không kích động nói cho ba mẹ biết anh thích cô, thì cô đã không kiêng dè chuyện về nhà thăm ba mẹ rồi. Rất nhiều chuyện trong cuộc đời này không phải bạn muốn gì là được cái nấy, cuộc đời có rất nhiều chuyện quan trọng hơn tình yêu. Hi vọng Cảnh Thượng có thể nghĩ thông, giải thoát khỏi điều này. “Cho nên chị mới quyết định gặp em rồi đi tìm anh ấy, nói cho em những điều này là để em hiểu nỗi khổ của anh ấy, mặc dù không có tác dụng gì, nhưng anh ấy khổ lắm rồi. Chị thương Cảnh Thượng, chị không hi vọng em không biết những điều anh ấy đã làm cho em, em biết thì sẽ hiểu anh ấy hơn một chút, đúng không?” Ánh mắt Dương Giai Giai rất kiên định, nói xong lại cảm thấy trong lòng tốt hơn nhiều. Kiều Tâm Duy gật đầu: “Em vẫn hiểu anh ấy, hiểu rất rõ, chỉ có người hiểu lý lẽ như chị mới hợp với anh ấy thôi. Chị đừng từ bỏ, tình yêu và hôn nhân khác nhau, chờ hai người kết hôn thì sẽ tốt hơn thôi.” Dương Giai Giai mỉm cười, có Kiều Tâm Duy cổ vũ, cô lại tự tin cược thêm một lần nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom